Dụ Lang - Chương 11

Tác giả: Minh Nguyệt Đang

Nghìn Cây Vạn Cây Lê Nở Hoa
Đôi khi ngẩn ngơ cũng khiến người ta bị nghiện, dường như người ở Tu Trúc lâu đã sớm thích ứng với kiểu ngẩn ngơ này, nên không ai đứng dậy khuyên răn cả.
Cả ngày hôm nay Thẩm Thất lại tiếp tục buồn phiền ngồi ở Tu Trúc lâu, trong lòng vô cùng tức giận sự nhẫn nại của Hàn Sâm, nàng vốn liên tưởng ra mọi tình huống và suy tính sẵn các câu đối thoại rồi.
Ví dụ như lúc Hàn Sâm hỏi nàng, nàng chỉ cần tủi thân nhìn hắn, "Lâu rồi không có đánh đàn nên có chút không quen tay, cho nên sau giờ ngọ đã tìm một nơi yên tĩnh để luyện tập."
Nếu Hàn Sâm lại hỏi nàng, "Không còn nơi nào để đi hay sao, sao nhất quyết phải đến Tu Trúc lâu?"
Nàng cứ tiếp tục giả bộ oan ức, "Trong phủ khắp nơi đều thấy hồ với nước, Vương gia muốn ta đi nơi nào đây?"
Tiếc là bốn, năm ngày nói y chang câu đó, mà một chút phản ứng Hàn Sâm cũng không có, buổi tối đến phòng của nàng, nửa câu cũng không đề cập tới, đây không phải là làm cho Thẩm Thất bị nghẹn ૮ɦếƭ à.
Cho dù người khác thấy vẻ mặt của Thẩm Thất rất thoải mái, gió xuân cây liễu bè trúc, ngọc xanh cổ cầm lụa trắng, mỗi động tác đều toát ra vẻ dịu dàng uyển chuyển, nhưng giờ phút này nàng chỉ cảm thấy thực buồn ngủ, cộng thêm ánh nắng rọi xuống có chút nóng bỏng, da của nàng cũng bị đốt đến nhức nhói luôn đây. Tệ hơn nữa là tay nàng đã bắt đầu đau rồi.
Thẩm Thất xoa xoa đầu ngón tay của mình, thì trông thấy Thuận Tam từ trên lầu ba đi xuống truyền lời, "Nương nương, Vương gia nói kỹ nghệ đánh đàn của nương nương tiến bộ rất nhiều, nên muốn nhờ nương nương đánh một khúc nhạc."
Thẩm Thất đang muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy Thuận Tam định nói gì đó, thì gương mặt nàng ửng đỏ vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt đảo qua một vòng, tiếp tục kiềm chế lửa giận. Thẩm Thất quay sang phía Tiền nhi, ghé sát tai nàng ta thì thầm mấy câu, Tiền nhi liền di chuyển bè trúc dạt vào bờ, lại thấp giọng căn dặn Thuận Tam vài câu.
Thuận Tam trợn tròn hai mắt lắc đầu, đến khi nhìn qua nụ cười của Thẩm Thất vừa dịu dàng lại có chút ý muốn cầu xin, hắn lập tức gật đầu.
Ngày hôm sau Thẩm Thất tận mắt chứng kiến Thuận Tam tự mình ngã từ trên cây cao xuống, thật có chút không đành lòng.
Hàn Sâm nghe thấy tiếng ồn bên dưới hắn đang định xuống coi thử thì đã thấy Thẩm Thất đi lên, chọc chọc ngón tay vào trán Tiền nhi, "Tiền nhi, sao ngươi lại hồ đồ như vậy, đòi đến nơi này để thả diều, làm hại Thuận Tam ngã bị thương rồi nè, phạt ngươi ba tháng không có tiền tiêu vặt, còn không mau đi gọi đại phu."
Thẩm Thất nghiêm túc trách mắng Tiền nhi, Tiền nhi sợ hãi lập tức chạy đi gọi đại phu. "Làm sao bây giờ, là do Tiền nhi nhờ Thuận Tam đi lấy giúp nàng con diều khiến cho hắn té đến bị thương, làm hại chàng không có người hầu sách." Thẩm Thất áy náy đến trước mặt Hàn Sâm cọ cọ xin lỗi.
Hàn Sâm hé mắt, không nói chuyện, quay đầu đi vào lầu trong. Thẩm Thất chân chó lập tức đuổi theo, "Vương gia, hay để ta giúp chàng mài mực đi, coi như thay Tiền nhi lấy công chuộc tội."
Hàn Sâm không trả lời, nhưng cũng không phản đối, Thẩm Thất coi như hắn ngầm đồng ý, xem ra lần này nàng đi đúng bước cờ rồi.
"Đóng cửa lại."
Dù nghe ra trong giọng nói Hàn Sâm có chút u ám, nhưng mà hiện tại Thẩm Thất đang H**g phấn vì nàng có thể tiến thêm được một bước, cho nên cũng không quá để ý, ngoan ngoãn đóng cửa lại. Quan sát bố trí trong thư phòng của Hàn Sâm một phen, chỉ có thể nói là cực kì đơn giản. Ở giữa đặt một cái bàn gỗ tử đàn sáu thước trên mặt bàn đặt một phượng văn kiều án, còn có ngọc thạch chặn trên giấy theo thứ tự ngăn nắp, một cây mộc lan cổ, hương thơm từ nghiên mực lan tỏa cũng giống như những thư phòng bình thường khác, bên cạnh một pho tượng bạch ngọc điêu khắc là đôi cá tinh xảo đẹp đẽ. Sau bàn treo một bức tranh chim ưng trắng, là hoa văn do chính tiên đế vẽ. Bên trái bàn là một tủ sách cao ngất, bên phải đối diện với cửa sổ, bên ngoài chính là hồng trì nơi Thẩm Thất hay đánh đàn soạn nhạc, dưới cửa sổ là một cái giường gỗ tử đàn nhỏ, Hàn Sâm làm nó để khi nào hắn mệt có thể chợp mắt ở đó.
Thẩm Thất hết sức tò mò với mọi thứ của Hàn Sâm, ánh mắt đang tập trung quan sát chung quanh, vô tình lướt qua ánh mắt tràn đầy hàn ý của Hàn Sâm. Nàng vội vàng đi tới, ςướק lấy thỏi mực trong tay hắn, tùy tiện mài lấy.
Nàng đường đường là một thiên kim tiểu thư, nào có mài mực bao giờ, việc này nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng mà làm rồi mới thấy muốn mài cho mực không rơi tung tóe đâu phải chuyện dễ dàng, rất nhanh sau đó ngón tay Thẩm Thất đã bị nước mực làm cho đen sì, còn không cẩn thận để vài giọt bắn lên bàn. Thẩm Thất ngại ngùng nhìn gương mặt Hàn Sâm, "Lần sau ta sẽ mài giỏi hơn. Ngày mai, ta có thể đến mài mực cho chàng được nữa không?"
Hàn Sâm cười chế giễu, "Sao lại không được chứ, nếu như bổn vương nói một câu không được, chắc nàng sẽ hủy luôn cái Tu Trúc lâu này nhỉ?" Giọng điệu hắn càng lúc càng tăng cao, không giống ngày thường trầm thấp dịu dàng.
Thẩm Thất thầm nghĩ không ổn rồi, có lẽ hắn đã đoán ra cái vở kịch kia.
"Quả nhiên độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà. Ta chưa từng nghĩ rằng nàng có thể độc ác như vậy, trăm phương ngàn kế muốn bước vào phòng sách này, đến mức nhẫn tâm hại Thuận Tam bị thương."
Thẩm Thất không nghĩ tới hình tượng của nàng trong lòng Hàn Sâm lại rớt xuống như vậy, vừa buồn vừa giận, nước mắt lập tức rơi xuống, "Không phải, ta không cố ý hại hắn."
"Chẳng lẽ do hắn tự nguyện té gẫy chân hay sao?" Hàn Sâm hừ lạnh một tiếng.
"Chính là hắn tự nguyện." Đến thời điểm này, Thẩm Thất cũng không dám giấu giếm, chỉ sợ nàng sẽ thực sự trở thành một kẻ độc ác. Hàn Sâm lạnh lùng nhìn nàng một cái, Thẩm Thất vội vàng kể hết mọi chuyện cho hắn nghe, nói nàng sắp xếp để Thuận Tam bị thương thế nào, rồi làm thế nào để nàng được phép vô phòng sách này hầu hạ. Vừa nói vừa rơi lệ, trông rất đáng thương.
"Nàng là thiên kim tiểu thư, danh phận cao quý, nhưng vì muốn vào phòng sách này, mà không thương tiếc mạng sống của nô tài, nàng không sợ đôi chân hắn cả đời cũng không đi được hay sao? Chỉ vì lợi ích bản thân, nàng có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn như thế này? Cả đời này nàng chỉ muốn kiếm thú vui cho mình, không quan tâm người khác sống hay ૮ɦếƭ có phải hay không?"
Hàn Sâm nói không sai, cả đời Thẩm Thất chỉ tìm vui thú thỏa mãn cho bản thân, không để ý chuyện người khác sống ૮ɦếƭ ra sao, bình thường nàng không để tâm đến, nhưng lúc này bị Hàn Sâm vạch trần, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, nước mắt càng rơi ra mãnh liệt, trước mắt mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ, vội đưa tay lên lau, không lau thì thôi, quệt một hồi vẫn chỉ có màu đen.
Thẩm Thất nhớ lại chuyện ngày xưa lúc nàng tính kế Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm, trong lòng càng không thoải mái, một lời cũng không dám nói ra, đè nén tiếng khóc trong miệng, không dám phát ra tiếng nức nở. Bả vai rụt lại, vô cùng khổ sở.
Đến lúc Thẩm Thất cảm thấy mình khóc cũng khá lâu rồi, thì sắc mặt Hàn Sâm mới nhìn tốt hơn một chút. "Đừng khóc nữa, nàng xem khuôn mặt hiện tại của nàng đi." Trong lời nói của Hàn Sâm có chút ý cười, Thẩm Thất cảm thấy bản thân như được sống lại lần nữa.
Nàng vội vàng đưa tay lau lấy khuôn mặt của mình, không biết lý do tại sao mà hắn bỗng nhiên bật cười. Lau mặt cũng có gì buồn cười à.
"Được rồi được rồi, đừng lau nữa." Hàn Sâm đưa cho Thẩm Thất một cái khăn tay nhỏ. Nàng cầm lấy lau một vòng trên mặt, cái khăn trở thành đen sì, mới biết bản thân bôi hết mực lên mặt. Không cần soi gương cũng biết chắc chắn khuôn mặt mình hiện giờ cực kì buồn cười. Một mảng đen như mực, lại có một đường nước mắt chảy ở chính giữa, nhất định rất mắc cười. Thẩm Thất lập tức xoay người ra phía sau, dùng khăn lau thật mạnh, một múc lâu sau mới dám quay lại nhìn hắn.
Hàn Sâm thở dài một tiếng, ngoắc tay bảo nàng đến. Thẩm Thất đi tới chỗ hắn, vừa đáng thương vừa lấy lòng cười cười nhìn hắn, từ trong tay nàng Hàn Sâm lấy lại khăn tay, hơi dùng sức giúp nàng lau sạch vết mực xung quanh khóe mắt.
"Đau." Thẩm Thất há miệng "A..." một tiếng.
Hàn Sâm trợn mắt liếc nàng một cái, nàng ngay lập tức im lặng, định nói một câu, "Không dám nữa đâu" để lấy lòng, nhưng nghĩ đến lỡ tí nữa mình không chịu đựng được thì sao, nên câu nói đó đành nuốt lại trong bụng, đầu lẫn mặt đều cúi sát xuống đất.
Thẩm Thất chính là loại người được đằng chân lại muốn lên đằng đầu, thấy sắc mặt Hàn Sâm đã giãn ra, không nhịn được vội hỏi, "Ngày mai ta đến mài mực cho chàng được không?" Thẩm Thất kéo tay áo Hàn Sâm, nếu sớm biết bị hắn mắng tới như vậy, lại vừa hại Thuận Tam gãy chân, hao tốn nhiều công sức nhưng đổi lại bị hắn ghét thêm, thì đúng là tiền mất tật mang.
"Trình độ mài mực của nàng như thế này, nàng còn có mặt mũi đến nữa ư?" Hàn Sâm tức giận.
"Ta sẽ tập, đêm nay ta sẽ tập mài mực, được không?" Thẩm Thất bắt đầu trơ mặt, không đợi Hàn Sâm trả lời nàng, đã nhào thẳng vào trong lòng hắn, "Ta đến xin lỗi và bồi thường cho Thuận Tam, Vương gia tha thứ cho ta được không?" Thẩm Thất ra vẻ đáng thương ôm cổ Hàn Sâm, nhẹ nhàng lắc lư.
Cái này là đến giới hạn của Thẩm Thất rồi, một nhân vật như nàng lại tới trò chuyện hỏi thăm hạ nhân thì quá sức khiêm nhường. Hàn Sâm không mở miệng, Thẩm Thất tranh thủ nói tiếp: "Quyết định như thế đi, chúng ta đã giao kèo rồi nhé." Thẩm Thất nhảy từ trong *** Hàn Sâm ra, chạy tới cửa, quay đầu lại nói một câu thế đấy.
Bữa tối hôm đó, Thẩm Thất cho người đến chỗ Triệu thị mời Hàn Sâm ra ngoài, kéo hắn đến chỗ Thuận Tam cùng nàng, tỏ vẻ bản thân đã hối lỗi và quyết tâm sửa đổi. Nàng bảo Tiền nhi mang theo nhiều loại dược liệu quý và thức ăn ngon, đến phòng Thuận Tam, thành tâm thành ý nói một câu, "Thật sự xin lỗi." Thuận Tam kinh ngạc ngã từ trên giường xuống, khuôn mặt đỏ tới tận mang tai.
Thẩm Thất đã tới xin lỗi, dĩ nhiên muốn giải quyết mọi chuyện yên ổn, không nên làm lãng phí lần tới thăm này, vả lại Thuận Tam đi theo Hàn Sâm sáu, bảy năm rồi, cũng coi như là người đắc lực, vốn là nàng muốn lôi kéo hắn về phe của nàng. Cho nên căn dặn hắn không cần phải lo lắng, nàng đã phái người về quê đón phụ mẫu họ hàng của hắn đến Lan Lăng để chăm sóc hắn.
"Đi thôi, để Thuận Tam nghỉ ngơi cho tốt." Hàn Sâm lên tiếng ngăn cản không cho Thẩm Thất tiến thêm một bước nữa, nàng cũng vui vẻ đi theo hắn. Đến khi ra khỏi tam viện, Hàn Sâm bỗng nhiên lên tiếng nói: "Là Thuận Tam tự nguyện sao?"
Thẩm Thất biết là hắn vẫn chưa chịu tin nàng, lập tức kiên định gật đầu, hận không thể phơi bày lòng mình ra ngoài, chỉ hy vọng hắn sẽ tin tưởng nàng. Hàn Sâm nghe vậy, quay đầu đi tiếp. Thẩm Thất can đảm đưa ra một ý hỏi: "Bây giờ cũng trễ lắm rồi sợ rằng Triệu thị đã đi ngủ, hay là Vương gia đến Thanh Nghiên viện nghỉ ngơi đi."
(Đón văn)
Một lúc lâu sau Hàn Sâm mới quay người lại, Thẩm Thất biết lời nói vừa rồi không chừng đã chọc giận hắn, chắc sẽ bị giáo huấn một phen, nàng lập tức cúi đầu xuống, trong lòng có chút sợ hãi nắm chặt vạt áo mình. Đợi hồi lâu cũng chưa thấy Hàn Sâm mở miệng, không làm thì thôi đã làm phải làm tới cùng nàng mặt dày tiến lên kéo cánh tay hắn, cười cười nịnh nọt. "Thân thể Triệu tỷ tỷ không được tốt, nếu lúc này Vương gia trở về, chắc chắn cả đêm nàng cũng không ngủ ngon nữa đâu." Thẩm Thất nịnh bợ đến mức đem Triệu thị đổi thành Triệu tỷ tỷ.
"Đi thôi." Giọng nói Hàn Sâm lạnh lùng tựa băng của mùa đông, nhưng mà Thẩm Thất lại coi như thứ để giải nhiệt cho mùa hè, không hề quan tâm đến.
Đêm nay, quả thật là Hàn Sâm ngủ lại ở Thanh Nghiên viện. Thẩm Thất có chút không ngờ tới, căn bản là nàng chưa từng nghĩ tới kết quả này, hành động đó không khác gì tranh giành tướng công, một mực cho rằng Hàn Sâm sẽ giáo huấn nàng, tệ hơn cũng có thể bị lạnh nhạt mấy ngày, nhưng kết quả thì ngoài sức tưởng tượng khiến nàng vui mừng không thôi. Trong lòng âm thầm hối hận, tại sao nàng không sớm nghĩ ra kế này để đoạt Hàn Sâm từ phòng mấy người kia đến đây chứ?
Thẩm Thất chính là loại người này, không dễ dàng cảm kích thứ gì, khi ςướק được trái tim của Triệu thị rồi, thì lại hối hận vì mình không làm việc này sớm hơn.
Tiền Nhi trải giường xong, Thẩm Thất cùng Hàn Sâm đều nằm xuống, Hàn Sâm cầm một quyển < Vũ kinh toàn thư > đã lật được nhiều trang, mà Thẩm Thất vẫn chưa buồn ngủ, ngược lại thích thú nhìn Hàn Sâm đến chớp mắt một cái cũng không muốn chớp.d.d.l.q.d
"Tại sao vẫn chưa ngủ?" Hàn Sâm buông sách xuống, hắn có thói quen lên giường nghỉ ngơi rất trễ, nên tranh thủ xem vài trang sách rồi mới đi ngủ.
"Ta không nỡ." Thẩm Thất cười xấu hổ, thật sự là luyến tiếc giờ phút này, tối nay giống như Hàn Sâm ban cho nàng đặc ân, nên nhất định nàng phải nhìn hắn thật kỹ, thật nhiều.
Hàn Sâm trừng mắt nhìn nàng, rồi thổi tắt nến, Thẩm Thất lập tức giống như loài sâu, cuốn vào trong *** hắn, cầm hai tay hắn đặt lên *** mình, tạo ra tư thứ hai người đang ôm nhau.
"Nàng không nóng sao?" Thời tiết tháng tư này, đã sớm ấm trở lại, hai người ôm nhau cũng phải sợ nóng bức.
"Không nóng không nóng, ta còn cảm thấy có chút lạnh." Thẩm Thất quấn lấy chân Hàn Sâm, ra vẻ nàng "thật sự" lạnh.
Ngày hôm sau Thẩm Thất rời giường sớm, rửa mặt xong xuôi, ăn lấy điểm tâm, toàn tâm toàn ý đi theo Hàn Sâm đến Tu Trúc lâu. Nàng không muốn bị thất bại trong gang tấc, muốn nắm chặt thành quả chiến đấu của mình.
Hàn Sâm đứng ở Tu Trúc dưới lâu, "Nàng..."
Còn chưa kịp nói nàng thế nào xong thì Thẩm Thất đã chen ngang, "Kêu ta pha trà phải không, ta lập tức đi ngay." Thẩm Thất nói xong rồi chạy vào trong lâu, nàng đã hỏi Thuận Tam rõ ràng tất cả mọi thói quen của Hàn Sâm, mỗi sáng khi đến Tu Trúc lâu, việc đầu tiên mà Thuận Tam phải làm chính là pha một ly trà.
Nhưng mà từ xưa đến nay Thẩm Thất cực kỳ khinh thường việc pha trà, vì Hàn Sâm rất thích trà, nàng liền tìm một sư phụ giỏi để học nghề pha trà. Trước kia ở Thẩm phủ, phụ thân bắt nàng phải học trà đạo, tính tình nàng không kiên nhẫn, nên căn bản không có học tử tế, đến khi gả cho Hàn Sâm, mới bắt đầu nghiên cứu, tạm coi như là biết chút đỉnh.
Pha trà là một môn nghệ thuật, nhưng Thẩm Thất thấy điều cốt yếu của việc pha trà không phải do trà, mà là do người. Giống nàng vậy đó, mười ngón thon dài, trắng mịn màng như ngọc, cho dù phải xách cuốc hay là nâng ly trà, tư thế lẫn hình dáng, đều vô cùng xinh đẹp quyến rũ, dùng đôi tay này uống trà, đã hơn hẳn rất nhiều người rồi. Thời điểm nàng học pha trà, đôi khi sư phụ nhìn nàng còn ngơ ngẩn cả người.d.d.l.q.d
Thẩm Thất rất tự tin dâng trà cho Hàn Sâm, nào ngờ hắn không ngẩng đầu lên, cầm ly trà trong tay nàng, nhấc một ngụm uống, không tỏ ra bất kỳ biểu hiện nào khác, ý là công phu pha trà của Thẩm Thất cũng bình thường thôi, muốn được hắn khen ngợi vẫn là quá xa.
Nhưng tốt xấu gì nàng cũng được đặt chân vào Tu Trúc lâu, vẫn cao hơn La thị và Triệu thị rất nhiều. Hàn Sâm cả ngày bận rộn, Thẩm Thất không biết hắn bận cái gì, nhìn người người đi qua đi lại, từ những binh lính anh tuấn mặc thường phục đến người dân buôn bán đều có. Thẩm Thất chẳng quan tâm thời gian trôi qua bao lâu, cứ yên tĩnh ngồi trên giường ở thư phòng đợi Hàn Sâm, tự nấu trà tự khen ngợi tự uống một mình. Buồn chán đến mức khưng việc mấy ngày sau của Mẫu Đơn xã bày ra, nhìn chăm chú không bỏ sót một chi tiết. Đến lúc mệt rồi thì đi đến giá sách của Hàn Sâm lục lọi, cho dù sách chỗ này tất cả đều là binh thư, nhưng có vài chuyện xưa cũng rất thú vị, nàng sẽ nhẫn nại đọc để giết thời gian.
Mấy ngày trôi qua Thẩm Thất cực kỳ hài lòng, mỗi ngày cùng Hàn Sâm đi ra đi vào thư phòng, như hình với bóng, nàng lập tức cảm thấy trên đời này không có chuyện gì hạnh phúc hơn, cho dù hầu hết hắn không quan tâm tới nàng. Một ngày nói mấy câu cũng không nhiều hơn ngày thường là bao nhiêu.
Nhưng đến hôm nay ngày Mẫu Đơn xã vái thổ địa, mặt của nàng liền cứng đờ. Khi nhìn thấy La thị cùng Triệu thị đồng thời xuất hiện ở Thanh Âm uyển, nàng có phần hơi nghi ngờ. Vì Lan Lăng Vương Phủ rất nhỏ, nên Thẩm Thất muốn phụ thân nàng tặng nàng món đồ cưới chính là mở Mẫu Đơn xã trong Thanh Âm uyển. Mẫu Đơn trong Thanh Âm uyển nở vô cùng tốt, hàng năm cũng chỉ có Mẫu Đơn xã mời mọi người đến thưởng thức, thời gian khác đều là một mình Thẩm Thất ở lại và du ngoạn.
Thẩm Thất không ngờ có thể gặp được La, Triệu thị ở nơi này. "Sao các ngươi lại tới đây?" Sắc mặt Thẩm Thất không tốt lắm. Lập ra hoa xã không cho phép người nhà tham dự chính là luật Thẩm Thất đã đặt ra, La thị hai người này, chẳng phải là khiến nàng tự tát chính mình sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc