Đóng Cửa Thả Boss - Chương 21

Tác giả: Tứ Mộc

An Tín nén nỗi đau đứng thẳng người dậy, lấy hơi nói một lèo: “Đến chơi một lúc, chuẩn bị đi bây giờ”. Cô quay đầu gọi Khải Khải, cũng chẳng buồn đề ý xem Dụ Hằng phản ứng thế nào, bỏ mặc Cash đứng cạnh và Helen trước mắt,
Ra khỏi quảng trường, một hơi ấm nóng phả tới từ sau gáy, Cash đã đuổi theo kịp, đón lấy ván trượt trong tay cô, nghiêm túc nói: “Để tôi đưa cô đi bệnh viện”.
Bác sĩ chẩn đoán là không có gì đáng ngại.
An Tín từ bệnh viện trung tâm thành phố bước ra, nhớ lại chuyện lần đầu tiên “được” bác sĩ nghiêm túc băng cho quả đầu Ả Rập, nghĩ đến đã sợ. Cash thấy cô vừa xoa mớ tóc xoăn vừa ngó lại phía sau, còn dừng lại hỏi: ““Sao thế? Sau đầu cũng đau sao?”
Sao An Tín xua tay, lúc sau bỗng sửng sốt nói: “Ơ, sao tôi lại đi cùng với anh nhỉ?”, với loại người khẩu Phật tâm xà như anh ta, cô vốn nên tránh xa mới phải.
Cash lại nở nụ cười mê hồn: “Thực ra thì, bản chất tôi cực thuần khiết lương thiện, nên vô tình đã thu hút cô”.
An Tín đến ánh mắt xem thường cũng chẳng buồn nhìn, quay đầu đi luôn. Cash kéo cô lại: “Cô nàng tóc xoăn, tối nay có buổi tiệc làm ăn mà tôi lại đang thiếu người đi cùng, cô nhé, coi như báo đáp việc tôi đưa cô đến bệnh viện”.
“Miễn đi, chỗ đó không hợp với người như tôi”.
Cash khoanh tay, đăm đắm nhìn cô như đang nghĩ ngợi gì: “Cô đang trốn tránh Dụ Hằng đúng không?”
An Tín buông tay: “Anh ta đi đâu tôi nào có biết”.
“Lẽ nào cô không muốn trả thù anh ta chút nào sao?” Anh nghiêng người, khẽ nói một hơi dịu dàng, ánh nắng xuyên qua vai anh vương chút bóng râm lên người cô, “Cô nghĩ xem, khoác tôi dự tiệc, tôi sẽ làm cho cô xinh đẹp tỏa sáng, vẻ kinh ngạc và đố kỵ trên mặt anh ta lúc đó hẳn thú vị biết bao…”
An Tín ngẩng đầu nhìn Cash, không đáp. Cash xoa cằm cười: “Sao hả?”
“Anh bị bệnh à?”
Anh ta vẫn cười rạng ngời như thế, ánh nắng chói mắt đổ trên vai.
“Chắc anh biết Tôn Ngộ Không chứ? Một đứa trẻ bị hủy hoại”.
Anh ta chỉ cười không nói. Cô nói tiếp: “Không ai biết nguyên nhân nó đại náo thiên cung, bởi nó đã phải lòng Quan m. Như đứa trẻ phá phách, muốn có được sự quan tâm của mẹ. Nếu vòng kim cô không phải bà ấy đưa ra, lúc bị gậy đánh ૮ɦếƭ từ lâu rồi. Kim cô thít chặt, đau không phải ở đầu, mà ở tim”.
Người đàn ông trước mặt nín cười: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Tôi đang thắc mắc một chuyện – Lúc còn nhỏ có phải đã từng bị Dụ Hằng ђàภђ ђạ? Hoặc là anh yêu thầm anh ấy như con khỉ kia, muốn thông qua đủ cách kỳ quái hiếm lạ để thu hút sự chú ý của anh ấy?”
Cash cười để lộ hàm răng trắng, người có thể nghĩ ra những điều xấu xa đến thế, lại còn cười vô tư như vậy.
An Tín không kìm được nói: “Anh thôi đi, muốn tấn công Boss của chúng tôi sao? Còn khó hơn lên trời nữa đó. Anh không thấy vẻ mặt quanh năm bốn mùa lạnh lùng như núi tuyết không anh ta sao?”
Mắt Cash bỗng sáng lên: “Cô không tin anh ta sẽ đố kỵ? Đau lòng? Có muốn đánh cược không?”
An Tín lần này chẳng buồn quay đầu lại đi thẳng: “Thần kinh!”
Sau lưng vang lên tiếng cười sảng khoái của Cash: “Cô em tóc xoăn, làm thế nào bây giờ, tôi nhận ra là tôi thực sự rất thích cô mất rồi!”
Sáu giờ tối hôm đó, An Tín đang mở kênh manga húp mì xì xụp, Cash đột nhiên đại giá quang lâm[13]. Cô sửng sốt đến suýt đánh rơi cả đĩa, ra sức lườm nguýt, bảo anh đi ra.
[13] Hạ cố đến chơi.
“An Tín, con không định giới thiệu à?” Mắt mẹ kiểu “đằng nào thì việc cũng đã rồi”, căn bản không cần hỏi anh ta là ai, cứ như ai đến nhà cũng là có quan hệ mờ ám với con gái mình vậy.
An Tín cuống quá, rút củi đáy nồi[14] luôn: “Là anh của Lan Nhã”.
[14] Ý nói giải quyết tận gốc vấn đề.
Quả nhiên, mặt mẹ xị xuống. Bà quay người xuống bếp bưng lên một cốc trà bích la xuân đã pha sẵn, đặt lên bàn: “Mời cứ tự nhiên”, rồi giành điều khiển đi xem ti vi.
An Tín đưa Cash ra cửa, ít nhiều có phần bối rối: “Mẹ tôi có thành kiến với cô Lan…”
“Không sao”. Cash định xán lại gần cô, cô nhanh nhạy tránh ra xa.
Anh cười nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị đuổi ra khỏi cửa rồi, cuối cùng vẫn không thành công”.
Cô không muốn vòng vo với anh ta nữa. “Cash, cảm ơn tấm thịnh tình của anh, có điều tôi thực sự không muốn đi, anh tìm người khác đi”
Cash không vì thế mà xao động: “Chỉ có cô đi cùng thì tôi mới có thể thưởng thức vẻ mặt của Dụ Hằng, đổi lại là người khác…” anh ta buông ra nói: “Tôi còn chưa bằng lòng”.
An Tín chợt nhớ ra bức thiếp Lan Đình còn chưa đưa cho Mr. Cố, thoáng chần chừ, sau cùng cũng đồng ý. Cô biết anh chàng họ Cố kia cũng là thương nhân, những buổi tiệc kiểu như hôm nay tự khắc cũng sẽ góp mặt.
Đầu tiên Cash tháp tùng cô tới tiệm làm tóc, có điều khi nhà tạo mẫu tán tụng mái tóc xoăn của bạn gái anh sẽ càng đáng yêu hơn, anh liền giơ gọng kìm kẹp chặt bàn tay cô, để mặc nhà tạo mẫu xử lý.
Bước thứ hai là trang phục. An Tín sống ૮ɦếƭ không chịu khoác váy dài với áo choàng công chúa, Cash nhượng bộ, mua cho cô bộ váy và giầy kiểu Hàn Quốc, ép cô thay đồ, suốt dọc đường vô cùng thỏa mãn với tạo hình xinh đẹp của cười nói: “Ôi, tôi thực sự đắm chìm mất rồi, làm sao bây giờ”.
Buổi tiệc làm ăn tối nay thuộc cấp cao nhất. Xe còn chưa dừng hẳn, An Tín đã trông thấy ánh hào quang màu lam bao quanh công trình như hoàng cung, trước cửa còn có đông đèn flash nhấp nháy tụ lại hai bên thềm cửa, liên tục tách tách chụp ảnh khách quý đi qua.
Đây mà là tiệc tối cái gì chứ, rõ ràng chẳng khác lễ trao giải Oscar là bao.
An Tín vừa xuống xe đã vớ ngay hộp gấm ở ghế sau dùng dây buộc lên người, thấy Cash sầm mặt: “Đấy là cái gì? Lại cả túi vải sau lưng? Sao giống hiệp khách đội mũ đeo kiếm tây du trong phim cổ trang vậy?”
An Tín phớt lờ anh, tiếp tục làm một chuyện còn đáng sợ hơn. Cô kéo gấu váy lên, thắt nút rõ chặt, lại còn xắn tay áo lên thổi phù vào lòng bàn tay: “Nào, anh tránh ra một chút, đừng ngăn trở chính sự của tôi”.
Cô kiên quyết không chịu sóng bước cùng anh bước lên thảm hoa cửa chính, trái lại, cô giẫm lên nóc xe anh, bám vào cái cây to, leo thoăn thoắt lên tường cao, trèo vào ban công vây quanh.
Cash ngước nhìn cô, cười để lộ hàm răng trắng.
“Mở mang tầm mắt đi”. An Tín cúi nhìn xuống, rất nhanh đứng vững lại, nghĩ thầm, “Xem anh còn dám có hứng thú với tôi nữa không”. Quay đầu lại, cô lập tức chuồn vào phòng nghỉ tầng hai, tìm nhân vật mục tiêu, Mr. Cố.
Người An Tín gặp đầu tiên là Dụ Hằng.
Cô bước ra từ cửa phòng nghỉ, chợt bắt gặp hai bóng người quen thuộc lướt qua trước mắt, bước về bên trái. Cô nhìn không rõ người khoác tay Dụ Hằng là ai, chỉ có thể phán đoán theo trực giác rằng đó là Helen.
Một bộ váy dài, tà váy như sóng biển tung bay lướt trên thảm, không phải phong cách của Helen thì là ai khác được.
An Tín không mấy hứng thú quan sát hai người họ, chỉ là cô nghĩ Mr. Cố nhất định sẽ xuất hiện xung quanh Dụ Hằng, cô miễn cưỡng bám theo. Đương nhiên trong chuyến đi này, cô cũng phát hiện ra rất nhiều chuyện mới lạ.
Helen dựa vào lòng Dụ Hằng, rủ anh khiêu vũ. Dụ Hằng mặc bộ vest chỉnh tề, màu xám đậm tôn lên vẻ quyến rũ không khoa trương, kết hợp với thân hình mỹ nữ càng nổi bật hơn bao giờ hết. Anh cúi đầu theo từng bước chân của Helen, miệng nói gì đó ngắn gọn, vẻ mặt hờ hững như xưa naytrên lan can tầng hai thấy anh vui vẻ.
Họ không trông thấy cô, cô biết.
Nhưng cô không nhẫn tâm xem tiếp.
Helen lúc này bắt đầu ra tay, đẩy Dụ Hằng dựa vào cột tròn sau lưng, lao vào lòng víu lấy cổ anh, nhón gót áp đôi môi mềm mịn như cánh hoa lại gần…
Quả nhiên là Bá Vương ngạnh thượng cung (15).
(15)Thời xưa, khi lắp dây cung trên cung tên, phải buộc chặt dây cung vào một đầu của cung rồi dùng hai chân kẹp chặt, chỗ lõm trên cung vừa hay ở ***, lợi dụng nguyên lý đòn bẩy uốn cong cánh cung, rồi gắn đầu còn lại của dây cung lên cung, có vậy mới lắp được dây cung.
Nhưng truyện kể lại Sở Bá Vương Hạng Vũ với sức mạnh vô địch, khi lắp dây cung buộc chặt một đầu dây cung, rồi chỉ dùng lực hai cánh tay là có thể uốn cong cung, hoàn toàn dùng sức mình lắp được dây cung, từ đó mới có câu “Bá Vương ngạnh thượng cung”, ở đây ý nói là cưỡng hôn.
An Tín nhanh chóng đưa mắt qua chỗ khác, tựa vào lan can thở hắt ra, cô biết lòng mình đã ૮ɦếƭ thật rồi. Cô đứng một lúc, vuốt phẳng lại tay áo và gấu váy, lặng lẽ men theo cầu thang xoắn ốc xuống tầng một.
Cô tìm thấy Mr. Cố ở phía sau sofa ngoài ban công, anh ngồi một mình, vẻ mặt hờ hững, như không muốn tham gia vào dạ yến phù phiếm ầm ĩ, ánh mắt xa cách. Cô đem hộp nhung tranh chữ tới tặng, nhanh chóng nói rõ đầu đuôi, rồi cúi chào cáo từ.
“Cảm ơn.” Mr. Cố trông thấy bức thiếp Lan Đình, ánh mắt dịu đi nhiều.
An Tín không nghĩ ngợi gì bước ra cửa. Cash đợi dưới sảnh, nheo mắt nhìn cô cười: “Tôi tiễn cô?”
“Không cần đâu”. Theo lợi né hại ai mà không biết, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì tránh xa Cash, ấy là thượng sách.
Cash lại muốn kéo tay cô, cô giơ nắm đấm ra dấu, hắn cười: “Ngoài này nhiều phóng viên giải trí thế này, cô ra đây gì?”
An Tín lại định xắn tay áo lên, Cash hốt hoảng ấn tay cô xuống: “Đừng xắn nữa, đừng xắn nữa, để tôi nghĩ cách – con gái nên nhã nhặn một chút vẫn hơn”.
Trong lúc hai người giằng co, thì một bóng người từ trên sảnh đá chầm chậm bước xuống, bộ quần áo màu xám đậm, dưới ánh trăng ánh đèn chiếu rọi đẹp trai không gì sánh được, lại cũng lạnh lùng vô tình.
Dụ Hằng bước đến đứng trước mặt An Tín, ánh mắt dừng lại trên đôi tay đang xoắn xuýt vào nhau của cô và Cash. “Em đến tìm Cố Dực?”
An Tín thản nhiên nhìn lại anh: “Đúng, đi tặng thiếp Lan Đình”.
Dụ Hằng làm như không trông thấy Cash, chỉ nhìn chăm chăm vào mắt cô: “Đến đây rồi định đi luôn sao?”
Cô tò mò nhìn lại anh: “Lẽ nào còn phải nhảy một điệu mới được về?”
Cash bật cười khùng khục không đúng lúc chút nào. Cô trợn mắt lườm anh ta một cái. Anh ta đột nhiên đưa tay choàng qua vai cô, mạnh đến độ khiến mặt cô biến sắc. “Cô nàng tóc xoăn đáng yêu này tối nay là bạn đi cùng với tôi”.
Tiêu rồi, An Tín ngấm ngầm lấy hết sức cạy tay Cash ra, không khỏi thở dài trong lòng: kẻ dung tục mãi mãi kẻ dung tục, chưa trông thấy sắc mặt Dụ Hằng thì sao chịu bỏ cuộc được.
Cô quay sang nhìn Cash, Cash quả nhiên đang nhìn Dụ Hằng không chớp mắt.
Thần sắc Dụ Hằng không hề thay đổi, vẫn nguyên vẻ dửng dưng quan cách.
An Tín đã đoán đúng.
Đại nhân Dụ Hằng dẫu Thái Sơn đổ sụp trước mắt cũng không biến sắc là đẳng cấp nào chứ, thứ này so với những sóng gió anh từng trải có đáng gì, kẻ dân đen là cô cũng đoán ra được, cho nên chỉ có thể ngước nhìn.
An Tín vùng vẫy khỏi sự kìm hãm của Cash, quay đầu đi về phía cửa tường. Cash đuổi theo: “Này, tôi nói cô em tóc xoăn sao không biết tốt xấu gì thế hả”. Lại gần rồi, anh đột nhiên kéo đầu cô lại gần, giật lại bên miệng trong tay áo của anh ta đang run lên, cô thắng rồi. À không phải, là tôi thắng rồi”.
An Tín ước lượng độ cao của tường, đột nhiên quay mặt sang nói: “Đến đây!”
Cash cảnh giác lúi lại một bước: “Cô định làm gì?”
Cô cúi đầu lại thắt nút gấu váy lại, bắt đầu xắn tay áo: “Anh cúi xuống, để tôi giẫm lấy đà nhảy lên”.
“Không!” Cash kiên quyết từ chối.
“Vậy tôi gọi điện cho cô Lan, nói anh không muốn giúp tôi theo đuổi Dụ Hằng, ngược lại còn lấy anh ta ra làm trò đùa?”
Mặt Cash toát lên vẻ nghĩ ngợi.
An Tín nín cười trong lòng, cô biết anh ta sợ Lan Nhã bù lu bù loa khóc lóc đòi tự tử. Sau cùng, chàng công tử hào hoa ăn vận toát lên vẻ cao quý ấy mím môi nói: “Tôi bế cô lên cây, cô tự trèo lên nhé”.
An Tín thành công giẫm lên cánh tay và vai Cash, ngồi trên chạc cây từ cao nhìn xuống cười: “Ôi tôi quên không nói với anh, vừa nãy lúc nhảy vào tôi thấy có cánh cửa nhỏ đang mở, thực ra không cần phải giẫm lên anh để ra Cô nhân lúc Cash chưa nổi cơn điên nhảy vù xuống tường bao, nghênh ngang bỏ đi.
Có thể chà đạp Cash đại gian đại ác dưới gót chân, thứ cảm giác hả lòng hả dạ thật không ngôn ngữ nào tả xiết.
An Tín đi thẳng một mạch, không quay đầu lại. Trang viên sau lưng nổi lên trong ánh đèn mờ ảo, trong đó có người cô từng yêu, những điều khó nói tình cờ gặp phải qua sự gột rửa của Cash, đã nhạt đi nhiều, cô biết ngày tháng pháo hoa tối nay, sau cùng càng lúc càng nhạt dần, cho đến khi tan biến.
Tiến trình công việc ở Tam Khai triển khai đúng hạn, thời gian thấm thoắt đã qua năm ngày.
An Tín không lên “Phi Tiên” lần nào nữa, bởi lên đó cô không biết nên làm gì, trông thấy cái tên “Tướng Công Nửa Đêm” chỉ còn thấy bùi ngùi. A Joe liên lạc với cô nói tình hình Chính Nam tương đối ổn định, tập nhảy, đóng quảng cáo, làm tuyên truyền đều cười nói oang oang, không có vẻ gì là không vui cả.
An Tín hiểu quá rõ anh chàng đẹp trai thần tượng trong ngoài bất nhất này. Cô thở dài nói: “A Joe, anh vẫn nên để mắt đến cậu ta một chút, với tính cách của cậu ấy, khó tránh khỏi gây chuyện”.
Còn về quan hệ với cậu, cô xin cạch hẳn rồi.
Chính Nam từng đến Tam Khai quay MV, dẫn theo một đoàn người rầm rầm đi qua, đôi mắt giấu sâu dưới cặp kính râm. Một đội minh tinh lớn như thế tung hoành Tam Khai, khó tránh khỏi chạm trán với cô trợ lý chân chạy An Tín, anh dẫn đầu đoàn lướt qua cô, vương lại hương hoa trà đi xa rồi vẫn vướng vít nơi đầu mũi.
Coi như người dưng cũng tốt.
An Tín cầm bản đề án của phòng tuyên truyền bước vội vào phòng họp, bước tiếp trên quỹ đạo đúng đắn của cuộc đời cô.
Cấp trên Nguyễn Hoành trả lại bản tuyên truyền điện tử kỳ này, lý do là nội dung không có gì đặc sắc, không gây hứng thú cho người đọc. Tổ trưởng mục kế hoạch tìm cô tố khổ: “Cô nói xem bây giờ còn ai đọc “hỏi đáp GM” nữa chứ? Như lần trước, một bạn đọc đến từ Bắc Kinh góp ý với tôi, nói forum giảng giải dở hơi bỏ mẹ, chả hiểu biết gì sất, nhưng tôi cũng tủi thân chứ, những vấn đề phần nói đến mười mấy lần rồi, thế mà vẫn có người không ngừng gửi vào hộp thư của tôi hỏi – Bạch ca, tôi bấm ENTER sao không thấy gì cả?”
An Tín trong lúc anh ta đang than vãn, ngó qua một lượt bản mềm. Đợi lão Bạch nói hết, cô mới nói với anh ta: “GM giờ là quần thể yếu thế, anh không biết sao?”
Lão Bạch khoanh tay thở dài: “Phải rồi, game thủ đều hy vọng có “Tết GM” để biểu dương những cống hiến của chúng ta với game. Chỉ có điều không biết định ngày tết vào mười hai tiếng trước hay mười hai tiếng sau bảo trì đây, bởi hai khoảng thời gian ấy server cơ bản đều đang chật cứng”.
An Tín mím môi mỉm cười: “Thế chẳng phải đúng rồi sao? Lão Bạch có tế bào hài hước mà, đem phát huy hết vào forum “Tìm kiếm tiến độ” là hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề nan giải như ngôn ngữ khô khan”.
“Được rồi, được rồi”.
Cô lại xuất chiêu giúp anh: “Phải đổi định nghĩa GM. Cứ viết là – GM, một nghề tưởng như vẻ vang vô hạn song thực tế lại đầy máu và nước mắt, một công dân IT phấn đấu vươn lên giữa suối nước bọt của quảng đại quần chúng game thủ, một đấu sĩ thần thánh chiến đấu với S***g ống và đủ loại người trên tuyến đầu chat window…”
Lão Bạch cười ha hả: “Tôi phục cô rồi, An Tử. Lát nữa phỏng vấn Chính Nam cô cũng đi chứ, có cô ở đó nhất định sẽ rất xôm”.
An Tín tắt ngấm nụ cười trên môi, trốn tránh mãi lẽ nào vẫn không thể thoát nổi sao?
Chính Nam tuần này rất lạ. Chính Nam tuần này rất kiểu cách, Chính Nam tuần này rất xấu tính. Hàng ngày từ phòng tuyên truyền lan ra đủ loại thông tin, lấp đầy từng tầng của Tam Khai, đến cả An Tín suốt ngày vùi đầu vào công việc cũng nghe thấy.
Cô biết tính cách cậu trước giờ vẫn vậy. Không nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng, không gần cũng chẳng xa, một giây trước còn coi mình như đứa trẻ, một giây sau đã đưa mình lên trang nhất báo lá cải.
Cô đầu hàng, cô tránh xa, cô vì cậu mà mất đi người bạn trai đầu tiên, lại còn là cấp kim cương nữa.
Cô tự nhận là mình xui xẻo.
Nhưng không ngờ ông trời lại bắt đầu đùa cợt cô nhanh như thế, không tốn mảy may sức lực một lần nữa đẩy cô tới trước mặt cậu.
Chính Nam ngồi trong phòng chờ uống cà phê, đôi mắt đẹp giấu sau cặp kính râm. Trang phục của cậu cũng không có gì thay đổi, áo khoác ngoài màu trắng kết hợp với áo sợi màu lam, lộ ra khí chất thanh nhã trước giờ vẫn vậy. Lão Bạch đùn đẩy An Tín, để cô lên tiền tuyến, nghênh đón lạnh như tiền của đại minh tinh.
An Tín hắng giọng: “Xin hỏi cậu Chính Nam, “Đỗ Phong 2” sắp khởi quay vào cuối năm đúng không?” Nội dung phỏng vấn này cũng máy móc quá, toàn mấy câu hỏi nghiêm chỉnh, báo hại cô hơi run tay.
Chính Nam bắt chéo chân, khoanh tay nhìn cô, nhưng không đáp. Cô khó khăn mở miệng, cậu đột nhiên thốt ra hai chữ: “Cà phê”.
Lão Bạch vội vàng đón lấy: “Cà phê làm sao?”
Chính Nam khẽ mím đôi môi thanh tú, cười nhẹ: “Tôi muốn cà phê Blue Moutain “Tước sĩ” chính hiệu, không phải đồ uống liền”.
Lão Bạch trợn tròn mắt: “Cậu Nguyễn, Tước sĩ cách chỗ chúng tôi tới 20 trạm[16] đường!”
[16] 1 trạm = 1000m
Chính Nam đứng dậy, bước ra phía cửa, dọa lão Bạch cuống quýt ra chặn cậu lại, mở cửa chạy trước ra ngoài. Đương nhiên ở trong hành lang, anh nhận được cái nhìn cảm thông từ đoàn tùy tùng của Chính Nam.
Chính Nam trở lại sofa ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Đóng cửa”.
Trợ lý bên ngoài đóng cửa lại.
An Tín nãy giờ không lên tiếng đành ngồi xuống, hoàn thành nốt bài phỏng vấn, “Rất nhiều fan hâm mộ muốn biết kế hoạch khai xuân năm tới của cậu…”
Chính Nam đột nhiên bỏ kính xuống, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm. Cô nghẹn lời: “Sao vậy?”
“Cô có nhớ tôi chút nào không?”, cậu tiện tay ném kính râm giá không hề rẻ lên bàn trà, chống tay lên thái dương hỏi. An Tín mở miệng: “Chúng ta hoàn thành phần phỏng vấn đã”.
“Tôi rất nhớ cô, nhớ đến nỗi mất ngủ, nửa đêm tỉnh dậy chơi piano, bị hàng xóm khiếu nại rồi”.
“Cậu sống ở trong công ty mà, lấy đâu ra hàng xóm”.
Chính Nam nghiêm túc quan sát cô: “Cô là heo à, An Tín? Cô không biết tôi sống ngay đối diện nhà cô sao? Tầng hai mươi sáu nhà C”.
An Tín ấp úng nói: “Nhưng tôi đâu có khiếu nại cậu! Phải rồi, cậu chuyển đến lúc nào thế?”
Chính Nam với một quyển tạp chí ném tới, trúng ngay đầu cô. “Hàng xóm bên nhà C!”
Cô xoa thái dương, oán thầm trong bụng.
“Nghe nói cô với Dụ Hằng chia tay rồi?”
Nhắc đến chuyện này cô lại thấy đau lòng: “Còn không phải nhờ phước cậu cả sao”.
Chính Nam cười phá lên: “Nghe tin này tôi rất vui, càng vui hơn nữa là tôi có cơ hội rồi”.
“Chúng ta phỏng vấn nốt nào”.
“Không phải vội, cô đồng ý làm bạn gái tôi trước đã”.
An Tín đặt tập phỏng vấn xuống, nhìn thẳng đôi mắt sáng rực của Chính Nam, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không cùng với cậu đâu, thật đấy, kể cả không có Dụ Hằng tôi cũng sẽ không đồng ý. Tôi không có trái tim đủ lớn để tiếp nhận người của công chúng, cũng không có đủ khả năng để xử lý các kiểu soi mói và tin đồn. Tôi sẽ thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy cô đơn không ai bầu bạn. Những gì cần nói tôi đã nói rồi, cậu có tiếp tục phỏng vấn tùy”.
Ánh mắt Chính Nam dần ảm đạm, từ đen thâm trầm loãng ra thành màu hổ phách, như hy vọng đang đầy ắp phút chốc bị cuốn trôi. Cậu trầm mặc rất lâu, rồi lại lên tiếng: “Cô còn nhớ những gì tôi đã nói không?”
“Nói gì?”
“Cô từng nói nhảy cho tôi xem một điệu, nhảy riêng cho một mình tôi”.
Cô nhướn mày: “Khi nào?”
Mặt anh như phủ một lớp mạng che, quyến luyến bịn rịn. “Rất lâu rồi”.
An Tín còn đang nghi ngờ câu nói ấy, Chính Nam đã đeo lại cặp kính râm màu xanh, sốt ruột nói: “Cô hỏi đi”.
Cô giở sổ nắm lấy cơ hội bắt đầu phỏng vấn. “Cậu cảm thấy so với phần 1, điểm hấp dẫn của “Đỗ Phong 2”
“Th** y”
An Tín đưa mắt nhìn cậu trân trân, cậu điềm nhiên vắt chân. “Đỗ Phong 1” quay nghiêm túc quá, tôi không có cơ hội để khoe cơ bắp, như thế thì chẳng có gì hấp dẫn cả. Để bù đắp lại những tiếc nuối của fan trong phần 1, chú Hồ đã nói, “Đỗ Phong 2” sẽ nới tiêu chuẩn, mạnh dạn đưa những tình tiết hấp dẫn, đem đến cho người xem những cảnh chiếu 3P ****, giàu cảm xúc…”
An Tín vội cắt ngang “Chúng ta đổi câu hỏi khác! “Đỗ Phong 1” đã có cảnh đánh sơn tặc, đả hổ, giặc cỏ, quân Nhật, vậy phần 2 định đánh gì đây?”
Chính Nam khoanh tay, trầm tư suy nghĩ: “Trong phần một cái gì đánh được thì đã đánh cả rồi, phần hai cũng hơi khó làm. Sơ bộ quyết định một lô đối tượng có thể đánh được, có người Cao Ly, giặc Oa(17),còn có mèo Ba Tư long từ lục địa, cụ thể là ai còn chưa biết, cũng có thể là hoàng tử Mc Dull(18),hoặc Ultraman. Thực ra là một người địa cầu, tôi thể hiện áp lực rất lớn. Chú Hồ cũng từng nói bố trí tôi xuyên không đến hành tinh Namếc đánh siêu chuyện đó viển vông quá”.
(17),Giặc lùn.
(18),Nhân vật trong phim hoạt hình cùng tên.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt cậu, mới nhận ra cậu đang cười, khóe miệng nở hoa đào, cười khiến mây ngừng trôi gió ngừng thổi.
Cô biết ấy là cậu đang ngụy trang, nhưng cô không bóc mẽ.
Buổi phỏng vấn kết thúc, Chính Nam đột nhiên ôm chầm An Tín, nói bên tai cô: “Đừng cử động, chỉ một lát thôi”.
Cô quả nhiên không động đậy, nghe nhịp tim cậu đập rộn lên. Cậu buông cô ra, vuốt vuốt cái đầu xoăn: “Tôi yêu cô, thân phận của tôi lại không cho phép tôi yêu cô; Cô không yêu tôi, nhưng lại hết lần này đến lần khác thỏa hiệp với tôi. Tôi biết nguyên nhân ở đâu, cô có biết không?”
An Tín mù mờ gật đầu, rồi lại hoang mang lắc đầu.
Chính Nam chỉ vào ***g ***: “Ở đây. Tôi dám nói cô vẫn thấy tôi rất quen, nhưng không nói rõ được nguyên do”.
Gương mặt kinh ngạc của cô đã cho cậu biết, đáp án là chính xác.
Cậu thở dài: “Lãng quên cũng là một thứ hạnh phúc”. Đeo lại cặp kính ngụy trang, cậu vỗ vỗ đầu cô: “Đem bài phỏng vấn tôi vẽ thành manga bốn ô đưa vào sách tuyên truyền, là có thể thỏa mãn yêu cầu của ông anh tôi”.
An Tín cuối cùng đã hiểu, Chính Nam vẫn đang giúp cô. Thấy Nguyễn Hoành công tư phân minh loại thẳng tay tác phẩm của cô, cậu bèn tới đưa ra biện pháp, đồng thời phối hợp giúp cô hoàn thành bài phỏng vấn.
Nhưng bóng lưng cậu lúc rời đi dưới ánh nắng ngoài cửa kính, tuôn chảy một dòng thê lương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc