Đôi Mắt Của Hầu Gái - Chương 11

Tác giả: Chanhee

An Ninh đang đứng trước cửa nhà...căn nhà đơn sơ vẫn không khác so với lần cuối cô nhìn thấy là mấy. Ông giám đốc cho cô nghỉ phép để trở về thăm gia đình, ông nói rằng ông có thể tự xử lý được công việc. Ông là một người tốt, một vị giám đốc trung niên điềm đạm, hiểu đời và sống rất tình cảm. Hai năm qua ở Nhật, nếu không có ông giúp đỡ chắc giờ này An Ninh đang phải sống chật vật ở một xó xỉnh nào đó trên đất khách...
Xách giỏ hoa quả và mấy món quà nhỏ đi về phía ngôi nhà, mọi thứ lặng im, không một bóng người...Dường như đã không có người ở đây một thời gian dài.
- Cô tìm ai vậy? – Một người phụ nữ đi ngang qua đó hỏi An Ninh.
- Dạ, cô cho cháu hỏi mấy người sống ở ngôi nhà này đi đâu cả rồi ạ?
- Họ đã không ở đây lâu rồi.
- Sao...sao họ đã chuyển đi đâu vậy ạ? Có chuyện gì xảy ra với họ vậy?
- Tôi cũng không biết. – Người phụ nữ lắc đầu rồi đi thẳng.
An Ninh ngồi gục xuống, cô không sao thốt lên được nữa. Có gì đó đang chặn lại ở cổ họng, giống như ai đó đang P0'p nghẹt lấy tim, rồi dùng dao đâm vào nó hàng nghìn, hàng vạn lần. Tâm trạng An Ninh dần trở nên hoảng loạn và hoang mang. Cô không biết giờ đây mình phải làm gì, nên làm gì. Khóe mắt cay dần rồi mờ dần trong suối nước mắt tuôn dài. Giờ thì đã muộn để cứu vãn mọi thứ, cô chưa làm gì được cho cha cũng như cho hai em...Có cúi đầu lạy cả ngàn lần thì cô vẫn là đứa con bất hiếu...Tiền bạc làm gì, địa vị, danh vọng làm gì, tất cả đâu giúp cô có được hạnh phúc gia đình. Nhìn hàng cây xơ xác trước cổng nhà càng khiến lòng cô xót xa, đó từng là nơi mà cha cô yêu thích nhất, những đám hoa luôn luôn đem lại sự tươi sáng cho căn nhà mục nát. Hàng ghế băng dài vẫn in mờ những hàng chữ mà An Ninh và em trai đã khắc...Tất cả đều khiến An Ninh đau lòng, đau tưởng chừng như muốn ૮ɦếƭ vậy.
Tiếng chuông điện thoại reo...Là ông giám đốc...Ông muốn cô trở về khách sạn trong vòng một tiếng nữa và lấy cho ông tập tài liệu ông để quên. Cô định từ chối vì hiện tại cô không muốn làm gì cả, nhưng vì trách nhiệm cũng như bổn phận của mình, An Ninh đành xách túi về khách sạn lấy đồ cho giám đốc.
Trong phòng kín tại một khách sạn sang trọng.
- Chào ông.
- Chào cậu.
Hai vị giám đốc bắt tay nhau rồi cùng ngồi xuống.
- Hôm nay ông cũng tới một mình, dường như ông luôn tự mình làm mọi việc. – Cậu nhấp một ngụm R*ợ*u nhỏ trong lúc hỏi ông giám đốc.
- Ai mà chẳng cần có trợ thủ, tôi cũng không ngoại lệ, chỉ lát nữa thôi, cô ấy sẽ tới đây, cô ấy đang giúp tôi vài việc.
Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn diễn ra tốt đẹp trong lúc dùng bữa trưa và đợi An Ninh tới. Cậu xin phép ông giám đốc ra ngoài một lát để nghe điện thoại...Đi ngang qua đại sảnh, cậu bất chợt va phải một cô gái, tập giấy tờ trên tay cô rớt xuống sàn tung tóe.
- Xin lỗi, tôi không chú ý...– Người đàn ông va phải cô dường như đang nghe điện thoại nên không để ý những lời cô nói. Anh ta chỉ lặng lẽ nhặt vội xấp tài liệu lên đưa cho cô rồi đi nhanh về phía cuối sảnh. Cái dáng trông từ đằng sau ấy thật quen thuộc, dáng đi vội vàng đó đã quá quen thuộc với cô. Hai năm qua cô vẫn không thể nào quên được nó.
Cộc...cộc...
Cô gõ cửa phòng rồi bước vào, ông giám đốc đang ngồi đối diện với một vị khách. Cô cúi chào vị khách và được ông giám đốc giới thiệu là thư ký của giám đốc bên đối tác. Cô bắt tay vị thư ký rồi trao tập tài liệu cho ông giám đốc.
- Xin lỗi mọi người, do đường tắc nên tôi tới hơi muộn.
- Không sao, mọi việc vẫn chưa bắt đầu mà. – Vị thư ký thoải mái nói.
- Cô có muốn dùng gì không An Ninh, cậu giám đốc vừa ra ngoài có chút chuyện, tôi gọi cho cô một tách cacao nóng nhé.
Ông giám đốc luôn rất hiểu cô, hai năm qua nếu không có ông cưu mang cô, coi cô như con gái thì giờ đây không biết cô ra sao. Mọi sở thích cũng như tính cách của cô ông điều hiểu rõ và cô cũng vậy, đối với cô ông không chỉ là ân nhân mà còn giống như một người chú, một người cha hết mực chăm sóc đứa con gái yếu ớt của mình. Vợ ông đã qua đời từ rất lâu, ông không có con cái cũng như người thân, ông gặp An Ninh và bắt đầu coi cô như người thân duy nhất của mình. Cô chăm sóc ông, giúp ông mọi thứ trong cuộc sống, sắp xếp lịch làm việc và thời gian biểu cuộc sống hàng ngày giúp ông, ông cũng vậy, ông giúp An Ninh học hỏi mọi thứ trong công việc, lắng nghe mọi tâm sự về cuộc sống cũng như cuộc đời sóng gió của cô. Cô thật sự cảm kích và biết ơn về những gì ông đã làm cho cô.
- Vâng, vậy cũng được ạ. – Cô gật đầu đồng ý.
- Xin lỗi mọi người, tôi đã nghe điện thoại khá lâu. – Cánh cửa đẩy ra, cậu hai bước vào.
Cậu sững người khi nhìn thấy người đang ngồi cạnh ông giám đốc. Gương mặt đã hai năm nay cậu tìm kiếm. Cậu không tin rằng mình lại nhìn thấy gương mặt đó trong hoàn cảnh này.
An Ninh nhìn thấy cậu bước vào, hình dáng mà hai năm qua vẫn luôn in đậm trong trí óc cô đang đứng trước mắt cô lúc này. Cậu vẫn vậy, vẫn phong độ như hai năm về trước. Cảm xúc lại dâng lên trong lòng, cái cảm giác ô nhục của cái đêm ấy lại ùa về khiến cô không thể kìm nén.
- Ngồi xuống đi chứ cậu Thiên Bảo, giới thiệu với cậu đây là cô Nguyễn An Ninh, thư ký của tôi.
An Ninh không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu. Cô muốn giữ lấy sự tức giận và căm hận của mình sau những gì cậu đã gây ra cho cô. An Ninh ngồi im chỉ lặng gật đầu xã giao một cái rồi lại tập trung vào tách cacao nóng trên bàn.
- Không ngờ ông lại có cô thư ký xinh như vậy. – Cậu nói bằng giọng mỉa mai.
- Đúng đấy, ông thật có phúc...– Cậu thư ký nói xen vào.
- Đúng vậy, An Ninh đã giúp tôi rất nhiều trong công việc cũng như trong cuộc sống.
Ông quay sang phía An Ninh, và đặt miếng bánh lên trước mặt cô, miếng bánh kem đã được bỏ hết hoa quả. An Ninh nhìn thấy khẽ cười và cảm ơn ông.
Nhìn thấy những cử chỉ thân mật giữa hai người, cậu hai không khỏi nổi máu ghen, cậu không ngờ rằng sau hai năm cô lại thay đổi như vậy, cô thay đổi cả về ngoại hình, cách ăn mặc, đầu tóc lẫn phẩm chất. Một cô gái ngoài hai mươi lại có những cử chỉ quá thân mật như vậy với người đáng tuổi cha chú mình. Ngay cả thói quen ăn uống của cô mà ông ta cũng biết, vậy thì chắc chắn mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn giản là thư ký và giám đốc.
- Không ngờ ông lại hiểu thư ký của mình như vậy, biết được cả thói quen ăn uống của cô ấy. – Cậu hai mỉa mai.
- Hai năm làm việc cùng nhau đủ để tôi hiểu được thói quen ăn uống của thư ký của tôi chứ. Nhất lại là một cô thư ký giỏi giang và xinh đẹp như vậy.
An Ninh không nói gì, cô quá hiểu cậu hai, cậu là người ích kỷ và áp đặt nhất mà cô đã từng gặp, cậu luôn để suy nghĩ của bản thân chi phối mọi thứ, nó biến suy nghĩ của cậu thành suy nghĩ của mọi người và từ đó đưa ra những nhận xét hay kết luận trái chiều về sự việc.
Cuộc nói chuyện diễn ra rôm rả giữa Thiên Bảo, ông giám đốc và cậu thư ký, duy chỉ có An Ninh là ngồi im không nói, cô vẫn không thoát ra được những suy nghĩ về cậu hai, cô phải đối mặt với cậu thế nào khi cậu là đối tác của công ty? Cô không thể để việc tư xen vào việc công được. Nhưng, cái quá khứ giữa cậu và cô thật khó thể quên, nó ám ảnh cô trong suốt hai năm qua, đâu chỉ một sớm một chiều có thể gạt nó qua một bên để nghĩ đến việc khác.
Cô xin phép mọi người ra ngoài. Trong phòng vệ sinh, An Ninh ngắm mình trước gương, An Ninh đang hiện hữu trước mặt cô là một An Ninh chững chạc, một An Ninh trưởng thành, hiểu đời và mạnh mẽ. Nhưng sâu thẳm trong cô, An Ninh của ngày xưa vẫn đang mập mờ ẩn hiện đằng sau tấm mặt nạ mới, và nó đang dần trỗi dậy từ khi cô nhìn thấy cậu hai.
An Ninh bước ra khỏi phòng vệ sinh thì giật mình khi cậu hai đang đứng trước cửa, sắc mặt cậu không mấy thiện chí.
- Em đã ở đâu hai năm qua?
- Giám đốc Lưu hỏi gì? Tôi không hiểu.
- Đừng nói với anh bằng cái giọng đó và cũng đừng gọi anh như thế. Em có biết hai năm qua anh đã tìm em như thế nào không? – Cậu nắm lấy vai An Ninh.
- Tôi không biết anh đang nói về ai, nhưng chắc chắn anh đã nhầm người rồi. – An Ninh cố vùng thoát khỏi bàn tay cậu hai.
- Em là ai anh còn không biết sao? Em cao bao nhiêu, giọng nói em thế nào? Tên của em, làn da, đôi môi...và nhất là đôi mắt của em...dù em có lướt qua anh, anh cũng không bao giờ nhầm em với người con gái khác.
- Anh làm ơn buông tôi ra, giữa chúng ta chẳng còn gì cả, dù tôi là ai, tôi sống ở đâu cũng đâu liên quan gì đến anh. Hãy dùng những lời lẽ đó để đánh lừa các cô gái khác, nó không có tác dụng với tôi đâu.
- Em nói dối, em không thể quên được anh, anh vẫn còn yêu em, yêu em rất nhiều, vì thế em không thể quên được anh đâu An Ninh ạ. – Cậu hét lớn vào mặt An Ninh.
- Bỏ tôi ra, anh làm tôi đau đấy, bỏ tôi ra...
An Ninh cố gắng vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra khỏi cánh tay rắn chắc của cậu, cậu đẩy cô vào tường, ghì chặt lấy tay cô. Cậu áp sát mặt cậu vào mặt cô...hơi thở và mùi hương trên cơ thể cậu khiến cô càng trở nên hồi hộp.
- Em vẫn không hề thay đổi An Ninh ạ, kể cả gương mặt em, đôi mắt cũng như hương thơm trên cơ thể em.
- Tránh xa tôi ra, nếu anh không muốn tôi khinh anh thì xin anh, buông tôi ra. – An Ninh cố gắng giữ bình tĩnh và nói với cậu bằng giọng nhẹ nhàng nhất.
Cậu nhìn vào mắt cô, đôi mắt ấy vẫn như xưa nhưng có điều gì đó đã thay đổi, nó toát lên vẻ dứt khoát, sự sắc bén cũng như thái độ bình tĩnh. Nó khiến cậu chùn bước, cậu biết mình nên dừng ở đó nếu không muốn hận thêm hận, cậu từ từ buông tay An Ninh ra. Cô vụt chạy, chạy trốn khỏi quá khứ, chạy trốn khỏi cảm xúc và cả sự đam mê mà cô vẫn giữ nguyên cho cậu.
Trong tình yêu chẳng ai nói trước được điều gì. Nó có thể biến mọi thứ xung quanh bạn thành màu hồng tươi đẹp hay thành màu xám đen tối u ám. Nó có thể biến một kẻ máu lạnh thành một kẻ si tình, biến một con người thành ác quỷ, biến những cái có thể thành không thể. Khi con người đã rơi vào cái giếng không đáy của tình yêu họ sẽ không biết đâu là điểm dừng, đâu là đúng đắn, họ chỉ đấu tranh để có được nó, có được tình yêu mà họ tìm kiếm, kể cả khi họ phải trở thành người như thế nào.
Đã lâu rồi cậu không uống cái thứ cay nồng xé cổ như thế. Hai năm rồi thì phải, cái cột mốc hai năm ấy gắn liền với biết bao nhiêu sự thay đổi. Cậu bỏ thói chơi bời, không R*ợ*u, không gái, cũng không phải là một cậu chủ hách dịch nữa. Cậu đã thay đổi hẳn con người mình để đợi một ngày nào đó An Ninh nhìn thấy cậu như vậy, cô có thể ngoan ngoãn quay về bên cậu. Nhưng khi cậu nhìn thấy An Ninh, cậu lại cư xử như một kẻ thiếu hiểu biết, thô lỗ và ***. Hai năm qua, cậu đã chuẩn bị tất cả cho ngày cô trở về, cậu đã từng nghĩ mình sẽ từ bỏ hết sĩ diện của thằng đàn ông mà quỳ xuống cầu xin cô tha thứ cho những gì mình đã làm, rồi sau đó hai người sẽ làm lại từ đầu. Nhưng rồi giờ thì mọi chuyện chắc là chấm dứt từ đây, cô đã lựa chọn cho mình một cuộc sống tốt hơn, người đàn ông đó già nhưng cái cách ông ta quan tâm An Ninh hơn hẳn cậu. Khi An Ninh ở bên cậu, tất cả đều bị cậu chi phối, cậu ép cô phải nghe theo ý mình, ***, sai bảo và coi cô như món đồ của riêng của bản thân. An Ninh giờ đây xinh đẹp là vậy, giỏi giang là vậy, cậu chưa từng nghĩ qua sẽ nhìn thấy An Ninh xinh đẹp như thế, suốt hai năm qua, cậu luôn chỉ giữ hình dáng một cô hầu gái tóc Pu'i mặc đồng phục trong đầu, cậu vẫn chỉ nghĩ về cô theo cách của cậu, cậu quá ích kỷ.
Dốc cạn ly R*ợ*u rồi cậu vào phòng tắm, cậu muốn để làn nước ấm nóng kia rũ sạch những gì xấu xa, cậu không muốn nghĩ về An Ninh nữa, đầu óc cậu dần trở nên trống rỗng.
Cậu bước ra khỏi phòng tắm cũng là lúc ngoài cửa có tiếng chuông. Cậu vội choàng chiếc áo rồi ra mở cửa. Người đứng trước mặt cậu giờ này là An Ninh, cô có vẻ xấu hổ khi nhìn thấy cậu với bộ dạng này.
- Sao em lại ở đây? Có chuyện gì vậy? – Cậu ngạc nhiên hỏi An Ninh.
- Tôi đến để bàn chuyện công, vậy phiền giám đốc Lưu có thể mặc quần áo chỉnh tề được không ạ, tôi sẽ đợi ở ngoài này. – An Ninh ngượng ngùng tránh nhìn thẳng.
Cậu mở rộng cửa ra, ý muốn cô bước vào, An Ninh ngần ngại, cô vẫn muốn đứng đợi bên ngoài cho tới khi cậu mặc xong quần áo.
- Em có thể ngồi đợi ở phòng khách, tôi sẽ thay quần áo trong phòng tắm. – Cậu nói với vẻ lạnh lùng.
An Ninh e ngại nhưng rồi cuối cùng cô vẫn phải bước vào.
Căn phòng bao phủ bởi hương thơm của cậu, nó khiến An Ninh trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết. Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc, màn hình laptop vẫn bật, trong màn hình là một An Ninh đã bị cô quên lãng, một An Ninh với ánh mắt thuần khiết, nụ cười rạng ngời.
Cậu bất ngờ gập laptop xuống khiến An Ninh giật mình.
- Giờ thì em có thể nói được rồi đó. – Cậu ngồi xuống đối diện với An Ninh.
Cô vội vàng lấy một số giấy tờ ra rồi đặt trước mặt cậu. Cậu nhẹ nhàng rót ra hai tách trà rồi đặt trước mặt An Ninh một tách, với dáng vẻ điềm nhiên nhất, cậu nói nửa nghiêm chỉnh, nửa giễu cợt:
- Dũng cảm xông vào hang cọp như vậy chắc là em có chuyện quan trọng lắm, nào nói đi.
An Ninh chẳng mấy để tâm đến lời Thiên Bảo nói, cô ngồi thẳng người rồi từ từ nói:
- Đây là một số giấy tờ liên quan đến hoạt động lần này. Tôi mong anh có thể đọc lại kỹ, như bữa trước tôi đã nói với giám đốc, chúng tôi dự định sẽ nhập hàng vào cuối tháng sau. Nhưng do khâu sản xuất và đối tác trước có chút vấn đề nên mong anh có thể dời ngày chuyển hàng sớm hơn.
Cậu cầm tập giấy tờ lên xem qua một lượt rồi ngước lên nhìn An Ninh.
- Phải nói thế nào nhỉ, từ trước tới nay tôi luôn có nguyên tắc là không bàn việc với thư ký, mọi chuyện tôi đều trực tiếp giải quyết với giám đốc của em, và tôi cũng đã quen với việc đó.
An Ninh bình thản.
- Mong anh thông cảm, giám đốc của chúng tôi vừa lên máy bay trở về Nhật một tiếng trước, ông ấy nói sẽ gọi điện cho anh ngay khi đặt chân xuống sân bay.
- Vậy sao không để tới lúc ấy rồi giải quyết. Dù sao cũng chỉ là vài tiếng, hơn nữa đó là lô hàng trị giá hàng trăm tỉ.
An Ninh bắt đầu kiềm chế với những lời nói châm biếm của cậu hai.
- Tôi được giám đốc của tôi ủy thác tới làm việc với anh, chỉ là đưa cho anh một vài giấy tờ cần thiết, thương thảo với anh về những vấn đề nằm trong quyền hạn của mình. Tôi nghĩ tôi không đi quá giới hạn và bổn phận của bản thân. Vì thế mong anh thiện ý hợp tác.
Cậu hai nhún vai, cười vẻ hờn dỗi:
- Thôi được, nói đi, xem quyền hạn của em có những gì và tới đâu.
An Ninh đưa cho cậu những giấy tờ cần thiết mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
- Đây là hợp đồng và một vài điều khoản mà tôi đã soạn ra, ngoài ra còn mẫu đơn hàng, số lượng và giá cả. Anh có thể xem xét kỹ rồi đưa ra ý kiến.
Cậu xem qua một lượt rồi đặt nó trước mặt An Ninh.
- Nhiêu đây chưa đủ, chúng ta không chỉ biết nhìn nhận mặt hàng và nguyên liệu nhập vào trên giấy tờ. Như vậy là thiếu thực tế. Ngày mai cô tới văn phòng của tôi, chúng ta sẽ xuống kho và cô có thể kiểm tra kỹ lại lô hàng trước khi nhập.
An Ninh gật đầu tỏ vẻ xuôi xuôi nhưng rồi cô lại đưa ánh mắt e ngại nhìn cậu. Cậu hiểu An Ninh đang nghĩ gì, cậu đặt vào tay cô tách trà nóng rồi hỏi:
- Em ngại điều gì sao? Cứ nói ra, không phải ngại đâu.
An Ninh ngập ngừng một lúc rồi quyết định không nói, cô cầm áo khoác của mình rồi đứng dậy:
- Không có việc gì cả, vậy cứ quyết định theo ý của anh, ngày mai tôi sẽ tới công ty anh lúc 9 giờ 30.
An Ninh cúi đầu chào cậu ra về. Cô rất muốn hỏi cậu nhiều thứ nhưng ngại không dám hỏi. Cô muốn biết vì sao cậu không ở Lưu gia như trước mà lại ở một căn hộ chung cư nhỏ? Cô muốn biết vì sao cậu không làm cho tập đoàn Lưu mà lại mở công ty riêng? Và hơn hết, cô muốn biết vì sao cậu lại giữ hình ảnh của An Ninh ngày xưa hay chỉ là tình cờ đặt nó lên màn hình laptop?...Cô lững thững bước đi với bao mối băn khoăn trong lòng, mọi thứ dường như không ăn khớp với nhau càng khiến An Ninh đau đầu hơn. Cô rảo bước nhanh hơn, như muốn càng xa cậu càng tốt để lòng thôi không bị xao động lần nữa.
Sáng hôm sau, An Ninh đứng trước cửa công ty Thiên Bảo, cô lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng quyết định bước vào. Anh chàng thư ký hôm trước nồng nhiệt đón chào, anh ta là một người khá dễ chịu và rất cởi mở. Trong lúc chờ đợi Thiên Bảo tới, anh giới thiệu cho An Ninh một số vấn đền liên quan đến lô hàng cũng như nguồn gốc của chúng, và cũng không quên trò chuyện đôi chút về bản thân anh và về ông chủ của mình.
- Cô An Ninh đây là thư ký đối tác đầu tiên mà giám đốc chịu hợp tác đấy. – Anh đặt trước mặt An Ninh một tách café nóng rồi tiếp tục. – Mời cô, ở công ty này tôi là người pha café ngon nhất đấy.
An Ninh mỉn cười nhận lấy tách café ấm nóng từ tay người thư ký. Hơi ấm từ tách café giúp cô bớt căng thẳng hơn.
- Cảm ơn anh, café ngon lắm. Tôi vẫn chưa biết tên anh, vậy...
Cậu thư ký mỉn cười đặt tách café xuống rồi tiếp lời:
- Tôi là Hoài Nam, cứ gọi tôi là Nam là được rồi. Cô An Ninh qua Nhật được bao lâu rồi? Hay cô sống bên đó từ nhỏ.
An Ninh giật mình khi nghe câu hỏi đó của Hoài Nam.
- Tôi qua đó lâu rồi nên cũng không nhớ là khi nào và bao lâu nữa.
Nam gật gù, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó nên anh lại hỏi:
- Không biết cô An Ninh có em gái hay chị gái không?
An Ninh cười rồi hỏi:
- Tôi không có chị gái, tôi là con cả, dưới tôi có một em trai mười tám tuổi và một em gái gần mười hai tuổi. Nhưng...sao anh lại hỏi như vậy?
- À, tại vì lần đầu gặp cô, tôi đã thấy rất quen, cô giống người yêu giám đốc quá. Nhưng khi hỏi, anh ấy chẳng nói gì cả.
- Người yêu giám đốc?
- Vâng, giám đốc có để một bức ảnh trên bàn làm việc, người đó giống cô An Ninh lắm, chắc là người yêu của giám đốc, tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ấy nhắc đến cô ấy, nhưng mà ảnh quý bức ảnh đó lắm.
An Ninh thoáng xao động, nhưng cũng không kém phần căng thẳng, cô không muốn ai biết về quá khứ giữa cô và cậu hai. Và cô cũng không muốn biết thêm điều gì về cậu. Cô cần giữ lửa hận trong lòng hơn là những điều khiến trái tim cô dao động.
Cậu đẩy cửa bước vào và không mấy ngỡ ngàng khi thấy An Ninh. Chưa bao giờ cô thấy dáng vẻ nghiêm túc và bận rộn của cậu, cậu dường như là một người khác trong công việc, một người phân biệt rõ ràng giữa chuyện tình cảm và chuyện làm ăn.
Cậu đưa An Ninh xuống kho hàng và đưa cho cô xem mẫu đơn hàng cùng những số liệu về thành phần cũng như đặc tính của từng mã hàng. An Ninh cũng mải ghi ghi chép chép, cô dần dần thấy thoải mái và quen hơn với công việc mà không còn nghĩ đến chuyện giữa hai người.
Sau khi xem xét kĩ càng từng kiện hàng, An Ninh cùng cậu hai trở về văn phòng hoàn thành nốt những thủ tục chuyển giao còn thiếu.
...
Bà chủ đến, được thông báo cậu đang bàn công chuyện với đối tác. Bà đành phải đợi cậu ở phòng chờ. Hoài Nam mang cho bà một tách trà giúp bà làm ấm người và giết thời gian. Cậu ngồi xuống đối diện với bà, e dè hỏi:
- Bữa nay phu nhân tới thăm giám đốc hay có chuyện gì ạ?
Bà đặt tách trà xuống bàn.
- Tôi có hẹn với mấy người bạn, họ sẽ giới thiệu con gái họ cho Thiên Bảo. Đã đến lúc nó lấy vợ rồi. – Bà cười nhạt với vẻ kiêu hãnh của một người quyền lực.
Hoài Nam gật gù, cậu đã biết trước điều đó, cậu nhìn về phía về phía phòng Thiên Bảo rồi nhìn xuống đồng hồ.
- Chắc cũng sắp xong rồi ạ, phu nhân có cần tôi thông báo với giám đốc không ạ?
Bà lắc đầu và muốn ngồi đợi cho đến lúc cậu xong việc. Bà thừa biết nếu báo cho cậu biết bà tới thì cậu sẽ lấy lý do này nọ để chống chế và từ chối đi với bà.
...
Công việc cũng đã hoàn thành kha khá, An Ninh sắp xếp tài liệu vào cặp rồi khoác áo xin phép cậu ra về.
- Vậy tôi sẽ soạn lại bản hợp đồng và thống nhất mọi thứ với giám đốc của tôi. Ngày mai tôi sẽ fax lại cho anh một bản và ngày kia chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng.
Cậu gật đầu tán thành rồi ngập ngừng hỏi An Ninh:
- Chiều nay em có bận gì không An Ninh?
Cô ngạc nhiên khi cậu hỏi điều đó.
- Có chuyện gì vậy?
- Nếu em rảnh, anh có thể mời em bữa tối được không?
Cậu hơi cười khi thấy vẻ căng thẳng trên nét mặt An Ninh.
- Không có gì đâu, chỉ là mời đối tác đi dùng bữa thôi. Anh hứa là sẽ không nhắc gì đến chuyện của hai chúng mình cả, ok?
An Ninh thở nhẹ nhưng vẫn chưa hết căng thẳng, cô gật đầu đồng ý và làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể.
Cậu mở cửa cho cô rồi đưa tay mời cô ra trước. Nhưng cô sững người khi nhìn thấy bà Lưu đang ngồi ở phòng chờ.
Cậu tò mò ngó mặt ra, hai người sững người một lúc rồi An Ninh cũng quyết định bước ra. Cô lấy hết can đảm đi đến trước mặt HoàiNamvà cố tỏ vẻ không biết bà Lưu.
- Tôi đi trước, hẹn gặp lại anh vào ngày ký hợp đồng.
HoàiNambắt tay cô và không quên giới thiệu bà Lưu với An Ninh:
- Đây là Lưu phu nhân, mẹ của giám đốc chúng tôi.
An Ninh quay qua cúi chào bà một cách lịch sự rồi chỉ chờ bà gật đầu là cô có thể thoát ra khỏi nơi này ngay lập tức.
- Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ, tôi trông cô rất quen.
Giọng nói của bà Lưu khiến An Ninh hơi run. Đã hai năm rồi nhưng ám ảnh về những gì bà gây ra cho cô vẫn khiến cô run sợ.
- Không, đây là thư ký của công ty K, một công ty đối tác của con tại Nhật. Mẹ không biết cô ấy đâu.
Bà Lưu vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn An Ninh, nhưng bà sự nhớ ra điều gì đó liền quay qua nói với cậu hai:
- Tối nay mẹ đã hẹn bạn mẹ rồi, chúng ta đi thôi không muộn. Con phải chuẩn bị cho tốt đấy, con gái của cô ấy rất hợp với con. – Bà khoác tay cậu hai ý muốn cậu đi ngay nhưng cậu bỏ tay bà ra rồi đứng về phía An Ninh.
- Hôm nay con không đi được, con phải dùng bữa với đối tác.
Bà đưa mắt nhìn An Ninh, ánh mắt nảy lửa và thù hằn của bà vẫn không khác gì hai năm về trước. Đối với bà, bà chỉ chấp nhận những cô gái mà bà đồng ý được tiếp cận con trai mình, bà luôn lo lắng những người phụ nữ đến với con trai mình đều vì mục đích vụ lợi.
- Không thể để hôm khác được sao con? Khó khăn lắm mẹ mới sắp xếp được lịch hẹn với cô ấy.
- Cô ấy ở trong nước, còn đối tác của con ở nước ngoài, vậy bên nào quan trọng hơn?
- Chẳng lẽ vì không đi dùng bữa với họ mà họ không ký hợp đồng với con sao? – Bà Lưu quay qua nhìn An Ninh với ánh mắt đầy ẩn ý.
- Vậy chẳng lẽ con không đi với mẹ thì con sẽ không lấy được vợ sao? – Cậu cũng chẳng ngại mà nói lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc