Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Chương 77

Tác giả: Quân Tử Ước Hẹn

Thân Phận Lộ Ra Ánh Sáng

Đường Tố Khanh nói chuyện điện thoại với Sở Chiến xong lại cảm thấy có chút áy náy, thời điểm gọi anh thuận tiện mua chai nước tương chỉ là cái cớ để anh sớm về nhà, nước tương trong nhà còn có thể dùng hơn một tuần lễ nữa, chẳng qua anh vừa rời nhà cũ tới sống cùng cô trong nội thành không lâu, từ lúc nào anh có bạn bè cô hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại cô biết mình yêu chồng, không biết vì sao cô bỗng cảm giác mình không còn là chính mình, ngày càng bá đạo, muốn tham gia vào toàn bộ sinh hoạt của người đàn ông.
Nếu giờ phút này Sở Chiến biết suy nghĩ của vợ yêu, đoán chừng trong lòng anh sẽ nhảy nhót không dứt, sớm đã ôm chặt lấy cô gái nhỏ anh yêu để diễn tả sự cảm động, dù sao người trong lòng rốt cục đã hiểu được sự bá đạo và ghen tuông của anh.
Đường Tố Khanh cúp điện thoại, đứng dậy đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, đúng lúc cô đứng dậy, chiếc điện thoại cô làm rơi vang lên, lqd Đường Tố Khanh nhìn tín hiệu, phát hiện không phải số điện thoại quen thuộc, lập tức nghi ngờ nhận cuộc gọi.
"Xin chào, cho hỏi đấy có phải là Sở tiên sinh không?" Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của người phụ nữ, theo giọng nói có thể suy đoán người gọi điện khoảng bốn mươi tuổi.
Đường Tố Khanh không hề suy nghĩ mà trực tiếp trả lời lạnh lùng: "Cô gọi nhầm số." Bởi vì thứ nhất, trong tất cả những người cô quen không có ai tên Sở Chiến, lqd thứ hai, cô không nhớ mình có bạn bè giới tính là nữ khoảng bốn mươi tuổi, cho nên cô cực kỳ quyết đoán chuẩn bị cúp điện thoại.
" Đợi một chút, đây không phải là số điện thoại nhà của Sở Chiến Sở tiên sinh ư?" Đối phương nghi ngờ hỏi lại.
"Không phải, cô gọi nhầm số." Đường Tố Khanh rất kiên nhẫn nói.
"Kỳ quái, ở đây rõ ràng viết thế, dãy số không sai mà." Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng nói thầm ngờ vực.
Đường Tố Khanh không hứng thú biết những thứ này, hiện tại cô đặt mọi tâm tư vào chuyện nấu cơm trưa, bởi vì dựa vào lời đáp của chồng cô, bây giờ anh ấy đang trên đường mua nước tương, nếu một lúc nữa anh trở về nhà mà không thấy cô nấu cơm, như vậy chuyện cô cố ý gọi điện để bảo anh mua nước tương sẽ đổ vỡ, đến lúc đó người đàn ông nhà cô sẽ có chuyện cười để bám dính người.
"Cô có biết Đường Tố Khanh không?" Đầu bên kia chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
Đang chuẩn bị cúp điện thoại Đường Tố Khanh nghe thấy đối phương hỏi về mình, trong lòng cảnh giác, lo lắng đây là kỹ xảo lừa gạt người, nghi ngờ lên tiếng: "Tìm cô ấy có chuyện không?"
Đối phương vừa nghe giọng điệu của cô, cho rằng cô biết Đường Tố Khanh, nhanh chóng nói: "Tiểu thư, chuyện là thế này, trước đây Đường Tố Khanh tiếp nhận điều trị ở bệnh viện chúng tôi, về tình hình sức khỏe chúng tôi mong cô ấy dành chút thời gian rảnh tới bệnh viện, lqd nếu cô biết cô ấy, phiền cô nói với cô ấy một tiếng."
"Bệnh viện của các cô là? Cơ thể cô ấy có vấn đề gì ư?" Đường Tố Khanh rất cẩn thận hỏi, trong lòng có chút lo lắng, cô đã xuất viện lâu vậy, hoạt động tự nhiên, cơ bản không phát hiện điều gì, chẳng lẽ có gì thay đổi sao?
Đối phương hơi ngừng lại, từ tốn nói: "Chúng tôi là bệnh viện nhân dân thành phố S, thân thể cô ấy không có việc gì, chỉ là hi vọng cô ấy tiến hình kiểm tra định kì, dù sao vẫn nên kiểm tra thì tốt hơn."
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với cô ấy." Đường Tố Khanh từ bỏ nghi hoặc, đúng là trước đây, cô tiếp nhận điều trị ở một bệnh viện nhân dân trong nội thành.
Khi cô chuẩn bị cúp điện thoại lại nghe thấy đối phương nói nhỏ một câu \'Vô cùng kì quái, rõ ràng đơn đồng ý phẫu thuật này do người nhà ký tên và viết số điện thoại, sao có thể không phải là một người?\'
Câu nói kia như chạm vào dây thần kinh của Đường Tố Khanh, cô không trực tiếp đặt điện thoại xuống, vội vàng dò hỏi: "Xin hỏi cô vừa mới nói đơn đồng ý giải phẫu là?"
Số điện thoại gọi đúng, nhưng tên lại không phải, chẳng lẽ người ký tên ngày đó là một người khác, nhưng cái người tên \'Sở Chiến\' lại biết số điện thoại nhà cô? Những nghi ngờ cứ hiện lên trong lòng Đường Tố Khanh.
Đầu bên kia không nghĩ rằng Tố Khanh nghe thấy lời nói nhỏ của mình, xấu hổ lên tiếng nói: "A..., là thế này, tôi thông qua số điện thoại ghi và người kí tên trên đơn đồng ý phẫu thuật của Đường Tố Khanh tại bản bệnh viện để liên lạc."
"Cô nói trên đơn xin phẫu thuật của Đường Tố Khanh người kí tên là \'Sở Chiến\' à?" Đường Tố Khanh khẳng định hỏi lại.
"Đúng, giữa bác sĩ phẫu thuật, bắt buộc phải có đơn đồng ý phẫu thuật và chữ kí của người nhà trên đó mới được tiến thành." Đầu bên kia chậm rãi lên tiếng.
Sau khi Đường Tố Khanh cúp điện thoại, trong lòng nghi ngờ, lo lắng, kinh hoàng, ngoại trừ ông ngoại là người nhà của cô cũng chỉ có chồng của cô, mà khi cô phải phẫu thuật thì ông nội ở trong nhà cũ không biết điều gì, như thế chỉ còn một khả năng, dựa theo ý tứ của người vừa gọi điện, chữ kí trên đơn xin phép phẫu thuật, đáp án rất rõ ràng.
Trong đầu hiện lên một khả năng không tưởng tượng được, hiện tại Đường Tố Khanh không có tâm trạng để nấu cơm, cầm lấy ví tiền đi ra ngoài, bây giờ cô rất muốn chứng minh một điều.
Bởi vì người đàn ông đã lái xe trong nhà đi, Đường Tố Khanh đi ra tiểu khu bắt một chiếc taxi, trực tiếp chạy đến bệnh viện nhân dân trong nội thành.
Đường Tố Khanh vừa đi không lâu, Sở Chiến cầm hai chai nước tương trở về, vốn tưởng rằng trong nhà sẽ có cô vợ nhỏ thẹn thùng chạy vào trong lòng mình, kết quả đi vào nhà, nơi nơi trống không, lqd anh nghi ngờ gọi lớn: "Bảo bối, em ở đâu? Vợ ơi, A Khanh. . . .", tất cả xưng hô thân mật đều gọi, nhưng không ai đáp lại.
Lúc không tìm được cô vợ nhỏ yêu thương, anh lấy điện thoại gọi phát hiện cô không mang theo di động, Sở Chiến lại quan sát trong nhà từ đầu tới đuôi, nhận ra ví tiền của cô không ở trên đầu giường, dự đoán cô đi siêu thị dưới tầng mua vài thứ, vì thế anh nhanh chóng thay quần áo, đeo tạp dề, bắt đầu công việc nấu cơm trưa.
Sở Chiến nấu xong, cô vợ nhỏ của anh vẫn chưa trở lại, anh nghi ngờ ngồi yên trên ghế sofa, đợi đã lâu, ngay khi anh không chịu nổi, muốn đi xuống tầng tìm cô, cửa nhà mở ra, cô gái nhỏ anh mong chờ đã về.
Khóe miệng Sở Chiến nhếch lên, bước nhanh qua, mang theo cưng chiều và oán trách nói: "Sao ra ngoài mà không mang điện thoại, có biết anh sẽ lo lắng cho em không? Đói bụng chưa, mau lại đây ăn cơm."
Ngay khi tay Sở Chiến ᴆụng vào người cô vợ nhỏ, chuẩn bị ôm cô tới bàn ăn cơm, cô gái nhỏ né tay anh, một câu cũng không nói, trực tiếp vòng qua anh đi về phía phòng ngủ.
Lúc này, dù Sở Chiến có ngu ngốc cũng phát hiện cô vợ nhỏ của anh không bình thường, mà còn suy nghĩ cẩn thận nhìn sắc mặt cô trắng xanh, Sở Chiến lo lắng đã xảy ra chuyện gì, thay vì ăn cơm, bước nhanh theo cô đi vào phòng.
Khi vào phòng nhận ra cô gái nhỏ không thay trang phục mà nằm thẳng lên giường, Sở Chiến cảm thấy cô khác thường, vừa lo lắng vừa nghi ngờ, anh nằm lên giường, cực kỳ cưng chiều ôm bờ vai cô, tựa vào bên tai cô dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy, bảo bối, thân thể không thoải mái à?"
Nói xong anh vươn tay lạnh băng tìm được trán cô, phát hiện không có gì bất thường, vô cùng nghi ngờ.
Thấy cô gái nhỏ không trả lời, Sở Chiến tự lên tiếng: "Cái kia đến đây nên khó chịu à?"
Hiểu biết của anh về phụ nữ ít đến đau lòng, nhưng từ khi biết mình yêu cô vợ nhỏ, anh thường bổ sung một ít kiến thức về phụ nữ, ví dụ như mỗi tháng tới cái kia phụ nữ sẽ không thoải mái, hay như tính tình cô gái nhỏ đang vui vẻ bỗng trở nên cáu gắt mà không hiểu vì điều gì.
Đường Tố Khanh nằm ở trên giường nghe lời cưng chiều và lo lắng của người đàn ông, nghĩ tới điều mình phát hiện ra ở bệnh viện nhân dân, trong lòng đặc biệt khó chịu, uất ức cắn môi đỏ mọng, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Từ khi biết yêu, cô đã khóc hai lần, lần đầu tiên vì lo lắng cho người đàn ông bị xe ᴆụng, mà bây giờ lại khóc vì người đàn ông lừa gạt này, trong đầu nàng có hai đáp án, cả hai cô đều chấp nhận, thứ nhất, người đàn ông sợ phải chịu trách nhiệm, chữ kí trên đơn đồng ý phẫu thuật không phải không tên anh ta; thứ hai, người đàn ông trước mặt không phải chồng cô.
Bây giờ đầu óc chỉ nghĩ tới chuyện bị người đàn ông này lừa gạt, tưởng rằng đã tìm được tình yêu đích thực, không ngờ sau lưng lại bị lừa dối nhiều như vậy, điều này khiến trái tim cô đặc biệt băng giá.
Bỗng Đường Tố Khanh rơi lệ lại làm Sở Chiến sợ hãi, từ khi anh thấy cô khóc lần đầu tiên, cô một giọt nước mắt, trong lòng Sở Chiến giống như bị kim châm vô cùng khó chịu, anh nhẹ nhàng nằm ở trên cơ thể cô khẽ nói: "Làm sao vậy? Hử? Bảo bối nói chuyện với anh", môi gợi cảm hôn nhẹ đôi mắt cô, một đường đi xuống, hôn môi rồi hai má.
Đường Tố Khanh gạt bỏ động tác thân mật của anh, dùng sức gạt anh ra, lớn tiếng hô: "Tránh ra, đừng tới gần tôi."
Sở Chiến bị cô đẩy, nhìn cô nhíu mày rồi vung tay, nhanh chóng ngẩn ngơ, xem ra tình hình của cô bây giờ không đơn giản là thân thể không thoải mái, phục hồi lại tinh thần Sở Chiến lập tức ôm chặt cô vào trong иgự¢, bất luận cô vùng vẫy như thế nào cũng không trốn khỏi cái ôm ấm áp của anh.
"Bảo bối, em đã nói chúng ta sẽ sống tốt cả đời, đừng như thế, đã xảy ra chuyện gì hãy nói với anh." Sở Chiến yêu thương hôn cô gái trong lòng, cũng không tránh né phản kháng của cô.
" Cả đời, thế nào là sống tốt cả đời, là cùng Giang Thiếu Hiền hay cùng Sở Chiến sống tốt cả đời, anh nói cho tôi biết đi." Đường Tố Khanh nhanh chóng bình tĩnh, yếu ớt nói.
Nghe vậy, Sở Chiến sửng sốt, nhận ra cô đã biết sự thật, chuyện trước đây anh lo lắng bây giờ cô đã biết rõ, hiện tại nên làm thế nào cho đúng đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc