Độc Y Xấu Phi - Chương 35

Tác giả: Chá Mễ Thố

Trong đầu Hạng Quân Vãn nghĩ tới tộc trưởng Đường Môn, cũng là tổ phụ nàng từng nói qua một câu, “Gặp được độc xà, chỉ có thể lấy tịnh chế động, chờ đợi cơ hội, trực tiếp đánh vào bảy tấc của nó. Nhất định không thể tâm hoảng ý loạn, nếu không chỉ có một con đường ૮ɦếƭ. Bình tĩnh, là đường sống duy nhất.”
Tuy rằng trong chương trình huấn luyện kiếp trước của Hạng Quân Vãn bao gồm cả việc đối phó Nhãn Kính Vương Xà, Phúc Xà, Bạch Thần Trúc Diệp Thanh…… Nhưng mà gặp được Xà Vương, hay là lần đầu.
*Nhãn Kính Vương Xà = Rắn mắt kiếng, Phúc Xà = rắn hổ mang, Bạch Thần Trúc Diệp Thanh = rắn lục.
Kim Ti Xà chậm rãi bò thành đường cong vặn vẹo trên bàn, từng chiếc vảy lớn bằng hạt vừng, hết sức xinh đẹp, theo thân rắn mềm mại vặn vẹo, một mảnh kim quang lóe sáng, đâm vào trong mắt, không biết được rằng mĩ diễm nhất mê hoặc nhất, lại là độc nhất.
Hạng Quân Vãn nín thở, làm cho mình trở thành giống như thi thể. Kim Ti Xà không nhanh không chậm, thời điểm chỉ còn cách Hạng Quân Vãn một thước, cái đuôi của nó đột nhiên giống như một cây gậy, đứng thẳng ở trên bàn, con rắn này ngẩng cao đầu, giống như vương giả, ánh mắt màu xanh lạnh lùng nhìn Hạng Quân Vãn, vương miện trên cái đầu cao ngạo của nó có vẻ phá lệ kiều diễm ****.
Cái này, trái tim Hạng Quân Vãn nhảy lên tận cổ họng. Nàng đã quên, Xà Vương, có loại có linh tính, không thể xem thường con rắn trước mắt này.
“Tê ——” Kim Ti Xà phun *** đỏ tươi, thủy chung vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, phần đuôi khum thành chiếc nhẫn, chống đỡ toàn bộ sức nặng thân thể.
Một người một xà giằng co, giằng co, ai cũng không chịu nhượng bộ, ai cũng không chịu động trước, vẫn đối địch hai giờ, Hạng Quân Vãn cảm thấy mặt của mình đều nhanh cứng ngắc.
“Tê ——”
Đột nhiên, Kim Ti Vàng giống như kim tiễn rời cung đánh về hướng cổ họng Hạng Quân Vãn, tật như phong, lợi như kiếm. Bất quá Hạng Quân Vãn cũng không phải ngồi không, tuy rằng kiềm chế lẫn nhau hai giờ, nàng cũng không chút lơi lỏng, thủy chung vẫn duy trì cảnh giác cao độ. Từ lúc Kim Ti Xà công kích trước, nàng iền nhìn ra manh mối từ chiếc vương miện đỏ như máu run lên nhè nhẹ của nó.
Nói thì chậm, nhưng rất nhanh, ngay lúc Kim Ti Xà tiếp cận Hạng Quân Vãn trong tích tắc kia, Hạng Quân Vãn ra tay tóm lấy điểm bảy tấc của nó.
Phù —— Nguy hiểm thật. Cảm nhận được thân thể lạnh lẽo của Kim Ti Xà truyền đến đầu Ng'n t, Hạng Quân Vãn không dám tưởng tượng nếu răng nanh sắc bén của nó xuyên phá làn da của mình, nọc độc thẩm thấu vào huyết dịch của nàng thì sẽ xảy ra kết cục gì. Cũng may, nàng đã chế địch, lúc này đến phiên nàng kiêu ngạo.
Ngón cái cùng ngón trỏ tay phải Hạng Quân Vãn tóm chặt lấy điểm bảy tấc của con rắn, đưa nó đến trước mặt mình. Con rắn này tựa hồ không thể tin được mình sẽ bị nữ nhân trước mắt thuần phục, thân mình cuốn lấy cánh tay Hạng Quân Vãn, vẫn còn đau khổ giãy dụa.
“Ba ——”
Tay trái Hạng Quân Vãn vỗ lên vương miện trên trán Kim Ti Xà, đau đến nó há mồm lắc lư đầu rắn, hai cái răng nanh sắc bén phun ra ra chất lỏng màu vàng, Hạng Quân Vãn vội vàng đem đầu kim Ti Xà xoay qua hướng khác. Xà độc phun ở trên bàn, cái bàn dấy lên một trận khói đen, trực tiếp bị ăn mòn. Độc thật lợi hại!
“Lại phóng độc, có tin ta *** ngươi hay không?” Hạng Quân Vãn một tay nắm bảy tấc, một tay nắm khóe miệng Kim Ti Xà, khiến cho nó nhả hết nọc độc tồn trữ trong cơ thể ra. Không có nọc độc, Kim Ti Xà tạm thời không có nguy hiểm, lúc thuần phục thì dễ dàng nhiều rồi.
Đối với độc vật như thế, chỉ có thể so với nó độc hơn mới được. Hạng Quân Vãn Ng'n t ra sức, Kim Ti Xà đau đến miệng mở ra, *** nhỏ đỏ như máu trên không trung vũ lộng, giống như rất không cam tâm, lại không thể không khuất phục ở trước mặt Hạng Quân Vãn. Nhìn từng giọt độc màu hoàng kim rơi trên mặt đấy, Hạng Quân Vãn đau lòng không thôi. Độc tốt như thế, bán ra chợ, là vạn kim một giọt a.
Biết được Xà Vương này không dễ thu phục, Hạng Quân Vãn cũng không phải thật sự muốn giết nó. Phải biết rằng Kim Ti Xà cực kỳ hiếm thấy, Đường Môn mấy trăm năm ghi lại, bốn mươi lăm đại chưởng môn, chỉ có ba vị chưởng môn có Kim Ti Xà.
Hạng Quân Vãn vẫn muốn có một độc sủng thuộc về mình, độc sủng quyết định thân phận của Đường Môn đệ tử ở Đường Môn, tuy rằng hiện tại nàng đến nơi này, không còn là người của Đường Môn, nhưng mà Kim Ti Xà là trân phẩm độc vật, hơn nữa linh tính cực cao, nếu thật có thể thu phục thành độc sủng, đối với độc thuật của nàng tự nhiên là có trợ giúp rất lớn, cho nên hiện tại chỉ có thể nhịn đau hy sinh chút nọc độc.
Kim Ti Xà giằng co ở trong tay Hạng Quân Vãn, con ngươi xanh biếc bởi vì phẫn nộ mà dần dần biến thành đỏ như máu, nó là Xà Vương, chưa từng có người nào dám đối với nó như thế, lần này gặp được Hạng Quân Vãn, khiến nó thật sự kinh ngạc. Làm một Kim Ti Xà tôn quý, chật vật như vậy, bảo nó làm sao chấp nhận, cho tới bây giờ, Kim Ti Xà cố giãy dụa lần cuối, chỉ là toàn bộ trong quá trình, nó thủy chung ngẩng cao đầu, không chịu khuất phục.
Nhìn thấy Kim Ti Xà như thế, Hạng Quân Vãn đối với Xà Vương lại càng tiến thêm một bước hiểu biết. Thư tịch ghi lại, Kim Ti Xà cực kỳ kiêu ngạo, rất khó thu phục, xem ra những điều này là sự thật.
Xà, lãnh huyết, thù dai. Dùng võ chinh phục, chỉ có thể khiến cho nó thuận theo nhất thời.
Nghĩ như vậy, Hạng Quân Vãn lấy ra độc hoàn do chính mình nghiên cứu chế tạo, *** miệng Kim Ti Xà, độc hoàn kia, vào miệng liền tan, thân là độc vương Kim Ti Xà làm sao không biết độc này lợi hại chứ! Dần dần, Ánh mắt Kim Ti Xà khôi phục màu xanh vỗn dĩ, tuy rằng lúc nhìn Hạng Quân Vãn thì đầu vẫn ngẩng cao như trước, nhưng địch ý rõ ràng giảm bớt rất nhiều.
Hạng Quân Vãn làm một hành động can đảm, nàng buông lỏng ra tay phải, đem Kim Ti Xà đặt lên bàn. Đồng thời, nàng cũng ngồi xuống, cùng Kim Ti Xà bảo trì một cái tư thế ngang hàng, tôn trọng thân phận nó.
“Tốt lắm, vừa rồi hao tổn nọc độc của ngươi, ta hiện tại bồi ngươi một viên độc hoàn, coi như là huề. Nếu ngươi thật sự không muốn làm độc sủng của ta, vậy vừa rồi coi là một hồi hiểu lầm. Ngươi cứ như trước sống ở chỗ này, ta sẽ trở về, không thể giúp ngươi.”
Hạng Quân Vãn đem Ng'n t nhẹ nhàng chạm vào hàm dưới của Kim Ti Xà, hướng nó cười, đứng lên cầm S***g xoay người rời khỏi nơi này.
Chưa đi bao lâu, Hạng Quân Vãn chợt nghe đến một thanh *** gì rơi xuống, lại quay đầu, Kim Ti Xà không xa không gần theo ở sau lưng nàng. Thấy nàng đứng lại, Kim Ti Xà đi đến bên chân Hạng Quân Vãn, vòng quanh thân thể của nàng bò hướng lên trên, cuối cùng đi tới tay phải Hạng Quân Vãn, quấn lên cổ tay nàng, tựa như một cái vòng tay bằng vàng ròng.
Nhận chủ? Hạng Quân Vãn trong lòng một trận mừng như điên, Kim Ti Xà tựa hồ từ cổ tay cảm nhận được nhịp tim của Hạng Quân Vãn đang gia tốc, con mắt bích sắc quét nàng liếc mắt một cái, đầu rắn vi ngưỡng, chậm rãi nhắm lại, dán lên *** Hạng Quân Vãn, giống như đang ngủ.
“Về sau, liền kêu ngươi Hỏa Quỳ đi!” Nhìn ra tên gia hỏa này cao ngạo, Hạng Quân Vãn nở nụ cười.
Xử lý tốt Hỏa Quỳ, thời gian đã qua thật lâu. Hạng Quân Vãn còn muốn thoát ra ngoài địa lao, lại phát hiện cửa đã bị gắt gao chế trụ, căn bản là đánh không ra, chỉ có thể tìm một con đường khác.
Đảo một vòng, Hạng Quân Vãn rốt cục phát hiện một cánh cửa khác, sau khi thông qua một cái đề mục giống như trước, cửa, từ từ mở ra. Một mảnh kim quang đâm vào trong mắt Hạng Quân Vãn. Nơi này, là một bảo tàng.
Chồng chất hoàng kim bạc trắng phỉ thúy mã não, giống như núi nhỏ, liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối.
Loanh quanh một vòng, ngoại trừ hai vách tường nhìn như một cái quan tài kín mít, Hạng Quân Vãn nhìn thấy hai hàng chữ điêu khắc trên tường, một hàng viết, “Thương Nguyệt long mạch”, mặt khác là một hàng thể tự nhìn rất quen mắt, là đồng hương xuyên qua viết, “Đồng hương, ta phát hiện bảo tàng này trong lúc vô ý, mượn hoa hiến Phật, hy vọng ngươi ở chỗ này trôi qua vui vẻ. Mặt khác, giúp ta nói cho tên khốn kiếp kia, cô nãi nãi ta trở về! Không bao giờ trở lại nữa!”
Đối với đồng hương xuyên qua này, Hạng Quân Vãn rất là tò mò. Đến đây lâu như vậy, nàng cũng không phát hiện thế giới này xuất hiện đồ vật của kiếp trước, cũng không có xuất hiện kỳ nhân chuyện lạ, chẳng lẽ cô gái kia chỉ là mới tới, chưa trụ bao lâu lại nhớ tới thế giới cũ?
Vuốt lên đường vân trên S***g lục, trong lòng Hạng Quân Vãn có loại thản nhiên đau thương. Nàng, vĩnh viễn cũng không trở về được, hết thảy của nàng đều bị mất ở trong tay Đường Thuần. Ở đây một hồi lâu, tâm tình của Hạng Quân Vãn mới bình tĩnh lại.
Nghe nói Hoàng đế khai quốc của Thương Nguyệt quốc sau khi đánh hạ giang sơn lại cùng Hoàng hậu quy ẩn, không biết tung tích. Lại nhìn đến hai chiếc quan tài trước mắt, Hạng Quân Vãn bỗng nhiên cảm thấy đây chính là mộ địa của Hoàng đế khai quốc cùng Hoàng hậu, bọn họ để lại nhiều tài phú như vậy, đại khái là hy vọng một ngày kia sẽ giúp đỡ con cháu mình đi!
Nếu người bình thường, nhìn thấy những thứ tài bảo này nhất định sẽ hoa mắt, nhưng Hạng Quân Vãn lúc này muốn làm nhất chính là lấp đầy bụng của mình, những thứ bảo tàng ở trong mắt nàng còn không có sữ hấp dẫn bằng một chén cơm nóng hôi hổi đê trước mặt.
Giằng co thật lâu, Hạng Quân Vãn rốt cục tìm được động khẩu, nàng vội vàng đi ra ngoài, nhưng không biết toàn bộ kinh thành đã đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.
“Kim Tinh xuất hiện, Nữ chúa hưng vượng” kinh động tứ quốc trên đại lục, đặc biệt là Kim Tinh xuất hiện ở trên không Thương Nguyệt quốc, khiến cho ba nước khác đưa ánh mắt chăm chú vào Thương Nguyệt quốc. Những kẻ nắm quyền trong tay không có ai nguyện ý để ngôi vị hoàng đế của mình bị người khác xâm chiếm, hơn nữa còn là một nữ nhân, nhưng cũng có người chờ mong một trận biến động, càng hy vọng thiên hạ đại loạn, được ***c nước béo cò. Cho nên các loại thế lực ở tam quốc đều bắt đầu rục rịch, đánh chủ ý lên sinh thần Thái hậu Thương Nguyệt quốc mượn cơ hội xuất hiện ở kinh thành Cẩm thành Thương Nguyệt quốc.
Tối hôm nay, Kim Phượng xuất hiện trên không càng thêm xác minh lời tiên đoán này. Kim quang chói lọi như vậy, khí thế khôi hoành như thế, khiến cho người ta muốn quên cũng khó. Những người chứng kiến chuyện này, toàn bộ đi tới nơi tỏa ra kim quang, cũng có người nhận định, nữ chúa nhất định sẽ xuất hiện ở đó.
Hạng Quân Vãn không biết, ở bên ngoài, người của tứ quốc, bọn họ đều đang gắt gao tìm kiếm nữ chúa trong lời tiên đoán. Nàng sờ soạng trong bóng đêm, rốt cục chờ được thời điểm nhìn thấy ánh sáng, Hạng Quân Vãn xém chút kích động kêu ra tiếng, cũng chỉ trong chốc lát, Hạng Quân Vãn đã nhận ra sự khác thường.
Chi chit ngọn đuốc xuất hiện ở chân núi, liếc mắt một cái liền thấy, ngọn đuốc không có một ngàn cũng có chín trăm. Các loại thanh âm sôi trào náo nhiệt truyền đến, Hạng Quân Vãn quyết đoán đem chính mình giấu vào trong bóng đêm.
Sao lại thế này? Cho dù là Hạng Trị Chung tìm đến nàng, quy mô cũng sẽ không có to như vậy. Hoặc là Hạng Trị Chung bị Thái hậu bắt, bây giờ là người của Thái hậu đến tìm nàng?
Không tìm được đáp án, Hạng Quân Vãn cố gắng giấu mình vào trong rừng cây, nhưng y phục trắng của nàng trong đêm đen phá lệ bắt mắt, thoáng chốc đã có người mắt sắc phát hiện nàng.
“Bên kia có một nữ nhân! Nữ chúa ở nơi này!”
Một tiếng thét chói tai, khiến cho khu rừng yên ắng thoáng chốc trở nên náo nhiệt, đủ loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đều đầu hướng về phía bóng trắng trong đêm đen.
“Sưu ——” Một mũi tên nhọn cắt qua không khí, gào thét bay về phía Hạng Quân Vãn.
Tình huống gì đây? Hạng Quân Vãn lắc mình né tránh mũi tên nhọn, nữ chúa, cái gì nữ chúa? Vì sao phải giết nàng?
Thời gian không cho phép Hạng Quân Vãn suy nghĩ nhiều, ngay lúc bị người phát hiện, một đám người lũ lượt lao tới đây, đao kiếm sắc bén bị ánh lửa chiếu lòe lòe sáng lên, tản ra từng trận hàn khí.
Không thể bị bọn họ tóm được! Hạng Quân Vãn dứt khoát xé làn váy, xuyên qua rừng rậm mà né tránh.
“Đừng để cho nàng chạy! *** nàng!”
Các loại thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến, dù cho Hạng Quân Vãn hiện tại lại gặp nạn, nhưng ý chí cầu sinh làm cho tiềm lực toàn thân của nàng đều bộc phát ra. Bôn chạy, phải sống sót! Vô số mũi tên nhọn quét qua rừng cây bên người nàng, dừng ở bên người Hạng Quân Vãn, dưới chân, một khắc kia, Hạng Quân Vãn cảm nhận được mùi vị của tử vong, tựa như kiếp trước mỗi lần làm nhiệm vụ, tử vong, cách nàng gần như vậy.
Ta không muốn ૮ɦếƭ! Hạng Quân Vãn trong lòng rống giận. Từ đôi câu của nhóm truy binh, nàng đã đại khái hiểu rõ ý tứ. Ước chừng là xuất hiện một nữ nhân có thể đảo điên thiên hạ, mà nàng, chính là nữ nhân này.
Nói bậy cái chó má gì vậy? Nàng thầm nghĩ hảo hảo mà sống, bình an cả đời, cùng thiên hạ không có bất cứ quan hệ nào.
Nhưng mà nội tâm Hạng Quân Vãn la lên những người đó nghe không được, ma lực của lời tiên đoán, đã thẩm thấu vào trong xương mỗi người, *** nữ nhân này, thiên hạ thái bình, tứ quốc vẫn là tứ quốc như trước, hoàng thượng vẫn là hoàng thượng như trước. Không có việc nam nhân lại bị nữ nhân thống trị, lời tiên đoán này quả thực liền trở thành một trò đùa!
Nhưng dù cho bị người cho rằng chỉ là một trò đùa, hãy để cho sự mê tín này thống trị nhân tâm, thà rằng tin là có, không thể không tin, mỗi người cầm quyền đều phát một lệnh như nhau. “*** nàng!”
“Tê ——” Nhìn những kẻ bám đuôi, Kim Ti Xà trên cổ tay Hạng Quân Vãn mở trừng mắt ra, ánh mắt xanh biếc ở trong ánh lửa ấp lánh tản ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Tê ——”
Thoáng chốc, một trận âm thanh tuôn rơi truyền đến, ngàn vạn con độc hưởng ứng lệnh triệu hồi bò từ rong động ra, tỏng rừng rậm phát ra tiếng vang khiến cho người ta run sợ.
“A! Có rắn!”
Theo tiếng kêu của một người, càng ngày càng nhiều người kêu sợ hãi lên. “Ta bị rắn cắn……” “Rắn độc, đều là rắn độc ——”
Đột nhiên xuất hiện rắn độc, đánh cho những người này một cái trở tay không kịp, tất cả mọi người thét chói tai tránh né rắn độc, càng ngày càng nhiều người ૮ɦếƭ ở trong miệng rắn độc.
“Rắn sợ lửa! Rắn sợ lửa!”
Bỗng nhiên có người nghĩ đến biện pháp khắc chế rắn, lập tức có người châm lửa chung quanh cánh rừng, ở trước ánh lửa, độc xà chỉ có thể dần dần lui về phía sau, mà thời điểm này Hạng Quân Vãn đã bị dồn đến một khối đá nhô ra bên sườn núi.
Trải qua trận công kích của độc xà, ánh mắt mọi người nhìn về Hạng Quân Vãn đều thay đổi. Sợ hãi, sợ hãi…… Các loại phản ứng đối lập kích động phát ra khi nhìn thấy nàng, những thứ độc xà nhất định là Hạng Quân Vãn làm ra, nhất định!
“Yêu nữ! Nàng là yêu nữ! *** yêu nữ!”
Thanh âm này, nói lên tiếng lòng của mọi người, sau đó, tất cả mọi người cùng hô lên, “*** yêu nữ, *** yêu nữ!” Mọi người đem đao kiếm va chạm cùng vào nhau, phát ra thanh âm leng keng chát chúa, bọn họ đi bước một tới gần Hạng Quân Vãn, lại không dám tới quá gần, sợ nàng lại làm ra cái gì liều lĩnh.
Yêu nữ? Hạng Quân Vãn quay đầu, lạnh lùng cười. Nàng chưa từng nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ trở thành yêu nữ trong lòng mọi người, mọi chuyện nàng đều không làm, hiện tại lại cứng rắn an bài cho nàng một kết cục như vậy, buồn cười quá!
Thời điểm mọi người ở đây sắp tiếp cận Hạng Quân Vãn, một cái thân ảnh hỏa hồng như mị như phong, xuất hiện ở trước mặt mọi người, “Đường đường quốc tứ quốc quân thế nhưng khó xử một tiểu cô nương, thật sự là không biết xấu hổ a ——”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc