Đôi Cánh Mang Tên Anh - Chương 10

Tác giả: Yun_Coi

Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên mặt biển sáng lóa. Nước biển trong xanh mát mẻ nhấp nhô từng con sóng.
Âu Dương Khánh mặc bộ comple đắt tiền cùng đôi giày sáng bóng đứng cùng một đoàn thuộc hạ. Trên tay ông ta đeo đầy nhẫn ngọc, chiếc to chiếc nhỏ nhìn thật nặng nề và lố bịch.
Âu Dương Quân cho tất cả thuộc hạ đi theo đứng bên ngoài cảng, chỉ đưa Hàn và Nhật theo vào trong.
- Chào cậu, thiếu gia của tập đoàn Âu Dương!
Âu Dương Khánh vừa thấy cậu đã vồn vã đến cười chào và bắt tay. Quân vẫn giữ đúng mực, chào đáp lại.
- Ông đã quá lời! Ông dù sao cũng là trưởng bối. Được ông mời đến, người làm cháu đây sao lại không tới.
- Sinh nhật hôm nay của cậu, ta có chuẩn bị quà để chúc mừng.
Vừa nói, ông vừa đưa Âu Dương Quân đến cạnh một chiếc du thuyền.
- Đây, đây là chiếc du thuyền ta đã đặt mua ở Hồng Kông, cậu có thích không?
Âu Dương Quân nhìn lướt qua chiếc du thuyền màu trắng sang trọng, giá cả chục triệu đô ánh mắt không mấy hứng thú.
Mục đích cậu đến đây hôm nay không phải để nhận quà mà muốn xác minh một chuyện.
Âu Dương Quân nhìn về hướng Nhật và Hàn đang đứng. Vừa chạm ánh mắt cậu, Nhật quay mặt đi.
Quân không quay lại với Âu Dương Khánh, cười nói:
- Thật cám ơn ông đã dày công chuẩn bị. Tôi có thể lên đó không?
Ông ta cười nham hiểm.
- Được, đương nhiên rồi, nó bây giờ là của cậu mà! Bây giờ ta có chút việc đi trước, cậu cứ tự nhiên sử dụng. Hi vọng cậu thích món quà hôm nay!
Đáy mắt Âu Dương Khánh hiện lên tia xảo trá.
Dương Quân không nói gì, cùng Hàn và Nhật bước lên thuyền.
Bọn họ đi quanh du thuyền, ánh mắt Âu Dương Quân đôi lúc dừng lại ở vài chỗ. Khi đến boong tàu trước, cậu quay sang nói với Hàn.
- Hàn, cậu biết lái du thuyền phải không? Vậy cậu lái đi!
Hàn hơi do dự nhưng cũng theo lời đi vào trong. Bên ngoài chỉ còn Âu Dương Quân và Nhật.
Du thuyền chạy được một lúc thì đột nhiên có đám người không biết chui từ đâu ra, mang gậy xông đến. Âu Dương Quân đang hướng mắt về phía biển xanh trong xa thẳm, nghe tiếng bước chân rầm rập cũng không quay lại nhìn.
Tuy nhiên ánh mắt anh đã chuyển sang một màu xám ngắt.
- Tôi đã rất tin tưởng cậu, Nhật à! Tôi đã thật xem bốn người các cậu như anh em của mình.
Nhật đứng phía sau Âu Dương Quân, sắc mặt anh đã thay đổi chuyển sang xanh một mảng, im lặng không lên tiếng.
Âu Dương Quân lại tiếp, giọng như tường thuật:
- Lúc bắt gặp cậu bị người của Âu Dương Khánh bắt đi, tôi đã đuổi theo và... vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa hai người.
Đằng sau, Nhật trợn to mắt nhìn Âu Dương Quân ngạc nhiên.
- Đã nghe hết? Nếu thế tại sao anh còn đến đây?
Quân từ từ quay người lại, quét mắt khắp tất cả bọn người phía sau rồi nhìn Nhật.
- Vì tin rằng cậu sẽ không phản bội tôi! Tôi hi vọng rằng đến phút cuối cậu sẽ đổi ý và quyết định dừng lại.
Nhật im lặng hồi lâu rồi ngẩn mặt đối diện Âu Dương Quân.
- Nếu đã biết mà còn muốn đâm đầu vào thì đừng trách tôi.
Anh nhìn bọn đằng sau:
- Lên đi!
Nhận lệnh từ Nhật, bọn người phía sau nhất loạt xông lên.
Quân một mình đánh trả. Người đến trước gục trước, người sau tiến lên lại ngã xuống.
Tất cả người ở đây cậu đều biết mặt, tất cả đều là thuộc hạ do cậu lựa chọn. Có lẽ sợ nếu kế hoạch không thành sẽ liên lụy bản thân nên Âu Dương Khánh đã mua chuộc bọn chúng. Vụ việc này nếu thất bại thì cũng chỉ bị xem như nội bộ lủng củng mà tạo ra.
Lúc Hàn chạy đến boong tàu, bọn phản bội đã bị Âu Dương Quân hạ hết.
Thái độ lúc này của Âu Dương Quân khiến người đối diện phải khi*p sợ. Anh nhanh như chớp ςướק lấy khẩu súng trên tay Nhật đang hướng về mình rồi đưa tay kia Ϧóþ cổ cậu ta đè mạnh xuống sàn.
- Nói! Tại sao cậu lại phản bội tôi?
Cơn giận như quỷ dữ bao trùm lên người Âu Dương Quân.
Nhật cố đẩy cánh tay của Âu Dương Quân nhưng không thể. Cậu khó khăn nói từng tiếng.
- Tại sao ư? Hừ, tại vì... ông trời quá bất công. Mày... từ khi sinh ra đã được... khụ khụ... xem là vua, mày có tất cả... mà không cần phải giành giật, kể cả... Mai Hoa... người con gái mà tao thích...
- Mai Hoa?
Âu Dương Quân có phần không hiểu.
Hàn đứng sau liền lên tiếng giải thích:
- Là bạn học cùng lớp của chúng ta, người luôn gửi quà cho cậu mỗi dịp lễ và bị cậu ném vào thùng rác.
- Đến cả tên cô ấy... mà mày còn không biết. Thế nhưng cô ấy lại cứ... khụ khụ... Cho đến khi cô ấy đi du học... vẫn không chịu chấp nhận tao... còn nhờ tao... gửi quà cho mày...
Nhật cười nhạt.
Âu Dương Quân gầm lên, tăng thêm lực ở những ngón tay.
- Chỉ vì một đứa con gái mà phản bội ư? Vì cô ta mà vứt bỏ tình cảm gắn bó gần mười năm?
- Khụ... khụ khụ... Tao là... con rơi... của Âu Dương Khánh... khụ khụ...
Câu nói của Nhật khiến Âu Dương Quân và Hàn ngạc nhiên đến mức đình chỉ hô hấp.
Âu Dương Quân bất ngờ thả lỏng những ngón tay, Nhật nhân cơ hội đẩy anh ra rồi đứng lên, xoa xoa cổ.
Nhật nở nụ cười chế giễu không biết dành cho Âu Dương Quân hay cho chính bản thân mình.
- Hừ, đúng thế. Hôm đó mày chỉ nghe được đoạn trước.
Anh dừng lại hít thở rồi nói tiếp.
- Tao chính là con rơi của Âu Dương Khánh. Vì mẹ tao là gái quán bar nên khi sinh tao ra ông ta đã không nhận. Đến cách đây một tháng, khi ông ta điều tra bốn người bọn tao thì mới phát hiện. Ông ta đã hứa, nếu tao Gi*t ૮ɦếƭ mày thì ông ta sẽ chính thức nhận tao làm con. Tao khó khăn lắm mới có thể tìm được cha, mặc dù tên khốn đó đã bỏ rơi và khinh rẻ hai mẹ con tao, khiến tao trở thành kẻ ăn xin lừa đảo ngoài đường. Tại sao cùng sinh ra như nhau mà mày lại được tất cả còn tao không có gì? Vì thế, tao cần giành lại những thứ thuộc về mình. Nếu Gi*t mày, tao có thể mang họ Âu Dương. Haha...
Những ngón tay của Âu Dương Quân cuộn chặt thành nắm đấm.
Người mà anh từng xem như anh em thân thiết bây giờ vì muốn giàu sang lại cầm dao đâm sau lưng mình.
Sự tức giận lại tiếp tục bùng nổ, Âu Dương Quân tung đòn về phía Nhật, Nhật nhanh chóng đỡ được rồi phản công. Tuy nhiên, Nhật không phải là đối thủ của anh nên trúng của anh 1 đòn mà bất tỉnh
Âu Dương Quân không nhìn lấy thêm lần nào nữa, xoay người bước vào trong.
- Hàn, quay vào bờ!
Món quà nhận được vào sinh nhật hai mươi tuổi, Âu Dương Quân đã từ một thanh niên vui vẻ trở thành con người lạnh lùng, tàn nhẫn và đáng sợ.
Nụ cười tỏa nắng của Quân cũng đóng băng từ đó.
Hành lang dài ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra từ những chiếc đèn chùm thủy tinh lung linh, trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lẽo bên ngoài căn biệt thự
Minh An nhẹ nhàng bê khay gà rán cùng chai rượu tiến về một căn phòng.
Đến trước cửa, cô gõ ba tiếng.
Thấy bên trong không có tiếng đáp, cô nhẹ mở tay nắm cửa rồi giữ nguyên vị trí mà thò mặt vào trong.
- Tôi vào được chứ?
Quân đang nửa nằm nửa ngồi trên gường đọc sách liếc nhanh qua cô. Hành động đó có nghĩa là anh đã đồng ý nên An liền bê khay gà rán bước vào.
- Lúc nãy trên đường về tôi có ghé vào quán gà rán ngon nhất thành phố. Trời lạnh thế này mà làm một miếng gà cùng ít rượu thì rất tuyệt!
Cô cười hì hì hướng về Quân giải thích.
Âu Dương Quân dáng vẻ bất đắc dĩ ngồi dậy.
- Sao lại ngồi đây?
- À, tôi đều đã chia phần hết cho bọn Vũ rồi, bây giờ mang lên cho anh. Tôi nghĩ ăn một mình sẽ không ngon nên...
- Tôi hỏi tại sao cô không đặt trên bàn mà lại ngồi dưới sàn như thế?
An cười cười.
- Thượng lưu như anh đúng thật là không biết rồi! Ngồi dưới sàn nhà ăn gà rán cùng nhâm nhi vài ly rượu mới là tuyệt nhất! Anh đây ngồi đi, anh chưa thử phải không?
Quân miễn cưỡng ngồi xuống sàn nhà có lót sẵn thảm dày chống lạnh. Minh An rót rượu rồi đưa về phía anh. Anh cầm lấy nhưng không uống.
- Hôm nay là ngày gì vậy?
An không vội trả lời, một mình nâng ly uống trước. Chất cồn trong miệng chảy xuổng cổ rồi đến bụng, chảy đến đâu là ấm đến đó.
- Là ngày cách ngày quốc khánh đúng hai tháng!
Quân mỉm cười, ngửa cổ uống hết ly rượu.
- Những người khác cũng thường ăn mừng vì ngày này à?
- Bây giờ thì chưa nhưng sau này có thể. Tôi sẽ là người mở đường cho trào lưu này.
Minh An cười hì hì rồi gặm một miếng đùi gà.
Âu Dương Quân bật cười trước kiểu lí luận của cô.
Đúng rồi, chính là nụ cười này, là thứ mà anh đã mất đi từ rất lâu rồi!
Nó cũng không hẳn mất đi, chỉ là bị đóng băng mà thôi. Thế nên trước giờ dù có cười anh cũng khiến người khác cảm thấy lạnh. Nó đang cần một nguồn năng lượng đủ mạnh để làm tan chảy.
Minh an đã từng không hiểu tại sao ở con người lạnh lùng như anh lại đôi lúc mập mờ một nét cười ấm áp. Nhưng sau khi được biết toàn bộ sự việc, cô lại càng khó hiểu hơn cái cảm giác có chút xót xa trong lòng. Cô muốn anh cười như thế này hơn nụ cười lạnh lẽo mang dáng vẻ bất cần thường ngày.
Đó là suy nghĩ đã không dưới một lần lướt qua đầu cô. ( úi zời)
- Nào, cạn ly! Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, chẳng có gì bận tâm.
An lại nâng ly rượu chạm vào ly của anh làm vang lên một tiếng.
Suốt cả tối, anh cùng cô uống rượu nói chuyện phiếm, nghe cô kể những chuyện trên trời dưới đất.
Bên ngoài cửa sổ, những vì sao lấp lánh đứng bên cạnh ánh trăng dát bạc cũng cùng nhau thì thầm điều gì đấy, nghe lao xao, lao xao...
---------
- Minh An, cảm ơn cô món vì gà tối qua!
Phong dựa vào tủ lạnh ở nhà ăn nhìn An cười với vẻ mặt được cô cho là quái đản nhất.
Cô mỉm cười:
- Không có gì! Nhưng mà sao anh cứ nhìn tôi cười mãi thế? Mặt tôi có gì à?
Phong vẫn không có ý định thu lại nụ cười của mình nhưng ánh mắt anh đã chuyển sang hướng của Hàn. Theo hướng đó nhìn theo, cô cũng thấy Hàn đang cố giấu ý cười sau chiếc thìa súp. Bên cạnh Hàn, kẻ nào đó không thể nhịn nổi nữa, phụt nguyên miếng súp ra bát.
- Các anh định cứ như thế mãi à? Có chuyện vui mà không kể cho tôi thì có phải quá đáng lắm không? Dù sao kẻ thích tiền như tôi tối qua cũng mời các anh ăn gà rán mà!
Vũ nhìn bát súp đã không còn nguyên vẹn với vẻ tiếc nuối, nhưng khuôn mặt anh vẫn giật giật vì nhịn cười khiến người khác cảm thấy buồn cười hơn.
Cuối cùng, Hàn lên tiếng:
- Nghe nói hôm qua cô cùng anh Quân uống đến say, cô về phòng bằng cách nào vậy?
- Tôi? Tối qua...
Gương mặt người nào đó đột nhiên đại biến chuyển màu.
---------
Tối qua...
- Này Âu Dương Quân! Tôi nói anh nghe, sao anh cứ mãi giữ gương cứng nhắc như băng vậy hả? Tôi thật ghét gương mặt đó của anh, anh có biết không hả? Hả?
Minh An ánh mắt cơ hồ đã mơ màng, tay chân múa loạn xạ, lớn tiếng hét.
- Cô say rồi! Tôi đưa cô về phòng.
Âu Dương Quân đưa tay nâng vai cô dậy. Cô liền dùng sức hất bàn tay đang nắm lấy vai mình nhưng mãi vẫn không được. Cô còn đang định quay sang cắn vào nó thì đột ngột bị xoay người lại rồi bị bế thốc lên vai.
- Á, Dương Quân, mau thả tôi xuống! Anh định ném tôi xuống hồ bơi nữa đấy à? Tôi cho anh biết tôi không sợ anh nữa đâu! Anh có gan thì thả tôi xuống rồi đấu tay đôi xem nào!
Minh an say đến mức không biết trời đất gì, lá gan như thế tự nhiên cũng to hơn bình thường.
Cô giãy giụa không ngừng trên vai Âu Dương Quân, mà người nào đấy vẫn đi bình thường như không.
Bị vác ngang trên vai nên bụng cô rất khó chịu, đầu cô lại còn dốc xuống đất, bao nhiêu máu dồn lên não khiến cô vùng vẫy mãi không thôi.
- Âu Dương Quân, sao anh lại vác tôi như vác heo vậy hả? Anh định chuyển sang nghề buôn heo sao? Mà tôi thấy anh không giống mấy ông bán heo ngoài chợ đâu, phải như này mới giống, như này, như này... ha ha ha...
Minh An lớn giọng hét loạn rồi cười sang sảng.
Phong, Vũ, Hàn nghe tiếng ồn ào liền bỏ dở mấy cái đùi gà, mở cửa ra xem chuyện gì thì được chứng kiến cảnh tượng ngàn năm có một.
An xoay người trên vai Âu Dương Quân, cô vừa vò đầu anh khiến tóc anh rối tung lại vừa oang oang:
- Thế này, thế này, mấy ông bán heo phải thế này! Ha ha ha...
Kinh khủng hơn, cô cười đến mức nước bọt rơi thành dòng, chảy giọt xuống bết cả vào cổ và áo của anh. ( eo kinh chậc chậc )
- Đóng cửa vào!
Âu Dương Quân bực tức lớn tiếng ra lệnh.
Cả ba người đang xem kịch hay biết điều liền nhanh chóng đóng sầm cửa. Đến lâu sau họ mới hoàn hồn rồi ôm bụng cười nức trời. Lần đầu tiên bọn họ bắt gặp được vị thủ lĩnh lạnh lùng bá đạo của mình bị một cô gái làm cho quay cuồng. Cũng lần đầu tiên trong đời thấy được có đứa con gái không biết đến hình tượng, cười đến mức nước bọt bắn ra nhiều như thế.
Đúng là chỉ có Minh An mới có thể làm những chuyện mà chẳng ai làm được!
Âu Dương Quân đá tung cửa phòng An rồi ném cô lên giường.
Anh cúi đầu nhìn cổ của mình, lại nhăn nhó nhìn cô.
- Cô có phải con gái không vậy hả? Làm gì có đứa con gái nào như cô chứ?
Kẻ nằm trên giường vẫn không chịu yên, cô lăn qua lăn lại quấn lấy cái chăn mỏng rồi đứng dậy nhảy tưng tưng, ánh mắt bao phủ một tầng mơ màng.
- Anh có muốn nghe hát không? Tôi sẽ hát cho anh nghe, lá la la...
Chưa kịp thể hiện tài năng ca sĩ, cô đã bị người nào đó kéo mạnh nên mất đà ngã xuống. Nhưng thật kì lạ là cô không hề thấy đau.
Minh An cố mở mắt ra xem tại sao bị ngã mà không có cảm giác gì nhưng mi mắt nặng trĩu, cố gắng cũng không thể giương lên.
Cô nằm yên không thèm quan tâm nữa vì cảm giác như thế này thật ấm áp và dễ chịu. Bên tai nghe có tiếng nói nhưng không thể nhận ra ai đang nói và đang nói gì, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
- Ngủ đi, đừng quậy nữa!
Âu Dương Quân nhỏ giọng ôm chặt cô ngồi trên giường, tay vuốt nhẹ mái tóc mềm.
Bây giờ cô đã ngủ say, nằm yên như con mèo con ngoan ngoãn. Hai má cô hồng phơn như hai quả đào khiến anh không kiềm được đặt một nụ hôn lên đó.
- Em thật biết cách làm tôi đau đầu!
Nhìn cô gái đang nằm trong lòng, tim anh không còn chịu nghe lời mà lỗi mất vài nhịp.
( một nhịp thôi a ạ vài nhịp ૮ɦếƭ lâu oy )
Anh không biết từ bao giờ mà cô lại có uy lực đối với trái tim mình đến vậy. Cô bảo cô không thích sự lạnh lùng của anh, anh cũng không thích nó. Anh vốn cũng là con người đầy vui vẻ hay cười. Nhưng trong môi trường tranh đấu của anh, nó lại là điều không cần thiết.
- Vậy thì tôi sẽ gỡ sự lạnh lùng đó xuống, chỉ với mình em thôi nhé!
Giọng nói nhẹ thoảng qua như cơn gió, nhỏ tới mức anh không chắc rằng anh đã nói ra.
---------
Vũ vỗ nhẹ vào vai Minh An đang ngồi thẫn thờ ở đại sảnh, đưa đến trước mặt cô một chiếc túi.
- Cô mang cái này đến công ty đi! Hàn gọi về bảo mang đến cho anh Quân, hôm nay có buổi họp quan trọng nhưng quên mang theo tập tài liệu này. Bây giờ tôi có việc cần xử lí nên cô mang đến đi.
Minh an cầm lấy chiếc túi, nhìn Vũ khổ sở:
- Tôi phải mang đến cho Âu Dương Quân sao?
- Đằng nào cô trốn cũng không thoát đâu!
Vũ khoái trá cười rồi nhìn cô với vẻ thông cảm, vỗ vỗ vai cô rồi rời đi.
Thật là cô phải đi gặp anh ta hôm nay ư?
Tại sao tối qua cô lại uống say đến mức ấy chứ?
An vò đầu, thầm kêu khổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc