Đơn Giản Tiếng Yêu - Chương 08

Tác giả: Phong Ca

Bạch Phượng Khanh

Ánh mắt Vũ đế trở nên thâm trầm trong bóng đêm. Thái Mẫn thanh thuần, là một cô gái bình thường. Nàng quý trọng gia đình, quý trọng người thân của mình. Ngày trước lúc Thái An cứu một kẻ không rõ tông tích như hắn về nhà, Thái Mẫn rất lo sợ. Nàng chỉ muốn đuổi hắn đi một cách nhanh chóng. Nhưng tình huống bây giờ có khác. gã Bạch y công tử ấy đã cứu Thái Mẫn một mạng. Nàng lo cho hắn, cũng là chuyện thường tình.
- Ta vào thành xem thử thế nào. Đừng lo…
- Tướng công à…Hay là…thôi đi- Thái Mẫn nắm nhẹ tay áo Vũ đế, giọng run run- Trong thành có nhiều người lắm…Thiếp sợ…
- Không có gì đâu- Vũ đế nâng nhẹ mặt nàng, âu yếm - Ta chỉ xem xét tình hình thôi. Chẳng có gì nguy hiểm đâu nương tử. Ngoan…
- Tướng công à…
Tay áo lại bị níu lại. Lần này còn chặt hơn.
- Thiếp lo lắm…- Thái Mẫn ngước mặt lên- Chàng….chàng đừng đi. Ngày mai thiếp và Thái An sẽ vào thành hỏi thăm. Chàng đi buổi tối như vầy, tuy có võ công cao nhưng biết đâu…Người ta có thể bắn tên, dùng ám khí. Thiếp sợ lắm tướng công ơi! Nếu chàng có mệnh hệ gì thì…
Tướng công không chỉ là trời trong lòng Thái Mẫn. Chàng đã là một phần vô cùng quan trọng. Cứ nghĩ đến khả năng Du Lang sẽ bị thương, sẽ gặp nguy hiểm là Thái Mẫn lòng đau như cắt. Nàng sợ, nàng lo. Nàng không muốn hắn rời khỏi mình. Không muốn…
Vũ đế xưa nay hành động dứt khoát. Hắn không bao giờ thay đổi quyết định, dù đó là tỷ tỷ cũng không làm thay đổi được. Vũ đế còn nhớ một buổi tối cách đây không xa lắm, tỷ tỷ đã lao khỏi điện Vịnh Hàm, nước mắt đẫm đầy mặt, sau khi hét vào mặt hắn những lời mỗi lần nghĩ tới lòng Vũ đế lại nhói lên:
- Ta hận đệ…Ta hận đệ suốt đời.
Tỷ tỷ hận mình là một niềm chua xót, song Vũ đế vẫn làm điều hắn cho là đúng, bất chấp hậu quả, bất chấp sẽ làm cho người thân yêu nhất đau lòng.
Song bây giờ nhìn Thái Mẫn rươm rướm nước, Vũ đế biết, mình đã thay đổi thật rồi:
- Tướng công!
- Được rồi…- Hắn vuốt tóc nàng- Ta không đi đâu cả. Ta sẽ ở cạnh nàng mà.
Vũ đế chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt với ai cả. Hắn cũng cảm thấy những lời nói đó là vô bổ không cần thiết. Nhưng bây giờ những lời nói ấy cứ tự nhiên tuôn ra từ đầu lưỡi. Vì nàng.
- Tướng công à…Tuy là có lỗi với vị công tử đó…Nhưng mà…Nếu vì vậy mà chàng gặp nguy hiểm, thiếp không chịu được. Thiếp đành xin lỗi người đó vậy. Chàng ta trông rất có cốt cách, có lẽ không…không phải là người có thân phận tầm thường. Người ấy sẽ an toàn, không cần chúng ta, có phải không?
Vũ đế chỉ gật đầu. Hắn dìu Thái Mẫn vào phòng, đỡ nàng xuống giường, nhẹ nhàng trấn an:
- Được rồi…Đã hơn canh ba rồi, nàng ngủ đi. Nàng ngủ thì ta mới ngủ được chứ.
- Dạ…Tướng công…
Bàn tay Vũ đế khẽ di chuyển ra sau lưng Thái Mẫn, xoa nhẹ vào Mê huyệt của nàng. Tạm thời Thái Mẫn sẽ ngủ say. Nàng không nên biết chuyện, hắn cần thời gian để cân nhắc, để xem tiếp theo mình phải làm gì.
Hùng tâm tráng chí? Ngôi vị Vũ đế. Hắn có thể quên, thật sự quên sao?
Bên ngoài có tiếng động. Với bản năng của một con thú săn mồi điêu luyện luôn ở tư thế sẵn sàng đối địch, Vũ đế phóng ra ngoài, không quên đắp thêm tấm chăn cho Thái Mẫn.
- Phượng Khanh gia…
- Bệ hạ…
Bạch y công tử bước ra từ bóng tối. Quả nhiên là hắn. Bạch Phượng Khanh!
Bạch Phượng Khanh có thể tìm ra Vũ đế, điều đó không làm hắn ngạc nhiên. Chỉ cần hắn ta muốn sẽ làm cho bằng được. Đó là cách Bạch Phượng Khanh cũng như Vũ đế, vốn không có ưu thế về thân phận, nhanh chóng vươn lên ngôi vị đứng đầu của quốc gia này.
- Phượng khanh gia…Quả nhiên là ngươi.
- Bệ hạ có thể đoán được là thần sao?
- Ta có linh cảm. Và thường linh cảm của ta ít khi nào sai.
Như ly R*ợ*u của tỷ tỷ đưa cho hắn vậy. Ý thức được nguy hiểm, nhưng vẫn uống. Vì hắn vẫn không tin tỷ tỷ lại có thể hại mình.
- Thần có khá nhiều mạng lưới gián điệp khắp đất nước. Chúng báo cho thần tin tức về những nhân vật xuất hiện bất thường tại địa phương. Tháng trước thần nhận được tin vùng này đột nhiên bọn ςướק đường đã bị tiêu diệt. Tuy không rõ là ai song thần hy vọng có thể đó là bệ hạ. Vừa đến đây, thần đã gặp phu nhân.
Vũ đế nhếch môi. Hắn cười khẽ:
- Ngươi nhận ra nàng qua chiếc trâm ngọc?
- Vâng…Thần còn nhớ, có một kẻ ngốc nghếch, vì một chiếc ngọc trâm nhỏ bé mà quay lại chiến trường.
- Vì nhận ra nàng nên ngươi mới cứu nàng. Mục đích là để tìm ta?
Phượng Khanh không trả lời…..Hắn không cần Vũ đế hiểu hắn như hắn đã hiểu người….
- Nghe tin bệ hạ băng hà, chư hầu có nhiều nơi đã âm thầm nổi loạn. Quốc gia này hiện nay vẫn cần bệ hạ. Thần đến để tìm người trở về.
Ngay khi nhận được tin tức tại Đông Thành, Phượng Khanh đã đến đây. Và cũng không khó khăn gì để tìm ra Vũ đế. Không phải đợi đến khi gặp Thái Mẫn trong thành, nhìn thấy ngọc trâm….
Hắn đã lặng lẽ đằng xa nhìn Vũ đế. Người không thay đổi gì mấy. Vẫn lặng lẽ, vẫn thâm trầm. Song có những hôm trong rừng săn thú, Phượng Khanh nhìn thấy người tỉ mẩn khâu khâu vá vá. Chiếc áo làm từ da của báo hoa mai, đường kim sơ sài, vụng về nhưng người đã làm với nụ cười nhè nhẹ điểm trên môi. Ánh mắt Vũ đế sáng ngời lên mỗi buổi chiều tà, nhìn thấy dáng vóc mảnh mai đang chờ hắn bên cửa. Gia đình của hắn, trái tim hắn đã hồi sinh ở nơi này.
Phượng Khanh đã đến và lại quay về. Hắn âm thầm quan sát Vạn Bá Quang. Hắn ta cũng không phải là kẻ bất tài vô dụng. Thời gian qua Vạn Bá Quang cũng làm được nhiều cho dân chúng. Hắn khiến dân vui vẻ, hắn làm cho cuộc sống của họ có tiếng cười. Tuy nhiên hắn ta lại không đủ nhẫn tâm để bảo vệ họ. Vạn Bá Quang có thể làm một thần tử tốt nhưng không thích hợp làm một vị đế vương.
Vũ đế đưa quốc gia này từ vị trí chư hầu lên ngôi bá chủ là bởi hắn thừa nhẫn tâm lẫn tài năng trị vì thiên hạ. Cái uy phong đến từ sự quyết đoán và dã tâm chinh phục. Vũ đế ghét phục tùng người khác. Chính vì vậy, hắn sẽ không ngừng tiến tới dù dưới chân mình là máu đổ, là đầu lâu xếp dài tới đỉnh vinh quang.
Chư hầu nghe tin Vũ đế băng hà, bề ngoài tỏ ra thương tiếc nhưng bên trong đã âm thầm âm mưu nổi loạn. Sự có mặt của hắn, sự tàn nhẫn của hắn vẫn còn cần thiết cho quốc gia này.
- Đã đến lúc phải hồi cung rồi. Cung thỉnh bệ hạ hồi cung.
*Mọi người phải thông cảm, không có com lười lắm mọi người ơi.
Phải đi rồi…. Đến lúc Vũ đế phải đi rồi….
Hắn thở dài, gương mặt thoáng hiện lên vẻ nuối tiếc. Nơi bình yên này đã gắn bó với Vũ đế một thời gian ngắn ngủi song thực sự làm cho hắn cảm nhận thế nào là hạnh phúc. Vũ đế bắt đầu hiểu, có những điều đế vương muốn, thần dân chưa chắc đã tán đồng. Cuộc sống an ổn là điều họ mơ ước. Phận làm vua chúa, đứng đầu thiên hạ, không chỉ trong tay là quyền lực mà còn có bao nhiêu trách nhiệm nặng oằn vai.
-Ta sẽ về ngay. Ngươi ra ngoài đi!
Bạch Phượng Khanh không nói gì hơn, chỉ âm thầm lui gót. Vũ đế cũng trở lại trong phòng.
Thái Mẫn vẫn đang mê man. Khuôn mặt nàng hồng nhuận. Một vẻ đẹp thanh khiết…Nếu Vũ đế mang nàng trở lại hoàng cung đầy sóng gió, bên trong hậu cung của hắn không chỉ có mình nàng…Là Du Lang, hắn có thể sẵn sàng *** để chu toàn cho nương tử nhưng một khi trở lại thân phận Vũ đế, có thể hắn sẽ phải nhìn nàng uất ức, nhìn nàng đau đớn mà không làm được gì…Mẫn nhi
-Mẫn nhi!
Vũ đế ôm nàng một lần nữa. Cảm giác ấm áp này thật hạnh phúc…Tiếc là…hắn lại phải buông tay. Đành phải buông tay…
-Phượng Khanh gia!
Vũ đế thay chiếc áo của ngày đầu tiên đến đây, khi Thái An cứu hắn về. Bạch Phượng Khanh quỳ phục dưới đất. Hắn biết, người đã quyết định. Vũ đế đã quyết định trở về.
-Thần chờ lệnh hoàng thượng…
-Khanh thay ta…chăm sóc cho nàng. Đừng cho nàng biết thân phận của ta, cũng không được cho ai biết mối quan hệ của ta và nàng. Mẫn nhi phải được an toàn, nếu nàng có bất cứ bất trắc nào, dù đó là đầu của khanh, ta cũng sẽ chặt xuống.
Bạch Phượng Khanh không hề ngạc nhiên trước mệnh lệnh đó. Cô nương tên Thái Mẫn kia đã trở thành điểm yếu trong lòng hoàng thượng. Thân làm thần tử, chỉ có thể giúp người giấu che điểm yếu kia. Tuy là đó chưa hẳn là cách tốt nhất. Nhưng tạm thời chỉ có thể làm đến thế thôi.
-Thông tri với Hàn khanh gia, trong 3 tháng nữa, hãy trở về kinh thành. Ta có chuyện cần đến hai khanh cùng thương nghị.
…..Sáng sớm hôm nào Thái Mẫn cũng dậy rất sớm.Nàng kinh ngạc nhận ra Bạch y công tử ngồi trước cửa, trước mắt là một ấm trà.
- Công tử là…?
- Chào phu nhân…
Hắn đứng dậy, nhã nhặn làm lễ. Thái Mẫn vội vã xua tay:
- Không dám…Công tử không sao thật ạ? Họ không làm gì công tử sao?
Phượng thừa tướng vị trí chỉ sau hoàng đế. Có ai dám làm gì?
- Không sao cả. Thành tướng quân cũng biết phải trái, chuyện là của con gái ông ấy gây ra, không làm khó tôi.
- Vậy thì may quá!
Sực nhớ ra chuyện gì đó, Thái Mẫn hỏi ngay:
- Nhưng người….tại sao lại ở nhà tôi? Còn tướng công của tôi…Tướng công của tôi sao rồi?
Người đã đi. Đi mà không từ biệt. Vì người biết, nếu từ biệt, có thể sẽ không đi được. Cây trâm ngọc người xem như mạng sống, nơi chốn chiến trường muôn vàn nguy hiểm không nề hà quay lại chỉ vì nó, thế mà lại trao cho nàng thôn nữ, đủ biết trong lòng người, nàng có vị trí thế nào rồi.
- Phu nhân chắc cũng nhận thấy, tướng công của mình có thân phận không tầm thường. Huynh ấy nhận được chút tin tức từ gia đình nên quay về…Người nhờ tôi nhắn với phu nhân, chuyện này rất gấp, người không muốn nhìn phu nhân khóc, không muốn chia tay bịn rịn khiến người không nỡ quay về.
Chậu nước trong tay rơi xuống…Thái Mẫn thảng thốt chạy vội ra cửa. Tướng công! Sao có thể không từ mà biệt? Sao có thể để Thái Mẫn lại một mình?
Một làn gió thoảng qua. Toàn thân nàng bỗng trở nên vô lực…Bạch Phượng Khanh đỡ Thái Mẫn xuống bàn trà. Đằng sau hắn, tự bao giờ bỗng có người chờ lệnh:
- Đưa phu nhân và gia quyến về Thường phủ. Chăm sóc cho tốt, đừng để bệ hạ phải bận tâm!
- Tuân lệnh thừa tướng!
Tình yêu của người hoàng tộc và dân dã thường không có kết quả tốt. Phượng Khanh thở dài, nhìn cô gái đang hôn mê bất động. Được hoàng đế thương yêu là điều bao tiểu thư quyền quý luôn mơ ước. Nhưng dân thường thì khác, đôi khi tình yêu đó sẽ mang đến cho nàng họa sát thân.
- Trở về kinh thành. Thông báo tin tức, chuẩn bị binh lực. Trong vòng 1 tuần trăng nữa, chúng ta sẽ khởi binh.
…- Thừa tướng!
Khi Bạch Phượng Khanh quay lại kinh thành, mọi chuyện hình như đã đi vào quy củ của nó. Vũ đế quay về. Ngôi hoàng đế vẫn là của hắn. Không ai dám phản đối bởi thế lực của Vạn gia trong triều gần như là không có. Quân đội chỉ tuân theo lệnh chỉ huy của họ, vốn nổi danh là Chiến thần được trọng vọng, tôn kính bao lâu.
Triều đình bề ngoài sóng yên bể lặng song Phượng Khanh hiểu, Vũ đế đang chờ hắn quay lại kinh thành, chuẩn bị cho việc trừng phạt tội phản loạn. Người gây loạn lại là người thân của hoàng gia.
- Bệ hạ…Thần đã về!
- Ừ.
Trên ngai vàng Vũ đế một thân triều phục. Trước mắt hắn có khá nhiều công văn. Có vẻ đang chuyên tâm vào công việc của mình.
- Chuyện trong triều có vẻ được xử lý khá tốt. Nạn lụt ở Giang Thượng, mùa màng thất bát ở Triết Hạ đều được giải quyết xong.
- Vâng ạ…
- Chỉ có chuyện ở Bắc quốc âm mưu tạo phản là vẫn phải điều tra?
- Vâng ạ!
- Vì sao lại biết bọn chúng âm mưu tạo phản?
- Tin từ Bắc Nhượng thành cho biết, Bắc quốc hoàng đế gả con gái cho Nam thành hầu.
- Đó là chuyện tốt mà.
- Bắc quốc là một thế lực không nhỏ, Nam thành hầu làm chủ Khuê Phạm vốn ở xa Bắc quốc. Xét về thông thương cũng không thuận lợi…Thần cũng biết được, công chúa Bắc quốc Thượng Phi Nhi vốn không có tình cảm với Nam thành hầu thái tử.
- Tại sao khanh lại khẳng định điều đó?
- Vì Thượng Phi Nhi công chúa phản đối hôn sự đó và bỏ trốn. Hiện nay nàng ta đang ở dinh của hạ thần. Là người của hạ thần.
Chân mày Vũ đế nhướng lên. Bờ môi cũng khẽ cong:
- Nếu Bắc quốc có mưu đồ tạo phản, chúng ta sẽ kéo binh tiêu diệt chúng.
- Đúng vậy!
- Thượng Phi Nhi là người của khanh? Nếu xảy ra chiến tranh, nàng ta sẽ hận khanh?
- Không quan trọng- Bạch Phượng Khanh vẫn bình thản- Một nữ tử không thể sánh bằng thiên hạ. Huống gì…Nếu ta không giết họ, họ cũng sẽ giết ta. Chiến tranh vốn thế mà…
Vũ đế khựng lại. Một nữ tử không thể bằng thiên hạ. Ta không giết chúng rồi chúng cũng sẽ giết ta?
- Truyền lệnh ta…Mang Vạn Bá Quang lưu đày ở Ly Phượng Thành phía Đông. Công chúa Thúy Nhàn…Cho người mang cho nàng ba chung R*ợ*u độc. Độc phải ૮ɦếƭ, tuyệt đối không dung.
Vạn Bá Quang là tên phản loạn nhưng chỉ bị lưu đày, còn Thúy Nhàn công chúa là tỷ tỷ của hoàng thượng. Trong triều ai cũng biết, đó là người hoàng thượng vô cùng yêu quý, sẵn sàng làm tất cả vì nàng.
Mạng của Vũ đế không còn chỉ của riêng hắn nữa. Mọi nguy cơ đến an toàn của mình đều phải dẹp đi một cách tuyệt đối. Trong trái tim nữ tử khi có phu quân lại lỏng đi sợi dây huyết nhục, ai biết một ngày nào đó có thể quay ngược lại cho Vũ đế thêm một vết dao trí mạng.
Tha cho Vạn Bá Quang, vừa chứng tỏ uy đức, vừa giữ lại một người tài. Trong thời gian làm nhiếp chính, Vũ đế chắc hắn cũng hiểu, thế nào là nỗi lòng của kẻ đứng đầu thiên hạ. Giam tại Ly Phượng Thành chờ động tịnh, cắt đứt mọi thế lực, Vạn Bá Quang vẫn nằm trong bàn tay khống chế của Vũ đế, chỉ cần hắn muốn, Vạn Bá Quang không thể nào thoát khỏi Quỷ môn quan.
Lòng dạ Đế vương sâu như biển, làm thần tử như Bạch Phượng Khanh chỉ biết nghiêng mình tùng phục mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc