Đối Loạn Nghịch Luân - Chương 10

Tác giả: Pé Chồn Present

Trước mặt Thọ Hiên, tay Mạnh Kỳ ôm lấy thật chặt đã đành, y thậm chí còn kề sát môi gần xuống má hồng của nàng khi nói nhẹ hẫng nhưng vô cùng cứng rắn…
- Linh Nhi là của ta!!!
Thọ Hiên ngồi trên đất nhìn cả hai mà không thể nào ngờ nổi lại có chuyện thế này. Linh Nhi trong tay Mạnh Kỳ không phản ứng. Môi nàng mím lại không còn gì để nói. Nàng thật sự không còn tự do, mọi thứ của nàng đều bị đại ca tước đoạt.
Thọ Hiên sốc đến cười ngơ ngẩn, hắn nhìn cả hai và nói không nên lời. Thậm chí y còn sợ là mình vì quá nhung nhớ nàng nên đã điên khùng thấy ra cảnh tượng này…
- Sao huynh dám làm ra chuyện này Mạnh Kỳ? Huynh muội hai người định làm ra chuyện loạn luân không ai chấp nhận sao?
Đối với Thọ Hiên, có thể bất chấp tất cả nam nhân trên đời để giành lấy Linh Nhi nhưng với Mạnh Kỳ thì hắn thật là không thể nào ngờ nổi. Thậm chí trước đây khi ganh tị vì Linh Nhi ngưỡng mộ Mạnh Kỳ, hắn đã từng thở nhẹ may mắn khi Mạnh Kỳ là đại ca của nàng. Nếu có một đối thủ tranh giành Linh Nhi như y sẽ khiến Thọ Hiên phải mất ăn mất ngủ vì lo thôi.
Giờ đây trước mắt hai huynh muội lại có những hành động như vậy, Thọ Hiên quá choáng váng.
Mạnh Kỳ cười ra một nụ cười khinh thường tất cả. Y ôm Linh Nhi trong vòng tay mình, mắt nhìn Thọ Hiên rồi nói…
- Có làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo hơn để độc chiếm được Linh Nhi ta cũng làm. Đừng để ta thấy ngươi lởn vởn gần Linh Nhi của ta nữa nếu không đừng có trách!
Cao thiếu gia nổi tiếng trầm tính ít nói nhưng vẫn đáng sợ, lời đe dọa này y nói ra lại càng không thể xem thường. Nói xong Mạnh Kỳ dẫn nàng đi bỏ lại Thọ Hiên vẫn ngồi đó khi trời rơi những hạt mưa lất phất. Hắn ta đã mất Linh Nhi vào tay một người mình không thể nào nghi ngờ được. Lẽ ra lúc trong thấy cách Mạnh Kỳ hôn lén Linh Nhi, hắn phải nghĩ ra trước.
Tất cả đều không thể nào biết trước được… làm sao dám tin Mạnh Kỳ có thể vì tiểu muội làm ra chuyện trái nghịch đạo nghĩa không ai chấp nhận đó.
Cơn mưa phùn làm mặt đường ướt dần cũng như vai áo cả hai. Tay Mạnh Kỳ vẫn nắm chặt dẫn nàng đi. Nàng nhìn từ sau dáng đại ca không biết có còn thấy thân quen hay là xa lạ, đáng sợ. Và Linh Nhi đứng lại ghì theo tay y đứng lại.
Y xoay lại nhìn nàng đứng trong mưa, mắt nhìn xuống không hướng đến mình. Giọng nàng lí nhí nghẹn ngào đều với tiếng mưa trên mái hiên bên cạnh…
- Tại sao như thế này… chúng ta là huynh muội, tại sao đại ca lại như thế chứ?
Cuối cùng nàng cũng bật khóc. Nàng không tin những gì mình trải qua không phải là một cơn ác mộng. Thực tại bị Mạnh Kỳ làm cho quá mức đau khổ. Nàng từ vô ưu hồn nhiên nay chỉ biết sợ hãi mọi chuyện, u buồn không còn một chút niềm vui. Tất cả chỉ vì Mạnh Kỳ làm ra những điều người ta cấm kị không tài nào chấp nhận.
Y cũng nhìn nàng qua cơn mưa, trong mắt y nàng lại khóc. Từ khi y có nàng cũng là lúc chứng khiến nàng khóc nhiều như vậy. Thế nhưng tay Mạnh Kỳ càng siết nhẹ lấy không có ý buông tay. Không trả lời cũng không giải thích cho câu hỏi của nàng, y nhẹ giọng hỏi lại một câu…
- Một ngày muội gọi huynh bao nhiêu tiếng “đại ca” là bao nhiêu lần huynh phải đau lòng muội có biết không?
Nàng nghe nhịp đập trong tim mình run nhẹ. Mắt nàng ngẫn nhìn y. Trước mắt nàng đại ca cười nhạt tỏ ra vô cùng khổ sở. Gương mặt, giọng nói tất cả đều không còn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy…
- …điều đau khổ nhất trong đời huynh là phải làm đại ca của muội! Xin muội đừng xem huynh là đại ca của muội nữa!
Linh Nhi nghẹn lại… vốn dĩ cả hai đã là huynh muội như vậy, có xem không phải cũng không thể đổi khác được. Nhưng vẻ đau khổ của Mạnh Kỳ nàng chưa từng nhìn thấy, tim nàng dường như cũng chịu một trận đau không thua kém gì. Nàng biết làm sao khi cũng không muốn đại ca phải đau lòng, lại không khiến mình tổn thương khi cứ tiếp diễn điều bị ngăn cấm.
…Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Tối đó trời bão thật lớn, sấm chớp thi nhau đánh xuống thường làm Linh Nhi sợ hãi. Cây cối bị gió quật mạnh, mọi thứ đều phải cố gắng lắm mới trụ vững được. Nhưng nép trong vòng tay lớn nàng không còn nghe thấy kể cả tiếng mưa rơi.
Trong bóng tối nàng chỉ nghe hơi thở của Mạnh Kỳ và mình dồn dập. Nàng không tự nguyện nhưng đại ca cũng không ép buột тһô Ьạᴏ. Chỉ là nàng không thể ngăn lại chuyện sai trái đã trải qua, nàng là thuộc về Mạnh Kỳ mất rồi, có chống cự cũng chỉ khiến nàng đau khổ hơn.
Mạnh Kỳ biết Linh Nhi vẫn chưa toàn ý dễ chịu khi bên mình nhưng y sẽ làm mọi thứ thay đổi. Chỉ cần có lòng tin, núi cao vẫn có thể sang bằng. Y lại hôn lên môi nàng, cả người cùng nàng triền miên.
Sáng ra nàng toàn giật mình tỉnh dậy muộn. Nhũ mẫu để ý nàng ngủ say hơn, gương mặt khá tỉnh táo dù vẫn là dậy muộn. Nàng cũng không chịu cho nhũ mẫu hầu hạ khi tịnh thân như trước. Trước khi rời đi buổi sáng Mạnh Kỳ luôn mặc áo lại cho nàng nhưng vết tích trên người nàng vẫn còn sợ nhũ mẫu sẽ phát hiện ra.
Chiều tối Mạnh Kỳ lại đến nói sẽ cho nàng ăn và bảo nhũ mẫu nghỉ ngơi. Được vài ngày, sáng ra Linh Nhi đều có vẻ kì lạ nên nhũ mẫu lo lắng. Khi thay chăn đệm cho nàng, phát hiện từng vết dịch đã thấm khô trên giường nàng khiến bà ấy lo lắng. Nhũ mẫu nàng là người lớn có gia thất, gối chăn như thế này chỉ có thể là do âи áι động lại. Nghĩ đến kẻ dâm tặc vẫn còn tìm đến tiểu thư từng đêm khiến nhũ mẫu loạn lên vội đi gặp phu nhân.
Phu nhân cũng ngồi dậy ngay khi nghe…
- Cái gì… ngươi nói có kẻ vẫn đến ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Linh Nhi sao? Chẳng lẽ có chuyện đó mà nó không nói ai nghe?
- Nô tì chỉ là nghi ngờ ban đầu! Có thể vì tiểu thư bị dọa sợ nên không dám nói!
- Thật là phi lí… Mai sáng sớm ta sẽ đến xem có như bà nói hay không?
- Dạ phu nhân!
Phu nhân không nghĩ trong phủ có kẻ dám to gan lợi dụng thân thể con gái mình như thế được. Nếu Linh Nhi không phản đối, không nói thì không thể có chuyện dâm tặc lẻn vào hằng đêm lại không ai hay biết.
Sắp qua giờ Dần, Mạnh Kỳ trở người nhìn Linh Nhi ngủ trong tay. Nàng càng lúc càng ngoan ngoãn mỗi khi y đến. Công việc hằng ngày chất đống, chỉ có tối được bên nàng thế này y mới dễ chịu. Nếu như có thể công khai cùng nàng không phải vụng trộm thì hay biết mấy. Mạnh Kỳ rất muốn ngủ say không cần phải thức giấc rời xa nàng sớm.
Gương mặt nàng thật đáng yêu, vừa mặc áo cho nàng y vừa mỉm cười. Nàng trở người lăn qua làm áo yếm lại tuột, Mạnh Kỳ lại phải làm lại từ đầu nên cắn cho nàng một cái. Linh Nhi rướn người, tay quờ quạng đẩy đầu y ra…
- Đừng… Linh Nhi đang ngủ!
Mạnh Kỳ lại chọc phá khi nàng mơ hồ ngủ nữa. Tay xoa vào иgự¢, nàng chỉ thở ra, chân mày chỉ nhíu khẽ song vẫn ngủ say khiến y không tài nào ngăn nổi mình. Y hôn cùng khắp lên cơ thể mềm mại, quyến luyến không muốn xa nàng. Nàng cứ vậy ngủ không mộng mị. Trong vô thức nàng biết người đang bên cạnh chính là Mạnh Kỳ. Có lẽ chính vì thế nàng lại tự thấy an tâm cứ như vẫn còn đại ca như ngày xưa bảo bọc cho nàng.
Rồi tiếng mở cửa lúc nắng đã buông làm Linh Nhi choàng tỉnh. Có bóng nhiều người làm nàng giật mình. Nhũ mẫu cùng phu nhân cố ý vào sớm trước lúc nàng dậy.
Thấy bóng mẫu thân nàng có chút hoảng hốt bật dậy, trong đầu điều đầu tiên nghĩ đến là nhìn đến bên cạnh. Thật may Mạnh Kỳ đã rời đi từ lâu, y vẫn cẩn thận mặc áo cho nàng. Nhưng cho dù thế nàng vẫn sợ, môi bập bẹ nói không nên lời…
- Mẫu thân đến tìm Linh Nhi sớm như vậy… con còn chưa thay đồ làm sao thỉnh an mẫu thân!
- Không sao! Ta chỉ là lâu rồi chưa uống trà sáng với con. Mau xuống giường để nhũ mẫu thay xiêm y, mẫu thân sẽ chờ!
Linh Nhi lập tức mím môi, tay bấu xuống chăn. Nếu để nhũ mẫu giúp nàng thể nào cũng phát hiện ra. Nàng dù không muốn nhưng Mạnh Kỳ ở lại đều quấn quít không cho nàng né tránh. Giờ chỉ cần nàng đứng lên thể nào nơi tư mật kia cũng còn dư âm hoan ái đêm qua làm lộ ra hết.
Nàng sợ lắm, nếu người ta biết ra chính là đại ca thì không biết sẽ thế nào. Lộ chuyện đã đáng sợ, nàng còn lo đại ca sẽ bị tội nặng nhiều hơn. Tất cả cũng do nàng yếu mềm, dẫu có ôm hận chán ghét vẫn không nỡ nhìn thấy đại ca đau khổ. Có lẽ vì thế nàng vẫn để bản thân đắm chìm cùng Mạnh Kỳ sâu đến mức này.
Phu nhân thấy nàng cứ ngồi lì trên giường thì nói hối thúc…
- Con còn chần chừ gì nữa Linh Nhi?
Nàng mím môi nhìn mẫu thân, cả người run rẩy mong sao đại ca sẽ xuất hiện giải cứu mình khỏi tình cảnh này. Thật sự là giờ đây nàng càng thấy mình nhu nhược chỉ còn biết dựa dẫm vào mỗi Mạnh Kỳ mà thôi.
Nhũ mẫu bước đến, nàng đành lòng nhỏm người khỏi giường với nỗi sợ phải đương đầu với mọi chuyện bị ngăn cấm này lộ ra. May thay trước khi nàng bước xuống giường thì có tì nữ hốt hoảng bên ngoài. Giọng tì nữ vừa loạn vừa mang sự vui mừng báo…
- Phu nhân ơi, lão gia tỉnh rồi!
Cả nàng và mẫu thân đồng loạt bất ngờ. Nhưng không như nàng nở ngay nụ cười mừng rỡ, nét mặt phu nhân vô cùng khó coi. Nếu như lão gia tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ lộ ra hết. Bà ấy cứ nghĩ lão gia sẽ không bao giờ tỉnh lại, nếu biết trước thì đã Gi*t trước rồi.
——————
Mạnh Kỳ lập tức trở về phủ và phát hiện tam thúc cũng khẩn trương đến với nét mặt vô cùng khó coi. Từ ngày Mạnh Kỳ quản tất cả mọi việc, Cao Lưu không còn chổ đứng trong nhà nên cũng không dám lớn tiếng làm gì. Hôm nay nghe tin lão gia tỉnh lại, hắn ta như phu nhân, lo sợ mọi chuyện bị vạch trần nên mới tức tốc đến.
Khi Mạnh Kỳ vào nhìn thấy mẫu thân đang ngồi, vẻ mặt chưa hết sự bần thần. Y không để ý, bước sang nhìn thấy Linh Nhi đang bên giường nắm tay phụ thân. Nàng cũng ngoảnh lại nhìn đại ca.
Phụ thân nằm trên giường, mắt tuy mở nhưng dường như không thể cử động. Đôi mắt thâm trầm vẫn sáng ngời như có ý thức hướng về phía phu nhân và biểu đệ Cao Lưu của mình. Y xoay qua hỏi ngay đại phu thì lão trả lời…
- Lão gia chỉ nhất thời tỉnh lại nhưng chưa hoàn nhận thức. Khả năng tỉnh lại cũng rất khó thưa thiếu gia!
Mạnh Kỳ nghe vậy, ánh mắt liếc nhẹ biểu hiện nhẹ nhõm của Cao Lưu bên góc phòng. Tuy phụ thân chỉ là mở mắt ra nhưng Linh Nhi vẫn tràn đầy hi vọng. Nàng tin phụ thân sẽ sớm ngày tỉnh lại ôm ấp và nói chuyện với mình. Rồi tất cả những chuyện đau lòng hay uất ức cũng sẽ qua khỏi, nàng tin là vậy.
Mạnh Kỳ bước đến định đỡ nàng lên nhưng nàng không chịu. Nàng cố chấp nói khi mắt vẫn không rời phụ thân…
- Phụ thân sẽ tỉnh… Linh Nhi sẽ ở bên để khi phụ thân dậy thấy muội đầu tiên.
Vẻ mặt cương quyết của nàng khiến y không nói gì, cũng không ép nàng phải đứng dậy. Y biết nàng mong phụ thân sớm tỉnh lại, y không có quyền làm nàng thất vọng khi trông chờ một phép nhiệm màu khiến phụ thân dậy nữa.
Cao gia vẫn như vậy, cứ tưởng có biến chuyển tốt thì lão gia vẫn không tỉnh lại. Mọi chuyện vẫn phải giao cho Mạnh Kỳ gánh vác tất cả. Sự bận rộn làm y không có nhiều thời gian dành cho Linh Nhi. Nàng giờ chỉ cố chú tâm vào chăm sóc phụ thân, không muốn nghĩ ngợi nữa.
—————–
Sau lần đó, Cao Lưu mới trở lại gặp phu nhân. Cả hai nhìn nhau mang chung một nỗi sợ trong lòng. Lẽ đương nhiên nếu Cao Đường tỉnh dậy hoàn toàn nói ra chân tướng sự thật thì cả hai người họ sẽ gánh cùng một cái kết chung không hề tốt đẹp. Tuy gần như đã trở mặt với nhau nhưng trước tình hình này phu nhân và Cao Lưu lại phải đi chung một con thuyền, cùng nhau tính cách trước khi vách mỏng bị thủy tề cuốn mất.
- Hay là… tìm cách thủ tiêu lão luôn cho rồi!
Phu nhân nói khi môi không hề run rẩy khiến Cao Lưu nheo mắt nói những lời khó nghe vào…
- Giờ chịu dùng cách đó rồi sao? Lúc đó nếu bà để cho ta đập vào đầu lão thêm một cú thì mọi chuyện đâu dài đến ngày hôm nay!
- Đồ ngu! Lão tự té thì khác, ngươi lấy đá đập đầu chẳng lẽ người ta nhìn lại không nhận ra. Muốn mất đầu nơi quan phủ thì mình ngươi chịu đi!
- Ta chịu sao? Chúng ta là cùng chịu mới phải!? Miệng lưỡi nữ nhân cay nghiệt như vậy thì tự Gi*t lão luôn đi, tiện nhân!
Phu nhân trừng mắt nhìn tình lang bấy lâu nay của mình. Chẳng ngờ chỉ cần xoay lưng, thời thế thay đổi con người sao có thể còn như trước. Nhưng dù thế nào chuyện này cả hai muốn không liên can cũng không thể, đành phải hợp lực tính ra quỷ kế Gi*t ૮ɦếƭ Cao lão gia đang bất động ngay.
Nếu dùng độc sẽ bại lộ, Gi*t quá trắng trợn lại càng dễ truy lùng hung thủ, Cao phu nhân đang tính một cách vẹn toàn không ai nghi ngờ thì cửa đột ngột mở vào. Bà ấy đã căng dặn tì nữ canh phía ngoài hành lang không cho ai vào khu vực này rồi nên vô cùng hốt hoảng. Cao Lưu xém té khỏi ghế nhìn Mạnh Kỳ cong nhẹ vành môi mỉm cười không hề có ý vui mà là một cách đe dọa thật sự.
Y nhìn mẫu thân cùng tên gian phu đó, chân bước vào không cần đóng cửa phong thái vẫn rất ung dung bất phàm. Phu nhân đứng ngay lên định giải thích dù không phải là đang vụng trộm gì với tam thúc của y. Nhưng Mạnh Kỳ đã giơ nhẹ một bàn tay lên tỏ ý không cần phải nói khiến mẫu thân của y mím môi lại. Y đảo mắt quan sát kĩ vẻ mặt kinh hãi của hai người họ rồi lên tiếng…
- Quốc có quốc pháp gia có gia quy, huống chi Cao gia nhà ta là danh gia vọng tộc… mẫu thân và tam thúc nghĩ Gi*t phụ thân con rồi sẽ kết thúc hết chuyện hai người gây ra sao. Thật là ấu trĩ!
Chất giọng kinh miệt của Mạnh Kỳ làm cả hai người vô cùng bàng hoàn đến không thể thốt nên một tiếng hô kinh hãi. Y đem hình ảnh đôi gian phu dâm phụ thâu vào tuấn mâu sắc lạnh. Không nói không có nghĩa là không biết và dù biết cũng không có nghĩa là phanh phui ra hết chuyện xấu hổ gia tộc này.
Nhưng xem ra hai người này không không có ai ra mặt răng đe sẽ làm ra những chuyện khó lường.

CHƯƠNG 11
Ánh mắt y lạnh lùng băng giá như vốn có thế mà lại khiến cho mẫu thân và tam thúc run sợ. Nỗi sợ hãi như con vật đang bị săn. Mạnh Kỳ bước chân dọc theo kệ sách trong phòng, mắt nhìn thờ ơ những tựa sách vô tri khi nhẹ nhàng lên tiếng…
- Mẫu thân và tam thúc thấy đó, giờ có tìm cách khiến phụ thân không bao giờ còn được hé miệng nói một lời thì vẫn còn con đây vạch trần chuyện hai người có đúng không?
Phu nhân xanh mặt, cả người lập tức run lên đến mức ngồi sụp xuống. Tam thúc tuy cũng hoảng sợ nhưng vẫn bình tĩnh hơn phu nhân một khoảng…
- Mạnh nhi, con đừng ăn nói bậy bạ ngậm máu phun người. Con nghĩ sao ta và mẫu thân con lại hại biểu ca ta chứ?
Mạnh Kỳ nghe vậy nhìn sang tam thúc của mình và không do dự bước đến. Bước chân chậm rãi nhưng khiến cho tam thúc vội vã lùi bước cứ như bị dọa. Và Mạnh Kỳ nhanh như chớp tiến sát đến túm lấy áo của tam thúc…
- Tránh xa mẫu thân của ta ra và đừng có bén mạng đến Cao gia này nữa nếu muốn mọi chuyện đáng khinh này không ai phát giác! Xem như thúc cũng không phải là kẻ ngu ngốc không hiểu nổi lời ta. Cút ngay đi!
Cao Lưu vừa sợ vừa tức giận khi nghe. Hắn ta trừng mắt nhìn Mạnh Kỳ với cơn phẫn nộ song không thể bộc phát. Tuy Mạnh Kỳ chỉ là vai cháu nhưng lại khiến Cao Lưu kinh sợ thập phần hơn cả Cao lão gia. Lời lẽ đe dọa này nói ra từ loại người có bản tính sắc lạnh như y càng không thể làm liều.
Phu nhân ở sau run rẩy không dám nói gì nhìn Cao Lưu đứng đó rồi cũng quay đi khỏi. Phải nói là hắn ta ra đi một cách tức tưởi đầy cam chịu trước quyền lực của Mạnh Kỳ ở Cao gia bây giờ. Quan trọng là Mạnh Kỳ sẽ không để chuyện vụng trộm nhục nhã lộ ra, cũng như chuyện xảy ra với Cao lão gia nên hắn ta không muốn làm khó gì thêm chỉ hại thân mình thôi.
Căn phòng còn lại hai mẹ con thật là yên ắng. Phu nhân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn và không ngần ngại mỉm cười bước đến với con trai đã bênh vực mình khỏi Cao Lưu. Nhưng Mạnh Kỳ chuyển sang nhìn mẫu thân bằng ánh mắt khô khốc lạnh nhạt. Y nhẹ giọng nói không khác gì mỉa mai.
- Mạnh nhi tùy ý đuổi tình lang của mẫu thân như vậy chắc không khiến mẫu thân buồn đâu đúng không?
Phu nhân giật mình tắt ngấm nụ cười. Chân bà ấy lảo đảo không vững thì Mạnh Kỳ bước đến giữ nhẹ tay trên lưng mẫu thân. Bà ấy nay phải ngẩn lên mới có thể nhìn rõ con mình. Y đã không còn là một đứa trẻ nhỏ nhắn trong tay mẫu thân, thậm chí cả việc quản được y, phu nhân cũng khó làm được.
- Mẫu thân đừng vội vui mừng… ta cũng không bênh vực cho mẫu thân đâu. Đây chỉ là lần cuối ta làm vì mẫu thân có công sinh ra ta trên đời này thôi. Nhục nhã hay xấu hổ ta nghĩ mẫu thân cũng biết suy nghĩ!? Nếu còn nghĩ ra những chuyện tồi bại cùng gã tình lang đó nữa thì lúc đó đừng có nói là ta bất hiếu không làm gì cho mẫu thân!
Phu nhân run lên trong tay của chính con trai mình. Bà ấy bị bao trùm bởi ánh mắt lạnh nhạt vô hồn không phải dành cho mẫu tử tình thâm. Lỗi do bà ấy chưa từng biết yêu con cái là gì hay là do y đã không còn bất cứ niềm tin dành cho người mẹ này.
Cuối cùng phu nhân vung tay đánh vào má y. Vì tự sâu trong lòng đang khi*p sợ nên cái đánh khá nhẹ so với những lần bà ấy dạy dỗ Mạnh Kỳ. Quả nhiên chính Mạnh Kỳ vì bạt tay kia chỉ nhếch mép, tay quẹt má rồi bỏ ra ngoài không đoái hoài mẫu thân bị bỏ lại. Phu nhân loạng choạng bước lùi, định ngồi xuống ghế trường lại té sụp xuống sàn. Chính bà ấy cười dại với hai hàng nước mắt. Trong đầu Cao phu nhân chỉ còn văng vẳng giọng Mạnh Kỳ… nhục nhã hay xấu hổ tự làm tự chịu… Trước mắt bà ấy đã bị chính con mình khinh rẻ rồi.

Tì nữ tuy luôn háo hức khi gặp thiếu gia nhưng hễ giáp mặt là chỉ biết khúm núm không dám làm gì. Tính y nói ít làm nhiều, lại hành xử khá lạnh nhạt nên khiến người đối diện không dám gần. Hôm nay thần sắc lại càng u ám. Tuy vạch trần chuyện mẫu thân và tam thúc ra ngăn họ hại phụ thân lần nữa là chuyện tốt nhưng y cũng là một con người, chính mẫu thân làm ra những chuyện đó làm sao y sung sướng nổi.
Dẫu chuyện vụng trộm này y đã biết được từ lâu nhưng hôm nay trong tâm vẫn như mới bị ai đó làm tổn thương.
Và chân Mạnh Kỳ ngừng lại nhìn khói cất cao phía bếp. Y nhẹ bước qua đó quả nhiên thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang cặm cụi nấu canh bổ cho phụ thân. Bỗng dưng nhiều thứ phải đau lòng hay cần đắn đo suy tính trong đầu bay đi mất dạng. Vốn dĩ thế gian này có điên đảo ra sao thì y chỉ cần biết mỗi mình sẽ có Linh Nhi bên cạnh là đủ lắm rồi.
Linh Nhi nếm lại thấy vừa ăn nên tâm trạng rất vui. Phụ thân tỉnh tuy chưa cử động hay nói gì cũng là có tiến triển tốt nên nàng càng cố gắng chăm sóc hơn. Hôm nay nàng nhất định cho phụ thân ăn hết món gà hầm sâm này của mình mới thỏa lòng mãn nguyện.
Đột nhiên bàn tay ôm lấy từ sau khiến Linh Nhi vung tay đổ cả chén nêm đang cầm.
Mạnh Kỳ nhắm mắt, tay càng thu lại ôm chặt lấy nàng, má áp lên mái tóc mềm trên đỉnh đầu nàng như tìm kiếm một điểm tựa. Linh Nhi có chút hốt hoảng song sớm nhận ra ngay kẻ to gan đó. Nàng mím môi lại, tim đập nhanh vì sợ hãi. Nàng không ngại chính là đại ca ôm mình song vẫn có ý gạt tay y ra khỏi người. Tuy vậy Mạnh Kỳ sức mạnh thế nào nàng hiểu rất rõ. Nếu nàng càng chống đối chỉ tự chuốt khổ sở thêm thôi.
Thế là nàng lại đảo mắt nhìn thử cửa bếp vẫn còn mở toan. Nàng không thể ép Mạnh Kỳ tránh xa thì chỉ còn biết lo ai đó sẽ phát hiện. Càng nghĩ đến chuyện của cả hai đã lún sâu vào tội lỗi đến như thế nào thì Linh Nhi chẳng dám nghĩ đến ngày tất cả bại lộ.
- Đại ca… mau bỏ muội ra!
Giọng nàng run run vì rất sợ hãi, tay lại lần nữa gở tay Mạnh Kỳ.
Y nhíu mày càng nhắm mắt cố gắng giữ mình tĩnh tâm. Thật sự trong lòng y không hề muốn đối nghịch ai cả từ mẹ cho đến luân lí cả thế gian này. Nhưng có lẽ y là một người không thể hài lòng với sự sắp đặt sẵn của ông trời, y thà tự để mình khổ sở còn hơn không có được những gì mình muốn.
Bếp canh hầm vẫn còn sôi nhẹ trên bếp. Cả căn bếp Cao gia ngập mùi thơm nhẹ cùng chút im lặng chùn xuống.
Khi cơn sợ hãi thoáng qua, Linh Nhi cũng nhận ra hơi thở khó nhọc từ иgự¢ của y. Thế là nàng len lén xoay nhìn nhưng Mạnh Kỳ chỉ ôm ngăn nàng nhìn rõ. Nàng đã là tiểu muội của y cả đời, y tuy khô khan lạnh lùng ra sao trước mặt người ta thì cũng không thể giấu hết được nàng.
Nàng biết mỗi khi y có chuyện buồn hay mang trong tâm điều gì đó phiền muộn không thể nói ra cùng ai là lại tự nhốt mình trong thư phòng, ngồi lặng lẽ một mình thở nặng nhọc. Không ai đoán nổi suy nghĩ trong đầu y cũng vì y là một người suy nghĩ rất nhiều lại không chút thể hiện ra điều ấy. Đôi lúc nàng thấy y thật cứng đầu khi cứ cố làm tốt tất cả mọi chuyện dù có là việc ngoài tầm với của bản thân. Tuy thế cũng tốt vì sẽ lấp đầy những khiếm khuyết của bản thân nhờ sự cố gắng song sẽ rất mệt mỏi. Dẫu sao chỉ cần tỏ ra yếu đuối, nhờ ai đó làm giúp thì cũng đâu có tồi tệ lắm đâu.
Nhũ mẫu đang đi tới bếp định xem tiểu thư nấu canh cho lão gia đến đâu rồi thì giật mình nép bên thềm cửa. Ban đầu bà ấy còn tưởng thiếu gia đang lén lút ôm ấp nữ nhân nào đó nhưng nhìn lại chính là tiểu thư. Nếu cả hai huynh muội bên nhau không có gì khác thường, song cái cách Mạnh Kỳ ôm lấy Linh Nhi thật kì lạ. Dù không thể nào nghĩ ra những chuyện trái với đạo nghĩa nhưng nhũ mẫu cũng sinh chút hoài nghi.
Nàng cuối cùng thay vì gở tay y ra khỏi người lại ôm lấy vòng tay ấy trước người mình. Nếu là nàng của trước đây đã không ngần ngại ôm lấy cổ đại ca và đòi y nói ra ngay với mình chuyện y đang khó chịu trong lòng. Nhưng nàng của giờ đây đã không thể tự nhiên thoải mái cùng với y, cứ như cả hai phải bắt đầu lại từ nơi rất xa lạ với nhau.
- Có chuyện gì sao…?
Mạnh Kỳ không trả lời nàng, y lắc đầu rồi tiếp tục dụi mặt vào tóc nàng. Linh Nhi lại mím mím môi rồi nói…
- Nếu không nói thì bỏ Linh Nhi ra ngay đi. Lỡ ai đó nhìn thấy… đại ca!
Y cố chấp vẫn không buông khiến nàng bất lực.
Cuối cùng Linh Nhi cũng chịu thua. Đến lúc y cứng đầu thì nàng phải là người cưng chiều y thôi…
- Nếu… huynh bỏ muội ra… thì Linh Nhi sẽ nấu chè cho đại ca ăn chịu không?
Mạnh Kỳ mở mắt ra ngay. Y không thích ngọt nhưng là chè của nàng thì sẽ ăn hết. Nàng cũng mừng rỡ vì cả người được buông nhẹ dù y vẫn cạnh bên. Nàng có một chút ngại ngùng kì lạ sau khi nói thế nên chậm chậm nhìn lên. Không ngờ Mạnh Kỳ cười thật tươi với nàng vì y thật sự vui lắm.
Từ ngày y dùng cách ép nàng thuộc về mình, hôm nay nàng lại là Linh Nhi của y như trước không còn vấn vươn giận dỗi. Lòng y không phải đá sỏi, y cũng không phải là vô cảm xúc không biết cười. Chỉ là y dành hết chỉ riêng với người y muốn trao cho.
Linh Nhi ngẩn ngơ cứ như chưa từng được nhìn thấy một nụ cười rạng rỡ nào của đại ca. Tuấn nhan khó ai sánh bằng kia dĩ nhiên cười lên không lời lẽ nào gột tả hết nét cuống hút. Chỉ một nụ cười dễ làm khuynh đảo rất nhiều mỹ nữ. Có lẽ bởi vì thế Linh Nhi lần đầu tiên lúng túng chẳng biết làm sao. Tim nàng là lần đầu tiên đập sai nhịp vì chính đại ca của mình.
Điều đó có lẽ là sai nhưng còn có thể sai thêm như thế nào nữa chứ?
——— ————
Viên chè tròn tròn ngon mắt chưa ăn kịp đã nằm trên mặt gỗ nâu nhẵn cùng chén chè nghiêng vừa hay không rơi vỡ khỏi bàn. Chè mang đến chưa kịp nếm thử qua hết, nàng đã ՐêՈ Րỉ ôm lấy vai Mạnh Kỳ quấn lấy nhau trên giường.
Không như phòng nàng, ở chính phòng của thiếu gia tuyệt đối khi có y không ai dám lởn vởn xung quanh. Tuy nhiên như thế Linh Nhi cũng không an lòng. Nàng là chiều theo ý của đại ca như vậy nhưng tâm chưa bao giờ chấp nhận. Chỉ là nàng yếu đuối không thể làm khác, tiếc nàng là hèn nhát không thể chống lại được y.
Gió đông se lạnh thanh mát thổi vào trong phòng, phất nhẹ mạng che bên giường. Mạnh Kỳ nhìn rõ nữ nhân dưới thân mình nhỏ nhắn đáng yêu với chút ánh nắng chiều dễ chịu. Y thấy nàng hễ nhìn vào mắt mình là lại nghiêng đầu xoay đi, không cũng là nhắm mắt ra vẻ không phản đối chống cự nhưng cũng không làm y hài lòng.
Thế là y dừng ngay nhịp động đang còn dồn dập làm nàng có chút nhíu mi lo lắng. Linh Nhi lo không biết Mạnh Kỳ có tạm nghỉ để làm gì đó khiến nàng mệt hơn hay không. Nhưng lại càng lo cơ thể nàng đang vô tri cần y lấp đầy, nếu y dừng lại nàng không có gan nói ra chuyện xấu hổ và không nên đó.
Xong tay Mạnh Kỳ vòng xuống dưới tấm lưng và ௱ôЛƓ nàng. Nàng vừa mở mắt nhìn thì cả người được đỡ trở theo người y. Thân thể cả hai liền kề nhưng tư thế thay đổi. Má nàng sớm đỏ lên nhìn Mạnh Kỳ ngồi tựa lưng nhàn hạ vào thành giường phía trước, còn nàng quả nhiên ngồi ngay trên người y với chính nóng thiếc vẫn còn nằm sâu trong người nàng.
Đoán không sai y lại làm trò khiến nàng “mệt” hơn rồi. Giờ nàng có muốn tránh nhìn mặt y cũng khó với tư thế ngồi đối diện này. Dù nàng có muốn ngồi nhắm mắt cũng không khó nhưng tư thế này thật quá xấu hổ. Thế là Linh Nhi có ý nhỏm người lên định thoát ra thì không ngờ khiến cho hoa huy*t trượt dài dọc theo cột thịt đang căng cứng. Hoa dịch theo tư thế thẳng đứng chạy dọc xuống thân nóng thiếc càng cảm nhận rõ là cả hai đang hòa làm một.
Linh Nhi mắc cỡ, thế là nàng không dám nhích thêm lên nên ngồi xuống lại khiến cửa mình nuốt sâu phần thân thể thô cứng của y vào. Như hai nửa vừa vặn dành cho nhau, hoa huy*t của nàng khít chặt dọc thân vật nam tính đang bừng bừng tinh khí.
Giờ nàng thật sự là mắc kẹt không biết phải làm sao. Nàng muốn thoát ra lại càng khiến cả người thêm nhức nhối muốn thêm chút gì đó đơn thuần là hoang dại của thể xác.
Mắt tròn nhìn lên và quả nhiên môi y cong nhẹ cười không khác chi trêu chọc nàng. Linh Nhi tức nhưng không làm được gì. Vách tường hoa lên một chút co thắt càng thâu lấy nóng thiếc của y trong người lúc này khiến nàng thở nhọc, tay phải tì lấy иgự¢ y mới không mất phương hướng.
Và Linh Nhi vụng về nhìn thẳng xuống ngay khung xương mu hạ thân mình đang liền với hạ thân của y. Nơi giao hoan mang chút ướƭ áƭ xấu hổ. Nàng thật không dám nhìn thêm nhưng cơ bụng săn chắc với múi cơ hằn nhẹ theo nhịp thở của Mạnh Kỳ làm nàng xao lãng. Nàng thử nhìn lên nước da tuy có ngâm màu hơn da nàng nhưng vẫn rất sáng. Vốn một công tử không phải làm gì quá vất vả nặng nhọc thì cũng không bị cháy nắng nhiều. Theo dọc từ múi bụng từng nhịp thở là đến hai bờ иgự¢ vuông vức.
Thật sự nàng cứ cho dáng đại ca thích hợp là một thư sinh thanh tú nhưng đến tận giờ mới biết dáng y không quá cường tráng nhưng thập phần toát ra hết sự mạnh mẽ của nam nhân.
Tay nàng rụt rè đã tì lên иgự¢ y nên hơi di xuống với một chút tò mò. Mồ hôi quá sức còn vươn làm bóng làn da sáng. Cơ иgự¢ thật cứng chắc không khác gì một túi cát lấp đầy.
Nàng đang nhìn gì, làm gì Mạnh Kỳ đều thâu hết vào mắt nhưng vẫn để nàng làm. Giữa cả hai giờ chỉ mới bắt đầu làm lại mọi thứ mà thôi.
Và thêm một cơn thắt từ người nàng lên nóng thiếc của y khiến nàng thở gấp, người đổ về trước dựa vào người y. Chính Mạnh Kỳ cũng thở vào theo nàng vì khoái cảm. Thật sự phải ngồi với vật thô cứng, nóng bừng như thế chôn sâu trong hạ thân không dễ chịu chút nào nhưng nàng vẫn chưa nhìn rõ hết.
Linh Nhi lại theo иgự¢ nhìn lên đôi vai rộng. Từ hai bờ vai, cơ tay chắc nịch khác xa cơ thể nàng. Người nàng khẳng khiu, cơ không nổi lên nên ᴆụng đâu cũng mềm nhũng ra. Thật sự hôm nay nàng mới nhận thức rõ giữa nam nhân và nữ nhân khác xa nhau nhiều đến thế.
Cuối cùng nàng ngẩn nhìn gương mặt tuấn mỹ. Mái tóc cột cao đã có chút rối nhẹ nhưng chỉ càng thêm nét phong trần cuống hút cho y. Linh Nhi thật cũng không nhớ rõ thì ra mắt đại ca lại sâu và đẹp như thế. Chẳng trách nữ nhi sắp hàng chỉ vì để được gần y.
Xem ra nàng đã khám phá xong hết, y chịu khó nảy giờ mới đưa môi hôn cổ nàng. Cổ nàng da non mềm, mùi thơm động lại nhiều nhất càng khiến y say đắm. Linh Nhi lại nhạy cảm rướn người lên mang chút dịch chuyển khiến nơi giao trừu sinh ra một trận nóng khát.
Mạnh Kỳ sau cùng cũng đưa hai bàn tay giữ lấy ௱ôЛƓ nàng. Tay y nóng, giữ lấy khiến nàng bối rối. Và y nâng nhẹ chỉ cách nàng phải làm tiếp theo. Linh nhi loạng choạng bám vào hai vai y khi hai chân chống xuống giường làm trụ giúp nàng nâng nhẹ lên xuống dọc theo nóng thiếc. Hoan ái lại tiếp tục. Giọng Mạnh Kỳ gọi tên nàng vọng nhẹ khắp phòng.
- Linh Nhi…
CHƯƠNG 12
Nàng dựa vào bờ vai rộng. Hơi thở đứt quảng dồn dập làm nóng cả vai y. Mạnh Kỳ tém nhẹ mái tóc dài của nàng sang bên vai kia để mình dễ dàng hôn vào hỏm cổ mãnh mai. Trên tấm lưng nhẵn mịn, tay y càng giữ chặt kéo ghì nàng vào lòng mình. иgự¢ mềm vì thế tì sát vào bờ иgự¢ vuông vức mạnh mẽ. Cảm xúc gần nhau mỗi lần mỗi lạ lẫm khiến nàng có không muốn chấp nhận cũng phải si dại cuốn theo.
Nắng đã tắt từ lúc nào nhưng với cả hai vẫn chưa đến lúc dừng lại. Tay y nóng, giữ lấy khiến nàng bối rối. Và y nâng nhẹ chỉ cách nàng phải làm tiếp theo. Hai chân Linh Nhi làm trụ giúp người nàng nâng nhẹ lên xuống dọc theo nóng thiếc. Mỗi cử động theo nhịp là mỗi lần nàng mím môi thở chỉ muốn cắn vào vai Mạnh Kỳ để ngăn mình thôi từng cơn ՐêՈ Րỉ đó nữa. Nhưng khi cơ thể lấp đầy cự vật nam tính, nàng không thể ngăn chút nghẹn ngào trong cuốn họng vì xúc cảm quá lớn.
Thân nàng đưa lên rồi lại đưa xuống nuốt trọn lấy nóng thiếc của y. Vẻ mặt nàng khổ sở là như thế nhưng Mạnh Kỳ vẫn dửng dưng nhìn nàng. Nàng vụng về đem đến nhịp động khá chậm chạp lại khiến khoái cảm càng mãnh liệt. Hoa dịch tuôn ra phiến ướt cả thân cự vật cũng vì không thể thõa mãn cơ thể cả hai.
Rồi Mạnh Kỳ hơi hướng về phía nàng, tay giúp ௱ôЛƓ nàng đưa đẩy. Má Linh Nhi đã đỏ lên hết rồi vì xấu hổ và vì cơn hoan ái. Nàng nhìn đại ca lúc này, y cũng không ngần ngại hôn lên môi đáp ngay.
Môi nàng mím chặt, đối với nàng làm chuyện loạn luân xấu hổ cùng đại ca thế này đã không thể nào chấp nhận. Nàng không muốn chìm sâu thêm nhưng bờ môi đầy đam mê kia khao khát nàng. Mạnh Kỳ nhất định không cho nàng từ chối mình. Cơ thể nàng đã và đang thuộc về y rồi.
Môi Linh Nhi cuối cùng đã hé nhẹ cho đôi môi mạnh mẽ của Mạnh Kỳ nuốt trọn. Y ʍúŧ lấy đầu lưỡi, nuốt lấy chút ý phản đối của nàng. Linh Nhi nhíu mi, trên bị hôn môi, dưới lại phải chủ động giữ chút nhịp động giữa hai thân thể khiến nàng rối lên vì loạn cảm xúc.
Đùi ngọc qua hai bên hông y giữ toàn thân nàng trừu đưa từng nhịp. Mỗi khi dứt một nhịp, иgự¢ tròn đầy của nàng cũng run nhẹ. Y mỉm cười không do dự giữ hai tay xoa lấy иgự¢ nàng khiến nàng bất mãn nhưng không ngăn được.
Hơi thở nóng bỏng, nhịp động càng lúc càng đều dần dù nàng bắt đầu yếu sức. Mạnh Kỳ dời tay khỏi иgự¢ mềm, khéo nàng ngã vào lòng mình. Tuy y thích ngắm nàng lúc say đắm cùng mình nhưng cũng không nỡ nhìn Linh Nhi phải thở mệt như vậy.
- Mệt chưa…?
Giọng y vừa nhẹ nhàng vừa đáng ghét khiến Linh Nhi bặm môi chỉ dựa vào vai y không thèm trả lời. Nếu không phải vì để nóng thiếc bất động trong người nàng khiến nàng khó chịu thì nàng cũng không làm ra những chuyện xấu hổ lẳng lơ như vậy.
Tay Mạnh Kỳ lại vuốt ve lọn tóc mai, di dần xuống tấm lưng trần trụi rồi mỉm cười lên tiếng…
- Muội giỏi hơn rồi đó… Hồi nhỏ huynh dạy gì muội học cũng lâu cả!
Linh Nhi giật mình khi nghe. Vật nam tính của y còn chưa rời khỏi người nàng. Nghe lời Mạnh Kỳ khiến tim nàng nhói lên một nỗi đau hằn sâu ám ảnh.
Nàng như thế này cùng Mạnh Kỳ không có nghĩa là nàng chấp nhận. Không phản đối không có nghĩa là điều này là chuyện đúng đắn.
Y nhìn nàng đẩy vai mình ra rồi tự ý rời khỏi. Linh Nhi ngồi quay lưng về phía y rồi tự thu tay ôm lấy hai chân. Nơi tư mật nữ nhi của nàng vì cơn hoa ái còn đang tê dại nhưng nàng không chút để tâm đến si dại vô tri của cơ thể ngu ngốc. Lệ lại sớm hoen mi khi Linh Nhi nói lí nhí…
- Chúng ta là huynh muội… chúng ta như thế này là sai trái. Huynh đừng có nói những lời như thế nữa!
Nước mắt nàng rơi xuống lã tả. Từng ngày trôi qua sau những đêm được đại ca ôm lấy âи áι, nàng chẳng biết chuyện sẽ tiếp diễn đến đâu nữa. Nàng không có lựa chọn. Thậm chí nàng cũng không còn gì để suy nghĩ cho mình một cái kết khác ngoài bị người đời phỉ bán cả hai đến ૮ɦếƭ.
Mạnh Kỳ run lên, y giữ hai vai nàng xoay lại nhìn mình. Trước mắt nàng đại ca nhạt nhòa vì lệ của chính nàng. Y nói dứt khoát…
- Không có gì là sai cả!
- Hic… huynh tỉnh táo lại đi đại ca.
- Không ai chia cắt được huynh với muội… không ai cả…
Mạnh Kỳ dễ dàng giữ người nàng nằm xuống giường. Linh Nhi chưa kịp ngừng khóc thì đã hoảng lên cố thoái lui nhưng y giữ chặt hai cổ chân nàng. Mi cong còn đẫm lệ nhìn thấy y đang chăm chú ngắm nhìn nơi tư mật nữ nhi càng khiến cả người Linh Nhi run rẩy. Y không do dự cúi mặt xuống khiến nàng vội vã với tay định ngăn lại song vẫn không kịp. Miệng y đã tiến đến cửa hoa huy*t còn đang đỏ rần do hoan ái vừa qua. Vách hoa mong manh đỏ hồng đầy kích tình. Mỗi một nhịp thở của nàng càng khiến nơi tư mật run nhẹ lên vừa ẩn vừa hiện như đóa hoa chưa nở vì e ngại. Mùi hương còn động lại như say đắm, mọi thứ của Linh Nhi đều khiến y quyến luyến…
Nàng gần như muốn la lên may là tự che miệng kịp ngăn lại chính mình. Lưỡi Mạnh Kỳ cư nhiên liếm dọc theo nơi tư mật thầm kín. Lưỡi nóng mang chút nhám nhẹ càng khiến người Linh Nhi sinh ra cảm xúc khó tả. Nàng cong người cố vùng vẩy dù vẫn là tự che miệng ngăn mình ՐêՈ Րỉ song Mạnh Kỳ lấy hai tay mang chân nàng gác lên hai vai y. Cứ thế y tiếp tục dùng miệng lưỡi giảo hoạt trêu chọc nàng.
Mạnh Kỳ không dừng lại, lưỡi thử tiến sâu thâm dò hoa huy*t vẫn đang nhạy cảm vì y. Linh Nhi chẳng biết làm gì, cuối cùng lấy hai tay che mặt lại để chịu đựng. Trong người nàng nóng rực vì từng cử chỉ nhỏ y mang đến. Cứ tiếp tục nàng sẽ điên lên mất nhưng không dám nói.
Tuấn mâu cũng lướt nhẹ thấy nàng chỉ xấu hổ che mặt. Nàng không chống đối vẫn là chưa đủ với y. Mạnh Kỳ muốn nàng chấp nhận. Và y dùng thêm hai ngón tay đi sâu vào trong. Vách tường da non nớt nóng thân nhiệt thâu nhanh lấy tay y như lúc giữ lấy nóng thiếc. Linh Nhi cong người khó chịu thì y càng phối hợp cả ngón tay và đầu lưỡi trêu một lúc.
- Đừng đại ca…
Nàng thở hổn hển, cả người khó chịu khi bị kích thích lại không được lấp đầy. Đầu ngón tay của Mạnh Kỳ tiến sâu lại mang chút cử động khiến hoa huy*t nhạy cảm tiết ra nhiều dịch mật phiến ướt. Cùng lúc lưỡi y đã liếm nhẹ đến vô cùng ăn ý khiến thân thể nàng chịu nhiều bức bách khó chịu. Mạnh Kỳ biết người nàng đã đến hạn cùng chịu đựng nhưng vẫn không ngừng lại. Tay Linh Nhi run rẩy với đến tay y đang giữ trên đùi mình…
- Mạnh Kỳ…
Y như tỉnh cơn mộng, ngẩn lên nhìn nàng ngay. Mắt nàng đong lệ, môi mím mím trong hơi thở dồn nhìn thẳng y. Từ bé, khi nàng chưa biết nói rõ đã chập chững chạy theo luôn miệng “đại ca! đại ca!”. Hôm nay nghe chính miệng Linh Nhi gọi thẳng tên mình, Mạnh Kỳ không diễn tả nổi tâm y vui đến như thế nào.
Ngay lập tức y chòm lên hôn môi nàng. Linh Nhi cũng nhắm mắt ôm chặt vai y lại. Hạ thân của nàng đang chờ sẵn, nóng thiếc không khó khăn gì khi tiến sâu vào tận sâu trong người nàng.
Gian phòng lại sớm dồn dập trong tiếng thở cùng âm thanh va chạm thân thể từ nhịp động. Cũng chẳng ai bén mạng đến phòng đại ca nên nàng không ngại ngùng rên từng tiếng thỏ thẻ trong họng. Mạnh Kỳ cũng gầm gừ khi giữ nàng thuộc về mình. Hạ thân cả hai sát vào nhau, nóng thiếc lưu luyến không thể rời nơi tư mật ngọt ngào. Mỗi nhịp trừu đưa là mỗi nấc thang dâng cảm xúc lên cao.
Người nàng chịu quá nhiều kích tình càng dễ dàng đạt đỉnh cao hoan ái dồn đến khiến nàng choáng váng ngập trong đê mê không thể nói nên lời. Nàng vẫn biết là mình không thể nào chống đối hay xa rời đại ca được.
….
Khi nàng giật mình trời cũng chưa rạng sáng. Nàng nằm trọn trong lòng Mạnh Kỳ. Y không ngủ, hai tay ôm lấy nàng tựa иgự¢ mình, lưng dựa cao vào gối êm phía sau và đưa mắt nhìn hướng vô định vào căn phòng mờ ảo.
Linh Nhi rụt người thật khẽ nghe kĩ nhịp thở cùng tiếng tim của y. Ánh mắt cương nghị của y đang mang tâm sự gì đó vẫn che đậy rất kín mọi suy nghĩ, cảm xúc. Nàng bên y ngay lúc này nhưng thấy vẫn chưa hiểu hết được. Y của bây giờ thật khó đoán, tất cả khác xa một đại ca nàng từng biết rất nhiều.
Đột nhiên y kéo chăn ủ ấm nàng thêm một chút rồi nói làm Linh Nhi giật mình…
- Ngủ tiếp đi! Sáng huynh sẽ đưa muội về phòng mà đừng lo!
Nàng nghĩ mình rất khẽ thế mà vẫn bị phát hiện. Dù sao cũng không thể cứ mãi mắc cỡ nữa. Chân đã lỡ lấm bùn thì phải bước tiếp, sẽ không bao giờ có thể quay lại rửa chân và sạch sẽ thoát được bãi lầy cần phải tự vượt qua kia. Cả hai đã không thể lại là huynh muội đơn thuần thì Linh Nhi cũng đắng lòng chấp nhận sự thật trớ trêu kia.
- … huynh và Liễu tiểu thư sao rồi?
Giọng nàng nói lí nhí như muỗi kêu nhưng Mạnh Kỳ vẫn nghe thấy rất rõ. Tay y vẫn giữ người nàng, tuấn nhan không thay đổi khi đáp lời…
- Rất tốt!!!
Linh Nhi cảm giác choáng váng ngay khi nghe Mạnh Kỳ không đắn đo trả lời như vậy. Hai chữ “rất tốt” của y nặng như thế nào đối với nàng. Đầu óc bé nhỏ xưa nay ít khi phải nặng nề suy nghĩ nay chỉ toàn chìm vào những dòng nghĩ suy rối ren, u tối. Nàng đau lắm, thật không muốn nghĩ nữa nhưng đối với đại ca bây giờ nàng không thể làm ngơ không quan tâm sâu chuyện tình cảm của y nữa.
Và Mạnh Kỳ đỡ người nàng nằm xuống dưới thân mình, mắt nhìn gương mặt đáng yêu đang mang nét tiều tụy phiền muộn. Nàng lại lần nữa nhìn kĩ tuấn nhan của y rồi hỏi thẳng…
- Đại ca sẽ lấy cô nương ấy làm thê tử sao?
Đặt câu hỏi như vậy rất giống Linh Nhi của y nhưng y biết lúc này nàng không đơn thuần suy nghĩ vô tư như ngày xưa. Nếu nàng đã bên y, nàng không còn ở vị trí của một tiểu muội ngoan quan tâm đại tẩu tương lai. Nàng trong tay y chính là nữ nhân của y.
- Lấy được Thanh Thanh rất có lợi cho huynh vực dậy được cả Cao gia lúc này!
Con người y có gì nói đó. Chuyện Liễu tiểu thư nặng tình với y ra sao y điều biết rất rõ. Có lẽ chỉ cần nói ra một lời Liễu Thanh Thanh sẵn lòng sà vào lòng y ngay không do dự. Liễu gia giàu có, trước tình hình này nếu giữ vững mối quan hệ tốt đẹp còn hơn cả phụ thân muốn kết thông gia với Bát gia của Thọ Hiên.
Linh Nhi xoay nhẹ đầu đi che một chút lệ rưng nơi khóe mắt. Giọng y gọi thẳng tên của Liễu tiểu thư nghe ra rất thân thiết. Cớ sao trong nàng không thích như vậy. Từ bé nàng đã thân thiện hiền lành, chẳng biết căm ghét hay thù hận ai cả. Giờ không hiểu sao thấy thiếu thiện cảm với Liễu Thanh Thanh rất nhiều.
Nàng ra sao không giấu được y nhưng y cũng không nói gì lại hôn khẽ lên môi nàng. Linh Nhi nhắm mắt mặc y hành xử. Giờ nàng có cùng đại ca làm ra những chuyện không ai chấp nhận thì kết cục dành cho nàng đã định sẵb. Cả đời nữ nhi thất thân sẽ bị người ta miệt thị trốn chui trong nhà. Còn đại ca có thể ung dung cùng ai đó thành thân rồi sống hạnh phúc.
Thật sự trong lòng nàng nhen nhóm một chút tức giận. Nàng giận Mạnh Kỳ làm thế với mình. Nàng giận vì y để nàng lại với vết thương đau đớn như vậy rồi cùng cô nương khác sánh đôi. Linh Nhi giận tất cả.
Và y ngừng dùng môi lướt trên đầu иgự¢ tròn trịa khiêu hãnh của nàng. Y sốc cả người nàng lên và hỏi…
- Sao chỉ hỏi về mỗi mình huynh?… sao không hỏi chúng ta sẽ ra sao sau này, Linh Nhi?
Nàng mím môi, mắt ứa lệ tránh né. Kết cục vốn đã có. Chỉ có đại ca hủy hoại mọi thứ trong đời nàng mà thôi, không bao giờ có hai chữ “chúng ta” nào dành cho nàng và y. Sẽ không một ai chấp nhận điều đó.
Mạnh Kỳ lại lần nữa ép nàng nhìn mình. Gương mặt y nghiêm nghị khi nói…
- Đến lúc mọi chuyện đã ổn… huynh muốn muội là thê tử của huynh. Chúng ta sẽ là phu thê cả đời không chia lìa!
Giọng y nói ra cứ như đó là điều đã định. Tuy bất ngờ trước ý nghĩ đó của Mạnh Kỳ nhưng nàng vẫn thấy đau đớn nhiều hơn. Nàng biết điều gì là đúng điều gì là sai. Chuyện sai cả hai làm ra tuy không thể sửa chữa nhưng cũng không thể để lún sâu hơn thêm.
- Loạn luân là sai! Chúng ta sẽ phải ૮ɦếƭ!
- Huynh không sợ ૮ɦếƭ. Trên đời này huynh chỉ sợ không được có muội thôi Linh Nhi!
Nói rồi Mạnh Kỳ lại hôn nàng, kéo nàng vào cơn mộng mị không thể thoát ra. Nàng có thể làm thê tử của đại ca sao? Có bị đánh đau thế nào nàng cũng chưa từng có suy nghĩ như vậy thoáng qua trước đây. Bên Mạnh Kỳ nàng không khi*p sợ nhưng nàng sợ những ánh mắt khinh miệt, những lời dèm pha của người đời.
… đó là chuyện không thể chấp nhận. Không ai có thể chấp nhận chuyện loạn luân như thế. Làm sao cả hai có thể đối nghịch lại được luân lí chứ?…
——————
Nàng ngủ không ngon còn được chợp mắt, thế mà Mạnh Kỳ hầu như không ngủ lại vô cùng tỉnh táo. Nàng không nói tiếng nào từ lúc dậy, tự mặc xiêm y rồi thu dọn chè mình mang đến cho y nhưng chưa kịp ăn hết từ chiều qua. Mạnh Kỳ chờ nàng đến bên thềm cửa phòng. Thấy nàng lại có vẻ không vui liền giữ lại…
- Cười một cái với huynh đi!
Linh Nhi ngẩn nhìn y rồi xoay mặt đi tỏ ra hư hỏng không làm theo. Nhưng y cũng không giận vì y biết mình đáng bị nàng đối xử như vậy. Y sẽ chờ ngày nàng thoải mái và hoàn toàn chấp nhận bên cạnh mình như một nữ nhân thật sự.
Nhưng cửa vừa mở ra, nhũ mẫu đã chờ sẵn khiến Linh Nhi giật mình. Tuy cũng khá bất ngờ nhưng sắc diện của Mạnh Kỳ không có nửa điềm thay đổi. Bà ấy chưa gì đã không kiềm được nước mắt nhìn thiếu gia và tiểu thư mà mình chăm sóc luôn xem như là con ruột.
- Thiếu gia… tiểu thư … sao cả hai dám làm ra chuyện như thế chứ?
Chiều qua nhìn thấy Mạnh Kỳ ôm lấy Linh Nhi trong bếp nhũ mẫu đã sinh nghi. Lúc Linh Nhi nói mang chè trôi sang cho đại ca thì bà ấy chờ thử ở phòng nàng. Không ngờ đến sáng cũng không thấy nàng trở về, đến nơi lại tận mắt phát hiện ra Linh Nhi ở lại chổ thiếu gia cả đêm.
Giờ cũng không còn gì để giải thích nên Linh Nhi mím môi không nói. Lòng nàng đã quá đủ đau khổ rồi. Giờ đây đối với nàng chuyện đến đâu thì đến nàng sẽ mặc kệ hết tất cả.
Không ngờ Mạnh Kỳ không như nàng. Y không do dự nắm lấy tay nàng làm Linh Nhi bỡ ngỡ ngước lên. Y cong nhẹ vành môi cười nhạt chua chát đáp lời nhũ mậu.
- Có gì ta không dám làm ra chứ!?
Nói xong y kéo nàng đi làm nhũ mẫu thất thần. Linh Nhi bước loạng choạng theo sải chân dài của y. Nàng muốn ghì y lại cũng không thể. Linh Nhi hỏi ngay…
- Huynh định làm gì hả đại ca?
- Gặp trưởng tộc nói là huynh muốn thành thân với muội!
Trông Mạnh Kỳ lúc này vô cùng điềm tĩnh nhưng nói ra lời mất trí như thế khiến Linh Nhi cả kinh. Nàng dùng hai tay kéo y đứng lại.
- Đại ca đừng như vậy! Có phải vì nhũ mẫu phát hiện ra khiến huynh không được tỉnh táo hay không?
- Huynh đang rất tỉnh táo. Huynh không thể nào chịu đựng làm đại ca của muội thêm nữa muội có hiểu hay không?
Y tức giận lớn tiếng làm Linh Nhi ngơ ngác. Nàng vẫn chưa hiểu lời y nói là gì. Mạnh Kỳ nhíu mày cố thở vào để trấn tĩnh. Y cứ như vậy sẽ không kiềm chế được sự thịnh nộ che đậy bấy lâu. Hôm nay, y sẽ kết thúc tất cả để đường đường chính chính có được Linh Nhi của mình.
Song chưa kịp để nàng nói lại được lời gì thì A Thuần đang tìm y đã vội lại bẩm báo…
- Bẩm thiếu gia! Cao Lưu dẫn theo nhiều người trong họ tộc đến đây đòi gặp người ngay!
Linh Nhi cảm thấy ngay có chuyện không lành. Còn Mạnh Kỳ vẫn bình tĩnh đi ngay không do dự. Xem ra tam thúc ôm hận chuyện bị y phát hiện nên trở lại quậy phá rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc