Dụ Lang - Chương 23

Tác giả: Minh Nguyệt Đang

Đừng Âu Sầu Mà Sinh Hận

Thẩm Thất nhíu mày, nháy mắt mấy cái, mới hiểu ra, hai chữ ‘khi dễ’ nghiêm trọng như thế nào. “Làm sao có thể chứ, kẻ nào lớn gan không sợ ૮ɦếƭ như vậy?” Thẩm Thất tuyệt đối không tin, ở Lan Lăng lại có người dám đối xử với Mai Nhược Hàm như thế, huống chi có rất nhiều người tham gia lễ hội săn bắn.
“Ngươi mau nói rõ chi tiết cho ta nghe.”
“Thật ra nô tỳ cũng không biết rõ sự tình, tối qua nô tìm kiếm cớ đi tới lều Mai cô nương, nô tỳ ở chung với nha đầu Ngọc Phượng của nàng, ban đầu định thay chủ tử trông coi Mai cô nương, ai ngờ vừa ăn cơm tối xong, chợt buồn ngủ, lúc nô tỳ với Ngọc Phượng tỉnh dậy, chỉ thấy Mai cô nương đang khóc, sau đó nghe tiếng cãi nhau, đánh nhau ở ngoài lều của vương gia. Về sau vương gia đi tới, dặn nhóm người nô tỳ không được nói cái gì cả.”
Tiền nhi dừng một chút, “Thực ra đám nô tỳ chúng tôi cũng rất mơ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chính mắt nô tỳ thấy, lúc Mai cô nương thay y phục trên làn váy có vệt máu đỏ, nô tỳ còn nghĩ rằng là kinh nguyệt của nàng, về sau trò chuyện với Ngọc Phượng, nàng nói chủ tử của nàng mới hết kì kinh nguyệt. Nhân lúc người khác không chú ý nô tỳ đến xem thử, quần áo nàng rách tơi tả, nên nô tỳ mới cả gan suy đoán Mai cô nương bị người ta khi dễ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, sau đó nô tỳ bị giam. Mãi đến sáng hôm sau, mới có người đưa nô tỳ trở về.”
“Vậy làm sao ngươi biết những người biết chuyện này chỉ còn một mình ngươi?”
“Lúc nô tỳ bước lên xe ngựa, chính mắt nhìn thấy thi thể Ngọc Phượng bị kéo ra ngoài, cho nên nô tỳ nghĩ…”
Thẩm Thất suy nghĩ, Đỗ thị nói không sai, ánh mắt Tiền nhi quả thực rất nhạy. Chỉ sợ Tiền nhi đoán quá chính xác, không biết người nào lại không sợ ૮ɦếƭ như vậy.
“Chẳng lẽ là vị hoàng tử Đông Hoa kia?” Thẩm Thất nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có vị đó mới dám làm việc này. Mai thị là gia tộc lớn trong Lan Lăng, nếu triều đình Tây Hoa xảy ra xung đột với họ, bọn người kia có thế lén lút mượn sức mạnh Mai gia, không phải là chuyện tốt sao? Nhưng mà nếu muốn mượn sức mạnh, tuyệt đối không sử dụng phương pháp bỉ ổi này, Thẩm Thất tiếp tục phủ định giả thiết của nàng.
Trong lòng Thẩm Thất cực kì buồn bực, suy nghĩ đau cả não cũng không tìm ra người đáng ngờ, nhưng sau khi Mai Nhược Hàm gặp chuyện không may, Hàn Sâm chạy về nhà trợn mắt với nàng làm gì, nàng so với giấy trắng còn trong sạch hơn. Hàn Sâm sẽ không nghi ngờ nàng chứ?
Nàng lại không thể nào đi hỏi Hàn Sâm được, cho nên trong lòng Thẩm Thất vô cùng lo lắng, bởi vì Mai Nhược Hàm mà nàng đã khổ sở lắm rồi, nay không muốn mang thêm cái danh xấu trên người. Nói nàng ghét Mai Nhược Hàm là thật. Vì Hàn Sâm, Thẩm Thất cực kì không muốn gặp Mai Nhược Hàm, nhưng xảy ra chuyện này, nàng đã không còn là mối nguy hiểm nữa, nhớ lại bản thân ngày xưa, dù gì cũng là bằng hữu quen biết từ bé, dĩ nhiên Thẩm Thất cũng khó chịu, thậm chí còn có chút cảm giác đau lòng.
Sự việc lớn như vậy, bị Hàn Sâm che dấu, tất cả đều bình yên biển lặng, tuy nhiên xuất hiện vài lời đồn, nhưng cũng không có gì lớn, sáng hôm đó sau khi Hàn Sâm trở về nhà vội vàng chạy tới chỗ tổ chức lễ hội săn bắn, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Mai Nhược Hàm trở về thành, bởi vì đang là trận thi đấu của nam nhân, nên lúc nàng rời đi cũng không có nhiều người để ý. Sự nghi ngờ của Tiền nhi càng được chứng minh là thật.
Tuy nhiên không đoán ra kẻ dâm tặc kia là ai.
Hội săn bắn vừa kết thúc, sau đó có tin đồn Cao công tử của Đông Hoa tình đầu ý hợp với Mai Nhược Hàm, thông báo đính hôn.
Đúng là một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng. Thân phận của vị Cao công tử rất khó nói, có người bảo hắn là truyền nhân của một gia tộc hùng mạnh trong Tây Hoa, đi đến tránh nạn ở Đông Hoa, nhưng thực chất là nội gián Tây Hoa. Tóm lại thân phận Cao công tử không giàu cũng sang. Thuyết phục được người đứng đầu Mai gia Mai Nhị Gia đồng ý hôn sự, tất nhiên thân phận đối phương không đơn giản, hơn nữa lại là con gái cưng lấy chồng.
Nhưng Thẩm Thất luôn cảm thấy, vị Cao công tử này chính là Tam hoàng tử trong lời đồn ngày trước.
Nếu quả thực như vậy, Tây Hoa có chuyển biến rồi. Mai Nhị gia dám làm thế, chẳng lẽ không sợ Tây Hoa truy cứu, không sợ Hàn Sâm trách tội? Hoặc là hắn cho rằng một tay có thể che cả bầu trời, cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc, không đoán ra thân phận của hắn. Hoặc là Tây Hoa đang trong thời gian khó khăn? Cho nên bọn họ bắt đầu nảy sinh ý đồ khác.
Nhưng Thẩm Thất không hiểu tại sao Hàn Sâm không có bất kì phản ứng với chuyện này, thậm chí hắn còn im lặng mang lễ vật sang tặng bọn họ, hắn không phản đối một câu.
Thẩm Thất nghĩ không ra, để cho Mai gia kết thân với Đông Hoa không có lợi chỉ có hại, hắn không sợ Mai gia về phe Đông Hoa sao? Thẩm Thất đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, cảm thấy Hàn Sâm có thể đưa ra một cách giải quyết tốt nhất, chính là bản thân hắn cưới Mai Nhược Hàm.
Hiện giờ Mai Nhược Hàm đã không còn trong sạch, không còn quý báu như ngày xưa, nhưng có thêm sự hỗ trợ của Mai gia, Hàn Sâm lấy Mai Nhược Hàm làm trắc phi, không tính là thiệt thòi cho nàng, Mai gia kết thân với Hoàng tử Tây Hoa, chẳng phải tốt cả đôi bên sao.
Mặc dù biện pháp rất tốt, nhưng Thẩm Thất không dám đến tìm Hàn Sâm, chỉ sợ Hàn Sâm nói với nàng, hắn muốn cưới Mai Nhược Hàm. Mà nghe Tiền nhi bảo, tâm tình Hàn Sâm không tốt, cả ngày đen mặt, rất hù dọa người.
Tu trúc lâu
“Vương gia, nghe nói ngày mai Cao Sưởng sẽ trở về Đông Hoa, người đi gặp hắn nói chuyện đi, chuyện này ngày trước chúng ta đã bàn bạc ổn thỏa, chỉ cần vương gia gặp mặt hắn, xác định rõ là xong.” Trương Tín nhỏ giọng nói.
Hàn Sâm nặng nề buông lá thư trong tay, không trả lời.
Trương Tín thở dài, “Vương gia, chúng ta không thể ngờ Cao Sưởng lại là loại người như vậy. Nhưng mà hoàng thượng đã truyền mật chỉ tới hối thúc rồi. Hợp tác với Đông Hoa ngăn cản Bắc Hồ, đó không phải là chủ ý của Vương gia sao?”
Việc này đúng thực là chủ ý của Hàn Sâm. Mắt thấy cơ thể Vũ Đế Đông Hoa Cao Hoan ngày càng yếu ớt, nên dùng danh hoàng tử Đông Hoa Cao Sưởng để tuyển người, người nội gián của Hàn Sâm ở bên Đông Hoa nói, Cao Hoan đã sớm tập hợp các vị nội quan triều đình để chọn thái tử, chỉ thiếu một thánh chỉ nữa thôi, không chừng sắp công bố với thiên hạ rồi.
Hàn Sâm nhiều lần dâng sớ đề nghị Đông Hoa hợp tác ngăn cản Bắc Hồ, Huệ Đế vẫn đứng ở giữa chưa đồng ý. Mấy ngày nay hắn không chịu đáp ứng, nên Hàn Sâm mới bí mật liên lạc, mời Cao Sưởng đến đây bàn bạc, hi vọng có thể kí một mật ước.
Ai ngờ ngay lúc này lại xảy ra chuyện.
“Vương gia, lấy giang sơn xả tắc làm trọng.” Trương Tín khẽ nói, ý hắn là không nên quá coi trọng tình cảm nam nữ.
“Tối nay mời Cao Sưởng đến lâu tiên quán dùng bữa.” Hàn Sâm hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng thở ra, không biết giao nhiệm vụ cho một người như vậy có đúng hay không. Nhưng hiện giờ Bắc Hồ thống nhất phía bắc, dần dần xâm chiếm đất phía nam, nếu Tây Hoa và Đông Hoa tiếp tục đối đầu với nhau, chỉ sợ Trung Nguyên sớm muộn cũng rơi vào tay Bắc Hồ.
Bây giờ Hàn Sâm đâm lao đành phải theo lao, không thể nuốt lại lời đã nói, cảm thấy trong lòng thật hổ thẹn với Mai Nhược Hàm. “Ngươi thay lén theo dõi động tĩnh bên Mai thị.” Hàn Sâm quay sang nói Ngôn Vân Cảnh.
Đến lúc này Ngôn Vân Cảnh cũng không hiểu, làm sao có thể xảy ra chuyện đó, theo tin tức hắn tra được, chắc chắn Cao Sưởng không phải loại người như vậy, sao có thể gây ra tội lỗi với Mai Nhược Hàm. E rằng bên trong có rất nhiều người giúp đỡ. Không chừng, lão hồ ly Mai gia Mai Nhị Gia cũng đứng đằng sau góp sức. Xem ra Mai thị thật sự muốn hành động rồi.
Cách của Thẩm Thất không phải Hàn Sâm chưa từng nghĩ qua, nhưng thuộc hạ của Cao Sưởng cũng rất sáng suốt, nhắm vào thế lực Mai gia, mượn chuyện này để Cao Sưởng cưới Mai Nhược Hàm, một mũi tên trúng hai con nhạn. Trước mặt có thiếu nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, sau lại có thế lực hùng hậu, sao có thể không tốt.
Cao Sưởng tất nhiên đồng ý cưới Mai Nhược Hàm.
Dưới tình hình này Hàn Sâm không thể đắc tội Cao Sưởng, dù hắn không muốn cũng phải để Mai Nhược Hàm gả đi, việc này cũng nằm trong điều kiện của hiệp ước.
“Tiệc tối nay ta cũng muốn đi?” Thẩm Thất nghe nói Hàn Sâm bày một bữa ăn thịnh soạn mời Cao Sưởng, nên cả gan xin đi tu trúc lâu. Nhớ tới ánh mắt dọa người cùng khuôn mặt khó xử mấy ngày trước của Hàn Sâm, nàng liền sợ hãi. Lại thêm chuyện của Mai Nhược Hàm, nàng càng không dám đến quấy rầy Hàn Sâm.
Với quan hệ của Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm, nhìn vẻ mặt Hàn Sâm phức tạp Thẩm Thất đủ hiểu, dù sao cũng khó bỏ, cho nên nhiều ngày rồi Hàn Sâm ngủ tại tu trúc lâu, Thẩm Thất không dám đến gây rối.
Qua mấy ngày, Thẩm Thất nghĩ có lẽ Hàn Sâm cũng hết tức giận rồi, lúc này mới đi qua nghe ngóng tin tức. Hơn nữa nàng thật sự tò mò, vị hoàng tử Đông Hoa là người như thế nào, dám làm ra chuyện không bằng cầm thú.
Hàn Sâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Thẩm thất, “Lệnh cấm của nàng ta đã phá bỏ rồi sao?”
Hiện tại Thẩm Thất mới nhớ ra, không ngờ cái chuyện nhỏ hơn lông gà mà Hàn Sâm lại nhớ rõ đến vậy. “Nhưng, ta là nữ chủ…”
“Ta dẫn Triệu thị đi.” Hàn Sâm không chừa một chút mặt mũi cho Thẩm Thất, “Còn không mau đi xuống, không có lệnh của ta, nàng không được phép bước ra phủ nửa bước.”
Thẩm Thất thấy Hàn Sâm vẫn hung dữ y chang mấy ngày trước, không có chút tình cảm, nên nàng không dám cãi lại, chỉ có thể bỉu môi đi về.
Tuy nhiên trong lòng Thẩm Thất vẫn rất giận, chuyện của Mai Nhược Hàm, thì liên quan gì đến nàng hả, Hàn Sâm không phân biệt được trắng đen hay sao, “Tiền nhi, sáng mai chúng ta đi chợ hoa.”
Chợ hoa Lan Lăng rất nổi tiếng, mười ngày mở một lần, trời chưa sáng đã bắt đầu, đến tận tối mới kết thúc, cả con đường lung linh rực rỡ, đẹp không khác gì ban ngày. Thẩm Thất rất thích đi dạo, bởi vì vô tình có thể chọn được mấy vật quý giá, nổi danh nhất là hoa mẫu đơn, người trồng hoa của Lan Lăng cực kì tài giỏi, có thể chăm sóc hoa của cả Hoa Đô.
“Chủ tử, hình như vương gia không cho phép người ra ngoài mà?”
“Tiền nhi, ngươi trung thành với ta hay trung thành với hắn? Ta đã buồn bực gần ૮ɦếƭ, mặc kệ ta, ta muốn ra ngoài.” Hai tay Thẩm Thất chống hông, bắt chước bộ dáng hung dữ của Hàn Sâm, nhưng miệng đột nhiên nở nụ cười, “Tiền nhi tỷ, Tiền nhi tỷ, chúng ta đi một canh giờ thôi, hắn vẫn chưa ngủ dậy, chúng ta đi nhanh về nhanh, không sao đâu.”
Tiền nhi nhìn bộ dáng lưu manh của chủ tử mình đành hết cách, chỉ thầm than số nàng khổ.
Sáng sớm, Thẩm Thất dẫn theo Tiền nhi định trốn đi bằng cửa sau, nào ngờ gặp một hạ nhân tinh mắt, “Vương gia hạ lệnh không cho vương phi ra khỏi phủ.
“Ai nói nàng là vương phi?” Tiền nhi nói. Rõ ràng Thẩm Thất đã thay đồ của Tiền nhi, đáng lý phải qua được chứ.
“Thuộc hạ đã nhìn thấy dung mạo của vương phi.” Gương mặt tên sai vặt kia ửng đỏ.
Thẩm Thất là người phương Nam nên vóc dáng cao gầy, bản thân không giấu được vẻ anh tuấn, lừa người cũng đâu phải dễ.
Thẩm Thất không tức giận, cười với gã sai vặt kia: “Ngươi làm rất tốt trách nhiệm của mình nha.” Miệng giả bộ khen ngợi, ánh mắt lại nhìn về Tiền nhi ý bảo nàng ta xuống tay đi.
Tiền nhi thầm than thở một tiếng, vung tấm ván gỗ đã chuẩn bị trước lên, đánh một cái vào gáy gã sai vặt, người nọ ngã xuống đất. Thẩm Thất khen Tiền nhi ra tay rất chuyên nghiệp.
Tiền nhi có được bản lĩnh này qua việc tập đánh người gỗ, bởi vì Thẩm Thất ép buộc nàng nha, ở Thẩm phủ cũng thế, mà vương phủ cũng thế, mỗi lần muốn chốn đi chơi đều dùng chiêu này. Cho nên Tiền nhi ra lực rất vừa vặn.
“Chủ tử, kiếp trước người là thổ phỉ có phải hay không?” Tiền nhi đau lòng thở dài.
Thẩm Thất gõ trán Tiền nhi một cái, đeo nón lên, đi về phía chợ hoa. Yên lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người nhốn nháo, Thẩm Thất cảm thấy xung quanh người nàng nóng nực, vội vàng kéo Tiền nhi ra chỗ khác. Vì là sáng sớm, nên đám người này cũng không có mùi mồ hôi, Thẩm Thất thích nhất điểm này của chợ hoa.
Đụng phải một người, hắn đi vội vã, chẳng may làm rơi nón của nàng, Thẩm Thất tức giận quay đầu, chính là người nàng gặp trong hầm R*ợ*u lâu tiên quán.
Nam tử kia cũng quay đầu, trong miệng nói thật có lỗi, ánh mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Thất, “Là cô nương ---”
Tiền nhi lập tức chắn trước mặt Thẩm Thất, “Vương phi, chúng ta về thôi.” Nói xong, mặc kệ Thẩm Thất nói sao, lập tức kéo nàng hòa lẫn vào đám đông.
“Hắn là ---” Thẩm Thất nghĩ nàng nên sớm đoán ra tên nhà quê này là hoàng tử Đông Hoa.
“Hắn chính là vị Cao công tử đó.” Tiền nhi bĩu môi.
Trong đầu Thẩm Thất bỗng nhiên hiện lên thứ gì đó, không dám nghĩ nhiều, chỉ nói với bản thân không có khả năng, không có khả năng, ngoại trừ Hàn Sâm nàng không thèm quan tâm ai hết, không lâu sau Thẩm Thất ném việc này sang một bên.
Cao Sưởng vẫn đứng im, hắn cúi người, nhặt chiếc mũ nàng làm rơi, giơ lên chót mũi ngửi ngửi, mùi thơm làm xao động lòng người.
Cao Sưởng nhớ tới lời mưu sĩ đã nói với hắn. Ra tay phải dứt khoát, quốc sắc thiên hương, nữ tử tài giỏi đều ở trong gia tộc Lan Lăng, nếu muốn cưới nàng làm vợ, phải dùng biện pháp mạnh, bằng không hết cách.
“Vương phi?” Cao Sưởng nhẹ nhàng gọi tên nàng, trong mắt lộ ý căm hận cực lớn.
Hàn Sâm biết rõ nữ tử hắn đang tìm là ai, bên ngoài giả vờ giúp hắn tìm, sau lưng lại để cho nha đầu kia đi theo Mai thị, nhiễu loạn tầm mắt của hắn, khiến hắn hối hận cả đời.
Cao Sưởng nắm chặt quả đấm, nhìn theo bóng lưng Thẩm Thất, sớm hay muộn ---
Sau chuyện của Mai Nhược Hàm, Thẩm Thất chưa kịp quan tâm chính mình, đã gặp phải chuyện khác.
“Phải về kinh ngay sao?” Thẩm Thất trợn tròn hai mắt, lát sau sáng tỏ, Hàn Sâm thắng lớn trở về mà, việc về kinh báo cáo lĩnh thưởng cũng bình thường, vả lại bây giờ đã qua trung thu, đi hơn một tháng, thời điểm về kinh thành vừa vặn là mùa đông. Đây là ngày lễ trọng đại của quốc gia, Hàn Sâm về kinh gặp mặt phụ hoàng mẫu hậu cũng là tất nhiên, huống chi còn có lệnh vua ban xuống.
“La tỷ tỷ với Triệu tỷ tỷ có đi cùng không?” Mắt Thẩm Thất xoay một vòng, nghĩ vậy. Tuy nàng không muốn nhìn thấy hai người kia suốt quãng đường đi, nhưng khi trở về kinh thành, có thể kiếm cách khiến các nàng vĩnh viễn ở lại đó, còn nàng sẽ đi với Hàn Sâm trở lại Lan Lăng, cuộc sống chỉ có hai người không tốt sao?
“Nàng nghĩ sao?” Hàn Sâm không trả lời.
“Ta nghĩ phụ hoàng với mẫu hậu sẽ nhớ tiểu tôn tử, La tỷ tỷ với Triệu tỷ tỷ cũng rất nhớ kinh thành nha.” Ý tứ Thẩm Thất cực kì rõ ràng.
Hàn Sâm nghe Thẩm Thất nói phụ hoàng mẫu hậu, hắn cười nhạo một tiếng, từ trước đến nay hắn chưa từng biểu lộ buồn vui nay cũng vậy, Thẩm Thất nghe được vài lời đồn trên phố, nàng cũng đoán được mối quan hệ giữa hắn và Huệ Đế tuyệt đối không tốt, không nên nhắc tới phụ hoàng hắn nữa.
“Cứ theo ý nàng đi, nàng đi thông báo cho bọn họ, ngày mười chúng ta lên đường.”
Thẩm Thất tuân lệnh, vui vẻ chạy ra ngoài. Nàng lớn như vậy, đi xa nhất cũng chỉ tới chỗ Đông Hải, quãng đường chừng mấy trăm dặm. Còn chuyện rời khỏi nhà, đến kinh thành thì đây là lần đầu tiên, sớm nghe kinh thành là nơi phồn thịnh nhất thiên hạ, nàng cực kì muốn đến xem một chút. Thuận tiện coi xem trong phủ Hàn Sâm có giấu con tiểu yêu tinh nào không.
Mười ngày sau sẽ xuất phát, thực ra mười ngày cũng không dài, Thẩm Thất vội vàng đi chuẩn bị. Nàng muốn mang các vật ở quê lên kinh thành. Về phần Huệ Đế thì không cần phải nói, chỉ riêng việc mua quà thích hợp cho các nương nương đã đủ mệt rồi, Huệ Đế này thật sự là người chẳng ra gì, nạp hơn trăm nữ nhân vào cung. Thẩm Thất vừa sắp xếp đồ đạc vừa oán trách. Lại còn phải hạ mình đi sang chỗ La thị và Triệu thị hỏi xem những phi tần được sủng ái yêu thích cái gì, dù sao nàng cũng không hiểu biết nhiều về kinh thành.
Thẩm Thất không ngại học hỏi người kém cỏi hơn nàng.
Ngoại trừ trong cung, còn có người mà vương phủ Hàn Sâm coi trọng, quan văn quan võ trên tam phẩm đều phải chuẩn bị, thậm chí cả lễ bộ, hộ bộ các vị tiểu thư đều có phần. Thẩm Thất đã nghe phụ thân nói về điều này từ lâu, chuyện lớn hay nhỏ đều quyết định bởi các vị đại thần, đại khái là bao che cho mấy kẻ bên dưới.
Thẩm Thất vì Hàn Sâm mà cố gắng vắt óc suy nghĩ, nàng đặc biệt mua một cuốn <> của xưởng Vinh Bảo có viết về các chuyện trong kinh thành, để nghiên cứu các nhóm người quan trọng, nơi nào không rành thì đi hỏi Ngũ Ca nàng, thậm chí hỏi Trương Tín và Ngôn Vân Cảnh bên cạnh Hàn Sâm.
Nhưng nhất quyết không đến gây thêm phiền phức cho Hàn Sâm, những việc nhỏ nhặt thế này, Thẩm Thất cần phải biết làm chủ, để chứng tỏ nàng có tư cách quản lí, cũng là một người vợ giỏi giang.
Đến lúc đưa danh sách quà tặng cho Hàn Sâm xem, hắn lập tức đồng ý, không giống những thuộc hạ của hắn, đưa cái gì lên cũng bị trả về bắt làm lại, Thẩm Thất ngồi trong thư phòng nhìn Hàn Sâm soi mói người khác. Nếu muốn làm việc giúp hắn, tuyệt đối không được làm qua loa.
Tâm tình Hàn Sâm khá tốt, hắn nhéo mặt Thẩm Thất, chêu ghẹo: “Trong thời gian ngắn như vậy mà nàng có thể thu xếp ổn thỏa, xem ra thật sự không thể khinh thường phu nhân nha.”
Thẩm Thất bày ra bộ dáng đắc ý, ôm cổ Hàn Sâm, đòi hắn khen thưởng.
Hàn Sâm bị nàng quậy không còn cách nào, “Được rồi, nàng đến tú trang chọn quần áo đi, ta trả tiền cho nàng chịu chưa.”
“Sao chàng biết?” Thẩm Thất vui mừng nhảy dựng lên, nghĩ tới việc đi đến kinh thành, nàng không thể mặc quần áo cũ để người khác chê cười là nông dân vào thành được, cho nên nàng tính đi mua mấy bộ quần áo mới. Tiếc là ánh mắt Hàn Sâm cực kì lợi hại, nàng đeo trang sức mới, hắn cũng có thể nhận ra, mặc dù không nói ra miệng, nhưng ánh mắt hắn lạnh lùng liếc qua Thẩm Thất, nàng lập tức sợ hãi.
Thẩm Thất không ngờ rằng người như Hàn Sâm một ngày kiếm được cả tỷ bạc nhưng lại nhớ rõ toàn bộ quần áo trang sức của nàng, khiến nàng không có cách làm bậy.
“Ta còn không hiểu rõ nàng sao?” Hàn Sâm lại nhéo mặt Thẩm Thất.
Thẩm Thất nhảy lên, cắn nhẹ vào vành tai Hàn Sâm, “Thiếp đang vội.” Nói xong liền chạy ra khỏi Tu Trúc lâu, quả thật là nàng đang vội, nàng đã chuẩn bị xong các kiểu dáng rồi, chỉ chờ đưa tới tú trang cho người ta may, hối các nàng đẩy nhanh tốc độ.
Dù sao Hàn Sâm mới là người trả tiền, nàng sẽ không tiết kiệm giùm đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc