Đôi Cánh Mang Tên Anh - Chương 07

Tác giả: Yun_Coi

- A A A...
Hai giờ sáng, Minh An kéo chăn phủ qua đầu. Dù đã đếm đến con cừu thứ n mà cô vẫn không thể chợp mắt.
- Ác quỷ, ác quỷ, hắn ta đúng là ác quỷ mà!
Cô bực mình ngồi bật dậy.
Cả buổi tối, nụ cười tà mị đầy vẻ nam tính đó cứ quẩn quanh trong đầu cô, nụ cười lúc anh nói đã bẻ đôi cánh của cô.
- Chặt, chặt cái đầu anh. Không có cánh thì tôi đi bộ, nhất định tôi sẽ thoát được.
Cô vò vò cái gối tội nghiệp rồi ném nó đến một góc tường. Cô mạnh mẽ nằm xuống giường, lại kéo chăn phủ lên mặt.
Sáng sớm, vừa thấy cô bước xuống sảnh, Phong cười ngặt.
- Minh An, cô định đầu quân vào đoàn xiếc đấy à? Gấu trúc thời nay thuộc loại hàng hiếm đấy. Không chừng còn được người ta mang về viện nghiên cứu. Ha ha...
Hàn và Vũ cũng quay lại chiêm ngưỡng động vật quý hiếm mà Phong vừa nói, không tránh khỏi ôm bụng cười.
Vũ hùa theo:
- Hay đây là cách make up mới của mùa này? Cậu nói phải không, Hàn!
Kẻ kiệm lời nhất cũng lên tiếng bình luận về tác phẩm nghệ thuật sống trước mặt:
- Thịt hun khói.
Hàn đúng là Hàn, đã nói là khiến người khác điêu đứng. Cả bọn lại được phen cười rầm rộ.
- Có anh mới là thịt hun khói, cả nhà các anh đều là thịt hun khói.
Minh An giận nóng cả người gầm lên, luôn tiện âm thầm hỏi thăm gia đình mười đời nhà họ Âu Dương. Họ đáng được hỏi thăm vì đã sinh ra tên ác nhân hại người này, khiến cô ban ngày gặp nguy hiểm, ban đêm mất ngủ đến mức hai mắt thâm quầng, bây giờ còn bị mấy tên này trêu chọc.
Cô hậm hực định quay lại phòng thì Âu Dương Quân bước xuống. Cô tặng anh một ánh mắt sắc hơn dao, chỉ hận không thể một phát xóa bỏ nụ cười mỉm trên mặt anh lúc này.
- Cười, cười cái gì chứ? Chưa bao giờ thấy mỹ nhân sao?
Cô bỏ về phòng, không quên khuyến mãi thêm cho anh một cú đá vào chân.
Anh cười khoái trá nhìn theo hướng cô. Bây giờ gan của cô cũng lớn lắm, dám đá cả anh, lúc nào đó anh phải dạy dỗ lại phép tắc cho cô mới được.
- Ha ha, thật là buồn cười mà!
Vũ vẫn chưa kiềm chế được cười vật vã. Không khí buổi sáng nhờ vậy mà trở nên thoải mái hơn.
Minh An soi mình trong gương, lấy tay sờ sờ vầng mắt quầng thâm.
Âu Dương Quân cùng Hàn đã đến công ty, hình như có cuộc họp quan trọng nào đấy. Phong và Vũ cũng mỗi người một việc.
Vì đôi mắt gấu trúc này nên hôm nay cô xem như được nghỉ phép. Cô xoay người tránh đau lòng khi nhìn gương mặt mình rồi nằm xuống giường bỏ mặt tất cả mà đánh một giấc.
Khi Minh An thức dậy đã là trời chiều. Ánh nắng vàng ấm áp còn sót lại của một buổi chiều cuối đông nhảy múa trên mi mắt cô.
Cô chưa quen sáng nên nheo nheo mắt nhìn đồng hồ. Ngủ cả một ngày nên bây giờ bụng cô lên tiếng biểu tình. Nhưng giờ này chắc nhà bếp vẫn chưa có cơm tối.
Cô điệu bộ của con mèo lười nhác vươn thở, ngáp dài rồi đẩy chăn sang một bên đi thẳng vào nhà tắm. Sau một giấc ngủ say, vết quầng thâm trên mắt đã mờ hẳn. Minh An khoác chiếc áo da ấm sực vào người rồi quyết định ra ngoài ăn.
Giờ tan tầm, xe cộ tấp nập nên đường bị tắc ùn thành một dải dài ngoằng.
Minh An nhăn nhó, cứ thế này thì chưa đến quán ăn, bụng cô đã dính cả vào lưng.
Cô trả tiền taxi và dứt khoác thân chinh đi bộ.
Tia nắng cuối cùng của ngày đã tắt nhường chỗ cho màn đêm bắt đầu ùa về. Những cơn gió ập đến khiến cô lạnh buốt co người dưới lớp áo. Những bông hoa ngũ sắc trong công viên biểu hiện ủ rủ chống lại cái rét, cây cối cũng trơ trụi chẳng còn chiếc lá. Không gian ngập tràn sắc xám lạnh lẽo.
Minh An thất thần nhìn cảnh vật mà không phát hiện rằng đằng sau có người đi theo.
Vốn là người yêu tiền nên cô vào một quán bình dân gọi đồ ăn. Thức ăn ở đây vừa sạch sẽ vừa rẻ, lại còn nhiều. Thấy và chủ mang thức ăn đến, miệng cô đã muốn cười ngoác đến tai. ( sạch đc k má )
Chẳng thể so được với mấy con tôm hùm trong nhà hàng lớn nhưng với con dễ nuôi như cô thì nhiêu đây đã quá đủ. Sau một hồi ngấu nghiến, cô xoa xoa cái bụng đã căng tròn, thanh toán tiền rồi vui vẻ dạo bộ.
Trên đường vắng tanh, cô bây giờ mới phát giác mình bị theo dõi.
Tuy nhiên, cô vẫn bình thản đi bộ, giọng điệu mang tính an ủi.
- Thật ngại quá, tôi đã không biết các người đi theo từ sớm. Nếu biết thì lúc nãy đã mời các người vào cùng dùng bữa rồi. Trời lạnh thế này mà đứng bên ngoài nhìn người khác ăn quả thật khó chịu!
Mấy tên đi theo biết mình đã bị phát hiện thì nhảy bổ ra chặn đường cô.
Cô đứng yên đưa mắt linh động nhìn xung quanh, chỉ có bốn tên.
- Tôi có thể giúp gì cho các anh?
Minh An vẫn giữ bộ dạng bình thản.
- Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi!
Một tên nữa từ đâu xuất hiện.
- Anh cứ nói!
Tên đó tiến lại gần nhưng hắn đứng ngược ánh sáng đèn đường nên cô không nhìn rõ mặt.
- Nghe nói cô là người phụ nữ của Âu Dương Quân?
Cô cười lớn tiếng như thể đang được nghe kể chuyện cười.
- Tôi không biết là anh nghe ai nói nhưng tôi nghĩ là anh bị lừa rồi. Chẳng lẽ kẻ nói với anh điều này không nói rằng Âu Dương Quân là người lạnh lùng ở mức độ nào sao?
Tên đó nghe vậy thì im lặng, hắn đương nhiên biết điều đó. Nhưng gần đây có tin đồn rằng bên cạnh Âu Dương Quân xuất hiện một đứa con gái, dù sao thì đây có thể là điểm yếu của anh ta nên không thể bỏ qua.
- Nếu các anh muốn bắt tôi để uy hiếp anh ta thì quả là sai lầm rồi.
Cô nhẹ nhàng quay lưng định chuồn lẹ nhưng bị cánh tay tên đó cản lại.
- Có uy hiếp được hay không thì phải thử mới biết. Đưa cô ta đi!
Hắn quay qua nói với bọn đàn em, bọn chúng liền xông lên. Minh An một chọi bốn xử đẹp, lại quay qua đối phó với tên vừa nói chuyện với cô. Hắn có vẻ là kẻ có khả năng nhất trong cả bọn.
Hắn cười:
- Âu Dương Quân đúng là kẻ đáng nể, ngay cả người phụ nữ của hắn cũng là hàng cực phẩm. Bọn ta đã đánh giá thấp cô.
Minh An một cước đá vào bả vai hắn, lên tiếng phản bác:
- Đã bảo là tôi không phải! Tôi chỉ là thuộc hạ của anh ta thôi, mà bên cạnh anh ta có bao nhiêu là thuộc hạ chứ, sao lại cứ nhằm vào tôi?
Tình hình nếu tiếp tục sẽ không có lợi cho cô nên nhân lúc hắn lùi lại tránh cú đá của mình, cô thu chân nhanh chóng quay người chạy. Ba mươi sáu kế ( hay 72 kế ý nhờ ) vẫn là tẩu vi thượng sách. Phía sau, hắn hô hoán bọn đàn em đang nằm bẹp giữa đường đuổi theo.
Thật là người tính không bằng trời tính, trên con đường vắng tanh cô lại bắt gặp một đám trẻ con đứng tụ tập chơi giữa đường.
Cô sợ bọn phía sau nếu chạy đến đây sẽ làm bị thương mấy đứa trẻ này nên chạy vòng sang đường khác. Nghe thấy tiếng bước chân của bọn đuổi theo đã đến gần, cô liền tăng tốc, phát huy khả năng chạy tốc độ của mình.
Chạy được một đoạn, cô đột nhiên dừng lại.
Ngõ cụt!
Không biết hôm nay cô bước chân trái hay chân phải ra khỏi cửa mà gặp vận đến thế. Đang định quay lại chạy theo hướng khác thì đã thấy bọn đuổi theo hổn hển thở dốc đứng chặn đường lui.
Cô bị bao vây bốn phía.
Sau vài giây lấy lại hơi thở, tên đứng đầu tiến tới ra chiêu hòng tóm lấy cô.
Cô xoay người, bắt trúng tay hắn. Vừa lúc đó, gương mặt hắn biến đổi sang vẻ sợ hãi:
- Âu... Âu Dương Quân!
Cô thả lỏng lực ở cánh tay, quay đầu nhìn.
Nhưng...
Chỉ là con đường nhỏ vắng tanh đầy gió không bóng người.
Hắn lừa cô!
Vừa phát hiện mình bị lừa, Minh An nhanh chóng xoay người lại đã bị hắn nhân cơ hội lật ngược tình thế.
- Hừ, chỉ nghe đến tên đã ngay lập tức nhìn theo, còn nói không phải người của Âu Dương Quân!
Nghe giọng điệu mỉa mai của hắn, cô không khỏi tức giận, định mạnh tay hơn đã bị hắn chụp thuốc mê lên mũi. Cô nhanh chóng hất cánh tay cầm chiếc khăn tẩm thuốc của hắn ra nhưng hơi thuốc đã xộc đến trung ương thần kinh.
Thật buồn ngủ!
Tay chân cô mềm nhũn không còn lực, chỉ muốn ngã xuống. Cô cuộn tròn bàn tay, muốn dùng móng tay *** vào lòng bàn tay để lấy lại tỉnh táo. Nhưng sức không còn đủ mạnh, liền ngã xuống mặt đường lạnh lẽo.
---------
Cùng thời điểm đó tại căn biệt thự rộng lớn của Âu Dương Quân, gương mặt vốn băng lạnh nay còn tăng thêm vài phần u ám khiến ai cũng cẩn trọng nhất cử nhất động.
- Này, Minh An, cô đang ở đâu mau trả lời đi!
Trong sảnh, Phong đi đi lại lại, liên lạc với Minh An thông qua thiết bị liên lạc trên tai nhưng không hề có tín hiệu. Gọi qua di động thì phát hiện cô để nó ở nhà.
- Dùng thiết bị định vị tìm cô ta.
Câu nói mang hơi lạnh của Âu Dương Quân khiến mọi người nổi cả da gà.
Hàn mở máy tính rồi thao tác trên đó. Thiết bị liên lạc trên tai mỗi người có gắn chip định vị, thế nên không cần nhiều thời gian, Hàn đã tìm ra địa điểm. Tuy nhiên, khi cho người đến đó thì chỉ thấy nó nằm một mình bên góc đường vắng. Phong nhặt lên quan sát một hồi rồi báo về cho Âu Dương Quân.
- Anh Quân, cô ta làm rơi nó bên đường. Qua quan sát, có lẽ cô ta đã ẩu đả với ai đó. Theo tìm hiểu một đám trẻ gần đó thì biết cách đây không lâu có một cô gái chạy rất nhanh đến chỗ bọn nó đang chơi rồi lại chạy ngược vòng sang đường khác. Sau khi cô ta chạy đi thì có bốn năm người đàn ông đuổi theo...
Nhận được tin từ Phong, Âu Dương Quân đứng dậy, đôi mày dài nhíu lại. Không ai đoán được là anh đang suy nghĩ hay lo lắng.
Đột nhiên anh lên tiếng:
- Trần An, liên lạc với ông ta!
- Trần An? Là người đại diện hôm nay trong cuộc đấu thầu không kí được hợp đồng với chúng ta sao?
Hàn ngạc nhiên.
Nhìn thấy Âu Dương Quân không trả lời tức là xác nhận, anh liền thực hiện cuộc gọi, đồng thời chuyển chế độ loa ngoài.
Đại sảnh rộng im phắc, chỉ có tiếng chờ của điện thoại vang lên từng hồi.
Sau vài hồi chuông thì bên kia nhấc máy, truyền đến một tràng cười nhẹ.
“Chủ tịch Âu, anh đã suy nghĩ rồi à? Chuyện hợp đồng... ”
- Người đâu?
Lời của Âu Dương Quân lạnh ngắt cắt ngang lời của người tên Trần An bên kia điện thoại.
“Ha ha... Chủ tịch Âu quả nhiên tinh tường, không ngờ người mới đưa đến đây không lâu đã bị phát hiện. Tốt thôi, tôi cũng định gọi cho anh. Chúng ta sẽ gặp mặt để bàn bạc lại chứ? ”
Nụ cười nửa miệng vẽ nên trên mặt sự xem thường của anh đối với lời nói của Trần An.
- Ông đang uy hiếp tôi bằng cách ấu trĩ này?
Đầu dây bên kia im lặng.
Anh lại tiếp:
- Ông nghĩ trong tay ông đang cầm con bài nào mà lại dám đặt cược lớn như thế ? Hay để rồi công khai đối đầu và chấp nhận hậu quả?
Lời nói mạnh mẽ cùng một loạt câu hỏi anh đưa ra khiến ông ta dao động.
Ông ta thật cũng không biết tại sao mình lại cả gan làm chuyện này, bắt cóc người của Âu Dương Quân xưa nay chưa ai dám. Nhưng hợp đồng này rất quan trọng đối với ông ta, nếu không kí được thì công ty ông ta sẽ tuột dốc không phanh.
Dù sao đã đâm lao thì theo lao, phải thử tìm vận may trong lần này.
“Tôi sẽ đợi đến sáng mai. Nếu chủ tịch Âu vẫn không suy nghĩ lại thì tôi đằng nào cũng ૮ɦếƭ, tôi sẽ kéo thêm cô ta xuống dưới đó làm bạn.”
- Vậy trên đường xuống đó, thuộc hạ của tôi nhờ ông chăm sóc rồi!
“Anh...”
“Pip...pip...pip...”
Không đợi ông ta nói hết, Âu Dương Quân thẳng tay tắt máy rồi quay sang phân phó với Vũ.
- Cho dù lật tung cả thành phố cũng phải tìm ra cô ta trước khi trời sáng.
Vũ gật đầu rồi gọi người bắt đầu kế hoạch tìm người trong đêm.
---------
Hết tác dụng của thuốc, Minh An tỉnh dần.
Cô cựa quậy thì phát hiện hai tay đang bị trói ra đằng sau và buộc vào ghế. Cô lắc đầu thật mạnh để lấy lại tỉnh táo.
Sau khi bị bọn chúng cho ngửi phải thuốc mê, cô bất tỉnh rồi bị đưa đến căn phòng này. Cạnh cô bây giờ có hai tên canh gác, khi thấy cô tỉnh thì có một kẻ chạy đi, có lẽ là báo tin.
Cô nhìn quanh. Căn phòng chỉ cỡ ba chục mét vuông được chiếu sáng bởi ngọn đèn vàng lu mờ. Xung quanh tường rêu nổi dày từng vạt, hẳn là một căn nhà bỏ hoang.
Cô bắt đầu suy nghĩ về lí do mình bị bắt. Nếu không phải nguồn gốc liên quan đến Âu Dương Quân thì cô không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Cô thầm rủa anh cả chục lần.
Không biết kiếp trước có phải cô nợ gì anh không mà từ khi gặp anh, cô không ngày nào yên ổn.
Cô vẫn đang thất thần thì cánh cửa cũ kĩ kêu kẽo kẹt, một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi bước vào, đằng sau có vài tên đi theo.
- Tôi không có người thân giàu có hay làm quan chức nên chắc không thể giúp được gì cho ngài rồi!
Trần An chưa kịp mở lời đã bị cô chặn họng.
Nhìn nụ cười mang phần rạng rỡ không có lấy nét sợ hãi nào của cô trong hoàn cảnh này khiến ông ta không khỏi ngạc nhiên.
Lúc sau, ông ta mới định thần xác định mình phải làm gì.
- Cô là gì của Âu Dương Quân?
- Tôi sao? Tôi chẳng là gì với anh ta cả, đơn giản chỉ là anh ta trả lương thì tôi theo thôi.
Cô là người thông minh, nhìn qua đã biết biết tên này dùng mình để trao đổi với Âu Dương Quân điều gì đó. Đừng nói bây giờ cô đúng thật không là gì với anh ta mà cho dù có là gì thì cô cũng không ngốc mà thừa nhận. Không biết tên này đòi hỏi điều gì nhưng theo cô biết về Quân thì hẳn là anh không bao giờ chấp nhận bị uy hiếp.
Nếu thế thì cái mạng nhỏ của cô tiêu rồi, phải tự cứu bản thân thôi.
- Không phải ông nghĩ bắt tôi thì ông có thể đạt được mục đích đấy chứ! Bên cạnh anh ta thiếu gì thuộc hạ và nhân viên, sao ông có thể tùy ý bắt một người như tôi làm con tin. Thiếu đi một người đối với anh ta thì không là gì cả đâu.
Thấy ông ta có vẻ hoang mang, Minh An lại bồi thêm.
- Hơn nữa, ông không nghe người ta nói gì sao? Âu Dương Quân là một tên máu lạnh, còn là một đại ca xã hội đen ẩn mình, anh ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Vì vậy, anh ta nhất định sẽ sử dụng nhiều thủ đoạn khiến kẻ uy hiếp anh ta sống không bằng ૮ɦếƭ.
Nhận thấy dường như người trước mặt đã bị những lời mình nói làm cho xoàng óc, Minh An nhẹ giọng:
- Hay là thế này, ông thả tôi ra, tôi sẽ về nói với Âu Dương Quân đây chỉ là hiểu lầm. Mọi việc cứ từ từ giải quyết, không cần ép nhau đên bước đường cùng.
Ông ta tức giận, trừng mắt nhìn cô:
- Hừ, không có chuyện dễ thế đâu! Ta đã cưỡi lên lưng cọp rồi không thể xuống được nữa. Nếu hắn ta không chịu điều kiện của ta thì cô sẽ không thấy mặt trời nữa.
Nói xong, Trần An quay lại bảo bọn đàn em:
- Mau, cho cô ta thuốc mê đi.
Đã biết Âu Dương Quân là cọp sao còn dám leo lên để bây giờ kéo cô vạ lây.
Minh An thầm mắng lão già trước mặt là đồ ngốc.
Khi bọn tay chân của ông ta đến gần, cô thẳng chân đá vào hạ bộ tên đi trước đang cầm khăn tẩm thuốc khiến hắn lăn quay xuống đất. Cô đứng dậy mang theo chiếc ghế bị cột vào tay.
- Thật chẳng trách loại người như các ông không thể thắng nổi Âu Dương Quân! Đã trói người thì phải trói cả tay lẫn chân, chỉ trói tay thôi lại còn buộc vào ghế chân ngắn, thật là, cái này cũng cần phải dạy nữa sao?
Tên Trần An há hốc mồm nhìn cô lần lượt dùng chân đá ngã người của hắn. Sau lưng cô là chiếc ghế nên chỉ cần cô xoay người, những kẻ ở gần đều bị chân ghế đánh vào tay, bụng, ***...
Nhưng vẫn là người tính không bằng trời tính, từ bên ngoài xuất hiện thêm rất nhiều người của bọn chúng.
Cô cứ nghĩ là chỉ có vài tên giặc cỏ ở trong này nên mới sớm như vậy ra tay, biết đông như thế thì cô đã không manh động.
Vậy là cuối cùng cô vẫn bị bắt lại và cho ngửi thuốc mê.
Lần này thì để giữ cho mình tỉnh táo hơn, cô cố hạn chế hít thở khi bị chiếc khăn bịt chặt vào mũi. Mặt khác lại dùng răng cắn vào lưỡi cho đến khi có vị tanh của máu lan trong khoang miệng.
Khi đầu óc vẫn chưa mụ mị đi vì thuốc, cô thắc mắc vì sao ở đây lại đông người như thế. Nếu canh giữ cô thì không cần phải đến mức đó.
Hay là... bọn chúng hẹn Âu Dương Quân đến đây?
Tuy phần lí trí còn sót lại nhắc nhở cô rằng anh là người vô tình, sẽ không vì cô mà thỏa hiệp, nhưng sâu trong lòng cô vẫn mong anh xuất hiện.
Âu Dương Quân, anh có đến không?
Trước khi cô hoàn toàn lịm đi thì bỗng nghe thấy có tiếng va chạm thật mạnh phát ra từ phía cửa. Cánh cửa sắt vốn bị thời gian bào mòn lại chịu một lực lớn khiến nó gãy đôi và bật ra khỏi bản lề.
Trong vô thức cô nghe thấy có tiếng người gọi mình nhưng không đủ khả năng phân tích xem giọng nói là của ai. Cô muốn mở mắt nhưng đôi mắt như có tảng đá nặng đè lên, không chịu dịch chuyển. Đôi tai cô cố gắng lắm mới lọt được một câu nói làm rung màn nhĩ. Một giọng nói quyện theo chất lạnh như băng ngàn năm trên núi.
- Đằng nào cũng ૮ɦếƭ ư? Vậy sao không dùng cái đầu đó để suy nghĩ xem nên ૮ɦếƭ theo cách nào cho nhẹ nhàng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc