Đối Thủ Tình Trường - Chương 35

Tác giả: Lăng My

Lư Hạo Tường như bừng tỉnh, chỉ một chuyến du lịch xem mặt trong thời gian mưởi ngày ngắn ngủi mà cô ấy có thể chấp nhận một người nhanh đến thế, hóa ra mọi chuyện là như vậy
Thẩm Xuân Hiểu nhìn biểu hiện kinh ngạc của anh, bèn vỗ nhẹ lên bàn tay anh đang đặt trên bàn, mỉm cười nói: “Tôi đã không sao rồi, cảm ơn anh!”.
Cái vỗ tay này thể hiện sự cảm kích trong lòng và thành ý biến chiến tranh thành hòa bình của cô, nhưng sự tiếp xúc nhẹ nhàng ấy lại khiến trái tim Lư Hạo Tường loạn nhịp, vội vàng đứng dậy, nói lấp ***: “Không cần cảm ơn, tôi đã nói rồi, tôi làm thế cũng là giúp chính bản thân mình thôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu khẽ cười và không tranh cãi nữa. Sắc mặt cô nhợt nhạt, mắt vẫn hơi sưng, nhưng nụ cười thực sự xuất phát tự đáy lòng.
Tan ca, Thẩm Xuân Hiểu không vội xuống lầu ngay, cô tới phòng trà rót một cốc nước, ngồi xuống và chậm rãi thưởng thức. Mãi đến khi uống hết, cô mới đứng dậy xách túi ra về.
Lúc này đã là hai mươi phút sau giờ tan ca, đối với những người quý thời gian như vàng bạc mà nói, thời gian ấy đủ để họ rời công ty rồi.
Thẩm Xuân Hiểu biết Chương Phương Hựu đang đợi mình ở dưới, nhưng cô không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy biểu hiện giả dối của sự ngọt ngào, lãng mạn ấy.
Cô ra khỏi thang máy và đi tới đại sảnh, quả nhiên Chương Phương Hựu đang đợi ngoài cổng công ty. Nhìn thấy cô, anh lập tức tươi cười hớn hở: “Xuân Hiểu, em đây rồi!”.
Nếu chưa nhìn thấy bộ mặt thật của người đàn ông này thì cô sẽ cảm động biết bao trước sự ân cần cùa anh ta. Nhưng bây giờ, trong lòng cô, ngoài mệt mỏi ra thì không còn cảm giác nào khác nữa.
Chương Phương Hựu vẫn ân cần chạy đến mở cửa xe giúp cô, Thẩm Xuân Hiểu đã tự mình mở cửa và ngồi vào trong rồi.
Trên tầng chín, một thần hình cao lớn đang đứng trước cửa sổ, nhìn xuống mọi cảnh tượng bên dưới, Thẩm Xuân Hiểu đã lên xe, chiếc xe dần chuyển bánh và hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Chương Phương Hựu thấy Thẩm Xuân Hiểu không nói cũng chẳng cười, rõ ràng tâm trạng không tốt, anh vừa lái xe vừa nói: “Xuân Hiểu, anh thấy em không vui, công việc vất vả lắm không?”.
“Vẫn ổn!” Thẩm Xuân Hiểu nhìn Chương Phương Hựu, con người ân cần và chu đáo nhường ấy, sao lại có trái tim gian dối kia? Anh ta đã dùng sự ân cần và quan tâm của mình để cùng lúc đối diện với rất nhiều cô gái. Người trêu đùa tình cảm của người khác này thật sự còn chẳng bằng Hạ Quảng Thần.
Cô thật ngốc nghếch, chỉ vì gương mặt giống nhau, chỉ vì mối tình đầu dang dở, chỉ vì mấy lời công kích của Lư Hạo Tường trong điện thoại mà cô đã phá bỏ nguyên tắc quý hồ tinh, bất quý hồ đa[1] của mình để phát triển một mối tình mà đáng ra không nên có với Chương Phương Hựu.
[1]. Quý hồ tinh, bất quý hồ đa: Ý nói chất lượng quan trọng hơn số lượng.
Đúng là mình làm mình chịu, thời gian và tình cảm cô bỏ ra chỉ là một trò cười, hai mươi tám tuổi, cô đã đi xem mặt rất nhiều người, hai mươi chín tuổi, cô ngỡ rằng mình đã tìm được tình yêu chân chính, có thể kết thúc cuộc sống độc thân, nhưng bây giờ, một nửa năm nữa đã trôi qua và cô mới biết mình đã đi lầm đường.
Đến nhà hàng Juliet, nhân viên phục vụ đưa họ tới vị trí đã đặt trước. Sau khi ngồi xuống, Thẩm Xuân Hiểu nhìn Chương Phương Hựu, nói: “Bữa tối nay để em mời. Em có chuyện muốn nói với anh!”.
Chương Phương Hựu cười híp mắt: “Xuân Hiểu, sao lại khách khí với anh thế? Có chuyện gì em cứ nói, còn vẫn là anh mời chứ!”.
“Không!” Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu, cô đã quyết định giải quyết mọi chuyện cho nhanh chóng, và đây coi như một bữa cơm chia tay. Xong bữa cơm này, cô và anh cũng sẽ kết thúc.
Chương Phương Hựu thấy nét mặt cô thật sự cương quyết liền cười nói: “Được thôi, ai mời cũng thế cả. Nếu em đã kiên quyết thì cứ để em mời cũng được!”.
Lúc ăn, Chương Phương Hựu vẫn hào hứng nói chuyện, còn Thẩm Xuân Hiểu chỉ miễn cưỡng đáp lại, khi nào anh hỏi, cô mới trả lời.
Sau bữa cơm, Chương Phương Hựu nói muốn đi dạo thêm chút nữa, nhưng Thẩm Xuân Hiểu từ chối rằng mình không được khỏe, nên Chương Phương Hựu đưa cô về nhà. Trên xe, vẫn là sự lặng im, cảm thấy không khí quá ngột ngạt nên anh phá tan sự im lặng: “Xuân Hiểu, ăn cơm cùng em vẫn là thoải mái nhất. Nguyện vọng lớn nhất của anh là ngày nào sau khi tan ca cũng được cùng người mình yêu ăn bữa cơm gia đình ấm áp, ăn xong sẽ cùng uống cà phê, đi dạo và trò chuyện, thật hạnh phúc!”.
Lời nói mới chân thành làm sao, đây cũng chính là mong ước của cô, nhưng người anh yêu chưa chắc đã là Thẩm Xuân Hiểu cô, không biết anh đã vẽ cảnh tượng gia đình ấm cúng ấy với bao nhiêu người con gái.
Thẩm Xuân Hiểu cắn môi, nếu Chương Phương Hựu chịu nói thật, cô sẽ đồng ý cho anh một cơ hội.
Chương Phương Hựu thở dài nói: “Nhưng công việc của anh lại phải đi tiếp khách nhiều quá, ví dụ như tối qua, mấy vị khách Thượng Hải đó thật rườm rà. Một bữa ăn mà mất hai tiếng đồng hồ, rõ ràng hát không hay nhưng vẫn thích đi hát karaoke, cứ như Tra t** lỗ tai anh vậy. Song chả còn cách nào khác, khách hàng là thượng đế, anh dù có không muốn thì cũng phải đi cùng họ!”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn vào mắt Chương Phương Hựu, sao anh ta có thể bịa đặt một cách tự nhiên như thế? Sao anh ta có thể nói chuyện chưa từng xảy ra như thật vậy? Nhìn anh ta vẫn đang liến thoắng, không thể chịu đựng được nữa, cô nói: “Hôm qua, anh và khách hàng ăn cơm ở Nhã Tư Giai à?”.
Chương Phương Hựu giật mình, liền cười nói: “Đương nhiên là không, Nhã Tư Giai là nhà hàng tình nhân có tiếng, anh đi cùng khách hàng, mấy người đàn ông sao có thể vào đó ăn uống chứ?”.
“Thế anh nói, người tối qua ở Nhã Tư Giai không phải anh sao?” Thẩm Xuân Hiểu gượng hỏi.
Tay điều khiển vô lăng của Chương Phương Hựu hơi run, vội phủ nhận: “Xuân Hiểu, có phải em nhìn nhầm không? Hay em nghe người khác nói xằng?”.
“Người khác, người khác nào chứ?”
“Lư Hạo Tường, có phải không? Nhất định là anh ta. Xuân Hiểu, em đừng nghe anh ta nói, anh và anh ta trước đây có chút xích mích, anh ta luôn bất mãn và gièm pha anh, nói xấu sau lưng anh.” Chương Phương Hựu có chút hoảng loạn, nét mặt phẫn nộ, hậm hực nói: “Anh biết ngay mà, anh ta mà thấy anh và em quen nhau, nhất định sẽ tìm mọi thủ đoạn để phá đám”.
“Anh và anh ta có xích mích? Sao trước đây em chưa từng nghe anh nói?”
“Xuân Hiểu, anh không muốn phá hỏng quan hệ đồng nghiệp của hai người, hơn nữa, anh không ngờ anh ta lại đê tiện như thế! Xuân Hiểu, em đừng nghe anh ta, anh ta là loại người chuyên đi phá đám! Hôm đó, hôm mà bọn anh lời qua tiếng lại với nhau ấy, anh ta còn nói anh hãy tránh xa em một chút!”
Thẩm Xuân Hiểu bỗng thấy lòng mình lạnh giá, anh ta không chịu thừa nhận, lại còn phát ngôn bừa bãi, đổ tất cả sai trái lên người khác. Bây giờ, cô vô cùng thất vọng, tình yêu này vốn dĩ chưa từng tồn tại nên có mất đi hay đạt được thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô nói từng từ từng chữ một: “Chương Phương Hựu, anh có nhớ cuộc điện thoại tối qua không? Lúc đó, ở ngoài quán Nhã Tư Giai, em đã nhìn thấy anh qua cửa kính nên gọi điện cho anh!”.
Chương Phương Hựu vô cùng kinh ngạc, bỗng chuyển hướng vô lăng, suýt nữa đâm vào vỉa hè, rồi vội dừng xe và nắm chặt tay cô, khẩn thiết nói: “Xuân Hiểu, Xuân Hiểu, anh không lừa em. Người đó là… là bạn cùng lớp của anh, anh sợ em hiểu lầm nên mới không nói cho em biết…”.
Anh ta còn muốn giấu gciếm sao? Lại còn nhìn mình bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, anh ta coi mình là đồ ngốc chắc? Thẩm Xuân Hiểu rút tay ra, lạnh lùng nói: “Đừng nói nữa, Chương Phương Hựu, chúng ta chia tay đi!”.
Chương Phương Hựu khàn giọng: “Xuân Hiểu, em, em nói đùa phải không?”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn vào mắt Chương Phương Hựu, thấy anh ta không dám nhìn thẳng, mới nói: “Anh nên biết rằng, em không đùa!”. Cô cầm túi, mở cửa xe và bước xuống.
Đi được hai bước thì Chương Phương Hựu xuống xe, hét gọi: “Thẩm Xuân Hiểu, anh biết, em chưa bao giờ yêu anh, người em yêu là Lư Hạo Tường đúng không?”.
“Anh nói lung tung gì thế?” Thẩm Xuân Hiểu quay lại, trừng mắt nhìn Chương Phương Hựu.
“Anh nói lung tung? Lúc nào có mặt anh ta, em cũng biểu hiện vô cùng thân mật với anh, nhưng chỉ cần tránh xa được ánh mắt của anh ta, em lại giữ khoảng cách với anh. Lần nào em cũng mượn cớ để từ chối ngủ cùng anh, anh đã đoán ra lâu rồi.” Chương Phương Hựu tức giận nói.
Thẩm Xuân Hiểu đỏ mặt, nghĩ rằng tình yêu chớp nhoáng thì cũng chóng chia tay, hơn nữa người đàn ông này lại không có nhân phẩm như thế, nghe anh ta không ngớt kêu gào, cô bất giác hoảng hốt, thấp giọng nói: “Anh im đi, chuyện của chúng ta chẳng liên quan tới ai cả!”.
“Thẩm Xuân Hiểu, em đang trêu đùa anh sao? Em tưởng anh là một công cụ, một VK để kích bác người khác à? Hôm nay nếu không nói cho rõ, em đừng hòng đi khỏi đây!” Chương Phương Hựu sải bước tới trước mặt cô và nắm lấy cổ tay cô.
“Chương Phương Hựu, anh đừng xấu xa như thế. Tôi không coi anh là công cụ hay VK gì cả, tôi không thể tha thứ cho sự phản bội và dối lừa, chuyện này chẳng liên quan tới ai. Anh đừng có lôi kéo người khác vào chuyện này!” Thẩm Xuân Hiểu vẫy vùng thật mạnh nhưng không thoát ra nổi, bèn hoảng hốt: “Anh muốn làm gì?”.
“Tôi muốn làm gì?” Chương Phương Hựu cười khẩy, lạnh lùng nói: “Làm những chuyện mà trước đây chúng ta chưa làm”, nói rồi, đặt tay trái lên vai cô và cúi mặt xuống.
Thẩm Xuân Hiểu vô cùng sợ hãi, cố nghiêng đầu giãy giụa để không chạm vào mặt anh ta. “Chương Phương Hựu, anh, anh là đồ khốn!”
“Tôi chính là đồ khốn! Tôi là đồ khốn nhưng chưa bao giờ thất tình, từ trước tới nay chỉ là tôi bỏ rơi người khác thôi, Thẩm Xuân Hiểu, cô dựa vào đâu mà dám bỏ rơi tôi trước chứ?” Chương Phương Hựu nghiến răng nói.
Thẩm Xuân Hiểu chưa bao giờ gặp tình cảnh này, không ngờ Chương Phương Hựu lại điên cuồng đến thế, cô sợ hãi, hoảng loạn, bèn nhấc chân đá một cái thật mạnh.
Chương Phương Hựu hứ một tiếng rồi buông tay. Thẩm Xuân Hiểu vội vàng thoát khỏi vòng tay anh ta. Nhưng như thế càng khiến Chương Phương Hựu tức giận, liền nhịn đau rồi đuổi theo, tóm lấy cô.
Thẩm Xuân Hiểu ra sức vẫy vùng, hai người cứ thế lôi kéo nhau bên đường.
Chương Phương Hựu khỏe hơn nên Thẩm Xuân Hiểu hoàn toàn ở vào thế yếu, bị anh ta ôm chặt đến nỗi không cử động được, cô cố gắng nghiêng mặt, tránh bờ môi của anh ta.
Nhưng Chương Phương Hựu không dễ dàng buông tha cho cô, anh ta dùng hai cánh tay giữ chặt cô, hai bàn tay ghì vào đầu cô rồi hôn ngấu nghiến, hai mắt đầy những tia máu, sắc mặt hung dữ, hơi thở dồn dập. Thẩm Xuân Hiểu bị hôn, cố mím chặt môi nhưng đầu đã bị giữ chặt, không thể thoát ra nổi.
Mấy ngày trước còn là nụ hôn ngọt ngào, thế mà bây giờ nó lại là sự sỉ nhục và ***, anh ta vẫn điên cuồng hôn khiến cô đau đớn, tuyệt vọng!
Thẩm Xuân Hiểu càng phản kháng, Chương Phương Hựu càng muốn chinh phục. Giữa sự kháng cự và ***, Thẩm Xuân Hiểu hoàn toàn thất bại, Chương Phương Hựu ra sức hôn, các mạch máu như đang nổi rõ, vội vã như thể muốn trút hết ngọn lửa tức giận và *** trong lòng. Bỗng anh ta buông tay, lạnh lùng nói: “Lên xe!”, rồi lôi Thẩm Xuân Hiểu lên xe.
Thẩm Xuân Hiểu biết chuyện gì đang đợi cô nên có ૮ɦếƭ cũng không chịu lên.
Hai người đang lôi kéo, bỗng ánh đèn của chiếc xe màu trắng tuyết từ xa chiếu đến, tiếng phanh xe rít lên rồi xe dừng lại, sau đó một người bước xuống, lớn tiếng quát: “Dừng tay!”.
Thấy có người đến, ánh mắt Chương Phương Hựu như tóe lửa, vừa căm vừa hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Xuân Hiểu, cô còn dám nói giữa cô và hắn là trong sáng không?”.
Thẩm Xuân Hiểu đang hoang mang, sợ hãi và tuyệt vọng, thấy có người đến, tâm trạng căng như dây đàn của cô được thả lỏng, vừa lo, vừa hận, vừa sợ, vừa tủi thân, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
Lư Hạo Tường nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn sắc mặt sợ hãi, hoảng loạn của cô, nhìn ánh mắt tin tưởng của cô, anh cảm thấy trái tim mình như có thứ gì đó đâm phải. Sắc mặt cô xanh xao như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, cảm giác đau đớn dần lan tỏa, anh hét lớn: “Chương Phương Hựu, anh còn chưa buông tay?”.
Chương Phương Hựu vẫn không chịu buông tay, bực bội nói: “Lư Hạo Tường, cô ta là bạn gái tôi, anh đừng có xía vào!”, rồi tiếp tục lôi Thẩm Xuân Hiểu lên xe.
Thấy Thẩm Xuân Hiểu bị lôi đến mức bước chân lảo đảo, Lư Hạo Tường không thể nhịn nữa, bèn xông đến đấm vào mặt Chương Phương Hựu. Chương Phương Hựu không cam tâm, liền đẩy Thẩm Xuân Hiểu ra rồi trả lại Lư hạo Tường nắm đấm, thế là hai người xông vào đánh nhau.
Thẩm Xuân Hiểu bị đẩy ngã lăn xuống đất, cô không quan tâm đến vết đau mà vội vàng rút điện thoại ra ấn số 110. Đang định gọi nhưng lại thôi, sau đó cô giơ điện thoại lên và hét lớn với hai người đàn ông: “Đừng đánh nhau nữa, dừng tay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”.
Nếu thật sự báo cảnh sát thì Chương Phương Hựu không thể thoát được, anh ta buông tay trước. Lư Hạo Tường cũng dừng tay, hai người tức tối nhìn nhau, thở hổn hển.
Thẩm Xuân Hiểu chạy đến đỡ Lư Hạo Tường dậy. Mặt anh bị đánh một vết thâm tím, môi chảy máu, áo sơ mi bị đạp bẩn, trên cánh tay cũng có vết thương. Cô chỉ quan tâm đến vẻ thảm hại của anh, mà quên đi sự thảm hại của bản thân, áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù.
Chương Phương Hựu thấy thế, cơn tức giận lại bùng lên, nhưng thấy Thẩm Xuân Hiểu đang cầm điện thoại trong tay, sợ cô sẽ báo cảnh sát nên cố nhịn đau và đứng dậy, hậm hực nhìn hai người, sau đó kéo cửa xe, lái xe đi.
Thẩm Xuân Hiểu rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Lư Hạo Tường, vừa chạm tay vào thì nghe anh “á” một tiếng, lại vội vàng dừng tay. Lư Hạo Tường mỉm cười lấy khăn giấy tự lau máu. Anh hỏi: “Cô không sao chứ?”.
“Không sao, cám ơn anh! Anh… anh bị thương rồi!” Nếu Lư Hạo Tường không đến kịp, cô không dám tưởng tượng mình sẽ như thế nào.
“Da tôi rất dày nên sẽ không sao đâu” Lư Hạo Tường đứng lên, phủi vết bẩn trên người rồi nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô về!”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc