Dụ Lang - Chương 15

Tác giả: Minh Nguyệt Đang

Mỹ Nhân Gặp Nhau Ở Lập Quỳnh Hiên
Có điều từ nay về sau, Triệu thị không dám đến trước mặt Thẩm Thất ra uy nữa, bởi vì nàng phát hiện ra vị Vương Phi này không có nhận thức chung về việc giữ thể diện như những thiên kim khuê tú khác. Thẩm Thất có thể bất chấp đạo lí tranh cãi với nàng, nhưng nàng lại không thể trực tiếp chống đối với chính thất, chỉ có thể than vãn mấy câu ở trước mặt La thị, cảm thấy Thấm Thất thật không giống như nữ nhi sinh ra trong thế gia vọng tộc, rất không có lòng khoan dung độ lượng.
"La tỷ tỷ, ngươi nói thử xem là nàng keo kiệt hay so đo, ghen tuông đố kị, không đầu không đuôi cũng dám đùa giỡn loại lòng dạ hẹp hòi thấp kém này ở trước mặt gia như vậy, tạo sao gia lại coi như không nhìn thấy chứ?" Triệu thị ấm ức nói thêm, đối với việc Hàn Sâm thiên vị Thẩm Thất nàng cũng rất bất mãn. "Nếu là trước kia ngài ấy sẽ không phải như vậy đúng không?" Triệu thị hỏi thật cẩn thận.
La thị không trả lời, vẫn đang nhớ lại một chuyện ngày hôm qua. Sau bữa cơm trưa Tử Sung liền đi dạo ngự hoa viên, sau đó nàng tìm trái tìm phải đều không thấy đâu, lúc sau lại thấy Tử Sung theo Thẩm Thất đi ra khỏi Thanh Nghiên viện.
"Sao con lại dám đi đến chỗ này?" La thị có chút nóng nảy, "Không phải đã dặn con không được đi lung tung đến nơi nào khác rồi sao?"
"Qủa cầu rơi vào trong đó." Tử Sung ở trong ngự hoa viên chơi mã cầu, La thị biết Hàn Sâm rất giỏi về việc này, cho nên hi vọng Tử Sung cũng có thể thông thạo.
"Có ăn thứ gì lung tung hay không?" La thị phủi phủi y phục Tử Sung, giống như muốn phủi hết tất cả những thứ không tốt đi vậy.
"Không có. Thẩm mẫu phi là người xinh đẹp thế nhưng lại quá keo kiệt." Tử Sung bỉu môi.
"Nàng ta như thế nào?" La thị yên tâm cười cười.
"Trên bàn của nàng rõ ràng có đủ cao lương mỹ vị, Tiền nhi nói cho ta một chút đồ ăn, Thẩm mẫu phi lại nói không cho."
La thị ngưng mắt suy nghĩ một chút, "Nguyên lai nàng nói thế nào, Tử Sung?"
Trí nhớ của Tử Sung luôn rất tốt, "Nàng nói, Tiền nhi, đừng để cho đứa nhỏ ăn bậy cái gì. Đúng là nói như vậy đó, mẫu thân." Tử Sung dựa vào trong *** La Thị.
La thị đưa mắt nhìn thoáng qua hắn, "Nam tử hán sao có thể động một tí lại núp trong *** mẹ, còn không mau lo đọc sách đi, lúc phụ vương đến khảo bài mà ngươi lại không thuộc nương sẽ phạt ngươi đó."
Tử Sung vừa mới lộ một chút bộ dạng trẻ con đã bị La thị phá vỡ, hắn lập tức giống như tiểu đại nhân đi tới.
Trong lòng La thị đang nghĩ, không trách được Thẩm Thất ngày đó mãn phủ tặng lễ, lại không để Tử Sung ra về một mình, chắc là sợ Tử Sung sẽ nói bừa về mình, xem ra nàng ta cũng không phải không có đầu óc giống như lời Triệu thị nói, hôm nay rõ ràng đến đoạt Vương Gia ở hai nơi, mà hai người nàng với Triệu thị hai người đều khoe khoang thân phận, không phải là không dám nói một tiếng sao?
"La tỷ tỷ?" Triệu thị vẫn tiếp tục hỏi.
La thị lắc đầu một cái, "Ta muốn đi xem Tử Sung học hành thế nào." Nói xong nhanh chóng rời đi, để lại Triệu thị ở sau lưng nhỏ giọng oán trách, “Đúng là người hiền lành."
Tại hai viện này Thẩm Thất toàn thắng trở về, nhưng ở nơi khác thì lại không chắc. Nàng trăm ngàn lần không ngờ rằng da mặt mình dày, thế mà lại có người da mặt còn dày hơn.
Người mặt dày này Hàn Sâm đã sớm đoán được, không chỉ đoán được thôi, mà hắn còn tuyệt nhiên không chịu giúp nàng.
Thẩm Thất nghĩ tới, thật không trách được lần này thái độ của Hàn Sâm lại rộng rãi khác thường như vậy, chủ động hỏi mình có muốn đi trấn Thạch Đầu hay không. Đêm hôm trước, Hàn Sâm bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngày mai ta muốn đi trấn Thạch Đầu." Lúc ấy Thẩm Thất lập tức sửng sốt, nàng có chút kinh ngạc cho đến tận bây giờ Hàn Sâm muốn đi nơi nào đều sẽ không thông báo với nàng, lần nào cũng là do nàng dây dưa không ngớt đòi đi theo cho bằng được . Bất quá suy nghĩ này cũng nhanh chóng bị niềm vui khác chiếm lấy, từ chuyện lần trước so đo với Triệu thị cho đến về sau, đã rất lâu Hàn Sâm không chủ động nói chuyện với nàng, cũng là Thẩm Thất nàng ép hắn lắm hắn mới bất đắc dĩ trả lời qua loa một câu.
Hôm nay đột nhiên trời quang mây tạnh, Thẩm Thất làm sao có thể không vui mừng, "Ta có thể đi thật sao?" Lúc đó Thẩm Thất cảm thấy trong mắt Hàn Sâm nhìn nàng có chút ý cười, nàng chỉ cho là tâm tình của Hàn Sâm hôm nay tốt một cách kì lạ, nên chỉ ngu ngốc vui vẻ theo.
"Kêu Tiền nhi thu dọn đồ đạc giúp nàng, ta đã cho Biện Trác chuẩn bị xe ngựa rồi."
"Chàng không giận ta?" Thẩm Thất ngây ngốc hỏi, mặt mày hớn hở, chỉ sợ tâm tình tốt của Hàn Sâm bị mất đi.
"Ta đang suy nghĩ, ác nhân luôn có ác nhân trị." Khóe miệng Hàn Sâm không khỏi nhếch lên ý cười, một đêm này đối với Thẩm Thất cũng cực kì nhiệt tình, cho nên Thẩm Thất không kịp suy tính đến chuyện khác.
Đến Thạch Đầu trấn rồi, thời điểm Thẩm Thất gặp được cái vị khách không mời mà đến này, nàng mới hiểu thế nào là ác nhân trị.
"Tịnh Liên cô nương có chuyện gì sao?" Trầm Thất không ngờ tới cái nữ tử mua vui này lại đến tận cửa, còn chỉ rõ muốn gặp mặt nàng.
Tịnh Liên kia xinh đẹp đứng dưới ánh mặt trời, vận một bộ quần áo vải, sạch sẽ mà phẳng phiu, không dính một chút mùi vị phong trần, nhẹ nhàng sảng khoái còn hơn cả mỹ nữ lẳng lơ, Trầm Thất nhìn rất chướng mắt.
Tịnh Liên chợt quỳ xuống nói: "Xin phu nhân ân chuẩn cho Tịnh Liên được đến hầu hạ gia."
Thẩm Thất đột nhiên đứng lại, "Cái gì gia?" Tịnh Liên này thật lợi hại, há mồm câu đầu là cầu xin, tuy không kiêu ngạo rất thỏa đáng, nhưng hình như là Thẩm Thất nàng có ưng thuận đồng ý hay không cũng không vấn đề gì, nàng ta chỉ là tới thông báo một tiếng. Hơn nữa, một tiếng gia này sớm đã đem vị trí của nàng ta đặt vào hàng thiếp thất.
Tịnh Liên ngẩng đầu lên, cũng không sợ Thẩm Thất sẽ nổi giận, "Tịnh Liên một thân trong sạch trao cho gia, ngày sau cũng không dám có quan hệ với người nào nữa, việc này, gia biết rất rõ."
Thẩm Thất thật sự hận không thể xông lên túm lấy tóc của Tịnh Liên, "Thân trong sạch ư?" Nàng không phải châm chọc Tịnh Liên, mà là hận cái thân trong sạch này, cũng không biết là sạch được bao nhiêu nha. Thẩm Thất hít một hơi thật sâu mới nói: "Chuyện này ngươi phải đi tìm người khách của ngươi nói mới đúng chứ?"
Trầm Thất nhấn mạnh lời nói để cho Tịnh Liên biết thân biết phận của nàng ta.
Tịnh Liên lặng lẽ đứng dậy, thản nhiên cười nhẹ, "Chỉ cần phu nhân đồng ý, tất nhiên gia sẽ không phản đối."
Thẩm Thất bực bội nói: "Vì cái gì ta phải đồng ý?"
Thân hình Tịnh Liên nhỏ nhắn, cười đến mười phần chắc chín, trái lại, Thẩm Thất đã tức đến giậm chân, càng đối mặt với người này Thẩm Thất càng giận dữ, nữ nhân này dựa vào cái gì lại chạy đến trước mặt nàng nói phải làm thiếp thất của Hàn Sâm? Còn một thân trong sạch với Hàn Sâm, Thẩm Thất chỉ cần vừa nghĩ tới việc Hàn Sâm từng dịu dàng với cô ta, lập tức bực bội muốn đập đồ.
"Bởi vì nếu như để cho người ta biết phu nhân từng liều mạng đến nơi trăng hoa như vậy, sợ rằng sẽ không tốt với danh tiếng của phu nhân."
Thẩm Thất xem như là hiểu, có thể coi là đang đe dọa chứ? "A, một người đã có phu quân như ta không quá mức để ý đến danh tiếng, không cần Tịnh Liên cô nương quan t*** ta." Thẩm Thất nhanh chóng suy nghĩ, ở trấn Thạch Đầu Hàn Sâm luôn dùng tên giả, cứ xem như nàng ta có truyền đi Vương phu nhân là hạng người gì đó chăng nữa, như vậy cũng không quan trọng. Ai bảo Hàn Sâm đòi đến cái địa phương không đứng đắn này chứ, làm tổn thương mặt mũi của hắn, coi như đáng đời hắn.
"Tịnh Liên không phải là lo lắng danh tiếng của Vương phu nhân, mà đang lo lắng cho danh tiếng của Thẩm gia Thất cô nương." Tịnh Liên cười cười trong lòng nàng ta đã sớm có dự liệu.
"Làm sao ngươi biết?" Thẩm Thất lập tức hỏi, sắc mặt có điểm không tốt, đáng tiếc Tịnh Liên không một chút sợ hãi.
"Thẩm gia Thất cô nương xinh đẹp động lòng người, chính là loại người đi khắp thiên hạ cũng khó tìm ra người thứ hai, cho nên lần đầu gặp mặt Tịnh Liên liền đã cả gan đoán bừa."
"Mắt nhìn người của Tịnh Liên cô nương thật là lợi hại." Thẩm Thất coi như là ném chuột sợ vỡ bình (muốn đánh kẻ xấu nhưng còn điều e ngại), nàng không lo danh tiếng của bản thân nàng, nhưng Thẩm gia sợ, và cả Lan Lăng Vương cũng sợ." Lúc ấy, ta đang giả làm nam nhân." Thẩm Thất không đánh đã khai, đến tột cùng nàng có phần non tay, nếu như nàng liều ૮ɦếƭ không nhận, bằng một thân phận nhỏ nhoi của Tịnh Liên khi nói ra chuyện này, khẳng định cũng không có bao nhiêu người tin tưởng nàng ta.
"Tịnh Liên ở nơi địa ngục son phấn này lăn lộn nhiều năm, cao thấp đều có thể phân rõ. Chỉ cầu phu nhân đại từ đại bi, cứu vớt Tịnh Liên ở trong nước sôi lửa bỏng." Tịnh Liên bày ra lá bài cuối cùng, thu lại dáng vẻ nắm chắc phần thắng trong tay, trái lại trưng ra bộ dạng đau khổ bất đắc dĩ, một màn này của nàng ta đều rất thuận buồm xuôi gió, Thẩm Thất vẫn chưa thể phân biệt thật giả.
Cho nên Thẩm Thất tạm thời giữ nguyên tắc nói ít sai ít, tạm thời không mở miệng.
"Phu nhân có thể không tin, ngày trước Tịnh Liên cũng là con gái nhà lành, bởi vì gia cảnh khốn đốn, đại ca tàn nhẫn bán tiểu nữ cho Vu tinh xá, nhưng mà Tịnh Liên không muốn làm nữ nhân dưới tay người ta, cho nên tấm thân này chỉ trao cho mỗi gia. Mỗi lần sư phụ bắt tiểu nữ tiếp khách." Nói đến chỗ này Tịnh Liên dừng một chút, mặt hơi đỏ lên, "Tịnh Liên thà ૮ɦếƭ chứ không theo, hiện giờ càng lúc càng ép chặt, Tịnh Liên sợ rằng không thể vì gia mà giữ cho thân mình thanh bạch nữa rồi, nếu như phu nhân không rủ lòng thương xót, Tịnh Liên chỉ có một con đường ૮ɦếƭ." Từng giọt từng giọt nước từ khóe mắt Tịnh Liên chảy ra, Thẩm Thất nhìn người trước mắt chỉ có cảm giác, nếu mình không đồng ý thì chính là tội nhân lớn nhất trong thiên hạ.
Thẩm Thất quan sát biểu tình của Tịnh Liên hiện giờ, nghĩ thầm về sau ở trước mặt Hàn Sâm nàng không thể làm cho nước mắt chảy rào rào nữa, ít ra cũng phải nặn ra từng viên từng viên, như vậy càng khiến người ta động lòng thương.
Nhớ tới Hàn Sâm, Thẩm Thất không thể nào đoán ra được ý đồ của hắn, rất rõ ràng là hắn đã sớm biết chuyện này, lại không chịu xử lí, phải đợi cho Tịnh Liên không nhịn được mà đến cầu xin chính mình. Là Hàn Sâm cảm thấy nàng cố tình làm bậy xông vào nơi danh tiếng quá xấu kia, cho nên ngầm yêu cầu mình đi giải quyết Tịnh Liên này sao?
Hàn Sâm biết rõ tâm tư của Thẩm Thất nàng, vậy mà vẫn ép buộc nàng lấy thêm tiểu thiếp cho hắn, việc này chẳng khác gì đạp một phát vào trái tim Thẩm Thất. Thẩm Thất một mặt tức giận cái bộ dạng thanh bạch kia của Tịnh Liên, tức giận hoàn cảnh bi thảm của nàng ta, buộc nàng không thể không có lòng trắc ẩn, một mặt vừa tức sau khi Tịnh Liên đi vào, về sau mỗi tháng lại có thêm người muốn nàng chia sẻ Hàn Sâm, một mặt vừa phẫn nộ Hàn Sâm đối với nàng thật tàn nhẫn.
"Vậy ngươi cùng ta trở về Lan Lăng thôi." Thẩm Thất cố nén tức, mới có thể nói ra một câu như vậy. Xem như là chấp nhận thân phận Tịnh Liên.
"Tịnh Liên liễu yếu đào tơ không dám làm mất thể diện ở trước mặt phu nhân, chỉ mong khi gia đến trấn Thạch Đầu, Tịnh Liên có thể góp chút sức lực."
Hai mắt Trầm Thất trừng to như chuông đồng, lòng thương cảm cho nàng ta trong nháy mắt cũng không còn, "Ngươi nói là hai đầu đại?" Hai đầu đại đối với thiếp thất thật đúng là không thể nào tốt hơn. Ở trong phủ Trấn Thạch Đầu, Hàn Sâm cùng Thẩm Thất vừa đi, Tịnh Liên nàng kia chính là chủ nhân. Ở đó thoải mái nhàn nhã, rất sung sướng, trên không cần phục vụ chính thất, dưới có thể cầm quyền ra lệnh. Dựa vào cái gì Thẩm Thất nàng phải trở về gặp hai vị kia?
Thẩm Thất không quen nhìn dáng vẻ lẳng lơ của Tịnh Liên, không quen nhìn bộ dáng sạch sẽ của nàng, tóm lại là nhìn cái gì cũng không quen. Càng không cách nào chịu được cái thái độ quá tự tin *** mình rồi lại giả bộ đáng thương ban nãy của nàng ta.
Thẩm Thất quả thực là bị buộc đến đường cùng. Thời điểm nàng nhìn thấy Hàn Sâm, hận không thể xé hắn ra ăn.
"Từ lâu Vương Gia đã biết Tịnh Liên kia sẽ đến đúng không?" Thẩm Thất nổi giận đùng đùng chạy vọt vào thư phòng.
Bên trong vẫn còn hai người đang đứng chờ hắn trả lời, không khí nhất thời trở nên cực kì lúng túng, phía Hàn Sâm lẳng lặng gật đầu ra chỉ thị, họ mới vội vàng chạy ra ngoài.
"Nếu nàng không đi, nàng ta cũng không đến, ta cũng sẽ không gánh thêm phiền phức như thế này." Hàn Sâm so với Thẩm Thất còn rầu rĩ hơn nhiều.
Đó vốn chỉ là hành động gặp dịp thì chơi, tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong, lại bị Thẩm Thất xen vào chính giữa, để cho Tịnh Liên kia có cơ hội dựa dẫm vào nhà quyền thế. Huống hồ Tịnh Liên cảm thấy có thê thất không biết giữ lễ nghi liêm sỉ như Thẩm Thất, người nam nhân nào có thể chịu được, nàng ta càng cảm thấy mình mới là giải ngữ hoa(*) của Hàn Sâm.
(*) Ngữ hoa: người phụ nữ biết thông cảm, chia sè
Thẩm Thất bị Hàn Sâm chọc giận đến giậm chân, lại không cách nào nói lại được hắn. Thẩm Thất cho rằng nàng chính là người tự nhảy vào cái bẫy đã giăng sẵn.
"Nàng xử trí thế nào?" Hàn Sâm nâng mày hỏi.
Thẩm Thất đột nhiên cười rộ lên. "Dĩ nhiên là cấp thêm cho Vương Gia một mỹ thiếp, Vương Gia nên cảm ơn ta như thế nào đây?" Thẩm Thất cũng là nói dối tìm niềm vui giữa bi ai.
"Cưới một kỹ nữ làm vợ, nàng thấy ta rất có thể diện sao?" Câu nói đầu tiên của Hàn Sâm liền kéo nàng trở lại.
"Phủ Vương Gia trong kinh đô không có nữ chủ nhân nào coi sóc cũng không thỏa đáng lắm, cho nên ta muốn để Tịnh Liên sống ở trong phủ này." Thẩm Thất rất đắc ý với quyết định này của nàng, Tịnh Liên muốn hai đầu lớn, Thẩm Thất không đối phó được nàng, nhưng dư sức tạt nước lạnh vào cái cao ngạo tự tin của nàng ta. Hàn Sâm được phong Lan Lăng Vương, không có ý chỉ sẽ không thể quay về kinh đô.
Hàn Sâm cười cười, "Nàng vậy mà lại có thể nghĩ ra biện pháp hay."
Quan hệ phụ tử Hàn gia hết sức căng thẳng, Thẩm Thất không biết vì lý do gì mà Hoàng đế không thích Hàn Sâm, nhưng mà Hàn Sâm cố ý tạo ra danh tiếng phong lưu khắp thiên hạ, lại rời xa vòng tranh chấp chính trị, Thẩm Thất nghe được điều đó từ phụ thân nàng nên mới biết một chút. Đưa một tiểu thiếp xuất thân là kĩ nữ vào trong kinh, chỉ sợ càng làm cho người ta yên tâm.
"Việc này không nên chậm trễ, ta đã sai người đi chuộc thân cho Tịnh Liên cô nương, khoảng chừng mấy ngày nữa sẽ để nàng ta vào kinh." Thẩm Thất cũng không hy vọng Tịnh Liên cùng Hàn Sâm sẽ tổ chức yến tiệc tân hôn gì đó.
Về thân phận của Tịnh Liên, Thẩm Thất cố tình không cho, chỉ nói là xuất thân của nàng ta không tốt, không thể phong cấp phong hào, nếu như nàng sinh một đứa nhỏ, sẽ cho thêm danh phận. Dĩ nhiên Thẩm Thất có thể nói ra những lời này, về phần Tịnh Liên nàng ta không thể nào lên tiếng phản đối, chỉ có thể không minh bạch vào phủ, địa vị vô cùng tầm thường, coi như là sự trả thù của Thẩm Thất.
Hàn Sâm chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy tiếng Biện Trác ở ngoài cửa nặng nề ho khan, "Biện Trác, vào đi."
Biện Trác nói bên tai Hàn Sâm mấy câu, Thẩm Thất chỉ nghe thấy Hàn Sâm nói: "Chuẩn bị ngựa, quay về."
Ngay cả chuyện gì đang xảy ra Thẩm Thất cũng không biết đã bị Hàn Sâm tóm lên lưng ngựa, "Chúng ta phải về Lan Lăng sao? Nhưng lễ vật ta mua còn chưa có mang theo." Đến trấn Thạch Đầu, đi dạo phố là một trong những việc Thẩm Thất nhất định sẽ làm.
Hàn Sâm lườm nàng một cái, trực tiếp thúc ngựa rời đi, Thẩm Thất chỉ có thể tức giận cắn răng. Dọc đường đi về phía nam, có rất nhiều người mang theo xe bò chở một đống đồ lớn vội vội vàng vàng di chuyển về hướng Bắc, "A, chuyện gì thế này?"
Biện Trác chặn một số người lại hỏi thăm tin tức, mới biết chuyện xảy ra đằng trước.
Là quận Sa Nam, Lưu Lập Minh chém ૮ɦếƭ quận trưởng làm phản, còn cấu kết với Nam Chiếu quốc xuất binh tấn công vùng biên giới Tây Hoa, hôm nay họ đã đến được ven bờ hồ Mạnh bá rồi, chỉ cần vượt qua hồ Mạnh bá sẽ tiến vào ranh giới Lan Lăng, khiến cho lòng người không tránh khỏi hoang mang lo sợ. Mà dân chạy nạn phần lớn là đến từ quận Sa Nam, cũng có không người Hán không muốn bị trưng binh của Nam Chiếu quốc trốn ra khỏi nước đến Tây Hoa.
Thẩm Thất nhìn những người này, đại đa số là quần áo rách rưới, gầy trơ cả xương, bụi bặm đầy người, tiều tụy không thôi.
"Đám phản quân này thật đáng căm phẫn, nên giết sạch chúng." Thẩm Thất đã quen với cảnh cuộc sống thái bình.
"Những phản binh này vốn đều là dân chúng tay không tấc sắt" Hàn Sâm hừ lạnh một tiếng, "Quan bức dân phản, dân không thể không phản." Quận trưởng Sa Nam lòng tham không đáy, nổi tiếng thiên hạ, bởi vì hắn vẫn hay cống nạp mỹ nữ cho hoàng đế đương triều, cho nên vẫn được làm quan.
Thẩm Thất không biết vì sao Hàn Sâm lại đồng tình với đám phản quân này, Tây Hoa nơi đây không phải là giang sơn của Hàn gia bọn hắn sao. "Nhưng mà lễ nghĩa trung qu*** quốc, chẳng lẽ bọn họ không biết ư, dù thế nào cũng không thể làm phản chứ?"
“Kho đầy lương thực mới có thể chú tới lễ tiết, áo cơm đầy đủ mới có thể chú ý tới vinh nhục, bụng ăn còn không no, nói gì tới trung hiếu lễ nghĩa?" Sắc mặt Hàn Sâm vô cùng lạnh lùng.
Thẩm Thất ngẫm nghĩ một chút thấy cũng đúng, "Bọn họ muốn đi đến chỗ nào?"
Hàn Sâm không trả lời, ngược lại ông trời dùng tiếng sấm trả lời thay, sắc trời chợt tối sầm, mưa to như trút nước, cái chỗ này trước không có thôn sau không khách điếm, hoàn toàn không có chỗ chú mưa nào cả, may là Biện Trác rất rành về địa phương nơi này, lập tức dẫn cả đội đi vào con đường nhỏ, trú tạm trong một căn miếu đổ nát.
Một đám người ai cũng ướt như chuột lột, chỉ có Thẩm Thất là khá hơn một chút, bởi vì dọc đường đi Hàn Sâm đều dùng thân thể che mưa giúp nàng, lúc xuống ngựa, nàng còn cười khanh khách, cho rằng gặp mưa đúng là sự tình mới mẻ bấy giờ. Hàn Sâm ở phía sau lạnh mặt, nàng lập tức sửa sai. Xấu hổ giải vây, "Ta đói rồi." Mở to mắt vô tội, ai cũng không từ chối được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc