Đóng Cửa Thả Boss - Chương 14

Tác giả: Tứ Mộc

Ông An đang nhận phỏng vấn của đài truyền hình, hai tay ông đan vào nhau, ăn nói nhã nhặn hài hước, người xem chốc chốc lại phá lên cười. Dụ Hằng đứng xem một lúc, rồi cúi đầu ghé sát bên tai đầu xoăn nói: “Sự lạc quan của em bắt nguồn từ bác trai”.
An Tín vội vàng cải chính: “Đâu có, em chịu ảnh hưởng rất lớn từ mẹ mà, em rất may mắn có họ là bố mẹ”.
Ông An chủ động nhấm nháy hai tiểu bối hoạt động tự do, An Tín kéo Dụ Hằng chạy ra bãi biển bên ngoài, hạnh phúc bay bổng trong gió đêm. “Lúc này mà ngồi phi thuyền lướt trên biển thi thích phải biết”.
Dụ Hằng không biết làm sao níu lại bước chân cô, bèn nói: “Sao em vẫn như đứa trẻ vậy, toàn thích chui vào chỗ trẻ con chơi”.
Khu vui chơi ven biển nhấp nháy ánh đèn, bóng đèn màu giăng trùng trùng điệp điệp như bầu trời đầy sao chói lóa, soi sáng nụ cười những du khách phía dưới. Nơi đây già có, trẻ có, từ cặp tình nhân đến những ông bố bà mẹ trẻ trẻ măng, Dụ Hằng là đại diện cho đàn ông trưởng thành tuổi ba mươi, ngoại hình dung mạo nổi bật trong đám đông.
“Em đi chơi đi, anh ở đây đợi em”. Anh cười nói với An Tín đang hừng hực khí thế, trán lấm tấm một lớp mồ hôi.
An Tín nhấp nhổm nhìn trái ngó phải: “Anh sao lại toát mồ hôi thế này? Khó chịu ở đâu à?” Giơ tay một khối nóng rực, hoảng hốt kêu lên.
Dụ Hằng bỏ tay cô xuống, nụ cười dịu dàng dành cho cô không suy suyển: “Đi mau đi, mệt rồi thì về đây tìm anh”.
An Tín quay đầu nhìn vòng đu quay nhấp nháy ánh đèn, tiếng reo hò cực kỳ phấn khích đập từ trên vọng xuống đập vào màng nhĩ cô. Cô thoáng do dự, nắm chặt nắm tay, tung tăng chạy đi. Cô nghĩ tuýp đàn ông chín chắn như Dụ Hằng chắc không khoái những trò trẻ con, nên cũng không ép anh.
Vòng ngựa gỗ, đu quay rực rỡ, thuyền hải tặc chơi liền mấy lượt, An Tín đầm đìa mồ hôi. Lúc cô đang bíu chặt lấy loan can thuyền hải tặc, con thuyền gỗ tròng trành càng lúc càng mạnh, lúc thì chồm trên ngọn sóng, lúc lại nhào xuống đấy vực, khiến tim cô cứ nhảy tưng tưng trong ***g ***.
“Chồng ơi, em sợ!” Sau lưng bỗng vọng lại tiếng con gái nũng nịu. Liền sau đó, có tiếng con trai vỗ về an ủi: “Ôm chặt lấy anh, đừng sợ…” Tiếng la hét hoảng sợ của họ tan trong gió đêm, khiến An Tín ngồi phía trước vô duyên vô cớ dấy lên ngưỡng mộ.
Trục lắc vừa dừng lại, An Tín đã nhảy khỏi chỗ ngồi chạy thục mạng về chỗ Dụ Hằng. Đâm đầu chạy rẽ bao nhiêu người đang dạo chơi, từng đôi từng đôi ôm ấp, khao khát được gặp anh của cô càng mãnh liệt. Chạy tới gần, cô cuối cùng cũng trông thấy Dụ Hằng đang ngồi lặng trên ghế gỗ.
Anh quả nhiên vẫn ở nguyên chỗ cũ, gương mặt anh tuấn thoắt ẩn thoát hiện dưới ánh đèn, chân mày hơi nhíu lại như gặp phải chuyện gì không vui. Vẻ mặt lãnh đạm lại chừng mực của anh cho thấy rõ ràng anh đang kiềm chế điều gì đó.
An Tín hy vọng thứ anh kìm chế không phải là tình cảm. Cô chạy vù đến bên anh, vô thức đưa tay ra, sờ theo chân mày, Dụ Hằng ngẩng đầu, hình bóng di động trong khoảnh khắc trôi trước mặt anh, xua đi mọi mây mù, khiến mặt mũi anh trở nên sinh động.
“Đừng chau mày”. Cô chun mũi nói, lấy tay xoa mảng chữ xuyên trên trán anh, rồi lại chỉ vào mình, “Anh xem, như em thế này này rất khó coi”.
Mắt cô tròn tròn, cái mũi thanh thanh lúc này chun lại thành một đống, trông hơi giống lợn con kute. Anh nhìn cô, cười rõ tươi: “Được rồi… anh nhớ rồi”.
Cô ngồi xuống cạnh anh, để anh lau những giọt mồ hôi đầm đìa khắp mặt, tận hưởng sự dịu dàng ngát hương không dễ gì có được này.
Anh lấy bình nước trong ba lô cừu vui vẻ của cô ra, vừa nhìn, lại phá lên cười: “Đến bình nước cũng là cừu vui vẻ, em dứt khoát phải làm người đại diện cho công ty Sức Sáng Tạo đi thôi”
Cô lại kéo tay anh, tiếp lời: “Không được đâu, em không nỡ bỏ anh đâu”.
Dụ Hằng ngoái đầu nhìn cô, cũng cười theo, nhân thể đưa nước cho cô uống. Hai người đưa mắt ngắm cảnh đêm xung quanh, cùng lặng im không nói như đã ngầm hẹn trước, giữ một bầu không khí yên lặng. An Tín thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn theo ánh sáng, nhận ra gương mặt nhìn nghiêng của anh phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Cô hốt hoảng đứng dậy: “Em thật vô tâm quá, chỉ biết chơi cho mình, không để ý là anh không khỏe”.
An Tín rất nhanh đưa Dụ Hằng tới trước núi Linh Hồ, cô lái xe tìm biển chỉ đường, Dụ Hằng ngồi ghế phụ bên cạnh mở to nói: “Cứ đi thẳng, qua khúc quẹo tới có một khu nhà ở, sẽ có người tới chờ ở cửa”. Nhiệt độ của anh dần tăng cao, cô ngồi cạnh cũng có thể cảm thấy nhìn mồ hôi anh nhỏ từng giọt, lòng cô rối bời.
Xe riêng lao nhanh men theo đường núi ngoằn ngoèo, vượt qua sườn núi tiến vào bình địa lân cận. Đúng là có ánh đèn sáng rực, xuyên qua hàng cây thấp thoáng, nối thành đường bao khu nghỉ dưỡng, phỏng theo tường bao cung đình. Trực giác mách bảo An Tín đây là chỗ của người giàu, không đoán được rốt cuộc căn nào là của anh, nên sau khi qua cổng lớn cứ liên tục hổi anh dừng ở đâu.
“Chỗ này à?”
“Đi tiếp về phía trước".
Đối thoại giữa hai người chỉ có thế, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán anh, xem chừng không chỉ đơn giản là đau đầu phát sốt gì đó. “
Anh rốt cuộc là làm sao?”, dẫu biết rằng anh xuống máy bay là đến thẳng hội trà, nhưng nhìn dáng vẻ chịu đựng như thế của anh, cô thực sự sợ muốn ૮ɦếƭ.
“Đừng lo, anh không sao đâu”. Anh trước sau vẫn đáp dịu dàng như thế. Anh càng tỏ ra phớt lờ, cô càng dằn vặt vì sự lơ đễnh của mình ở khu vui chơi khi nãy.
Xe lướt qua sân golf và quán cà phê tường kính, cuối cùng cũng đến một khu nhà quay ra mặt hồ ở trong cùng, hai người quản gia ăn vận gọn gàng chạy ra, quan sát động tĩnh trong xe, khẽ hỏi, “Ngài Dụ, ngài sao thế này?”, vừa dứt lời, cô lớn tuổi hơn như đột nhiên hiểu ra điều gì, hạ giọng nói thêm: “Lại giống lần trước sao?”
Dụ Hằng đẩy cửa xe bước vào trong, nói ngắn gọn: “Vâng, cho mời Helen đến”.
Câu chuyện giữa họ An Tín một câu cũng không hiểu, cô đứng cạnh xe đưa chìa khóa cho một người quản gia, nhìn theo bóng lưng Dụ Hằng vội vội vàng vàng, tiến thoái lưỡng nan. Dụ Hằng đi đằng trước quay đầu lại nhìn, mặt để lộ nụ cười, quay lại dắt cô vào “Đang nghĩ gì trong đầu thế? Đến chỗ anh đương nhiên là cứ tự nhiên mà vào, coi như là nhà mình”.
Anh dẫn cô vào phòng khách rộng rãi, trong phòng ánh sáng êm dịu, đập vào mắt là nội thất trang trí đơn giản mà hợp thời, màu chủ đạo là màu trắng. “Anh lên tầng hai thay quần áo một chút, em ngồi xem ti vi nhé”. Dặn dò xong, anh đi thẳng lên cầu thang,
Phòng khách yên ắng lạ thường, trong không khí phảng phất hương hoa lan dìu dịu, khiến nơi sạch sẽ thế này nổi bật lên như khách sạn 5 sao. An Tín phóng tầm mắt nhìn cảnh đêm xung quanh, nghĩ ngợi, cố tình hỏi người quản gia nhiều tuổi hơn: “Cô à, có những ai sống ở đây?”
Cô quản gia như nhà ảo thuật, rất nhanh bày ra đủ loại bánh ngọt và đồ uống cho cô, cười đáp: “Chỉ có ngài Dụ và cô Nhiếp thôi”
An Tín không thể không trợn tròn mắt: “Không có hàng xóm sao?”
“Không có”.
“Ý cô là - những nơi cháu trông thấy từ sau khi qua cổng lớn vào đây, đều là của Dụ Hằng sao?”
“Đúng thế”.
Đúng là tham ô mà. An Tín chỉ muốn lăn ra sofa mà ***, có mỗi hai người, mà đã ôm nguyên khoảnh đất những mấy trăm nghìn mét vuông, độc mấy tòa nhà thưa thớt, có cần phải hiển hách xa xỉ thế không. Oán thầm là thế nhưng mấy chuyện đến làm khách còn phá đám chủ nhà cô nào dám làm.
“Cô An xin cứ tự nhiên, muốn dùng gì xin cứ nói với tôi”.
An Tín ngây ra mất một lúc, cô giúp việc bèn hỏi han quan tâm. Điều cô nghĩ không phải là ăn gì, mà là lờ mờ cảm thấy thế giới của Dụ Hằng cách cô xa quá.
Vả lại nhận thức của cô với những gì cô tiếp xúc rất khác nhau. Dù là sự từng trải cuộc sống, phương thức tiêu khiển hay đám bạn bè, anh đều tỏ ra thanh tao hơn, cô đứng dưới đất cố gắng với tay ra, đuổi theo anh như gió đuổi mây.
Dụ Hằng mặc áo sơ mi mới thay xuống nhà, cúc cổ, cúc tay cài nghiêm chỉnh. Không kể những giọt mồ hôi rịn trên trán và sức nóng phả ra qua lớp vải, vẻ ngoài của anh không khác gì người thường. Anh vừa ngồi xuống đã bắt chuyện với An Tín, như sợ cô cảm giác bị đối xử lạnh nhạt.
An Tín đưa mắt lại gần ngắm nghía gương mặt anh, chợt nói: “Đừng động đậy”
Vừa cởi hai cúc ở cổ áo ra, cô đã thấy da anh nổi lên một lớp đỏ nhạt. Cô dường như chợt hiểu đang xảy ra chuyện gì, túm lấy tay áo anh bắt đầu cởi, quả nhiên trông thấy ban đỏ dày đặc nơi cổ tay.
“Ngứa không?” Cô xoa nhè nhẹ, “Anh lại còn cố nhịn không gãi, sợ em biết sao?”
Dụ Hằng cười gạt tay cô, cài lại cổ áo như không có chuyện gì xảy ra. “Không sao đâu, lát nữa tiêm cái là khỏi thôi”.
An Tín nhìn chòng chọc vẻ mặt nhẹ nhõm của anh, nghĩ ngợi: “Sao anh lại bị dị ứng chứ?”
Anh lập tức đáp: “Chắc trên máy bay ăn nhầm đồ lung tung”.
Helen, bác sĩ riêng của Dụ Hằng chưa đầy mười lăm phút sau đã có mặt ở chung cư, bước vào cùng cô còn có cả chuyên gia dinh dưỡng. Hai người đi thẳng tới bên sofa, cúi người xem xét bệnh tình anh, An Tín sợ làm ảnh hưởng bác sĩ khám chữa bệnh, bèn lùi sang bên nhường chỗ.
“Dị ứng rồi, không phải đã bảo anh phải cẩn thận rồi sao?” Helen rất nhanh đưa ra kết luận, lấy thuốc từ hộp trữ lạnh ra, tay pha chế miệng nói, giọng đầy trách móc.
An Tín ngồi sau lưng họ, lén thò đầu ra, nhìn mặt Helen.
Helen buông thả mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, gương mặt dưới ánh đèn xinh đẹp lệ thường, quả nhiên không hổ danh. Tay cô thoăn thoắt pha thuốc rồi tiêm, dặn dò: “Gayle, cậu đi nói với quản gia, thực đơn tuần sau của Dụ Hằng phải đổi lại hết, cậu làm cho tôi một bản”.
Dụ Hằng bị hai người họ vây quanh, khẽ nhích người ra, lấy tay phải còn rảnh rỗi giựt giựt mớ tóc xoăn của An Tín, lôi kéo sự chú ý của cô. “Anh không đưa em về được, tối nay em ở lại đi”.
An Tín theo bản năng ngoác miệng định từ chối, lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, Helen đột ngột quay lại, như giờ mới phát hiện ra sự có mặt của cô, ném cho cô cái nhìn sắc như dao.
An Tín sờ lên mặt, cảm thấy quái lạ. Rất nhanh, Helen lên tiếng: “Anh cứ lo cho thân mình xong đã, rồi hãy lại gần cô ấy…”
“Helen!” Dụ Hằng bỗng quát lên, ngắt đoạn nửa sau câu nói của cô, “Đây là chuyện riêng của tôi”
An Tín hết nhìn trái lại ngó phải, thực sự cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra, mà là chuyện cô không biết. Trông điệu bộ kín như bưng của mấy người họ, kẻ ngốc cũng biết là có liên quan đến cô. Cô quay sang vỗ về Dụ Hằng: “Tinh thần anh không được tốt, nghỉ ngơi sớm đi. Em ra ngoài cùng bố, không về mẹ sẽ lo lắm”.
Dụ Hằng nghĩ ngợi một lúc, nói: “Vậy để Gayle đưa em về”.
Một đáp án mong còn chả được.
An Tín nhìn đôi mắt đầy ưu tư của Helen, cười nói: “Tạm biệt trước nhé, bác sĩ Helen”.
Chuyên gia dinh dưỡng Gayle là anh chàng trẻ tuổi rất có trình độ. Trên đường đưa An Tín về nhà, anh kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô, ngữ điệu ôn tồn hòa nhã từ đầu đến cuối.
An Tín giở trò hỏi đáp. Cô hỏi trước: “Helen xinh thật đấy, chị ấy là người Trung Quốc à?”
Gayle vừa lái xe vừa giúp cô giải khuây: “Helen là con lai, quốc tịch Hàn Quốc, ba năm trước tới làm bác sĩ riêng cho ngài Dụ”.
Cô chớp chớp mắt: “Dụ Hằng và chị ấy rất thân đúng không?”
“Đúng vậy”
“Ra là thế…” An Tín kéo dài giọng, ngọ ngoạy trên ghế, làm ra vẻ đứng ngồi không yên, “Vậy họ thường ngày có hay tiếp xúc không?” Gayle nhìn cô mỉm cười: “Cô An đang lo lắng điều gì vậy?”
An Tín bĩu môi, cúi đầu không đáp.
Gayle tiếp tục trả lời: “Ngài Dụ mời Helen là vì anh ấy muốn học tiếng Hàn, trong vòng hai năm bọn họ thành quen thân rồi”. Hóa ra tiếng Hàn của Dụ Hằng là học từ Helen, bắt đầu học từ hai năm trước, tiếc là cô không ở trong thế giới của anh, nên không có chút gì liên quan đến anh.
An Tín không ủ rũ, trái lại còn trở nên vui vẻ. Dụ Hằng học tiếng Hàn, cô tạm thời lý giải là vì khi ấy anh đã có cảm tình với cô, muốn có chung ngôn ngữ với cô. Đương nhiên, quan hệ của họ giờ đã tiến thêm một bước, kiểu võ đoán tự huyễn hoặc mình này ít nhiều cũng có thể khiến cô vui.
Gayle thấy cô cười, không kìm được cất tiếng nói, “Cô An là người lạc quan, ở cạnh cô tôi thấy rất nhẹ nhõm”.
Au Tín thấy anh dần dần cũng tươi cười, nghĩ bụng khẩu khí chắc cũng nới lỏng rồi, lại tiếp tục khai thác: “Tôi đã khiến anh nhẹ nhõm rồi, vậy anh có thế nói cho tôi biết Dụ Hằng rốt cuộc là bị bệnh gì không, để tôi cũng được nhẹ nhõm một chút?”
“Dị ứng”.
“Dị ứng gì cơ?”
Gayle rất nhanh mím môi, thần sắc có vẻ nặng nề, “Dị ứng thực phẩm”.
An Tín không tin. Trước sau cô ở bên Dụ Hằng tổng cộng bốn lần, ngày hôm sau lần nào cũng nhận được tin anh bị cảm, lúc đầu cô còn tin, nhưng tối nay cô rõ ràng thấy anh chẳng ăn gì cả, mà lại bị dị ứng thực phẩm. Anh nói ăn nhầm đồ lung tung trên máy bay, cô nhẩm tính lại thời gian chuyến bay của anh, cũng là bảy tiếng trước. Dị ứng gì mà lại ủ bệnh lâu thế?
Cô lờ mờ cảm thấy có điều gì không ổn, nhưng Gayle rất thận trọng, không nói đáp án.
Trước lúc ngủ, cô cầm điện thoại nghĩ xem có nên gửi tin nhắn hỏi thăm không, song lại sợ quấy rầy giấc ngủ của Dụ Hằng. Dụ Hằng hiểu cô quá rõ nên đã gửi tin nhắn trước: “Anh rất khỏe, đã hết sốt rồi, chúc em ngủ ngon."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc