Đồng Hồ Tình Yêu - Chương 02

Tác giả: Thủy Táp Táp

Hôm nay là tuần thứ ba, theo lập trường nghề nghiệp mà nói, là thời gian Chu Lâm bận tối mắt tối mũi. Nhưng mà lúc này y lại mặc quần áo thường ngày, ưu nhàn đứng tựa vào lan can cầu vượt, uống lon nước lạnh một nguyên tiền vừa mua được ven đường, nhìn dòng xe tấp nập như nước, hừ nhỏ một đoạn nhạc.
Cái đồng hồ mang trên tay trái ngẫu nhiên phản xạ ánh sáng, chiếu phải mắt Chu Lâm, kích thích y xuất thần một trận.
Vài ngày trước sau khi xuyên không trở về quá khứ, liền phát hiện thủ phạm chính là cái đồng hồ này. Trừ có chút kinh hách, nhiều nhất vẫn là kích thích mới mẻ, sau khi thử nghiệm vài lần, dần dần phỏng đoán ra một vài quy tắc sử dụng:
Đầu tiên, đem thời điểm hiện tại của mình, ví dụ như tháng 9 năm 2007 đánh dấu là A, đem một thời điểm nào đó trong quá khứ đánh dấu là B, như vậy thời gian trôi từ B đến A vẽ thành trục x như sau:
|————|——|————-|—>
B C D A
Quy tắc 1: theo biểu đồ trên, mang đồng hồ chỉ có thể đi trong phạm vi BA. Chu Lâm đặt tên là “Lý luận xuyên không gian”. Nói trắng ra, đó là chỉ có thể trở về quá khứ, không thể đi đến tương lai.
Quy tắc 2: theo biểu đồ trên, chọn 2 điểm C, D nằm trong đoạn BA, dùng đồng hồ xuyên không đến điểm C, chơi cho đến diểm D thì trở về, như vậy khả năng xuyên không tiếp theo cũng chỉ còn trong khoảng DA, theo “Lý luận xuyên không gian” thì đoạn BD đã mất đi hiệu lực, mà đoạn DA còn lại gọi là “Thời gian thực tế xuyên không”.
Chu Lâm phát hiện điều khi xuyên không đến năm 93, lúc một nguyên tiền xu vừa mới lưu hành rộng rãi, định dùng năm khối tiền cũ quay về năm 89 mua món chao tại cửa hàng nhà nọ mà mình vẫn luôn hoài niệm, thì phát giác dù làm thế nào đồng hồ cũng không khởi động được.
Quy tắc 3: Đoạn CD nhiều nhất là 3 giờ. Nói đúng hơn, khi trờ về quá khứ thời gian lưu lại không quá 3 giờ. Nếu sau 3 giờ chưa tháo xuống, dây đồng hồ sẽ tự động tuột ra. Điểm ấy Chu Lâm thấy lần nào cũng đúng, dù cho có lấy băng dính dán lại thì vẫn vậy.
Quy tắc 4: số lần mỗi ngày xuyên không hạn mức là 3 lượt.
Bốn quy tắc đó cũng chính là điều hạn chế khi dùng đồng hồ xuyên không.
Nhưng mà, tuy hạn chế như vậy nhưng Chu Lâm vẫn có thể tự do tự tại dạo chơi giữa quá khứ và hiện tại, lợi dụng giá cả chênh lệch mà tận hưởng cuộc sống. Mua vé xổ số trúng giải nhất, hay giựt dây người nhà đầu tư vào những lĩnh vực mà mình đã biết chắc thành bại, những ý tưởng này mình cũng từng nghĩ tới, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại, cố ý thay đổi quá khứ biết đâu lại dẫn đến hậu quả xấu không đoán trước được thì sao. Ngẫm lại mình an ổn sống từ nhỏ đến lớn, gia đình dòng họ cũng chưa từng bị kẻ xấu hãm hại___so với mạo hiểm làm giàu, chi bằng thuận theo tự nhiên.
Quy tắc thời gian đã biết, kế tiếp là quy tắc không gian.
Lần đầu xuyên không là ở công viên, lần thứ hai là trong một hẻm tắt ngang qua một khu dân cư nhỏ, lần thứ ba là nhà vệ sinh nam trong một trường học, lần thứ tư là lầu hai một nhà sách mới mở.
Đem các điểm không gian phân bố, quả thật chẳng có gì liên quan với nhau, điểm chung duy nhất có thể thấy đó là nơi xuyên không tuyệt đối không có ai. Nhưng trên thế giới này mỗi thời khắc chỗ không người là vô số kể, vì cái gì lại đến những nơi này, điều này làm cho người ta có cảm giác mơ hồ không nắm bắt được.
Nhưng mà không lâu sau, trải qua 7 lần xuyên không đến lần thứ 8, Chu Lâm bất ngờ phát hiện điểm chung thứ hai, đó là___
“Này, Đoan Mộc Thanh Lỗi, chờ một chút, Triệu Tiểu Hiểu muốn qua bên kia mua chút đồ.”
Xem! Đã đến rồi!
Chu Lâm hoà vào dòng người vội vã trên cầu vượt, cố gắng làm cho mình biến thành một người qua đường bình thường không tồn tại.
Một chốc sau, bốn thiếu niên vẻ mặt còn ngây ngô đi qua phía sau y. Người kêu Đoan Mộc Thanh Lỗi kia có chút trầm tĩnh, ba cậu nhóc còn lại thì líu tíu cười nói, nhưng cảm giác đã có chút chín chắn.
“Quả nhiên là như vậy…” Chu Lâm nhức đầu, nhìn không trung.
Cái gọi là điểm chung thứ hai, chính là sau khi xuyên không chừng mười phút, nhất định sẽ gặp phải hắn ở lân cận – Đoan Mộc Thanh Lỗi.
Lần đầu tiên là trực tiếp tiếp xúc, lần thứ hai, ba là vì nơi xuyên không đến nơi có nhiều người, cho nên cùng không chú ý, lần thứ tư, năm nhìn thấy được nhưng cũng không nhận ra, mãi cho đến lần thứ bảy mới cảm thấy đứa trẻ này có chút quen, đến lần thứ tám nhìn kỹ, mới phát giác chính là Đoan Mộc Thanh Lỗi đã lớn hơn bốn tuổi.
Đứa trẻ đang tuổi phát triển có thể thay đổi nhanh đến thế sao? Ước chừng là từ lúc kiên cường đã không khóc nữa, ánh mắt có chút sắc bén, vóc dáng cũng cao hơn một chút, như vậy rất giống với Đoan Mộc Thanh Lỗi lúc gặp lại hồi trung học… Nhưng mà không biết vì cái gì, vẫn cảm thấy cậu bé nho nhỏ ngày trước đáng yêu hơn, bẹp một cái có thể làm mặt người khác dính đầy nước miếng, không biết bây giờ nhắc lại hắn có ngại ngùng hay không …
Tóm lại, quy luật xuyên không gian là đến gần chỗ của Đoan Mộc Thanh Lỗi. Tuy rằng không biết vì cái gì là hắn, nhưng mà kỳ thật hạn chế cũng không quá lớn___
Cuộc sống ở thành phố nhỏ, đi từ phía tây sang phía đông cũng không hơn ba giờ, nếu không có dã tâm gì mà chỉ muốn kiếm chút tiện nghi, hay mỹ thực ngày xưa đã từng nếm, thì ba giờ đã là quá đủ.
___Mình quả là người dễ dàng thoả mãn ~~~
Chu Lâm cảm thán trong lòng, xốc xốc ba lô đựng một đống lớn tiền xu. Lần này xuyên không là tháng 7 năm 1994, tiền giấy bây giờ không sử dụng được, sẽ bị người ta cho là tiền giả, may mắn từ nhỏ mình đã có sở thích tích cóp tiền xu, chỉ cần lựa ra tiền phát hành năm 1994 là được. Lần này đem theo chừng một trăm ba mươi khối, cũng đủ đi nhà sách ở phía nam mua bộ tranh tranh dài tập mà mình đã từng mơ ước___ vào kỳ nghỉ hè sơ trung đã đọc qua, sau đó hết lời dùng việc nhà làm điều kiện trao đổi thì mẹ mới cho tiền để mua, sau đó lại phát giác đã bị người ta mua mất. Hiện tại xem ra, người mua mất đó kỳ thật là mình 13 năm sau.
___Sao cứ cảm thấy, mình và chính mình trong quá khứ luôn luôn đối nghịch?
Chu Lâm cười to một tiếng, tâm tình vui vẻ bước xuống cầu vượt, không chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của một thiếu niên bên kia đường.
Ngày 20 tháng 7 năm 1994, giữa giờ chiều, nhà sách phía nam.
Cùng ông chủ cò kè mặc cả nửa ngày, cuối cùng mới ngã giá mười tám nguyên đạt thành hiệp nghị. Tiếp theo Chu Lâm lôi ra một đống lớn tiền xu bắt đầu đếm.
“Tôi nói, cậu không có tiền giấy sao?” Ông chủ nhăn mày cầm lấy từng đồng tiền xu.
Chu Lâm cười hì hì lắc đầu, không để ý ông chủ bất mãn, vùi đồng chia tiền xu thành từng đống.
Ông chủ bất đắc dĩ đành cùng đếm, cảm thấy người yêu sách thường là những kẻ quái dị, cho nên không tiếp tục truy cứu.
Bỏ trọn bộ tranh nhiều tập mua được vào ba lô, chỉ cần cởi đồng hồ là có thể trở về. Nhưng chưa tới hạn ba giờ, cảm giác chơi chưa đã nên Chu Lâm quyết định đến quán nhỏ lân cận mua sắm tiếp.
Trong tay còn lại mười lăm đồng tiền, cũng chính là mười lăm đồng cuối cùng mình có thể sử dụng ở năm 1994. Tuy rằng khi trở về có nhiều cách để đổi qua tiền cũ, nhưng cái gì cũng có hạn mức.
Có nên đi thẳng đến năm 99 lúc nhân dân tệ được phát hành hay không? Chu Lâm bắt đầu do dự. 94 đến 99, ít nhất là năm năm, nếu cứ trực tiếp bỏ qua như vậy, cảm giác thực lãng phí, có thể bị trời phạt.
Suy nghĩ lung tung, Chu Lâm đã đi đến tiệm ăn ngày xưa mình hay tới. Kêu một chén chè đậu xanh cùng một dĩa mì xào__ lúc này xem ra đã quá giờ ăn trưa, nhưng đối với Chu Lâm mà nói, cũng chính là bữa khuya.
Từ từ tốn tốn mà ăn tổng cộng cũng chỉ mới ba đồng rưỡi, Chu Lâm nhàn nhã lại tiếp tục kêu thêm một phần sủi cảo chiên cùng một chén sữa đậu nành lạnh, trong lúc chờ đợi quán nhỏ đã có người lục tục kéo vào, hẳn là các quán xung quanh đã đến giờ đóng cửa ăn cơm.
Năm cái bàn rất nhanh đã bị người ngồi đầy, người mới vào liền cùng y ngồi chung một bàn. Chu Lâm nhàn đến vô sự liền lấy sách từ trong ba lô ra, vui vẻ xem xét chiến lợi phẩm mười ba năm rồi mới cầm được.
Qủa nhiên là giấc mộng hảo huyền! Chu Lâm một mặt cảm động, một mặt lại cảm thấy may mắn vì sách không đến tay mình của hiện tại, nếu không cho dù lúc ấy có quý trọng, 13 năm sau cũng không biết đã đi đến nơi nào.
Cho nên đây là vận mệnh a, vận mệnh ~
Chu Lâm nghĩ nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu lên, tiếp theo liền bị người đối diện không biết đến từ lúc nào làm cho hoảng sợ.
Đoan, Đoan Mộc Thanh Lỗi? (vận mệnh a, vận mệnh~)
Thiếu niên ngồi ngược sáng, nhưng khuôn mặt nho nhỏ vẫn rõ ràng. Tóc ngắn cùng đôi mắt phượng, nhìn thẳng tắp vào Chu Lâm.
Hắn, hắn sao lại ở nơi này? Hẳn nên giả bộ không biết đi? Nhìn mình làm gì? Chẳng lẽ nhận ra mình?
Một loạt câu hỏi như kênh tin tức trên TV lần lượt xoẹt qua trong đầu. Sau ba giây ngắn ngủi, Chu Lâm quyết định, chỉ cần đối phương không có bất kỳ hành động nào, như vậy mình cũng án binh bất động.
Chắc gặp ở chỗ này cũng là ngẫu nhiên? Chu Lâm nghiêng đầu nhìn mặt đất, cố gắng không đối diện với thiếu niên.
Sau vài phút giả như không có việc gì, cuối cùng sủi cảo cũng bưng ra, Chu Lâm gắp một miếng chấm một chút dấm chua, cho vào miệng.
“Vừa rồi…quyển sách kia, hay không?”
“Khụ, khụ.” Bởi vì không nghĩ đối phương sẽ bắt chuyện với mình, Chu Lâm uống một ngụm nước, khôi phục bình tĩnh ngẩng đầu, phát giác thiếu niên mặt không biến sắc như trước nhìn mình.
Tiểu học chỉ gặp qua một lần, sau bốn năm hẳn là đã quên rồi chứ. Nhưng nếu quả thật đã quên, thì chẳng lẽ Đoan Mộc Thanh Lỗi là dạng người tràn đầy hứng thú với người xa lạ sao? Chu Lâm không dám khẳng định, trước mắt lấy sách đã bỏ vào ba lô ra nói:
“A, cậu nói quyển này sao?”
“Ừ.” Đoan Mộc Thanh Lỗi gật gật đầu.
Chu Lâm đưa sách qua, “Không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng tôi thì rất thích.”
“À, cám ơn.” Đoan Mộc Thanh Lỗi tiếp nhận, thật cẩn thận lật vài tờ, trên mặt dần dần toát ra biểu cảm thất vọng “Cái gì vậy, thì ra là truyện tranh nhiều tập”.
Nếu là trước đây, phản ứng như vậy sẽ khiến mình không vui, nhưng hiện tại Chu Lâm lại cảm thấy thái độ thẳng thắn của Đoan Mộc Thanh Lỗi vô cùng dễ thương, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng rút sách từ tay hắn về.
“Không có hứng thú sao?”
“Ừ. Mấy thứ này không phải dành cho con nít sao?”
Thiếu chút nữa cười ra tiếng. Rõ ràng chính mình vẫn là một đứa nhỏ, lại còn nghiêm trang nói ra câu này. Chu Lâm cắn một ngụm sủi cảo, cười trừ “Cũng là ước ao của người lớn nha.”
Đoan Mộc Thanh Lỗi lặng yên một chút, cúi đầu, chắc là không thể lý giải được, cho nên không nói gì nữa, mà rút ra một đôi đũa từ ống trúc, trộn trộn dĩa mì vừa được bưng lên.
Xem ra chỉ là trùng hợp gặp được. Bìa quyển sách kia nhìn có vẻ rất thu hút, nên nhất thời có hứng thú cũng là chuyện thường. Chu Lâm âm thầm nghĩ. Một khi đã vậy, chỉ cần ăn cho xong rồi trả tiền chạy lấy người, lần sau có xuyên không thì kéo xa khoảng cách một chút, nếu không xuất hiện với tần suất cao, hắn sẽ hoài nghi …
Một phen tính toàn đứng dậy, đang muốn kêu ông chủ tính tiền thì thiếu niên đang cắm cúi ăn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Lâm:
“Chú, có phải chúng ta đã từng gặp nhau?”
Chu Lâm đứng ngây người.
___Chú? Bốn năm trước còn gọi mình là ca ca giờ lại kêu chú? Mình già như vậy sao? Thằng nhóc này là cố ý hả? Không, không đúng, trọng điểm không phải chỗ này.
Chu Lâm cố tình nhíu mày suy nghĩ, giả bộ yên lặng nửa ngày, mới trả lời Đoan Mộc Thanh Lỗi: “Hình như… không có. Trí nhớ của tôi rất kém, không có ấn tượng gì…”
Nhìn cậu có chút thất vọng, đột nhiên cảm thấy không đành lòng, liền vớt vát: “A, nhưng mà… Nếu cậu ở gần đường Kế Quang, thì cũng có thể, bình thường tôi đi làm hay đi ngang qua đó.”
Mình đương nhiên biết nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi ở đường Kế Quang, nếu như vậy, có thể vì sự xuất hiện của mình sau này tìm được lý do giải thích, tiện đà thu nhỏ lại sự nghi ngờ, quả thật là câu trả lời hoàn mỹ.
“Thật sao?” thiếu niên tin lời Chu Lâm vừa nói, “Khó trách tôi cảm thấy chú thật quen. Tôi ở đường Kế Quang.”
“Vậy khó trách.” Lại khẳng định, Chu Lâm cảm thấy đứa trẻ này thật dễ lừa gạt. Nhưng mà đã gây chú ý, sau này phải cẩn thận một chút.
Cảm thấy thiếu niên đã không còn nghi hoặc, Chu Lâm yên tâm thoải mái trả tiền rời đi, tìm một ngõ nhỏ vắng người, cởi đồng hồ xuống.
Đồng hồ để ở đầu giường chỉ bảy giờ rưỡi tối, nhưng hôm nay đã ngây người ở quá khứ gần sáu bảy giờ, cho nên vừa thấy bên ngoài sập tối, mí mắt liền bất giác bắt đầu dính lấy nhau.
Chu Lâm ngáp thật to, ૮ởเ φµầɳ áo mùa hè ra mới run rẩy tiến vào ổ chăn ấm áp, ngủ say sưa.
Trong mộng chợt thấy Đại tướng quân trong series tranh nhiều tập nhiều năm trước, cùng với mỹ thực ngon đến làm cho người ta rơi lệ, hình như còn có một nhóc con khóc nhè hay là thiếu niên mắt phượng…
Chính là ai biết được, bởi vì tỉnh lại sẽ quên mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc