Đối Thủ Tình Trường - Chương 21

Tác giả: Lăng My

Triệu Yến Minh ngồi ở phía không xa, hai mắt như đèn pha quan sát bên này từng li từng tí, thấy Chương Phương Hựu bắt chuyện trước, hai người còn bắt tay làm quen, Xuân Hiểu cũng mỉm cười, tuy nụ cười có chút xa cách nhưng chứng tỏ cô ấy không quá kỳ thị anh chàng này.
Triệu Yến Minh thầm khích lệ Chương Phương Hựu, là bạn tốt, hơn ai hết, cô hi vọng Xuân Hiểu có thể sớm thoát khỏi những tổn thương trong lòng, và có được mối tình bình dị, cho dù cuối cùng kết quả có ra sao, nhưng chí ít, Xuân Hiểu cũng sẽ không khép kín trái tim như bây giờ nữa.
Trương Hướng Dương ở bên cười nói: “Cô Triệu, hôm nay sao tôi lại có hân hạnh được cô đến ngồi cùng thế này?”,
Triệu Yến Minh nở nụ cười xinh xắn: “Sao, Giám đốc Trương không hoan nghênh tôi à?”.
Trương Hướng Dương cười ha ha, nói “Tôi mong còn chẳng được ấy chứ, sao có thể không hoan nghênh cô được?”.
Triệu Yến Minh chúm chím cười, nói: “Giám đốc Trương đã tạo được bước phát triển tuyệt vời giúp việc kinh doanh của Hiệp hội Thước kiều ngày càng phát đạt, chúc mừng anh!”
“Cũng phải cám ơn cô vì lần trước đã viết bài về chúng tôi, giúp cho hiệp hội ngày càng được nhiều người biết đến.” Trương Hướng Dương chân thành cảm ơn, rồi lại cười nói: “Mục đích của chúng tôi chính là xây dựng một cây cầu hỷ thước, giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của các chàng trai cô gái độc thân, cống hiến cho sự hài hòa của xã hội chủ nghĩa!”.
Triệu Yến Minh đang cầm chai nước khoáng trong tay, nghe thế thì tươi cười, nhấc chai nước lên, cười đùa: “Vì sự nghiệp vĩ đại của Giám đốc Trương, vì những nam nữ độc thân sẽ có một chỗ dựa cả đời, tôi xin lấy nước thay rượu mời anh một ly!”.
Trương Hướng Dương cũng cười rồi giơ chai nước khoáng trong tay lên, chạm vào chai nước của cô.
Thẩm Xuân Hiểu hơi nghiêng đầu, thấy Triệu Yến Minh và Trương Hướng Dương cười cười nói nói vui vẻ, bất giác thầm than thở: Triệu Yến Minh viết bài cho Trương Hướng Dương, đúng ra hai người phải khá thân thiết, bình thường biết bao cơ hội ngồi cùng nhau, vì sao phải mượn chuyến du lịch này để phát triển mối quan hệ chứ?
Triệu Yến Minh có vẻ không phải là người kĩ lưỡng trong chuyện tình cảm, là bức thành trì của Trương Hướng Dương quá vững chãi, hay Triệu Yến Minh có mưu đồ khác?
Lúc này, Chương Phương Hựu lên phía trên lấy chai nước, thấy tay Thẩm Xuân Hiểu trống không, anh tiện thể lấy giúp cô một chai, rồi mỉm cười nói: “Đi xe dễ mất nước lắm, nên uống một chút để bổ sung!”.
“Cảm ơn!” Bắt gặp nét cười trong mắt anh, Thẩm Xuân Hiểu vội vàng né tránh. Mấy năm rồi, cô phát hiện mình vẫn không thể bước tiếp, dù thời gian đã dần trôi, hình ảnh Hạ Quảng Thần đã phai mờ, tình yêu và sự oán hận đối với anh cũng nhạt nhòa, nhưng cô vẫn nhớ những kí ức đẹp đẽ khi xưa, nhìn thấy gương mặt gần giống Hạ Quảng Thần, kí ức kia lại như những đợt sóng cuồn cuộn trào dâng.
Cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, sự tương đồng giữa anh và Hạ Quảng Thần khiến lòng cô vô cùng mâu thuẫn.
Nhớ đến những kỉ niệm đẹp, vết thương năm nào giờ lại nhói đau, hóa ra, cô vẫn luôn khát khao tình yêu, nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng[3]. Cô đã sợ, vậy nên, cô gần như quên rằng mình còn có thể yêu.
[3]. Ý nói một lần nếm mùi đau khổ, về sau hễ thấy sự việc tương tự thì lại sợ hãi.
Chương Phương Hựu đến khiến cô bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề của bản thân.
Đây giống như một sự giày vò đối với cô, anh ngồi gần như thế, gần đến mức tưởng chừng có thể nghe thấy từng nhịp thở của nhau. Hơi thở vấn vít, giọng nói điềm đạm của anh vang vọng bên tai khiến cô không thể né tránh hay tiếp tục phủ bụi lên chuyện đã qua.
Kí ức mang theo mũi kim sắc nhọn cứ ầm ầm kéo tới, Thẩm Xuân Hiểu nhợt nhạt sắc mặt, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Cô không còn là Thẩm Xuân Hiểu của bốn năm trước nữa, thời gian dần trôi, trái tim cũng trở nên chai sạn, nỗi đau tuy rõ ràng nhưng khả năng chịu đựng vẫn luôn mạnh mẽ.
Chương Phương Hựu quan tâm hỏi: “Cô Thẩm, sắc mặt cô không tốt, có phải cô thấy khó chịu không?”
Lúc trước Triệu Yến Minh cũng hỏi cô câu này, Thẩm Xuân Hiểu gượng cười, lắc đầu nói: “Có lẽ hơi say xe!”. Xe đang chạy như bay trên đường, đây là cái cớ tốt nhất mà cô có thể dùng.
Chương Phương Hựu nghe thế, vội nói: “Thế này đi, say xe khó chịu lắm, ở đây tôi có miếng dán chống say, cô dán lên đi, một lát là đỡ ngay thôi!”. Nói rồi, anh lấy ra một miếng cao dán chống say xe, cắt ra hai miếng nhỏ đưa cho Thẩm Xuân Hiểu.
Thẩm Xuân Hiểu nhận lấy, mỉm cười nói: “Cảm ơn!”. Cô căn bản không phải say xe nên chẳng cần thứ này, nhưng trước sự nhiệt tình của Chương Phương Hựu, cô cũng không nỡ từ chối, chỉ đành dán lên.
Thấy cô đã dán lên, Chương Phương Hựu lại nói: “Có thể trong xe ngột ngạt, nào, để tôi giúp cô mở cửa sổ ra một chút, cho gió thổi vào sẽ không thấy chóng mặt như thế nữa!”. Nói xong, anh hơi nghiêng người, giúp cô mở cửa sổ.
Một luồng gió mát mang theo hương thơm thanh khiết của cỏ cây ùa đến, anh nhìn Thẩm Xuân Hiểu, tươi cười, để lộ hàm răng trắng muốt, khẽ hỏi: “Bây giờ đã thấy dễ chịu hơn chưa?”.
Thẩm Xuân Hiểu gật đầu, giấc mộng xưa như đang tái hiện trước mắt. Năm ấy, Hạ Quảng Thần cũng quan tâm cô như vậy, vô cùng chu đáo. Trước đây, cô rất hay say xe, lần nào Hạ Quảng Thần cũng chuẩn bị trước miếng dán say xe, mua những đồ ăn vặt như ô mai, quýt, rồi lại để cô ngồi gần cửa sổ, được anh quan tâm chăm sóc, cô có cảm giác ngồi trên xe chẳng khác nào một loại hưởng thụ.
Nhưng sau này, Hạ Quảng Thần đã quyết định rời xa cô, khiến cô đột nhiên mất đi tất cả. Sau khi chia tay Hạ Quảng Thần, cô có thời gian hơn một tháng để tập ngồi xe, không có miếng dán say xe, chẳng có ô mai hay quýt, cũng không có người quan tâm chăm sóc. Mỗi lần xuống xe, cô đều nôn thốc nôn tháo, làm tê liệt mình trong cơn choáng váng, quên đi nỗi khổ tâm đau đớn.
Nhưng qua một tháng, ngồi xe mãi cũng thành quen, không còn nôn nữa, dạ dày tê liệt, cô đã có thể ngửi được mùi xăng xe, căn bệnh say xe cũng được điều trị và không tái phát bao giờ.
Lúc này, miếng dán say xe của Chương Phương Hựu bỗng khiến cô choáng váng, làm sao có thể quên đi những hồi ức tàn khốc mà đẹp đẽ ấy?
Thẩm Xuân Hiểu lúng túng nhìn Chương Phương Hựu, ánh mắt mơ hồ có lớp sương mù bao phủ, giống hệt hồ nước ngày xuân, ௱ôЛƓ lung và sâu thẳm. Trên gương mặt đẹp đẽ ấy, ẩn hiện muôn vàn tâm tư phức tạp. Bờ môi hồng khẽ động, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đối diện với ánh mắt ấy, trái tim Chương Phương Hựu loạn nhịp, nhẹ nhàng nói: “Xuân Hiểu, tôi có thể gọi cô như thế không?”.
Thẩm Xuân Hiểu giật mình, định thần lại rồi gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là được, tên vốn để gọi mà!”.
Chương Phương Hựu chau mày suy nghĩ rồi nói: “Xuân Hiểu, tôi đã gặp cô rồi!”.
“Thế sao?” Thẩm Xuân Hiểu biết anh không phải là Hạ Quảng Thần, nghĩ rằng anh bắt chuyện làm quen nên cũng tiện miệng trả lời.
Chương Phương Hựu gật đầu, ánh mắt sáng lên, nói: “Tôi đã từng gặp cô ở Cynthia Pub, hôm đó bạn cô say rượu rồi cô đến dìu anh ta về!”.
Gương mặt Thẩm Xuân Hiểu bỗng chốc nóng ran. Đồ con heo Lư Hạo Tường đó hại người ta quá, khiến cô đi tới quán bar cũng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, hơn nữa, một trong số đó lại chính là anh chàng Chương Phương Hựu này. Cô giải thích: “Đó là đồng nghiệp của tôi, hôm ấy anh ta thất tình nên uống hơi nhiều!”.
Lời giải thích giống như một bản năng, cô đang cố gắng tách khỏi mối quan hệ với Lư Hạo Tường, nhưng sau khi mở miệng, cô lại hận một nỗi không thể cắn đứt lưỡi mình. Đây là chuyện của cô, Chương Phương Hựu chỉ là người ngoài, hà tất phải nhiều lời giải thích chứ?
Chương Phương Hựu không để ý gì, chỉ cười nói: “Xuân Hiểu, hôm đó cách cô xử lý sự việc rất tuyệt. Tôi không ngờ một cô gái như cô lại có dũng khí cương quyết đấu với một người đàn ông cao lớn, uống rượu say, hơn nữa còn khiến đối phương nhục nhã bỏ đi!”.
Thẩm Xuân Hiểu cười nhạt, nói: “Anh quá khen rồi, người ấy đuối lý, vả lại tôi cũng gặp may!”.
Chương Phương Hựu tỏ vẻ tiếc nuối, nói: “Sau đó tôi có đến Cynthia Pub mấy lần nhưng đều không gặp cô!”. Anh không thể kiềm chế sự tiếc nuối. Thẩm Xuân Hiểu vốn là người nhạy cảm, nghe thấy thế, ánh mắt long lanh, và một điều kỳ lạ là cô không hề thấy phản cảm. Có lẽ do anh đã giúp cô nhớ lại những kí ức tốt đẹp của mối tình đầu, cũng có thể vì miếng cao dán mà lúc trước anh đưa.
“Tôi chỉ thỉnh thoảng đến đó thôi, làm sao có thể lần nào cũng gặp được!” Cô cười, nụ cười rất dịu dàng.
“Nói đúng lắm”, Chương Phương Hựu cười nói: “Tôi cứ tưởng khó có thể gặp cô, không ngờ gặp được cô ở đây, đúng là duyên phận!”.
Từ này khá quen thuộc, nhưng Chương Phương Hựu nói rất thành ý, nụ cười nhã nhặn, lại vô cùng tự nhiên, ngay cả Thẩm Xuân Hiểu cũng có cảm giác ấy. Cô khẽ cười gật đầu, nói: “Đúng thế, nhân sinh hà xử bất tương phùng[4]!”
[4]. Chỉ thế giới này thật nhỏ bé, hai người dù xa nhau nhưng cũng sẽ có ngày gặp lại
Vì đã từng gặp mặt ở Cythia Pub nên nên hai người trò chuyện hợp nhau hơn, thoáng cái hơn một tiếng trôi qua, trong thời gian ấy, Chương Phương Hựu đã đi lấy nước và đồ ăn vặt cho cô, thái độ ân cần và nhiệt tình.
Thẩm Xuân Hiểu thầm nghĩ, thật may, tuy người đàn ông này có gương mặt gần giống Hạ Quảng Thần song tính cách hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau. Anh điềm đạm, chín chắn, biết tôn trọng người khác, không nóng nảy bộp chộp và cũng biết quan tâm đến cảm nhận của người khác. Anh trò chuyện vui vẻ, luôn mang theo nụ cười để không khí trở nên nhẹ nhõm. Khéo ăn khéo nói như thế cũng là điều mà Hạ Quảng Thần không thể sánh kịp.
Lúc không trò chuyện, nhớ đến cô nàng Triệu Yến Minh trọng sắc khinh bạn, cô liền quay đầu nhìn, Triệu Yến Minh ngồi hàng ghế sau đã ngủ khì từ lúc nào rồi. Cô ấy lại mượn chuyến du lịch này để ngủ bù, hoàn toàn chẳng quan tâm đến sự sống ૮ɦếƭ của bạn bè, thật quá vô tâm.
Thấy gương mặt Thẩm Xuân Hiểu lộ nét cười, Chương Phương Hựu cũng nhìn lại phía sau, mỉm cười nói: “Bạn cô à?”.
Thẩm Xuân Hiểu gật đầu: “Vâng”.
“Bên cạnh có anh chàng đẹp trai thế mà cô ấy vẫn ngủ được, xem ra bạn cô quá ung dung phóng khoáng, coi những chàng trai đẹp như không vậy!” Chương Phương Hựu tỏ vẻ nghiêm túc.
Thẩm Xuân Hiểu thấy anh đùa cợt, không nhịn nổi cười: “Chính xác, cô ấy đúng là người vô cùng ung dung phóng khoáng”.
Chương Phương Hựu cười nói: “Thực ra tôi không hiểu gì về bạn cô, nhưng muốn biết một người thế nào thì có thể nhìn từ bạn người đó là biết được. Cô ung dung, điềm đạm như thế, đương nhiên bạn cô cũng vậy rồi!”.
“Cám ơn vì đã khen ngợi!”. Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Anh rất biết cách nói chuyện đấy!”.
“Nói thật là cảm giác của tôi không thể sai được!” Chương Phương Hựu cười nhã nhặn, nụ cười khiến người khác như được tắm gió xuân.
Thẩm Xuân Hiểu cũng cười, cô thích cảm giác thoải mái dễ chịu như thế, dạo này cô luôn muốn thoát khỏi áp lực công việc, những lời ác ý của Lư Hạo Tường, sự thờ ơ của khách hàng, gương mặt ngạo nghễ của cấp trên. Bây giờ, nhìn gương mặt tươi cười của Chương Phương Hựu, cô thấy thoải mái, tâm trạng vui vẻ, không có gánh nặng cũng chẳng cần nghĩ đến những chuyện phiền lòng, ngay cả nụ cười cũng xuất phát từ tận đáy lòng.
Xe đến nơi, đây không phải là khu danh lam thắng cảnh. Trương Hướng Dương đã hết sức cân nhắc đến yêu cầu của mọi người, nếu đi quá xa thì không hay mà quá gần cũng chẳng thú vị. Địa điểm du lịch đương nhiên rất đông người tham quan, đối với những đôi yêu nhau mà nói, điều đó chẳng có ảnh hưởng gì, nhưng đối với những người chưa trở thành người yêu, họ có phần chán ghét cảnh ồn ào. Những nơi hoang sơ dân cư thưa thớt và đang được khai phá cũng không thích hợp, bởi an toàn sẽ trở thành vấn đề, lúc đó ai còn tâm trạng mà nói đến chuyện yêu đương nữa?
Bởi thế, anh đã chọn một nơi không náo nhiệt, mới được phát hiện chưa lâu nhưng phong cảnh đẹp đẽ, đó là một trang trại yên tĩnh, khoáng đạt.
Trang trại được xây dưới chân núi, trừ buổi tối ăn và ở tại trang trại, ban ngày mọi người hoạt động tự do, tùy ý leo trèo ngọn núi cao ấy.
Tổng cộng có mười ngày, Trương Hướng Dương đã sắp xếp tổ chức hoạt động của Hiệp hội Thước kiều trong ba ngày đầu, sau ngày thứ tư, hiệp hội sẽ không tổ chức hoạt động nào nữa. Vì đã có sự giao lưu trong ba ngày trước nên có tình cảm với ai thì cũng đã có rồi, nếu hiệp hội còn đứng ra tổ chức hoạt động nữa thì chẳng phải là thúc đẩy các mỗi quan hệ mà là phá đám.
Cách bố trí ở trang trại rất khéo léo, đều là mái nhà bằng, có tổng cộng mười mấy căn nhà nằm dưới những lùm cây xanh, gió nhè nhẹ thổi, chim hót hoa thơm, cảnh vật vô cùng tươi đẹp. Họ thuê hai căn nhà phía đông bắc, khuôn viên bắt mắt, cách đó không xa có một hồ cá, cũng có một số loại rau quả thời vụ, vô cùng gần gũi với thiên nhiên.
Ngày đầu tiên, chỉ buổi tối là có hoạt động, mọi người đã chọn trước gian phòng cho mình rồi làm quen với môi trường mới.
Trong quá trình chọn lựa, Trương Hướng Dương đã ra một đòn quan trọng, cho rằng nếu để mọi người lựa chọn thì chắc chắn họ sẽ tụ tập với nhau, sẽ không có lợi cho việc phát triển giao lưu. Bởi thế, anh đề nghị rút thăm. Tổng cộng có hai mươi ba phòng, chìa khóa được để tất trong một chiếc hộp, mọi người lần lượt nhặt lấy, nhặt được chìa khóa phòng nào thì vào phòng đó. Trong mười ngày, các gian phòng chỉ được dùng làm phòng ngủ.
Cách này rất được mọi người hưởng ứng. Kết quả rút thăm, Thẩm Xuân Hiểu nhặt được chiếc chìa khóa của gian phòng thứ hai bên dãy nhà trái, Triệu Yến Minh ở gian phòng thứ bảy của dãy nhà bên phải. Chương Phương Hựu ở gian phòng thứ năm dãy trái.
Trương Hướng Dương và người trợ lý của anh tươi cười đăng ký phòng cho mọi người rồi đưa những số liệu sau khi đăng ký cho từng người.
Việc này cũng khá chu đáo, bởi nếu ai đã có cảm tình với đối phương thì có thể trực tiếp hẹn gặp người đó.
Triệu Yến Minh cảm thấy rất thú vị, nhẹ nhàng nói với Thẩm Xuân Hiểu: “Cậu đoán trong mười ngày này, có thể ghép duyên được bao nhiêu đôi?”.
Thẩm Xuân Hiểu liếc nhìn, bỗng như bừng tỉnh: “Yến Minh, tớ nghe giọng cậu sao giống giọng bà mối thế?”.
Triệu Yến Minh trừng mắt: “Cậu nói nhảm gì thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Này, bị tớ đoán trúng rồi phải không? Yến Minh, hóa ra hai người lại phát triển đến mức ấy rồi, vậy mà không cho tớ biết, thế có đáng mặt bạn bè không?”.
Triệu Yến Minh chịu không nổi, nói: “Tớ với anh ấy chỉ là bạn thôi, đừng nói linh tinh nữa. Tớ hỏi cậu không phải với giọng của một bà mối mà chỉ là tò mò thôi, hiểu chưa? Tớ làm công việc gì, cậu còn không biết sao? Nếu thật sự trở thành như thế, tớ làm gì phải chạy đến đây kêu vo ve như muỗi chứ?”.
“Lẽ nào Giám đốc Trương hoàn toàn không còn cơ hội à?”
“Cậu tưởng đi mua rau chắc? Xuân Hiểu, tình yêu là một điều thần kỳ, phải có cảm giác mới có khả năng tiếp tục. Có người may mắn đã có tình cảm ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng đó chỉ là số ít. Đối với đại đa số thì tình cảm là thứ cần phải nuôi dưỡng, còn về việc có thể nuôi dưỡng được hay không thì chẳng ai biết được!” Triệu Yến Minh liếc nhìn Thẩm Xuân Hiểu, như thể Thẩm Xuân Hiểu là người mù chữ, còn cô đang phổ cập kiến thức về tình cảm cho người mù chữ ấy. “Dù sao thì tuổi của tớ cũng đã đầu hai rồi, chẳng lẽ chưa thể bàn về chuyện tình cảm hay sao?”
Thẩm Xuân Hiểu phì cười, nói: “Đương nhiên, đương nhiên, tớ thề là sẽ giúp đỡ đến cùng để cậu tìm được quyền lợi trong tình yêu!”.
Triệu Yến Minh liếc nhìn, tiện miệng hỏi: “Còn cậu? Cả xe có một nửa là đàn ông, cậu nhắm được anh chàng nào chưa?”.
“Chưa!”
“Đừng trả lời nhanh như thế, tớ thấy cậu có gì đó rất khác biệt với Chương Phương Hựu. Thấy người ta đẹp trai nên vừa nhìn đã dán mắt vào rồi, thế mà còn nói không, cậu định lừa ai chứ?” Triệu Yến Minh bĩu môi, ánh nhìn khinh khỉnh.
“Thật sự là chưa, anh chàng Chương Phương Hựu này chỉ giống một người… bạn trước đây của tớ thôi!” Thẩm Xuân Hiểu cúi đầu che giấu tâm trạng phức tạp trong lòng.
Triệu Yến Minh cười nói: “Tớ đã hỏi Trương Hướng Dương rồi, Chương Phương Hựu là phó tổng giám đốc của công ty về mảng quà tặng trong thành phố của chúng ta, năm nay ba mươi ba tuổi, chưa kết hôn, đã từng có hai cuộc tình nhưng đều thất bại. Điều kiện tổng thể rất khá, nếu cậu thật sự có cảm tình với người ta chứng tỏ cậu có mắt nhìn. Lúc nào cần bắt lấy cơ hội thì nên bắt lấy!”.
Nghĩ một lát, cô lại nói: “Không chỉ riêng anh ta, hồ sơ của tất cả những anh chàng đến tham gia tớ đều thuộc như lòng bàn tay. Hồ sơ ở chỗ Trương Hướng Dương rất chi tiết, tuy tớ không thể xem qua một lượt là nhớ hết nhưng vẫn nhớ được những thông tin cơ bản. Nếu cậu muốn tìm hiểu ai thì cứ hỏi tớ!”.
Thẩm Xuân Hiểu cười cười, cô biết Triệu Yến Minh quan tâm đến mình, cho nên đã tìm hiểu những thông tin nội bộ ở chỗ Trương Hướng Dương rồi âm thầm cổ vũ mình bước tiếp. Triệu Yến Minh là như thế, luôn luôn âm thầm giúp đỡ người khác, bản thân mình cũng đã mất rất nhiều công sức nhưng tuyệt nhiên không bao giờ đề cập đến. Thẩm Xuân Hiểu thấy lòng ấm áp, nhẹ nhàng “Ừm!” một tiếng.
Cô chắc chắn phải suy nghĩ lại một chút, vì mối tình không có kết quả, vì sự tổn thương mà một người gây ra cho mình mà cô luôn khép kín bản thân, điều đó rõ ràng không phải là điều sáng suốt. Cô ngưỡng mộ thái độ của Yến Minh, làm một người phụ nữ của cuộc sống hôn nhân tốt hơn nhiều so với làm một cô gái sợ tình yêu.
Tuy tư tưởng trở thành phụ nữ cho cuộc sống hôn nhân của Triệu Yến Minh do bị bố mẹ ép thúc, nhưng cô không dập khuôn một cách máy móc mà đã biết biến thể từ thế bị động sang chủ động.
Còn ba tiếng nữa mới tới hoạt động buổi tối, Thẩm Xuân Hiểu dọn dẹp phòng, gửi mấy tin nhắn và gọi điện về cho bố mẹ.
Trong điện thoại, bố mẹ lại khéo léo đề cập tới chuyện khi nào đưa bạn trai về nhà, cô vâng dạ cho qua rồi tắt điện thoại, bộ dạng có chút lúng túng. Gánh nặng tình thân khó có thể gánh vác, cách thức báo đáp duy nhất mà bố mẹ mong muốn ở con gái chỉ là cô có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng hiện tại, cô lại không biết rốt cuộc ngày ấy bao giờ mới đến.
Hôm qua còn ở văn phòng xử lý công việc, hôm nay đã đến trang trại, đang bận tối mắt tối mũi bỗng được nhàn hạ khiến cô không quen. Cô gọi điện cho An Châu, An Châu giọng ngon ngọt, cười hì hì chúc cô có chuyến du lịch vui vẻ. Vốn định hỏi chuyện công việc, nhưng nghĩ lại, thời gian nghỉ phép mà không thảnh thơi thì chẳng phải độc ác với bản thân lắm sao? Bởi thế cô lại thôi.
Đặt điện thoại xuống bỗng cảm thấy vô cùng buồn chán, cô liếc nhìn xung quanh, gian phòng không lớn lắm, đồ đạc thô sơ nhưng lại rất có cảm giác cuộc sống, đặc biệt lúc mở cửa sổ ra để ánh sáng ấm áp tràn ngập căn phòng, bao phủ lên người, thật thoải mái, thật bình yên.
Môi trường ở đây rất trong lành, bầu không khí đượm hương thơm thoang thoảng ngọt ngào của thực vật, chứ không phải đầy mùi xăng xe và bụi bặm như thành phố.
Đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt ra xa, ngắm nhìn bức tranh được thêu dệt bởi những dãy núi trùng trùng điệp điệp nơi chân trời cùng hàng cây xanh sừng sững đứng ngay gần, cảm giác thật lãng mạn. Cô đóng cửa, định hẹn Triệu Yến Minh ra ngoài đi dạo, ngắm phong cảnh. Nhưng cửa phòng Triệu Yến Minh lại đóng, nhìn qua cửa sổ thấy bên trong cũng chẳng có ai. Không chỉ phòng Triệu Yến Minh, những căn phòng khác đều không một bóng người, rõ ràng mọi người sau khi đem đồ đạc vào phòng đã vội vã đi hưởng thụ khung cảnh an nhàn như chốn bồng lai nơi đây.
Dạo một vòng mà vẫn không thấy bóng dáng cô bạn thân đâu, Thẩm Xuân Hiểu bỗng bật cười. Cô vốn không có tính dựa dẫm vào người khác, hà tất phải tìm bạn đi cùng chứ? Ở nơi yên tĩnh thế này, đi dạo một mình chẳng phải càng thú vị sao? Cô tản bộ men theo con đường nhỏ phía bên trái.
Con đường uốn lượn, những dây leo xanh mướt vươn mình bám riết lấy hàng trúc hai bên, một vài bông hoa nhỏ màu tím nhạt bướng bỉnh xen vào giữa những cây trúc, thấp thoáng sau tán lá xanh, phảng phất hương thơm thoang thoảng.
Mùi hương nhè nhẹ, thanh nhã, không giống mùi hoa quế, cũng chẳng phải hoa nhài. Thẩm Xuân Hiểu liền đến gần để phân biệt rõ hơn, nhưng với vốn tri thức có hạn về thực vật học, cô không thể phân biệt được đây là loài hoa gì. Suy nghĩ giây lát, cô lại bật cười, đến đây chẳng qua chỉ để ngắm cảnh cho tâm trạng thoải mái, nếu ngay cả khi nhìn thấy một bông hoa hay cọng cỏ mà cũng muốn tìm hiểu về nguồn gốc của nó thì có vẻ mình quá chăm chỉ, cuộc sống như thế còn gì là thú vị nữa?
Hàng trúc hai bên đường trải dài, trước mắt rợp sắc xanh mơn mởn, tươi tốt, nếu dùng bốn chứ khúc kính thông u[5] để hình dung thì có lẽ cũng không lột tả được hết vẻ đẹp ấy. Đắm mình trong thành phố giữa những xi măng cốt thép quá lâu, bỗng nhiên được đến một nơi thế này, Thẩm Xuân Hiểu có cảm giác mọi điều thế tục như tan biến. Đã rất lâu rồi cô không được gần gũi với thiên nhiên, cảm thấy những màu xanh này thật thân thiết, chân thực và đáng yêu.
[5]. Khúc kính thông u: nghĩa là con đường nhỏ quanh co xa thẳm, dùng để chỉ cảnh đệp mê người.
Đi được nửa đường, cô gặp một hồ cá hình vuông bên vệ, rộng khoảng hơn một nghìn mét vuông, những tán liễu rủ xung quanh, khẽ khàng lay động theo chiều gió, mặt nước gợn sóng lăn tăn, đây quả là cảnh đẹp mà trước nay cô chỉ thấy trong tranh vẽ.
Thẩm Xuân Hiểu đứng bên bờ, bỗng thấy hoang mang, không biết cảnh này là mơ hay thật, một lúc lâu sau cô mới định thần lại.
Kỳ thực, đây không phải là nơi đẹp nhất, cô đã từng đến những nơi đẹp hơn như Chu Trang, Vụ Nguyên, Cửu Trại Câu… Nhưng, khi tâm trạng không giống nhau thì cảm nhận cũng có sự khác biệt.
Hòa mình vào nơi đẹp đẽ, thanh tịch nhường này, chỉ có tiếng chim hót, tiếng côn trùng rả rích, điều ấy không nơi nào có, cách xa sự ồn ào náo nhiệt, cách xa đám đông, cô để tâm hồn hoàn toàn được thư thái, để đầu óc hoàn toàn được thanh lọc, vứt bỏ mọi điều phiền toái.
Giây phút đó trong đầu cô bỗng xuất hiện câu nói: Tất cả chỉ là phù vân. Ở nơi như thế này, yêu và hận, công và lợi, tất cả đều là phù vân. Thậm chí ngay cả Lư Hạo Tường, cô cũng chẳng thấy có gì đáng hận.
Bãi cỏ dưới chân xanh mướt, sạch sẽ thơm ngát, khiến người ta có cảm giác như đang bước trên tấm thảm, thật mềm mại và êm ái. Thẩm Xuân Hiểu không nỡ giẫm đạp lên chúng, bèn tháo giày ra, để những ngọn cỏ non мơи тяớи lòng bàn chân trần của mình, cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Mỗi lần bước qua, những ngọn cỏ lại nằm rạp xuống, in thành dấu chân. Nhưng cách một bước, chúng lại chầm chậm trở về nguyên dạng, vẫn bừng bừng sức sống và rất đỗi ngay ngắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc