Đồng lang cộng hôn - Chương 11

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Không biết qua bao lâu, không biết bao nhiêu người lên xe, bao nhiêu người xuống xe, An Dĩ Phong cũng vẫn như vậy hôn cô.

Hắn tựa như muốn tuyên bố với cả thế giới này: Hắn yêu cô, cho dù trước mặt tất cả mọi người, hắn cũng dám thừa nhận hắn yêu cô.

Mà cô vĩnh viễn làm không được.

Cuồng nhiệt qua đi, cô gắt gao ôm lấy hắn tưởng không bao giờ nữa buông ra.

Cô rốt cuộc không thắng nổi tình cảm trong lòng, tựa vào *** hắn nói: “Em không cần kết quả, cũng không cần hứa hẹn, có thể yêu một ngày thì yêu một ngày, có thể nhìn một lần thì nhìn một lần!”

Hắn ôm lấy vai, vô cùng kiên định đối diện với ánh mắt cô: “Tư Đồ Thuần, em nhớ kĩ, đời này An Dĩ Phong không phải em không lấy!”

“Nhưng em không thể lấy anh!”

“Anh biết ...” Hắn gắt gao ôm lấy cô, “Được em yêu là đủ rồi!”

Trên xe bus, bọn họ rúc vào nhau, hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi.

Có người nói, kết quả so với tất cả đều quan trọng hơn, cho nên xem nhẹ quá trình đẹp đẽ. Đối với An Dĩ Phong cùng Tư Đồ Thuần mà nói, bọn họ biết rõ rất nhanh sẽ phải dừng lại, cho nên càng thêm quý trọng những phong cảnh tuyệt vời ngoài kia.

Cô nắm lấy tay hắn đặt ở trong lòng, để cảm nhận hơi ấm của hắn, “Dù mai này kết cục ra sao, em nhất định sẽ không bao giờ hối hận đã yêu anh.”

Hắn đưa tay khoác lên vai cô, ôm sát vào mình. Cho dù tương lai như thế nào, hắn cũng không bao giờ hối hận vì đã yêu cô.

----------------------

Không nhớ rõ ai đã từng nói qua: Phụ nữ khi yêu như con chim nhỏ, luôn luôn nép vào người mình yêu, không thể tách rời.

An Dĩ Phong vừa luyện quyền xong âm thầm thở dài, hắn gặp được, không phải là cô gái bình thường.

Ngày hôm qua cô nói, “Có thể yêu một ngày thì yêu một ngày.” Những lời nói chân tình kia làm hắn cảm động xém chút nữa lôi cô đi đăng kí kết hôn. Không nghĩ tới, ngày yêu đầu tiên đã tràn ngập chờ mong nhung nhớ, cô, ngay cả điện thoại cũng chưa thèm gọi.

Cuối cùng, An Dĩ Phong kiềm chế không được, tựa vào dây bảo hộ bao quanh sân quyền, cầm điện thoại gọi cho cô.

“Bận cái gì sao?”

“Án tử.” Giọng nói cô trước sau như một ngắn gọn.

“Buổi tối rảnh không? Mình cùng nhau ăn tối!”

“Không rảnh!”

“Vậy làm việc của em đi, anh không sao.” Thái độ cô thế này, như gần như xa làm cho hắn có chút phiền lòng. Hắn vừa muốn cúp điện, bỗng nhiên thấy Tư Đồ Thuần nhỏ giọng nói một câu: “Em rất nhớ anh ... Nhưng em thật sự rất bận.”

“A!” Phiền muộn trên mặt hắn nháy mắt biền thành nụ cười dào dạt, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Vậy em làm việc đi, xong liên lạc sau!”

“Bye!”

“Ừm!” Cúp điện, An Dĩ Phong mỏi mệt sau khi luyện quyền giờ trở thành hư không, cả người tràn ngập tinh thần.

Đứng ở đối diện hắn, Hàn Trạc Thần thản nhiên hỏi: “Là nữ cảnh sát kia?”

“Đúng!”

“Cậu nhàn rỗi không có việc gì thì đi ***, phóng hỏa đi, nhất định phải đi dây dưa với cô ta sao?”

“Thần ca, anh đoán xem hôm qua cô ấy nói gì với em?” Nhớ tới tối hôm qua ý cười trên mặt An Dĩ Phong càng đậm: “Cô ấy nói cho dù kết quả thế nào, cũng không cần hứa hẹn, chỉ cần yêu em, cô ấy không bao giờ hối hận ...”

Hàn Trạc Thần nhíu mày nhìn hắn, bất giác hỏi một chuyện: “Số điện thoại ngày hôm qua là hỏi cho cô ta?”

“Đúng!”

“Phong, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, lời phụ nữ không thể tin, cô ta chẳng qua là lợi dụng cậu.”

“Cô ấy đối với em là thật lòng, em có thể cảm giác được ...”

“Thật lòng? Thật lòng không phải chỉ nói, mà là làm. Cô ta có thể vì cậu từ chức, có thể theo cậu đi vào con đường này sao?”

Một câu của Hàn Trạc Thần vừa vặn đâm vào nỗi đau của An Dĩ Phong. Hắn rốt cuộc cười không ra, tay nắm di động ngày càng chặt.

Đúng vậy! Nếu cô thực sự yêu hắn, có cái gì không thể từ bỏ được?

Vì sao không thể lấy hắn?

Hàn Trạc Thần còn nói: “Tôi nhận được tin, người mới về nhậm chức cảnh sát trưởng ở khu này có mục đích chỉnh đốn lại toàn khu, gần đây nhất cũng có một đội đặc công điều đến cùng. Cô gái Tư Đồ Thuần này bối cảnh phức tạp. Cô ta cùng với cậu, mục đích tuyệt đối không đơn thuần, cậu đừng cứng đầu nữa.”

“Thật không?” An Dĩ Phong tựa người vào rào chắn, trầm tư thật lâu sau, mới nói: “Mặc kệ cô ấy cùng với em có mục đích gì, em cũng không để ý.”

“Cậu điên rồi?”

“Đúng! Em điên rồi! Em chỉ muốn cô ấy cười với em, nói chuyện với em, chỉ muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy, cùng cô ấy trên giường ... chỉ cần cô ấy nguyện ý, em có thể vì cô ấy làm bất cứ chuyện gì.”

“Cậu!” Hàn Trạc Thần bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh hắn: “Cậu vì cái gì lại yêu cô ta?”

“Bởi cô ấy là cô gái tốt.”

“Thế giới này có rất nhiều cô gái tốt.”

“Người đầu tiên em gặp là cô ấy!”

Hàn Trạc Thần lại hỏi: “Cậu có hay không nghĩ đến, một ngày nào đó người đem cậu lên trước tòa án là cô ta, lúc đấy cậu sẽ thế nào?”

“Vì cô ấy ૮ɦếƭ cũng cam lòng!”

“Vậy sao? Tôi đã thấy rồi.” Hàn Trạc Thần ném khăn mặt cho hắn, “Nể tình anh em, lúc cậu ૮ɦếƭ nhất định tôi sẽ mua cho cậu cỗ quan tài tốt nhất.”

“Cảm ơn!”

Hắn thấy Hàn Trạc Thần mặc xong quần áo, nhảy xuống sân quyền, cũng không quay đầu lại rời đi.

Chính hắn cũng thừa nhận mình quả thực ngu ngốc đến đỉnh điểm.

Thật lâu về sau, có một sáng sớm Hàn Trạc Thần điện thoại cho hắn, kì lạ hỏi: “Lòng của phụ nữ có phải hay không đều làm bằng đá?”

Hắn đang ngủ, chỉ mơ hồ thuận miệng nói: “Không phải, chỉ có lòng con gái của anh a!”

“Cậu nên gọi là chị dâu, giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi.”

Hắn nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, nhịn xuống ý muốn ném thẳng đi cái điện thoại trên tay, lớn tiếng nói: “Anh muốn ૮ɦếƭ trực tiếp nhảy từ lầu 20 xuống đi, làm gì phải cài bom hẹn giờ lúc ngủ?”*

“Buổi chiều tôi sẽ mời luật sư đem toàn bộ tài sản tính toán một chút, nếu tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, một nửa sẽ chuyển tới danh nghĩa của cậu, nửa còn lại để cho cô ấy.” Trong điện thoại, Hàn Trạc Thần im lặng trong chốc lát, lại tiếp tục: “Phong, cho dù tôi ૮ɦếƭ như thế nào, đừng thay tôi báo thù, tôi ૮ɦếƭ đáng lắm.”

“ Vậy sao? Nể tình anh em, lúc anh ૮ɦếƭ nhất định em sẽ mua cho anh cỗ quan tài tốt nhất.”

“Cảm ơn!”

Khi đó, An Dĩ Phong rốt cuộc yêu được, người đàn ông một khi yêu đều là điên cuồng bất trị.

So với Hàn Trạc Thần, hắn đối với Tư Đồ Thuần, yêu đã là cực kì lí tính.

----------------

Hơn chín giờ tối, An Dĩ Phong ở trong hộp đêm ồn ào, nhìn điện thoại trên bàn thế nào cũng không kêu, chán nản uống R*ợ*u.

Vài tên tay chân bên cạnh hắn bỗng nhiên hứng thú nhìn phía cửa, nước miếng tung bay thảo luận.

“Trước chưa bao giờ nhìn thấy ...”

“Đúng, chưa thấy, cô gái này dáng người được lắm!”

“Khuôn mặt cũng đẹp!”

“Khí chất cũng không tầm thường ...”

An Dĩ Phong theo tầm mắt bọn họ liếc về phía quầy bar một cái, nheo mắt nhìn kĩ, một đường cong mượt mà lọt vào tầm mắt. So với những cô gái ở đây, váy ngắn màu đen không tay kia cũng không tính là hở hang, khoe ra một bờ vai gầy, cánh tay mảnh khảnh. Cô gái kia cũng không khoa trương kiểu *** tấn công ௱ôЛƓ phòng thủ, nhưng thân thể so với những cô gái ở đây có phần ý nhị, những đường cong đầy đặn lại thon dài cân xứng biểu hiện cô ta rất có thẩm mĩ chứ không hề dung tục.

Cô nhận ly cocktain từ Bartender, hờ hững uống một ngụm, khi ngẩng đầu, mái tóc quăn dài khẽ bay nhảy, càng làm cho vòng eo nhỏ trong chiếc váy ngắn thêm phần quyến rũ.

An Dĩ Phong ngắm xong, thu lại ánh mắt. Tên bên cạnh hắn sán lại, nịnh nọt hỏi: “Phong ca, thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Anh thích không? Em gọi cô ta lại đây cùng anh uống R*ợ*u?”

An Dĩ Phong nâng chén R*ợ*u uống một ngụm, không kiên nhẫn nói: “Tôi không rảnh, cậu không thấy tôi bộn bề nhiều việc hay sao?”

Thủ hạ của hắn vẻ mặt nghi hoặc nhìn những người khác, mấy tên này biểu hiện là mê đắm, đủ để thấy An Dĩ Phong có bao nhiêu bất thường!

Đàn ông với nháu, đánh bạc luôn là trò K**h th**h nhất để giải khuây. Mấy tên thủ hạ của hắn hôm nay rất cao hứng, liền cá người nào được mĩ nữ kia ưu ái, nhà cái sẽ chơi một ăn năm.

“Tên kia khẳng định không được, tôi cược hai trăm.”

“Tôi cược một trắm!”

“Tôi cược năm mươi ...”

An Dĩ Phong liếc nhìn về phía quầy bar, muốn biết kết quả thế nào, vừa lúc nhìn thấy cô gái kia xoay người một chút, chiếc ghế nhỏ khẽ xoay, ánh mắt mát lành của cô lướt một vòng, giống như đang săn tìm con mồi.

Dưới ánh sáng ảm đạm, hắn thấy rõ mặt cô, so với những cô gái bình thường hơi nhỏ một chút, chiếc mũi hài hòa phối hợp cùng khuôn mặt. Mắt cô cũng không to, nhưng dưới ánh sáng màu vàng lại có cảm giác mềm mại đáng yêu, càng nhìn càng quyến rũ.

Rất nhanh, tầm mặt của cô chuyển qua hắn, lúc ánh mắt hai người giao nhau, thoáng ngưng trệ một chút.

Mềm mại đáng yêu kia trong nháy mắt còn là vô vàn quyến rũ, trong ánh sáng màu vàng, còn là ý cười dào dạt. Cô cúi mặt, xoay người, khẽ tung mái tóc xoăn cuốn đi cả hồn hắn.

“Cô gái này, đẹp lắm!”

An Dĩ Phong bỏ lại một câu, trong ánh mắt kinh ngạc của đám thủ hạ bên cạnh, buông chén R*ợ*u trong tay, đứng dậy hướng phía quầy bar.

Mấy tên phía sau vô cùng H**g phấn mà hô lên: “Tôi cá hai ngàn!”

“Tôi cá năm ngàn.”

“Tôi cá tiếp một vạn!”

An Dĩ Phong đi đến quầy bar, đem tên vừa ngồi bên cạnh cô đuổi đi, lại đem ghế đặt gần không thể gần hơn, ngồi xuống.

Hắn vừa ngồi, một làn hương từ cô bay đến, giống như một loài hoa gì đó, nhẹ nhàng lại khó quên, khiến cho đàn ông không thể cưỡng được mà nhớ nhung.

Hắn rốt cuộc không khống chế được khát vọng của mình, đưa tay đi ôm lấy eo cô, mặt dán lại trên vai tham lam khám phá mùi hương quyến rũ đó.

“Anh thực sự là yêu em ૮ɦếƭ mất!”

Cô hơi né tránh, cười duyên nhìn về phía hắn.

“Em đến tìm anh?” Hắn hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc