Đồng Hồ Tình Yêu - Chương 13

Tác giả: Thủy Táp Táp

Lời mời được gửi đi, sau đó một đoạn thời gian im lặng, lúc Chu Lâm cảm thấy chắc đối phương không online thì máy tính lại truyền tới có âm thanh có tin tức.
Lẫn nhau đồng ý, nhìn avatar chim cánh cụt nhảy vào danh sách bạn tốt, nhịp tim của Chu Lâm hơi tăng nhanh. Nhưng sau khi kích vào avatar mở ra khung đối thoại, nhìn một mảnh ghi chép trống không, Chu Lâm lại chần chờ.
── hỏi thế nào đây? Có thể nói gì đây?
Lúc này mới phát giác không biết nên từ nói từ nơi nào, Chu Lâm bởi vì không chuẩn bị sẵn mà ngồi ngây ngô, một hồi sau,chỉ đánh một câu:
“Là Đoan Mộc Thanh Lỗi sao?”
Gửi đi rồi, ngoài ý muốn nhận được tin phục hồi vô cùng nhanh, khung đối thoại nhảy ra một dòng chữ không hề hoa lá cành, cực kỳ đơn giản giống tác phong thẳng thắn cuả thằng nhóc:
“Phải, bạn là?”
── a, nhanh thật.
Nhìn màn hình, trong đầu nhảy ra mấy chữ như vậy, vừa nghĩ tới bây giờ mình đang đối thoại với Đoan Mộc Thanh Lỗi đã trưởng thành, Chu Lâm đột nhiên có cảm giác không thể hiểu nổi.
“Tôi là Chu Lâm, còn nhớ rõ tôi sao?”
Có lẽ hỏi câu hơi nhảm, nhưng cũng coi như là thử dò xét. Đợi một hồi, đối phương trả lời:
“Dĩ nhiên nhớ, bạn học trung học phổ thông. Đã lâu không gặp, có chuyện gì sao?”
Ngay cả phong cách khai môn kiến sơn cũng giống như thằng nhóc. Chu Lâm khẽ cười cười, lại vì kế tiếp phải trả lời vấn đề thế nào mà có chút khó khăn.
Từ đôi câu đó xem ra, thằng nhóc, hoặc nên nói là Đoan Mộc Thanh Lỗi, đến bây giờ vẫn còn không biết Chu Lâm chính là Chu Khiết Văn, như vậy phải hỏi thăm từng bước, nhưng nên nói sao? Đồng dạng, mình muốn biết điều gì?
── hỏi chuyện giữa hắn và Chu Khiết Văn? Hỏi hắn và Chu Khiết Văn ở chung một chỗ bao lâu? Hỏi hai người kết thúc lúc nào? tại sao lại kết thúc? Sau đó hỏi tại sao hắn lại kết hôn? Hỏi người hắn yêu bây giờ, người hắn muốn kết hôn bây giờ là ai?
Nhiều vấn đề liên tiếp hiện lên la liệt trong đầu Chu Lâm. Chu Lâm nghĩ đến đủ loại chuyện có thể xảy ra mà *** bắt đầu cảm thấy đau đớn, kết quả cuối cùng vẫn đánh ra một câu nói như vậy:
“Cái đó, tôi nhận được thiệp mời rồi.”
Chần chờ một chút, lại thêm một câu: “Chúc mừng!”
Sau khi gửi đi lẳng lặng chờ đợi, thế là không lâu sau liền thấy một hàng chữ như vậy:
“Cám ơn. Lúc ấy nhất định phải đến đó.”
Haiz.
Kế tiếp nên nói thế nào?
Chỉ đôi ba câu hàn huyên mới lạ với đối phương đã có thể khẳng định Đoan Mộc Thanh Lỗi sẽ phải kết hôn không thể nghi ngờ, tin tức thực tế tàn khốc đó đánh thẳng vào tim đã không chịu nổi rồi, còn cần đi xác nhận những chuyện khác nữa sao?
Trăn trở một hồi, Chu Lâm trái lương tâm trả lời một khuôn mặt tươi cười rồi tắt QQ, bởi vì nhận ra sự thật không thể nghi ngờ, một chút hi vọng trong lòng đều bay hết không sót lại chút gì, chỉ có thể ngồi trước máy tính mờ mịt xuất thần một hồi.
Một đêm lăn lộn khó ngủ suy tư không có kết quả, ngày hôm sau vẫn nhịn không được muốn gặp thằng nhóc, tan làm về nhà nghỉ ngơi sơ sơ, Chu Lâm liền bắt đầu xuyên không.
Cầm lấy chìa khóa trước đây không lâu mẹ Đoan Mộc đưa cho mở cửa, đi vào phòng khách liền có thể thấy thằng nhóc mặc tạp dề bận rộn ở trong phòng bếp. Chu Lâm im lặng không lên tiếng tựa vào cửa phòng ăn, xuyên cửa kiếng lẳng lặng nhìn hắn xào thức ăn.
Đổ dầu, cho món ăn vào, lật sao, lên dĩa ── mấy động tác bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, ở trong mắt Chu Lâm lại đẹp trai đến trình độ không còn gì để nói.
Sau này chắc chắn là một người đàn ông tốt đi? Chu Lâm nghĩ. Rồi sau đó lại phát giác cho dù biết tương lai thằng nhóc không thuộc về mình, tình cảm của mình đối với hắn vẫn không có cách nào giảm bớt.
── hoàn toàn xong rồi.
Chu Lâm vô lực tựa đầu vào cửa, than thở lần thứ ba mươi mấy trong ngày.
Đưa món ăn lên bàn, cuối cùng Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng phát hiện Chu Lâm đứng cách một tầng thủy tinh nhìn mình đã lâu. Cũng không lập tức phản ứng, thằng nhóc chỉ dừng động tác trong tay lại nhìn thẳng vào mắt Chu Lâm. Món ăn mới lên diã còn nóng hôi hổi bốc khói, thằng nhóc cứ bưng lấy đứng như vậy, sau đó đột nhiên phản ứng kịp xoay người đặt dĩa vào bên bếp, không cẩn thận ***ng phải cái chảo nóng làm rớt cái xẻng, lại giơ tay trái không ngừng thổi hơi.
Bị nóng sao?
Bởi vì cực ít nhìn thấy thằng nhóc luống cuống tay chân như vậy, Chu Lâm cười cười đi tới kéo cửa ra, cúi người nhặt cái xẻng rơi trên mặt đất lên.
“Buổi tối ăn gì vậy?” vừa ném cái xẻng vào trong chậu nước, Chu Lâm vừa hỏi như vậy. Đoan Mộc Thanh Lỗi chần chờ một chút, hồi đáp:
“Pu'n thịt lá sen.”
“Gì?” Hơi có chút kinh ngạc, Chu Lâm nhìn thằng nhóc, “Không phải cậu nói không biết làm sao?”
“Bởi vì anh muốn ăn, cho nên tôi đi hỏi cách làm.” Thằng nhóc xoay người dọn dẹp bếp, lỗ tai hồng hồng đồng thời vẫn bình tĩnh bổ sung một câu: “Thật ra rất đơn giản .”
“Khiêm tốn một chút đi.”
Túm túm lỗ tai của hắn, thật ra chỉ chạm vào mà thôi. Chu Lâm đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng yên lặng lặp lại ──
Dù biết kết quả, cũng không có cách nào bắt mình thôi thích hắn, đã như vậy, vậy thì đi đến cùng đi, vẫn cùng thằng nhóc đến khi hắn lớn lên, trưởng thành, sau đó tìm được người hắn muốn kết hôn.
── thì ra là mình là loại thánh mẫu như thế. Tự giễu cười cười, Chu Lâm bưng món ăn đã làm xong đi vào phòng ăn, sau đó gắp lên một đũa lớn nhét vào trong miệng, phồng má chế nhạo thằng nhóc vừa đi vào:
“Không quá mặn, cũng không tệ lắm.”
Cơm nước xong Chu Lâm bắt đầu rửa chén, thằng nhóc vẫn như thường ngày bồi ở một bên, câu được câu không tán gẫu chút đề tài râu ria với Chu Lâm.
Hai người ai cũng không nói chuyện đêm hôm đó, giống như không có chuyện gì xảy ra kéo dài cho đến khi hết giờ dạy học. Xem thời gian trên đồng hồ đã đến lúc, Chu Lâm khép sách lại đứng dậy, nói với Đoan Mộc Thanh Lỗi còn đang học thuộc từ vựng:
“Tối nay như vậy thôi, tôi đi trước.”
Trong nháy mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, Đoan Mộc Thanh Lỗi đứng dậy nhìn Chu Lâm phủ thêm áo khoác, không nói một lời đưa hắn đến bên cửa phòng khách bên.
Đưa tay chuẩn bị mở cửa đồng thời phía sau lại truyền tới tiếng kêu “Anh Khiết Văn”, Chu Lâm quay đầu lại đáp một tiếng “Hả?” ── trước mắt tối sầm lại, bị thằng nhóc đánh lén hôn lên.
Nghĩ thầm quả nhiên là nhịn không được, Chu Lâm cười cười ở trong lòng, không có bất kỳ phản đối nhắm mắt lại trao đổi nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước với thằng nhóc. Nụ hôn êm ái dần dần biến chất, khi thằng nhóc vòng tay ra phía sau Chu Lâm thì hai người đã bắt đầu hôn sâu thật dài.
Môi dây dưa khiến cho Chu Lâm nghĩ đến kỹ thuật hôn trúc trắc của thằng nhóc ngày hôm qua, nghĩ thầm thật ra bây giờ cũng coi như trả bài ngày hôm qua a, không nhịn được lại bật cười vì ý tưởng này.
“Này!” Rõ ràng cảm thấy được Chu Lâm xuất thần, thằng nhóc dừng lại động tác, hơi có chút não dùng trán đánh nhẹ tới. Chu Lâm mỉm cười xoa xoa lỗ tai của hắn, nói tiếng thật xin lỗi.
Nói xin lỗi xong thằng nhóc liền hết giận, tựa đầu im lặng một hồi lại tiến tới bên tai Chu Lâm dùng giọng nói trầm thấp dò hỏi:
“Tối nay không về được không?”
── Giọng nói như vậy từ nơi nào học được? Chu Lâm buồn cười nghĩ, nhưng lỗ tai nóng lên làm cho y phát giác thật ra mình mình rất thích hắn như vậy.
Nhưng mặc dù trong lòng đáp ứng, ngoài miệng vẫn nói một câu “Không được” . Thằng nhóc không nghĩ sẽ bị từ chối dứt khoát như thế, thoáng ngẩng đầu lên nhìn thẳng Chu Lâm, nhíu mày:
“Tại sao?”
“Cậu còn chưa làm xong bài tập đúng không?”
“Chỉ còn mấy bài thôi, làm rất nhanh.”
“Địa lý thì sao? Còn chưa xem qua đi?”
“Chờ một chút rồi xem.” Nói như vậy, thằng nhóc ngoài ý muốn trẻ con nói thầm một câu, “Dù sao ngày mai đâu có học.”
“Ngày mai không học thì không xem sao? Thái độ học tập gì vậy hả!” Cố tình nghiêm mặt nhéo nhéo lỗ tai của hắn, nhưng rất nhanh lại dãn ra vì biểu cảm xem thường trên mặt thằng nhóc.
Không dọa được hắn sao? Nghĩ như vậy, Chu Lâm thở dài, hơi có chút bất đắc dĩ nhìn thằng nhóc, nói:
“Nhưng tôi ở đây sẽ gây ảnh hưởng đến cậu đi?”
“Sẽ không!”
Thằng nhóc phản bác nhanh chóng. Chu Lâm nhìn thẳng vào mắt của hắn, im lặng một chút, hơi chất vấn nói:
“Vậy tối hôm nay tôi phải dành thời gian để dò bài là sao?”
── từ trước đến nay Đoan Mộc Thanh Lỗi không xem trọng học thuộc lòng nhưng thái độ hôm nay lại thật khác thường. Không chỉ lúc đọc lịch sử nói lắp ba sai hai ba lần, còn nhầm mấy chỗ trọng điểm trả lời ông nói gà bà nói vịt. Mặc dù rất nhanh liền phát hiện mình sai rồi sửa lại, nhưng vẫn có thể thấy được hắn phân tâm.
“Chỉ nhớ chậm một chút. . . . . . đâu có sao.” Nói như vậy, thằng nhóc xoay đầu qua một bên, có lẽ có chút chột dạ nên giọng nói càng ngày càng nhẹ.
Khó gặp phải thằng nhóc tự đại lộ ra dáng vẻ này, khóe miệng Chu Lâm bất giác cong một chút, nhưng dù trong lòng không ngừng nghĩ “Thật muốn hôn” vẫn nhịn không xúc động nhào tới, tiếp tục nề nếp nghiêm chỉnh nói:
“Vài ngày nữa có bài kiểm tra đúng không? Nếu tiếp tục như vậy. . . . . . Tôi thấy, tôi không nên tới thì hơn.”
Uy hiếp như vậy, cuối cùng thằng nhóc cũng im lặng. Một lát sau hai cánh tay buộc chặc, chán nản tựa đầu tựa vào vai Chu Lâm.
“Anh Khiết Văn.”
“Hửm?”
“Tôi thích anh.”
── tôi biết, tôi biết.
Dù đã biết tâm ý của thằng nhóc nhưng một lần nữa nghe tỏ tình tâm vẫn nhảy lên không ngừng. Chu Lâm nhẹ nhàng xoa lỗ tai thằng nhóc, đáp một tiếng “Ừ.”
“Không được ‘ ừ ’.” Bất mãn với phản ứng bình thản như vậy, Đoan Mộc Thanh Lỗi ngẩng đầu lên, cặp mắt không cho phép người nào có thể trốn tránh nhìn thẳng vào Chu Lâm, trong ánh mắt tràn đầy cố chấp cùng nghiêm túc ──
“Tôi muốn nghe anh nói thích tôi.”
Tiếp theo đôi môi lại áp tới, môi răng cuồng loạn, phảng phất như đang mê hoặc, ở bên khóe miệng Chu Lâm thấp giọng nỉ non:
“Anh Khiết Văn, nói thích tôi đi.”
“. . . . . .”
Hôn hay ôm, đã làm đến tình trạng này mà vẫn còn bất an vì chưa nghe được mình minh xác tỏ thái độ sao? Cho nên thằng nhóc đúng là thằng nhóc, nếu như bất an sẽ luôn lo sợ hoài.
Cười khổ, Chu Lâm ôm thật chặc Đoan Mộc Thanh Lỗi, tim đập nhanh không dứt đồng thời cũng cảm thấy khổ sở.
Trầm mặc một hồi, qua loa nói:
“Chờ cậu trưởng thành rồi hãy nói. . . . . .”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc