Dụ Lang - Chương 01

Tác giả: Minh Nguyệt Đang

Kiều Oanh Tự Tại Thỏa Thích Hót
Hoa Triều ở những năm cuối, phía Bắc sông Hoa chiến tranh bay tán loạn, Tây bộ Ô Tôn, Nguyệt thị, Bắc bộ Nhu Nhiên, Đông Hồ nhìn chằm chằm vào Hoa Triều, biên cảnh phương Bắc không một ngày được an bình, mà trong hoàng thất Hoa Triều thì liên tục tranh đấu, không rảnh trông nom đến cái khác. Hoa Huệ Đế mười năm, Hoa Triều phản thần Cao Hoan, Nghiệp thành lập con của tiên đế —— Đông Bình Vương mười một tuổi làm đế, hiệu Đông Hoa. Hoa Huệ Đế thảo phạt Cao Hoan thất bại, bị buộc chạy trốn đến Tây An Dương, lịch sử gọi là Tây Hoa. Đến đây Hoa Triều phân biệt Tây Hoa và Đông Hoa, trung tâm kiểm soát thế lực giảm mạnh.
Lan Lăng thiên ở Thường Giang Đông Nam, Đông Lâm Đông Hải coi là Thâm Uyên, phía Bắc dựa vào Thường Giang cho là Thiên Khiếm, của nhiều người đông, có thể ở trong loạn thế mà hưởng thái bình. Còn về phần trung tâm kiểm soát thế lực giảm mạnh, quận trưởng các nơi đều rối rít thoát ly khỏi khống chế của Thường Giang Nam, đoạt được thuế má không hề nộp lên trên triều đình, nơi đó có đại tộc hào môn tích trữ binh sĩ riêng, nghiễm nhiên lo lắng âm thầm là phương Nam Hoa Triều. Bất đắc dĩ Tây Hoa Huệ Đế phong Nhị hoàng tử Hàn Sâm làm Lan Lăng Vương, đất phong Lan Lăng, mưu tính khống chế dần dần phương Nam đang mất khống chế. Hàn Sâm trên danh nghĩa là hoàng thất Hoa Triều, lại là thân vương Huệ Đế thân phong, đáng tiếc hoàng thất suy thoái, thế gia vọng tộc khắp nơi Lan Lăng mua không bán có sổ sách của hoàng thất Tây Hoa, Lan Lăng Vương mới được phong tước có thể ngăn chận bọn rắn độc hay không, toàn bộ đều là ẩn số.
Phủ Lan Lăng Vương.
Nhắc tới phủ Lan Lăng Vương, mặt ngoài thoạt nhìn là phủ đệ tôn quý nhất Lan Lăng, nhưng trên thực tế cũng chỉ là nơi hoang tàn xây dựng lại, so với thế gia vọng tộc giàu sang quyền thế, khí thế tuyệt đối không bằng. Ngày hôm đó, Hàn Sâm ngồi ở thư phòng vương phủ —— trong Tu Trúc lâu, kiên nhẫn nghe mưu sĩ góp ý kiến.
"Tín Chi, việc khẩn cấp duy nhất hiện nay chính là việc gì?"
Trương Tín Chi có một chút hốt hoảng. E rằng Nhị hoàng tử Hàn Sâm là nhi tử đương kim Huệ Đế không thích nhất, Lan Lăng vốn là nơi màu mỡ, phong Lan Lăng Vương bực này tuyệt đối không tới phiên Hàn Sâm, chẳng qua bởi vì khuôn mặt này, Huệ Đế mới không thể không lựa chọn Hàn Sâm. Trương Tín Chi nhớ tới dự tính ngầm của Huệ Đế, trong lòng không khỏi bất an, lấy sự hiểu biết của mình về Hàn Sâm, chỉ sợ là mặt ngoài y chịu đựng, kỳ thật đã hận đến mọc rẽ chôn sâu ở trong lòng.
Trương Tín Chi thầm thở dài một hơi, vẫn nói ra, "Thần nghĩ việc khẩn cấp chính là thân hôn làm thượng sách." Đây là mỹ nam kế của Huệ Đế —— dùng Hàn Sâm lôi kéo thế tộc Giang Nam.
"Thân hôn?" Hàn Sâm cười sang sảng ra tiếng, "Ý kiến hay!"
"Tín Chi cho rằng người nào tốt?" Nếu muốn ở trên khối đất xa lạ Lan Lăng này đứng vững gót chân, dựa vào một mối hôn sự tốt đẹp quả thực là kế sách hay, có hiệu lực nhanh nhất, hiệu quả và lợi ích cao nhất, ai có thể nói đây không phải là ý kiến hay chứ?
"Thẩm Thất, Thất cô nương, thủ thôi ở Thẩm gia." (thủ: đứng đầu; thôi: tôn sùng, sùng bái)
"Thẩm Thất?" Hàn Sâm đem cái tên này nỉ non ở trong miệng một chút, giống như đem nàng nuốt vào, dùng đầu lưỡi nhấm nháp mò mẫm một vòng, tiếp tục đem cái tên ‘Thẩm Thất’ mềm yếu như mây bùn kia nhả ra, "Đại danh?" Vừa nghe tên liền biết ở trong nhà cô gái này đứng hàng thứ bảy, chỉ là Hàn Sâm cho rằng đây là nhũ danh từ nhỏ.
Trương Tín Chi cười cười, "Vị Thẩm tiểu thư này rực rỡ lay động thiên hạ, sinh ra liền có hồng quang đầy nhà, tử phượng trình tường, người người thấy vậy lấy làm kỳ (kỳ ở đây là hiếm thấy, đặc sắc), Tín Dương hầu xem như hòn ngọc quý trên tay, không thể tùy tiện lấy tên, sợ tên tự không tôn lên được Thẩm tiểu thư này, tạm thời gọi là ‘Thất’, chỉ là về sau tên này luôn luôn yên ổn, dần dà mọi người đều gọi là Thẩm Thất."
Hàn Sâm bật cười ra tiếng, đây cũng là kết quả của bảo bối, ngược lại rơi xuống một cái tên chẳng ra cái gì, "Xem ra nàng là người trời ban điềm lành, chỉ sợ vô phúc cô độc, người bậc này rất có thể chính là người chú định mẫu nghi thiên hạ trong thảo luận kịch nam*, cấp lên cho phụ hoàng ngược lại tương đắc ích chương**."
(* kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa
** tương đắc ích chương: hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh; cùng bổ sung cho nhau thì càng tốt, càng hay; hợp quần tăng sức mạnh)
Hàn Sâm nghĩ tới cảnh tượng cây Lê Hoa áp đề Hải Đường liền buồn cười. Nữ tử vừa mới ra đời đã lay động thiên hạ cỡ này, Hàn Sâm xem chừng mệnh của nàng có thể làm mẫu nghi thiên hạ; còn phẩm hạnh thì lại không hẳn, việc y chọn thê tử tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng vẫn muốn tìm người "tài" đức vẹn toàn. Thẩm gia là thế tộc có thế lực mạnh nhất Lan Lăng, nhưng mục tiêu quá mức bắt mắt, hơn nữa khó khống chế nhất, cũng không phải là lương tuyển (tuyển chọn người hiền) trong lòng Hàn Sâm.
"Nhược Hàm tiểu thư của Mai gia lấy tài danh nổi bật thiên hạ." Trương Tín Chi nhất thời hiểu rõ ý của chủ tử, kỳ thật hắn muốn tiến cử nhất cũng chính là Mai Nhược Hàm này, lúc trước đẩy Thẩm Thất ra cũng chỉ là để Hàn Sâm giải hận. Hắn biết mặt ngoài Hàn Sâm vui cười thoải mái, nhưng thật ra trong đáy lòng rất không nguyện ý, nhân tuyển đầu tiên này định liệu cần phải bị phủ quyết. Mai gia, cũng là vọng tộc Lan Lăng, mặc dù không bằng Thẩm gia, nhưng cũng là một trong tứ tộc Lan Lăng, Mai Nhược Hàm tài đức vẹn toàn, chính là nhân tuyển có một không hai làm Lan Lăng Vương phi.
Trấn nhỏ Trữ Hải.
Trữ Hải thuộc phạm vi gần Đông Hải, hàng năm giữa mùa hạ Thẩm Thất đều thích đến nơi này nghỉ mát, không đến trung tuần* tháng chín tuyệt đối không trở về Lan Lăng.
(* trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)
"Chủ tử, lão gia truyền lời nói Lan Lăng Vương đã đến Lan Lăng, thỉnh chủ tử mau chóng trở về." Tỳ nữ Tiền nhi vừa đấm chân cho Thẩm Thất, vừa thận trọng nói.
Thẩm Thất mở to hai mắt, chuyện Lan Lăng Vương tới Lan Lăng thì có liên quan gì tới nàng? Phụ thân vội vàng muốn nàng trở về, sợ rằng chỉ có một nguyên nhân. Gần đây phụ thân không gấp gáp hôn sự của nàng, rất có phong phạm của Khương thái công, chính là dùng kế tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ, người nguyện mắc câu, chỉ là không biết tại sao lần này lại gấp gáp như thế. Bất quá phụ thân gấp gáp, cũng không có nghĩa là Thẩm Thất nàng cũng sẽ gấp gáp theo, vị Lan Lăng Vương này vẫn nên gạt bỏ sang một bên, đợi sau khi có nhiều tư liệu kỹ càng tỉ mỉ hơn về y báo trở lại, Thẩm Thất mới có thể xác định người này có đáng giá để mình chạy về Lan Lăng ở giữa mùa hè nhìn y hay không.
Hàn Sâm không có nhìn lầm, Thẩm Thất này luôn luôn khó tránh khỏi ỷ "tài" ngạo vật, đợi sau khi nàng hiểu được, đương nhiên giá phải trả cũng không rẽ.
Thẩm Thất lưu lại Trữ Hải nửa tháng, ở đầu tháng chín mới lười biếng lên đường hồi phủ. Nàng biết Lan Lăng Vương là Nhị hoàng tử của Huệ Đế, không được sủng ái cho lắm, cũng coi như là không quyền không thế, nàng cũng không cảm thấy hứng thú. Sở dĩ nàng quay về Lan Lăng trước nửa tháng, là vì nàng nghe nói Mai Nhược Hàm và Lan Lăng Vương rất thân cận, thận cận tới mức gần như có thể nói chuyện cưới gả.
Lan Lăng, thậm chí là toàn bộ thiên hạ, nữ tử có thể vào được mắt của Thẩm Thất đều rất ít ỏi, có thể đếm được trên đầu ngón tay, vừa khéo Mai Nhược Hàm chính là một trong số đó. Ở Lan Lăng, các nàng đều có đội ủng hộ, không phân biệt lớn nhỏ. Thẩm Thất luôn luôn không hiểu, luận về bộ dáng, gia thế Mai Nhược Hàm đều không bằng nàng, tại sao có thể sánh vai cùng với nàng? Cho nên nàng không thể không nhìn Mai Nhược Hàm với con mắt khác.
Mai Nhược Hàm này cũng coi như là mắt cao hơn đầu, nàng ta cũng từng nói qua, sau này muốn gả cho người mà mình chọn, một đời một kiếp yêu nhau, nếu không tình nguyện Thanh Đăng Cổ Phật, cho nên Mai gia cũng không ai dám bức nàng thành thân. Hiện tại Thẩm Thất có chút hứng thú, muốn xem xem người có thể làm cho Mai Nhược Hàm nhìn ở trong mắt đến tột cùng là bộ dạng gì.
Thẩm Thất trở lại Lan Lăng tựa như con cá quay về biển khơi, đó là ông trời của nàng. Đáng lẽ ở trung tuần tháng chín mới mở hoa cúc xã nhưng vì nàng trở về trước thời hạn mở xã, cho nên đương nhiên Thẩm Thất sẽ là xã chủ.
Mỗi tháng nữ tử quý tộc Lan Lăng đều lấy hoa lập hội, hoặc đàm thơ, hoặc luận đạo, hoặc bình luận người phong lưu trong thiên hạ, hoặc tranh cãi thời hỗn loạn của thiện hạ, không giới hạn chủ đề vụn vặt cho nữ nhi gia. Mỗi lần mở xã đều phải đề cử một xã chủ, trừ bỏ tháng bảy, tháng tám Thẩm Thất vắng mặt cùng với hoa mai xã của tháng một ra, tất cả hoa xã của các tháng khác đều phải công khai tuyển xã chủ. Nữ tử có thể vào hoa xã đều xuất thân từ danh môn đại tộc, đối với thân phận yêu cầu đặc biệt khắc nghiệt, nữ chưa gả nhưng không phải là chính thất thì không được vào, phụ đã gả không phải là chính thất cũng không được vào, người không có tài không được vào, người không có dung mạo cũng không được vào, cho nên mặc dù ở Lan Lăng nữ nhi thế tộc nhiều, nhưng có thể vào được hoa xã này cũng chỉ có ít ỏi mười ba người mà thôi, nhưng hoa xã này các nữ tử Lan Lăng đều muốn tranh nhau tổ chức, tiến vào xã này, giá trị con người tăng lên gấp bội, ngay cả phu gia cũng cao hơn rất nhiều.
Mùng năm tháng chín, hoa cúc xã mở ở Trừng Hoài viên của Thẩm gia. Thẩm Thất cũng chỉ mới quay về hôm qua, hôm nay liền có thể tiến hành tiệc R*ợ*u long trọng, thực không phải là chuyện dễ, nàng cũng chỉ muốn khoe khoang năng lực làm nữ chủ nhân của mình mà thôi.
Mặc dù hoa xã chỉ có mười ba người, nhưng mỗi lần đến ngày mở xã, người đến chúc mừng không dưới một trăm ba mươi người. Ngày mở xã, lôi xe tiếp chẩn, vũ đắp thành ấm* ở Trừng Hoài viên, người có thể nhận được thiếp mời của Thẩm Thất là một chuyện vô cùng may mắn. Trong đám người đến chúc mừng đương nhiên có Lan Lăng Vương Hàn Sâm, Thẩm Thất cũng không tự mình đi ra nghênh đón. Tuy rằng nàng là xã chủ, nhưng nàng ngạo nghễ đã thành thói quen, trong thành Lan Lăng này vẫn chưa có ai để cho nàng ngược giày đón chào.
(*: miêu tả nhiều xe nối tiếp nhau mà đi)
"Hôm nay náo nhiệt như vậy, không bằng chúng ta lấy một trận mã cầu* bắt đầu, người thắng trận có thể được người đứng đầu hoa cúc xã tặng một bài thơ, như thế nào?" Trong lúc toàn bộ người tham gia xã tụ tập ở trước phòng khách Quang Phong Tế Nguyệt ở Trừng Hoài viên thì Thẩm Thất mới khoang thai xuất hiện. Thuận theo sự xuất hiện của nàng, toàn trường giống như đã giao ước trước đều lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mỗi người đều đuổi theo cước bộ của nàng, thậm chí có người ngay cả hít thở cũng không dám, chỉ sợ quấy nhiễu nàng.
(* mã cầu là môn cưỡi ngựa đánh bóng ý, hình ảnh mình post ở bên dưới nha)
Thẩm Thất đã quen với trường hợp này, cũng thích trường hợp này, thích cảm giác mỗi người đều vì nàng mà an tĩnh lại. Đất phẳng trước phòng khách Quang Phong Tế Nguyệt tuy lớn, nhưng bởi vì an tĩnh, cho nên nàng nhẹ giọng nói ra lời cũng có thể để mỗi người đều nghe vào trong lỗ tai, nhớ ở trong lòng.
"Ý này rất tốt!" Đội người ủng hộ Thẩm Thất lập tức phụ hoạ, trong lúc nhất thời không khí lại náo nhiệt lên. Hiện nay mã cầu thịnh hành trong quân và dân gian ở Hoa triều, con cháu quý tộc bất luận là nam hay nữ đều đổ xô vào.
Thẩm Thất cười cười, quay đầu liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, sớm đã có người chuẩn bị xong tất cả dụng cụ dùng cho đánh mã cầu, mọi người ở đây chờ đợi đã lâu lập tức đi đến sân cầu phía tây Trừng Hoài viên. Nếu bàn về vườn hoa tinh mỹ thì Trừng Hoài viên này thua xa với các đình viện khác ở Thẩm gia, sở dĩ Thẩm Thất chọn Trừng Hoài viên này để mở xã cũng chỉ vì trong viên này có một sân cầu.
Trong ánh mắt của Thẩm Thất không có mọi người ở giữa sân, nghiễm nhiên chính là mắt mọc trên đỉnh đầu, đối với Lan Lăng Vương Hàn Sâm bất quá cũng chỉ là nhìn lướt qua rất nhanh, nhanh đến nỗi không có ai phát hiện ra. Thẩm Thất không thể không thừa nhận, Hàn Sâm có tiền vốn để Mai Nhược Hàm ái mộ. Y có khí phách ung hoa hiên lãng, cùng với dung nhan quá mức tuấn mỹ kia kết hợp lại với nhau càng tăng thêm nổi bật, không có một tia nghèo túng khốn khổ, ngược lại tăng thêm khí phách quân lâm thiên hạ.
Chỉ là Thẩm Thất tự kiêu dung mạo hơn người, cho nên đối với tướng mạo của người khác ngược lại không mấy xem trọng, nam tử nàng muốn gả đương nhiên không thể là một gối thêu hoa bên ngoài tô vàng nạm ngọc.
"Chủ tử, dáng dấp của Lan Lăng Vương gia kia thật là…." Tiền nhi ở một bên cũng nhìn thẳng mắt, nàng biết chủ tử nhà mình không dễ dàng suồng sã mà đánh giá người khác, nhưng nàng chỉ là một hạ nhân lại có thể không kiêng dè.
"Như thế nào, mê hoặc hồn của em rồi sao?" Thẩm Thất trách mắng một tiếng, "Đừng làm chủ tử ta đây mất thể diện."
Đến khi Hàn Sâm xoay người rời đi, Tiền nhi mới hồi phục lại tinh thần, trong miệng ‘chậc chậc’ hai tiếng, giống như đang nhấm nháp món ngon nào đó mà thoả ước mong nguyện, "Chủ tử, nhưng y thật sự..." Tiền nhi muốn thúc giục Thẩm Thất mau chóng đi theo Hàn Sâm.
"Không nên trông mặt mà bắt hình dong, cẩn thận bên ngoài tô vàng nạm ngọc." Thẩm Thất hết sức tự kiêu, cảm giác người có dung mạo tuyệt lệ bên ngoài vàng ngọc bên trong cũng là vàng ngọc chỉ có mình nàng, còn lại đều là thối rữa, một nhận định này không phân biệt là nam hay nữ. Thấy mọi người quá mức chú ý đến dung mạo của Hàn Sâm, trong lòng nàng lại càng khó chịu, cảm thấy một nam nhân dựa vào mã ngoài để kiếm sống, tất nhiên không tính là nam nhân chân chính.
"Hôm nay có thể được Vương gia quang lâm, tiểu nữ tử chỉ cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này, không bằng chúng ta lấy người của Vương gia mang đến từ Hoa triều làm thành một đội, người Lan Lăng chúng ta thành một đội, một đấu một như thế nào?" Thẩm Thất nói ra lời trong lòng của rất nhiều nam nhân Lan Lăng mong muốn, cho nên tiếng phụ họa càng tăng lên. Hàn Sâm vừa xuất hiện liền hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người, hơn nữa còn sắp hái đi "Mai Hoa tiên tử" của Lan Lăng, làm sao có thể chịu phục, chỉ là không tiện đánh, giờ có thể ở trên trận cầu này phân cao thấp, đương nhiên là rất tốt.
Hàn Sâm thản nhiên liếc Thẩm Thất một cái, hời hợt cười một tiếng, "Cung kính không bằng tuân mệnh." Mặt ngoài Hàn Sâm như gió êm trời lặng, tao nhã lịch sự, không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo của Vương gia, ngược lại khắp nơi là một bộ dạng chiêu hiền đãi sĩ, càng làm cho nhiều người nhìn y không thuận mắt.
Hàn Sâm xem Thẩm Thất rực rỡ lay động thiên hạ này bất quá cũng chỉ là như thế mà thôi. Thẩm Thất chậm chạp không trình diện, khắp nơi bày ra dáng vẻ cao ngạo của chủ nhân, vốn không phải là sở thích của y, huống chi lời nói và việc làm còn ngây thơ như thế, bất quá Thẩm Thất quả thực là rực rỡ lay động thiên hạ, sáu chữ này đúng là danh xứng với thực. Ở trong hoàng thất, y gặp qua không ít mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đều thua kém ba phần so với nữ tử trước mặt này. Nàng chậm rãi đi tới, không cần phục sức hoa lệ, không cần xa hoa phô trương, bản thân nàng có thể làm nổi bật toàn trường giống như không phải là nhân gian, mà là đến Dao Trì gặp được tiên nữ. Mặc dù Hàn Sâm đối với việc Thẩm Thất đến muộn có chỗ không thích, nhưng cũng không thể phủ nhận ở trong nháy mắt lần đầu tiên nhìn thấy nàng, y cũng có chút hốt hoảng.
Bất quá sau khi nhìn thấy lời nói và việc làm của nàng, Hàn Sâm cảm thấy nàng cũng chỉ thường thôi.
Mã cầu từ Bắc Hồ ( người Hoa triều gọi chung bốn bộ lạc dân tộc thiểu số ở Tây Bắc Hoa triều là Bắc Hồ ) truyền vào Trung Nguyên, vốn là tâm huyết nam nhi rong ruổi cuộc chiến trường ngựa, nhưng người Trung Nguyên lại đem nó cải tạo làm chuyện nhàn nhã ngày thường lúc tìm vui, phụ nữ và trẻ em đều có thể vui chơi, mà vứt bỏ nguyên tủy của nam tử thượng võ. Hàn Sâm luôn luôn không thích loại không khí này, huống chi ở trong mắt y, những nam nhân giành được thắng lợi này chỉ đáng được các nữ tử chỉ biết tìm vui soạn nhạc tặng một bức thi văn trong thời buổi loạn lạc này, giương văn ném võ ở tại thời điểm loạn trong giặc ngoài, rất là không nên, điều này làm cho y càng thêm không thích Thẩm Thất.
Huống chi Thẩm Thất trả lại cho y một hạ mã uy*, nói Lan Lăng Vương là khách phương xa, đem y và người Lan Lăng tách ra, để cho y cùng với mọi người ở đây dựng hai lập trường giai cấp, đó không phải là cục diện Hàn Sâm muốn nhìn đến. Y cần chính là đem Lan Lăng thu vào trong túi, biến thành hậu phương lớn tác chiến của y.
(* hạ mã uy: còn gọi là ‘ra oai phủ đầu/áp đảo tinh thần’ => vốn chỉ quan lại thời xưa vừa đến nhận chức một chỗ nào đó, liền tỏ ra uy quyền của mình đối với thuộc hạ, sau này cũng chỉ việc ra oai ngay lúc đầu đối với đối phương)
Trên sân cầu, hai đội mỗi đội mười người đã xếp hàng xong, Thẩm Thất đưa mắt ra hiệu, nô bộc phía dưới lập tức diễn tấu 《 Quân tư nhạc 》trong bộ Hoa thập nhạc, đánh trống trợ uy, người xem bắt đầu hoan hô hò hét. Hàn Sâm cũng không có ra sân, mặc dù hắn đang cười, nhưng trong lòng lại đang cau, trận mã cầu này làm đến loè loẹt, thật sự chỉ có người nằm trong thành Lan Lăng an phận này không biết xã hội khó khăn mới làm ra chuyện như thế này.
Hai mươi người ở giữa sân bắt đầu tranh giành, hai đội phân ra coi giữ hai sân nam bắc, mỗi sân đều bố trí đứng đầy bản, dưới bản mở lỗ làm cửa, thêm lưới làm túi, người có thể giành được cầu đánh vào túi lưới sẽ được một điểm, cuối cùng lấy số cầu ít nhiều hai bên đánh vào túi lưới quyết định thắng thua. Tiếng hò hét của người Lan Lăng trợ uy đến rung trời, bọn họ hoàn toàn xem thường người Tây Hoa, cảm thấy bọn chúng là người quê mùa, chưa từng thấy qua Lan Lăng giàu có và đông đúc. Huống chi con cháu Lan Lăng vô sự thấm nhuần trong bản lĩnh này, thay vì nói là thi đấu, không bằng nói là khoe khoang, mỗi người đều biểu diễn các loại động tác cưỡi ngựa có độ khó cao, khiến cho nữ tử ở đây hoan hô từng hồi.
Nhưng âm thanh trợ uy rung trời cùng kỹ xảo biểu diễn loè loẹt đối với thi đấu cũng không có tác dụng gì đến tính thực chất, đã qua nửa canh giờ, trong sân vẫn bất phân thắng bại. Đội Lan Lăng Vương mang đến là một đội ngũ thành thạo, lại không vội vàng tiến công, đội trưởng thỉnh thoảng liếc về phía Hàn Sâm, chờ y chỉ thị, Hàn Sâm không ra hiệu, bọn họ không dám thắng đội Lan Lăng, mọi người đều biết chủ thượng muốn lôi kéo lòng người, cho nên mỗi lần có cầu, đều phải chế tạo cơ hội cho đối phương, làm cho đối phương thắng một điểm.
Bất quá trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, những con cháu Lan Lăng này lại không nhìn ra tình huống, ngược lại hết sức chế nhạo đội Lan Lăng Vương yếu đuối. Sau cùng Hàn Sâm lên tiếng kêu ngừng. "Cứ tiếp tục so tài như vậy, chẳng biết lúc nào mới có thể phân thắng bại. Cô* nguyện lấy bốn địch mười, tiếp tục quyết thắng thua, không biết ý của các vị như thế nào?" Rốt cục Hàn Sâm mở miệng, tâm tình của y không tệ, xem ra người Lan Lăng vẫn là nam nhi nhiệt huyết, sùng kích chính là người thắng, y quan sát rất lâu, mới đưa ra chiêu này. (*: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)
Tầm mắt của Thẩm Thất bắt đầu đổi vị trí đến trên người Hàn Sâm, nàng là chủ nhân ở nơi này, Lan Lăng Vương cư nhiên không hỏi ý kiến của nàng, ngược lại trưng cầu ý kiến khắp nơi, có thể thấy được y không đặt nàng vào trong mắt, nam tử ở chỗ này rong ruổi đã lâu mọi việc đều thuận lợi, đối với Thẩm Thất mà nói là một chuyện đặc biệt mới mẻ. Bất quá Hàn Sâm lên tiếng là ngoài ý muốn của nàng, mặc dù hôm nay những người Lan Lăng này có chút kiêu căng, quá mức khoe khoang, nhưng nàng biết nếu như liều mạng hợp lại thực lực, bọn họ cũng không yếu, những người này đều do Thẩm Thất đặc biệt bố trí ra sân, đương nhiên cũng không phải là kẻ yếu, vốn là chờ cấp cho kẻ ngoại lai Lan Lăng Vương này một cái hạ mã uy.
Bất quá một phen lên tiếng này của Hàn Sâm, chọc giận không ít người, cảm thấy hắn xem thường người Lan Lăng, đội viên trong sân bắt đầu xúc động phẫn nộ. Đội trưởng nhìn về phía Thẩm Thất, nàng gật đầu. Mặc dù lấy mười thắng bốn có chút không vẻ vang, nhưng Lan Lăng Vương này quá kiêu ngạo, nếu không chèn ép một chút về sau thật sự khó đối phó.
"Ca ca, không bằng huynh cũng vào chơi một chút đi?" Thẩm Thất nghiêng người nói với Ngũ ca của mình, trong thành Lan Lăng này, người được công nhận là đánh mã cầu tốt nhất chính là Thẩm Thanh Thu – Ngũ ca của Thẩm gia.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, nếu như đối thủ đã dám phóng ra vẻ huênh hoang này, tất nhiên bọn họ cũng không thể khinh thường đối phương. Thẩm Thất cũng không phải là loại người một mực kiêu ngạo, nàng thấy Lan Lăng Vương đứng dậy, tầm mắt của y nhìn về phía nàng, trong lòng chợt căng thẳng, nào biết ánh mắt kia lại xuyên qua nàng, đặt ở phía sau tay trái của nàng, giống như nàng chỉ là một vật thể trong suốt, hoặc chỉ là một chướng ngại vật phiền lòng. Thẩm Thất biết phía sau bên trái mình là ai, chính là Mai Nhược Hàm.
Thẩm Thất theo ánh mắt của mọi người quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Mai Nhược Hàm, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng của nàng cư nhiên xuất hiện loại xấu hổ này, Thẩm Thất rất bất ngờ, bất quá nhan sắc này ngược lại giúp Mai Nhược Hàm tăng thêm không ít phong thái, Thẩm Thất nhìn thấy cũng có chút mê hoặc, huống chi là người khác. Lan Lăng Vương hướng về phía Mai Nhược Hàm nở nụ cười, giống như gió xuân lướt qua sóng xanh, đều tạo nên gợn sóng ở trong lòng của mỗi nữ tử.
Thẩm Thất nhìn bọn họ một điên đảo chúng hoa, một điên đảo quần anh, trong lòng có chút không vui, đoạt đi không ít màu sắc hào quang của Thẩm Thất nàng. Nhưng Thẩm Thất tức giận nhất chính là nhìn thấy được bộ dáng Tam ca của mình.
Thẩm Thanh Hạ, là một người đồng tính, trong nhà tích trữ không ít nam sủng, mặc dù Thẩm Thất không thích nhưng thấy cũng không trách, nhưng hôm nay nhìn bộ dáng si ngốc gần như chảy nước miếng kia của Tam ca, nhất thời có chút khó chịu. Hơn nữa ánh mắt của Thẩm Thanh Hạ rất không kiêng nể gì, khiến Hàn Sâm không thể không nhíu mày, cũng hiện lên một tia âm u, Thẩm Thanh Hạ khiến Thẩm Thất có chút lúng túng. Nàng nhẹ nhàng lắc ắc tay áo Thẩm Thanh Hạ, "Tam ca."
Lúc này Thẩm Thanh Hạ mới hồi phục lại tinh thần, "Thất muội, nếu như muội có một phu quân như vậy, mỗi ngày vi huynh đều có thể nhìn thấy, làm trâu làm ngựa cho muội cũng tình nguyện nha."
Thẩm Thất hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, mặc dù hoàng thất không thịnh hành, nhưng Thẩm gia nàng cũng không có thể vô lễ với Lan Lăng Vương như vậy.
Nơi của Hàn Sâm đối diện với nơi của Thẩm Thất không xa lắm, cũng không biết lời của Thẩm Thanh Hạ y có nghe thấy không, chỉ thấy y rời ghế đi tới phía sau, đoán chừng là thay quần áo muốn đích thân ra sân.
Thẩm Thất có chút mong đợi, mà mong đợi kia quả thật là không có thất bại. Lúc đội của Lan Lăng Vương xuất hiện trên sân thi đấu lần thứ hai, trên mặt bốn người bọn họ đều mang theo mặt nạ răng nanh bằng đồng đen, hổ hổ sinh uy, quần áo giống nhau như đúc, phân biệt không rõ ai là ai.
Trận tranh tài này có thể nói là vô cùng phấn khích, thấp thỏm lo lắng xuất hiện nhiều lần, mã cầu giữa sân chợt ném, cây gậy tranh đoạt nhau mà đánh, hai đội nhân mã ngang nhau phân tiêu, vai kề vai chất chồng. Trong lúc nhất thời trong sân mã cầu chợt cao chợt thấp, tốc độ nhanh đến kinh người, làm hoa cả mắt, mắt thấy đội Lan Lăng Vương sắp có người ngã xuống lưng ngựa, nào biết hắn lại một kích phục đất, một kích mà trúng, công phu ở trên lưng ngựa *** gần như kề sát đất chạy vụt đi cũng không phải là người bình thường có thể làm được, trong lúc nhất thời, âm thanh hò hét trợ uy ở ngoài sân thi đấu không ngừng vang lên. Thậm chí có người bắt đầu giúp đội Lan Lăng Vương hò hét lên.
Thời gian của trận đấu là một canh giờ, người trong đội ngũ Lan Lăng sớm đã có người kiệt sức không thể tiếp tục được nữa, còn liên tục thay người, đội Lan Lăng Vương lại giống như có thần trợ giúp, một đám người càng đánh càng hăng, làm cho người ta đối với Lan Lăng Vương tuấn mỹ phi phàm nhìn với cặp mắt khác xưa. Không nghĩ tới tướng dưới tay y lại lợi hại như thế. Bởi vậy loại suy tới chủ nhân của bọn họ, chỉ sợ cũng không phải là hạng người dễ dàng gì.
Đến lúc đội Lan Lăng Vương lấy bốn địch mười tuyên cáo thắng lợi, giữa sân hầu như đều sôi trào, bốn người giữa sân tháo mặt nạ ra, có một người chính là Lan Lăng Vương Hàn Sâm, mà người vừa mới làm ra một kích phục đất cũng chính là y, Thẩm Thất thuận theo mọi người đứng dậy reo hò khen hay, trong mắt chỉ có Lan Lăng Vương mồ hôi chảy đầy mặt. Nàng không ngờ một nam nhân xuất ra toàn thân mồ hôi cũng có thể xinh đẹp đến mức này, cho dù đến lúc này, trên người y cũng không nhìn thấy một chút chật vật nào, vẫn là phong phạm trời quang trăng sáng, y mỉm cười nói, phất phất cây gậy trong tay, ý bảo thắng lợi, nhưng lại không có chút kiêu căng, có cũng chỉ vui sướng khi vất vả cố gắng nhận được hồi báo, Thẩm Thất gần như có chút ngây ngốc.
Người chung quanh cũng không nhịn được mà đứng dậy hoan hô, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay không dứt, ánh mắt của Lan Lăng Vương quét về phía Thẩm Thất, nàng nhìn thấy trong mắt y không hề che dấu tình ý, trái tim thình thịch thình thịch đập rất nhanh, chỉ tiếc ánh mắt kia không phải vì nàng mà đến. Thẩm Thất nhìn Mai Nhược Hàng ở bên cạnh, sắc mặt nàng ta đỏ ửng, vừa có ngượng ngùng cũng có kích động cùng với kiêu ngạo, giống như đó là phu quân của nàng giành được thắng lợi, con ngươi của Thẩm Thất phát lạnh, quay đầu lại phân phó hai tiếng với Tiền nhi, cũng không thông báo cho người khác biết liền rời đi. Cũng may người chung quanh còn đang đắm chìm ở trong trận đấu vừa rồi, cũng không chú ý quá mức.
*
"Vương gia, thỉnh đi bên này, nô tì đã chuẩn bị xong nước hương, thỉnh Vương gia tắm rửa thay quần áo." Tiền nhi dẫn Hàn Sâm đi đến chỗ sâu của Trừng Hoài viên.
Hàn Sâm đi theo phía sau, nhàn nhã đánh giá Trừng Hoài viên, cao đường toại vũ, tầng đài lụy tạ, võng hộ chu xuyết, cho dù biệt viện của Thẩm gia chỉ nằm ở ngoại ô thành nam, ngày thường rất ít đến ở, nhưng cũng đã mỹ lệ kỳ hoa, so với Lâm viên hoàng thất ở An Dương xa xa kia, hoa lệ này chỉ có hơn chứ không có kém.
"Chủ nhân nhà ngươi tiếp khách thật sự có thể nói là vô cùng chu đáo rồi." Hàn Sâm mỉm cười, sau khi đánh cầu có thể tắm rửa sạch sẽ đương nhiên là một chuyện vui, cho nên hắn cũng không chối từ.
Tiền nhi mắc cở đỏ mặt căn bản không dám giương mắt nhìn Hàn Sâm, chỉ sợ không cẩn thận hồn liền bay khỏi xác.
"Vườn này tao nhã sáng sủa, không biết xuất phát từ tay vị đại gia nào?" Hàn Sâm giống như không phát hiện Tiền nhi lúng túng, nhẹ giọng hỏi.
"Là vườn đồ của Thất cô nương nhà nô tì vẽ, Hầu gia để thợ dựa theo bức vẽ mà tạo ra." Mỗi một câu Hàn Sâm hỏi, Tiền nhi đều tận lực trả lời, chỉ sợ có cái gì sơ sót. Cho nên trong thời gian một chung trà, từ trên xuống dưới của Thẩm phủ này, một tiểu nha đầu nàng như cuộn phim biết cái gì đều nói đến trong tai của Hàn Sâm, nàng vẫn không có tự giác.
Sau khi bảy xoay tám rẽ, con mắt Hàn Sâm híp lại nhìn một khu rừng trúc trước mắt, mơ hồ mang theo sương mù, nha đầu này dẫn y quanh quẩn hồi lâu đến tận đây, thật sự không biết là có dụng ý gì.
"Vương gia, bên trong có ôn tuyền thiên nhiên, chỉ là ngày thường chủ tử không cho phép hạ nhân đi vào trong, nô tì sẽ đứng ở ngoài rừng đợi." Tiền nhi cúi đầu buông tay để ở một bên, trong lòng thầm nghĩ vị Lan Lăng Vương này không chỉ là người hiên sáng tuấn nhã, ngay cả tính tình cũng bình dị gần gũi, chịu nói chuyện với nha đầu nhỏ bé như nàng, không một chút kiêu ngạo, khiến Tiền nhi vì chủ tử của mình mà quyết định âm thầm ủng hộ.
Hàn Sâm quan sát một cây trúc dài chừng ba thước ở trong rừng trúc trước mặt, bước đi tới tu trúc rậm rạp chung quanh, gió lạnh hiu hiu, dưới đường trúc có thanh tuyền chậm rãi chảy ra, còn mang theo một chút khí nóng nhẹ nhàng bốc lên khói trắng, thực sự có chút cảm giác đặt mình trong rừng tiên, cảm thán Thẩm Thất là thiên kim hào môn bực này thực sự là vì chuyện hưởng lạc mà hao hết tâm tư.
Đường trúc uốn lượn vào một lầu trúc tinh xảo ở chỗ sâu trong rừng, lúc này cảnh vặt trong rừng trúc sớm đã cắt đứt với mọi vật ở bên ngoài rừng, trong lầu trúc bày biện đồ dùng vô cùng đơn giản, một cái giường, một cái tủ quần áo, mấy chậu hoa tươi, so với tráng lệ ở bên ngoài, phòng trúc này càng làm cho người ta hưởng thụ sự yên tĩnh ở trong cái ồn ào. Ngoài lầu trúc, tiếng nước chảy lớn dần, xem ra cách ôn tuyền rất gần.
Cảnh sắc ngoài phòng quả thực làm cho người ta giật mình. Ôn tuyền từ trên núi lân cận Trừng Hoài viên dẫn xuống, theo con đường trúc chảy tới trong đầm nhỏ trên đỉnh một tảng đá lớn, sau đó thuận theo tường đá chảy xuống trong hồ dưới tường đá mười thước, sương trắng của ôn tuyền tràn ngập trong gió mát, thỉnh thoảng sẽ thổi tới một trận gió lớn, làm tan sương mù, có thể nhìn thấy đá hoa ngũ sắc ở đáy ao, mặc dù là nhân tạo, nhưng lại ςướק đoạt ý vị thiên nhiên, đầm trắng trúc xanh, hai trạng thái chiếu rọi, thật sự là cảnh đẹp nhân gian.
Hàn Sâm dần dần đến gần đầm nước, đưa tay "gạt" sương trắng ra, cảnh sắc trước mắt khiến y chấn động, theo đó chính là một tiếng kiều hô, "Tại sao ngươi ở chỗ này?"
Áo choàng ô ti, đàn khẩu* khẽ bày ra, làn da băng cốt như tuyết, khiến người khác váng đầu hoa mắt. Thẩm Thất đứng ở trong đầm nước, nước ngập qua eo của nàng, nhưng lại không che được dáng người xinh đẹp của nàng, mái tóc đẹp vừa mới rủ xuống che khuất màu đỏ óng ánh ở trước *** nàng, lúc đầu Hàn Sâm rất kinh ngạc, tất cả nụ cười lưu lại trên mặt tựa như chế giễu còn có châm biếm.
(* đàn khẩu là hơi thở mùi đàn hương từ miệng)
Hàn Sâm suy nghĩ qua rất nhiều tình cảnh, nhưng lại không nghĩ tới Thất cô nương Thẩm gia – thiên kim chói lọi vang danh khắp thiên hạ của Tín Dương hầu cư nhiên chịu bày ra mỹ nhân kế để bắt giữ y. Y không biết sau cùng Thẩm Thất sẽ tìm lý do gì để giải thích, nhưng Hàn Sâm có thể xác định rằng lấy địa vị của Thẩm Thất ở Thẩm gia tuyệt đối sẽ không có người nào dám bạo dạn tính kế nàng, cho nên chủ mưu của mỹ nhân trận này chỉ sợ cũng chỉ có chính nàng.
Thẩm Thất kinh hô, nhanh chóng từ bờ đầm bắt lấy áo mỏng che ở trước ***, đem thân mình giấu ở trong nước, một thân ánh sáng đỏ rực, làm cho dung nhan xanh ngọc của nàng càng nổi bật chói lọi tuyệt lệ, ở trong mắt của những người khác nhìn đi chỉ sợ sớm đã rối loạn trong lòng, chỉ có Hàn Sâm ở trên bờ, trong mắt thậm chí hiện lên một tia hàn quang, Thẩm Thất không dám xác định, bởi vì nàng nhìn thấy chán ghét trong hàn quang kia, loại ánh mắt này tuyệt đối không thể ném về phía nàng, cho nên nàng chỉ nói là mình hoa mắt. (nữ 9 thực sự rất tự kỷ nha =.=\')
Tiền nhi nghe thấy tiếng hô của Thẩm Thất, bước nhanh chạy tới, vốn là bị lệnh cưỡng chế cấm hạ nhân đi vào vậy mà lại dễ dàng xông vào như vậy, không thể nghi ngờ phán đoán của Hàn Sâm, hắn vốn cũng không hy vọng Thất cô nương của Thẩm gia thật sự là người vô sỉ như vậy.
"Chủ tử!" Tiền nhi kinh hô, nhìn một màn trước mắt, bật người che miệng, rất nhanh chạy đi.
Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm không lùi mà tiến tới, bước nhanh lại gần đầm nước, nàng không khỏi lui về phía sau vách đá, có chút khó hiểu nhìn Hàn Sâm, ở thời điểm này y giống như quân tử nhẹ nhàng tao nhã không phải nên cấp tốc rời đi sao?
"Thật không nghĩ tới bổn vương* còn có diễm phúc bực này." Hàn Sâm ngồi xổm người xuống, "Quả thật là da trắng nõn nà, ngọc thái xinh đẹp, thanh tú như sen, đẹp có thể so với Hải Đường." Mỗi câu mỗi chữ Hàn Sâm nói ra đều thật chậm, khắp nơi mang theo lẳng lơ cùng trêu chọc, ngón tay còn trượt lên vai của Thẩm Thất.
(* chỗ này trong bản raw là “Cô”, là tiếng tự xưng vương hầu thời phong kiến, nhưng t thấy sao sao ý, nên tự ý thay bằng “bổn vương” lun, sau này có gặp cũng sẽ như vậy nha )
Thẩm Thất nhìn thấy tay của y bắt lấy áo mỏng trước *** mình quả thực là sợ ngây người, trong lỗ tai vang lên lời của y, "Nếu như bổn vương gánh chịu thanh danh này, mà lại không thể nhìn thấy rõ, như vậy chẳng phải là lỗ nặng sao, chẳng thà hảo hảo thưởng thức một phen mỹ nhân xuất dục đồ*." (*: cảnh người đẹp đang tắm)
"Ngươi, đăng đồ tử, ngươi muốn làm gì?" Thẩm Thất trừng trừng mắt hạnh, quả thực không thể tin được y lưu manh như vậy, cư nhiên kéo đi áo của nàng, lực tay của nàng chắc chắn kém xa Hàn Sâm, mà Hàn Sâm cũng không có chút thương hương tiếc ngọc nào, cũng không cảm thấy xấu hổ, trong lúc đó Thẩm Thất chỉ có thể vội vàng lấy tay che ***, đối mặt với Hàn Sâm.
Thẩm Thất cảm thấy y ở trên cao nhìn xuống giống như nhìn vào một con kiến, trong mắt có trêu trức, khóe miệng có nụ cười, nhưng nhìn thế nào cũng làm cho lòng người kinh hãi. Bất quá nàng chẳng quan tâm đến những cái đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hổn độn, Thẩm Thất cả kinh, khắp nơi đầm nước này không có chỗ che dấu, thân thể của nàng cho Hàn Sâm nhìn thì thôi đi, nhưng không thể cho những người khác nhìn thấy. Nàng chỉ có thể dùng vẻ mặt cầu xin nước mắt lưng tròng nhìn lên Hàn Sâm, ánh mắt này nàng dùng trăm lần lần nào cũng có hiệu quả, cho tới bây giờ không ai có thể cự tuyệt được, cho dù là người đồng tính như Tam ca của nàng cũng không cự tuyệt được nàng.
Đáng tiếc Hàn Sâm đứng ở bên bờ vẫn không nhúc nhích, không có chút dự định muốn giúp Thẩm Thất ngăn cản ánh mắt người ngoài.
Thẩm Thất không thể không lảo đảo nghiến răng lại đem toàn thân chôn vào trong nước lần thứ hai, ngay cả đầu cũng không dám lộ ra, lúc này nàng đúng thật là tổn thất lớn. Người tới chính là đại ca của nàng, cũng may Tiền nhi thông minh lanh lợi, vừa nhìn thấy tình hình này liền vội vàng che đậy ở phía trước, đem toàn bộ quần áo trên bờ ném vào trong nước
Trong lúc nhất thời rừng trúc im lặng bắt đầu ầm ầm, một lát sau mới an tĩnh lại, Thẩm Thất suýt chút nữa là bị ngột ૮ɦếƭ, nghe thấy tiếng kêu của Tiền nhi mới dám lộ mặt ra, hít thở sâu một hơi.
Ban đêm lúc Thẩm Thất nằm ở trên giường đều nhớ tới cử động lúc đó của Hàn Sâm, đây là chuyện mà ngàn vạn lần nàng không dự đoán trước được, mặt ngoài nhìn y thanh nhã tuyệt trần như tiên, hoàn toàn không nghĩ tới y có thể làm ra hành động xấu xa như vậy. Thẩm Thất lại nhớ tới lúc Hàn Sâm kéo đi cái áo trước *** nàng, khi ánh mắt của y đảo qua bộ *** nàng, trong nháy mắt đó cả người nàng liền phiếm hồng run rẩy, nhưng trong lòng nàng lại không nổi lên cảm giác chán ghét, ngược lại mặt đỏ tim đập, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Thẩm Thất nhanh chóng đứng dậy, chỉ cảm thấy cả người khô nóng, đẩy cửa sổ ra, ánh trăng trong suốt tẩy đi không ít xao động liên miên trong lòng nàng, trong hồ ở bên ngoài cửa sổ cư nhiên phản chiếu bóng dáng của Hàn Sâm, Thẩm Thất mãnh liệt ngẩng đầu, nhưng lại thấy chung quanh không có gì cả, lúc này nàng mới biết mình sinh ra ảo giác. Từ đó, trong mây, trong mộng, trong ao, trong rừng không có chỗ nào giấu đi bóng dáng của Hàn Sâm, Thẩm Thất âm thầm kêu hỏng bét.
Nhưng may là, chuyện Lan Lăng Vương ngắm mỹ nhân xuất dục đồ rất nhanh liền bị người truyền ra ngoài, Thẩm Thất vẫn còn là thân vân anh chưa gả, bị một nam nhân nhìn thấy hết. Lan Lăng Vương đâm lao phải theo lao đương nhiên nhất định phải cưới Thẩm Thất. Bất quá không ai cảm thấy Lan Lăng Vương là đâm lao phải theo lao, mà là ngược lại đều cảm thấy hắn diễm phúc tề thiên, cực kỳ hâm mộ.
Hôn sự của Thẩm Thất và Hàn Sâm đính ở trong tháng giêng của bốn tháng sau. Trong thời gian này không biết là cố ý hay vô ý, Thẩm Thất liên tục không nhìn thấy Hàn Sâm một lần. Bất quá cũng may chuyện Thẩm Thất lo lắng cũng không có phát sinh.
Sau khi xảy ra chuyện kia, Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm giống như đã cắt đứt giao tình, Thẩm Thất âm thầm thả lỏng, nàng sợ nhất chính là hai người bọn họ tình căn thâm chủng. Nếu như không phải sợ cái này, nàng hà tất phải sử dụng mánh khoé thấp kém để tính kế Hàn Sâm, chỉ là thời gian của nàng quá ngắn, dựa theo tin tức đáng tin cậy thì Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm đáng lẽ đã lập tức đính hôn rồi, cho nên Thẩm Thất không thể không giải quyết nhanh chóng, mạnh mẽ nhúng tay vào.
Thẩm Thất có chút hối hận khi không nghe theo lời của phụ thân, sớm quay trở về Lan Lăng, nếu không cũng sẽ không tới phiên Mai Nhược Hàm liếc mắt đưa tình với Hàn Sâm, nàng nhất định có thể cùng Hàn Sâm chậm rãi nuôi dưỡng ra một đoạn giai thoại để thế nhân đều hâm mộ, bất quá hiện tại cũng không muộn.
Lúc bông tuyết bay đầy trời, cũng là ngày Thẩm Thất xuất giá. Xưa nay nàng không thích mùa đông, không thích y phục cồng kềnh không chịu nổi, cho nên khắp nơi Thẩm phủ đều đốt lò hương, chỉ vì để vị Thất cô nương này cảm thấy khắp nơi như mùa xuân. Bất quá hôm nay lại là ngoại lệ, Thẩm Thất trộm xốc khăn voan và mành lên, từ trong khe hỡ nhìn bông tuyết bay đầy trời ở bên ngoài, giống như những bông tuyết này chính là khách nhân đến chúc mừng nàng, chỉ cần nàng nghĩ tới người kia, trong lòng tràn đầy hơi nóng, cho nên không cảm thấy mùa đông này lạnh bao nhiêu.
Mặc dù mũ phượng, khăn quàng vai gần như muốn đè cong cổ của nàng, nhưng nàng cũng không có một chút không vui. Trước đây lúc tỷ tỷ nàng xuất giá, nàng cũng từng tò mò thử qua giá y của các nàng, chỉ cảm thấy phi nhân* có thể chịu được, còn từng khoe khoang khoác lác tuyệt đối sẽ không chịu loại thống khổ này, hiện giờ lại cam tâm tình nguyện mặc giá y rất nặng nề. Mặc dù nghi thức rườm rà phiền lòng, nhưng nàng vẫn tĩnh tâm vâng theo, cuối cùng là ở trong phòng tân hôn chờ đợi người kia. (* phi nhân: người không bình thường, ý nói chỉ có người không bình thường mới có thể chịu được)
Ban đêm thật lâu sau mới nghe được có tiếng bước chân bắt đầu đi vào. Thẩm Thất cả kinh trong lòng, vội vàng sửa sang lại khăn voan trên đầu, đoan trang ngồi chờ.
"Vương gia." Hỉ nương ở một bên đôn thân hành lễ.
Thẩm Thất chỉ nhìn thấy một đôi giày thêu Bàn Long đỏ rực xuất hiện trước mắt mình, tiếp đó hai mắt tỏa sáng, khăn voan đã được Hàn Sâm dùng cán cân vén lên. Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm mặc áo bào tân lang đỏ rừng rực, cảm thấy tối nay y đặc biệt xinh đẹp. Trước kia nàng cảm thấy đào kép (diễn viên, con hát) mặc áo bào tân lang đỏ thẫm giống như trào tiếu (trò cười, khôi hài), không một ai vừa mắt, hiện giờ lại cảm thấy Hàn Sâm mặc rất đẹp, cái này có lẽ chính là tình nhân trong mắt đều là Tây Thi.
Hỉ nương nói chúc mừng, sau khi nói ra một đống lời may mắn thì lui ra ngoài, phòng tân hôn to như vậy chỉ lưu lại hai người Thẩm Thất và Hàn Sâm nhìn nhau, Thẩm Thất cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, tự như tiếng sấm vậy.
"Phu quân." Giọng nói yếu ớt gần như không nghe thấy từ trong miệng Thẩm Thất toát ra, nàng thích gọi y là phu quân, đó là ông trời của nàng, mặt đất của nàng, so với gọi là Vương gia không biết thân mật gấp bao nhiêu lần. Thẩm Thất thẹn thùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nhưng lại thấy trong mắt y có một tia chán ghét chớp mắt trôi qua, Thẩm Thất trừng mắt nhìn, vẻ mặt của Hàn Sâm lại là nụ cười ấm áp, làm sao có ý chán ghét. Thẩm Thất chỉ cho là nàng nhìn lầm rồi, vì chưa từng có người nào lộ ra vẻ mặt chán ghét đối với nàng, có cũng chỉ là kinh diễm.
"Ái phi." Hàn Sâm đi tới bên mép giường ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thất.
Thẩm Thất nhíu mày, xưng hô này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, tuy rằng nàng gả cho y làm vợ, chính là Lan Lăng Vương Phi, kêu một tiếng ái phi cũng không sai, nhưng tại sao lại nghe không có chút xuôi tai.
"Nên uống R*ợ*u hợp cẩn rồi." Hàn Sâm ngồi xuống ở bên người Thẩm Thất, đưa cho nàng một ly R*ợ*u.
Thẩm Thất đỏ mặt tiếp nhận, vòng qua tay hắn, uống R*ợ*u trong chén, cũng không biết là do R*ợ*u làm hại, hay là lò hương trong phòng quá nóng, ở dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của Hàn Sâm, Thẩm Thất chỉ cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Nàng không thể không cúi đầu, tránh đi cái nhìn chăm chú của Hàn Sâm, từ bên cạnh lấy ra một cây kéo vàng nhỏ, cắt một chùm tóc của mình, sau đó lại đem cây kéo đưa cho Hàn Sâm.
"Nàng làm cái gì vậy?" Hàn Sâm cười hỏi.
Mặt Thẩm Thất đỏ lên, căn bản không giống khuê tú hào môn ngạo mạn như ngày thường, "Giao ti kết long phượng, lũ màu kết vân hà, một tấc đồng tâm lũ, trăm năm trường mệnh hoa." Thẩm Thất xấu hổ đọc một bài thơ.
"Nàng học được những thứ thô tục này ở đâu, đều là dân chúng dân gian đoán mò, chẳng lẽ đem tóc kết đồng tâm, có thể trăm năm hòa hợp sao?" Hàn Sâm có chút khinh thường cười cười.
"Chính là đồ có dấu hiệu tốt," Thẩm Thất ngẩng đầu bĩu môi bất mãn không vui nói, "Chàng không muốn sao?"
Hàn Sâm bất đắc dĩ cười một tiếng, có chút không tình nguyện cũng cắt một chùm tóc, Thẩm Thất cao hứng bừng bừng đem hai chùm tóc hợp lại thắt thành kết, dùng túi gấm khéo léo tinh xảo cất kỹ. Đợi nàng thu xếp xong chuyện này, quay đầu nhìn lại, Hàn Sâm lại dùng ánh mắt khiến thân thể người ta nóng lên nhìn vào nàng. "Ái phi, nếu như chúng ta đã kết tóc đồng tâm, có phải cũng nên kết thân thể làm một hay không?" Hàn Sâm lấn người lên trước. Thẩm Thất đỏ mặt, hai má luôn luôn hồng nhạt nhuộm đến trong cổ áo của nàng, chỉ trơ mắt nhìn Hàn Sâm ôm mình lên giường, buông màn giường xuống, sau đó nhìn y tự tay cởi nút áo của mình, cả người giống như mất hết khí lực, chỉ có thể run nhẹ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc