Dụ Lang - Chương 17

Tác giả: Minh Nguyệt Đang

Tây Lâu Vọng Nguyệt Kỷ Hồi Viên
Tuy cách rất xa nhưng Hàn Sâm có thể nhận ra người kia chính là Thẩm Thất, dù bị ngăn cản bởi con sông, nhưng nhìn thấy vô cùng rõ, một bóng dáng xinh đẹp dịu dàng. Thẩm Thất đoán không chừng Hàn Sâm đã nhận ra nàng, lập tức vui vẻ đứng bên kia sông vẫy tay, quyết định này của nàng rất đúng đắn. Nếu đi theo bên cạnh Hàn Sâm, chắc chắn sẽ bị hắn mắng rồi bắt trở về, nhưng hiện giờ cách xa một con sông, hắn không thể chạy tới chỗ nàng, nàng muốn tiễn hắn bao xa thì tiễn, lại chẳng phải nghe chửi.
Thẩm Thất cũng biết Hàn Sâm nhất định sẽ nổi giận, thử tưởng tượng ra bộ dáng bực tức của hắn, càng tăng thêm vui vẻ.
Thẩm Thất nhìn thấy có hai quân sĩ cưỡi ngựa đang muốn băng qua sông để ngăn cản nàng, nhưng do đáy sông quá sâu, không thể nào đi qua được, lần này Hàn Sâm cũng hết cách với nàng, Thẩm Thất càng tỏ ra đắc ý, không ngờ Hàn Sâm cũng có ngày hôm nay. Nhưng cuối cùng, Hàn Sâm không cưỡi ngựa nữa mà đi thẳng vào trong xe ngựa ngồi, Thẩm Thất mới dừng lại, không nhìn thấy Hàn Sâm, vậy đưa tiễn còn có ý nghĩa gì.
Thật sự quá đáng mà, nàng cũng chỉ muốn nhìn thấy hắn thôi.
Thẩm Thất đứng bờ bên kia đôi mắt ước lệ, nàng đã thử luyện tập giống như Tịnh Liên khóc từng giọt từng giọt, nhưng giờ đây Hàn Sâm chẳng thể nhìn thấy được. Dù sao nàng cũng đã sớm quyết định, nếu hắn ૮ɦếƭ, chẳng lẽ nàng có thể sống một mình?
Nàng làm thế này, chỉ là muốn nhìn hắn nhiều thêm một chút thôi, như vậy cũng quá xa xỉ không được sao.
Hàn Sâm bỏ đi, lần đầu tiên Thẩm Thất hiểu được ý nghĩa câu nói của cổ nhân Một ngày không gặp như cách ba thu, trước kia nàng luôn cho rằng do cổ nhân đau xót chuyện tình cảm nên mới chợt nói ra một câu ưu sầu như vậy.
Bây giờ là giữa hè, nhưng Thẩm Thất lại treo một cành mai trước cửa sổ, cái này bình thường nàng chỉ làm vào mùa đông. Mỗi sáng trong lúc Thẩm Thất trang điểm, nàng đều tô một chút son môi lên cánh hoa, nhưng cho dù nàng nhuộm hết cả cành mai, Hàn Sâm cũng chưa trở về.
Thời điểm phân nửa hoa mai trong phủ đều bị nhuộm màu, thì Thẩm Thất cũng đã lục lọi xong mọi ngóc ngách của Lan Lăng Vương phủ, tuy nhiên vẫn không tìm thấy tin tức Hàn Sâm. Mặc dù phía Nam liên tiếp báo tin thắng trận, nhưng như vậy chẳng bằng cho nàng nhìn thấy Hàn Sâm một cái nàng còn vui mừng hơn.
Cứ như thế, cho đến khi quân lính chạy về cấp báo Lan Lăng Vương đánh tan quân địch hiện đang trên đường quay trở về, Thẩm Thất gần như không dám tin, “Thật vậy ư, ở nơi nào, đi qua Lâm Dương chưa?” Nếu đã qua Lâm Dương, vậy thì cách Lan Lăng cũng không xa khoảng chừng nửa ngày đi đường.
Cho dù Hàn Sâm chưa tới Lâm Dương, nhưng Thẩm Thất đã sớm không kìm chế nổi mừng rỡ, đi ra ngoài, sai hạ nhân thuê một khách điếm ở Lâm Dương. Khi đội quân của Hàn Sâm vào Lâm Dương, cả Lâm Dương đều chấn động.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn ôn hòa, nam tử trên đời này hiếm ai có thể đánh cho đám phản phân tơi bời hoa lá, hơn nữa hắn không phải loại người thô kệch xấu xí, mà là ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp như thần, hỏi xem có ai không muốn chiêm ngưỡng một nam tử như vậy chứ. Huống chi đội quân của hắn đã giành được thắng lợi, xứng đáng để mọi người reo hò nhảy múa. Dân chúng Lâm Dương từ sớm tinh mơ đã đứng chật ních đường.
Thẩm Thất đứng trên lầu hai nhìn lá cờ đang đi đến, đám đông bên dưới bắt đầu xúc động, có người không ngừng hò hét, không ngừng vẫy tay, vui mừng cùng chân thành như vậy, khiến cho nàng cũng xúc động theo.
“Ta nên đi xuống dưới đó, ta cũng cần phải reo hò mới được. Tiền nhi, trời biết rằng ta nhất định sẽ là người la lớn tiếng nhất trong số bọn họ.” Thẩm Thất cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
“Chủ tử, miệng người mở rộng đến mang tai rồi, thật khó coi a.” Tiền nhi không muốn nổi điên chung với Thẩm Thất.
“Nhiều chuyện.” Thẩm Thất cười nói với Tiền nhi một câu, nhìn bóng dáng càng ngày càng gần kia, cho dù rất mờ nhạt, tuy nhiên Thẩm Thất vẫn có thể nhận ra người đó chính là Hàn Sâm. Không cần nhìn Thẩm Thất cũng đoán được vị tướng quân kia mặc áo giáp bạc cưỡi trên hắc mã, cái mũ đỏ tươi, phản chiếu ánh nắng, uy phong lẫm liệt, khí thế bức người.
Thẩm Thất không kiếm chế được kích động lập tức chạy xuống lầu, bắt trước theo đám đông hò hét, chẳng qua là ngoài dự định của nàng, giọng nói nàng không hề nổi bật, mà lạc trong biển người mênh ௱ôЛƓ, Thẩm Thất hơi nhíu mày, nháy mắt liền triển khai kế hoạch khác, khuôn mặt rạng rỡ, bắt đầu kêu: “Hàn Sâm, Hàn Sâm…” Kêu từng tiếng một.
Ngày thường bị quy định ràng buộc, nàng không dám gọi thẳng tên Hàn Sâm, nhưng trong trường hợp này, có vô số người lớn tiếng gọi, chắc chắn hắn không để ý, cho nên nàng cứ thoải mái gọi cho đã, chỉ cần có thể nhớ kỹ tên hắn, cũng là một loại hạnh phúc. Thẩm Thất hận không thể nói, “Hắn là của ta, hắn là của ta.”
Thẩm Thất vui vẻ tựa nai con, quân đội Hàn Sâm đi theo lối mà đám đông chừa sẵn, nàng cố gắng nhảy lên, vẫy cánh tay, đáng tiếc ngoại trừ nàng còn một đống người yêu mến điên cuồng Hàn Sâm. Dáng người của Thẩm Thất đứng trong đám đông càng không hề nổi bật, giống y như lấy muối bỏ xuống biển, người khác nhận ra nàng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Thẩm Thất nhìn chằm chằm Hàn Sâm đang ngồi trên ngựa, da hơi đen một chút, khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng thần sắc vô cùng mạnh mẽ, rực rỡ tựa áng mây, đôi mắt sáng lấp lánh, so với trước khi rời khỏi, dường như tăng thêm vài phần điềm tĩnh, mơ hồ hiện ra khí thế cao ngạo không ai sánh bằng.
Đã quen thuộc nay lại xa lạ.
Mắt thấy Hàn Sâm đã đi đến trước mặt, Thẩm Thất ngược lại không dám gọi hắn, chỉ cố gắng nhảy lên, ra sức vẫy cánh tay, chẳng có điểm nào giống một vị Vương Phi cao quý, thật giống bà điên tóc tai bù xù hơn.
Thẩm Thất trợn mắt nhìn Hàn Sâm đi ngang qua nàng, còn nàng bị bỏ lại phía sau lưng hắn, càng không thể chen qua đám người này. Hình như Hàn Sâm cảm thấy gì đó, nên quay đầu lại nhìn về hướng của Thẩm Thất, nhưng có một tên béo đứng trước mặt Thẩm Thất tiện thể chặn luôn tầm mắt của Hàn Sâm, nhìn một lúc lâu rồi Hàn Sâm ngoảnh mặt lại, Thẩm Thất bực bội giậm chân, nàng hận không thể một cước đá văng tên mập này.
Hai mắt Thẩm Thất liếc nhìn xung quanh, nhân lúc tên béo kia không để ý lập tức lấy túi tiền bên hông hắn, ném lên trời, mấy đồng tiền thi nhau rơi xuống đất, phát ra tiếng đinh linh vui tai.
“A, tiền người nào rơi xuống đất vậy nè!” Cũng có thể do Thẩm Thất nói quá lớn, hoặc có thể do mọi người đặc biệt nhạy bén khi nghe được chữ “Tiền”, nguyên đám đông đồng loạt cúi người xuống, để lại mình Thẩm Thất đứng đó giống như trăng rời núi. Tên mập kia đưa tay sờ xuống hông, vội kêu lên: “Tiền của ta.” Cùng lúc kinh ngạc nhìn Thẩm Thất.
Nhưng Thẩm Thất lại cười nhìn Hàn Sâm quay đầu lại.
Phất cánh tay.
Tiền thì không nhiều, nhưng người thì vô số, cho nên trong chớp mắt Thẩm Thất lại bị chìm trong biển người, nàng căm phẫn gào khóc, khuôn mặt đỏ rực.
Trên trời bỗng nhiên “Vù” một tiếng, Thẩm Thất nhìn đầu sợi roi dài hình như phóng đến trước mặt của nàng, nhanh tay bắt lấy, chợt phát hiện đây không phải là đầu roi mà là quai nắm, cho nên có cầm lấy thì tay cũng không bị thương.
Chớp mắt một cái, Thẩm Thất bị sức lực của đầu roi bên kia kéo lên không trung, mọi người trông thấy kinh sợ hô lên trong lúc đó Hàn Sâm lập tức kéo nàng lại, ngồi trong lòng hắn.
Từ lúc sợi roi được quăng ra, đến khi Thẩm Thất chụp được, rồi bay lên cưỡi chung ngựa với Hàn Sâm, tuy chỉ trong vài giây, nhưng cũng đủ phô trương, Thẩm Thất cuối cùng cũng lấy lại ánh mắt hăng hái, vừa mới ngồi cạnh Hàn Sâm nàng lập tức nhào tới ôm, sau đó thảm thiết kêu một tiếng.
Hàn Sâm nắm chặt cằm của Thẩm Thất, thấy dưới má nàng có một vết máu đỏ tươi, vẫn đang rớm máu, may là vết thương không quá sâu. Chắc là do ***ng phải phiến giáp của Hàn Sâm mà thành.
“Nàng dùng lực mạnh như vậy làm gì?" Hàn Sâm lấy từ trong *** ra một lọ thuốc, đổ ít lên khăn tay Thẩm Thất, bôi lên miệng vết thương của nàng.
Thẩm Thất cũng âm thầm buồn phiền, để cho người mặt mày hốc hác chăm sóc nàng như vậy quả thực là chuyện trời đất không thể tha, nhưng xung quanh nàng có rất nhiều người quan sát, Thẩm Thất lại thích thú hả dạ, cũng không cần tức giận, khóc lóc, hay bi thương. Thực chất Hàn Sâm cho nàng ngồi chung ngựa với hắn, cùng nhau tiếp nhận tung hô của mọi người, Thẩm Thất đã cảm thấy vô cùng tự hào vô cùng kiêu ngạo a, cái chuyện mặt mày hốc hác tạm gác sang một bên đi khi khác sẽ quan tâm, hiện tại nàng chỉ cần vui vẻ thôi.
Nhìn mọi người nhiệt tình như vậy, Thẩm Thất ngồi trên ngựa, lần đầu tiên nàng có suy nghĩ chí khí của bọn hắn thật đáng nể phục, lần đầu tiên nàng cảm thấy tinh thần trách nhiệm, cũng hiểu ra nên làm chút gì đó cho bá tánh hạnh phúc.
Ban đêm, sau khi Thẩm Thất đi theo Hàn Sâm trở về phủ, do cười quá nhiều nên khuôn mặt rất mỏi, không ngừng lấy tay xoa mặt, nhưng lại lo lắng cho vết thương bên má trái hơn, “Tiền nhi, nhanh đi mời đại phu.” Thẩm Thất nhìn trong gương có chút lo lắng.
“Chắc sẽ không lưu lại sẹo chứ?” Thẩm Thất nhíu mày, lúc này mới chịu suy nghĩ.
Tiền nhi cũng lo lắng, đại phu tới bốc cho một ít thuốc, căn dặn không được để vết thương ***ng vào nước, mấy người tỷ muội bên Thẩm gia cũng tới tặng thuốc mỡ, nhưng thứ La thị đưa cho Thẩm Thất là thứ khiến nàng hài lòng nhất.
“Chủ tử, thuốc này không có độc dược gì trộn lẫn vào chứ?” Tiền nhi nghi ngờ La thị, “Hay để nô tì tìm nha đầu nào đó thử thuốc trước?”
Thẩm Thất “Ừ” một tiếng, lại nghe thấy hạ nhân truyền lời bảo Hàn Sâm qua đây.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Thất là che mặt, “Tiền nhi, đi nói ta cảm thấy không thoải mái.”
Tiền nhi vừa mới đi đến cửa, Thẩm Thất lại lên tiếng, “Không cần, ngươi thổi tắt hết nến đi, chừa lại một ngọn đèn là được rồi.” Thẩm Thất không nỡ từ chối Hàn Sâm, rời đi mấy tháng lận, mới vừa trở về mà.
Lúc Hàn Sâm bước vào phòng, Thẩm Thất không giống mọi khi nhảy nhào tới chỗ hắn, chỉ ngồi nghiêng người, lộ ra má bên phải.
“Mời đại phu coi qua rồi hả?”
“Ừm.” Thẩm Thất gật đầu.
Hàn Sâm mang một hộp thuốc mỡ đến trước mặt Thẩm Thất, nàng liếc mắt nhìn, vui mừng nhận lấy, mở ra ngửi thử, mùi này chính là thuốc cao mà La thị đưa tới, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Loại dược này chữa thương rất tốt, cũng không lưu lại sẹo, trước kia nàng bị thương đã dùng qua cái này.”
Hàn Sâm nghĩ lại chuyện xưa nói, khiến cho Thẩm Thất càng tức giận, một khắc trước nàng còn cho rằng Hàn Sâm đã biết quan tâm nàng hơn, một khắc sau hắn lại tạt cho nàng một thau nước lạnh, hóa ra Hàn Sâm đối xử với ai cũng đều tăng thêm yêu mến. Chuyện này quá lợi cho La thị rồi.
“Cho ta xem vết thương của nàng thế nào.” Ngón tay Hàn Sâm xoa nhẹ cằm Thẩm Thất.
Thẩm Thất bỉu môi, hất cằm, “Xấu lắm.”
Hàn Sâm cười nhẹ lên tiếng bảo, “Là vô cùng xấu mới đúng.”
“Chàng còn nói…” Nước mắt Thẩm Thất lại sắp tuông chảy, nàng cũng không biết tại sao lại như vậy, lệ này không biết rơi vì vui mừng cho việc Hàn Sâm đã trở về, hay là khóc cho uất ức của chính nàng.
“Không phải đại phu nói là không được ***ng vào nước sao? Nếu khóc nước mắt sẽ chạm vào vết thương đó.” Hàn Sâm ‘Chậc’ một tiếng.
Thẩm Thất nghe xong chỉ có thể trợn hai mắt không được nháy, sợ nước mắt rơi xuống, liền ngửa đầu ra sau, quên hỏi tại sao Hàn Sâm biết đại phu căn dặn cái gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc