Độc Y Xấu Phi - Chương 54

Tác giả: Chá Mễ Thố

Hạng Quân Vãn yêu cầu rất đơn giản, khiến Phượng Cửu cùng nàng, đem Hạng Trị Chung xem như cha ruột mà hiếu kính. Đề nghị này vừa nói ra, liền được Phượng Cửu hai tay tán thành.
“Nhạc phụ tân tân khổ khổ đem ngươi nuôi lớn, hiếu kính ông là phải. Huống chi ông hi sinh cho nàng nhiều như vậy, chúng ta tự nhiên là phải đối xử thật tốt với ông!”
Phượng Cửu nói như vậy, Hạng Quân Vãn nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của Phượng Cửu, “Phượng Cửu, thân thế của ta, chàng hẳn là biết trước đi ——”
Đêm đó, Phượng Cửu thấy được dung mạo chân thực của nàng, nếu hắn không đi tra thân thế của nàng, Hạng Quân Vãn nghĩ đây không phải là phong cách của Phượng Cửu. Với bản lĩnh của Phượng Cửu, có thể ở hoàng cung Thương Nguyệt quốc hãm hại hai tỷ muội Hạng Quân Mỹ và Hạng Quân Nhu, việc này vậy cũng có khả năng điều tra ra.
Quả nhiên, nghe Hạng Quân Vãn nói, Phượng Cửu cười gật đầu vuốt vuốt mũi, “Ừ. Không nghĩ qua là tra được một sự tình năm đó, ta không nghĩ tới nhạc phụ là người trung nghĩa như vậy. Là một người đáng giá kính nể!”
“Xem ra ta đoán không có sai…” Hạng Quân Vãn cười khổ một tiếng, “Chàng đã sớm biết thân thế của ta, vì sao không trực tiếp nói cho ta biết chứ?”
“Ta cho rằng, chính nàng chậm rãi phát hiện, chính mình chủ động tiếp thu sự việc, so với ta cưỡng chế nói cho nàng sẽ tốt hơn. Ta cũng không có nghĩ giấu diếm nàng, chỉ là mong muốn nàng làm theo trái tim của mình, lựa chọn những gì mình thích. Vô luận có tiếp nhân thân phận hay không tiếp nhận, chống cự, ta sẽ chống lưng cho nàng. Bởi vì ở trong mắt ta, nàng chính là nương tử của ta, thân phận của nàng như thế nào đối với ta mà nói, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.”
Thanh âm của Phượng Cửu trầm thấp, nhưng cũng không mất sự mềm nhẹ. Lúc nói chuyện tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hạng Quân Vãn, dường như đang trấn an nàng. Ánh mặt trời, ấm áp rơi vào trên người Hạng Quân Vãn, tay của Phượng Cửu cũng thập phần mềm nhẹ, khiến nội tâm nhạy cảm của Hạng Quân Vãn dần dần yên tĩnh. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hạng Quân Vãn nhắm mắt lại tựa vào trong lòng Phượng Cửu, hưởng thụ hai người một chỗ, tâm tình bình tĩnh chưa từng có. Lời của Phượng Cửu, vuốt lên những bất an trong lòng Hạng Quân Vãn. Bởi vì nàng mà yêu nàng, tuyệt đối không phải bởi vì thân phận của nàng, như vậy thật tốt! Ái tình, phải là như vậy, chỉ là ngươi yêu quý người này, mà không phải vì quyền lợi, dung mạo, phú quý, giá trị một thời.
“Phượng Cửu, ta nghĩ vận khí ta thật tốt! Đi tới nơi này, đúng lúc như vậy, không sớm không muộn, vừa lúc gặp phải chàng!” Hạng Quân Vãn chủ động đưa tay, phủ lên hông của Phượng Cửu, nghe nhịp tim của hắn, lòng của nàng cũng càng ngày càng an ổn.
Khó có được Hạng Quân Vãn bày ra một mặt nhu tình như nước, khiến trong lòng Phượng Cửu vui vẻ. Hồi tưởng thời điểm bọn họ gặp nhau, từ phòng bị xa cách ban đầu, rồi từng chút một mở ra cửa lòng của nàng, cùng nhau đi tới, thời gian tuy rằng dài dằng dặc, lại làm cho hắn thu hoạch rất nhiều.
“Phượng Cửu, được gặp chàng, ta thật là may mắn!” Hạng Quân Vãn than nhẹ một tiếng.
“Cô nương ngốc!” Hưởng thụ ôn tồn trong иgự¢, Phượng Cửu nghĩ lúc này mình là người hạnh phúc nhất. Tất cả nỗ lực, đều vào giờ khắc này chiếm được hồi báo. Nữ tử này, trong lòng có hắn, thật tốt!
Công Tôn Nam đang cùng Phượng Cửu thương lượng, sau khi Phượng Cửu đáp ứng, lập tức tìm người xem ngày hoàng đạo, lại báo cho Phượng Cửu biết, Công Tôn Nam đem tin tức Phượng Cửu và Hạng Quân Vãn đại hôn công bố ra ngoài. Vân Tranh quận chúa vừa nhận được tin lập tức nổi trận lôi đình, không để ý ngăn cản vọt vào ngự thư phòng Công Tôn Nam.
“Bệ hạ làm như vậy, chẳng lẽ là muốn cho ta mất mặt, Thương Nguyệt quốc đây là muốn đối địch với Dực Nhân quốc sao?” Tuy rằng tam quốc sứ đoàn đều đã ly khai, thế nhưng Vân Tranh cũng không có theo Nguyên Việt quay về Dực Nhân quốc, trái lại vì Phượng Cửu mà lưu tại Cẩm thành.
Ở trong lòng Vân Tranh, thủy chung ảo tưởng đây hết thảy là mộng cảnh, Phượng Cửu bất quá là tạm thời bị kẻ quái dị ki mê hoặc, chắc chắn sẽ làm ra những quyết định không lý trí. Vân Tranh tin tưởng qua những cố gắng của mình, Phượng Cửu nhất định sẽ thích mình. Nhưng ngay thời điểm Vân Tranh lòng tin tràn đầy, Công Tôn Nam công bố tin tức, không thể nghi ngờ chính là tình thiên phích lịch.
Thành hôn? Ở Cẩm thành? Vân Tranh nguyên tưởng rằng Phượng Cửu và Hạng Quân Vãn chỉ là quyết định hôn ước, chỉ cần không có đại hôn, nàng sẽ có cơ hội. Nhưng bây giờ, hai người sẽ thành hôn ở Cẩm thành, Phượng Cửu dĩ nhiên không hỏi ý kiến lão thái quân, sẽ ở Cẩm thành thú Hạng Quân Vãn, đây là ý gì? Đem mặt của nàng quăng xuống đất? Phượng Cửu muốn kết hôn cái nữ nhân vô diệm kia, thế nhưng Công Tôn Nam lại thành toàn cho họ, còn muốn giúp bọn hắn chủ hôn? Công Tôn Nam quả thực quá khi dễ người!
Bởi vì kích động, Vân Tranh cũng không có chú ý giọng của mình, ngược lại làm cho Công Tôn Nam sắc mặt âm trầm.
Lúc này, nhìn nữ tử xinh đẹp nhu nhược trước mặt này đầy dáng dấp kẻ gây sự, Công Tôn Nam cau mày. Hắn tốt xấu cũng là vua của một nước, lúc nào đến phiên một nha đầu có thể rống hắn? Nàng coi mình là cái gì? Bất quá là một cái đồi chơi Nguyên Khuê nuôi để cầm chân Phượng Cửu, thật đúng là cho là mình là hoàng gia công chúa!
“Trẫm không rõ quận chúa là có ý gì!” Mặc dù tâm tình phi thường bất hảo, Công Tôn Nam như trước bảo trì phong độ, áp chế lửa giận trong lòng, trên mặt mang theo tươi cười.
“Không rõ?” Vân Tranh nhìn lão già trước mắt, lạnh lùng cười, “Bên ngoài thịnh truyền, Phượng Cửu và Hạng Quân Vãn ngày hai mươi tám tháng này thành thân, lẽ nào đây là giả sao?”
Vân Tranh thủy chung vẫn giữ thái độ cứng rắn, mặc dù Công Tôn Nam tính tình tốt, lúc này cũng giận. “Bọn họ thành hôn, vậy thì thế nào? Nam đại đương hôn, nữ đại đương giá, lẽ nào quận chúa không hiểu đạo lý này sao? Việc hôn nhân của Phượng thiếu chủ và Thái Bình quận chúa, là Trẫm tự mình ưng thuận, Trẫm hai tay tán thành, hai nước đám hỏi, tăng tiến hữu nghị, đây vốn là chuyện tốt, thế nào đến mức cùng Dực Nhân quốc trở mặt thành thù! Quận chúa nói chuyện cũng quá giật gân đi!”
“Bệ hạ chẳng lẽ không biết quan hệ của ta và Phượng Cửu? Ngươi chủ trì bọn họ như vậy, Bệ hạ của ta nhất định sẽ mất hứng!”
Thấy Vân Tranh nói như vậy, Công Tôn Nam nở nụ cười, râu mép trên môi châm chọc run lên, ánh mắt nhìn Vân Tranh tràn ngập khinh miệt, “Quận chúa và Phượng thiếu chủ là quan hệ như thế nào, Trẫm rất rõ ràng. Ở thọ yến Phượng thiếu chủ đã nói rất minh bạch, hắn và quận chúa là quan hệ thúc cháu. Quận chúa nếu không cố nhân luân, không nên làm ra chuyện tình không đúng lẽ thường, Nguyên Khuê nếu biết mới là thực sự mất hứng, thực sự mất mặt!”
Vân Tranh là nữ hài tử, cho tới bây giờ đều là được người phủng ở lòng bàn tay, chưa từng bị ai nhục nhã như vậy. Trong lúc nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của Vân Tranh phồng lên đỏ bừng, ngôn ngữ cũng biến thành lắp ba lắp bắp, “Ngươi, ngươi thật quá phận!”
“Trẫm quá phận?” Nghe lời này, Công Tôn Nam bật cười. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Quận chúa sợ rằng đã quên, nơi này là hoàng cung Thương Nguyệt quốc, không phải là Dực Nhân quốc các ngươi. Cho dù Nguyên Khuê và Bách Lý Thải Vi đối với ngươi sủng ái có thừa, ngươi cũng không thể ở chỗ này dương oai. Trẫm, vì thân phận của ngươi liền muốn khuyên một câu. Nam nhân, vẫn thích nữ tử ôn nhu động lòng người, đây cũng là nguyên nhân vì sao Phượng thiếu chủ sẽ chọn Thái Bình quận chúa. Quận chúa hung hãn như vậy, là nam nhân nhìn còn sợ, huống chi là Phượng thiếu chủ phú giáp thiên hạ!”
Nếu Phượng Cửu ở chỗ này, nhất định sẽ nắm chặt tay của Công Tôn Nam hô to “Tri kỷ”. Chuyện Vân Tranh theo đuổi Phượng Cửu nổi tiếng thiên hạ, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Công Tôn Nam không cố kỵ chút nào liền xé rách mặt, Vân Tranh cũng không giả bộ nhu nhược, “Đúng! Ta chính là thích hắn, vậy thì thế nào! Hạng Quân Vãn tốt hơn ta chỗ nào? Các ngươi đều giúp nàng nói, vì sao? Ta không tin ta không sánh bằng nàng!”
“Quận chúa, lời này nói với Trẫm cũng vô dụng a! Trẫm không rộng lòng như bề trên của ngươi, ngươi có thời gian đối Trẫm như vậy đại hống đại khiếu, không bằng suy nghĩ thế nào nắm lấy tâm của Phượng thiếu chủ đi! Nữ nhân, quá mạnh mẽ cũng không phải chuyện tốt, huống chi quận chúa tính cách hai mặt như vậy, nam nhân càng không chịu nổi. Phải biết rằng lòng của nam nhân cũng là thịt, điều không phải sắt thép. Trẫm còn có việc, quận chúa mời trở về đi!”
Ở chổ Công Tôn Nam ăn bế môn canh, Vân Tranh trực tiếp “Gi*t” tiến tướng quân phủ. Ngọc phu nhân tự nhiên là không thể nhìn Hạng Quân Vãn tốt, cộng thêm hiện tại hai người nữ nhi đều có bản lĩnh, lưng của bà cũng thẳng, trực tiếp lấy thân phận nữ chủ nhân của tướng quân phủ nghênh tiếp Vân Tranh quận chúa.
“Quận chúa, uống trà!” Nhìn Vân Tranh hổn hển khuôn mặt có chút vặn vẹo, Ngọc phu nhân trong lòng phá lệ vui vẻ. Lử đố kị thật lợi hại, Ngọc phu nhân thấy rõ ràng! Hạng Quân Vãn phải gả cho Phượng thiếu chủ, trở thành thiếu chủ phu nhân Bàn Long thành, việc này đối với Ngọc phu mà nói không thể nghi ngờ là tin tức xấu nhất, con tiện nhân kia cái gì cũng không sánh bằng con gái của mình, vì sao số mệnh lại tốt như vậy!
Hiện tại Vân Tranh tìm tới cửa muốn Hạng Quân Vãn xấu mặt, Ngọc phu nhân đương nhiên là cao hứng. Nếu như Vân Tranh có thể đem cửa hôn sự này chia rẽ, bà nhất định người thứ nhất đứng ra ủng hộ Vân Tranh làm như vậy! Phượng Cửu người đàn ông này nàng gặp qua, thật là nhân trung chi long, thiên hạ ít có. Bỏ qua một bên dung mạo khuynh thế, nhân phẩm, năng lực, gia thế, đều là nhất đẳng.
Thời điểm thọ yến, Ngọc phu nhân nhìn ra Hạng Quân Nhu chung tình Phượng Cửu, hoàn toàn ảo tưởng nữ nhi mình có khả năng thu được lòng của Phượng Cửu, khiến Phượng thiếu chủ thành con rể của mình, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một Thái tử, khiến Ngọc phu nhân vừa mừng vừa sợ.
Mặc dù bây giờ Ngọc phu nhân chưa biết rõ Thái tử và Hạng Quân Nhu là chuyện gì xảy ra, từ lúc thọ yến cũng chưa từng thấy qua Hạng Quân Nhu, thế nhưng, Công Tôn Ký cũng không thấy. Ngày sau Công Tôn Ký đăng cơ, hai tỷ muội cũng có chỗ nương tựa, đến lúc đó tướng quân phủ lại càng thăng chức rất nhanh!
Bất quá, mặc dù hai nữ nhân có kết cục tốt, Ngọc phu nhân vẫn là không thể nhìn Hạng Quân Vãn hảo. Cho nên đối với cái thiên địch này của Hạng Quân Vãn – Vân Tranh quận chúa, nụ cười của Ngọc phu nhân lại càng thêm xán lạn.
“Quận chúa hôm nay tới, có chuyện gì sao?” Ngọc phu nhân làm bộ không rõ mục đích Vân Tranh tới, vẻ mặt ân cần nhìn Vân Tranh, “Ai nha, sắc mặt của quận chúa không tốt lắm, có phải gần đây khồn nghỉ ngơi tốt hay không? Thấy khuôn mặt nhỏ nahwns của quận chúa gầy đi nhiều quá, thực đáng thương!”
Ngọc phu nhân dáng dấp ôn nhu ân cần, khiến Vân Tranh trong lòng ủy khuất triệt để thả ra ngoài, làm nũng Ngọc phu nhân, Vân Tranh “Oa ——” một tiếng, khóc lên. “Ta, ta là tới gặp Cửu ca ca… Ta, ta muốn gặp hắn… Ở nơi khác, ta tìm không được hắn…”
Không thể không nói, Vân Tranh diễn xuất tốt, khóc lên một tiếng, lê hoa đái vũ, cực kỳ mỹ lệ động lòng người, điềm đạm đáng yêu, làm cho người thương tiếc, ngay cả Ngọc phu nhân thấy Vân Tranh như vậy, cũng không nhịn được thở dài. Phượng Cửu rốt cuộc là ánh mắt gì a! Mẫu đơn không thích, lại cứ chọn một cây cỏ đuôi chó! Ngọc phu nhân từ trong lòng vì Vân Tranh bất mãn.
“Quận chúa đừng khóc, đừng khóc a! Phượng Cửu ở nơi nào ta cũng không biết a! Ngươi nói như vậy không phải làm khó ta sao?” Ngọc phu nhân một bên làm bộ thoải mái, một bên xuất ra khăn tay vì Vân Tranh gạt lệ, “Hài tử đáng thương, từ nhỏ không có nương, hiện tại một người ở chỗ này, cuộc sống không quen, thực sự là làm cho người ta đau lòng…”
Vì có Ngọc phu nhân quan tâm, cấp Vân Tranh ăn thuốc an thần, nàng khóc lợi hại hơn, trong chốc lát mắt sưng đỏ như quả đào. “Phu nhân,cho ta gặp Thái Bình quận chúa đi! Nàng nhất định biết Cửu ca ca ở nơi nào, ta tìm không được Cửu ca ca, chỉ có thể cầu Thái bình quận chúa!”
Ngọc phu nhân an ủi nửa ngày, chính là chờ những lời này, đương nhiên, bà không có biểu hiện quá mức hả hê, mà là vẻ mặt do dự, “Quận chúa, như vậy không tốt lắm đâu! Ngươi biết, đứa bé kia điều không phải con ruột ta, cùng ta có chút bất đồng. Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, để cho nàng chủ quản chuyện tình tướng quân phủ, ta đây một tướng quân phu nhân ở trong phủ cũng không nói nên lời. Ngươi kêu ta dẫn ngươi đi gặp nàng, điều không phải khó xử ta sao!”
“Phu nhân, mặc dù nàng là Quận chúa, người cũng là trưởng bối của nàng, là mẹ cả của nàng, điểm ấy là không thể nghi ngờ. Người chỉ cần mang ta qua đó là được, những chuyện khác để ta làm!”
Vân Tranh lau lệ, lần thứ hai cầu xin, đến lúc này, Ngọc phu nhân cũng không nỡ chối từ, đứng lên đỡ Vân Tranh, “Nếu quận chúa đều nói như vậy, ta sẽ dẫn ngươi đi! Chỉ là có thể nhìn thấy Phượng Cửu hay không, ta cũng không thể bảo đảm…”
Ngọc phu nhân mang theo Vân Tranh, đoàn người trùng trùng điệp điệp đến viện của Hạng Quân Vãn. Sau khi vào cửa, liền thấy Hạng Quân Vãn ôm Bao Tử, trong miệng thì thầm không biết đang nói cái gì, một người một thú, ngoạn đến bất diệc nhạc hồ*.
*Bất diệc nhạc hồ: vui quên cả trời đất.
Thời điểm thấy Ngân Hồ, lòng của Vân Tranh lần thứ hai co quắp. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngân Hồ là bảo bối của Phượng Cửu, từ nhỏ được hắn nuôi lớn, là bảo bối của Phượng Cửu, hơn nữa máu của Ngân Hồ trị bách bệnh, trước đây nàng bệnh thành như vậy, Phượng Cửu cũng không nỡ Gi*t Ngân Hồ lấy máu cứu nàng, ở trong lòng hắn, nàng còn kém một súc sinh! Điểm này Vân Tranh vẫn luôn ghi hận ở trong lòng.
Bình thường Ngân Hồ đừng nói để cho nàng ôm, dù sợ một cài cũng không được, mỗi lần nàng còn chưa có chạm vào nó, Ngân Hồ liền trốn nhanh như chớp, tựa như trên ót mọc một đôi mắt, nếu không phải là bởi vì nó là súc sinh, Vân Tranh còn tưởng rằng nó là nhắm vào mình. (Điểm ấy Vân Tranh đoán sai, Bao Tử đích xác không thích nàng – Tác giả. )
Lúc này, Ngân Hồ cứ như vậy ngoan ngoãn vùi ở trong lòng Hạng Quân Vãn, còn dùng cái đầu đầy lông cọ lòng bàn tay của nàng, thậm chí lấy lòng dùng đầu lưỡi hồng nhạt liếm ngón tay của Hạng Quân Vãn, đãi ngộ như vậy là Vân Tranh chưa từng có hưởng thụ qua, trong lòng đối Hạng Quân Vãn hận, lại thêm một khoản.
Xem ra Phượng Cửu và Hạng Quân Vãn nhận thức nhau trước thọ yến, nàng phòng người nhiều như vậy, hết lần này tới lần khác để kẻ quái dị Hạng Quân Vãn này chiếm tiên cơ!
Vân Tranh trong mắt tràn đầy hận ý, Ngọc phu nhân làm sao không bắt được. Nếu hai người này xích mích với nhau, bà cũng chỉ đứng xem cuộc vui. Nghĩ vậy, Ngọc phu nhân cười tủm tỉm tiến lên. “Vãn Nhi, Vân Tranh quận chúa tới thăm ngươi ——”
“Thăm ta?” Hạng Quân Vãn ngẩng đầu, thấy mắt Vân Tranh hồng hồng, một bộ dạng chịu ủy khuất, trong lòng thầm buồn cười. “Ta không bệnh không nạn, quận chúa tới thăm ta làm gì? Chớ không phải là tới chúc mừng cho ta và Phượng Cửu? Vậy thì thật là rất cảm tạ quận chúa! Đa tạ!”
Vân Tranh phi thường khẳng định, Hạng Quân Vãn cố ý nói những lời này. Nàng chúc mừng bọn họ? Nằm mơ đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc