Dụ Lang - Chương 28

Tác giả: Minh Nguyệt Đang

Dựa Vào Quân Vương Báo Bình An
Kinh thành, phủ Lan Lăng Vương.
Lúc Tiền Nhi đi nhận cua trong cung đưa đến, trái tim vẫn luôn thấp thỏm cuối cùng cũng thả lỏng, “Đi, mau đi tìm Vương gia, nói Vương phi hoàn toàn bình an.” Tiền Nhi bảo một tên nô tài đi tìm Hàn Sâm.
Mọi khi Thẩm Thất làm việc gì đó luôn có Tiền Nhi ở bên cạnh, nhưng hôm nay, lại bảo nàng theo Hàn Sâm về nhà, cho nên Tiền Nhi về đến phủ liền đứng ngồi không yên, vẫn luôn đứng trước cửa chờ, nàng cũng không biết mình chờ cái gì. Chẳng qua từ lúc rời khỏi yến tiệc, Tiền nhi không thấy tung tích Hàn Sâm đâu cả, cũng không tìm thấy người để hỏi.
Hàn ma ma đi tới, bộ dạng vênh vênh tự đắc, sai Tiền Nhi đi làm việc cho bà ta. Từ nhỏ đến lớn Tiền Nhi đã đi theo Thẩm Thất, vị kia là Thẩm đại tiểu thư của Thẩm phủ, cho nên địa vị của Tiền Nhi nàng cũng đâu có nhỏ, nàng quay đầu nhìn Hàn ma ma cười giễu cợt.
Tiền Nhi chống nạnh, ra vẻ khỏe mạnh, rất có phong thái của người đàn bà chanh chua, Hàn ma ma cũng không dám làm gì nàng.
Hàn ma ma bước về phía sau, Triệu trắc phi cũng đi đến chỗ cánh cổng một lần, “Tiền Nhi, ngươi đang chờ ai sao?” Biểu tình của nàng ta không khác gì Hàn ma ma, khiến cho Tiền Nhi càng ngày càng lo lắng.
Trong phủ này nhóm người chủ tử không biết tin tức, nhưng hạ nhân bên dưới không có gì là không biết, Tiền Nhi vội vàng đi hỏi thăm tình hình một chút, sau đó vừa tức vừa giận, nàng không tìm thấy ai để hỏi cả, hóa ra bản thân mình hoàn toàn bị cô lập.
Mãi cho đến khi cua đưa đến, Tiền Nhi mới an tâm.
Ngày hôm sau.
Nhiều người cho rằng mấy ngày nữa Thẩm Thất mới về, hoặc có thể nói là Thẩm Thất sẽ không trở về Lan Lăng phủ nữa. Nghe tin rồi chạy đến “Nghênh đón” có Hàn ma ma, La thị, Triệu thị và những người khác nữa, đám người này còn hăng hái đi đón Thẩm Thất hơn cả Tiền Nhi.
Thẩm Thất đội mũ lụa mỏng, nhưng bước chân rất uyển chuyển, vừa nhìn liền thấy bộ dáng của nàng vô cùng nhẹ nhàng, La thị khó tránh khỏi kinh ngạc, vẻ mặt của Hàn ma ma và Triệu thị cũng khác biệt lắm, giống như cực kì thất vọng, trong đó biểu tình của Hàn ma ma là rõ rệt nhất.
“Hai người muốn ra ngoài sao?” Thẩm Thất đứng lại trước bức tường phù điêu, sau tường phù điêu này là cổng chính. Thẩm Thất về vương phủ vô số lần, nhưng chưa từng thấy La, Triệu thị ra ngoài nghênh đón, nên vô tình hỏi. Chẳng qua thực tế là như thế nào, trong lòng mỗi người đều rõ ràng, tuy nhiên Thẩm Thất không hiểu lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các manh mối đều dừng ở một chỗ, nên nàng chưa thể lý giải rõ ràng.
La, Triệu thị cười xấu hổ, lần này không muốn ra ngoài cũng phải ra rồi.
“Ngươi ----” Hàn ma ma nhìn chằm chằm Thẩm Thất, kinh hãi nói.
“Ngươi cái gì, Hàn ma ma bà thật to gan, dám xưng hô ngươi – ta với chủ tử, nếu không phải ta nể mặt ngươi là người hầu lâu năm ở phủ, ta sẽ lập tức đuổi ngươi ra ngoài.” Giọng điệu Thẩm Thất không tốt lắm, vì chuyện hôm qua nàng phải chịu tội vạ không ít, Hàn ma ma này lại vui sướng khi thấy người gặp họa, chỉ mong nàng bị hủy hoại, người như bà ta sớm hay muộn nàng cũng phải trừng trị.
Hàn ma ma thấy mất mặt, đành lui xuống, nhưng ánh mắt độc ác kia, Thẩm Thất vẫn không tha được. “Ngươi giúp ta canh chừng bà ta, sớm hay muộn cũng khiến bà ta đẹp mặt.” Thẩm Thất nhỏ giọng căn dặn Tiền Nhi.
Tiền Nhi vội vàng gật đầu. Vào phòng, Thẩm Thất lập tức không giữ mấy tư thế tao nhã nữa, nhảy dựng lên, gãi cổ khí thế, “Tiền nhi, ta ngứa quá.”
Tiền Nhi lập tức kéo mũ nàng lên, liền thấy mụn hồng nổi đầy trên mặt Thẩm Thất, còn có chỗ bị tróc da chảy máu, trông cực kì ghê tởm, hài tử nhìn thấy chắc phải gặp ác mộng một năm.
Thẩm Thất vội vàng *** áo ra, toàn thân nàng đều là những cục mụn đỏ.
“Trời ạ, chủ tử, rốt cuộc người đã ăn bao nhiêu con cua vậy?” Tiền nhi che miệng.
“Tám, chín con gì đó.” Thẩm Thất vừa nhảy vừa gãi.
Tiền Nhi liền kéo tay Thẩm Thất, tìm trong đống kim chỉ vài miếng vải vụn, cột hai tay Thẩm Thất lại.
“Ngươi làm gì vậy, Tiền Nhi?” Thẩm Thất ngứa đến mức trên đầu chảy đầy mồ hôi, nhưng lại không gãi được.
“Không được gãi, rách da rồi sẽ để lại sẹo, sao người có thể gãi khuôn mặt thành như vậy chứ?” Tiền Nhi hu hu òa khóc, “Người biết bản thân mình bị dị ứng không ăn được cua, ngày xưa mới ăn có một con đã xém đem mạng mình vứt đi, nguy hiểm đến mức lão gia phu nhân đều rơi nước mắt, ngược lại bây giờ, ăn một hơi nhiều như vậy.” Tiền Nhi không kiềm được nước mắt.
“Ta đâu còn cách nào khác, này là chuyện lớn, ăn một hai con lỡ không có tác dụng thì sao.” Thẩm Thất ra vẻ hết sức oan ức.
“Người cứ cậy mạnh, để nô tì xem vương gia thấy người rồi còn muốn giữ người lại không.” Tiền Nhi tranh thủ sai a hoàn đi chuẩn bị nước cho Thẩm Thất tắm, buổi sáng nước lạnh muốn ૮ɦếƭ, còn dùng thêm một tảng băng. Nha đầu kia nghĩ thầm, ai lại dùng băng vào cuối mùa thu chứ, nhưng nhìn bộ mặt hung thần ác sát của Tiền Nhi, liền không dám nói gì.
“Quân mệnh không thể trái, lỡ như hoàng thượng trách tội hắn? Nếu hắn vì ta mà mất thánh sủng, ta sẽ…” Mọi tính toán trong lòng Thẩm Thất đều suy nghĩ cho Hàn Sâm.
“Người chỉ biết nghĩ tốt cho hắn. Người ở trong cung sống ૮ɦếƭ không rõ, còn hắn thì biến đâu mất dạng.” Tiền Nhi uất ức khóc huh u.
“Ngươi hãy kể chuyện tối qua cho ta nghe thật rõ ràng, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ sót.” Thẩm Thất im lặng một hồi rồi nói.
Tiền Nhi nghĩ, chi tiết, căn bản là không có chi tiết, mấy chuyện của Hàn ma ma, Triệu thị và Hàn Sâm thực sự không có một chút thông tin nào.
Thẩm Thất suy nghĩ chốc lát, “Nhất định là hắn không biết phụ hoàng hắn…” Cũng không biết là nàng đang thuyết phục chính mình hay thuyết phục Tiền Nhi nữa.
“Hắn không biết, hắn mà lại không biết.” Tiền Nhi thật sự rất giận.
“Ngươi biết cái gì, Tiền Nhi, nói cho ta nghe đi.” Thẩm Thất nhìn Tiền Nhi chăm chú.
Tiền Nhi giúp Thẩm Thất *** áo, dìu nàng bước vào thùng nước đá, Thẩm Thất lạnh đến run người, nhưng ít ra trên người thấy bớt ngứa hơn.
“Trước đây, vương gia có một vị vương phi sắp vào cửa, sính lễ các thứ đều đã đưa rồi.” Tiền Nhi quả thật không nói cho người ta kinh ngạc thì không chịu dừng, “Mà vương gia năm đó, vì muốn cưới nàng ta, từng đứng trước mặt mọi người nói, tuyệt đối không nạp thiếp.”
“Tuyết đối không nạp thiếp” năm chữ này giống như một tiếng trống gõ vào lòng Thẩm Thất, đau không thể tả. Vì nữ nhân kia, tuyệt đối không nạp thiếp? “Sau đó thì sao?” Con người ta đôi khi cũng thật kì quái, càng đau khổ, càng kích động thì càng trở nên bình tĩnh.
“Lúc ấy vương gia tài trí hơn người, điềm tĩnh giỏi giang, nghe nói được thánh thượng sủng ái hết mực. Về sau, vương gia dẫn theo nàng kia diện thánh, nào biết…” Tiền Nhi không nói nữa.
“Lão sắc quỷ kia…” Thẩm Thất không thể xưng Huệ Đế là hoàng thượng nữa rồi.
Nhớ tới đêm hôm qua, lão sắc quỷ kia lén lút trèo lên giường của nàng, nàng sợ tới mức không dám thở mạnh, nhưng mới nhìn tới khuôn mặt đầy mụn đỏ lão sắc quỷ liền không nhìn tới nữa. Lúc bàn tay lão sắc quỷ mò tới Thẩm Thất, nàng chợt cảm thấy mành màn hiện lên một tia sắc bén, không nhịn được run rẩy một trận, thì ra lão sắc quỷ còn có tuyệt chiêu.
Thẩm Thất quyết định giơ tay gãi mặt, ngẩng đầu ngước mặt đầy máu tươi nhìn lão sắc quỷ mới khiên ông ta sợ hãi lui lại phía sau, nghĩ tới đây Thẩm Thất giận hết sức, không biết khuôn mặt nàng có thể khôi phục như lúc đầu hay không.
Tiền nhi nghe Thẩm Thất xưng hô như vậy không tránh khỏi hoảng sợ, nhưng sau đó cười đồng ý, “Về sau, nàng kia nhảy sông tự vẫn.”
“Sau đó?”
“Sau đó Vương gia cưới La trắc phi, về sau trêu hoa ghẹo nguyệt, nghe nói ở kinh thành nổi danh phong lưu.”
Thẩm Thất suy sụp ngồi trong thùng tắm, nàng cho rằng sau khi Mai Nhược Hàm rời đi, kiếp này nàng sẽ không phải lo lắng gì nữa, nàng nhất định sẽ chiếm được trái tim Hàn Sâm, bây giờ lại xuất hiện thêm một tiền vương phi. Tranh đấu cùng người ૮ɦếƭ, vĩnh viễn không đấu lại. “Tuyệt đối không nạp thiếp” năm chữ này, hoàn toàn cắt nát tim Thẩm Thất.
Tiền Nhi nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Thẩm Thất, sợ nàng xảy ra chuyện gì, lại nói: “Thì ra La trắc phi chính là nha hoàn bên cạnh nữ tử kia, trước khi ૮ɦếƭ nàng giao La trắc phi cho vương gia, bảo hắn chăm sóc La trắc phi.”
Thẩm Thất ngước mắt nhìn, biểu hiện vẻ khó tin.
“Hàn ma ma là ma ma đi theo nàng kia từ nhỏ đến lớn.”
Thẩm Thất bỗng nhiên bật cười, cười đến mức nước mắt chảy xuống, “Thì ra là thế, thì ra là thế.” Chẳng trách, La thị có thân phận thấp kém nhưng có thể làm trắc phi, có thể cưỡi trên đầu Triệu thị, còn Hàn ma ma kia tính tình ti tiện, lại có thể tác oai tác oái tại vương phủ.
“Chủ tử.” Tiền Nhi lo lắng gọi một tiếng.
“Ta không sao, ngươi đi tìm thuốc mỡ cho ta đi, nếu để lại vết sẹo thì thật quá thảm rồi.” Thẩm Thất đuổi Tiền nhi đi.
Tiền Nhi hiểu rõ nếu bây giờ để Thẩm Thất ngồi lại một mình, nàng sẽ ngây ngốc mất thôi.
Tiền Nhi sắp bước ra khỏi cửa, lại nghe thấy tiếng Thẩm Thất sau lưng: “Ta tin tưởng hắn, hắn tuyệt đối không bỏ mặc ta.”
Thẩm Thất nói như thế.
Thứ trân quý nhất đối với người mình yêu, ngoại trừ lòng tin tưởng không còn thứ gì khác.
Chẳng qua sau khi Tiền Nhi rời đi, Thẩm Thất bắt đầu rơi lệ, nghĩ tới tiền vương phi đã ૮ɦếƭ kia, Thẩm Thất hận không thể để nàng ta làm vương phi, rõ ràng, lúc đầu Thẩm Thất nghĩ còn có thể tranh đấu với nàng một phen, bây giờ chỉ đành chịu thua.
Thẩm Thất càng nghĩ càng thấy ủy khuất. Việc này không thể trách Hàn Sâm, chỉ có thể trách nàng ta gặp hắn trước, chỉ có thể trách ông trời ngủ gật.
Đến khi Thẩm Thất đau khổ đủ thì nàng ngẩng đầu, lập tức thấy Hàn Sâm.
“A --” Thẩm Thất hét lớn, sau đó che mặt, “Không được nhìn.” Nước mắt từ kẽ tay lại chảy xuống từng giọt.
“Người càng ngày càng đẹp, tính tình càng ngày càng to gan.” Hàn Sâm bỗng cảm thán một câu.
Thẩm Thất nghe vậy cảm thấy rất vui vẻ, tự hiểu trên mặt mình nở đầy hoa, đâu thể càng ngày càng đẹp như lời Hàn Sâm, biết hắn cố ý chọc giận nàng, nàng vẫn không nhịn được cãi lại: “Chàng cười nhạo ta.”
Hàn Sâm nâng mặt Thẩm Thất lên nói: “Ta thấy nàng rất xinh đẹp, *** trắng hồng, trong hồng lộ ra sáng trong, thật đẹp.”
Thẩm Thất chỉ có thể phỉ nhổ lời Hàn Sâm, làm nũng nói: “Ngứa.”
“Ngứa ૮ɦếƭ nàng, đây chính là cái giá của bốc đồng.” Hàn Sâm nhéo nhéo mũi Thẩm Thất, xuống tay không hề khách khí chút nào.
Thẩm Thất trợn mắt nhìn Hàn Sâm, bộ dáng của hắn không biết làm thế nào.
Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất một hồi lâu, cuối cùng nói: “Thất Thất, tất cả còn có ta.”
Thẩm Thất bỗng nhiên cảm thấy sương mù tan biến, tất cả còn có hắn, nàng biết mình tin tưởng hắn là đúng. Nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy phương pháp của mình rất ổn thỏa, dùng năng lực bản thân giúp hắn hóa giải ưu phiền, dù thế nào nàng cũng thấy vui mừng.
Thẩm Thất đang cảm động, lại nghe Hàn Sâm nói: “Nước không đủ lạnh rồi.” Sau đó ném một khối băng khác vào thùng, Thẩm Thất lập tức “Ào” đứng dậy.
Hàn Sâm thích thú cười rộ lên, Thẩm Thất vô cùng giận, hất nước lên người Hàn Sâm, Hàn Sâm chỉ tránh né, tùy ý để Thẩm Thất hắt nước hắn.
Thẩm Thất bị hắn quấy rầy, nên không nhận ra nước lạnh hay không, cũng vô tình không thấy ngứa.
Lúc Tiền Nhi quay lại chính là trông thấy một màn như vậy, trợn mắt há mồm. Thẩm Thất đỏ mặt, nàng mặt xiêm y rất mỏng, bị nước thấm vào, cái gì cũng có thể thấy được, hồi nãy Hàn Sâm chọc ghẹo nàng nên nàng không để ý những thứ này, bây giờ Tiền Nhi quay lại, nàng lập tức thấy xấu hổ rồi.
“Chàng mau đi ra ngoài.” Thẩm Thất trừng mắt nhìn Hàn Sâm một cái.
Hàn Sâm nhìn thấy thuốc mỡ trong tay Tiền Nhi, định qua đó lấy thuốc, tay đã giơ ra, lại nghe Thẩm Thất giận dữ nói: “Chàng còn không mau đi.”
Thẩm Thất rụt người trong nước, vừa lạnh vừa buồn, sắc mặt càng hồng hơn, Hàn Sâm đành phải rời đi.
Tiền Nhi cũng đỏ mặt cúi đầu, nhìn thấy Hàn Sâm ra ngoài mới ngẩng đầu lên, đi tới chỗ Thẩm Thất. Hầu hạ nàng bước ra thùng tắm, lau khô nước, “Không biết xấu hổ.” Tiền Nhi nhỏ giọng phun một câu.
Mặt Thẩm Thất càng đỏ hơn, “Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, nói thêm câu nữa, hôm nay ta liền gả ngươi ra ngoài, sáng mai cho ngươi động phòng.”
Tiền Nhi “Phốc” cười ra tiếng, lấy thuốc mỡ bôi cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất ngửi mùi thuốc mỡ kia, “Khoan đã.” Được nuông chiều từ bé cũng có chỗ tốt, mũi cùng đầu lưỡi Thẩm Thất, nhạy hơn người khác một chút, bản thân nàng lại thông minh, có chuyện kinh khủng gì chưa được chứng kiến qua chứ, những thứ từng ngửi từng nếm sẽ không quên được.
“Mùi thuốc mỡ này với đồ ta dùng trước kia không giống.” Thẩm Thất nói.
Tiền Nhi cầm lên ngửi thử, “Không phải cùng một loại sao?”
“Không đúng, mùi hương này gay gắt hơn.” Thẩm Thất cau mày, “Ngươi lấy thứ này ở đâu?”
“Hôm qua nô tì thấy cua liền biết không ổn, nửa đêm tự mình đi tìm đại phu, nhìn đại phu chưng thuốc mỡ, rồi chờ nó nguội.” Tiền Nhi suy nghĩ, “Lại nói, cũng không ai biết chủ tử ăn cua sẽ phát bệnh.”
Thẩm Thất nghĩ một chút, “Hồi nãy ngươi kêu nha đầu kia lấy băng, ngươi cũng nên cẩn thận.”
Lúc này Tiền Nhi mới suy nghĩ thận trọng, chủ tử nhà mình rất lợi hại, cũng chỉ có nha đầu kia mới biết tình huống bên này, càng có khả năng tiết lộ tin tức, “Để nô tì đi sang đánh ૮ɦếƭ nha đầu kia.” Tiền Nhi sắn tay áo.
Thẩm Thất nói: “Đừng gấp, trước mắt đem thuốc này đi tìm nha đầu kia bôi thử, miễn cho trách oan người tốt.” Từ trước đến nay Thẩm Thất cũng không phải loại người lương thiện gì.
Không lâu sau Tiền Nhi quay lại, “Chủ tử, e rằng mũi của người còn lợi hại hơn mũi cẩu nha!”
“Muốn ૮ɦếƭ à.” Thẩm Thất giận liếc Tiền Nhi một cái.
Tiền Nhi cười rất thoải mái, “Hiện tại, người nha hoàn kia vừa sung vừa đỏ, chỉ sợ chưa tới mười ngày nửa tháng là đi gặp tổ tiên.”
“Nàng không nói gì sao?”
“Tất nhiên là có, nếu không thì nô tì đã đổ thẳng vào mặt nàng ta. Nha đầu kia nói, Hàn ma ma hứa với nàng, đợi chuyện thành công sẽ an bài cho nàng ta trở thành nha hoàn hầu hạ trong phòng vương gia, này gọi là gần quan được ban lộc--” Tiền Nhi cười lạnh, “Chủ tử, Hàn ma ma phải xử lý làm sao bây giờ?”
“Trước cứ kệ bà ta.” Thẩm Thất không nóng vội, hiện tại bảo dưỡng thân thể mới quan trọng.
Toàn thân Thẩm Thất nổi mụn, khoảng chừng mười ngày mới hết, mỗi ngày mỗi đêm đều khiến nàng ngứa không chịu nổi, nhưng chỉ có thể lăn qua lăn lại, trừ Tiền Nhi ra, nàng không tiếp ai khác, Hàn Sâm cũng không ngoại lệ. Thẩm Thất không muốn để Hàn Sâm nhìn thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của nàng.
Đến khi Thẩm Thất bảo dưỡng tốt rồi đi ra ngoài, cũng đã tới mùa đông vài ngày. Hiếm khi trời quang, Thẩm Thất liền dẫn Tiền Nhi đi dạo trong vương phủ, sau đó nhìn thấy một đứa trẻ mặc áo bông chạy lăng xăng trong hoa viên, cầm cành cây khô đuổi đánh đứa trẻ gầy yếu.
“Đứa trẻ kia là ai?” Thẩm Thất nhìn ra đứa trẻ kia mặc áo gấm ngọc, nhưng nước mũi chảy đến bên miệng, hắn hít hít, rồi ăn lấy.
Tiền Nhi lắc đầu, gọi nô tài tới hỏi, “Đó là con cái nhà ai?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc