Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Chương 107

Tác giả: Quân Tử Ước Hẹn

Em Gần Đây Có Phải Béo Lên Đúng Không?

Đường Tố Khanh ngửa đầu thừa nhận nụ hôn sâu dịu dàng của anh, hơi hé miệng, nghênh đón đầu lưỡi anh tiến vào, hai người yêu sâu sắc như vậy, bắt đầu đói khát *** vào lẫn nhau, muốn nuốt đối phương vào trong bụng.
Đầu lưỡi anh linh hoạt lướt nhẹ qua cô, nhẹ nhàng *** hút môi dưới, sau vội vàng chui vào trong miệng của cô, câu đầu lưỡi cùng cô dây dưa lẫn nhau.
Nụ hôn nóng bỏng làm cho Đường Tố Khanh cảm thấy khó thở, trong đầu cho dù là cuồn cuộn hỗn độn, nhưng hiện tại cô vẫn muốn ngắm vẻ mặt người đàn ông tuấn mỹ trên mặt dính đầy ***, trong lúc nhất thời gương mặt đỏ bừng, cái gì cũng không có nói, anh lần nữa hôn xuống, không ngừng quấn cô, giống như muốn dẫn cô chìm đắm trong say mê.
"Ừ..." Một cách thức hôn sâu tiêu chuẩn, dây dưa triền miên kéo dài, cho đến Đường Tố Khanh rốt cục kiên trì không nổi, từ khóe miệng tràn ra một tiếng than nhẹ, Sở Chiến lúc này mới buông cô ra, cánh tay gấp rút ôm cô.
Thấy tay của anh bắt đầu không an phận, Đường Tố Khanh thở hỗn hển nói: "Đừng ở chỗ này, sẽ bị người khác nhìn thấy." .
"Bảo bối, ở trong phòng làm gì có ai tới?" Anh buồn cười nói, động tác trên tay như cũ không ngừng, chọc cho Đường Tố Khanh không khống chế được run rẩy. Nghe thế, cô lúc này mới nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên phát hiện hai người đã đi vào phòng của cô.
Đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, lúc Đường Tố Khanh phục hồi lại tinh thần đã bị Sở Chiến ôm đến trên giường rộng lớn, ngay sau đó một thân thể cao lớn nằm lên, eo đột nhiên trầm xuống, thế giới đột nhiên biến đổi, cô giống như trôi ở trên mây, chung quanh đều là cảnh đẹp gió cùng cầu vồng rực rỡ.
Đến sau nửa đêm, gian phòng mới dần an tĩnh lại, Sở Chiến liếc mắt nhìn cô gái nhỏ mệt mỏi ngủ trong ***, trong lòng thương yêu không dứt, ôm cô đi tới phòng tắm, từ từ rửa mặt xong lúc này mới cẩn thận ôm cô để trên giường, ngay sau đó xoay người muốn vào phòng tắm thay quần áo để vào máy giặt, nhưng không ngờ cô gái nhỏ nắm thật chặt một góc quần áo anh, chỉ cần anh hơi di chuyển, chân mày đẹp của cô sẽ nhíu thật chặt.
Than nhẹ một tiếng, trong lòng Sở Chiến tràn đầy thương tiếc, xem ra buổi trưa cô nhất định đã mơ thấy ác mộng, nếu không sẽ không trở nên lệ thuộc vào anh như vậy, luôn luôn đều là anh chủ động thân mật chuyện đổi nhân vật chính cũng vậy, hiếm khi cô gái nhỏ chủ động, anh luôn tự cho là mình rất biết kiềm chế thiếu chút nữa quân lính bị đánh tan rã.
Sở Chiến dứt khoát bò lên giường, kéo cô gái nhỏ, cúi đầu lẳng lặng nhìn cô ngủ đến ngẩn người, càng nhìn khuôn mặt xinh đẹp gò má nhỏ nhắn càng làm cho anh yêu thích, không kìm lòng nổi cúi xuống hôn một cái lên gương mặt, sống mũi, cái trán của cô.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu đến gian phòng, Đường Tố Khanh mơ hồ cảm giác mình nằm ở trên một đại dương ấm áp, công việc cùng hưởng thụ ở trong đầu cô giao chiến thật lâu, rốt cục công việc vẫn thắng, cô không thể không mở cặp mắt mơ hồ ra, cảm giác bên hông có bàn tay thật to gác lên, cả người bị người từ phía sau ôm thật chặt, trên cổ cảm giác được rõ ràng đối phương trong lúc vô tình phun ra hơi thở ấm áp.
Khóe miệng không tự chủ dương lên, Đường Tố Khanh nhẹ nhàng kéo bàn tay của người đàn ông đặt ở bên hông ra, ai ngờ cánh tay bền bỉ như sắt, ôm cô không thả, lúc cô đang nghi ngờ anh thế nào có sức lực lớn như vậy, cô không biết người đàn ông sau lưng đã tỉnh lại, giống như một con mèo tỉnh ngủ, ở trên cổ trắng nõn của cô cọ cọ, ôm chặt eo cô, mang theo giọng khàn khàn cùng trầm thấp nói: "Sao sớm như vậy đã tỉnh?" .
"Ầm ĩ đến anh? Mau buông ra, em còn phải đi làm." Đường Tố Khanh vừa vội vừa xấu hổ nói, bởi vì cô cảm giác được thân thể anh đang biến hóa, nhớ tới tối hôm qua điên cuồng, gò má cô nhất thời đỏ bừng lên, ở trong *** anh giùng giằng muốn đứng lên.
Một người đàn ông có tinh lực dồi dào như vậy, mà ôm trong *** chính là cô gái nhỏ mà anh yêu mến, sự giãy giụa nho nhỏ này không thể nghi ngờ làm châm lửa, dẫn đến người đàn ông thở hốc vì kinh ngạc, trầm thấp khàn khàn lẩm bẩm nói: "Bảo bối em thử cử động một chút nữa?"
Đường Tố Khanh lập tức bị dọa đến không dám nhúc nhích, cực kỳ vô tội nháy mắt nằm ở trong *** anh, nghĩ thầm người này sao dễ bị *** lên não vậy, Đường Tố Khanh đâu biết trước kia những người phụ nữ kia trêu chọc anh thế nào, anh đừng nói đến rung động, căn bản chán ghét ăn không ngon, duy chỉ có cô là ngoại lệ, một cái ánh mắt một động tác sẽ làm cho nhịp tim anh đập mãi.
Lúc lâu sau, Đường Tố Khanh đang lo lắng sẽ đi làm muộn, Sở Chiến rốt cục đã khống chế được, hơi buông lỏng mình, cười khẽ nhìn cô gái nhỏ trong *** sợ đến cứng ngắc, dường như trừng phạt ở trên cổ trắng nõn của cô cắn một cái mạnh, làm cô kêu lên mới buông ra tạo thành một dấu răng mập mờ, lúc này tâm tình mới tốt bỏ qua cho cô gái nhỏ ở trong ***.
Lấy được không gian, Đường Tố Khanh không để ý đau nhức trên người, nhảy xuống giường, trong lúc người đàn ông cười ha ha chạy như bay vào trong phòng tắm rửa mặt.
Người đàn ông hồ ly nằm ở trên giường, một cái tay chống đầu, khóe miệng gợi lên cưng chiều mỉm cười, nhìn phòng tắm một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía tủ, trong mắt sáng lóng lánh, quả nhiên không tới một lát, phòng tắm truyền đến một tiếng kêu lên, một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, khăn tắm quấn quanh người cô gái nhỏ giống như gấu bắc cực đi ra, buồn bả nhìn người đàn ông trên giường một cái, lục tung ở trong tủ quần áo một chút, mới tìm được một chiếc áo liền váy chạy như bay vào phòng tắm thay.
Sở Chiến đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ luôn có thể làm cho anh cười không ngừng, kiếp trước anh không biết làm bao nhiêu chuyện tốt mới có một bảo bối như vậy.
Một lát sau, Đường Tố Khanh bước từ phòng tắm ra, nhìn người đàn ông trên giường một cái, có chút áo não nói: "Em gần đây có phải mập lên không? Sao mặc quần áo này trước kia rất vừa người, bây giờ lại trở nên bó sát, ngang hông còn có chút chật, cố ép mới có thể mặc vào."
Nói xong, Đường Tố Khanh đi đến trước gương soi toàn thân ở cách đó không xa, kết quả phát hiện bụng nhỏ cô dường như có thịt dư, cau mày nhìn một lát, không thấy anh trả lời, cô tự nói: "Quả nhiên lâu lắm không có soi gương, trên bụng nhỏ đã có thịt dư, có thể gần đây sức ăn nhiều hơn."
Đường Tố Khanh không biết từ lúc cô từ phòng tắm đi ra, mắt anh nhìn cô như có điều suy nghĩ, ánh mắt chợt lóe lên cùng mong đợi thỉnh thoảng quét về phía bụng nhỏ của cô, đồng tình gật đầu một cái, êm ái nói: "Có một chút chật, đổi một bộ khác đi!" .
Sở Chiến bước nhanh xuống giường, đi tới lục tung tủ quần áo, rốt cuộc tìm được một chiếc váy rất rộng rãi, anh đem váy so ở trên người Đường Tố Khanh một cái, sau đó cười híp mắt đưa váy cho cô, cưng chiều nói: "Mặc bộ này." .
Đường Tố Khanh nghi ngờ nhìn anh một cái, mặc quần áo xong xuôi tại sao phải đổi bộ khác, mặc dù váy liền áo mặc trên người có bó sát người một chút, nhưng vẫn có thể mặc được, huống chi sắp bị muộn giờ đi làm rồi, Đường Tố Khanh tính không cần phải thay quần áo nữa, lắc đầu một cái: "Không cần đổi, đã trễ giờ đi làm rồi, nếu anh mệt cứ ở lại ngủ một lúc, lát nữa trở về thành phố cũng không sao." .
Ai ngờ người đàn ông rất kiên trì, lần nữa cầm váy liền áo rộng rãi bị cô treo trong tủ ra đưa cho cô, nghiêm túc nói: "Bảo bối, em tự mặc hay để anh giúp em? Em đang hoài nghi năng lực của anh sao?" .
Đường Tố Khanh bị hỏi mà muốn ngã, cô không biết tại sao anh lại kiên trì như vậy, còn quan tâm không biết tại sao nghe vào lỗ tai anh trở thành hoài nghi năng lực của anh có vấn đề, đầu của cô xoay chuyển một chút, nhưng chỉ có thể ngơ ngác cầm váy mà anh đưa vào phòng tắm để thay.
Sở Chiến nhìn cô gái nhỏ đi vào phòng tắm, cầm điện thoại di động bên cạnh lên bấm một số điện thoại quen thuộc không thể thuộc hơn, điện thoại vừa thông, không muốn nghe đối phương nói nhảm, lạnh như băng nói: "Lập tức tới ngay."
Đầu bên kia điện thoại Liễu Kiều Minh mặc một thân áo khoác dài, vô cùng thoải mái ngồi ở trong phòng làm việc thổi máy điều hòa không khí, hắn ngơ ngác nhìn điện thoại đã cắt, vội vàng nói: "Này, đại ca, anh còn chưa nói cho em biết phải đi đâu mà?" .
Mặc dù nói vậy, nhưng Liễu Kiều Minh một chút thời gian cũng không dám trì hoãn, lão đại bọn họ bây giờ không còn độc thân, chị dâu ở đâu thì anh ấy ở đó, sớm như vậy đã gọi điện thoại tới chẳng lẽ chị dâu đã xảy ra chuyện gì, hắn lập tức dùng định vị đã gắn trên điện thoại di động của Sở Chiến để tìm, sau đó cầm đồ dùng cần thiết lên bước nhanh về phía địa điểm đã tìm thấy.
Thay xong quần áo chuẩn bị đi ra, Đường Tố Khanh lúc này mới nhớ tới cái gì, gương mặt đỏ bừng, vừa rồi cô nói \'Mệt mỏi\' chẳng lẽ bị anh hiểu lầm thành ý khác? Mắt nhìn thời gian từ từ trôi qua, cắn răng, Đường Tố Khanh đi phòng tắm ra, mắt không dám nhìn anh một cái, nói thật nhỏ: "Em đi làm trước." .
"Đợi một chút, hôm nay không cần đi làm, anh vừa xin nghỉ cho em rồi." Sở Chiến thâm tình ôm cô gái nhỏ, dịu dàng nói, một cái tay ôm eo mảnh khảnh của cô, một cái tay khác nhẹ nhàng đặt ở trên bụng nhỏ cô, trong mắt giấu đầy cảm giác hạnh phúc, trong đầu không biết ở nghĩ mộng đẹp gì, khóe miệng vẫn chậm rãi cong lên.
Đường Tố Khanh không có để ý động tác nhỏ của Sở Chiến, coi như chú ý cũng sẽ không để ở trong lòng, nhưng lời của anh làm cho cô thiếu chút nữa nổ tung, vội vàng nói: "Không được, anh tại sao gọi điện thoại cơ quan em xin nghỉ, anh có biết hay không em mấy tháng nay đã mời nhiều lần xin nghỉ, đến lúc đó những đồng nghiệp sẽ nhìn em như thế nào? Mà xin nghỉ để làm gì? Em còn có rất nhiều công việc phải làm đây." .
Thấy dáng vẻ cô gái nhỏ cần phải giải thích, nếu không anh đừng mong tốt, Sở Chiến nghĩ tới điều gì, cúi đầu nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn cùng với nụ cười cưng chiều thâm tình, thấy thế nào cũng đẹp mắt, làm cho Đường Tố Khanh không cách nào giận anh.
"Ngày hôm qua không phải ông nội nói muốn nhanh chóng tổ chức hôn lễ cuả chúng ta sao? Cho đứa bé một danh phận, nên hôm nay phải đi chọn áo cưới." Sở Chiến cười nhạt nhắc nhở.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc