Đóng Cửa Thả Boss - Chương 12

Tác giả: Tứ Mộc

Ông chú trong phim có phải thích SM Loli không?
Tầng đỉnh Tinh Quang có một vườn hoa trong nhà kính ấm áp, từng tia sáng màu lam rơi rớt, làm nổi bật từng cụm từng khóm hoa, cộng thêm hiệu ứng của những chùm đèn nhấp nháy trên tường, “Hoa hải tinh không”(1), không”(1), cái tên mới hợp làm sao. An Tín đứng trong ánh sao lung linh, nhìn bốn xung quanh nói: “Đúng là phong cách người lắm tiền”.
(1) Biển hoa trời sao
Dụ Hằng khẽ cong khóe môi, cười: “Em thích không?"
“Thích”.
Nếu bỏ qua đôi mắt đỏ hoe vì khóc, An Tín lúc này thật giống một yêu tinh vào nhầm khóm hoa, đến quần áo cũng dát từng tầng hào quang lóng lánh. Dụ Hằng nhìn cô nói: “Tiếc là thiếu mất cây gậy tiên nữ”.
“Gì cơ?” Cô khó khăn lắm mới rời mắt khỏi đóa tử vi, quay sang hỏi.
“Không có gì”. Anh vẫn mỉm cười.
“Hình như cứ là con gái thì đều không thoát khỏi niềm đam mê với nó thì phải! Anh đang nói cái vườn hoa này này”.
Dụ Hằng bước ra mở cứa, để người phục vụ mang sữa và bánh ngọt. Anh vẫy gọi An Tín lại: “Chắc cũng đói bụng rồi, đến ăn chút gì đi”.
An Tín đói đến mức hai mắt sáng rực, khôi phục lại bản sắc hoạt bát, nhón lấy bánh ngọt ngoạm ngoạm ngoạm ngoạm. Dụ Hằng bước đến bên tường màn, nhìn xuống cảnh đêm bên dưới. Ăn uống no say xong xuôi, cô mới nhớ ra vấn đề quan trọng. “Dụ Hằng, tên gọi của club này ở đâu mà ra vậy?” Cô từng nghe Chính Nam kể lại, cái tên Tinh Quang có nguồn gốc hẳn hoi, chỉ cần là nội dung có liên quan đến Dụ Hằng, cô lập tức ghi nhớ.
Do bị nước mắt thấm ướt ***, Dụ Hằng về tới club liền thay đồ, áo sơ mi sẫm màu tiệp với vóc dáng cao ráo khôi ngô, đứng trước tường màn, không tinh quang nào sánh bằng.
An Tín nhìn anh không rời mắt, miệng cười ngọt lịm, chỉ sợ là mình đang trong cõi mơ.
Anh như thường lệ quay đầu nhìn lại trông thấy vẻ mặt của cô, cũng phá lên cười: “Chắc em quên rồi, cảm hứng thiết kế Tinh Quang này bắt nguồn từ phác họa của em đấy”.
Cô gãi gãi đầu. Anh gợi ý: “Hai năm trước em vẽ ra hình dạng kết cấu Tu Mậu Đại Địa cho kỵ sỹ game online, còn đặc biệt cho thêm một giáo đường mầu lam bên hồ, đó chính là tiền thân của Tinh Quang. Trong bản kế hoạch em gửi cho Dực Thần, em nói giáo đường là nơi reo rắc thiện tâm, có thể cân bằng những giết chóc u ám của game 3D, hy vọng họ có thể giữ lại. Nhóm phát triển đã xóa mất giáo đường, anh vì không muốn phụ ý tưởng của em, bèn đem nó vào hiện thực”.
An Tín bưng mặt, hớn hở hỏi: “Lẽ nào - anh đã có cảm tình với em từ khi đó?”
Dụ Hằng khẽ mỉm cười: “Không, anh chỉ thấy cô gái này rất có đầu óc, có thể thấy được những điều chúng ta không thấy”. Được Boss khen ngợi đâu có đơn giản chứ, nói tóm lại là anh đã công nhận cô rồi, An Tín trong lòng vui không tả xiết. Hai năm trước cô còn đang du học ở Hàn Quốc, sau khi vô tình vượt qua cửa ải khó khăn cuối cùng của “Thiên Ngoại Phong Thần”, cô cao hứng vẽ bức áp phích tuyên truyền công lược cho Dực Thần, đồng thời còn có cả bản kế hoạch xây dựng kỵ sỹ game online tự mình thiết kế, coi như món quà gửi tặng Dực Thần, không ngờ lại trở thành bước ngoặt khiến anh để ý đến cô.
“Thế là sau đó anh mới động viên em về làm việc cho Dực Thần, gửi thư mời”. Dụ Hằng tiếp lời nói nốt những nghi hoặc của cô, “Rất vui được gặp em, em lúc nào cũng mang lại tiếng cười cho cuộc sống của anh, anh thấy mình là một người may mắn”.
Bị anh nhìn thấu như thế, tán dương như thế, sắc đỏ trên mặt An Tín lựng lên một quầng. Cô vui tươi hớn hở một hồi, ngẫm lại, không đúng, thứ mang lại tiếng cười cho anh chẳng phải toàn những điệu bộ khó coi của cô sao, vậy cô còn hớn hở cái gì chứ.
An Tín trong nháy mắt lại xụ mặt bánh bao.
Dụ Hằng vẫn cười, nói: “Lần đầu tiên mời em đến làm khách, em không đến. Lần thứ hai em đến cùng cậu Nguyễn, tôi chưa tiếp đón được chu đáo. Hôm nay là lần thứ ba tới Tinh Quang, em có yêu cầu gì đặc biệt không?”
“Có, có”. Cô vội vàng chạy tới cạnh anh, ngẩng đầu ngắm gương mặt anh tuấn, dưới trời sao bao la, vẻ đẹp của anh không chỉ bộc lộ trọn vẹn, mà sự thận trọng của anh cũng kiểm soát rất tốt, nhịp tim cô tăng tốc, cảnh đêm mới đẹp làm sao!
“Nghe nói ở nhà anh có loại Pu'p bê SD(2) bản số lượng hạn chế, đúng không...” Cô cười tít mắt, sáp lại gần hơn, “Chính là cái loại tương tự như Loli(3) sờ vào cái, nó sẽ kêu lên ngây thơ, “Chú, ưm,... đừng”
(2) Super Dollfie: người hoàn mỹ, là một loại của Pu'p bê BJD, Ball Joint Doll, là những con Pu'p bê mô phỏng theo cơ thể người thật, có đủ khớp trên cơ thể, cho phép người chơi tạo hình bất kỳ tư thế nào mình muốn.
(3) Thường chỉ thiếu nữ xinh đẹp độ tuổi chừng mười hai, mười ba tuổi trở xuống.
Sắc mặt Dụ mỹ nhân đanh lại, nhìn cô: “Ai bảo thế?”
Cô vẫn chưa nhận ra người đàn ông trước mặt trở nên cực kỳ nguy hiểm còn tiếp tục huyên thuyên: “Ai nói không quan trọng, mấu chốt là...” hai mắt bỗng phát sáng, “Ông chú trong phim chẳng phải thích SM(4) Loli đấy sao?”
(4) SM: viết tắt của Sado Madochism, chỉ hành vi và ý thức ngược đãi và bị ngược đãi.
Dụ Hằng đột nhiên mặt lạnh tanh, túm lấy gương mặt cô: “An Tín, trong đầu em đang nghĩ gì vậy hả?”
Cô chìm sâu hơn vào hoang tưởng, nét mặt có phần mê loạn: “Vốn là thế còn gì, các chú mỹ nam đều giỏi khoản đó mà”.
Anh giơ tay dứt khoát kéo cô lại, ôm vào lòng khẽ hỏi, “Vậy để anh sờ vào cái, xem em phản ứng thế nào nhé?” Nói thế, song cánh tay anh vẫn rất quân tử vòng sau eo cô, đôi môi cọ vào vành tai, phả ra hơi thở ấm nóng đầy quyến luyến: “Hử?”
“Thư đáo dụng thời phương hận thiếu!(5)”
(5) Đến lúc cần kiến thức mới ân hận vì không chịu đọc sách
Vành tai An Tín ửng hồng, một cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp người cô, cô chẳng nghĩ ngợi gì, hai tay theo bản năng quàng lấy cổ anh, đôi chân như cá chình quấn lấy cẳng chân anh, lại tự phát tạo dáng “vô địch dính người” của Chương Tiểu Muội.
“Dụ Hằng, Dụ Hằng”. Cô gọi khẽ, “Em sắp đứng không nổi nữa rồi, anh cho em bám nhờ một tí”.
Tiếng cười Dụ Hằng trầm mà vui. “Được thôi, ai bảo em giống chú gấu Koala(6) cơ chứ”.
(6) Gấu túi
Anh vui vẻ ôm cô, cô bám lấy anh, hai người đứng yên lặng một lúc.
An Tín đợi đến lúc tim mình không còn đập rộn lên nữa, mới buông anh ra, vẫn cứng đầu hỏi: “Vậy nhà anh có Pu'p bê không?”
Dụ Hằng phì cười: “Nhà anh chỉ có Pu'p bê vải, đáng yêu y như em vậy, em có muốn đến xem không?”
“Pu'p bê vải thế nào?”
“Cừu QQ, tóc loăn xoăn, cười còn có hai lúm đồng tiền”.
“Tóc xoăn?” Mắt An Tín sáng lên, mắt trợn tròn xoe, cô hào hứng giơ nắm đấm “yê, yê, yê” mãi không thôi, “Đúng loại em thích, em nhất định phải đi xem mới được”.
Thòi gian thấm thoắt đã gần mười giờ, An Tín ngồi bên Dụ Hằng, hiếu kỳ hỏi này hỏi nọ. Cô muốn bù đắp một lần cho hết khoảng thời gian của hai mươi ba năm ngu ngơ, và hai năm thương thầm nhớ trộm, mỹ sắc ngay trước mặt, không khí ấm áp ngát hương, cô làm sao có thể nói lời từ biệt trước được.
Dụ Hằng nhẫn nại ở cùng cô, giữa hai người dường như không còn khoảng cách, cởi bỏ bộ mặt cấp trên công thức hóa thường ngày, anh thực sự là một hình mẫu tình nhân không chê vào đâu được. Chăm sóc cô từng li từng tí, ăn nói nhẹ nhàng đúng mực, không hề tỏ ra nôn nóng, dù rằng giữa họ có khoảng cách tuổi tác tới bảy năm.
“Còn muốn chơi gì nữa không?” Anh cúi đầu, nhìn ngắm cái đầu xoăn trên vai mình từng chút, từng chút một, “Nếu thấy mệt rồi, để anh đưa em về”.
An Tín vội vàng nhổm dậy, dụi dụi mắt: “Không mệt, không mệt, em muốn ở thêm chút nữa. Đúng rồi Dụ Hằng, bình thường anh có những thú vui nào?”
Cô nói chuyện nhảy cóc khá nhiều, song anh dường như rất hiểu cô, hầu như đều có thể lý giải đúng ý của cô. “Khi muốn thư giãn thì đi bơi, cưỡi ngựa, chiều bàn bạc hợp đồng thì đánh golf, tối đi club lên bar, có lúc cũng tham dự buổi giám định và thưởng thức đồ cổ”.
Lời anh nói khiến An Tín líu cả lưỡi: “Khác em hoàn toàn mà, những thứ anh nói là cuộc sống kiểu quý tộc”. Cô buồn bã quay sang, ai oán nhìn anh: “Anh nói xem giữa chúng ta liệu có sự khác biệt tuổi tác không?”
Khóe môi anh nở nụ cười. “Sự dung hòa thế hệ cũng là một vấn đề, có điều anh sẽ cố thay đổi bản thân”.
Khóe mắt đến chân mày An Tín đều không giấu nổi niềm vui sướng hạnh phúc, tối nay có được một anh bạn trai, người ấy lại chiều chuộng mình như thế, nếu không phải bấu vào cánh tay vẫn thấy đau, cô hẳn hoài nghi liệu có phải mình gặp vận đào hoa. Cô kéo cánh tay anh thẽ thọt khẩn cầu: “Dụ Hằng, Dụ Hằng, bọn họ đều nói anh biết tán tỉnh, biết xì tố(7), biết rất nhiều thứ, anh thể hiện cho em xem đi”.
(7) Một kiểu chơi bài poker, còn gọi là sám cô năm cây
Khóe môi Dụ Hằng mím lại, cằm dưới căng lên. Anh quay mặt sang nhìn khuôn mặt bánh bao với đôi mắt mơ màng, chất giọng lành lạnh nói được nửa chừng lại đổi sang nhẹ nhàng nhiều nhất cũng chỉ có vài điểm đóng băng nho nhỏ mà thôi.
“Tán tỉnh? Là pha chế R*ợ*u đúng không?” Anh kéo tay cô, kê cái đầu ngủ gà ngủ gật lên *** phải, đưa cô đến trước quầy R*ợ*u. Cậu phục vụ trông thấy họ bước đến, hơi khom mình nói: “Ngài Dụ”
“Cậu lui ra sau trước đi”.
Dụ Hằng gật gật đầu, bước vào quầy bar, lấy từ trong tủ R*ợ*u trong suốt ra Blue Curacao, Vodka, trộn lẫn với nước cốt chanh ngọt, sâm-panh lạnh, thủ pháp thuần thục pha chế xong một ly cocktail, đặt lên mặt bàn. Ly cocktail có màu lam nhạt, màu sắc cao quý, miệng ly là một cây ô anh đào nằm nghiêng nghiêng, trông cực kỳ đáng yêu, song lại không mất đi vẻ đẹp phong tình.
An Tín chống cằm, gác lên quầy bar, nói bằng giọng tiếc nuối: “Dụ Hằng à, em phát hiện ra phong cách của anh đều bộc lộ hết qua mọi mặt của cuộc sống thường ngày, lúc nào cũng thích những thứ tao nhã trí tuệ, đến cả ly sâm-panh trước khi ngủ này cũng nhàn nhạt, thấm đẫm vị cao quý”.
Dụ Hằng phì cười, vẻ mặt điềm đạm mà nho nhã: “Em còn chưa uống đã bắt đầu chê bai rồi”.
Cô giơ ngón tay gảy gảy chân ly R*ợ*u, kéo lại, khẽ nhấp một ngụm, một luồng mát rượi, ngọt ngọt cay cay xông thẳng lên não, cô nhắm tịt mắt, quạt quạt đầu lưỡi. Người đàn ông đối điện nhìn cô không phản ứng gì, cô mím chặt đôi môi đỏ hồng, thò tay lấy ô anh đào kẹp nơi khóe môi, nghịch ngợm đảo lên đảo xuống, nhìn anh cười: “Hình như em say mắt rồi”.
Dụ Hằng nhìn xoáy cô một cái: “Anh ra ngoài hút ***”.
An Tín chậm rãi uống hết ly “sâm-panh màu lam", ra khỏi quầy R*ợ*u tìm Dụ Hằng. Theo sự chỉ dẫn của phục vụ, cô trở lại tầng đỉnh, chỉ có điều cảm thấy không khí rất khác lúc cô rời đi.
Dụ Hằng đứng bên tường kính ***, ánh sáng trong góc không hề mạnh, một khoảng lam nhạt trong phòng rơi trên mặt anh, nhuốm thêm đôi phần đìu hiu, khác hẳn với vẻ lãnh đạm thận trọng thường ngày. Anh không *** để giết thời gian, qua động tác ngậm thuốc nhàn tản nơi miệng có thể thấy được, anh đang có tâm sự.
Có lẽ đây mới là Dụ mỹ nhân mà không phải ai cũng biết, ẩn sau bề ngoài chỉnh tề đẹp đẽ, anh cũng có những lúc thất thần ủ ê. An Tín đang thò đầu ra nhìn, thì đột ngột nghe thấy bóng người quay nghiêng về phía cô “Em còn định nhìn đến lúc nào nữa?”
Cô nhún nhún vai bước ra, một cơn gió thổi qua, đem đến cho cô sức sống tươi mới tràn đầy: “Hi, loại R*ợ*u đó đúng là rất ngon, giờ em thấy nhẹ nhõm nhiều rồi”. Bố từng dạy cô tránh người sắc sảo trọng người tình cảm, cô luôn ghi nhớ. Những chủ đề nhạy cảm cô sẽ không ***ng đến, hơn nữa lại đang đối diện với người cô yêu.
Ngộ nhỡ cô lại phát hiện ra tâm sự của anh có liên quan đến Lan Nhã, vậy chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao?
Dụ Hằng nhìn đôi mắt long lanh nụ cười của cô, cũng cười theo, những nét sắc lạnh trên người thoáng chốc tiêu Anh cầm tay cô, dẫn cô tới góc vườn hoa, dừng lại trước cây đàn đương cầm tinh xảo tuyệt đẹp. Anh để cô ngồi cạnh, vỗ vỗ đầu cô: “Muốn nghe đàn một bài không?”
Đôi nhãn cầu long lanh đảo qua đảo lại, ra sức nghĩ: “Hoạt hình có được không?”
Anh không ừ cũng chẳng lắc, chỉ đáp: “Lúc anh đánh đàn không được gây rối”. Sau khi có được sự bảo đảm của cô, anh bắt đầu lướt trên phím đàn, trôi chảy, tao nhã đàn một bản nhạc nhẹ.
An Tín từng xem buổi biểu diễn đón năm mới của Maksim, tận mắt chứng kiến gương mặt nhìn nghiêng như hoàng tử với những ngón tay thon dài mạnh mẽ, khiến cô rung động mãi. Cô biết khi đàn ông anh tuấn chơi đàn, thì chỉ số hấp dẫn là vô cùng khủng khiếp, như bây giờ, ánh hào quang êm dịu đổ xuống người Dụ Hằng, cộng thêm bầu không khí duy mỹ xung quanh càng muốn lấy mạng người ta...
An Tín nghiêng đầu lắng nghe, nghiêng đầu nghĩ: Anh định lấy đi cả tâm can cô chăng, vẫn còn chê nhịp tim cô đập chưa đủ độ hay sao? Nhẫn rồi lại nhịn, cô vẫn không kìm được hỏi: “Dụ Hằng, vì sao anh lại chơi đàn cho em nghe?”
Dụ Hằng không quay sang, ngón tay trắng ngần lướt như bay trên phím đàn. Anh nói qua tiếng đàn: “Anh ngờ rằng con đường nghe nhìn của em không được chính xác cho lắm, anh sẽ chứng minh cho em thấy bây giờ”
“…Chuyện phiếm là cái gốc của toàn dân, em cũng không ngoại lệ”. “Người ta nói đáng lẽ ra là “pha R*ợ*u và đánh đàn”, em lại nghe ra “tán tỉnh(8)”. Anh nhấn mạnh, “Hàm ý trong đó cách xa một trời một vực, anh không muốn em hiểu lầm”.
(8) Pha R*ợ*u: tiaojiu, đánh đàn: tanqin, kết hợp lại là tiaoqin, gần giống với tiaoqing: tán tỉnh
An Tín tìm chỗ dựa bên mình, chẳng có chỗ nào để đỡ cái đầu nặng trình trịch, cô vừa ngáp vừa nghe đàn, chẳng bao lâu đã gục xuống cánh tay dụ hằng. Tiếng đàn bỗng ngừng lại, đôi tay rắn chắc đỡ lấy người cô, cùng với đó là một nụ hôn phớt khẽ lên mái tóc, và giọng nói trầm trầm: “Đàn gảy tai trâu”.
Trên đường về nhà mẹ ở đường Tinh Tinh, An Tín cũng bị đánh thức mầy lần. Dụ Hằng vỗ vỗ má cô, dỗ cô bước ra khỏi Tinh Quang, cô lơ mơ lắm rồi, anh liền ôm ngang người cô đặt vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, đặt đầu cô nằm ở tư thế thoải mái. Sau này cô mới thấy may sao mà cái thân hình 1m68 của mình cũng không nặng lắm, không đến nỗi gây rắc rối cho Dụ Hằng, cô nghe thấy tiếng khởi động xe, tiếng bố chạy ra mở cửa, tiếng Dụ Hằng lễ phép chào tạm biệt, sau cùng anh nói khẽ điều gì, cô lúc ấy đã bước thấp bước cao vào phòng rồi, không còn để ý nữa”.
Độ ngấm sâm-panh màu lam lớn thế sao?
Ngày hôm sau An Tín ngồi trên giường gãi gãi mớ tóc xoăn, vô cùng kinh ngạc về việc mình đã về nhà an toàn, trên người con thay bộ đồ ngủ cừu vui vẻ nữa. Bố cười nhạo cô là R*ợ*u không say người tự say, vừa mới yêu đương người ta được ngày đầu tiên đã mê mẩn hết cả thần trí rồi.
An Tín nghĩ một lúc, rồi hỏi rất nghiêm túc: “Bố, bố nói xem một người đàn ông mà đứng ngây ra sau lưng bạn gái, còn có vẻ như mất mát điều gì, à mà không đúng, phải là cô quạnh mới phải, điều đó có nghĩa là gì?”
Vốn sẵn danh xưng cố vấn tình yêu, ông An chăm chú lắng nghe con gái kể lại chuyện xảy ra hồi tối. Ông thoáng suy nghĩ một lát, thở dài nói: “Con gái à, bố thấy Tiểu Dụ chắc đến tám phần là có chuyện bận tâm, con cũng nói là anh ta lúc đầu không chấp nhận con, sau con khóc lóc một hồi anh ta mới gác kiếm đầu hàng, điều đó chứng minh trong lòng anh ta rất khó xử, không muốn khiến con đau lòng, nện mới thuận theo con. Chuyện với cái cô Lan kia còn chưa xử lý xong con đã bám lấy cậu ta, thế có khác gì là con đòi ứng trước tình yêu, cậu ta lại vẫn đang trong tư thế chuẩn bị, e rằng có phần không thỏa đáng!”
An Tín lập tức mặt như ૮ɦếƭ đuối, nhợt nhạt một màu. Bố lại đập đập mớ tóc xoăn của cô, chọc cho cô vui. “Có điều con gái bố không hề thua kém cậu ta đâu nhé, cố gắng lên, trở thành một người có thể kề vai sát cánh bên cậu ấy.”
Lời của bố, lại khiến cô có thêm động lực và tự tin.
Đến công ty quẹt thẻ vào làm, bà tám vô địch Chương Tiểu Muội truyền tin mới: Đại Boss Dụ ngã bệnh rồi, ở nhà mở cuộc họp trực tuyến qua video, hôm nay gió chuyển ấm, thích hợp để mò cá.
An Tín ngẩn ngơ rớt lại trong văn phòng, rất lâu sau mới phản ứng ra: Không phải chứ, lại ốm rồi? Chú đẹp trai rốt cuộc là người kiểu gì chứ? Lần nào ở bên cô xong, ngày hôm sau y như rằng không cảm thì sốt...
Cô trải qua buổi sáng trong tâm trạng bất định, đến giờ ăn trưa, cô trốn vào phòng trà nước gọi điện thoại, không có người bắt máy. Một tiếng sau, Dụ Hằng gửi tin nhắn: Anh vẫn khỏe, đừng lo lắng gì.
Cuộc sống trong công việc không romantic(9) là bao, An Tín vẫn là cô nhân viên quèn tầng mười lăm, Dụ Hằng vẫn là Boss ở tầng cao nhất, trừ phi một người sắp xếp để gặp người kia, nếu không số lần gặp nhau của họ ít đến thảm hại. Từ sau tối ở Tinh Quang đã năm ngày trôi qua, An Tín mới gặp “thành công” Dụ Hằng được một lần. Trong tình yêu con gái hay suy tính thiệt hơn, khi chưa có được nhiệt điện như mong đợi, cô khó tránh khỏi sầu não, thỉnh thoảng cũng ngờ vực lung tung: Anh không thật sự thích mình chăng? Hay là để tránh tai mắt người ngoài mà không công khai với họ thân phận của cô?
(9) Lãng mạn Muốn An Tín chủ động công khai thể hiện quyền sở hữu bạn trai như Lan Nhã, cô không làm nổi. Ngoài những lúc làm việc cô chỉ còn biết ngây ra, cắn đầu Pu't nghĩ xem Dụ Hằng liệu cô thích con gái chủ động, nếu cô ngày ngày quấn lấy anh, liệu anh có sợ mà bỏ chạy không?
An Tín còn chưa tự hiểu được, cô đã rơi vào vườn hoa mê loạn nhất, trong mắt chỉ thấy toàn một màu hồng dễ thương, dung mạo tuyệt vời, song trên thực tế cô không tìm được lối ra.
Yêu đương là cuộc đấu sức, cũng là cái bập bênh, khi một bên để hạ xuống, người đáng thương không dễ gì phản kháng.
Bố thấy cô thoắt vui thoắt buồn, thở dài vỗ đầu cô: “Nha đầu ngốc, cố chịu làm gì chứ? Gọi một cú điện thoại là được rồi mà?”
Cô lấy dũng khí bấm điện thoại, đây là lần thứ hai trong năm ngày nay, lòng bàn tay cô rịn mồ hôi. Điện thoại kết nối một cái, cô vội vã ςướק lời: “Dụ Hằng anh có bận không, em rất nhớ anh”.
Hai câu nói chẳng có tí quan hệ logic nào, nhưng mặc kệ, cô trung thực với cảm xúc của mình.
Bối cảnh Dụ Hằng nhận điện thoại có vẻ trống trải, có thể nghe thấy tiếng vọng lại. Đầu tiên anh cười, rồi nói: “Bận quá quên mất cả em, đợi anh về nhất định phải bù đắp cho tử tế”.
“Anh ra nước ngoài rồi sao?”
“Đúng vậy, lúc đi vội quá, đến thư ký Dương cũng không biết”
Cô trong thoáng chốc có chút thất thần. Đầu dây bên kia lại cười nói: “An Tín, em đang giận đấy à? Nếu em giận anh sẽ về ngay”.
Mặt cô đỏ bừng lên, thầm mắng mình không biết phải trái. “Vậy... lần thứ nhất em gọi điện cho anh, anh...”
Dụ Hằng trả lời rất nhanh: “Hóa ra cô nàng tóc xoăn của tôi vẫn để bụng chuyện đó, giờ anh giải thích cho em nghe - hôm đó máy bay chuẩn bị cất cánh, anh không kịp nói thêm mấy câu đã phải tắt máy rồi. Lúc đến Đức thì chỗ em đã là nửa đêm rồi, anh nghĩ vậy nên không gọi lại cho em nữa”.
Người ta đã giải thích rõ ràng thế rồi, cô vô cùng ân hận vì sự hấp tấp của mình. Mà anh còn gọi cô là cô nàng tóc xoăn nữa chứ, cứ như nựng nịu tiểu cô nương không bằng, thế còn không vui thì cô chính là heo. Cô nắm chặt điện thoại nóng lòng kể cho anh nghe đủ loại tin tức chuyện phiếm trong mấy ngày vừa rồi, cứ sợ mình dừng lại rồi không biết nói gì nữa, trong lòng đang xúc động dạt dào.
Dụ Hằng ở bên kia cứ thế nghe, rất ít khi nói xen vào, có cất tiếng thì nhất định là cười, vô hình chung đã gạt bỏ sự lúng túng của cô.
Nói cho cùng, anh vẫn luôn là một người yêu chu đáo. Sau cùng cô chợt nhớ ra điều gì bèn ngập ngừng hỏi: “Dụ Hằng, anh bên đó... ừm... mấy giờ rồi?”
“Không quan trọng”, anh dịu dàng đáp, “Anh không chủ động gọi cho em vốn là anh không làm tròn bổn phận, giờ khó khăn lắm mới được nghe em nói, anh càng phải trân trọng cơ hội này mới phải”.
Cô bất giác cười phá lên, tiếng cười xuất phát từ niềm yêu thích trong lòng.
Nói chuyện điện thoại với Dụ Hằng xong, An Tín thấy lòng yên tâm hơn nhiều, nhiệt tình đổ vào công việc cũng tương đối cao. Chương Tiểu Muội chốc chốc lại sang “tám”, hỏi cô vì sao gần đây Miss Dương khách sáo với cô thế, cô cười khì khì, nhưng vẫn ngại không nói bạn gái của sếp tổng đã thay đổi rồi.
Thứ bảy, bố đưa cô đi tham dự tiệc trà, để tăng cường thấm nhuần văn hóa quốc học với cô. Hội họp với tiệc đấu giá từ thiện kiểu này cô đã tham gia nhiều rồi, cũng không để tâm nhiều lắm, mặc cái áo sơ mi dài tay với gi lê xong là lên đường. Khi cô vô tình quay đầu lại nhìn, kinh ngạc há hốc miệng: “Bố, bố ăn mặc tiên phong đạo cốt(10) thế để làm gì?”
Ông An diện cả cây Đường trang(11) trắng tinh, hoa văn mờ in chìm, đi một bước, cốt cách thanh thoát khỏe khoắn khiến người ta không thể không ngước nhìn. An Tín nhớ bộ quần áo này là bộ đặt may riêng cho dịp lễ phát thưởng, nhận huy chương của tổng cục văn hóa ba năm trước, mới mặc có một lần.
(10) Phong cách của tiên nhân, cốt cách phi phàm
(11) Trang phục đời Đường
Bố hết nhìn trái lại ngó phải, vẻ khá là hài lòng: “Trong cục yêu cầu bố phải long trọng một chút, tối nay có đài truyền tới phỏng vấn mà”.
Vào quán trà đã định, ông An mặt tươi cười vui vẻ chào hỏi từng người bước tới trước mặt, còn nhã nhặn hơn cả Phật Di Lặc. An Tín nhìn ông khó hiểu, hỏi: “Bố, bố đang làm gì thế?”
Bố tiễn một người tới hàn huyên tâm sự, nghiêng đầu nói với cô: “Sao hả, dáng dấp bố vẫn ngon lành chứ hả, có ra dáng bậc thầy không?”
An Tín tưởng ông đang hâm nóng không khí trước khi chuẩn bị phỏng vấn, bèn làm mặt xấu. Nhưng câu trả lời của bố lại nằm ngoài dự đoán của cô: “Bố nghĩ kết giao với Dụ Hằng ở hoàn cảnh thế này phải trịnh trọng một chút”.
An Tín ngoái đầu sang, như nghe được câu chuyện ly kỳ nhất từ trước đến nay. “Chuyện ấy thì liên quan gì tới Dụ Hằng?”
“Tối nay cậu ấy phải đến, đài truyền hình vừa hay cũng muốn phỏng vấn, bố thay bộ quần áo nhất cử lưỡng tiện”.
Mặt An Tín lộ vẻ không thể tin được: “Anh ấy đã về nước rồi? Nhưng có thấy nói gì với con đâu?”
Ông An cười khà khà: “Là bố mời cậu ấy về sớm hơn dự định đấy. Con gái còn nhớ lời bố từng nói không? Bố đã tuần này phải đưa Dụ Hằng đến trước mặt con, con đợi chút nữa mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, xem bố làm thế nào hạ gục cậu ấy giúp con nhé”.
An Tín chạy tới giúp bố chỉnh lại vạt áo, khẽ nói: “Bố, bố không cần phải chiều con như thế, con đúng là rất thích Dụ Hằng, nhưng con cũng yêu bố nữa, bố không cần phải vì con mà chủ động đi lôi kéo anh ấy”.
“Con gái ngốc, ai lại nói bố tầm thường như thế?”, ông An vỗ đỉnh đầu cô, “Trình độ quốc học của Tiểu Dụ sâu sắc hơn bố con ta nghĩ nhiều, cậu ấy là nhà giám định đồ cổ có chuyên ngành đàng hoàng đấy, có mặt trong trường phận."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc