Đôi Cánh Mang Tên Anh - Chương 02

Tác giả: Yun_Coi

Ánh nắng buổi sớm bám nhẹ lên những cánh hoa trong vườn, mang đến cho chúng một sức sống mới. Bãi cỏ xanh mướt ướt đẫm sương, long lanh, trong suốt như những hạt pha lê. Trên tán cây gần đó, mấy con chim thi nhau bắt sâu, chốc chốc lại cất tiếng gọi nhau lanh lảnh.
Minh An cố gắng vươn dậy khỏi đống chăn ấm. Cô sang xứ sở sương mù này cũng đã một tuần, cũng thích nghi hơn với khí hậu lạnh giá. Mấy hôm trước cô lại vừa tìm một công việc mới, công việc sáng nay của cô là... giao báo.
Cô đang sống trong một căn nhà của người bạn mà cô quen trong chuyến đi Pháp lần trước. Hai người trò chuyện rồi làm thân, đến giờ vẫn giữ liên lạc.
Trong nhà bây giờ ngoài người giúp việc ra cũng chẳng có ai. Bạn cô là người mẫu của một công ty lớn nào đó, bên cạnh việc làm người mẫu thì thường xuyên đào tạo các người mới khác, công việc bận rộn nên ít khi gặp mặt.
Minh An bước xuống cầu thang, mỉm cười và chào bà giúp việc bằng tiếng bản địa. Cô quấn thêm khăn len rồi bước ra cửa. Đưa ánh mắt do dự về chiếc Audi trong vườn, cô khẽ cười vì ý nghĩ thoáng qua trong đầu:
- Chẳng lẽ giao báo bằng ô tô?
Cô nhanh chóng xua đi ý nghĩ leo lên chiếc xe ấm áp rồi vào góc vườn dắt chiếc xe đạp.
Nắng đã chếch lên một góc lớn hơn nhưng vẫn không thể xua đi cái lạnh. Đáng lẽ giờ này cô nên cuộn tròn trong chăn mới phải. Mà nếu thế, hôm nay cô sẽ không được đếm tiền, thiếu đi cái cảm giác vuốt lên những tờ đô phẳng phiu sẽ thật khó chịu. Nghĩ thế, Minh An lại nở nụ cười tươi, quăng tờ báo vào một căn nhà rồi tăng tốc cùng chiếc xe đạp.
Xong công việc, Minh An về nhà, vùi người vào trong đống chăn dày, quyết định ngủ bù cho phần của buổi sáng.
Khi tỉnh dậy, trời đã xế chiều. Cô sờ cái bụng đã phẳng lì như muốn dán chặt vào lưng, gấp chăn lại rồi xuống nhà dưới.
- Cô có muốn dùng bữa không? Tôi dọn cho cô nhé!
Vừa thấy cô ở cầu thang, bà giúp việc đã lên tiếng kèm theo nụ cười thân thiện.
- Ôi, bà thật tâm lí quá! Làm phiền bà!
Sau bữa ăn, cô vào phòng xem vài quyển tạp chí nhưng không hứng thú, tiện tay ném lên bàn. Cũng đã ngủ cả một ngày nên dù muốn cũng không thể nào nhắm mắt nữa. Cô đứng dậy lấy chiếc chìa khóa trên bàn và quyết định dạo một vòng quanh thành phố. Cô xuống cầu thang, nhắn với bà giúp việc:
- Cháu đi dạo, nếu về trễ thì bà đừng chờ cửa nhé!
Luân Đôn về đêm thật tuyệt. Ánh đèn sáng khắp nơi với những tòa cao ốc chọc trời. Bên cạnh đó là những công trình hiện đại. Tuy nhiên nơi đây vẫn giữ cho mình được vẻ đẹp cổ kính lâu đời. Minh An lướt qua cầu Tháp Luân Đôn, đi dọc bờ sông. Cô dừng xe, hạ cửa kính, mắt hướng về dòng sông phía trước. Những màu sắc lung linh phản chiếu từ đèn hai bên tạo cho con sông một vẻ huyền ảo như trong những câu chuyện cổ tích.
Đang ngắm cảnh đến thất thần, cô cảm nhận có một luồng khí ập đến nên nhanh chóng quay đầu. Nhưng chưa kịp, cô đã bị vật gì đó gí vào thái dương, lạnh buốt như muốn xuyên thẳng qua đầu cùng trái tim đang chệch một nhịp của cô. Cô liếc sang gương chiếu hậu, chỉ thấy một thân người màu đen, dáng cao lớn, không nhìn được mặt.
- Mở ra!
Câu nói lạnh lẽo vang lên trong không gian lạnh giá. Minh An mở cửa xe. Mặc dù lâm vào tình trạng bị người ta uy Hi*p bằng súng nhưng trên khuôn mặt cô không tìm thấy sự sợ hãi nào. Cô biết đây là những lúc cần bình tĩnh nhất.
- Tôi có thể giúp gì?
- Phố Oxford.
Minh An khởi động xe, chiếc Audi lao đi trên đường phố Luân Đôn. Cửa xe đã được đóng kín, cô điều chỉnh điều hòa nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh. Trong xe không bật đèn, Minh An không thể nhìn được gương mặt người phía sau. Tuy nhiên, ở anh ta phát ra những tia lạnh lẽo. Cô cất tiếng để xua đi cái lạnh đang bủa vây mình:
- Thật vui khi có thể gặp đồng hương ở đất nước xa lạ này!
Phía sau không có tiếng đáp trả. Cô cũng biết tình hình, im lặng không nói thêm.
- Cô nhận ra?
Tiếng nói đột nhiên phát ra làm cô mất tập trung chệch tay lái. Mất hai giây Minh An mới nhận ra đó là câu hỏi cho câu nói trước đó của mình. Cô cười:
- Vâng! Tôi có thể phân biệt được các tiếng nói ở những vùng khác nhau. Giọng anh mang đặc trưng của người phương đông. Tôi đoán đúng chứ?
Phía sau lại im lặng.
Minh An cố gắng gợi chuyện, hi vọng biết được điều gì đó của con người bí ẩn đột nhiên xuất hiện này, nó sẽ tốt hơn cho việc đối phó và thoát thân của cô. Cô lại cười:
- Anh không thấy ngạc nhiên sao?
Vài giây sau mới có tiếng nói đáp lại.
- Có ngạc nhiên hơn việc một nhân viên bưu chính có thể sở chiếc xe với giá vài tỉ ngay khi đi du lịch không? Hay là việc mọi thông tin cá nhân bị xóa một cách ngoạn mục?
Giọng nói bình thản đến vô cùng nhưng lại như cơn bão tuyết mạnh mẽ quét qua đầu cô, khiến cô toàn thân nổi gai ốc. Tuy không thấy nhưng cô có thể hình dung được nụ cười nửa miệng ở đằng sau. Khuôn miệng đó lại khẽ mở, chính là đáp án mà cô đang thắc mắc.
- Giọng nói.
Không xong rồi, gặp quỷ rồi! Minh An thầm hét lên trong đầu.
Sao anh ta có thể biết trong đầu cô nghĩ gì chứ?
Lúc đó cô đã cố gắng cụp chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp nhất rồi thế mà vẫn bị phát hiện qua giọng nói. Hôm đó, từ khi cô bước vào phòng, anh ta không hề nói một câu nào nên cô không nhận ra giọng anh ta ngay từ đầu.
Phải trách ông trời sắp đặt quá khéo hay rủa bản thân cô đã nhiều chuyện, không lên tiếng thì đã không có chuyện rồi. Im lặng thì ông trời còn thương xót giúp che mắt anh ta, thấy cô đáng thương mà cho con đường sống. Còn bây giờ thì hết rồi, hết thật rồi...
- Lúc đầu chỉ là nghi ngờ, nhưng nhìn biểu hiện bây giờ của cô...
Câu nói lấp lửng của anh như lấp lửng đẩy cô vào cửa địa ngục. Đã đoán biết sẽ bị truy tìm và trốn sang đây rồi mà vẫn bị tóm là sao? Toàn thân cô bất giác run nhẹ. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nghĩ cách trốn thoát.
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện chiếc Caddillac đen chạy song song. Minh An đạp ga, tăng tốc vượt lên. Nhưng tay nghề lái xe của cô không cao, cũng là kĩ thuật của chiếc xe đó đạt đỉnh, luôn luôn giữ được tốc độ và khoảng cách với cô. Ắt hẳn là đồng bọn của tên đằng sau rồi! Cô thầm than.
Trong giây lát, mắt cô sáng lên.
Phía trước là đường giao nhau, đèn giao thông đã chuyển màu, báo chuẩn bị dừng lại.
Minh An cho xe đi chậm, chiếc xe bên cạnh cũng giảm tốc.
Khi đèn chuyển sang màu đỏ, cô đột ngột đạp mạnh ga. Chiếc xe vừa lao lên đã bị một chiếc taxi chạy ngang đâm vào. Minh An nhân lúc đó, bằng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe, lộn một vòng trên mặt đường , nhảy qua nấp sau chiếc xe con bên phải đi cùng chiều vừa dừng lại, tránh cho tên sau lưng cô nổi điên nổ súng. Sau đó, cô nhanh chóng chạy lẫn vào dòng người đi bộ.
Đằng sau, bốn tên trên chiếc Caddillac vội vã chạy đến xe của cô. Tên trong xe bước ra, cất khẩu súng vào áo. Anh vốn định nhắm vào chân Minh An, không ngờ thân thủ cô lại nhanh nhẹn đến thế.
- Anh Quân, anh không sao chứ?- Người lên tiếng là Phong.
- Đuổi theo!
Anh ra lệnh.
- Vâng!- Ba tên còn lại đuổi theo hướng Minh An vừa thoát.
Phong gọi người đến xử lí vụ lộn xộn trên đường rồi lên xe phóng đi.
Trên xe...
- Anh Quân, cô ta là ai?
Phong nhìn người ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.
- Là con bé đó.
Phong quay sang, trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên.
- Là đứa mang bom hôm đó sao? Cô ta thật không tầm thường, thoát khỏi sự truy lùng của chúng ta một cách dễ dàng!- Anh quay lại, tập trung lái xe- À, Hàn vừa gọi báo rằng tên Billy mời anh đến dự buổi tiệc mừng ông ta giành được công ty bất động sản A, công ty mà ông ta đã bỏ không biết bao công sức, cũng là công ty chúng ta đang có dự định thâu tóm. Anh có đi không?
Anh hạ cửa kính để gió lạnh ùa vào.
- Tôi sẽ đi.
---------
Sau khi cắt đuôi được mấy tên đuổi theo, Minh An bắt taxi về nhà đã là nửa đêm, trời càng rét hơn.
Cô nhìn cánh cổng đã khóa, thầm than khẽ.
Bỗng cô nắm lấy một thanh cửa, đạp tường nhảy vào trong sân. Động tác thực hiện nhanh và thuần thục như những cảnh đột kích trên phim truyền hình. Minh An đáp đất nhẹ nhàng, lại chạy nhanh lấy đà, bám vào những dây leo trên tường, tung mình với đến cửa sổ phòng tầng hai. Cô vào phòng, đóng chặt cửa sổ.
Bây giờ cô mới thở phào, thả người trên chiếc giường mềm mại.
- Tên đó sao cứ như quỷ vậy! Ông trời à, rốt cuộc con đã làm việc gì nên tội chứ?
Nói xong cô vùi mặt vào chăn.
Đã bị bọn chúng phát hiện, chắc chắn sẽ lại bị chúng truy tìm. Lần trước cô đã bỏ trốn nhanh chóng, lần này hẳn chúng nghĩ rằng cô nhất định rời khỏi đây mà chực sẵn ở sân bay. Tốt nhất là cô cứ nên án binh bất động mà ở lại, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Không tìm thấy cô ở sân bay, có thể chúng sẽ tìm cô ở các thành phố khác trên Anh quốc này.
Cứ mặc cho chúng tìm, chỉ cần cô ẩn thân cẩn thận, cô không tin bọn chúng có thể tìm được.
Hài lòng với phương án đưa ra, Minh An xoay người chỉnh lại tư thế, kéo lại chăn rồi ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc