Đồng Hồ Tình Yêu - Chương 12

Tác giả: Thủy Táp Táp

── Đây là thế nào?
Đột nhiên xuất hiện ***ng chạm, đôi môi dán lên lại chợt rời đi, Chu Lâm còn đang suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, hơi có chút mờ mịt nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi đang ở trước mặt mình.
“Cậu. . . . . .”
“Đây là trừng phạt.”
“Hả?”
Vừa muốn há mồm nói chuyện, nhưng bởi vì một câu trách móc chẳng ra làm sao của thằng nhóc mà giật mình. Đoan Mộc Thanh Lỗi thừa cơ lại hôn lên môi Chu Lâm một cái nữa rồi nói: “Đây là trừng phạt anh vì thất thần.”
── Có thể đùa kiểu đó sao!
Một giây trước còn có chút ý loạn tình mê, giờ khắc này chỉ còn lại tức giận, Chu Lâm túm lỗ tai thằng nhóc kéo hắn ra, giọng nghiêm nghị nói: “Đừng dùng phương thức này đi trêu chọc người khác, rất quá đáng.”
“Không phải là trêu!”
Mới vừa đứng dậy, lại bị thằng nhóc kéo về ấn ngã trên giường, biến thành cục diện ngửa mặt giằng co với hắn.
“Không phải là trừng phạt, thật xin lỗi, tôi nói giỡn .” Vội vả giải thích như vậy, Đoan Mộc Thanh Lỗi lộ vẻ hối hận vì đã nói sai rồi.
Là ảo giác đi! Cảm thấy gần đây biểu cảm của thằng nhóc này thật phong phú. Chu Lâm cười cười ở trong lòng, cho dù đã không còn tức giận nhưng vẫn giả bộ nghiêm túc nhìn hắn:
“Nói trừng phạt là giỡn, hay việc làm vừa rồi là giỡn? Rốt cuộc cậu nói việc nào?”
“Nói trừng phạt là giỡn. . . . . .” Nói như vậy, biểu cảm của thằng nhóc từ từ khôi phục bình tĩnh, ánh mắt nhìn Chu Lâm thẳng tắp, lại bắt đầu cách nhìn dường như muốn hút lấy hồn phách.
Không thể bị thất thần. Chu Lâm hơi hơi quay đầu đi, tiếp tục hỏi: “Vậy mới vừa rồi, tại sao hôn tôi?”
Nghĩ thầm nếu thằng nhóc nói “Cảm thấy chơi thật khá” liền hung hăng nhấc chân đá xuống đi, kết quả Đoan Mộc Thanh Lỗi lại đột nhiên đỏ mặt, im lặng một chút sau đó nhỏ giọng nói:
“Bởi vì muốn hôn. . . . . .”
Là cảm thấy đáp án ngoài dự đoán? Hay là vì thấy thằng nhóc xấu hổ mà thất thần? đầu Chu Lâm trống không, nhất thời làm thế nào cũng nói không nên lời.
“Này, anh Khiết Văn, anh ghét sao. . . . . .”
Bên tai nghe câu hỏi thì thào nhỏ nhẹ ấy, thân thể từ *** bắt đầu nóng lên. Chu Lâm dời đi ánh mắt vẫn đối mắt với thằng nhóc, nói câu: “Không. . . . . . Nhưng mà. . . . . .”
Nửa sau câu đều bị nuốt vào trong miệng Đoan Mộc Thanh Lỗi. Thằng nhóc áp miệng lên, hơi cố gắng *** lấy môi Chu Lâm.
Chỉ mới đầu tránh né một chút, sau lại vì thằng nhóc kiên trì mà buông lỏng để hắn tự do hôn môi, theo sau bởi vì thằng nhóc chỉ *** *** *** *** hôn thật sự là ngây ngô, cảm thấy thật dễ thương nên cắn cắn môi dưới của hắn.
Đoan Mộc Thanh Lỗi khẽ run lên, hơi ngẩng đầu nhìn Chu Lâm một cái, lại tiếp tục hôn xuống, có lẽ cảm thấy còn có chút không đủ, bắt đầu trở nên gấp gáp hơi thô lỗ.
Kỹ thuật thật kém. Chu Lâm nghĩ đến, bắt được đầu thằng nhóc rồi sau đó nhắm mắt lại chủ động vươn đầu lưỡi qua, mang theo đầu lưỡi của hắn dây dưa.
Nhẹ nhàng phớt qua hàm răng, lại *** vòm trên, hô hấp của thằng nhóc trở nên hơi dồn dập, nhưng đầu óc của người này thật tốt, lực lĩnh ngộ cũng tương đối mạnh, Đoan Mộc Thanh Lỗi rất nhanh học được cách hôn Chu Lâm, bắt đầu thử phản kích.
Hôn càng lúc càng sâu, không lâu sau ngay cả Chu Lâm cũng cảm thấy có chút khó thở. Thân thể thằng nhóc dần dần áp tới đây, che ở trên người Chu Lâm.
Đột nhiên, Đoan Mộc Thanh Lỗi giống như phát hiện điều gì đó mà cắt đứt nụ hôn, dùng cánh tay chống thân thể lên. Chu Lâm có chút mất mác cảm giác được thằng nhóc rời khỏi, mở mắt ra mờ mịt nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi mặt đỏ bừng, lại thuận ttheo tầm mắt của hắn nhìn về phía hạ thân của hắn ──
Cương lên. Mặc dù mặc quần thể thao nhưng vẫn có thể thấy rõ vị trí hạ thể bị chống đứng lên ── thằng nhóc vì hôn mình mà cương lên.
Nhất thời không khí trong phòng liền trở nên có chút khẩn trương, Chu Lâm dời tầm mắt cùng nhìn nhau với Đoan Mộc Thanh Lỗi, hai người lúng túng im lặng một chút, Đoan Mộc Thanh Lỗi đứng dậy liền muốn rời khỏi.
Trong nháy mắt nhìn thấy biểu cảm như sắp khóc trên mặt thằng nhóc, Chu Lâm theo bản năng kéo tay thằng nhóc lại, lôi hắn trở về. Thằng nhóc ngã trở về, vì không kịp dùng cùi chỏ chống đỡ nên thân thể áp lên có chút nặng, vị trí lửa nóng kia đỉnh ngay trên đùi Chu Lâm.
“Cảm thấy mất mặt sao?” Kề sát bên tai thằng nhóc hỏi như vậy, Chu Lâm đè đầu của hắn. Đầu thằng nhóc tựa vào cổ Chu Lâm, buồn bực không lên tiếng gật gật.
“Không có gì mà mất mặt, cậu bây giờ đang ở… tuổi có sức sống nhất.” Chu Lâm cười khẽ, nhéo nhéo lỗ tai Đoan Mộc Thanh Lỗi.
Vẫn như cũ không có được câu trả lời, sau đó lại bị thằng nhóc thật chặt. Chu Lâm nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù không biết như vậy có bình thường hay không nhưng vẫn từ từ đưa tay xuống phía dưới.
Khi bàn tay nhẹ nhàng dán vị trí cộm lên trên quần thể dục thì thân thể thằng nhóc run lên, ngẩng đầu trợn to mắt nhìn Chu Lâm. Chu Lâm cười cười, kéo hắn xuống tựa như an ủi mà hôn lên. Bàn tay tăng thêm chút lực độ, có thể tinh tường cảm giác được nhiệt độ lửa nóng bất thường.
Xuôi theo vị trí nổi lên trên dưới xoa P0'p một trận, Chu Lâm đưa tay duỗi vào quần thể dục, xuyên qua *** chạm được thứ trừ của mình ra chưa bao giờ sờ qua.
Thật là có sức sống. Chu Lâm vừa hôn thằng nhóc vừa nghĩ như vậy. Ngón tay hơi có chút ý xấu mà chạm nhẹ trêu đùa rồi cầm lấy.
Đoan Mộc Thanh Lỗi nhỏ giọng hừ một tiếng, nhắm mắt nhíu mày.
Nên làm thế nào mới có thể khiến hắn thoải mái đây? Nhìn thằng nhóc lộ ra biểu cảm động tình, tâm Chu Lâm nhất thời cuồng loạn, do dự một chút sau, trên dưới khuấy động thay thằng nhóc.
“Khiết, anh Khiết Văn. . . . . .” Đoan Mộc Thanh Lỗi thở dài gọi Chu Lâm, mở mắt ra bắt đầu chủ động hôn trả Chu Lâm, sau một nụ hôn sâu hắn đột nhiên duỗi tay xuống, đặt ở *** Chu Lâm.
“Cậu. . . . . .” Bị động tác của thằng nhóc dọa sợ hết hồn, Chu Lâm nhìn hắn. Sau đó phát giác chẳng biết lúc nào đối phương đã khôi phục bộ dạng tự cho mình là siêu phàm, lộ ra một nụ cười đắc ý xấu xa:
“Anh Khiết Văn, anh cũng cương lên rồi.”
Dưới tình huống này không có phản ứng mới không bình thường đi? Bởi vì thằng nhóc nói vậy mà có chút không thích, Chu Lâm dùng sức nắm lấy lửa nóng trong tay.
“Đau .” Thấy thằng nhóc bị đau, lúc này y mới phát giác mình có lẽ mình hơi làm quá liền đứng dậy xem hắn có bị thương không nhưng lại bị thằng nhóc giành trước đè lại dây lưng.
“Chúng ta cùng nhau. . . . . . Có được không?” thằng nhóc vừa dùng giọng nói khàn khàn hỏi ý kiến vừa kéo khóa kéo xuống, sau đó không đợi Chu Lâm trả lời liền nhanh chóng *** của y ra.
*** cũng bị kéo xuống thì vật trung tâm liền rất có tinh thần nhảy ra ngoài, thằng nhóc nghiêm túc nhìn vị trí kia, cẩn thận nghiên cứu không chớp mắt.
“Ngu ngốc, đừng xem.” Nhất thời có chút dở khóc dở cười, Chu Lâm níu lỗ tai thằng nhóc lại kéo hắn xuống, hạ thân hai người không khoảng cách áp vào một chỗ, giác quan K**h th**h nhất thời vô cùng mãnh liệt.
Nhẹ nhàng thở dốc, thằng nhóc bắt đầu lay động phần eo của mình, lửa nóng cùng lửa nóng ma sát lẫn nhau làm Chu Lâm khó nhịn vô cùng.
Dùng bàn tay đồng thời bao lấy hai người, Chu Lâm tăng nhanh tốc độ lên xuống khuấy động, tay của thằng nhóc cũng bọc lên, theo tiết tấu của Chu Lâm cùng nhau xoa P0'p.
Dần dần, trên mặt thằng nhóc lại lộ ra biểu cảm động tình, Chu Lâm nhìn, đầu ngón tay lặng lẽ bò lên mắt trên đỉnh của thằng nhóc ──
Gãy nhẹ lấy phần đỉnh, cuối cùng thằng nhóc cũng không chịu nổi mà *** lên tiếng, thân thể rung động kịch liệt một trận rồi *** tay Chu Lâm.
“Anh Khiết Văn. . . . . . Thích anh. . . . . .” Thằng nhóc thở dốc áp lên người Chu Lâm, hơi có chút thất thần mà nỉ non như vậy, rồi nhẹ nhàng cắn lỗ tai của y.
A, chính là điều này!
Không ngờ sẽ nghe được thằng nhóc tỏ tình ở giờ phút này, trái tim mãnh liệt nhảy lên đồng thời khoái cảm cũng lên đến đỉnh núi. Chu Lâm đè nén kêu theo một tiếng, giống nhau mà phóng thích trong tay Đoan Mộc Thanh Lỗi.
Dư vị chưa qua, hai người dán chặt nằm song song cùng nhau.
Chu Lâm ngửa mặt nhìn trần nhà quen thuộc, cảm giác thằng nhóc đang một lần lại một lần sờ mó bụng của mình. Không có gì khác, chỉ đơn thuần là vuốt ve.
Không nhịn được nghiêng đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi đang nhắm mắt nằm ở bên cạnh mình ── mặc dù đã có nét trưởng thành nhưng dù thế nào cũng chỉ là thằng nhóc đang ở tuổi thanh xuân. . . . . .
Nhỏ như vậy, tại sao lại làm cho mình mê luyến không dứt?
Không có cách nào suy tư, cũng không có cách nào tìm được đáp án, trong lòng chỉ có vui mừng không nói nên lời vì được thông báo, cùng đó là một chút bất an không biết từ đâu mà đến.
Mà một chút bất an đó, tại đêm đó sau khi về nhà, rất nhanh tìm được căn nguyên.
Chào từ biệt với thằng nhóc rồi lấy xuống đồng hồ đeo tay về đến nhà là tám giờ, hôm nay vẫn còn một lần xuyên không. Chu Lâm do dự một chút, bởi vì nhớ tới chuyện vừa rồi mới làm, không nhịn được cười khúc khích đồng thời lại quyết định buông tha cho lần thứ ba xuyên không.
Cũng không phải là không muốn gặp, ngược lại, Chu Lâm vô cùng muốn bây giờ, lập tức, lập tức được nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lỗi, nhưng vừa rồi mới cùng hắn làm chuyện xoa xoa dính dính như vậy, bây giờ nên dùng biểu cảm như thế nào để đối mặt với thằng nhóc một lần nữa đây?
── giả bộ ra vẻ người lớn trưởng thành như không có chuyện gì xảy ra? Hay là như thiếu niên mới nếm trái cấm mặt đỏ tới mang tai đi gặp hắn? Dù là loại nào cũng cảm thấy không giống chính mình đi?
Chu Lâm đứng ở trước gương trong phòng tắm mà suy nghĩ, bởi vì tưởng tượng ra cảnh không thể biết trước mà xuất thần một lần nữa, thậm chí có một đoạn thời gian đầu óc không cách nào suy tư, trước mắt lặp đi lặp lại cảnh Đoan Mộc Thanh Lỗi phách lối cười đắc ý, có lẽ muốn nói ──
Anh Khiết Văn, si mê tôi đi!
Đúng vậy, không chỉ có si mê mà còn mê rất thảm. Lầm bầm lầu bầu trả lời như vậy, Chu Lâm mở ra vòi hoa sen, nước nóng vọt xuống đánh vào thân thể hơi có chút mệt mỏi cảm giác dị thường thoải mái.
Tắm xong nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Bởi vì tâm tình mà đầu óc nóng lên cũng thoáng khôi phục chút lý trí. Chu Lâm đi vào phòng bếp nấu nước sau đó vô sự đi mở TV xem.
Trên TV chiếu cái gì y cũng không rõ lắm, bởi vì tế bào não vẫn bị thằng nhóc Đoan Mộc Thanh Lỗi chiếm cứ ── tiếp tục như vậy trí thông minh sẽ giảm xuống đi? Chu Lâm ngốc ngốc nghĩ như vậy, tầm mắt không có mục tiêu lướt quanh phòng khách.
“Hửm?” Tầm mắt dừng lại, có lẽ có thứ gì đó đáng để để ý đột nhiên nhảy vào trong tầm mắt, lúc này phích nước nóng cũng kêu to, Chu Lâm đứng dậy vọt vào phòng bếp rút ổ điện, lại ra ngoài thì tầm mắt liền định ở nơi khay trà trong phòng khách.
Trên khay trà có đống một đồ đống đồ, sách, báo, cùng với giấy thu tiền điện nước linh tinh, mà ở trong đó, còn có một góc giấy mời màu đỏ lộ ra ── lúc phản ứng kịp đó là thứ gì thì Chu Lâm lại đột nhiên bật cười một tiếng ──
Quên mất, mấy ngày qua vẫn luôn quên mất, mình đã nhận được thiệp mời đám cưới của Đoan Mộc Thanh Lỗi vào năm 08.
Nói đùa sao? Sao lại thế? ! Chu Lâm thu lại nụ cười đi tới, rất thiệp mời ra khỏi đống sách báo, mở ra lần nữa xác nhận chú rễ tên là Đoan Mộc Thanh Lỗi liền im lặng ngồi trở lại trên ghế sa lon.
── Cảm giác bây giờ là thế nào? Giống như H**g phấn đến độ quơ tay múa chân thì lại bị người giội lên đầu một thau nước lạnh? Không, trên thực tế thiếp mời đã sớm tồn tại, là mình đắc ý hơi quá, quên mất chuyện quan trọng như thế.
Chu Lâm lật người nằm ngửa ra ghế sa lon, một tay giơ cao thiếp mời, đưa mắt nhìn tên thằng nhóc phía trên, tĩnh táo suy tư.
Cho dù nói thích, nhưng tương lai vẫn không thay đổi, thiếp mời nhận được vẫn tồn tại như cũ, mà chưa tới một tháng nữa người muốn kết hôn cũng sẽ cử hành hôn lễ ── điều này nói rõ cuối cùng hai người thật sự không đến được với nhau sao?
Rõ ràng vừa rồi vẫn còn vui vẻ vì mình và thằng nhóc đều thích nhau, sau lại lập tức biết được tương lai không có kết cục ── chuyện như vậy, nên cảm thấy buồn cười sao? Hay là cảm thấy tức giận vì bị đùa giỡn?
Trên thực tế, tâm tình cười lạnh và tức giận đều không có, nhiều hơn chính là cảm giác vô lực không biết nên làm sao. Chu Lâm tin chắc đến nay bất cứ chuyện gì mình làm đều là mình thật tâm muốn vậy, tại sao kết quả lại ngược lại với hy vong?
“Haiz ──” Chu Lâm thở dài, vỗ thiếp mời cầm trên tay lên trán, nhắm hai mắt lại.
Từ năm 97 đến năm 08, hơn mười năm này biến cố có thể sinh ra nhiều đến đếm không hết, cho dù mình vẫn lấy hình thức xuyên không để yêu nhau với thằng nhóc nhưng ai có thể nói rõ sự yêu thích này có một ngày nào đó lặng yên không tiếng động biến mất hay không?
Hay là cảm giác bây giờ vốn không phải tình yêu, chỉ là a-đrê-na-lin phân bố quá nhiều nên ngộ nhận cảm giác nhịp tim đập nhanh đó là thích.
Ngu ngốc! Chu Lâm ***ng đầu vào cạnh ghế sa lon, hung hăng mắng mình một câu. Sao lại bi quan nghĩ tiêu cực như vậy, tuyệt không giống như mình, thay vì nằm ở nơi này nghĩ mấy chuyện chưa biết có xảy ra không, còn không bằng suy nghĩ một chút chuyện khác sẽ thật sự xảy ra đi.
Quyết định chủ ý, Chu Lâm nhảy ra khỏi ghế salon vọt vào phòng ngủ mở máy tín. Vì không có số điện thoại di động, mà trực tiếp gọi điện thoại đến nhà thằng nhóc thì lại hơi mạo hiểm, thế là Chu Lâm quyết định thông qua Internet lấy thân phận Chu Lâm bây giờ thử dò xét liên lạc với Đoan Mộc Thanh Lỗi.
Trên QQ vẫn có danh bạ bạn học trung học phổ thông, vì có rất ít người lên tiếng nên có lẽ mọi người sẽ không sửa tên. Chu Lâm tìm một trận trong một đống ID hoặc văn nghệ hoặc bỉ ổi hoặc đơn giản rõ ràng, do dự một chút đánh vào tên một người là “Tam sinh bô-rác”.
Nhận định đây là Đoan Mộc Thanh Lỗi, trừ kết quả đoán chữ, còn dư lại chỉ là trực giác. Chu Lâm nhìn khung nói chuyện phiếm hiện ra, phát giác là khung tạm thời đối thoại thì tâm tình hơi có chút phức tạp:
Rõ ràng đã từng thân mật với thằng nhóc như thế, nhưng trên thực tế lại xa lạ đến ngay cả bạn tốt trên QQ cũng không phải, mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển như vậy thật khiến cho người ta đưa đám.
── Phảng phất như đang tuyên bố tương lai của hắn không liên quan gì đến mình vậy.
Chu Lâm cười khổ một cái, gửi ra lời mời thêm bạn tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc