Đôi Mắt Của Hầu Gái - Chương 14

Tác giả: Chanhee

Nếu như anh tỏ tình với em, em có chấp nhận anh không?
Cuộc sống bận rộn luôn khiến đầu óc con người không nghĩ ngợi lung tung. Họ thường có xu hướng tập trung cao độ vào công việc để hoàn thành nó tốt nhất. Một vài người lại mượn R*ợ*u, mượn những cuộc vui thâu đêm suốt sáng để che giấu đi những điều thầm kín nhất trong lòng. Đã mấy đêm rồi An Ninh ở lại phòng làm việc, mấy tháng qua cô luôn cố gò ép bản thân vào công việc. Cô cảm thấy mình được an toàn và thoải mái khi ngồi ở đây, trong căn phòng với cả núi giấy tờ và chồng đống công việc. Tháng sau Mỹ phẩm K sẽ mở một chi nhánh tại ViệtNam, mọi thứ cần chuẩn bị còn quá nhiều, nhất là khi đó lại là quê hương của cô. Đặt Pu't xuống, An Ninh ngả người và quay chiếc ghế hướng về phía cửa sổ. Cảnh về đêm của thành phố thật hoa lệ, vẻ đẹp của nó quả thật rất khiến người ta ngạc nhiên. Cô phát hiện ra rằng chưa bao giờ cô ngắmTokyotừ trên cao như vậy, bao nhiêu bộn bề của cuộc sống, bao nhiêu khúc mắc trong lòng trong phút chốc dường như đều được trút bỏ. Tiếng chuông điện thoại reo... cô quay trở lại bàn làm việc để nhận cuộc gọi.
- Alô, tổng giám đốc ạ.
- Vẫn ở công ty sao?
- Vâng.
- Con nên nghỉ sớm đi, lễ nhận chức ngày mai, ta không muốn thấy một tân phó tổng giám đốc sắc mặt mệt mỏi đâu.
- Con biết rồi, còn một số giấy tờ thôi, con xem xong rồi sẽ về nhà ngay.
- Nhớ đấy, tập đoàn của chúng ta ra sao, dựa vào bản báo cáo trong cuộc họp cổ đông vào ngày mai đấy. Nên giữ gìn sức khỏe con à.
- Con biết rồi, tổng giám đốc ngủ sớm đi.
Cúp máy, An Ninh tắt đèn ngồi im trong bóng tối. Cô nghĩ về mình, nghĩ về những gì mình đã trải qua, lần nào những suy nghĩ cũng giống nhau, cũng đều đi vào ngõ cụt cả. Có lúc cô cũng muốn bỏ qua tất cả, muốn trở thành An Ninh của Thiên Bảo, muốn ngả vào lòng cậu, nói rằng cô sẽ tha thứ tất cả, nói rằng cô rất nhớ cậu, nhớ cậu đến phát điên lên, nhớ đôi mắt hơi buồn của cậu, đôi môi ngọt ngào và vòng tay ấm áp. Cảm ơn cậu đã cho cô biết thế nào là yêu một người, là nhớ một người, là đau vì một người. Đau mỗi lần nhớ tới, hận mỗi lần mơ về và yêu đến từng mạch máu trong cơ thể. Nhưng rồi tất cả cũng chẳng đi đến đâu, khi hai thế giới không thể hợp làm một. Tốt nhất mỗi người nên ở thế giới riêng để không khiến ai tổn thương. Rồi cô nghĩ tới cha và các em... và thầm cầu mong cho dù họ có ở bất kỳ nơi nào, đều được an toàn và hạnh phúc.
Tại căn nhà lớn của Lưu gia.
- Con định đi đâu đó, Thiên Thành? – Bà chủ ngồi trên bộ sofa đắt tiền, dùng một ngụm trà nhỏ trong lúc nhìn cậu út xách va li ra khỏi cửa.
- Con tới Nhật. – Cậu lạnh lùng trả lời bà.
- Ta thấy dạo này con rất hay tới Nhật, công việc bên đó bận rộn vậy sao?
- Cũng... khá bận.
- Thiên Thành à, con biết là con không bao giờ biết nói dối không? Mỗi lần con nói dối, mắt con đảo rất nhiều mà con không bao giờ dám ngẩng mặt lên nhìn ai cả.
Cậu im lặng một lúc rồi nói:
- Con phải đi, sẽ bị chậm chuyến bay mất.
- Con không nên làm gì dại dột giống như anh của con Thiên Thành ạ.
Câu nói của bà Lưu khiến cậu chột dạ, cậu thật sự đã quên rằng bà là người phụ nữ như thế nào. Tất cả những điều mà bà muốn thì chẳng có gì là khó, chỉ cần một câu ra lệnh, và chỉ bằng một cái nhìn bà cũng có thể biết được các con bà đang làm gì.
- Mẹ theo dõi con? – Cậu gắt lên.
- Mẹ không theo dõi con, tất cả đã hiện lên trên mặt con cả rồi đó. Mẹ chỉ muốn cảnh báo cho con như vậy. Những cô gái bên ngoài thật sự không tốt cho con và cho cả cái gia đình này nữa.
- Mẹ có thể thôi nói về vấn đề đó được không? Con đã lớn, đã đủ tuổi để quyết định mình là gì và yêu ai.
- Nhưng con là con mẹ, mẹ không cho phép một đứa con gái không đủ tư cách trở thành dâu nhà này.
- Mẹ không cần phải như vậy đâu, dù sao con cũng không có ý định thừa kế gì tài sản của Lưu gia. Con cũng chỉ là một đứa được nhận nuôi, không nhất thiết mẹ phải quá quan trọng việc con yêu ai và con muốn lấy ai...
BỐP!
Một cái tát đau điếng bà dành cho cậu. Cậu không khỏi ngạc nhiên, từ trước tới nay bà chưa bao giờ làm đau cậu. Mà giờ đây bà lại cho cậu một cái bạt tai.
- Một ngày làm con thì cả đời làm con. Con đừng tưởng con đã lớn mà có thể tự quyết định tất cả. Hơn nữa, việc con là con nuôi hay không, không liên quan đến việc con có được thừa kế hay không. Con luôn là một thành viên của cái nhà này, luôn là một cậu út mang họ Lưu. Con hiểu chứ?
Cậu nhìn bà bằng ánh mắt oán hận, từ khi cậu tới Lưu gia cậu chưa một lần cãi lời bà. Cậu coi đó như một sự đền đáp những gì bà mang lại cho cậu. Nhưng giờ thì đã tới lúc cậu nghĩ cho bản thân, cậu tự tin rằng mình có thể bảo vệ An Ninh, sẽ không để mẹ động đến một sợi tóc của cô ấy. Cậu đẩy cửa bước ra ngoài trước sự tức giận của bà Lưu.
Cậu gọi điện cho An Ninh ngay khi bước chân xuống sân bay. Hôm nay là ngày cô tiếp nhận vị trí phótổng giám đốc của tập đoàn K, cậu cần phải có mặt khi cô bước ra khỏi phòng hội nghị. Một bó hoa lớn sẽ giúp cô cảm thấy vui vẻ hơn. Chưa bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Vài tháng trở lại đây, An Ninh dường như trở thành một con người khác. Cô vẫn bận bịu với công việc nhưng cách nói chuyện cũng như mọi thứ xung quanh cô đều thay đổi, thoải mái hơn. Dường như cái quyết tâm quên đi quá khứ của cô đã có tác dụng. Cô không còn để ảnh của Thiên Bảo trong ví, cũng không còn uống R*ợ*u rồi ngồi khóc một mình như trước...
- Thiên Thành... – Tiếng An Ninh gọi khiến cậu bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
- Xong rồi à? Chúc mừng em! – Cậu đưa bó hoa ra trước mặt An Ninh, đó là một bó hồng đỏ rực và thơm ngát.
- Cảm ơn anh...
- Mọi chuyện tốt đẹp chứ? Không có gì sai sót chứ?
- Em đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng mà, sai sót sao được.
- Đúng là An Ninh, lúc nào cũng rất xuất sắc. Em đói chưa? Để anh mời em món gì đó nhé?
- Em chưa đói, chúng ta đi dạo một lát được không? Lâu lắm rồi em chưa ngắm đường phố.
- Được thôi, đợi anh ở đây, anh đi lấy xe.
Cô đợi anh ở đại sảnh của công ty, đã lâu lắm rồi cô không nhìn ngắm phố phường như vậy. So với ngắm nhìn mọi thứ qua lớp kính dày của văn phòng thì nhìn ngắm như vậy thích hơn nhiều.
Bim... bim...
- Đi thôi An Ninh. – Cậu đỗ xe trước mặt An Ninh rồi gọi lớn.
Cô mỉm cười bước vào trong xe, cậu cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
- Chúng ta sẽ đi dạo một lát, khi nào em đói thì nói cho anh biết nhé, anh không muốn nhìn thấy một cô gái cười gượng gạo với một cái bụng đói meo đâu... – Cậu cười lém lỉnh.
Tới một công viên nhỏ vắng người ở ngoại ô, cậu dừng xe lại quay sang hỏi An Ninh:
- Em có muốn uống chút gì không? Café hay gì đó...
- Café là được rồi... – Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Không gian yên ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc qua các kẽ lá. Thời tiết cũng thay đổi thật nhanh, nó không như con người, hôm nay lá vẫn xanh, ngày mai có thể đã vàng úa lìa khỏi cành. Mới hôm trước vẫn còn nóng nực nhưng chỉ cần sau một trận mưa lớn, mọi thứ có thể trở nên lạnh lẽo ảm đạm, thời tiết thay đổi thật nhanh. Còn tình cảm của con người lại không như vậy, nó có thể kéo dài một năm, vài năm nhưng cũng có thể là mãi mãi. Nó có thể úa tàn như lá, cũng có thể thay đổi chỉ sau một sóng gió nào đó như một trận mưa rào đầu mùa. Nhưng nó vẫn mãi là nó, nó vẫn mãi là tình cảm dành cho một người nhất định chứ không thay đổi như thời tiết. Giá như tình cảm con người cũng như thời tiết, cũng thay đổi trong chốc lát thì tốt biết mấy.
- Café của em đây. – Cậu đưa tách café ra trước mặt An Ninh khiến cô hơi giật mình.
- Vâng, em cảm ơn.
- Em đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
- Cũng không có gì, chỉ là thời gian qua em đã quá chú tâm vào công việc mà quên mất rằng thời tiết đã bắt đầu chuyển mùa nhanh như vậy.
- Em lúc nào cũng vậy, mỗi lần em chú tâm vào việc gì đó, em thường không để ý đến mọi thứ xung quanh. Nếu anh không gọi điện nhắc em ăn cơm hàng ngày, ông tổng giám đốc không chúc em ngủ ngon mỗi tối... thì chắc giờ này em đang trong bệnh viện đó.
An Ninh cười nhẹ:
- Vì có quá nhiều việc phải lo thôi, em nghĩ mình nên hoàn thành mọi thứ thật tốt, có như vậy em mới không cảm thấy hổ thẹn với lòng. Không cảm thấy ấp úng khi đứng trước hội đồng quản trị cũng như các đối tác.
- Anh biết, anh thích nhìn một Nguyễn An Ninh luôn tự tin như vậy. Em luôn tràn đầy nhiệt huyết trong công việc, giờ thì chẳng ai coi thường em được nữa rồi thưa bà phó tổng giám đốc.
- Đừng ghẹo em. Em có được ngày hôm nay cũng nhờ tổng giám đốc đã giúp em từ những ngày đầu em đặt chân tới Nhật. Không có ông cứu em ra khỏi hộp đêm, không có ông cưu mang em, dạy em từng kiến thức kinh doanh thì chắc giờ đây em đã ૮ɦếƭ ở một xó xỉnh nào đó rồi.
Cậu thương cảm nhìn An Ninh, một cô gái trẻ tuổi nhưng đã phải chịu bao nhiêu sóng gió của cuộc đời giống như một bông hoa rớt xuống một dòng thác đang chảy xiết. Cậu nhớ lại những ngày đầu gặp An Ninh, lúc đó cô còn là một hầu gái cứng nhắc, chỉ biết tuân thủ quy tắc, đến ngay cả nụ cười cũng nằm trong khuôn khổ. Nhưng giờ, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, người con gái ấy vẫn luôn nở nụ cười, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời như trăng ngày rằm. Cậu chợt thấy mình thật nhỏ bé.
- Anh nhìn gì em vậy? Có gì dính trên mặt em sao?
- Không. An Ninh à... anh... hỏi em câu này được không?
- Ừ, anh hỏi đi.
- Nếu như... anh tỏ tình với em... thì em có chấp nhận anh không?
An Ninh ngỡ ngàng trước câu hỏi của Thiên Thành... Cô biết tình cảm của cậu dành cho mình nhưng cô không dám nhận, không thể nhận nó.
- Điều đó là không thể. Anh biết mà.
- Em lo chuyện mẹ anh sao?
- ...
- Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để mẹ anh động đến một sợi tóc của em.
- Đừng vì em mà chống đối lại mẹ anh, đừng vì một người như em mà phá hỏng tình mẫu tử. Anh là thiếu gia nhà họ Lưu, còn em chỉ là một cô gái bình thường, sẽ không có chuyện chúng ta đến được với nhau. Một Thiên Bảo là quá đủ với em rồi.
- Anh không như Thiên Bảo, anh không mang trong mình dòng máu Lưu gia, anh sẽ không nhận quyền thừa kế, bà không thể cấm được anh đâu.
- Thiên Thành, anh đừng như thế, đừng đi vào vết xe đổ nữa.
Thiên Thành nhìn được sự tuyệt vọng trong mắt An Ninh, nỗi đau ấy quá lớn... Cậu hiểu, cậu biết sự tàn ác của mẹ. Chính vì vậy, cậu đã phải chờ cho đến khi cậu đủ lớn, tự kiếm ra tiền và có tiếng nói trong xã hội. Cậu phải chuẩn bị đủ tất cả để có thể lo cho bản thân và đủ sức lực để bảo vệ An Ninh. Nhưng, cái bóng của Thiên Bảo còn quá lớn, nó vẫn còn in quá đậm trong lòng An Ninh khiến cô không thể mở lòng ra với một người đàn ông nào khác.
- Em vẫn còn tình cảm với Thiên Bảo đúng không? – Cậu hỏi An Ninh bằng giọng buồn bã.
- Nếu em nói là không còn thì khác nào em dối lòng mình. Nhưng giờ nó không còn quan trọng với em như trước nữa. Mỗi lần nhìn thấy một đứa bé được mẹ ẵm đi dạo trên phố, em không thể không nhìn theo chúng, rồi lại nhớ đến Thiên Bảo. Nhớ đến cậu ấy như một phần của ký ức. Đó là người đầu tiên em yêu, cũng là cha của đứa con của em, em làm sao có thể quên cậu ấy dễ dàng.
- Vậy... anh... không có cơ hội.
- Đừng nói là anh không có cơ hội, mà là em không có cơ hội, không thể có cơ hội và không xứng đáng đón nhận cơ hội ấy. Anh quá tốt với em, từ khi em còn ở Lưu gia cho đến khi em bị đuổi khỏi đó. Mỗi lúc em cần, khi mở mắt ra, người đầu tiên em nhìn thấy là anh. Khi em không còn ai, cũng như khi em không còn nơi nào để đi, anh luôn đứng đằng sau em, cho em một bờ vai, một chỗ dựa vững chắc. Trong trái tim em, vẫn còn một Thiên Bảo nguyên vẹn nhưng cũng không thể phủ nhận vị trí quan trọng của anh trong cuộc sống của em. Nhưng, chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây nếu như không muốn ai bị tổn thương.
Cậu hiểu những gì An Ninh nghĩ, cô không muốn cậu quá hy vọng, cũng không muốn biến cậu thành một con người khác. Cô nghĩ cho cậu, còn cậu thì dường như chỉ nghĩ cho bản thân chứ không nghĩ cho cô và cho mọi người xung quanh. Cậu thôi không nhắc đến vấn đề đó nữa, yên lặng nhấm nháp tách café của mình. Hai người không ai nói với ai câu nào cho đến khi mặt trời khuất sau ngọn đồi phía xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc