Đối Thủ Tình Trường - Chương 03

Tác giả: Lăng My

Nhân viên của hiệp hội đưa hai người lên tầng hai, vừa bước lên tầng đã nhìn thấy một đại sảnh vô cùng rộng rãi, khoảng không phía trước đặt một chiếc bàn lớn, trên đó có chiếc micro, đây là chỗ ngồi của vị chủ trì, đơn giản nhưng cũng có thể coi là thuận mắt. Phía sau đặt sáu, bảy chiếc bàn, ghế ngồi cũng không nhiều lắm, mỗi chiếc ghế có thể ngồi được khoảng sáu người, có lẽ là phải mất nhiều công sức mới có thể bố trí được tỉ lệ nam nữ tương đương nhau như vậy. Bên phải có một cánh cửa hình như là để đi ra sân thượng.
Thẩm Xuân Hiểu và Triệu Yến Minh đến muộn nên những chiếc bàn gần như đã kín chỗ. Nhân viên đưa hai người đến trước chiếc bàn thứ tư bên trái, cô nhân viên luôn nở nụ cười chuyên nghiệp vô cùng thân thiết: “Mời hai cô ngồi, có yêu cầu gì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào!”
Chiếc bàn này vừa hay còn thừa đúng hai chỗ trống. Bên cạnh chỉ có một cô gái dung mạo bình thường nhưng trang điểm khá thời thượng đang ngồi uống nước ngọt, còn ba người khác đều là nam giới.
Triệu Yến Minh ngồi trước, nói như không có ai ở bên: “Xuân Hiểu, sao tớ cảm thấy như kiểu mình bị bố mẹ bán đi rồi ý? Tớ chỉ nghĩ đến một từ là treo giá! Thật bi thảm quá!”. Dọc đường, cô liên tục quét mắt ra xung quanh, đến lúc không nhìn thấy người quen mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh chàng ngồi bên đứng lên niềm nở giúp Thẩm Xuân Hiểu kéo ghế, Thẩm Xuân Hiểu nói: “Cảm ơn anh!”. Ngồi xuống, cô thản nhiên liếc mắt sang Triệu Yến Minh, cười nói: “Đã đến rồi thì cứ ngồi yên đi!”.
Trên một mức độ nhất định mà nói, nhìn nhận về sự treo giá của Triệu Yến Minh căn bản chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng của Thẩm Xuân Hiểu, cho dù nhiều người hơn nữa, cô cũng có thể dùng tâm trạng của người ngoài cuộc để quan sát vở kịch xem mặt ở nơi đô thị phồn hoa. Không mang theo kỳ vọng, luôn có thể điềm nhiên xử lý mọi việc đó chính là tâm trạng của cô lúc này.
Anh chàng đối diện vừa cuối xuống uống cà phê, nghe thấy cuộc trò chuyện bỗng ngẩng phắt đầu lên. Vừa hay Thẩm Xuân Hiểu bắt gặp ánh mắt của anh ta, ngay lập tức nụ cười tự nhiên trên gương mặt trở nên cứng đờ, sắc mặt cũng tái nhợt.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, người đó chính là Lư Hạo Tường.
Lư Hạo Tường cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức mồm miệng méo xệch vì nhịn cười.
Theo suy luận thì nụ cười của Lư Hạo Tường không như những gì Thẩm Xuân Hiểu nghĩ, tuy thái độ của anh hơi khoa trương nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cục diện chung cả.
Triệu Yến Minh không hề biết bạn gái cũ của anh là An Chân, cũng chẳng biết giữa anh và Thẩm Xuân Hiểu có xích mích, thấy mặt Thẩm Xuân Hiểu bỗng dưng biến sắc, lại nhìn sang Lư Hạo Tường đang nhịn cười đến độ hết sức khó coi, Triệu Yến Minh biết ngay họ quen biết nhau từ trước.
Cô không gặp phải người quen nên thấy mình thật may mắn, bây giờ thấy Thẩm Xuân Hiểu rơi vào tình huống ấy, tự nhiên cô thấy hứng khởi, nở nụ cười tinh nghịch, cầm chiếc cốc lên và chuẩn bị xem kịch hay.
Thẩm Xuân Hiểu chau mày, thấy Lư Hạo Tường cười đến mức nhăn nhó mặt mày, nếu không phải vì công lao rèn luyện phi phàm trong hai mươi mấy năm thì suýt chốc nữa cô đã hất đổ cốc nước trước mặt rồi. Bây giờ cô chỉ có thể vờ cúi đầu để che dấu cái lườm căm hận dành cho anh mà thôi.
Ánh mắt sắc nhọn như dao, hơn nữa mục tiêu lại chuẩn xác nhưng rõ ràng không hề có sức sát thương. Lư Hạo Tường căn bản chẳng có thay đổi gì, vẫn cười đến mức bộ dạng như bị chuột rút vậy.
Anh chàng vừa kéo ghế giúp Thẩm Xuân Hiểu lại là người đầu tiên phá tan bầu không khí kì lạ này, anh cười nói đãi bôi: “Chào cô, xin hỏi quý danh của cô là gì? Tôi họ Từ, Từ Chí Tiện, đây là danh thiếp của tôi!”, rồi đưa ra một danh thiếp.
Mong muốn được xem kịch hay của Triệu Yến Minh lại được tăng thêm một bậc, nhất là khi nghe ba từ “Từ Chí Tiện” suýt nữa cô phì cười. Từ Chí Tiện? Kẻ chí tiện[4] thì không ai sánh nổi rồi. Tên gọi này đúng là sấm chớp *** một cách vô tình đây mà.
[4]. Chí tiện nghĩa là vô cùng ti tiện, bỉ ổi.
Giữa hành động vừa hỏi han vừa đưa danh thiếp của anh chàng này, Thẩm Xuân Hiểu vô cùng bối rối, đành nhận lấy, trên đó có ghi ba chữ “Từ Trị Kiến”, là cố vấn của một công ty đầu tư, tên gọi bình thường chứ không có sấm sét gì như trong tưởng tượng của Triệu Yến Minh.
Rõ ràng anh chàng Từ Trị Kiến này rất có cảm tình với Thẩm Xuân Hiểu, trong hoạt động xem mặt với quy mô lớn mà gặp được đối tượng mình cảm thấy có thể theo đuổi thì chủ động một chút cũng là chuyện thường tình. Nhưng trước nụ cười bỡn cợt của Lư Hạo Tường, Thẩm Xuân Hiểu lại có cảm giác mình thật sự trở thành người đang treo giá, nỗi buồn bực bỗng chốc tăng lên gấp bội. Thấy Từ Trị Kiến đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng tha thiết, nếu không đáp lại thì có phần mất lịch sự, nên cô đành trả lời: “Tôi họ Thẩm!”.
Bất kể ai cũng nghe thấy sự gượng gạo trong câu trả lời ấy, nhưng Từ Trị Kiến vì quá nhiệt tình nên chẳng hề để ý, vẫn cười nói: “Cô Thẩm, rất vui được làm quen với cô, nhân tiện cho tôi số điện thoại nhé?”.
Thẩm Xuân Hiểu vừa lắc đầu thì nhìn thấy không chỉ Lư Hạo Tường với nụ cười giễu cợt, mà gương mặt Triệu Yến Minh cũng mang theo vẻ trêu đùa “chỉ e thiên hạ không đại loạn”, nét mặt vô cùng tinh quái. Thẩm Xuân Hiểu thầm nghĩ, các người muốn xem truyện cười mà, thế thì tôi sẽ cho các người xem chán mắt. Vì thế, cô liền nở nụ cười tự nhiên, nói: “Đương nhiên rồi!”, sau đó đưa cho người đàn ông ấy danh thiếp của mình.
Từ Trị Kiến nhận tấm danh thiếp bằng hai tay, tươi cười hớn hở.
Thật giống với một màn hỷ kịch, ánh mắt của những người xung quanh đều dừng lại ở chỗ hai người họ, Triệu Yến Minh đến gần khẽ giọng nói: “Xuân Hiểu, không uổng công chứ?”.
Thẩm Xuân Hiểu nở nụ cười vô cùng đẹp đẽ nhưng giọng nói lại hậm hực, không chút thiện cảm: “Cậu quan tâm tới bản thân một chút đi!”.
Triệu Yến Minh cười hi hi nói: “Tớ không có ý định treo giá bản thân, còn cậu, vận đào hoa đã đến thì khó tránh nên mới trở thành tiêu điểm của cái bàn này! Cậu thực sự khiến người ta ngưỡng mộ quá!”.
“Cần phải đính chính một chút, kiếp đào hoa chứ không phải vận đào hoa!” Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt, ánh mắt sắc bén. “Cậu ngưỡng mộ thì có thể giúp cậu xinh đẹp hơn đấy!”
Triệu Yến Minh cười nhẹ, trêu đùa: “Xuân Hiểu, cậu dịu dàng chút đi, như thế cậu sẽ dọa người ta sợ đấy!”.
Từ Trị Kiến cũng không chịu yên, tiếp tục tấn công nhiệt tình: “Cô Thẩm, cô thật đẹp, không ngờ đến tham gia hoạt động này, tôi lại được quen biết người xuất sắc như cô!”.
Nghe xong câu này, Triệu Yến Minh trừng mắt, lập tức nhịn cười rồi nghiêng đầu bưng cốc uống nước. Đương nhiên, Thẩm Xuân Hiểu xuất sắc thì cô không phủ nhận, nhưng chứng kiến cảnh Thẩm Xuân Hiểu bị đãi bôi như vậy mà vẫn có thể nhịn cười được thì Triệu Yến Minh cô chính là thánh nhân rồi!
Thẩm Xuân Hiểu trong lòng có chút bực bội nhưng nhìn Lư Hạo Tường ở phía đối diện vẫn tỏ vẻ như đang xem hài kịch, cô chỉ có thể tiêp tục giữ phép lịch sự, khách khí nói: “Anh Từ quá khen rồi. Anh và tôi không hề quen biết, dù sao cũng không nên lạm dụng hai từ xuất sắc ấy!”.
“Tôi tin vào con mắt của mình”, Từ Trị Kiến tha thiết nói, “Tôi cũng tin rằng, chắc chắn mình không dùng sai từ”.
Thẩm Xuân Hiểu còn chưa tiếp lời, Lư Hạo Tường cười ha ha, nói: “Đây là anh Từ phải không? Quả nhiên anh có con mắt độc đáo, hơn nữa sở thích cũng đặc biệt. Anh quả thật không dùng sai từ! Nếu tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, anh sẽ biết ngay cô ấy còn rất nhiểu điểm xuất sắc nữa, đặc biệt là tài ăn nói! Chính vì quá ưu tú, cao siêu, ít người hiểu được nên mới trở thành gái ế!”.
Thẩm Xuân Hiểu bực bội, bất giác chau mày.
Từ Trị Kiến nhìn Lư Hạo Tường rồi quay sang Thẩm Xuân Hiểu, cười nói: “Hai người quen nhau sao?”.
“Không quen!” Thẩm Xuân Hiểu buột miệng.
“Không quen!” Lư Hạo Tường lập tức biện minh.
Lại đồng thanh! Nói xong, hai người nhìn nhau, ánh mắt đều hàm chứa cơn tức giận.
Triệu Yến Minh không ngờ còn có hạng mục kèm thêm này, vốn đang bừng bừng khí thế muốn được tiếp tục xem tiếp nhưng cái giá phải trả cho hành vi không chính đáng ấy đương nhiên vô cùng nặng nề. Sau một hồi suy tính, cô liền cười ha ha giảng hòa: “Anh Từ, anh cừ quá, tôi cũng có suy nghĩ như anh, anh thật có con mắt nhìn người đấy!”.
Từ Trị Kiến gật đầu với Triệu Yến Minh, cười nói: “Hóa ra là thế, cô Thẩm, xem ra mọi người đều công nhận cô là người ưu tú! Cô đừng khiêm tốn như vậy, khiêm tốn quá thành ra giả dối đấy. Không biết tôi có vinh hạnh trở thành bạn cô không?”.
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy hôm nay thật thất sách, vốn định không để tâm đến những chuyện vặt vãnh, chỉ làm khán giả ngồi xem kịch hay thôi. Nhưng đầu tiên là nụ cười nhạo báng của Lư Hạo Tường, sau đó đến sự nhiệt tình của Từ Trị Kiến khiến cô thật sự khóc không được mà cười cũng chẳng xong. Tuy là vô tình thu được kết quả bất ngờ song khó tránh một điều là kết quả thu được lại quá sức tưởng tượng.
Nếu từ chối thì rõ ràng cô là người quá nhỏ mọn, hơn nữa, mục đích mà mọi người đến đây là gặp mặt làm quen, người ta lại đầy thành ý như thế, vì sự lương thiện của các cô gái trẻ trong xã hội chủ nghĩa, cô cũng không thể thẳng tay dìm anh chàng này xuống thùng nước lạnh được, nếu không chẳng phải cô sẽ trở thành hung thủ tình nghi của việc làm thúc đẩy căn bệnh cúm lợn sao?
Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười: “Đương nhiên là càng nhiều bạn càng tốt mà!”.
Dưới sự nhiệt tình của Từ Trị Kiến, không khí bỗng chốc trở nên sôi nổi, tuy hai người nói chuyện không quá hồ hởi nhưng cũng chẳng phải là buồn chán.
Một lúc sau, Trương Hướng Dương cầm micro đứng trước khán đài, lớn tiếng nói: “Chúc các bạn có một buổi tối vui vẻ! Hoạt động lần này mà Hiệp hội Thước kiều tổ chức chính là đem đến cho những người ưu tú, hết lòng vì công việc và không có thời gian suy nghĩ về vấn đề cá nhân như các bạn cơ hội quen biết những người khác giới. Tôi đảm bảo rằng các vị ngồi đây đều là những người vô cùng xuất sắc, chỉ cần các bạn lưu tâm một chút cũng có thể phát hiện ra những ưu điểm tuyệt vời của đối phương. Nói không chừng, ở chính nơi đây một nửa của bạn đang đợi bạn chủ động tới làm quen. Xin mọi người, chớ nhút nhát, chớ chùn bước! Nếu các bạn nhút nhát thì hạnh phúc thuộc về bạn sẽ thuộc về người khác, nếu bạn chùn bước thì có thể bạn chỉ đi lướt qua một nửa thích hợp nhất của mình. Chúng ta thường nói: ‘Khiêm nhường là đức tính tốt’, tôi tin rằng các vị ngồi ở đây, rất nhiều người có đức tính ấy, nhưng ở đây tôi không khuyến khích đức tính đó, tôi cảm thấy câu nói thích hợp hơn là ‘hành động trước là kẻ mạnh, hành động sau sẽ thất bại’. Tối nay, thành viên trong hiệp hội của chúng tôi chính là những người giúp đỡ các bạn, cũng chính là những chú chim hỷ thước rực rỡ sắc màu. Bây giờ, những chú chim hỷ thước của chúng tôi sẽ đặc biệt phụ trách công việc bắc những cây cầu và toàn tâm toàn lực hoàn thành tốt công việc của mình. Mọi người hãy nắm lấy cơ hội và chọn thời điểm thích hợp để hành động!”.
Những lời nói này rất có hiệu quả hài kịch, trước khán đài bỗng ồ lên tràng cười lớn. Triệu Yến Minh mỉm cười, nói với Thẩm Xuân Hiểu: “Thế nào? Thú vị chứ?”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn dáng vẻ vô cùng hứng khởi của Triệu Yến Minh liền trêu đùa: “Chính xác! Thế cậu định hành động với ai rồi?”.
“Nhảm nhí!” Triệu Yến Minh liếc xéo bạn. “Đương nhiên là Trương Hướng Dương rồi. Chọn đúng ông chủ để sau này có thể thường xuyên được xem cảnh tượng hay!”.
Thẩm Xuân Hiểu phì cười, nghiêm túc nói: “Có lý!”. Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua mọi người, thấy Trương Hướng Dương trên khán đài đang tươi cười hớn hở. Cô nghĩ, nếu Triệu Yến Minh thật sự phát triển tình cảm với người này thì sẽ rất thú vị đây.
Tiếp theo là một vài hoạt động theo kiểu tương tác, thực ra những hoạt động này cũng chẳng có gì đặc biệt, các công ty môi giới khác cũng dùng phương thức ấy để các đôi nam nữ có thể tìm hiểu thêm về nhau nhiều hơn, từ đó mà dễ dàng đạt được mục đích mai mối của mình. Nhưng Trương Hướng Dương chắc chắn là vô cùng khéo léo trong việc tạo bầu không khí, hoạt động vốn không có gì đặc sắc song qua điệu ngữ của anh, chúng lại trở nên vô cùng thú vị, vì thế các hoạt động đó đạt hiệu quả rất cao.
Thấy Lư Hạo Tường không hề tham gia hoạt động nào, Trương Hướng Dương đến vỗ nhẹ lên vai anh một cái, cười ha ha nói: “Anh bạn, tớ mời cậu đến làm khách giả danh mà, xin cậu tỏ ra chuyên nghiệp chút có được không?”.
Triệu Yến Minh đứng bên nghe thấy, nói: “Hay quá, ông chủ Trương, hóa ra anh mời người đến để đánh lừa tình cảm trong sáng của chúng tôi sao?”.
Trương Hướng Dương cười ha ha, nói: “Cô Triệu, Hiệp hội Thước kiều luôn cố gắng hết sức để mời những trai gái ưu tú đến làm quen nhau. Người có thể tìm được tình yêu chính là những trai gái xứng đôi, còn những đối tượng không tìm được tình yêu chính là khách mời giả danh của chúng tôi”.
“Thế thì chắc chắn tôi cũng trở thành khách hàng giả danh của các anh rồi?”
“Đúng thế!” Trương Hướng Dương cười ha ha. “Cô Triệu là một khách hàng giả danh vô cùng ưu tú, chúc cô hôm nay có thể công thành thân thoái[5]!”
[5]. Triết lý của Lão Tử, nghĩa là xong việc rồi thì hãy rút lui, công thành rồi thì nên lui về.
“Nghĩ kĩ rồi chứ? Nếu thật sự như thế anh không cảm thấy những đồng tiền mình kiếm được là quá dễ dàng sao?” Triệu Yến Minh nghe anh giải thích như vậy thì chẳng cảm thấy có gì kỳ lạ, cô có thể hiểu được sự hóm hỉnh của anh. Cô nghiêng đầu mỉm cười, bản thân cô đã được chứng kiến sức sát thương của Lư Hạo Tường đối với Thẩm Xuân Hiểu, thấy anh cầm cốc mỉm cười, dáng vẻ không hề biến sắc cho dù có bị ngọn Thái Sơn chèn ép, cô cười nói: “Vị này có lẽ cũng giống tôi, thông tin cá nhân được lưu giữ ở công ty mai mối nên mới trở thành thượng khách?”.
Lư Hạo Tường cười nhưng không nói, thái độ khá thận trọng.
Trương Hướng Dương cười ha ha đáp lời: “Điều này thì không đúng rồi, cậu ấy là người anh em của tôi, cậu ấy chính là người đề xuất ý kiến thành lập công ty môi giới này đấy. Tôi coi môi giới hôn nhân là công việc cả đời mình và coi vấn đề hôn nhân của cậu ấy là một bộ phận quan trọng nhất trong sự nghiệp cả đời tôi. Nếu có hoạt động mà không mời cậu ấy tham dự thì chẳng phải tôi cũng có lỗi với chính bản thân mình lắm sao?”.
Triệu Yến Minh quét ánh mắt lên người Lư Hạo Tường một lượt đánh giá, chấm chín mươi điểm cho ngoại hình và phong cách, thầm nghĩ: Nếu không phải mời anh chàng này làm khách hàng giả danh thì thật lãng phí. Trương Hướng Dương quả nhiên có đầu óc kinh doanh, rõ ràng nói là muốn giải quyết vấn đề hôn nhân của Lư Hạo Tường, nhưng đứng ở góc độ của anh mà xem xét thì còn chưa biết ai giúp ai nữa!
Lư Hạo Tường cười nói với Trương Hướng Dương: “Cậu cứ giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của bản thân đi rồi hãy quan tâm đến tớ!”.
Triệu Yến Minh thấy bộ dạng của Lư Hạo Tường có phần uể oải, lại nhớ đến những lời lẽ đanh thép lúc trước anh đấu khẩu với Thẩm Xuân Hiểu, xem ra anh chàng này chỉ dành sự chua ngoa cho Xuân Hiểu mà thôi, còn những lúc khác thì rất phong độ. Triệu Yến Minh không có ác cảm gì với anh, nhưng bây giờ, người khiến cô có hứng thú hơn chính là Trương Hướng Dương.
Hôm nay đến tham gia hoạt động, cô không phải chỉ đơn thuần đến để xem mặt.
Thứ nhất, với tư cách là bạn tốt, Triệu Yến Minh hi vọng Thẩm Xuân Hiểu có thể bước ra khỏi vòng luẩn quẩn của chứng bệnh sợ tình yêu, giống như mình chủ động mượn cơ hội xem mặt phù phiếm này để trị chứng bệnh sợ xem mặt của bản thân vậy. Rất nhiều người cùng ở một nơi và đương nhiên sẽ có rất nhiều sự chọn lựa, phạm vi rộng, mục tiêu cũng không rõ ràng, nếu như xem mặt mà thấy không hợp nhau thì cũng chẳng sao. Cô cảm thấy căn bệnh của mình chẳng có gì to tát, chẳng qua chỉ là không muốn đi xem mặt thôi, nhưng vấn đề của Thẩm Xuân Hiểu lại mang tính căn bản, đã không định sống độc thân cả đời thì phải kết hôn, mà chẳng phải tình yêu là yếu tố đầu tiên dẫn tới việc kết hôn sao? Nếu Thẩm Xuân Hiểu thật sự gặp được người có thể khiến trái tim rung động thì chẳng phải chứng bệnh sợ yêu của cô ấy cũng sẽ tự khỏi mà chẳng cần chút chữa trị hay sao?
Thứ hai, với tư cách là một nhân viên truyền thông ưu tú, ánh mắt của Triệu Yến Minh luôn nhạy bén. Cô cảm thấy những nhân vật như Trương Hướng Dương sẽ có rất nhiều điểm để mình khai thác, nói không chừng còn có thể giúp cho cuốn tạp chí nào đó được tiêu thụ với số lượng lớn.
Nếu như có lý do thứ ba, thì đó chính là những gặt hái bất ngờ. Cô cảm thấy Trương Hướng Dương là người rất hóm hỉnh, lời nói hài hước, tướng mạo cũng không phụ lòng mong đợi của số đông. Nếu sau này nảy sinh tình cảm gì đó và thật sự muốn cùng anh ta nói chuyện yêu đương thì cũng không phải điều không thể. Nhưng bây giờ nói những chuyện đó còn sớm quá, hãy cứ hoàn thành công việc săn tin trước đã.
Thấy Triệu Yến Minh tỏ ra nhiệt tình hơn với Trương Hướng Dương, Lư Hạo Tường khá vui vẻ, biết điều nhường không gian riêng cho hai người và bắt đầu đến những nơi khác.
Nếu Trương Hướng Dương thật sự có anh là khách mời giả danh thì Hiệp hội Thước kiều nhất định sẽ tiền vào như nước. Đầu tiên anh chỉ đứng ngoài rìa của hoạt động nên không thu hút sự chú ý của người khác. Bây giờ vừa bước chân vào đám nam thanh nữ tú, bỗng chốc anh trở thành một điểm sáng trong trăm khóm hoa, được mọi người xúm xít vây quanh.
Lư Hạo Tường thoát khỏi vòng người xung quanh, đến sân thượng để hít thở không khí trong lành. Vừa ngẩng đầu lên, nhờ ánh đèn điện của muôn nhà xung quanh, anh lại nhìn thấy Thẩm Xuân Hiểu đang khoanh tay trước ***, ung dung tựa vào lan can rồi gửi đến mình một nụ cười chế giễu.
Lư Hạo Tường chau mày, nói: “Ồ, cô ở đây một mình hóng gió sao? Xem ra tôi đã đoán đúng rồi, đã ế mà còn không biết học tính hiền dịu, bởi thế nên chẳng có ai hỏi han đến cũng là chuyện thường tình thôi”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt rồi cười nhạo: “Hình như không chỉ có mình tôi đứng ở đây thì phải?”.
“Tôi chỉ ra ngoài hít thở không khí trong lành thôi. Cô không thấy sao, tôi rất có giá đấy, dù không phải anh chàng kim cương nhưng chí ít cũng là người đàn ông độc thân quý giá.” Lư Hạo Tường cười đắc ý.
“Nông cạn!” Thẩm Xuân Hiểu tỏ vẻ khinh thường.
“Có nông cạn thì cũng khá hơn vẻ giả vờ thanh cao. À, đúng rồi, thực ra cô cũng không phải là không có ai chú ý tới, cái anh chàng chí tiện vô song của cô đâu rồi?”.
“Anh mới là chí tiện vô song đấy!” Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt. “Lư Hạo Tường, người đàn ông miệng lưỡi ti tiện như anh không sợ bị báo ứng sao?”
“Cảm ơn vì đã quan tâm.” Lư Hạo Tường nghênh ngang đi qua bên khác hóng gió, cười nói: “Cô mà cũng quan tâm tới người khác thế à? Xem ra cô sắp có hỷ sự rồi, chúc mừng, chúc mừng!”.
“Quen biết anh thật là xui xẻo, chuyện của tôi không cần anh bận tâm!”
“Thế cô thử nói xem tôi quan tâm gì đến chuyện của cô nào?” Lư Hạo Tường cũng tựa vào lan can, ung dung nói: “Tôi nhắc nhở cô câu này, khó lắm cô mới được tên chí tiện vô song để ý đến, cô nên nắm chắc lấy cọng rơm cứu mạng ấy. Nếu không, sẽ chẳng có con muỗi nào liều ૮ɦếƭ đâm đầu vào mạng nhện của cô nữa đâu, chẳng phải như thế cô sẽ hối hận cả đời sao?”
Thẩm Xuân Hiểu vô cùng tức giận, những câu soi mói ấy thật chua ngoa, cô chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng như lửa đốt từ lòng bàn chân đang phi thẳng *** đầu.
Vì bị Triệu Yến Minh dụ dỗ nên cô mới đến đây, căn bản là chẳng muốn phát triển thứ tình cảm nào cả. Đối với sự nhiệt tình của Từ Trị Kiến, cô cũng chẳng quan tâm. Để tránh xa anh ta, trong lúc diễn ra hoạt động, cô liền chuồn ra ngoài ban công để hít thở không khí trong lành, và cho lỗ tai của mình được nghỉ ngơi, đợi đến khi hoạt động kết thúc, cô sẽ cùng Triệu Yến Minh trở về, coi như đó là lời báo cáo kết quả công việc. Nhưng lại gặp ngay tên Lư Hạo Tường đáng ghét, còn cả cái miệng lưỡi ti tiện của anh ta nữa, cứ động phát ngôn là lại làm người khác tổn thương.
Lư Hạo Tường căn bản chẳng hề để ý tới ánh nhìn sắc lạnh của cô. Cô vừa chán vừa bực bội, hằm hằm nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nên chuẩn bị cho một ngọn cỏ cứu mạng đi, chứ như anh thế này cũng chẳng có ai để ý đâu, mà nếu có thì cũng chẳng chịu nổi tính cách của anh. Anh cứ chuẩn bị tâm lý mà sống độc thân cả đời đi!”.
Lư Hạo Tường chẳng hề cáu giận, cười ha ha nói: “E là sẽ khiến cô thất vọng, điều kiện của tôi tốt như thế, nếu muốn độc thân cả đời như những lời cô nói thì các cô gái khác cũng sẽ không đồng ý đâu!”.
Thẩm Xuân Hiểu hứ một tiếng, cảm thấy cái sân thượng này căn bản chẳng có gió thổi đến, trái lại, vì sự có mặt của một kẻ nào đó mà trổ nên vô cùng ngột ngạt. Bởi thế cô chẳng muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, một từ cũng không buồn nói, liền quay người bước vào đại sảnh.
Trong đại sảnh có mấy đôi nam nữ đang khiêu vũ, những điệu nhảy dưới ánh đèn rực rỡ mang đầy tình ý, Thẩm Xuân Hiểu thờ ơ nhìn một lượt, không thấy Triệu Yến Minh đâu, liền nghiêng đầu, bỗng thấy Triệu Yến Minh và Trương Hướng Dương đang ngồi nói chuyện vui vẻ bên chiếc bàn đặt ở bên phải, sau đám người đang khiêu vũ.
Thấy Triệu Yến Minh nhìn Trương Hướng Dương bằng ánh mắt chân thành, Thẩm Xuân Hiểu thầm cười. Triệu Yến Minh bỏ mặc mình, mình chỉ đành tự giải khuây thôi.
Từ Trị Kiến không nhìn thấy Thẩm Xuân Hiểu đâu, đang định đi tìm thì thấy cô xuất hiện, anh lập tức tươi cười đi đến. “Cô Thẩm, tôi tìm cô mãi, hóa ra cô ở đây!”.
Vẻ mặt nghiêm nghị vì vừa bị chọc tức của Thẩm Xuân Hiểu đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nở nụ cười gượng gạo, lạnh nhạt nói: “Vâng! Anh tìm tôi có việc gì à?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc