Dụ dỗ tiểu hồ ly - Chương 65

Tác giả: Nga My

Hoa si tới cửa

(*Hoa si: người si dại vì hoa, hoa ở đây là trai đẹp ^^ )

Giọng nữ này có chỗ quen tai, Bạch Bạch bắt đầu cố gắng nhớ xem rốt cuộc là đã nghe được ở đâu.

Giọng nữ xa lạ kia lại nói: “Vân Hư tiểu sư huynh, Vân Cảnh ca ca rốt cuộc đã đi đâu vậy?”

Giọng nữ khó ưa trước đó lại nói: “Chẳng lẽ là nghe thấy tỷ muội chúng ta sắp đến nên lại trốn đi tránh mặt chúng ta à?”

Vân Hư vội nói: “Hai vị công chúa sao lại nói vậy, tính tình Vân Cảnh sư huynh ra sao hai vị cũng biết, huynh ấy thích nhất là tụ tập bằng hữu uống rượu chơi xuân, đời nào lại ngoan ngoãn đợi ở Thanh Lương Quan ?”

“Ngày nào Tam công chúa miệng cũng nhắc đến Vân Cảnh sư huynh, càng khiến ta hiếu kỳ, nếu hắn đã đi vắng, vậy thì chúng ta ở chỗ này đợi hắn về vậy!” Giọng nữ đầu tiên lại cất lên, ngữ âm rất ôn nhu, nhưng trong giọng nói lại mang theo một vẻ ngạo mạn không ai sánh kịp, thoáng nghe có vẻ như là thương lượng, nhưng thực tế căn bản là không cho phép người khác được cự tuyệt.

Bạch Bạch vừa ẩn nấp trong bụi hoa vừa suy nghĩ, người nàng quen biết không nhiều lắm, tính tới tính lui loại bỏ một hồi, cuối cùng rốt cuộc nhớ tới, đây không phải là nữ nhân rất hung dữ đã chạm mặt tại Mặc Đầm sao? Hình như gọi là…… Quỳnh Nguyệt tiên tử?!

“Vân nhi, ngươi đi chuẩn bị một ít nước trà. Tam công chúa, chúng ta đến bên kia đình ngồi một chút.” Quỳnh Nguyệt tiên tử đổi từ khách thành chủ, xem Thanh Lương Quan giống như vườn ngự uyển nhà mình.

Vân Hư hiếm khi gặp phải loại con gái “chủ động” như vậy, hết lần này tới lần khác các nàng muốn tìm người, nhưng vị tam sư huynh Vân Cảnh “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” kia lại tránh không chịu gặp vị nữ đại thần tôn quý của hắn, thật là không biết phải an bài như thế nào mới được. Hai nàng, một người là Nam Hải Long Cung Tam công chúa, một người là con gái mới nhận lại không lâu của Thiên Đế, Quỳnh Nguyệt tiên tử, tuy Thanh Lương Quan trước giờ vẫn độc lập với vua tôi Thiên giới, nhưng mà cũng không nên ra mặt đắc tội với những nữ nhân tôn quý này.

Vân Hư tính tình rất tốt, từ trước đến nay đều nhiệt tình giúp đỡ mọi người, trong lòng tuy bất mãn đối với hai nữ tử này, nhưng cũng không có biểu hiện ra mặt, vẫn ôn hòa nói: “Đã như vậy, hai vị công chúa xin cứ ngồi tạm, ta đi xem Tam sư huynh khi nào trở về.”

Bạch Bạch đã khắc sâu ấn tượng với sự ngang ngược hung ác của Quỳnh Nguyệt tiên tử, cho nên không muốn bị các nàng phát hiện, lập tức nín thở lặng lẽ kín đáo trở về phòng.

Nàng trở về phòng không lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa, là Vân Hư đến tìm nàng.

Tay Vân Hư đang cầm một cái khay, trên mặt khay bày đầy điểm tâm nho nhỏ nhiều màu sắc, cười lớn: “Bạch Bạch mau đến xem, Tam sư huynh đặc biệt mang về cho muội vài thứ tốt, huynh ấy nói là đi ngang qua Bách Hoa Viên, đám tiên hoa mời huynh ấy ăn, đều là mật hoa phấn hoa làm thành mấy món điểm tâm, ngửi thôi đã thấy vừa ngọt vừa thơm rồi, muội nhất định sẽ rất thích.”

Bạch Bạch vui vẻ nhảy đến bờ vai của hắn đi từ từ lên cổ của hắn rồi nói: “Tam sư huynh thật tốt, Vân Hư sư huynh thật tốt!”

Chỉ một hành động đơn giản chân thành như vậy, đã khiến mặt mày Vân Hư hớn hở, thể xác và tinh thần thư thái. Hắn đi đến bên cạnh bàn, bỏ đĩa bánh xuống, lấy một miếng bánh mềm mềm hồng hồng hình hoa mẫu đơn đút tới miệng Bạch Bạch.

Bạch Bạch a ô một ngụm ăn hết, miếng bánh tan ra trong miệng, hương hoa ngạt ngào làm say lòng người, vừa vào miệng liền tan, từng chút từng chút một từ đầu lưỡi ngấm vào trong tim, quả nhiên là mỹ vị thiên hương.

Bạch Bạch chỉ món bánh mềm nói: “Sư huynh ngươi cũng ăn một miếng đi, mùi vị tuyệt lắm!”

Vân Hư nhìn xem bộ dáng khoái hoạt thỏa mãn của Bạch Bạch, so với chính mình ăn còn muốn cao hứng hơn: “Muội thích thì ăn nhiều một chút đi! Tam sư huynh đặc biệt mang cho muội đó.”

Mấy miếng bánh mềm hồng hồng hình mẫu đơn nhanh chóng được Bạch Bạch tiêu hóa hết trong miệng, Bạch Bạch chợt nhớ tới vừa rồi cuộc ᴆụng mặt tại hoa viên với Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng Tam công chúa, kỳ quái hỏi: “Không phải bảo là Tam sư huynh không có ở nhà sao? Huynh ấy vừa đi đã trở lại rồi sao?”

Vân Hư có chút kinh ngạc liếc nhìn Bạch Bạch, Bạch Bạch cúi đầu nói: “Khi nãy muội ở bên ngoài sân nghe được sư huynh cùng với khách nói chuyện, nói là Tam sư huynh không có ở đây… Ách, Quỳnh Nguyệt tiên tử kia rất dữ nha, muội không muốn gặp mặt nàng ta, cho nên không có tới chào hỏi khách…” Sư huynh có trách nàng không có lễ phép hay không?

Vân Hư đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, cười nói: “Ra là như vậy à, muội không thấy các nàng cũng tốt, thấy các nàng rồi mới biết được, chỉ có tiểu sư muội của ta đáng yêu nhất!” Hai nữ nhân kia tuy xinh đẹp, đáng tiếc đều là những kẻ thích hếch mũi nhìn người.

Dừng một chút, hắn hạ giọng nói: “Tam sư huynh đến Thanh Lương Quan trước các nàng, vừa nghe nói các nàng đến đây, liền dặn ta nhất định phải nói hắn không có ở đây… Những điểm tâm này vốn là huynh ấy muốn đích thân đưa tới cho muội, rốt cuộc sợ bị các nàng phát hiện, đành phải kêu huynh giúp huynh ấy đi thay.”

Bạch Bạch nheo nheo đôi mắt nói: “Tam sư huynh thật gian xảo nha!” Đẩy Lục sư huynh đi ra còn mình thì lại trốn đi mất, nhưng mà thì ra Tam sư huynh cũng không yêu thích hai nữ nhân đó.

Vân Hư gật đầu nói: “Đúng vậy! Chẳng qua vì huynh ấy hứa dạy ta ba chiêu kiếm pháp thượng thừa, nên huynh mới miễn cưỡng đáp ứng.”

“Ách, nhưng mà huynh ở chỗ này với muội, lại để khách cứ chờ đợi ngoài hoa viên, vậy có tốt không?” Bạch Bạch chọn lấy miếng bánh ngọt làm theo hình đóa hoa hồng màu vàng, nịnh nọt hai tay bưng lấy đưa đến trước mặt Vân Hư.

Vân Hư “thụ sủng nhược kinh” (*được yêu chiều mà thấy sợ hãi), cầm lấy cho vào trong miệng, chỉ cảm thấy cả đời có được ăn đường ngọt, thì miếng bánh này cũng vẫn là thứ ngọt ngào nhất trên đời!

“Các nàng đợi không được, tất sẽ bỏ đi thôi.” Vân Hư bỗng nhiên cũng có chút ý đồ, thực tế lúc này giữa sư muội đáng yêu cùng công chúa điêu ngoa, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn sư muội. Hai nữ nhân kia đã đồng ý chờ, thì cứ để cho các nàng chờ đi.

Hai sư huynh muội cùng nhau vừa trò chuyện vừa ăn, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch đĩa điểm tâm nhỏ vào bụng. Trong sân không có động tĩnh, qua một lát, một tiểu thư đồng chạy lại bên cửa sổ nói với Vân Hư: “Đại sư huynh đã trở lại, đang ở thiên sảnh chờ gặp sư phụ!”

Đại sư huynh Vân Sơ vừa mới đi được vài ngày, đột nhiên lại trở về, sợ là có phát sinh chuyện lớn gì rồi, Vân Hư nhìn Bạch Bạch nói: “Chúng ta cùng đi gặp Đại sư huynh nha! Không biết huynh ấy trở về vì chuyện cấp bách gì.”

Bạch Bạch tất nhiên gật mạnh đầu, nàng rất yêu mến các sư huynh, có thể theo chân các sư huynh ở chung một chỗ lúc nào cũng đều tốt hết!

Vân Hư biết rõ Bạch Bạch không muốn gặp Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng Tam công chúa, liền mở ống tay áo đem Bạch Bạch giấu vào trong, rồi cùng tiểu đồng thẳng hướng thiên sảnh mà bước.

Hai vị công chúa ngồi trước hoa viên, ngồi nửa ngày trời không thấy người tiếp đón, quan trọng là nguyên một đám tiểu đạo đồng đi qua hoa viên vội vội vàng vàng, coi như hai đại mỹ nhân các nàng chẳng hề tồn tại , muốn hỏi thăm xem Minh Ất chân nhân cùng vài tên đại đệ tử ở đâu, nếu không phải là không có ở trong quan thì lại nói là đang bế quan tu luyện, nhất định là chẳng có một kẻ nào hoặc một người nào có vai vế ra mặt đón tiếp các nàng.

Ngay đúng lúc các nàng đang tức giận đầy một bụng, thì đột nhiên từ cửa chính tiến đến một nam tử áo xám oai vệ, trầm ổn, các đạo đồng trong quan đều tiến lên kêu “Đại sư huynh”, thì ra là nhân vật đứng hàng thứ hai trong Thanh Lương Quan, Vân Sơ, đã trở lại.

Vân Sơ ngũ quan đoan chính, tuy còn cách vẻ anh tuấn một khoảng xa, nhưng là một nam tử chín chắn, khí độ trầm ổn, nhìn lên cũng có điểm thu hút người khác. Tam công chúa thấy vậy giật nhẹ góc áo Quỳnh Nguyệt tiên tử, hai người nhanh nhẹn bước tới, chắn trước mặt Vân Sơ.

Tam công chúa thân mật nở một nụ cười yêu kiều nói: “Vân Sơ đại sư huynh, đã lâu không gặp!”

Đột nhiên bị mỹ nữ đến gần, Vân Sơ khẽ giật mình, hai nữ nhân diện mạo xinh đẹp, vẻ mặt tươi cười này là ai ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc