Dụ dỗ tiểu hồ ly - Chương 127

Tác giả: Nga My

Ngụy biện

Một cái hôn kịch liệt vẫn lại không thể nào an ủi được lửa nóng hừng hực thiêu đốt sâu trong thân thể Mặc Yểm, ngược lại lửa cháy đổ thêm dầu phát ra tác dụng trọn vẹn, dễ dàng thiêu lí trí hắn thành tro tàn.

Bạch Bạch phát giác được hai tay của hắn hoạt động quá độ, sinh động hơn nữa, phạm vi đã vượt quá giới tuyến, lướt qua cái ௱ôЛƓ của nàng vô thanh vô tức lẻn vào chỗ tư mật không hề đề phòng, muốn nổi lên phản kháng đã quá trễ.

Hai người đã từng qua một đoạn thời gian cuộc sống thân mật vô hạn, Mặc Yểm đối với thân thể nàng rõ như lòng bàn tay, hắn quá hiểu nên làm như thế nào để có thể khiêu khích ra phản ứng nhiệt tình nhất của nàng, thừa dịp lúc Bạch Bạch bị hôn đến mơ mơ màng màng, đã vượt lên trước một bước chiếm lĩnh vị trí tốt nhất, khởi xướng cuộc tấn công mãnh liệt nóng bỏng.

Bạch Bạch chỉ cảm thấy khó có thể mở miệng mỗi chỗ ngón tay Mặc Yểm đến như nụ hoa thành thục tách ra, ngón tay linh hoạt cũng không vội xâm nhập tìm kiếm, nhẹ khép lại chậm chạp gian xảo vê tới lật lui cánh hoa đã mẫn cảm yếu ớt cực độ. Lý trí của nàng bảo nàng muốn dừng lại hết thảy, nàng không thể mơ hồ lại cùng đồ bại hoại này hoan hảo, nhưng thân thể lại triệt để rời bỏ ý chí của nàng, ham muốn hưởng lạc phi thường đáng xấu hổ quăng về phía “địch nhân”.

Khiến nàng hít thở không thông, nụ hôn mới ngừng lại, chẳng biết lúc nào Mặc Yểm đã chuyển nàng đến trên đùi của mình, thoải mái giữ một chỗ trên thân thể nàng, bộ иgự¢ sữa mẫn cảm thoáng thoát ly khỏi sự che dấu của ôn tuyền, lỏa lồ ở chính giữa không khí, bị gió đêm tinh nghịch kích khởi một hồi run rẩy, nhiệt nóng trên người Bạch Bạch bị gió mát thổi tan một chút, lập tức phát hiện mình đã loã lồ không hề che đậy trước mặt Mặc Yểm.

Rất không có cảm giác an toàn! Bạch Bạch trực giác muốn vặn vẹo người thoát khỏi иgự¢ của hắn, chìm vào trong nước, Mặc Yểm đã đi trước nàng một bước, hôn lên trên tuyết phong hồng nhạt, quả anh đào của nàng có chút rung động. Bởi vì rời ôn tuyền mà ngay lập tức thân thể lạnh băng như bị cái hôn này trong nháy mắt nhen nhóm, nhiệt năng đến khiến Bạch Bạch sợ hãi.

Nhưng nàng đã hoàn toàn không có năng lực tiếp tục cùng Mặc Yểm đối kháng, hoặc là nói, là triệt để mất đi năng lực đối kháng khát vọng Dụς ∀ọηg trên người muốn bản thân cùng Mặc Yểm thân cận.

Nước suối ấm áp dũng mãnh vào sâu trong thân thể, sau đó hắn tùy ý vơ vét mật hoa ngọt ngào trong cơ thể nàng thấm ra.

Nàng sẽ hòa tan trong ôn tuyền mất…… Bạch Bạch hưng phấn lại mang theo sợ hãi thầm nghĩ, nhưng nàng cũng chỉ có thể nghĩ tới đây mà thôi, sau đó thân thể của nàng hoàn toàn bị bản năng tiếp quản, vòng eo mảnh khảnh phối hợp với động tác của Mặc Yểm, tư thái uyển chuyển vặn vẹo.

Bạch Bạch vịn bả vai Mặc Yểm, thoáng cái trong nước xê dịch thân thể, hai chân kẹp chặt bờ eo của hắn, dùng sức ở trên người của đối phương cọ xát vài cái, phi thường linh hoạt trầm hạ thân xuống, chính mình tìm khoái cảm càng trọn vẹn phong phú……

Trong ôn tuyền, thân thể quấn giao kề nhau không có nửa điểm khe hở, nương sức nước rất nhanh tiến lui phập phồng, diễn tấu tận tình, khúc nhạc triền miên.

Quên thời gian, cũng không đếm được số lần, Mặc Yểm gần như điên cuồng mà cùng Bạch Bạch hoan hảo, mỗi lần sau khi tình cảm mãnh liệt qua một hồi lại kéo nhau trở lại, hắn không muốn để Bạch Bạch có thời gian thanh tỉnh, cũng không muốn thấy ánh mắt nàng phòng bị do dự, say đắm ở trong mây mưa Bạch Bạch xinh đẹp đáng yêu cỡ nào! Mắt to màu nâu nửa mở nửa khép, sóng mắt mê loạn lộ ra khờ dại cùng vũ mị, từng tiếng ՐêՈ Րỉ kiều nhuyễn ngọt ngào phát ra từ trong hai cánh môi anh đào phiến ửng hồng, thỉnh thoảng không thể nhìn thấy đầu lưỡi nho nhỏ xẹt qua, dụ dỗ hắn dùng lời lẽ truy đuổi, đầu ngón tay giữa da thịt mềm mại dường như tùy thời sẽ ở trong nước tan ra.

Điểm ૮ɦếƭ người nhất chính là cặp chân dài ép chặt lấy lưng hắn kia, hết sức có khả năng thu nạp tiếp nhận hết thảy của hắn, làm cho hắn luôn đặt mình trong Thiên đường, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác mỹ diệu — Bạch Bạch khát vọng hắn cũng như hắn cần nàng.

Hắn phát hiện mình đã không cách nào thoả mãn với sự gần gũi thân thể, hắn càng muốn gần gũi lòng của nàng, có được tất cả của nàng, cũng đem tất cả của bản thân đều kính dâng cho nàng, hận hai người không thể cứ thế hòa hợp một thể……

Sáng sớm, Bạch Bạch kiều diễm khôn cùng trong mộng cảnh tỉnh lại, phát hiện mình trên người trơn bóng dán chặt lấy thân thể Mặc Yểm, trước mắt chứng kiến đúng là một vòm иgự¢ lớn trần trụi, mùi quen thuộc lập tức xông vào trong mũi, lý trí chậm rãi trở lại trong đầu nói cho nàng biết-nàng lại cùng bại hoại hoan hảo! Trên người loại cảm giác ê ẩm êm ái rồi lại cảm giác dễ chịu hoan khoái chính là chứng cớ!

Nàng thật vô dụng! Lời của cha mẹ cùng sư phụ dặn dò vang lên trong đầu, nếu không muốn cùng Mặc Yểm thân cận, vì sao hắn vừa tiếp cận mình lại dễ dàng phá giới? Khó trách hắn xem thường nàng, nàng càng muốn coi thường chính mình!

” Nàng lại làm sao vậy?” thanh âm Mặc Yểm ở đỉnh đầu của nàng vang lên, Bạch Bạch áp lên trên иgự¢ hắn, rõ ràng cảm giác được trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn chấn động, thậm chí sinh ra một loại ảo giác…… Nàng nghe được trong lòng của hắn bất đắc dĩ cùng thất vọng.

Bạch Bạch vừa tỉnh dậy, Mặc Yểm liền cũng tỉnh, nàng chớp chớp mắt, hàng mi thật dài nhẹ nhàng lướt qua Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, dễ dàng khiến tâm của hắn bất an, rồi lại vô cùng vui sướng thỏa mãn.

Đáng tiếc nàng chưa cảm thụ giống mình, bởi vì, nàng khóc, giọt nước mắt thấm ướt da thịt trước иgự¢ hắn, mỗi một giọt đều giống như kim thép nóng hổi, đốt bỏng da thịt của hắn, hung hăng đâm vào trái tim của hắn.

Cùng hắn thân mật như vậy là chuyện làm nàng hối hận sao? Mặc Yểm cảm thấy cho dù chính mình có khả năng hủy thiên diệt địa, nhưng đối với tiểu hồ ly trong иgự¢ này, cũng chỉ có thật sâu cảm giác vô lực thất bại.

Bạch Bạch thút tha thút thít không chịu trả lời vấn đề của hắn, cuộn mình trong иgự¢ hắn chỉ là khóc.

” Nàng thật chán ghét ta như vậy sao? Chúng ta đêm qua rõ ràng rất sung sướng.” Mặc Yểm ngồi dậy, thuận thế đem Bạch Bạch cũng đứng dậy theo, cho dù nàng cỡ nào chán ghét hắn, hắn vẫn là không buông nàng ra được.

” Ta chán ghét chính mình, ta rất vô dụng!” Bạch Bạch dán trong иgự¢ của hắn, hàm hồ nói.

” Tại sao phải chán ghét chính mình, ai nói nàng vô dụng? Bạch Bạch của ta xinh đẹp nhất đáng yêu nhất.” Mặc Yểm hôn nhẹ mi tâm nàng ôn nhu an ủi.

” Ta không biết bản thân thích hay không thích ngươi, ta không muốn hoan hảo với ngươi, nhưng ngươi ôm ta, ta liền khống chế không được nữa, ô ô ô!”

Mặc Yểm nghe xong lời này, lòng vừa chua xót lại mừng thầm, lòng chua xót chính là thái độ Bạch Bạch đến nay đối với hắn vẫn mơ mơ hồ hồ như trước, nhưng vui vẻ lại là thân thể của mình đối với nàng dường như rất có lực hấp dẫn, ít nhất đủ để cho nàng “không khống chế được”.

Bạch Bạch khờ dại lại nói trực tiếp, thỏa mãn tự tôn nam tính của Mặc Yểm, mừng rỡ nhịn không được được một tấc lại muốn tiến một thước làm “thầy nói dối” nói: “Nàng đích thị là thích ta!”

Bạch Bạch ngẩng đầu, ánh mắt như nước long lanh trong tràn đầy nghi vấn, không thể giải thích cái kết luận này của hắn từ đâu mà đến.

Mặc Yểm lại không muốn nhiều lời, miễn cho giảng nhiều sai nhiều, chỉ là đắc ý cười nói:” Sư phụ nàng đã đáp ứng gả nàng cho ta, có thể thấy được hắn cũng cảm thấy nàng yêu thích ta.” Vì mượn ” địa vị quyền uy” của Minh Ất trong suy nghĩ Bạch Bạch trợ giúp mà thuyết phục nàng, khiến Mặc Yểm rất buồn bực, nhưng hắn đã bị tế bào cố chấp của Bạch Bạch giày vò đến sắp không còn cách nào khác, chỉ cần có thể thu phục nàng, dùng thủ đoạn phương pháp gì cũng không so đo tính toán.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc