Dụ Lang - Chương 26

Tác giả: Minh Nguyệt Đang

Đường Làm Quan Rộng Mở

Thẩm Thất nâng hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Sâm, khóc lóc kể lể, “Hiểu nguyên nhân ngươi làm như vậy là một chuyện, có chấp nhận ngươi làm như vậy hay không lại là chuyện khác.” Thẩm Thất nhìn thoáng qua Hàn Sâm, cúi đầu khóc tiếp.
Hàn Sâm không biết làm sao đành bê bát cơm lên, gắp một miếng thịt bò lớn đưa đến trước miệng Thẩm Thất.
Thẩm Thất muốn kiên trì không ăn đồ bố thí, đáng tiếc trời đất bao la bụng là lớn nhất, bây giờ nàng mới hiểu được cảm giác đói bụng là gì. Mắt nàng lóe sáng nhìn chằm chằm miếng thịt bò kia, lè lưỡi, định *** thử thôi, ai ngờ mùi vị cũng được lắm, vô tình nuốt một nửa, lúc này nghĩ muốn phun ra cũng không được.
Hàn Sâm đút cho Thẩm Thất ăn một chén cơm lớn, nước mắt của nàng vẫn không chịu ngừng. Sau khi ăn xong dặn dò tiểu nhị chuẩn bị nước tắm, cho Thẩm Thất chải đầu rửa mặt.
Dọc đường Thẩm Thất im lặng không nói một chữ, trông cực kì ngoan ngoãn. Hàn Sâm ôm nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, tỉ mĩ chải tóc cho nàng, Thẩm Thất không thèm để ý tới, cúi đầu suy nghĩ.
Một lúc sau, Thẩm Thất đột ngột đứng lên, “Ta muốn ăn tổ yến, ăn một chén thật to.”
Đôi mắt Thẩm Thất ửng đỏ, hai tay nắm chặt, bả vai kiên định, cổ thẳng tắp, giống như nếu ai dám phản đối nàng, nàng sẽ lập tức xông tới đánh hắn một trận, không trách được Tiền nhi nói kiếp trước của nàng chính là thổ phỉ.
Đối với Thẩm Thất mà nói, lúc này, không đơn giản chỉ là đạo lý linh tinh, mà chính là quyết định thắng thua. Lúc Hàn Sâm để nàng lại rồi lái xe ngựa rời đi, Thẩm Thất không thể không thừa nhận, trong nội tâm nàng xuất hiện cảm giác Hàn Sâm sẽ bỏ nàng.
Cho nên không dám đánh cược, nàng chỉ có thể cúi đầu nhận thua, mặc dù im lặng, khóc không ra tiếng, nhưng nói chung vẫn muốn cãi nhau.
Hàn Sâm đặt chiếc lược trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Thẩm Thất, không nói lời nào.
Thẩm Thất không chấp nhận yếu thế ngẩng đầu nhìn Hàn Sâm, cũng không nói chuyện. Cứ như thế mãi, người thua nhất định là Thẩm Thất, bởi vì cổ nàng đã bắt đầu đau rồi.
Đến cuối cùng, Thẩm Thất không thể không dùng bàn tay đỡ gáy, giảm bớt đau nhức. Lúc nàng nhấc tay lên, vết thương trong lòng bàn tay nàng vô tình xẹt qua mắt Hàn Sâm.
“Đi. Ta dẫn nàng đi ăn.” Hàn Sâm sờ sờ trán, cảm thấy đành chịu.
Tuy rằng giọng điệu không tốt, nhưng trong mắt Thẩm Thất lập tức phát ra quầng sáng, từ xưa tới nay, đây là lần đầu tiên Hàn Sâm chịu nhường bước, Thẩm Thất chịu nhiều đau khổ như vậy, bỗng cảm thấy cũng có thể bỏ qua chuyện cũ.
Người thắng nên rộng lượng.
Thẩm Thất nín khóc mỉm cười, kéo tay Hàn Sâm, “Đi thôi.”
Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất, hắn không cười, “Thật đúng là một cô thôn nữ xinh đẹp.”
Thẩm Thất bỉu môi, còn không phải do hắn tìm quần áo này sao. Lúc Thẩm Thất đi đường, ở ven đường có một dòng suối chiếu sáng. Qủa thực là biến thành một cô thôn nữ xinh đẹp, vậy mà cũng chỉ là thôn nữ thôi. Phật dựa vào kim trang, người dựa vào ăn mặc, sự thật quá kinh người. Mỹ nhân xinh đẹp rung động thiên hạ như Thẩm Thất, lúc mặc quần áo nông dân, cũng không khác gì phụ nữ nông thôn là mấy.
Thẩm Thất không thể không thừa nhận, một khắc kia thật làm người ta kinh hãi.
Cho nên nàng quyết định, chỉ có thể ăn sơn hào mỹ mị, tuyệt đối không luyến tiếc củ cải ti kia.
Thời điểm đến Đại Thành, Hàn Sâm thực sự dẫn Thẩm Thất đến tửu lầu nổi tiếng ăn cơm, hai chén canh tổ yến đường phèn.
Thẩm Thất làm một chuyện mà chính bản thân nàng cũng không ngờ tới, hỏi giá cả. “Hai chén này bao nhiêu tiền?”
Tiểu nhị kia cười cười, “Không mắc, không mắc, tiểu điếm nổi danh là bán đồ vừa sạch vừa ngon, năm lượng bạc một chén.”
“Cái gì.” Thẩm Thất sợ hãi la một tiếng, nàng có chút xấu hổ, tiểu nhị kia nhìn bộ dáng của nàng, giống như nói rằng đã nghèo, thì không nên tiêu xài phung phí, bắt chước người khác ăn tổ yến. Chính nàng cũng thấy tức, ăn cơm trong tửu lâu, tối kỵ nhất là hỏi giá cả, không biết tại sao Thẩm Thất lại làm ra cái loại chuyện mất mặt này.
Tiểu nhị kia lùi ra sau, Hàn Sâm nhìn gương mặt Thẩm Thất liền bật cười, cười đến mức khiến nàng ngượng ngùng. Thẩm Thất cúi đầu, ăn một chén tổ yến, trong đầu lại tính toán, nếu mình muốn kiếm tiền trả, phải đánh xe ngựa tổng cộng mười sáu ngày mới có thể kiếm được một lượng bạc. Năm lượng bạc chẳng khác gì phải đánh xe tám mươi ngày, hơn nữa theo Hàn Sâm nói, nàng đánh xe ngựa như vậy, một ngày kiếm được hai, ba mươi đồng là nhiều rồi. Lão nhân gia này không biết khai ân đâu.
Lúc Thẩm Thất ăn, Hàn Sâm bưng một chén khác lên, “Cầm lấy đi.”
Thẩm Thất cầm cái chén không biết làm sao, cắn môi, đỏ mặt, “Chàng biết rõ ta, ta không phải --- ta chỉ là ----” Ý nàng đâu phải là vậy, nhưng mà đang giận dỗi.
Thẩm Thất suy nghĩ thật lâu, vẫn cúi thấp đầu, giọng nói như con muỗi, “Ta biết sai rồi.”
Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất, càng cười to hơn, nhéo mặt của nàng, “Ăn đi.”
Thẩm Thất ăn xong bữa này không sao cả, nhưng khi về khách điếm nghỉ ngơi lại bị tiêu chảy, cũng không biết là do cơm suất, hay là do thịt cá, khiến Hàn Sâm nửa đêm phải chạy đi tìm thầy thuốc, còn phải tự mình cõng thầy thuốc đến khách điếm.
Cơ thể Thẩm Thất luôn luôn tốt, rất ít khi bị bệnh, một khi phát bệnh, thật sự là giống như sắp ૮ɦếƭ, dày vò Hàn Sâm nhiều ngày, bê trà bưng nước, lại phải nấu thuốc.
“Cái này có thể xem là ta tự tìm đau khổ.” Hàn Sâm giúp Thẩm Thất đắp chăn, cười khổ tự giễu.
Thẩm Thất cười đến mức nước mắt đầm đìa, “Đáng đời.” Nhưng thật ra Thẩm Thất cảm thấy có chút may mắn, nàng bị bệnh rồi mới thấy Hàn Sâm cũng rất có nhân tính, vốn dĩ việc bưng trà rót nước, nên để nô tài làm.
Buổi tối, cả người Thẩm Thất vô cùng đau nhức, nàng liền đánh thức người khó khăn lắm mới ngủ được một chút là Hàn Sâm tỉnh dậy, bắt hắn Pu'i tóc cho nàng. Cảm giác thấy bàn tay hắn lướt qua mái tóc mình, có vài phần yêu thương, nhưng cũng không quá nhiều.
“Ta muốn nghe kể chuyện xưa.” Thẩm Thất được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Mấy ngày nay tính tình Hàn Sâm rất dễ chịu, giọng nói trong suốt: “Có một cô nương vào đêm tân hôn, phu phân của nàng muốn *** áo nàng, nàng nói: ‘Mẫu thân bảo không thể *** áo, không thể trái lời mẫu thân. Nhưng mà tướng công đã nói vậy, mệnh phu cũng không thể trái.’ Nàng thử đoán xem nàng ấy làm thế nào?”
Thẩm Thất trầm ngâm suy nghĩ một lát, việc này cũng thật khó khăn, xuất giá tòng phu, tất nhiên phải nghe lời phu quân, nhưng làm trái lời mẫu thân là bất hiếu.
Hàn Sâm nhìn vẻ mặt khó xử của Thẩm Thất, cười nói: “Nàng kia cũng thật thông minh lanh lợi, nàng nói phần trên không cởi, cỡi phần dưới được rồi, tiện cả đôi đường không trái ý ai.”
Mặt Thẩm Thất đỏ bừng, tim đập nhanh, nói Hàn Sâm một câu.
“Không nghe, không nghe, ta không nghe chuyện này, chàng không đứng đắn gì hết.”
“Được được, kể một chuyện khác, có hai nữ tử lấy chồng xa quê, về thăm cha mẹ cùng một lúc, nàng hỏi mẫu thân, không có chỗ nào có phong tục giống quê hương. Nàng kia nói, cái khác chính là, dùng gối khác nhau.”
Thẩm Thất vội vàng nói: “Việc này là hiển nhiên, có nơi dùng gối vuông, có nơi dùng gối tròn, có chỗ lại dùng gối ngọc, gối đá.”
Hàn Sâm nhìn nàng cười không nói, nhưng ý cười kia rất xấu xa, Thẩm Thất đỏ mặt, nàng nhẹ nhàng đẩy Hàn Sâm, “Vậy chàng nói thử xem khác nhau chỗ nào?”
“Nữ nhân kia nói, chỗ này chúng ta dùng gối gác sau đầu, nhưng chỗ đó của bọn họ dùng gối để kê sau lưng.”
Thẩm Thất nghe xong những lời này của Hàn Sâm, khuôn mặt liền biến thành màu hồng, “Chàng không đứng đắn gì hết.”
“Ta không đứng đắn như thế nào hả?” Hàn Sâm cúi người xuống, “Chẳng lẽ nàng muốn cãi lời phu quân?” Tay hắn cởi cúc áo Thẩm Thất.
Thẩm Thất bị hắn quấy nhiễu mà cơ thể mềm oặt, quay tới quay lui trốn tránh.
“Người ta nói nhập gia tùy tục, chỗ này bọn họ dùng gối đầu để đặt dưới lưng.” Hàn Sâm *** vành tai Thẩm Thất.
“Chàng nói bậy.” Một giây sau lại nói, “Đại phu bảo phải để ta nghỉ ngơi thật tốt.”
“Đại phu cũng nói, bệnh này phải đổ mồ hôi.” Hàn Sâm ôm eo Thẩm Thất, đứng yên không động.
Nói tóm lại là:
Liễu Chính ôn nhu hoa chính kiều,
Tương phùng kháp kháp thị lượng tiêu.
Vân tham vũ luyến vô hưu hiết,
Bất vấn tảo tri hồn dĩ tiêu.
Cuối cùng Thẩm Thất và Hàn Sâm cũng hợp lại chỗ La, Triệu thi, lúc này cũng đã là một tháng sau. Thẩm Thất sống ૮ɦếƭ kéo dài thời gian, cho nên hai người đi gần một tháng, mắt thấy sẽ phải vào kinh, một đội nhân mã mà phải tách lẽ ra đi thì có vẻ không tốt, hơn nữa tình hình hiện giờ không yên bình. Ngoài có cường địch, trong có dân đói, chuyện không nhặt của rơi trên đường đã sớm đi vào truyền thuyết rồi.
Lúc Thẩm Thất nhìn thấy La, Triệu thi, khóe miệng tự giác buông xuống.
Hàn Sâm sau lưng nàng, nhẹ giọng lạnh lùng “Hừ” một tiếng, nàng lập tức trở nên tươi roi rói, giả bộ cười vui vẻ, La, Triệu thị thấy thế liền kinh hãi không thôi. Lần đầu tiên Thẩm Thất xoa đầu Tử Sung, “Hình như Tử Sung cao lên rồi.” Lời này cũng là nói dối.
Nếu muốn thay đổi khác xưa, Thẩm Thất không nên vì Hàn Sân mà khiến bản thân phải nổi giận lên người La, Triệu thị, chẳng qua thời thế thay đổi rồi. Mặc dù vẫn vì Hàn Sâm, nhưng Thẩm Thất có thể hiểu cái gì đã thay đổi.
Hiện tại Thẩm Thất cảm thấy nàng và Hàn Sâm chính là một, cho nên phải đối xử lễ phép với hai người La, Triệu thị. Bởi vì cái lý thuyết “Dạy bảo là yêu” chỉ có một người tài giỏi như Thẩm Thất mới có tư cách tiếp nhận nó. Trước kia, nàng một mực cho rằng ba người bọn họ đoàn kết xa lánh mình.
Dọc đường đi không biết Hàn Sâm có cho người đi dọn đường trước hay không, hay là do tình hình Tây Hoa gần đây đã chuyển biến tốt hơn, tóm lại đường đi hết sức thuận lợi.
Cánh cổng kinh thành phía nam xuất hiện trong mắt Thẩm Thất, nàng xém không kiềm chế được mà la to. Nguy nga tráng lệ, nghe nói phía nam có năm tòa thành, xinh đẹp tinh tế khác xa kinh thành Lan Lăng.
An Dương, tràn đầy không khí vinh quang.
Lần đầu tiên Thẩm Thất được thấy An Dương, nàng đã yêu thích An Dương, thích không khí của nó, thích các lầu gác san sát nhau của nó, cũng thích phong thái người giàu có trong kinh thành. Dưới chân thiên tử không mong có chỗ cho dân nghèo.
Bởi vì trời đã tối, cổng thành đã khóa, cho nên đoàn người bọn họ phải về phủ của Hàn Sâm ở kinh thành trước, ngày mai mới vào kinh diện thánh.
“Vương gia, ngài đã về rồi, khiến lão nô phải vất vả lo lắng, sợ ngài ở ngoài phải chịu khổ, nên mặc kệ thân thể của bản thân vội vàng chạy ra ngoài nghênh đón.” Không thấy người đâu chỉ nghe thấy tiếng, Thẩm Thất đang suy nghĩ, kẻ nào dám ở vương phủ gây ồn ào như vậy. Một là không biết lớn nhỏ, hai là không có phép tắc, vừa nghe đã biết là người thấp hèn.
Quả nhiên, xuất hiện là một người đẹp hết thời, tô son trét phấn, nhìn khuôn mặt đỏ chót, liền hiểu là người hay ***.
“Ma ma.” Người có phản ứng đầu tiên là La thị, nàng gật đầu với ma ma kia.
Thẩm Thất quan sát, nhớ kĩ trong lòng, tốt xấu gì La thị cũng là một trắc phi, sao có thể hành lễ với một ma ma, cho dù là bà ✓ú của Hàn Sâm, cũng không có thân phận cao quý này, bắt trắc phi phải cúi đầu. Hơn nữa, bà ✓ú của Hàn Sâm không phải là Lưu ma ma bên cạnh mình sao?
Ai ngờ ma ma kia chỉ liếc qua La thị, khóe miệng hiện lên chút khinh thường, sau đó quay đầu nịnh nọt Hàn Sâm.
Hàn Sâm lạnh nhạt trả lời vài câu cho qua chuyện, trong mắt Thẩm Thất cực kì kinh ngạc. Mặc dù những lúc đóng cửa phòng, Hàn Sâm là người rất phóng túng, nhưng cũng rất thận trọng, sao có thể để loại ác nô này tùy tiện làm bừa. Vị ma ma này, lúc trước La thị chưa từng nhắc qua, nên Thẩm Thất không chuẩn bị quà cho bà ta.
Xem tình hình trước mắt bà ta cũng là một nhân vật quan trọng, vậy là La thị không nhắc đến một chữ, rất không đơn giản.
Ánh mắt Hàn ma ma lướt qua Thẩm Thất, ánh mắt như lưỡi đao, khí thế không hề nhỏ, nếu là người yếu đuối, chắc đã bị bà ta hù ngã, đáng tiếc Thẩm Thất là ai chứ, nàng không cho phép kẻ khác ngang ngược với mình.
Thẩm Thất nhìn Hàn ma ma không nói lời nào, nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn bà, cho đến khi bà ta xấu hổ quay đầu, nàng vẫn tiếp tục nhìn, mãi khi bà ta cúi đầu chào nàng: “Vương phi vạn phúc.”
Thẩm Thất hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời. Tự dưng ở đâu xuất hiện một Hàn ma ma, không khác gì đánh cho Thẩm Thất một tát, làm sao để người vương phi này thu phục những người ở đây.
Một đôi mắt quan sát thấy vậy liền chớp một cái rồi thôi. Thẩm Thất liếc Lưu ma ma bên cạnh, thấy bà ta nén vui mừng. Thẩm Thất nghĩ, trong phủ này quá quỷ quái rồi.
Thật ra không chỉ mỗi Hàn ma ma này mới kỳ lạ, Thẩm Thất xém chút nữa đã quên mất một người khác.
Ngoại trừ Hàn ma ma kiêu ngạo hung hãn, Thẩm Thất còn chú ý đến người đàn bà đứng lấp ló bên cạnh cửa. Nhìn cách ăn mặc, chắc là người trong nhà, chẳng lẽ là tiểu t*** của Hàn Sâm.
Vậy mà Hàn Sâm không giới thiệu gì hết, nhưng mà tại sao nàng ta không tiến lên thỉnh an.
“Nàng là ai?” Thẩm Thất thấy thắc mắc lập tức hỏi, tránh cho buổi tối ngủ không yên.
Hàn Sâm không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc qua cô gái kia một cái.
“Vương phi hỏi, sao lại không đáp?” Hàn ma ma đột nhiên quát to.
“Nô tỳ là Tịnh Liên của Vương gia, xin thỉnh an vương phi.” Tịnh Liên nhút nhát tiến lên hai bước. Cơ thể Hàn ma ma giật giật, chắc định nghiêng người một chút, để Hàn Sâm và Thẩm Thất có thể nhìn thấy Tịnh Liên.
Ai ngờ Tịnh Liên kia run rẩy, lập tức bước lui nửa bước, bộ dáng kia, giống như bị Hàn ma ma đánh thường xuyên.
Trong trí nhớ của Thẩm Thất, Tịnh Liên không phải là người mang cái bộ dáng nhút nhát thế này. Trong trí nhớ, Tịnh Liên kia là một mỹ nhân tuyệt sắc, bộ dáng lúc nào cũng tự tin, ký ức ấy vẫn còn rất rõ. Đâu giống Tịnh Liên hiện giờ, tóc tai bù xù, mặt mày tái nhạt.
Thẩm Thất nhìn thoáng qua Hàn ma ma, miệng nàng vô tình kéo lên nụ cười lạnh, trong lòng Thẩm Thất xuất hiện chút cảm giác kỳ lạ, hình như Hàn ma ma kia đang khiêu chiến nàng, mà Tịnh Liên kia chính là chiến thư. Nhìn đi nữ tử tới từ Lan Lăng sẽ có kết cục như thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc