Đơn Giản Tiếng Yêu - Chương 11

Tác giả: Phong Ca

Về tới hậu viện, Tuyết Nhạn đi như chạy về chỗ của Thái Mẫn. Nàng giật nẩy người khi có người gọi mình. Thì ra là Bàng tổng quản. - Bàng tổng quản.
- Tuyết Nhạn…Ngươi đi đâu mới về?
- Dạ…- Dù đã chuẩn bị trước nhưng Tuyết Nhạn vẫn thấy run. Nàng ta lúng túng.- Nô tỳ…
- Đi đâu?
Bàng quản gia không rời mắt khỏi phản ứng của Tuyết Nhạn. Nàng ta vô thức lùi lại. Chiếc hộp gỗ trong người rơi ra.
- Cái gì vậy?
Tuyết Nhạn trân trối nhìn chiếc vòng phỉ thúy ló ra khỏi lớp nhung hảo hạng. Là một nô tỳ hạ tiện, làm sao có được vật quý giá thế này:
- Tuyết Nhạn, chiếc vòng phỉ thúy này ở đâu ngươi có? Nói mau…
Bàng quản gia giận run người. Tuyết Nhạn là một tay ông nuôi nấng từ thưở nhỏ. Ông đã dạy những nô tỳ trong phủ phải hết lòng hầu hạ chủ nhân mình, tuyệt đối không được có lòng tư lợi, không được trộm cắp những thứ quý giá của chủ nhân:
- Bàng quản gia….Nô tỳ…Nô tỳ….
Tuyết Nhạn muốn khuỵu xuống. Tuy còn nhỏ nhưng nàng cũng hiểu, nếu nói ra chuyện vòng ngọc này cũng vô ích. Linh phu nhân không đời nào thừa nhận đã cho mình thứ quý giá để mua tin tức của đối thủ ngôi chính thất phu nhân.
- Là của tôi…Tôi đã tặng cho muội ấy.
Thái Mẫn lên tiếng vừa kịp lúc. Từ phía trong nàng đã thấy mọi chuyện. Từ lúc nhờ cậy Tuyết Nhạn ra ngoài dò hỏi đến giờ, Thái Mẫn lúc nào cũng trông ngóng mỏi mòn:
- Thái phu nhân…
Bàng quản gia âm thầm thở phào. Tuyết Nhạn không làm ông thất vọng.
- Bàng quản gia…Là của tôi cho nàng ấy thật mà. Ông tin tôi đi!
- Dạ…không dám…Lão nô đâu dám nghi ngờ lời của phu nhân. Lão nô đến nói với phu nhân, tướng gia có thư về. bảo phu nhân chuẩn bị. Ngày mai lão nô sẽ cùng phu nhân vào hoàng cung.
- Vào hoàng cung? Nhưng vào hoàng cung làm gì?
- Đó là lệnh của tướng gia. Thỉnh phu nhân chuẩn bị!
Để mặc Thái Mẫn ở lại trong hậu viện, Bàng quản gia cúi người hành lễ, sau đó lui ra.
Thái Mẫn vẫn còn ngơ ngẩn. Nàng càng hoảng hốt khi Tuyết Nhạn đột nhiên quỳ xuống dưới chân mình:
- Phu nhân….Nô tỳ có lỗi với phu nhân. Nô tỳ có lỗi với phu nhân.
…Những lời Tuyết Nhạn vừa kể đối với Thái Mẫn thật đáng sợ. Nàng run rẩy. Nhà quan quyền không hề trải đầy một màu hồng như người ta từng nghĩ. Nếu Tuyết Nhạn mang lời Linh phu nhân dặn dò mà nói lại chắc chắn Thái Mẫn sẽ ngây thơ đưa đầu vào cái bẫy đó ngay.
- Nhưng…nhưng tỷ không hề có ý gì với thừa tướng. Tỷ chỉ muốn…chỉ muốn gặp lại tướng công của tỷ thôi.
- Phu nhân à, người ta không nghĩ đơn giản như phu nhân đâu - Tuyết Nhạn dù chỉ 15 tuổi nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong tướng phủ, bao nhiêu chuyện xảy ra trước mắt, so với cô gái thôn nghèo như Thái Mẫn, đương nhiên là hiểu biết hơn nhiều. Nàng thở dài:
- Linh phu nhân và các vị phu nhân khác đều đố kỵ với người. Chắc chắn đêm nay không có gì tốt. Phu nhân…
Tuyết Nhạn im lặng…Nàng cũng không biết khuyên Thái Mẫn phải làm gì khác. Thân phận Tuyết Nhạn cũng chỉ là một nô tỳ. Linh phu nhân hứa gả nàng cho tổng quản như mở ra một con đường mới, tươi sáng hơn cho cuộc đời Tuyết Nhạn. Song bây giờ ngẫm lại, lời hứa kia đâu có gì chắc chắn. Đó chẳng qua là miếng đường ngon ngọt bày ra trước mắt. Khi đã dụ được kiến thì cũng là lúc kiến chịu chôn đời trong vị ngọt ngào kia.
- Nô tỳ cũng không biết khuyên phu nhân phải làm gì cả. Nhưng phu nhân không thể đến hoa viên được. Linh phu nhân sẽ làm mọi cách để hại người.
Khi hại xong Thái Mẫn, có thể nàng ta sẽ hại luôn Tuyết Nhạn để bịt đi đầu mối. Mạng sống của kẻ hầu người hạ vốn vô cùng nhỏ bé, mất đi một cũng chẳng phải là tổn thất gì.
- Tỷ sẽ đi!
- Phu nhân!
Thái Mẫn bỗng nhiên đứng dậy. Nụ cười trên môi nàng lại nở. Như một bông hoa khoe sắc thắm, rạng rỡ thu hút mọi cái nhìn.
- Tỷ tin muội. – Thái Mẫn bỗng nhiên nắm lấy tay Tuyết Nhạn - Linh phu nhân kia không phải là người tốt. Nàng ta có thể hại tỷ, sau đó hại luôn cả muội để không ai biết chuyện. Nhưng chỉ có nàng ấy mới có thể giúp tỷ biết tông tích của tướng công được. Muội giúp tỷ….Tỷ xin muội. Chỉ có muội giúp được tỷ thôi!
- Phu nhân!
Ánh mắt Thái Mẫn kiên định. Khi một nữ tử muốn bảo vệ hạnh phúc, họ có thể thay đổi. Hoặc trở nên mù quáng, hoặc là mạnh mẽ, cứng rắn hơn.
Dù chân Thái Mẫn đang run rẩy. Nàng cũng sợ. Thậm chí sợ vô cùng….
Hoa viên buổi tối lạnh lẽo. Thái Mẫn khoác trên người chiếc áo choàng làm bằng da báo hoa mai mà tướng công đã tặng. Nó giúp nàng lấy thêm can đảm đối mặt với Linh phu nhân.
Chưa có ai trong hoa viên cả. Thái Mẫn kéo cao thêm cổ áo. Áo rất ấm song chân nàng vẫn cứ run cầm cập, lòng không ngừng gọi tên tướng công mình:
Du Lang…Du Lang….Du Lang…
Có tiếng động. Là một nữ nô. Nhìn Thái Mẫn bằng ánh mắt lạnh nhạt, trên tay là cây đèn nhỏ, nàng ta khẽ khàng cất tiếng:
- Đi theo tôi…
….Xuyên qua hoa viên, cả hai đến một trang viện. Nữ nô gõ nhẹ lên cánh cửa đang đóng im ỉm. Như đã chờ sẵn, cửa mở ra ngay:
- Vào đi!
Thái Mẫn được dẫn đến một gian phòng đốt đèn rất sáng. Một nhóm người đã chờ sẵn, trong đó có một vị phu nhân dung nhan xinh đẹp. Nhìn y phục và trang sức, Thái Mẫn có thể mơ hồ nhận ra đó là ai:
- Phu nhân…Thái cô nương đến rồi.
Nữ nô nhấn giọng ở tiếng “cô nương”. Thái Mẫn hiểu nguyên nhân, là để nhắc nhở nàng. Nàng không có vị trí phu nhân như người đối diện, chỉ là một dân nữ bình thường.
- Nàng là Thái Mẫn?
Thái Mẫn không đáp, chỉ lẳng lặng gật đầu. Tim đập thình thịch trong ***g ***. Phải bình tĩnh, thật bình tĩnh để có thể làm được điều mình muốn, dù nó mạo hiểm vô cùng. Giọng cũng vì thế mà chợt run run:
- Người là…là Linh phu nhân?
Linh phu nhân kín đáo quan sát Thái Mẫn. Cũng thuộc dạng xinh đẹp nhưng không xuất xắc. Lún đồng tiền nơi má khi nói chuyện hiện rõ, tuy khiến nàng tăng thêm nét đáng yêu song cũng làm giảm sự quyến rũ của một người đàn bà thành thục. Vẫn còn rất trẻ, vẫn rất ngây ngô.
- Hỗn láo…Sao không quỳ xuống thỉnh an phu nhân. Ngươi…
Nữ nô lớn tiếng làm oai. Nhưng Thái Mẫn không sợ. Nàng không dễ dàng run lên cho người ta thấy được. Ngay cả một nữ nô nếu cũng khiến Thái Mẫn sợ hãi thì người ta làm sao có thể chấp nhận thương lượng của mình đâu?
- Linh phu nhân…Tiện nữ nghĩ, phu nhân không cần tiện nữ đến đây chỉ để thỉnh an người?
- Ngươi…
Mạc Linh khoát tay. Tứ Hỷ là nữ tỳ hầu hạ nàng nhiều năm, có lúc cũng át quyền chủ mất rồi:
- Như ta đã nói với Tuyết Nhạn. Ta hẹn nàng đến vì tung tích của tướng công nàng. Du Lang…
- Tiện nữ không tin tin tức đó. Tiện nữ chỉ muốn phu nhân giúp tiện nữ tìm tông tích của tướng công thôi.
Linh phu nhân không khỏi bất ngờ. Nhưng rồi chợt hiểu ra. Nàng ta cười khẩy:
- Tuyết Nhạn đã nói với ngươi à?
- Tuyết Nhạn sợ tiện nữ bị phu nhân hại. Tiện nữ cũng rất sợ…Nhưng bây giờ tiện nữ không sợ nữa rồi.
Một lưỡi dao không biết từ bao giờ đã kề sát vào cổ nàng. Thái Mẫn ngẩng mặt lên:
- Tiện nữ mong phu nhân thương tình giúp tiện nữ tìm ra tung tích tướng công.
- Ngươi…
Mạc Linh đã nghĩ đến nhiều phương cách áp đảo Thái Mẫn, nhưng bây giờ nàng nhận thấy, cô gái này cũng không dễ đối phó một chút nào:
- Nếu ta không đồng ý? Ngươi thực sự dám dùng lưỡi dao đó để tự tử sao? Như thế càng tốt, ta có thể bớt một đối thủ lợi hại. Ta…
- Tiện nữ không mang mạng của mình ra đùa - Thái Mẫn hít một hơi sâu, tay ép chặt dao hơn làm cổ xuất hiện một vết cắt nhỏ - Tiện nữ mạng sống không đáng gì với phu nhân. Nhưng với thừa tướng đại nhân thì khác. Nếu tiện nữ ૮ɦếƭ tại đây, nơi biệt viện của Linh phu nhân, thừa tướng đại nhân trách phạt thế nào chắc người hiểu rõ hơn tiện nữ mà.
Bề ngoài Bạch Phượng Khanh ôn nhu nho nhã song công tư phân minh. Hắn cũng không thích chuyện thê thiếp của mình lợi dụng quyền hành để áp bức người khác. Ngày xưa, Mỵ phu nhân được lão phu nhân chọn trong lúc giận dữ vì nô tỳ chải tóc không tốt dùng roi đánh nàng cho hả giận, Bạch Phượng Khanh lập tức đưa hưu thư đến nhà, kiên quyết không nhận người vợ này. Hôm nay lại là người hắn vô cùng ưu ái, nếu có bề gì…
- Ngươi đừng hòng dọa nạt. Tướng gia sẽ không…
Mạc Linh giật mình khi nhìn xuống đất. Hoa cúc…Những cánh hoa cúc rơi trên đất. Nàng chợt hiểu ra:
- Ngươi…Là ngươi rắc hoa cúc?
Một người hầu bỗng chạy vào:
- Bẩm phu nhân, ngoài biệt viện Bàng quản gia đang muốn gặp người. Ông ấy muốn hỏi tin tức của Thái cô nương…
Tuyết Nhạn không phụ nàng. Thái Mẫn cố nén tiếng thở dài vào trong lòng. Nàng lên tiếng:
- Tiện nữ đã rắc hoa cúc trên đường đi và có giao hẹn cùng Tuyết Nhạn. Trong 1 canh giờ nếu không thấy tiện nữ về, Tuyết Nhạn sẽ báo là tiện nữ mất tích. Hiện họ đang ở trước hậu viện, cho là phu nhân có thời gian *** tiện nữ, mang xác vùi đi chăng nữa, người ta rồi cũng sẽ tra ra ngay khi Tuyết Nhạn nêu nghi vấn. Tiện nữ không có tham vọng làm chính thất phu nhân gì cả. Tiện nữ chỉ mong phu nhân giúp đỡ, thực sự giúp tiện nữ tìm được phu quân của mình thôi.
Nàng không còn sợ nữa. Hơi ấm tỏa ra từ chiếc áo nhắc Thái Mẫn nhớ về người đàn ông đã tỉ mẩn từng đường kim mà may lên nó. Trong lúc này, nàng chỉ muốn được gặp chàng thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc