Đối Thủ Tình Trường - Chương Cuối

Tác giả: Lăng My

Vứt bỏ mọi rắc rối, Thẩm Xuân Hiểu để cho tâm trạng thư thái một chút song càm giác trống vắng vô bờ lại bao trùm lấy cô. Mấy ngày nay, cô tránh mặt Lư hạo Tường, không biết anh và An Châu đã phát triển đến mức nào rồi.
Cô thường đến Cynthia Pub, một mình, một ly R*ợ*u, một không gian tĩnh lặng và một trái tim trống rỗng.
Thực ra cô không cam lòng, cũng chẳng muốn im lặng. Nhưng, là người bạn thân thiết, cô biết suy nghĩ của An Châu, cô ấy từ trước tới giờ luôn là thiên hạ đệ nhất trong tình yêu, nếu đã quyết định thì sẽ theo đuổi đến cùng. An Châu vừa bị tổn thương tình cảm, cô ấy đến tìm bạn trai cũ để cầu mong sự an ủi, cô còn biết tỉnh cảm Lư Hạo Tường dành cho An Châu, bởi thế lúc này, cô thực sự không thể tranh đấu được với cô ấy.
Nếu Lư hạo Tường và An Châu khó quên tình cũ thì sự tranh đấu của cô thật vô nghĩa.
Điều càng đau khổ hơn là, cô chỉ có thể giấu nỗi buồn này trong lòng, ngay cả Triệu Yến Minh, cô cũng không dám thổ lộ nửa lời. Yến Minh và Trương Hướng Dương đang chuẩn bị kết hôn, là bạn thân, cô không muốn Yến Minh khó xử khi làm người giữa cô và An Châu.
Thời gian này đối với cô, ngày nào cũng dài tựa một năm.
Cô trông chờ một tháng sớm qua đi, vừa mong câu trả lời, lại sợ câu trả lời ấy sẽ đẩy mình vào vô vọng.
Hôm nay là cuối tuần, đang ngủ say thì Thẩm Xuân Hiểu bỗng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Tối qua một mình ở nhà, cô đã uống hết chai R*ợ*u vang. Cô mơ mơ màng màng nghe điện, là Triệu Yến Minh gọi: “Xuân Hiểu, An Châu đi Canada rồi, cậu biết không?”.
Thẩm Xuân Hiểu hoảng hốt: “Cậu mơ sao? Đang yên đang lành, cậu ấy đi Canada làm gì chứ?”.
“Trước khi lên máy bay, cậu ấy nhắn tin cho tớ, tớ không tin nên đến tìm cậu ấy, hóa ra cậu ấy đã trả nhà rồi. Cậu ấy đi thật rồi!”
Thẩm Xuân Hiểu vô cùng ngạc nhiên, tỉnh táo hẳn và bật dậy, đầu óc nhất thời không nghĩ được gì. An Châu đi rồi? Sao cô ấy lại đi? Cô ấy đang hết sức cố gắng hàn gắn mối quan hệ với Lư Hạo Tường mà, sao bỗng dưng ra đi như thế?
“Này, Xuân Hiểu, cậu có nghe không đấy?” Triệu Yến Minh không nghe thấy hồi âm, vội hỏi.
“Có!”
“Xuân Hiểu, cậu biết nguyên nhân là gì không? Sao cậu ấy lại đột ngột sang Canada thế. Ở bên đó cậu ấy có ai thân thích đâu!”
Thẩm Xuân Hiểu cũng chẳng hiểu nổi, khẽ nói: “Có lẽ một người biết!”.
“Ai?”
“Bạn trai của cậu ấy, Lư Hạo Tường!”
“Đó chẳng phải là bạn trai cũ của cậu ấy sao?”
“Cũng chính là bạn trai hiện tại.” Thẩm Xuân Hiểu hít một hơi, để âm thanh không quá nhanh: “Dạo vừa rồi cậu ấy không tụ tập với bọn mình vì hẹn hò với Lư Hạo Tường!”.
“Hả?” Triệu Yến Minh kinh ngạc, im lặng một lát rồi nói: “Cậu đang ở nhà phải không? Tớ sẽ đến chỗ cậu ngay, các cậu đang diễn trò gì thế, tớ đã bị các cậu xoay cho chóng mặt rồi đây! Không được, tớ phải gọi điện cho anh ta…”. Triệu Yến Minh nói liên miên, không đợi Thẩm Xuân Hiểu phản ứng đã vội cúp máy.
Thẩm Xuân Hiểu cầm điện thoại, ngồi thẫn thờ, An Châu đi rồi, lại một lần ra đi không từ biệt, cậu ấy thậm chí không gọi điện cho mình mà chỉ gửi cho Triệu Yến Minh một tin nhắn. Cậu ấy đã cãi nhau với Lư Hạo Tường sao? Hay là có chuyện gì gấp cần giải quyết nên vội đi ngay?
Thẩm Xuân Hiểu chẳng muốn ngủ nữa, cô bước xuống giường, thay quần áo, lấy điện thoại định gọi cho Lư Hạo Tường mấy lần nhưng lại thôi. Triệu Yến Minh nói sẽ đến đây, thôi cứ đợi cậu ấy đến rồi gọi sau vậy.
“Kính koong!” Tiếng chuông cửa.
Yến Minh đến thật nhanh.
Thẩm Xuân Hiểu vội ra mở cửa, bên ngoài là nhân viên chuyển phát nhanh mặc áo may ô của một công ty nào đó, cậu ta hỏi: “Xin hỏi chị có phải là chị Thẩm không?”.
Thẩm Xuân Hiểu gật đầu: “Tôi đây!”.
“Đây là bưu phẩm của chị, mời chị ký nhận!” Cậu ta nói rồi đưa kẹp hóa đơn cho cô.
Thẩm Xuân Hiểu ký nhận. Cô mở ra xem, không có bất kỳ địa chỉ và thông tin nào của người gửi, nhưng nét chữ rất quen, Thẩm Xuân Hiểu nhói lòng, chính là An Châu.
Cậu ấy gửi phát nhanh cho mình? Nhìn thời gian gửi, là hôm qua, hôm qua cậu ấy đã định đi rồi, tại sao lại không gọi cho mình một cú điện thoại chứ?
Thẩm Xuân Hiểu vội vàng đi về phía sofa, nhanh chóng mở bưu phẩm, bên trong chỉ có một lá thư, lá thư An Châu viết cho cô.
Mở bức thư ra, từng hàng chữ hiện lên đến nhức mắt:
Xuân Hiểu,
Khi cậu đọc bức thư này, tớ đã lên máy bay đi Canada rồi. Tớ định không viết thư cho cậu, nhưng có một số chuyện, tớ cần nói rõ với cậu. Xuân Hiểu, tớ hận cậu, cậu biết không?
Xuân Hiểu, tớ từ đất nước Canada xa xôi trở về, người đầu tiên tớ nghĩ đến là cậu, cũng giống như hai năm trước, mỗi khi tớ đau lòng, chán nản, mỗi khi tớ vui vẻ, hạnh phúc, người đầu tiên tớ nghĩ đến là cậu. Lúc đứng trước cửa nhà cậu, tớ đã rất vui, cảm giác vô cùng thân thiết. Tớ thầm nói, tớ đã về nhà rồi!
Cậu đối với tớ rất tốt, tớ biết, tớ hỏi số điện thoại của Lư Hạo Tường, cậu đã nói cho tớ biết, tớ hỏi địa chỉ của anh ấy, cậu cũng nói cho tớ biết, nhưng, cậu lại không nói với tớ là cậu đã yêu anh ấy.
Tớ như con thiêu thân, một lòng muốn quay lại với Lư Hạo Tường. Tớ chủ động nhiệt tình, hi vọng sẽ làm tiêu tan nỗi đau thương mà năm đó mình đã gây ra cho anh ấy vì sự ra đi không một lời từ biệt, hi vọng có thể quay lại với anh ấy như trước kia. Cậu biết rõ như thế song lại không nói gì, lúc tớ và anh ấy hẹn hò, gặp cậu, cậu cũng chẳng thèm liếc nhìn anh ấy và chỉ cười như không có chuyện gì. Điều đó hoàn toàn không thể ngờ rằng giữa hai người sớm không còn xích mích, không còn oan gia ngõ hẹp như trước đây cậu kể với tớ trong điện thoại.
Là tớ quá ngốc nghếch, bị những tưởng tượng đẹp đẽ làm lu mờ đầu óc. Tớ cảm giác, tớ chính là con cưng của ông Trời, chỉ cần tớ chủ động theo đuổi thì người đàn ông nào cũng sẽ đáp lại, huống hồ, Lư Hạo Tường đã từng là người yêu của tớ. Bởi thế tớ tự tin nghĩ rằng, anh ấy vẫn chờ đợi mình.
Tớ đã nhầm, tớ đã tỏ ra vô cùng đáng thương, tớ nói mình đã gặp sự thay đổi lớn trong chuyện tình cảm, đã trải qua bao sóng gió nhưng vẫn cảm thấy yêu anh ấy nhất. Anh ấy chỉ đáp lại bằng cái mỉm cười lịch sự. Anh ấy là người đàn ông hiền lành, anh ấy chỉ coi tớ là bạn, là người thân, là em gái, và sẽ không bao giờ coi tớ là bạn gái nữa.
Tớ tưởng rằng, thời gian hai năm đã làm những cảm giác thân mật trước đây trở nên xa cách, chỉ cần tớ cố gắng níu kéo thì tất cả sẽ quay về như trước. Đúng thế, tớ đã rất cố gắng, ngày nào cũng tìm anh ấy, cùng anh ấy đi ăn cơm trưa, cơm tối, tìm mọi cớ để sở hữu thời gian của anh ấy, tớ đã tỏ ra khổ sở, chán nản để có được sự cảm thông của anh ấy. Nhưng anh ấy lại luôn lịch sự với tớ, giữ khoảng cách với tớ.
Cậu biết không? Xuân Hiểu, tối qua tớ đã đích thân vào bếp, bày lên bàn toàn những món mà trước đây anh ấy thích ăn. Tớ nghĩ rằng bữa tối như thế thật lãng mạn, có R*ợ*u vang đỏ, có giai nhân, những món ăn tớ đích thân làm và có cả một người như tớ nữa, tớ tưởng mình sẽ thành công.
Xuân Hiểu, tớ không ngờ có một ngày, mình lại theo đuổi người đàn ông trước đây đã từng yêu mình, cậu cũng không ngờ phải không? Có thể khi mất đi thứ gì đó, người ta mới cảm thấy nó đẹp đẽ, lúc tớ cảm thấy càng ngày anh ấy càng xa cách, tớ đã thực sự sợ hãi, tớ muốn trở lại như xưa. Nhưng, tớ không hề nhìn thấy chút sóng tình nào trong mắt Lư Hạo Tường, ánh mắt ấy nhìn tớ hoàn toàn không có cảm giác của tình yêu. Anh ấy nói rằng, người anh ấy yêu là cậu!
Xuân Hiểu, cậu có biết khi anh ấy nói thẳng với tớ rằng, anh ấy không còn yêu tớ nữa, người anh ấy yêu là cậu, tớ đã khổ sở thế nào không?
Tớ không dám tin, tớ bảo anh ấy bịa chuyện! Hai người vốn ghét nhau, vì tớ nên anh ấy đổ mọi oán hận lên cậu, làm khó cậu, những chuyện ấy, cậu đều kể với tớ trong điện thoại.
Tớ không thể không tin, khi nhắc đến cậu, ánh mắt ấy, nét mặt ấy, tớ đã từng thân thuộc biết bao, hai năm trước anh ấy cũng dành cho tớ như thế. Tiếc là, đến lúc tớ hiểu ra thì tất cả đã không thuộc về mình nữa rồi.
Xuân Hiểu, tớ hận cậu. Nếu cậu nói cho tớ biết sớm thì tớ đâu phải khổ sở lao đầu vào bụi rậm như thế? Bị từ chối, tớ đã mất hết thể diện, sao cậu lại khiến tớ khổ sở đến vậy? Xuân Hiểu, tớ thực sự hận cậu, cậu thấy tớ đáng thương chăng? Tớ từ Canada trở về, mất người, mất của, không người thân thích, cho nên, cậu âm thầm rút lui phải không? Cậu nghĩ An Châu tớ là người luôn hãnh diện trong tình trường suốt bao nhiêu năm mà lại cần người khác nhượng bộ, thương hại sao? Giúp đỡ tớ như thế, cậu tưởng cậu vĩ đại lắm sao?
Xuân Hiểu, cậu biết vì sao đến tận bây giờ cậu vẫn chưa kết hôn không? Chính vì cậu nhu nhược và thiếu quyết đoán, khó có thể tự thoát ra khỏi những chuyện của quá khứ, ngay cả việc tranh đấu vì người mình yêu cũng không biết.
Sau khi anh ấy rời xa tớ, tớ đã khóc rất nhiều, khóc đến mức dần dần hiểu ra. Tình yêu đúng là một món không thể ăn lại, sẽ chẳng có ai đợi chờ mãi, tớ đã phá hỏng một tình yêu đẹp, muốn quay trở lại cuộc tình cũ một cách hão huyền, tớ thật tham lam, và kết quả đã khiến tất cả trở thành một mối mục nát!
Xuân Hiểu, cậu rút lui, cậu nhượng bộ, vì cậu không đủ tự tin, cậu tưởng Lư Hạo Tường còn yêu tớ, đúng không? Cậu nghĩ anh ấy là bạn trai cũ của tớ, nên cậu muốn rút lui, không muốn làm người thứ ba, phải không?
Cậu thật ngốc nghếch, nhưng sự ngốc nghếch của cậu lại khiến tớ cảm động!
Xuân Hiểu, tớ đã lừa các cậu, thực ra, tớ và Daniel cãi nhau, không phải vì anh ấy có tình yêu mới, anh ấy cũng chẳng phải kẻ lừa tiền lừa sắc. Mà vì, anh ấy cầu hôn tớ rất nhiều lần, tớ sợ sau khi lấy anh ấy, tớ sẽ không còn tự do nữa. Tớ nghĩ quay lại với Lư Hạo Tường là tốt nhất, vì anh ấy sẽ không bao giờ gây áp lực cho tớ, tớ sẽ không phải lo có ngày bị ép kết hôn. Bởi thế tớ trốn về nước, trốn về để tìm anh ấy.
Tớ cần tình yêu để tưới mát tâm hồn, nhưng lại không muốn bị bó buộc bởi hôn nhân, cậu nói xem, tớ nghĩ thế thật hay nhỉ!
Tớ vừa gọi điện cho Daniel, một tháng không gặp tớ, anh ấy vô cùng lo lắng, nói nếu tớ không muốn kết hôn, anh ấy sẽ không ép, chỉ mong tớ về bên anh ấy. Nghe được giọng nói của anh ấy, tớ rất vui, bởi thế, tớ quyết định về Canada và chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy, chúng tớ có thể sẽ tổ chức lễ cưới vào dịp lễ Noel này!
Xuân Hiểu, tớ trả lại Lư Hạo Tường cho cậu. Những ngày này, tớ có thể tưởng tượng được cậu buồn bã như thế nào, đau khổ nhường nào, tớ có thể tưởng tượng cậu đã mất ngủ hằng đêm và con tim vô cùng đau đớn. Nhưng, đó là do cậu tự chuốc lấy, ai bảo cậu ngốc thế chứ?
Tớ đã về Canada, để lại mớ lộn xộn cho cậu, song tớ nghĩ, tớ ở lại mới là gây khó dễ, sự ra đi của tớ sẽ giúp tất cả mọi người hạnh phúc!
Xuân Hiểu, nếu đã yêu thì nhất định phải theo đuổi, biết không?
Tớ sẽ không nói nhiều lời tình cảm đâu, chúng ta cứ mắng mỏ nhau thế này để được thoải mái hơn, nếu cậu còn ngốc nghếch nữa, tớ sẽ gọi điện vượt đại dương lúc ba giờ sáng để mắng cậu đấy, cậu hãy nhớ điều đó!
Thay tớ gửi lời đến Yến Minh nhé!
Chúc cậu bình an!
An Châu
02/12/2010
Thẩm Xuân Hiểu cầm chặt bức thư, nước mắt giàn giụa, cô thực sự ngốc, từ khi tình cảm bị tổn thương, cô luôn có cảm giác hoài nghi với tình yêu, vừa gặp chút sóng gió đã co mình ẩn trong lớp vỏ.
Đúng là cô nhượng bộ, thực ra cô vô cùng sợ hãi, sợ mối tình này chỉ là hão huyền, phù vân.
An Châu đúng là kẻ phá rối, suốt một tháng ròng đã khiến tâm trạng cô sa sút trầm trọng, cô đã đếm biết bao nhiêu vì sao trong những đêm dài đằng đẵng, buồn bã ưu sầu, cô đã uống biết bao nhiêu R*ợ*u đắng!
Triệu Yến Minh bước vào, thấy Thẩm Xuân Hiểu cầm bức thư khóc nức nở, vội vàng chạy đến hỏi: “Sao thế, Xuân Hiểu, sao thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu lau nước mắt, nhét bức thư vào lòng Yến Minh, nói: “Tớ phải đi tìm anh ấy!”.
“Tìm ai?”
“Lư Hạo Tường.”
“Tìm anh ấy làm gì?”
“Yến Minh, An Châu nói với tớ rằng, nếu đã yêu thì nhất định phải theo đuổi!”
“Nhưng, chẳng phải cậu nói cho anh ấy một tháng sao?” Triệu Yến Minh tỏ vẻ lạ lùng, cười bí hiểm.
“Bỏ cái một tháng đó đi, yêu là yêu, không yêu là không yêu, bây giờ tớ muốn biết kết quả!” Thẩm Xuân Hiểu đã đến cửa chính, vẫn còn đi dép, ngay cả thời gian thay giày cô cũng không muốn lãng phí và không muốn chờ đợi thêm nữa, cứ thế mở cửa ra.
Rồi, cô sững sờ…
Ngoài cửa, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một bó bách hợp, sau đó là gương mặt dịu dàng, tươi cười của Lư Hạo Tường.
Thẩm Xuân Hiểu dụi dụi mắt, lẽ nào lúc này lại là ảo giác. Cô chỉ nghe thấy tiếng cười hinh hích và giọng nói của Triệu Yến Minh phía sau: “Xuân Hiểu, mắt cậu chẳng lừa cậu đâu, có người cũng không đợi nổi như cậu đấy!”.
Không phải ảo giác, cô quay lại, Lư Hạo Tường dang rộng hai tay, nhìn cô với ánh mắt mong chờ. Thẩm Xuân Hiểu không do dự nữa, ngã vào vòng tay ấm áp đó…
=== End ===

Bạn vừa đọc xong truyện Đối Thủ Tình Trường tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Hãy ghé thăm ThichTruyen.VN thường xuyên các bạn nhé !
Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc