Đông Cung - Chương 02

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

A Độ đột nhiên nhảy dựng lên, nàng ta vừa nhảy tôi cũng giật mình nảy theo. Lúc này bốn bề chợt sáng bừng, có người châm nến, còn có một đám khác cầm đèn Ⱡồ₦g ùa vào, đi đầu chính là Vĩnh Nương. Từ đằng xa bà ấy đã nước mắt lưng tròng quỳ sụp xuống: “Thái tử phi, xin người hãy ban cho nô tì tội ૮ɦếƭ.”
Tôi ghét nhất có người quỳ, lại càng ghét Vĩnh Nương, tôi ghét người ta cứ gọi tôi là Thái tử phi, tôi ghét vô cùng cái kiểu hở 1 tý lại tội ૮ɦếƭ này tội sống nọ.
“Ôi dào, ta không phải đã bình an trở về rồi đấy thôi.”
Mỗi lần tôi trở về Vĩnh Nương lại tái diễn cái màn này, bà ta không ngấy nhưng tôi thì phát ngấy rồi. Quả nhiên Vĩnh Nương đã lau nước mắt, rồi lập tức sai cung nữ giúp tôi tắm gội chải đầu, lột bộ nam trang của tôi ra mà không cho phân bua gì, thay cho tôi bộ y phục 3 lớp trong 3 lớp ngoài mà tôi căm ghét nhất, choàng hết áo này đến áo nọ như thể một miếng bánh nhiều lớp, bóc vỏ cả nửa ngày vẫn chưa thấy được đậu phộng đâu.
Vĩnh Nương nói với tôi: “Mai là sinh nhật của Triệu lương đệ, Thái tử phi chớ quên, dù sao vẫn phải hơi tỏ vẻ mới được.”
Tôi gà gật trong cơn ngái ngủ, đám cung nữ vẫn giúp tôi rửa mặt, vạt áo trước quấn một chiếc khăn to, mái tóc buông xõa sau lưng được bọn họ dùng lược ngà chải chuốt rất cẩn thận, càng chải càng khiến tôi lừ đừ buồn ngủ. Tôi thấy mình giống như 1 con rối, phó mặc bọn họ thao túng, Vĩnh Nương xì xào nói rất nhiều chuyện, bởi lẽ cứ lịm dần vào giấc ngủ nên tôi chẳng nghe lọt tai câu nào.
Tôi ngủ một giấc rất say, vừa ăn no nê, lại bị người ta rượt đuổi suốt nửa đêm, chạy tới chạy lui khổ cực lắm. Đúng lúc tôi đang ngon giấc, đột nhiên “rầm” một tiếng rất lớn, tôi choàng mở mắt thấy trời đã sáng trưng thì cũng tỉnh táo hẳn, vậy ra tôi ngủ một mạch đến tận lúc trưa trờ trưa trật. Tôi thấy Lí Thừa Ngân giận đùng đùng xông vào, Vĩnh Nương dẫn theo đám cung nữ thất kinh hồn vía quỳ lạy nghênh tiếp.
Tôi đầu bù tóc rối đến mặt còn chưa lau, nhưng vẫn đành bò dậy khỏi giường, cũng không phải vì sợ Lí Thừa Ngân đâu nhé, mà là nếu như nằm trên giường cãi nhau với hắn, như thế cũng thật thiệt thòi quá, mất hết cả khí thế.
Hắn hiển nhiên khởi giá đến để vấn tội, lạnh lùng nhìn tôi mà buông lời: “Nàng vẫn còn ngủ được cơ à?”
Tôi ngáp một cái rõ dài, rồi mới nói: “Sao thần thi*p lại không thể ngủ nào?”
“Loại nữ nhân như nàng sao lại nham hiểm đến thế?” Hắn cau mày nhìn tôi, ánh mắt ấy dường như 2 mũi tên vô hình, cắm phập thành 2 cái lỗ trên người tôi, “Nàng đừng có cố làm ra vẻ nữa!”
Chiêu thức này không giống với mọi lần chúng tôi gây gổ, tôi cảm giác chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả: “Điện hạ làm sao vậy?”
“Sao vậy à?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Triệu lương đệ vừa ăn xong mì mừng thọ nàng ban cho đã nôn thốc nôn tháo, sao dụng tâm của nàng có thể hiểm độc đến thế?”
Tôi trợn trừng mắt với hắn: “Thi*p chẳng ban mì mừng thọ cho ai cả, ai ăn vào bị đau bụng thì liên quan gì đến thi*p!”
“Dám làm không dám nhận à?” hắn tỏ giọng khinh thường, “Thì ra nữ tử Tây Lương, rặt là loại vô liêm sỉ như thế!”
Tôi nổi cơn tam bành, Lí Thừa Ngân và tôi hục hặc đã 3 năm rồi, hắn thừa biết cách chọc tức tôi, tôi nhảy dựng lên: “Con gái Tây Lương mới không làm không dám nhận, thi*p đây chẳng làm gì, sao phải nhận chứ? Con gái Tây Lương xưa nay hành sự ngay thẳng, đừng có nói chỉ mình Triệu lương đệ, thi*p một khi đã muốn Gi*t ai, chỉ cần xách kiếm đi hỏi tội họ, chứ không thèm chơi cái trò hạ độc sau lưng xấu xa này đâu! Trái lại với điện hạ đấy, chưa hỏi phải trái đã vu oan cho người khác, điện hạ còn đường đường cho mình là hảo hán Thượng Kinh sao?”
Lí Thừa Ngân tức tối nói: “Nàng đừng tưởng ta không dám phế nàng! Dù cho có phải liều mình với cái địa vị thái tử này, ta cũng không khoan dung nổi loại rắn độc như nàng!”
Tôi dứt khoát nhả ra 4 chữ: “Theo ý chàng vậy.”
Lí Thừa Ngân bực tức phẩy áo bỏ đi, tôi cũng tức đến tỉnh cả ngủ, hơn nữa bụng cũng hơi lạo xạo cơn đau, A Độ xoa cho tôi. Vĩnh Nương vẫn quỳ nguyên xi ở đó, quả nhiên bà ấy bị dọa ૮ɦếƭ khi*p, toàn thân run lên cầm cập. Tôi nói: “Kệ hắn đi, năm nào hắn chẳng phao tin sẽ phế ta, năm nay còn chưa nói đấy.”
Vĩnh Nương lại khóc rưng rức: “Thái tử phi thứ tội….mì mừng thọ đó là do nô tì sai người ban tặng….”
Tôi thất kinh, Vĩnh Nương thưa: “Nhưng nô tì thật sự không mưu mô gì cả, nô tì chỉ nghĩ rằng, hôm nay mừng sinh nhật của Triệu lương đệ, nếu như Thái tử phi không ban thưởng gì đó thì dường như có chút….có chút…Thái tử phi còn đang kê cao gối ngủ chưa tỉnh, nô tì đã tự tiện quyết định, sai người ban ít mì trường thọ, chẳng ngờ Triệu lương đệ ăn vào lại nôn lên nôn xuống… Xin Thái tử phi phạt nô tì tội ૮ɦếƭ….”
Tôi dửng dưng nói: “Chúng ta đã không giở trò gì, vậy ả ta đau bụng thì có liên quan gì đến chúng ta, cái gì mà tội sống với cả tội ૮ɦếƭ. Ngươi mau đứng lên đi, quỳ mãi ở đó khiến ta ghét ૮ɦếƭ đi được.”
Vĩnh Nương tuy đã đứng dậy, nhưng vẫn nước mắt lưng tròng: “Thái tử phi, chữ đó là kiêng kị, người không thể tùy tiện nói được.”
Cũng chỉ là 1 chữ “૮ɦếƭ” thôi chứ gì? Đời này ai mà chẳng không ૮ɦếƭ? Mấy cái quy củ phép tắc ở Đông Cung rõ đáng ghét, cái này không được nói cái kia không được làm, tôi bức bối sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi đây.
Bởi lần nôn thốc nôn tháo ấy của Triệu lương đệ mà ả không được dịp mừng thọ vui vẻ. Lí Thừa Ngân cuối cùng không nuốt trôi cơn tức này, đại náo 1 trận. Hắn muốn phế tôi cũng khó có cửa, chưa cần đến phụ hoàng hắn mắng mỏ, thì bên thái phó đã ngăn cản. Nhưng tôi vẫn xui xẻo, bị Lí Thừa Ngân tố cáo tội trạng trước mặt Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu sai người ban đến vài bộ sách nào là “Nữ Huấn”, “Nữ giới”, phạt tôi mỗi cuốn phải chép 10 lần. Tôi bị nhốt trong phòng, kêu trời không hay, gọi đất không thiêng, chép liên tùng tục đến mấy ngày, chép đến nỗi nhũn nhữ cả tay mà mãi chưa chép xong.
Lúc đã chép được đến lần thứ 5, Vĩnh Nương vào bẩm báo với tôi một tin, một cung nữ hầu hạ Lí Thừa Ngân là Tự Nương đã có tin vui, đợt này Triệu lương đệ hẳn phải cam chịu rồi.
Tôi khó hiểu hỏi bà ấy: “Có tin vui là cái gì thế?”
Vĩnh nương xém chút thì tắc thở, bà ấy vòng vèo giảng giải cho tôi đến nửa ngày, tôi mới chợt tỉnh ngộ, ồ thì ra có tin vui chính là có em bé đấy à.
Tôi khấp khởi muốn đi xem chuyện hay ho, đến Thượng Kinh đã mấy năm rồi, tôi vẫn chưa được chứng kiến tận mắt người quen sinh em bé, chuyện hiếm hoi thế này tôi đương nhiên phải đi góp vui chứ. Kết quả bị Vĩnh Nương sống ૮ɦếƭ can bằng được: “Thái tử phi ơi, người không nên đi! Nghe nói Thái tử điện hạ đã từng đáp ứng với Triệu lương đệ rằng, tuyệt đối sẽ không hai lòng. Ngày hôm đó Thái tử điện hạ chắc là say rồi nên mới sủng ái Tự Nương. Bây giờ Triệu lương đệ đang khóc lóc om sòm, ồn ào chẳng vui vẻ gì. Nếu như Thái tử phi lúc này đi thăm Tự Nương, Triệu lương đệ sẽ cho rằng Thái tử phi đang cố ý thị uy….”
Tôi thật sự không hiểu, vì sao Vĩnh Nương lại nghĩ như thế, tất cả bọn người trong Đông Cung đều kiểu quái đản kì lạ, lối suy nghĩ của bọn họ lúc nào cũng quẩn quanh toan tính. Tôi thở dài, Vĩnh nương nói Triệu lương đệ sẽ như thế, nói không chừng nàng ta nghĩ thế thật, tôi không muốn cãi nhau với Lí Thừa Ngân nữa đâu, hắn mà mách tội tôi với Thái hoàng thái hậu lần nữa, thể nào cũng phạt tôi chép sách chép đến ૮ɦếƭ luôn.
Tối hôm đó, Hoàng hậu triệu tôi tiến cung.
Ít khi tôi đi vấn an Hoàng hậu mà chỉ có 1 mình, lần nào cũng là đi cùng với Lí Thừa Ngân. Mấy lời Hoàng hậu hay nói với tôi cũng chỉ giới hạn ở “bình thân” “ban ngồi” “lui về nghỉ ngơi đi”. Lần này người triệu kiến mỗi mình tôi, Vĩnh Nương tỏ vẻ rất bất an, bà ấy tự mình đưa tôi đi tham kiến Hoàng hậu.
A Độ chầu ngoài điện Vĩnh An đợi tôi, bởi vì nàng ấy không muốn tháo thanh kiếm ngọc khỏi người, lại càng không nỡ đứng cách tôi quá xa.
Thực ra dung mạo Hoàng hậu rất đẹp, tuy người không phải mẹ thân sinh ra Lí Thừa Ngân, thân sinh ra Lí Thừa Ngân là Thục phi, nghe đồn là một mỹ nhân tài mạo song toàn, được hoàng đế sủng ái, tiếc thay vừa hạ sinh Lí Thừa Ngân không bao lâu sau đã bạo bệnh qua đời. Hoàng hậu không có con, liền ẵm Lí Thừa Ngân vào cung nuôi nấng cho đến lúc trưởng thành, sau đó Lí Thừa Ngân danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử.
Hoàng hậu nói với tôi một đoạn dài, thú thực tôi cũng chẳng hiểu lắm, vì lời lẽ ấy nho nhã quá… Hoàng hậu có lẽ cũng nhận ra biểu cảm tôi như thể lạc vào lớp mây mù, cuối cùng chỉ thở dài sườn sượt: “Chung quy con vẫn quá thơ dại, chuyện ở Đông Cung, sao chẳng mảy may để tâm nào thế? Thôi được rồi, ta sẽ cho người chỉnh đốn lại yên tĩnh trong cung, truyền Tự Nương kia tiến cung chờ sinh vậy. Còn chỗ Triệu lương đệ, con cũng nên động viên một chút, đừng để Ngân Nhi phiền lòng.”
Mấy câu phổ thông này thì tôi cũng được gọi là hiểu. Hoàng hậu căn dặn Vĩnh Nương thêm ít lời, người vẫn nói kiểu văn phong câu lệ, tôi đoán chừng đang phê phán Vĩnh Nương chỉ bảo tôi không đến nơi đến chốn, bởi lẽ Vĩnh Nương mặt như tro nguội, quỳ sụp, nói không ngớt lời: “Nô tì tội ૮ɦếƭ.” Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Vấn an Hoàng hậu rất nhàm chán, nghe răn dạy còn vô vị hơn. Tôi len lén dùng đầu ngón chân khoanh thành mấy vòng tròn trên thảm, thảm trải sàn ở đây đều là cống phẩm của Thổ Hỏa La, lớp lông nhung dài mượt chạm vào chân êm như chạm vào tuyết, khoanh thêm 1 vòng tròn, hoa trên thảm hiện một mảng trắng dã, khoanh theo hướng ngược lại, lớp lông trên hoa văn đã khôi phục lại màu sắc ban đầu…Cứ dùng mũi chân vẽ vời, hoa nở rồi lại trắng….Tôi đang chơi vui vẻ, đột nhiên nghe Hoàng hậu ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên thấy người đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vội vã chỉnh lại tư thế ngồi, khép nép rụt chân vào trong váy.
Từ Vĩnh An điện đi ra, Vĩnh Nương nói với tôi: “Thái tử phi ơi, người thương xót nô tì với, người cứ hấp tấp gây chuyện như thế, nô tì ૮ɦếƭ cũng chẳng ai thương….”
Tôi mất kiên nhẫn nói: “Biết rồi biết rồi, mấy ngày nay ta bị nhốt trong phòng chép sách, có gây chuyện gì đâu nào!”
Vĩnh Nương vỗ về tôi nói: “Thái tử phi mấy ngày nay thực sự vô cùng hiểu chuyện, nhưng mà Hoàng hậu đã căn dặn Thái tử phi đi an ủi Triệu lương đệ, Thái tử phi nhất định phải đi mới được.”
Tôi buồn tẻ xòe đầu ngón tay mình, hậm hực nói: “Lí Thừa Ngân không cho ta đến gần nơi có người đó đâu, ta không nên đi thăm nàng ta thì hơn, kẻo Lí Thừa Ngân lại tìm ta gây sự mất.”
“Lần này khác, lần này Thái tử phi phụng ý chỉ của Hoàng Hậu, có thể quang minh chính đại đến thăm Triệu lương đệ. Hơn nữa nhân cơ hội này, Thái tử phi nên đứng về phía Triệu lương đệ, Triệu lương đệ đang phiền não việc Tự Nương, nếu như Thái tử phi chỉ cần hơi tỏ ý kết giao thôi, Triệu lương đệ ắt hẳn sẽ cảm thấy vô cùng cảm kích. Nếu mà lúc này Thái tử phi có thể hữu hảo với Triệu lương đệ, đến sau này cho dù Tự Nương hạ sinh được con trai, chắc chắn cũng không gây nên sóng gió gì….”
Tôi không hiểu trong đầu Vĩnh Nương cả ngày nghĩ những gì, nhưng mà trước kia bà ấy là cung nữ thân tín bên Thái hoàng thái hậu, trước khi tôi chính thức được sắp phong thành Thái tử phi, bà ấy được cử đến giúp tôi học lễ nghi đại lễ sắc lập. Rồi sau đó bà ấy cũng cùng tôi trải qua quãng ngày tháng khốn khổ nhất trong Đông Cung, lúc đó Lí Thừa Ngân đối với tôi hoàn toàn thờ ơ lãnh đạm, trong Đông Cung rặt những cái nhìn bợ đỡ, tôi vừa mới đến, lại là người Tây Lương, động một tí lại bị người ta cười nhạo, đến kẻ hầu người hạ nội cung cũng cả gan ức Hi*p tôi. Tôi nhớ nhà, nhớ đến kinh khủng, cả ngày chỉ biết ôm A Độ khóc, khóc chán chê mê mỏi thành ra đổ bệnh nặng, Lí Thừa Ngân còn quả quyết tôi giả ốm, không cho người báo phủ Thái Y lẫn trong cung. Dây dưa đến tận lúc nằm liệt giường không ăn uống được gì, chỉ có Vĩnh Nương và A Độ thủ bên giường, bón cho tôi từng thìa thuốc một, cương quyết ςướק tôi từ chỗ Diêm Vương về.
Thế nên mặc dù có lúc cách nghĩ của bà ấy khá kì quái, tôi vẫn có chút thuận theo, nói cho cùng trong Đông Cung, trừ A Độ ra, thì có Vĩnh Nương là thật lòng nghĩ tốt cho tôi.
“Thế cũng được, ta đi thăm nàng ta vậy.”
“Không những chỉ đi thăm hỏi, mà Thái tử phi cũng nên ban tặng cho Triệu lương đệ vài món lễ vật quý hiếm, rồi từ từ lung lạc thị.”
Lễ vật quý hiếm, thứ gì mới là lễ vật quý hiếm?
Tôi trầm tư suy nghĩ.
Sau cùng tôi trịnh trọng chọn ra 1 bộ cung tên của Cao Xương tiến cống, 2 hộp cờ bằng ngọc thạch, vài đôi tay nạng cầm chơi, còn có rượu thược dược do Bài Di dâng nạp. Lúc Vĩnh Nương thấy những thứ đó, mặt mày tỏ vẻ cực kì cổ quái.
“Chậc….Những thứ này ta cảm thấy đều là những đồ khá quý hiếm.” Tôi liếc liếc sắc mặt Vĩnh Nương, “Ngươi cảm thấy không ổn à?”
Vịnh Nương thở dài, thưa rằng: “Dạ bẩm, để nô tì giúp Thái tử phi chọn mấy món lễ vật.”
Sau đó, những đồ Vĩnh Nương chọn tôi cũng không xem qua, cái gì mà vòng ngọc Hòa Điền dát vàng, trâm cài đầu bằng vàng ròng đính ngọc phỉ thúy, thoa san hô khảm hồng ngọc hình trăng khuyết, chuổi hạt ngọc trai có hình lân….sau đó lại còn cao yến, bột hoa nhài gì gì nữa, không phải vàng rực thì cũng thơm nồng. Quả thực tôi không hề cảm thấy những thứ đó là đồ hiếm lạ tốt đẹp gì, nhưng Vĩnh Nương chắc ăn nói rằng: “Triệu lương đệ nhất định sẽ hiểu tấm lòng của Thái tử phi.”
Nhưng mà tôi khá là mong ngóng lần gặp mặt với Triệu lương đệ này. Tôi chỉ nhìn qua Triệu lương đệ có 1 lần, đó là ngày thứ 2 sau khi tôi được sắc lập làm Thái tử phi, nàng ta được tấn phong làm lương đệ, theo đại lễ phải đến yết kiến tôi. Toàn bộ ấn tượng của tôi về nàng ta chỉ là 1 người con gái mặc trang phục hoàng tộc, chìm trong đám đông đang quây quần hành lễ, mà cũng bởi khoảng cách quá xa, tôi cũng không nhìn rõ nàng ta hình dạng ra sao.
Có điều, Lí Thừa Ngân thật sự thích nàng ta. Nghe nói hắn vốn không muốn lấy tôi, là Hoàng hậu đã hứa, lập tôi thành Thái tử phi rồi, hắn mới có thể phong Triệu lương đệ lên làm lương đệ, thế nên tôi biến thành cái kẻ đáng ghét nhất. Lí Thừa Ngân chỉ lo lắng tôi sẽ ức Hi*p Triệu lương đệ, thế nên thường ngày không để nàng ta đến điện chỗ tôi, càng không cho phép tôi được đến viện chỗ nàng ta. Không hiểu hắn nghe ai xàm tấu, nói nữ tử Tây Lương bản tính quen đố kỵ, còn biết phù phép bỏ bùa hại người, thế nên mỗi lần cãi nhau, chỉ cần tôi vừa nhắc đến Triệu lương đệ, hắn đã như con mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên, riêng sợ tôi thật sự đi ức Hi*p Triệu lương đệ.
Có những lúc tôi thật sự hơi đố kỵ với Triệu lương đệ, mà không hẳn là ghen với những cái nàng ta có, chỉ là ghen vì có người lại đối với nàng ta như vậy. Tôi một thân một mình ở Thượng Kinh, bơ vơ không nơi nương tựa, Vĩnh Nương mặc dù đối với tôi là tốt đấy, nhưng tôi lại không thể bắt chuyện được với bà ấy, thậm chí có những lời tôi nói bà ấy nghe không vào.
Ví dụ như người Tây Lương chúng tôi vào ban đêm gió “xào xạc” lướt qua lau sậy, chúng tôi rong ngựa chạy một mạch trên sa mạc bao la. Mà màn đêm màu xanh tím lại gần gũi vô cùng, trong suốt vô cùng, mịn màng vô cùng, dường như là món thạch nho vị thanh thanh mát lạnh, nhâm nhi một miếng, cảm nhận như nó đang hiển hiện ngay bên khóe miệng. Vĩnh nương còn chưa được nhìn thấy quả nho, thì làm sao có thể hiểu được thạch nho là như thế nào. A Độ mặc dù hiểu lời tôi nói đấy, nhưng dù tôi có nói đến sùi bọt mép thế nào đi chăng nữa, nàng ta nhiều nhất cũng chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Mỗi lần như thế, tôi lại nhớ nhà kinh khủng, nhớ Tây Lương ồn ào náo nhiệt của tôi. Càng nhớ Tây Lương, tôi lại càng ghét nơi Đông Cung lạnh lẽo mà lặng ngắt như tờ này.
Tôi và Vĩnh Nương đi thăm Triệu lương đệ vào một chiều nắng ráo, theo hầu phía sau còn có mười hai đôi cung nữ, có người cầm Ⱡồ₦g xông hương, có người phe phẩy quạt lông gà, lại có người bưng tráp gấm đựng lễ vật. Đội ngũ như thế đi đi lại lại trong Đông Cung quả thực khiến người ta phải chú ý. Đến viện của Triệu lương đệ, nàng ta chừng như sớm đã nghe người bẩm báo rằng tôi sắp đến, thế nên cửa chính rộng mở, phục sẵn ở thềm đợi tôi.
Trong phủ nàng ấy có trồng một gốc cây quất rất thơm, những trái quất non kết thành từng chùm xanh mơn mởn, hệt như vô số cụm đèn Ⱡồ₦g nhỏ xinh. Tôi xưa nay chưa từng được chứng kiến, lại cảm giác thấy hay hay, ngoái qua xem. Ngay lúc phân tâm, tôi không chú ý đến dưới chân, lại đạp lên váy mình, “soạt” một cái đã té ngã.
3 năm nay mặc dù tôi khổ tâm luyện tập, vậy mà vẫn thường xuyên giẫm phải vạt váy. Quả này tôi ngã chẳng ra làm sao cả, Triệu lương đệ vội vàng tiến lên đỡ tôi: “Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ ạ?”
Thực ra tôi còn nhỏ hơn nàng ta đến hai tuổi… nhưng mà được nàng ta dìu, tôi vẫn còn đang cắn răng chịu đựng, đau quá ấy chứ.
Triệu lương đệ dìu tôi vào tận trong điện, sau đó sai người đi pha trà.
Quả ngã ấy thật sự rất đau, tôi ngồi trên ghế không dám nhúc nhích, nhúc nhích 1 cái thôi là sẽ đau nhức nhối rồi.
Vĩnh Nương chớp thời cơ lệnh cung nữ trình lễ vật lên, Triệu lương đệ đứng dậy hành lễ với tôi: “Cảm tạ tỷ tỷ ban tặng, tiểu muội thẹn không dám nhận.”
Tôi không biết phải nói gì mới được, may có Vĩnh Nương, bà ấy liền đỡ Triệu lương đệ dậy: “Xin Lương đệ đứng dậy, thực ra Thái tử phi luôn muốn đến thăm Lương đệ, chỉ là chưa có dịp. Lần này Hoàng hậu sai người đón Tự nương nhập cung, Thái tử phi lo lắng Lương đệ ở đây không có ai chăm sóc, thế nên ngày hôm nay mới có ý đến thăm. Mấy thứ lễ vật này, là do Thái tử phi dày công chọn lựa, mặc dù có chút đơn sơ, nhưng cốt ở cả tấm lòng. Sau này nếu như Lượng đệ thiếu thứ gì, chỉ cần dặn dò người qua lấy, ở Đông Cung này, Thái tử phi xem Lương đệ như tỷ muội thân thiết, chỉ mong Lương đệ không cảm giác xa cách.”
Triệu lương đệ thưa: “Tấm lòng quý mến của tỷ tỷ, tiểu muội đã hiểu.”
Nói thật là, những gì bọn họ nói, tôi nửa hiểu nửa không, chỉ cảm thấy ngột ngạt bức bối. Nhưng mà Triệu lương đệ hóa ra không xinh đẹp như tôi tưởng tượng, chẳng qua nàng ta hòa nhã, nói lời dịu dàng êm ái, mặc dù tôi cũng chẳng ưa nàng ta, nhưng cũng cảm giác không thể nào ghét được.
Tôi ở phủ Lương đệ cả một buổi chiều, nghe Vĩnh Nương hầu chuyện Triệu lương đệ. Triệu lương đệ hình như rất quý Vĩnh Nương, bà ấy nói hết chuyện đến chuyện nọ, Triệu lương đệ nghe rồi che tay áo mà cười, sau đó Triệu lương đệ còn khen ngợi tôi, khen tôi có người cung nữ đắc lực đến thế.
Từ phủ Triệu Lương đệ ra về, tôi gặp Bùi Chiếu. Hôm nay đến phiên đi tuần, hắn dẫn theo Vũ Lâm quân đang từ chính thất đi ra, thấy tôi dẫn người rầm rộ bước ra từ phủ Triệu lương đệ, hẳn tỏ vẻ như thể rất kinh ngạc nhưng hắn không nói gì, bởi lẽ có giáp trụ trên người, chỉ chắp tay vái lễ: “Mạc tướng tham kiến Thái tử Phi.”
“Miễn lễ.”
Nhớ lần trước may mà có hắn ra tay cứu giúp, tôi nói đầy cảm kích: “Bùi tướng quân, tối ngày hôm đó đa tạ ngươi!” Nếu không tôi đã bị lũ vô lại kia truy đuổi đến ૮ɦếƭ rồi, mặc dù cùng lắm thì đánh nhau một trận xong thoát thân, nhưng mà lũ khốn ấy toàn là Vũ Lâm lang của Đông Cung, lỡ đâu đánh xong, bọn chúng mang hận, phát hiện ra tôi là Thái tử phi, như vậy thì không hay ho cho lắm.
Bùi Chiếu vẫn tỉnh bơ: “Thái tử phi nói gì, mạc tướng không hiểu.”
Tôi còn chưa kịp nói thêm vài câu với hắn, đã bị Vĩnh Nương kéo đi. Quay về điện, Vĩnh Nương mới giáo huấn: ‘Namnữ thụ thụ bất thân, Thái tử phi không nên qua lại với Kim Ngô tướng quân.”
Nam nữ thụ thụ bất thân ấy à, nếu mà Vĩnh Nương biết được lúc tôi chuồn ra ngoài, thường xuyên thách rượu nghe hát đánh nhau với đám nam nhân, nhất định sẽ giật mình đến lịm người đi mất.
Đùi tôi ngã sưng một cục to tướng, A Độ giúp tôi bôi thuốc trị thương. Tôi lại muốn bỏ ra ngoài đi chơi, thì sách cũng đã chép xong rồi mà. Thế nhưng dạo này Vĩnh Nương rất sít sao, tôi định đêm khuya tĩnh lặng sẽ lẻn ra. Nhưng khó mà thành được, bởi lẽ tối ngày hôm đó, Lí Thừa Ngân đột nhiên tới.
Xưa nay hắn chưa từng tới chỗ tôi vào buổi tối, thế nên chẳng ai phòng bị gì, Vĩnh nương đã về phòng ngủ, cung nữ trực đêm cũng ăn bơ làm biếng ngủ gà ngủ gật, tôi và a Độ 2 người chơi bài lá, ai thua phải ăn quýt. A Độ liên tục thắng bốn ván, hại tôi phải ăn 4 trái quýt to, bụng dạ cứ cồn cào tức tối, đúng lúc này thì Lí Thừa Ngân đột ngột đến.
Theo cái bộ tôi học vẹt từ hồi đại lễ sắc lập thì trước khi hắn đến – nơi này cần phải chuẩn bị để cung nghênh, y phục sẵn sàng, lò sưởi đặt củi an tức để xông hương thơm, đêm thì sắp sẵn nước trà để sáng hôm sau pha xúc miệng….toàn là có điều lệ có danh mục viết lên rõ ràng cả đấy. Nhưng mà đấy là việc của cung nữ, tôi chỉ cần đôn đốc họ làm cho tốt là được. Vấn đề là Lí Thừa Ngân xưa nay chưa từng qua đêm ở đây, thế nên từ tôi cho đến Vĩnh nương cho đến tất cả mọi người đều dần trở nên lơ là, đám người hầu càng lười nhác, chẳng có ai còn dựa theo khuôn sáo kỹ lưỡng từng li từng tí ấy mà sửa soạn gì cả.
Thế nên đương lúc hắn bước vào, chỉ có tôi và A Độ đang ngồi bên bàn, vui vẻ phấn khởi đánh bài.
Tôi vừa bốc được quân bài ngon, đột nhiên trông thấy Lí Thừa Ngân, còn tưởng mình nhìn lầm cơ đấy, đặt bài xuống rồi mới ngẩng đầu lên nhìn một cái. Ơ, hóa ra đúng là Lí Thừa Ngân thật!
A Độ đứng lên, mỗi lần Lí Thừa Ngân đến không tránh khỏi cãi nhau với tôi, có vài lần chúng tôi còn xém chút thì gây lộn, thế nên hắn vừa bước vào, nàng ấy đã găm sẵn thanh đao bên mình, cảnh giác nhìn chòng chọc vào hắn.
Khuôn mặt Lí Thừa Ngân vẫn cứng nhắc như mọi ngày, ngồi phịch lên giường.
Tôi không biết hắn muốn làm gì, đành ngây thuỗn nhìn hắn.
Cứ như thể hắn đang ấm ức không có chỗ giải tỏa, lạnh nhạt ra lệnh: “Cởi giầy!”
Lúc này, cung nữ cũng tỉnh, thấy Lí Thừa Ngân lại đang ngồi ở đấy, đột nhiên hệt như nhìn thấy ma quỷ, vừa nghe hắn ra lệnh, mới sực tỉnh ngộ, vội vàng tiến lên giúp hắn tháo giầy. Ai dè Lí Thừa Ngân nhấc chân đã đạp cho nàng ta một cái: “Bảo chủ ngươi đến làm!”
Chủ nhân của nàng ta làm gì còn ai khác nữa, ít nhất chủ nàng ta trên danh nghĩa ở điện này, đương nhiên là tôi rồi.
Tôi dìu cung nữ đó đứng dậy, rồi đập bàn: ‘Sao điện hạ lại đạp người ta?”
“Ta đạp thì sao! Ta còn muốn đạp nàng nữa cơ đấy!”
A Độ “soạt” một tiếng đã tuốt thanh đao bên mình, tôi lạnh lùng hỏi: “Không phải chàng lại đến để cãi nhau đấy chứ?”
Hắn chợt mỉm cười: “Ta không đến để cãi nhau với nàng, ta đến để ngủ.”
Sau đó hắn chỉ vào A Độ: “Ra ngoài!”
Tôi không rõ hắn muốn làm gì, nhưng mà xem ra hắn đến cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, lại còn làm ầm ĩ lên như thế, kinh động đến không ít người. Những người đang ngủ cũng choàng tỉnh, bao gồm cả Vĩnh Nương. Vĩnh Nương thấy hẳn đêm hôm khuy khoắt mò đến, không tránh khỏi vừa kinh sợ vừa mừng thầm, kinh sợ vì hắn tỏ bản mặt cáu kỉnh, còn mừng thì có lẽ Vĩnh Nương cảm thấy hắn đến chỗ tôi đã là một việc tốt lành rồi, dẫu cho hắn chuyên đến để gây sự với tôi.
Vĩnh nương vừa vào thì bầu không khí cũng không căng thẳng nữa, bà ấy bố trí người đi sửa soạn trà nước, áo ngủ, nước súc miệng…Tất cả được một phen bận rộn, hỗn loạn phô trương đến mức khủng khi*p. Tôi bị cả đám người vây quanh ba chân bốn cẳng chải đầu một lượt, sau đó đổi áo ngủ, đợi lúc tôi ra ngoài thì Vĩnh Nương cũng đẩy A Độ đi, vốn dĩ A Độ không nỡ rời đi, Vĩnh Nương cúi sát tai nàng ấy không hiểu nói câu gì đó mà A Độ đỏ bừng mặt ngoan ngoãn theo bà ta lui ra ngoài. Nói chung, sau trận nhớn nhác hỗn loạn thì trong điện đột nhiên chỉ còn sót lại có tôi và Lí Thừa Ngân.
Xưa nay, tôi chưa từng mặc áo ngủ mà lại độc chỉ có 1 một mình đứng trước mặt nam nhân nào cả, tôi cảm giác cơn ớn lạnh kì quặc, hơn nữa phen giầy vò ban nãy cũng làm tôi mệt lắm rồi. Tôi ngáp một cái thật dài, lên giường, kéo chăn rồi ngủ luôn.
Còn như Lí Thừa Ngân có ngủ hay không, cái đó đâu phải là chuyện tôi nên bận tâm đâu.
Nhưng mà tôi biết sau đó Lí Thừa Ngân cũng lên giường nằm ngủ, bởi vì chỉ có 1 chiếc chăn, hắn hung hăng đá tôi 1 cái: “Nàng nằm dịch ra một chút đi!”
Tôi đang thiêm thi*p, lại bị hắn đá cho tỉnh cả ngủ.
Lúc tôi sắp ngủ thì tính tình luôn luôn hiền dịu ở mức đặc biệt, thế nên tôi không thèm cãi với hắn, còn nhường một nửa chăn cho hắn. Hắn quấn lấy chăn, xoay lưng lại phía tôi, mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm đó tôi không tài nào ngủ được, bởi lẽ Lí Thừa Ngân cứ trở mình suốt, mà tôi lại không quen chung chăn với người khác, giữa đêm hắn kéo hết chăn qua, hại tôi lạnh quá rùng mình tỉnh, tôi đành đá hắn 1 cái rồi giật chăn về. Hai người nửa đêm chỉ vì chuyện chiếc chăn mà cãi vã, hắn tức tối nói: “Nếu không phải Sắt Sắt khuyên nhủ ta, thì không bao giờ ta đến đây!”
Sắt Sắt là tên gọi của Triệu lương đệ, lúc hắn nói ra tên nàng ta, ngữ khí lẫn thần sắc luôn hòa nhã vô cùng.
Tôi nhớ lại lúc ban chiều, những chuyện Triệu lương đệ nói, lại còn những lời của Vĩnh Nương từng kể, cuối cùng tôi đã hơi hiểu ra, trong lòng đột nhiên thấy có hơi khó chịu.
Thực ra tôi cũng chả để ý đâu, trước kia lúc hắn không đến, tôi vẫn cảm thấy chẳng có gì phải chật vật cả, thế nhưng tối nay hắn mò tới, trong lòng tôi lại thấy có đôi chút buồn buồn.
Tôi biết phu thê thì ngủ chung, nhưng mà tôi cũng hiểu, xưa nay hắn nào đã từng coi tôi như là thê tử của hắn đâu.
Thê tử của hắn là Triệu lương đệ kia kìa, hôm nay tôi đi thăm Triệu lương đệ, vả lại còn tặng nàng ta chút quà, nàng ta thấy tội nghiệp tôi, thế nên mới khuyên giải hắn qua bên này.
Phụ nữ Tây Lương chúng tôi, xưa nay chưa từng cần người khác phải rủ lòng thương xót.
Tôi bật dậy, nói với hắn: “Điện hạ về đi.”
Hắn lạnh nhạt nói: “Nàng yên tâm, trời sáng ta đi ngay.”
Hắn xoay lưng lại với tôi rồi ngủ tiếp.
Tôi đành ngồi dậy, choàng thêm áo, ra bàn ngồi.
Trên bàn đặt một chao đèn bằng lụa, chao đèn bao lấy ánh sáng chập chờn của đèn cầy, quầng sáng tròn ấm cúng, dường như muốn tràn ra, trong tim tôi tựa như cũng có thứ sắp trào ra ngoài. Tôi bắt đầu nhớ cha nhớ mẹ, tôi bắt đầu nhớ các ca ca của mình, tôi lại nhớ đến con ngựa nhỏ của tôi, tôi lại bắt đầu nhờ về Tây Lương của mình.
Mỗi lần cô đơn, tôi sẽ lại nhớ Tây Lương, những ngày tháng ở Thượng Kinh cô độc lắm, thế nên tôi chỉ nghĩ về Tây Lương mà thôi.
Chính vào lúc ấy, tôi chợt thấy trên cửa sổ có một bóng hình nhàn nhạt.
Tôi giật thót mình, dang tay đẩy mở cánh cửa.
Cái lạnh lẽo của gió đêm làm tôi đông cứng, bên ngoài không một ai, chỉ có ánh trăng mát lạnh bao phủ khắp nơi.
Tôi dợm đóng cửa sổ lại, đột nhiên thấy cành cây phía xa xa có 1 chiếc bóng trắng, nhìn kỹ mới nhận ra là 1 người mặc áo màu trắng.
Tôi bị dọa cho cứng lưỡi nghẹn họng, phải biết rằng nơi đây là Đông Cung, nơi nơi phòng bị nghiêm ngặt, lẽ nào lại có thích khách xộc vào hay sao?
Mà gã thích khách mặc đồ trắng ấy cũng quá to gan rồi.
Tôi trợn mắt với hắn, hắn thấy tôi, đêm khuya thanh tĩnh đễn nối tiếng gió thổi qua cũng nghe rõ mồn một, ngọn đèn đặt trên bàn gặp gió dập dềnh không yên, mà hắn đứng trên ngọn cây, lẳng lặng quan sát tôi. Gió lùa cành lá nhấp nhô, người hắn nhuốm màu trăng, cũng hơi lay động phập phồng lên xuống, sau lưng hắn là quầng trăng sáng, gió lớn thổi tung cánh tay áo lẫn mái tóc dài, cứ như thể hắn đang cưỡi trên mặt trăng.
Tôi nhận ra hắn rồi, là Cố Kiếm, là cái kẻ kì quái ấy.
Sao hắn lại lọt vào nơi này?
Suýt chút nữa thì tôi cắn phải lưỡi mình. Rồi chỉ một cái chớp mắt của tôi, gã Cố Kiếm đã biến mất hút.
Hay tôi nhìn nhầm, hay chỉ là giấc mơ mà thôi…
Tôi cảm thấy mình mắc bệnh nhớ nhà, làm việc gì cũng lừ đà lừ đừ. Đến ngày hôm sau trời vừa rạng sáng thì Lí Thừa Ngân bỏ đi, hơn nữa cũng không hề quay lại lần nữa. Vĩnh Nương cho đêm hôm ấy chính là một việc hỉ sự, nhắc đến là mặt mày liền rạng rỡ, tôi không nỡ nhẫn tâm kể với bà ấy, thực ra không có chuyện gì xảy ra đâu.
Đừng xem thường tôi tuổi còn nhỏ nhé, lúc tôi và A Độ tản bộ ngoài đường, từng hiếu kỳ đến mấy chỗ ăn chơi xem xét qua rồi, chưa từng ăn thịt lợn thì cũng phải thấy con lợn chạy qua chứ.
Vĩnh Nương cảm kích ý tốt của Triệu lương đệ. Một dạo còn lôi kéo nàng ấy đến chơi bài lá với tôi.
Hôm đó cũng không biết làm sao mà tôi cứ thua liên tùng tục, một ván hòa cũng không gỡ được. Tình trường không được như ý thì cũng thôi đi, thế mà đến bài bạc cũng không thắng nổi ư, Vĩnh Nương còn tưởng rằng tôi hiểu biết đột suất, cố ý nhường Triệu lương đệ, dỗ dành nàng ta vui.
Triệu lương đệ từ đó thường hay đến chỗ tôi đánh bài, nàng ta nói chuyện, thú thực là, làm người ta thích vô cùng, chẳng hạn như nàng ấy khen tôi đi đôi ủng nhỏ của Tây Lương, nàng ấy bảo: “Trung Nguyên chúng ta làm gì có loại thuộc da tinh xảo như thế này đâu.”
Tôi mừng lắm liền đáp lời nàng ấy, đợt này nếu mà cha mẹ ta phái người đến, ta sẽ bảo họ mang theo vài đôi giầy đẹp đẹp đến, tặng cho nàng ấy.
Triệu lương đệ vừa đánh bài vừa hỏi tôi: “Thái tử phi lúc nào thì tiến cung đi thăm Tự Nương ạ?”
Tôi thấy khó hiểu, vì sao tôi lại phải vào cung thăm Tự Nương, nàng ta đang yên đang lành ở trong cung, lại có Hoàng hậu cử người đến chăm nom, làm sao tôi còn phải đi thăm nữa? Vả lại Vĩnh Nương đã kể với tôi, Triệu lương đệ từng vì chuyện Tự Nương mà náo loạn một phen ra trò, khóc đến mấy ngày cơ đấy, hại Lí Thừa Ngân phải thề độc, dẫu cho Tự Nương có sinh được con trai, hắn cũng quyết không để ý đến Tự Nương. Tôi cảm giác Triệu lương đệ này ắt hẳn phải ghét Tự Nương lắm, nhưng nàng ta trước mặt tôi giả vờ rộng lượng, còn cố ý đề cập đến
Vĩnh Nương ngồi bên cạnh nói: “Bây giờ Tự Nương đã nhập cung, chưa có tuyên triệu của Hoàng hậu nương nương thì Thái tử phi cũng không tiện đi thăm được ạ.”
Triệu lương đệ “ừm” một tiếng rồi như thể chẳng hề để bụng. Hôm đó vận bài bạc của tôi cũng không tệ, thắng được vài đồng lẻ, đợi Triệu lương đệ đi rồi, Vĩnh Nương đã nói với tôi: “Thái tử phi nhất định phải đề phòng, không thể để Triệu lương lấy người ra làm bia đỡ tên.”
Có lúc Vĩnh Nương nói tôi chẳng hiểu gì cả, ví dụ như cái câu ‘bia đỡ tên’ này
Vĩnh Nương nói: “Triệu lương đệ hận Tự Nương như thế, ắt hẳn sẽ tìm đủ mọi cách khiến đứa bé kia không thể sinh ra được. Thị muốn làm gì, Thái tử phi tốt nhất là cứ mặc thị, vui vẻ mà thuận nước giong thuyền, thế nhưng Thái tử phi không thể để mình rơi vào cái bẫy của thị được.”
Tôi lại càng khó hiểu hơn, đứa trẻ thậm chí đang ở trong bụng Tự Nương, Triệu lương đệ còn có cách gì để khiến đứa trẻ không thể chào đời. Vĩnh nương nói: “Cách thì nhiều lắm, Thái tử phi là người đứng đắn, không nên tìm hiểu những chuyện này.”
Tôi cảm thấy Vĩnh Nương cố tình nói thế, bởi lẽ xưa nay tôi nào có cảm thấy mình đứng đắn, nhưng bà ấy đã nói vậy, thì tôi cũng không nỡ trơ mặt mà truy cứu nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc