Đồng lang cộng hôn - Chương 17

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Cô cầm chiếc chén Tử Sa(1) trước mặt, uống một ngụm, nước trà lạnh lẽo không thể hòa tan được sự đè nén trong ***. Cô đặt mạnh chén trà lên bàn, một tiếng bén tai vang lên, cô nói: “Đây là hủy hoại một đời người, anh ta không thể làm cảnh sát, đời này đều không thể rút chân ra khỏi giới xã hội đen.”

“Hàn Trạc Thần chỉ là tay chân lặt vặt trong đó có lẽ còn có cơ hội, nhưng hai năm này trong xã hội đen giới anh ta rất có danh tiếng, nếu làm cảnh sát, chẳng phải sẽ thành chuyện cười trong ngành?”

“Ý của anh là anh ta sai sao? Sai vì quá xuất sắc?!”

“Không phải, là anh ta bị nhúng chàm!” Trình Bùi Nhiên an ủi vỗ vỗ vai cô, thân thiết cười: “Thuần Thuần, em cũng là cảnh sát, em nên hiểu được vấn đề của anh ta nằm ở chỗ nào. Để cho anh ta làm cảnh sát. anh ta không có khả năng thoát ly mọi quan hệ với xã hội đen, sớm muộn gì cũng sẽ phản bội!”

“......”

Cô rốt cuộc không thể nào phản bác.

Cô bỗng phát hiện, nhân sinh không có đường nào là tuyệt đối. Đau khổ nhất không phải là chính mình không thể định hướng, mà là tin tưởng đi đến cùng, lúc đó mới phát hiện đã đi nhầm đường.

“Anh ta là người tốt!”

“Anh ta từng là người tốt!”

Tư Đồ Thuần trầm tư trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Anh Trình, anh là bạn tốt nhất của anh trai em, anh có biết vì sao anh ấy muốn tiêu diệt xã hội đen không? Anh cảm thấy xã hội đen có thể hoàn toàn bị quyết sạch không?”

Đôi mắt trong trẻo của Trình Bùi Nhiên hơi trầm xuống, “Vì sao hỏi như vậy?”

“Thế giới này có những người giàu có vung tiền như rác, cũng có những người nghèo không cơm áo, nhất định sẽ có tội phạm, có xã hội đen. Nếu xã hội đen biến mất ... trừ khi con người không còn lòng tham.”

“Em nói không phải không có lý, nhưng mà ... đây không phải là góc độ xem xét vấn đề của một cảnh sát.”

“Anh cho rằng giới xã hội đen vì sao tranh chấp không ngừng, ૮ɦếƭ vô số? Là vì bọn họ máu lạnh vô tình? Hay là bởi nhiều người vì lợi ích của mình mà tranh đấu? Nếu một ngày trong số họ xuất hiện một người có khả năng một tay che trời, bọn họ sẽ thành lập được trật tự của chính mình, tất cả có thể thay đổi hay không?”

Trình Bùi Nhiên nhìn ánh mắt cô mơ màng, hơi thở chợt trở nên nặng nề, “Thuần Thuần, An Dĩ Phong có phải hay không rất đẹp trai?”

Cô sửng sốt một chút, hơi cúi đầu, “Có thể nhìn được.”

“Nghe nói anh ta theo đuổi em.”

Cô hơi phản cảm nhìn anh, cười mỉa mai: “Anh tin tức thật nhanh a!”

“Không phải anh nhiều chuyện, là toàn thế giới này đều nói anh ta điên cuồng theo đuổi em.”

“Toàn thế giới này cũng đều nói em và anh ta không có cơ hội!” Nói xong, cô cầm miếng sushi đầy mù tạt nhét vào miệng. Một luồng hơi nóng xuyên qua khoang mũi xông thẳng lên mắt. Đầu óc đau đớn đến tê dại, mà thứ duy nhất không thể tê dại đi – đó là nỗi nhớ một người.

Không biết bởi mủ tạp, hay bởi đè nén đã lâu mà nước mắt từ hốc mắt cứ thế chảy ra, trút như thác đổ, không thể kìm được.

“Sợ cay thì chấm ít một chút, sao phải Tra t** chính mình như vậy?”

“Không cay, ăn ngon lắm!”

Trình Bùi Nhiên ngồi đối diện lấy khăn lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Có người nói: An Dĩ Phong là một người đàn ông rất đặc biệt, anh ta có thể làm cho những cô gái mặt mình qua một lần, liền không thể nào quên.”

“Ai nói ?”

“Một đồng nghiệp!”

“À!” Cô lại nuốt một miếng sushi to, mù tạt như hòa vào trong máu, đau đớn, cay đắng, ૮ɦếƭ lặng.

“Là thật sao?”

“Ờ, nhận xét vô cùng chính xác.” Cô cố gắng tỏ ra bình thường, cười, cùng với khóc, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, ướt nhẹp chiếc khăn ăn trên bàn.

“Thuần Thuần!” Trình Bùi Nhiên nắm lấy bàn tay dính đầy nước mắt của cô, bất đắc dĩ nhìn, “Em vì sao không thể ở trước mặt anh che dấu một chút. Dù nói như thế nào, anh cũng là vị hôn phu của em ...”

Cô nín khóc, mỉm cười, bỏ tay anh ra, “Em đã nói với anh bao nhiêu lần, anh ...”

Lời của cô còn chưa nói xong, ngoài cửa vang lên một tiếng ngoài ý muốn.

“Phong ca, tại sao lại ...”

Giọng nói im bặt.

Thế giới đột nhiên tĩnh lặng!

Cô cố gắng muốn đem câu kế tiếp nói hết – “Em đã nói với anh bao nhiêu lần, anh tìm không được vợ cũng không cần đem hết trách nhiệm đổ lên người em. Em đồng ý gả cho anh lúc đó mới năm tuổi! Khi đó, ngoài anh trai em, anh là người duy nhất em nhìn vào mắt.”

Nhưng trái tim đập kịch liệt làm cô nói không lên lời. Tư Đồ Thuần vội vã đi ra, mở cửa, ánh mắt vội vàng liếc qua từng góc nhỏ, hi vọng tìm được bóng dáng quen thuộc ...

Ngoài cửa, không có một ai, hành lang trống trải chỉ có một *** cô đơn trên mặt đất. Điếu thuốc đã bị nghiền nát không còn nhìn rõ hình dáng ban đầu, tựa như tình yêu của họ ...

Cô đứng lên, chạy nhanh ra ngoài hành lang dài, xuống lầu, thẳng ra ngoài cửa. Màn đêm chạng vạng che khuất ánh tịch dương, hơi lạnh miên man hội tụ trong không trung. Cô đứng ở bên đường, nhìn chiếc xe thể thao màu đen gần bãi đỗ. Khuôn mặt hắn thâm trầm sau kính xe đầy khói bụi, cô nhìn sang ... Ánh mắt bọn họ chạm nhau ...

Quay đầu, cô chung quy không thuyết phục được chính mình, dần lui về sau từng bước. Nhiệt tình, xúc động, trong nhất thời bị những cơn gió lạnh cuốn trôi.

“Xin lỗi!” Cô lặng lẽ nói.

Giọt mưa rơi trên cuộc đời quạnh quẽ, từng giọt từng gọt chảy trên mặt kính, lăn dài, lăn dài ...

Hắn cười, quay mặt, một lần nữa khởi động xe.

Đi xa ...

“An Dĩ Phong, xin lỗi! Em là bất đắc dĩ ...”

------------

“Tư Đồ Thuần ... Lúc này đây, anh đã hiểu! Anh hoàn toàn hết hi vọng!” An Dĩ Phong nhìn bóng người nhỏ dần trong gương chiếu hậu. Hắn cười ngày càng hư vô, ngày càng miễn cưỡng.

“Không chỉ là đối với em, còn là với thế giới tràn ngập dối lừa này ...”

An Dĩ Phong đỗ xe dưới lầu nhà Hàn Trạc Thần. Hắn lấy trong hộp ra loại thuốc Hàn Trạc Thần thích nhất, châm lửa, hít một hơi.

Lúc thuốc sắp tàn, hắn dùng đầu ngón tay dập thuốc, đi lên lầu.

Khi Hàn Trạc Thần mở cửa thấy hắn, trên mặt rõ ràng vui mừng, “Mấy ngày nay cậu chạy đi đâu hả?”

An Dĩ Phong giơ nắm đấm lên, dừng một chút, lại buông xuống, “Có mì không? Em đói bụng.”

“A May, nấu bát mì.” Hàn Trạc Thần vào trong nói một câu.

Không đến năm phút đồng hồ, một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu tím nhạt bưng ra một bát mì nóng nghi ngút trước mặt hắn, ngại ngùng cười một chút rồi trở về phòng ngủ.

Cô ta tên là A May, là phụ nữ của Hàn Trạc Thần.

Cô ta không phải là loại phụ nữ dáng người nóng bỏng, tình tứ kiều diễm, mà là một cô gái tràn ngập sinh khí, nhìn qua chỉ tầm mười tám mười chín tuổi. Dùng lời nói của An Dĩ Phong hình dung, thì phải là: “Thần ca, phụ nữ tốt đều bị anh làm hỏng.”

An Dĩ Phong từng miếng từng miếng ăn, đến khi bát mì sạch sẽ, hắn mới mở miệng: “Thần ca, em có thể hỏi anh một vấn đề hay không?”

“Cậu khi nào thì biết lẽ phép như vậy?”

“Vì sao anh đi vào con đường này?”

Hàn Trạc Thần cúi đầu, không trả lời.

“Sau khi Hoắc Đông bị giết, anh đã hoàn toàn thoát li khỏi giới xã hội đen, vì sao lại trở về?”

“Vì một người, trước đây tận mắt nhìn người đó chịu khổ mà bất lực. Đến khi trưởng thành, nghĩ rằng chính mình có năng lực vì người đó mà làm một điều gì ... Lại là làm sai! Tôi vì người ấy mà đi trên một con đường ૮ɦếƭ, cuối cùng cũng không kịp một lần nhìn mặt trước khi người đó ra đi ...”

Trong đầu An Dĩ Phong hiện lên người phụ nữ ở quán trà Vu Ký, nụ cười dịu dàng, giọng nói thân thiết. Còn nữa, bà rất hay hỏi: “Xã hội đen, có phải hay không rất nguy hiểm?”

“Cậu như vậy, không sợ người nhà lo lắng sao?”

“Hai phần sữa đầu nành? Cho cả bạn cậu nữa sao? Lần sau bảo cậu ấy đến quán uống đi, sữa đậu nành uống nóng mới tốt ...”

..........

Nghĩ đến đây, An Dĩ Phong nói: “Em bỗng nhiên rất muốn uống sữa đậu nành Vu Ký.”

Lưng Hàn Trạc Thần bỗng nhiên cứng đờ, hắn nắm lấy tay vịn sôfa đứng lên, đi ra ban công. Hai tay hắn vịn vào lan can, run lên từng trận trong gió lạnh.

Chứng kiến một màn như vậy, An Dĩ Phong vốn định mắng hắn bội bạc, đánh cho hắn một trận, sau đó cùng hắn tuyệt giao, giờ ngay cả một câu trách cứ đều nói không ra.

Hắn đi đến ban công, vỗ vỗ bả vai Hàn Trạc Thần, cố gắng dùng lời nhẹ nhàng nhất nói: “Em nghe Vu Ký đã đổi chủ, nhưng sữa đậu nành hương vị không thay đổi, có rảnh anh đến uống thử ...”

“Phong ... kỳ thật có chuyện tôi muốn nói với cậu đã lâu.”

“Ngày mai nói sau, hôm nay em có việc muốn làm.”

“Việc gì?”

“Việc riêng.”

......

Khi An Dĩ Phong rời nhà Hàn Trạc Thần, bên ngoài đã nổi mưa to. Hắn đứng ở cửa sòng bạc, toàn thân ướt nhẹp.

Ngày mai, liệu sẽ có cầu vồng?

Ngày mai, hắn không thể có được ngày mai, sẽ có bao nhiêu người khóc, bao nhiêu người cười?

Tư Đồ Thuần? Cô khóc? Hay vẫn là cười?

Nửa đêm, Trác Diệu ôm một cô gái đi ra, An Dĩ Phong hướng hắn đi tới. Mưa rửa sạch dao trong tay hắn, làm lưỡi dao càng chói mắt.

Hắn thừa đúng thời cơ, cầm dao lao về phía Trác Diệu. Chỉ một giây nữa, mũi dao đã hạ xuống, bỗng một người lại chạy đến giữ chặt lấy hai tay hắn. Hắn vừa định quơ dao về phía người này, lại phát hiện ... đó là thủ hạ tín nhiệm nhất của Hàn Trạc Thần, A Thanh.

Trong lúc thất thần, một lưỡi dao lạnh như băng đâm vào hắn, máu chảy ra, tan vào mưa ...

Anh em. Ai có thể nói cho hắn: Như thế nào mới là anh em thực sự!!!

(1) Ấm Tử Sa : Nói đến Trà đạo, không thể không nói đến ấm Tử Sa, một trong bộ tứ quốc bảo của Trung Hoa (Lụa Tô Châu, Ấm Tử Sa, Kinh kịch và tranh thuỷ mặc). Ấm Tử Sa có những công dụng như : Dùng để pha trà không mất đi nguyên vị của trà. Thành ấm có nhiều lỗ thông khí kép nhỏ li ti (còn gọi là khí khổng), dùng lâu ngày có thể hấp thu mùi vị trà, chỉ cần chế nước sôi vào là có hương vị trà. Nước trà pha trong ấm để quên mấy ngày không bị thiu, mốc hay biến chất. Ấm sử dụng càng lâu càng phát màu. Ấm tử sa có đặc điểm chịu được sự biến động nhiệt độ nóng lạnh tức thời mà không bị rạn nứt, lại truyền nhiệt chậm, lỡ tay cầm vào ấm không bị phỏng.

Còn chén Tử Sa, đơn giản là cái chén đi cùng với cái ấm Tử Sa kia chứ còn gì
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc