Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Chương 83

Tác giả: Quân Tử Ước Hẹn

Làm Cái Đuôi Của Cô Rất Tốt

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh lớn rơi xuống đất chiếu xạ vào thảm trong phòng, Đường Tố Khanh ngủ cực kỳ thoải mái nhớ tới hôm nay phải đi làm, không thể không mở cặp mắt mơ hồ ra, thân thể di chuyển làm toàn thân đau nhức không dứt, tự làm bậy không thể sống hiểu được, tối hôm qua nếu cô sớm biết người đàn ông sẽ dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để cho cô thừa nhận mình đã tha thứ anh, đánh ૮ɦếƭ cô cũng không thừa nước ***c thả câu.
Nghĩ đến tối hôm qua cô cứ như vậy trầm mê, gương mặt trắng nõn của Đường Tố Khanh không tự chủ được mà trở nên đỏ bừng, đưa tay vỗ vỗ gò má của mình, cảm giác được không có nóng như vậy, cô lúc này mới chuẩn bị rời giường, nhưng bên hông trước sau như một có một tường đồng vách sắt quấn lấy, bàn tay to kia của anh mà theo nhiệt độ không ngừng nhắn nhủ đặt trên bụng nhỏ của cô, khiến cô vừa mới làm hạ nhiệt gương mặt thì trong nháy mắt nhiệt độ lại lên cao.
Bàn tay Đường Tố Khanh đến gần muốn lấy cánh tay quấn ở bên hông cô ra, có thể ngày trước rất dễ dàng lấy cánh tay ra nhưng lần này giống như dây leo ngàn năm, cô nghĩ tất cả biện pháp cũng cầm không ra, ngược lại càng dây dưa càng chặc, giống như lần trước Đường Tố Khanh cũng có nghĩ tới đem gối đầu thay thế mình cho người đàn ông ôm, nhưng tính cảnh giác của người đàn ông thật cao, ngay cả ngủ thiếp đi cũng không bị mắc lừa, làm hại cô chỉ có thể khóc không ra nước mắt nhìn trần nhà, trong miệng nói nhỏ gì đó.
Một phút, năm phút đồng hồ, chuông đồng hồ hết sức..... nhìn đồng hồ báo thức càng chạy càng nhanh, Đường Tố Khanh cũng không muốn bởi thân thể yếu ớt cộng thêm bị đi trễ để cho người trong đơn vị nhìn ra chút gì, cuối cùng không thể nhịn được nữa chỉ có thể buồn buồn đẩy người đàn ông bên người đang ngủ say một cái.
"Buông em ra, em muốn rời giường." Đường Tố Khanh có chút bực mình nói.
Đang nằm Sở Chiến đối với người con gái yêu mến có thần kinh đặc biệt nhạy cảm, lúc này coi như còn muốn ngủ, nghe được âm thanh cô dường như không vui, trong đầu Sở Chiến đang buồn ngủ trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, mở cặp mắt mơ hồ ra, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy cô gái, đem ôm cô thật chặt, mới vừa tỉnh ngủ giọng nói khàn khàn thật hấp dẫn (***y): "Muốn ôm cả đời, không thả!" .
Nghe nói như thế, Đường Tố Khanh coi như bực mình hơn nữa cũng hết giận, trong lòng cảm thấy ngọt ngào đối với lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông, nghiêm trang cùng anh làm công tác tư tưởng nói: "Đừng làm rộn, buông em ra, còn không đứng lên em sẽ bị đị muộn." .
"Đã trễ thì trễ luôn, nếu hắn ta dám bởi vì đi trễ mà xa thải em hoặc phê bình em, công việc này không cần cũng được, dù sao anh cũng không phải là không nuôi nổi lão bà mình." . Sở Chiến nói như không sao cả, tựa đầu gác vào cổ trắng nõn của cô, hưởng thụ thời gian tốt đẹp này, mềm mại hương khu trong ***, ngửi mùi thơm trên người con gái yêu mến tản ra nhàn nhạt, trên cái thế giới này không có chuyện gì so với cái này hạnh phúc hơn.
Nhưng rõ ràng Đường Tố Khanh không nghĩ tới nội dung của câu nói, mà nghe lời của người đàn ông kia tiếp tục ăn vạ, còn có tim không đập mặt không đỏ gọi cô là lão bà, tim Đường Tố Khanh đập thật nhanh, gương mặt nóng bỏng, nghiêng thân thể tránh né hơi thở nóng rực từ miệng người đàn ông phát ra, hét lên: "Ai là lão bà của anh, muốn tìm lão bà thì đến nới khác mà tìm.".
Vừa nói xong lời này, cô có cảm giác rất rõ ràng cánh tay đang ôm cô trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng cô ૮ɦếƭ cũng sẽ không sửa lại lời nói, dù sao cô nói sự thật, trước người cùng cô đăng ký kết hôn là Giang Thiếu Hiền, mà người đàn ông bên cạnh chẳng qua là giả mạo Giang Thiếu Hiền mà thôi.
Thật ra thì khi Đường Tố Khanh nói ra lời này thì chính cô cũng đã có suy tính, muốn trong lòng người đàn ông lộ ra ý tứ, là vẫn muốn giả mạo Giang Thiếu Hiền cùng sống với cô, hay muốn lấy thân phận Sở Chiến này cùng sống với cô, làm một người phụ nữ, coi như trước có mạnh mẽ cở nào, một khi lâm vào biển tình, so đo tương đối nhiều, yêu cầu cũng tương đối nhiều, rất rõ ràng cô giữa ở lo được lo mất.
Sở Chiến vừa nghe lời này nhưng không muốn, lưu loát xoay người đem cô gái nhỏ cố định ở phía dưới mình, hai tay nâng gò má ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khiến cho cô không thể không đối mặt với mình, nghiêm túc nói: "Bảo bối, em vừa mới nói gì? Lặp lại lần nữa.".
Nhìn thấy vẻ mặt nguy hiểm của người đàn ông kia, nhưng vừa nghĩ tới tự mình bức người đàn ông nên đáy lòng quyết định nói ra mục đích, Đường Tố Khanh không sợ ૮ɦếƭ nói: "Chẳng lẽ em nói sai sao? Người cùng em đăng ký kết hôn chính là Giang Thiếu Hiền, mà anh không phải là hắn." .
"Bảo bối, em nghĩ đến hắn có phải không?" Ánh mắt Sở Chiến đỏ rực nhìn cô gái nhỏ ở phía dưới, cắn răng nghiến lợi nói, có thể thấy được nếu một giây Đường Tố Khanh dám nói một chữ \'Đúng\', đoán chừng anh sẽ không chút do dự đi giết Giang Thiếu Hiền, vì tình yêu mà người ta mất đi lý trí sẽ trở nên điên cuồng.
Nghe vậy, ánh mắt Đường Tố Khanh lộ ra kinh ngạc, người đàn ông này có cần suy nghĩ nhiều như vậy không, thời gian cô biết Giang Thiếu Hiền cũng không nhiều, căn bản chưa nói tới tình cảm gì, chẳng qua đối với hắn chỉ có cảm kích, đâu có nghĩ tới hắn chứ.
Nhưng người đàn ông này không nghĩ như vậy, trong mắt chịu không được một hạt cát, Sở Chiến ở trong ánh mắt cô thấy được sự kinh ngạc lầm tưởng cô ngầm thừa nhận, lập tức càn quấy nói: "Em đã nói chỉ thích anh, chỉ muốn anh, xem ra bảo bối đã quên mất, anh phải nhắc nhở em tốt mới được." .
Sở chiến sau khi nói xong không kịp cho Đường Tố Khanh thời gian để suy nghĩ nhiều, anh đã bắt đầu thở gấp cởi bỏ quần áo của cô, lúc cô còn chưa phản ứng kịp đã xông vào.
Đường Tố Khanh rên lên một tiếng, đẩy người đàn ông một cái, nói thật nhỏ: "Đi ra ngoài, mau đi ra, em đi làm bị muộn mất." .
"Bảo bối, em nói người em yêu ai? Muốn chính là người nào?" Sở Chiến di chuyển thân thể chọc cho Đường Tố Khanh thét lên một tiếng chói tai, cả người thở hỗn hển đảo cặp mắt trắng dã, nghĩ thầm người đàn ông này chẳng lẽ bị tình yêu làm cho đầu óc hồ đồ?
Cùng người đàn ông chung sống lâu như vậy, cô biết rõ tính tình người đàn ông này, nếu không nói thật, đoán chừng người đàn ông sẽ muốn cô ở trên giường đến ૮ɦếƭ đi sống lại, gò má cô ửng đỏ thở hổn hển nói: "Yêu anh, muốn anh."
Sở Chiến rốt cục hài lòng, nhưng đã không dừng lại được, anh dịu dàng nói: "Bảo Nhi, vẫn là thân thể của em thành thực hơn, bất quá bây giờ đã chậm." .
Gần một giờ sau, Sở Chiến đã ăn no mới ôm cô gái nhỏ trong *** tắm rửa sạch sẻ, sau khi thay xong cái mền muốn tiếp tục ngủ một giấc, nhưng cô gái nhỏ rất rõ ràng vô cùng bực mình, suy nghĩ liên tục, Sở Chiến biết phong cách làm việc của cô gái nhỏ, gần đây thường thường xin nghỉ, đối với cô cũng bất lợi, cho nên vì cô gái nhỏ Sở Chiến trực tiếp mặc quần áo ngay ngắn xong sau ở trong ánh mắt không giải thích được của cô ôm cô ra cửa.
" Làm gì vậy?" Đường Tố Khanh lo lắng sợ bị người quen nhìn thấy cô được cưng chiều bị anh ôm như vậy, trốn vào trong *** của người đàn ôngt, đem khuôn mặt nhỏ nhắn mình chôn vào trong *** của anh buồn buồn hỏi.
Đối với cô gái nhỏ tựa như mèo con cọ ***g *** của mình, trong lòng Sở Chiến cực kỳ vui vẻ, khóe miệng khêu gợi nâng lên, mang theo cưng chìu cùng bất đắc dĩ nói: "Không phải muốn đi làm sao?"
Nghe vậy, lúc này Đường Tố Khanh đâu còn nhớ được vấn đề mặt mũi, vội vàng nói: "Bây giờ còn đi làm thế nào được, không đi."
Đã đi làm muộn, cô còn là một lãnh đạo, càng thêm không có mặt mũi mà đi trễ, cộng thêm thân thể của cô hiện tại đau nhức lợi hại, đi bộ cũng không đi được bình thường, người có chút kinh nghiệm khẽ nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra, cô đột nhiên đi tới không phải là để cho người khác chê cười sao.
"Thật không đi? Nhưng sáng sớm hôm nay em không phải có một hội nghị rất quan trọng sao? Hiện tại đi vẫn còn kịp." Sở Chiến một bộ em đã quyết định, trong mắt, trong miệng đều là vui vẻ.
Đường Tố Khanh nhất thời bực mình không thôi, hội nghị quan trọng như vậy cô lại bị người đàn ông lăn qua lăn lại đến quên mất, thật là mất thể diện đến ૮ɦếƭ người, vươn tay nện vào ***g *** thật dầy của anh, hung ác nói: "Ai kêu anh xem tài liệu của em? Không biết đó là văn kiện mang tính bí mật sao?" .
"Anh không có nhìn lén, lúc anh vào thư phòng tìm sách tùy ý liếc một cái trên bàn đọc sách, liền không cẩn thận nhìn thấy." Sở Chiến có chút ủy khuất nói, ôm cô gái nhỏ trong *** hướng thang máy đi tới.
Ý đó chính là văn kiện mang tính bí mật em sao tùy ý đặt ở trên bàn sách, đây không phải quá tùy tiện, Đường Tố Khanh nhất thời nổi dóa, đảo cặp mắt trắng dã không thèm nói cái gì nữa, cô phát hiện miệng lưỡi người đàn ông này thật lợi hại, thích hợp làm chuyên gia đàm phán nhất, cái gì dẽ thì không làm hết lần này tới lần khác chạy đi làm thổ phỉ.
Trên đường đến cơ quan cũng là người đán ông lái chiếc xe ô tô loại nhỏ đi, Đường Tố Khanh mơ mơ màng màng nửa dựa vào ghế cạnh tài xế chuẩn bị ngủ bù, người đàn ông thật giống như nhìn thấu cô ngủ không được yên ổn, dọc theo đường đi xe chạy vô cùng vững vàng.
Lúc sắp đến cơ quan, Đường Tố Khanh mới tỉnh lại, vội vội vàng vàng làm cho người đàn ông phải dừng xe, sau đó chuẩn bị một thân một mình đi lên cơ quan, nhưng cô đã đánh giá cao tình trạng thân thể của mình, trước ánh mắt nghi hoặc của người đàn ông cô vừa đi ra khỏi chỗ cạnh ghế lái không bao lâu thiếu chút nữa cả người xụi lơ trên mặt đất
Sở Chiến thật sự nhìn không được, đối với cô gái nhỏ không biết làm thế nào cùng đau lòng, ở trong lòng âm thầm trách cứ mình không biết nặng nhẹ, sau đó bất kể cô có nguyện ý hay không, vô cùng bá đạo ôm cô đi vào trong xe, lái xe thật nhanh đi tới dưới đất bãi đậu xe tòa nhà chính phủ.
Xuống dưới bãi đậu xe, Đường Tố Khanh vội vàng đi ra khỏ xe, nói thật nhỏ: "Anh mau trở về đi!".
Nhưng Sở Chiến là nhân vật bá đạo thương yêu bà xã, lần này đâu chịu nghe cô, nếu thừa dịp anh không chú ý nửa đường ngã nhào làm sao bây giờ, cô gái nhỏ của anh anh không thương thì để ai thương, cô thét chói tai bị anh quả quyết ôm lấy cô hướng thang máy đi tới.
"Tự em có thể, anh để em xuống, nếu như bị người khác nhìn thấy rất phiền toái." Đường Tố Khanh lo lắng nói, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm từng con số không ngừng nhảy lên.
"Đã không còn kịp rồi, em cho rằng chờ chút nữa thang máy mở, bọn họ nhìn thấy hai chúng ta như vậy sẽ không suy nghĩ nhiều? Còn không bằng anh đi vào tự giới thiệu mình một cái, bọn họ không có gì để Bát Quái, đoán chừng sẽ không suy nghĩ nhiều." Sở Chiến khóe miệng nhếch lên nói, trong lòng anh nguyện ý đem tên của mình cùng cô gái nhỏ ở chung một chỗ, điều này làm cho anh có cảm giác hai người bọn họ như một thể. Giờ phút này Sở Chiến còn muốn một chuyện khác, đó chính là muốn sớm một chút đem cô cùng Giang Thiếu Hiền tách ra, để tránh cô gái nhỏ luôn nhớ tới người đàn ông kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc