Độc Y Xấu Phi - Chương 32

Tác giả: Chá Mễ Thố

“Tùy ta xử trí sao?” Hạng Quân Vãn cười híp mắt nhìn Hắc Ưng, trong ánh mắt kia mang theo hàn ý, khiến cho Hắc Ưng nhịn không được rùng mình một cái. Vị Nam công tử này kiều diễm ướƭ áƭ, nếu như mặc nữ trang, nhất định sẽ là một vị giai nhân.
Hạng Quân Vãn muốn chơi đùa, Phượng Cửu đương nhiên là hai tay tán thành. Mua vui cho giai nhân, là một trong những biện pháp ôm mỹ nhân về. “Tùy nàng……”
“Đem hắn lột sạch treo ở chợ phía đông Hướng Dương môn, ta muốn khiến cho toàn bộ mọi người trong kinh thành đến thưởng thức thân thể hắn ——”
Lời này vừa ra, Hắc Ưng hoàn toàn muốn ૮ɦếƭ. Phượng Cửu ở đâu tìm được cái tên cực phẩm như vậy trở về, thế nhưng dùng phương pháp như thế đến tra tấn hắn! “Gi*t ta đi! Thiếu chủ, Gi*t ૮ɦếƭ ta!”
“Gi*t ngươi, chẳng phải là tiện nghi cho ngươi? Ngươi lần này tiếp tục khiêu khích điểm mấu chốt của ta, ngươi cho rằng ta không còn cách nào khác để trị ngươi sao?” Hạng Quân Vãn mở môi, đối với Hắc Ưng xuy một tiếng. Chỉ nghe một trận mùi hoa Sơn Chi thản nhiên, Hắc Ưng thẳng tắp té trên mặt đất, tuy rằng ánh mắt mở thật to, nhưng miệng lại không phát được ra thanh âm nào.
Hạng Quân Vãn lộ chiêu thức ấy, khiến cho Phượng Cửu đại khai nhãn giới. Nếu lúc trước Hạng Quân Vãn cũng dùng những thứ này, cái hôn kia hắn là không chiếm được.
“Phi Sương.” Phượng Cửu ra hiệu, Phi Sương xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đem Hắc Ưng khiêng ở trên lưng. Vừa rồi hết thảy Phi Sương cũng nhìn thấy rõ ràng, hắn đồng tình nhìn Hắc Ưng. Người đừng thấy Hạng Quân Vãn ngọt ngào ân cần, lại xem nhẹ tà khí ngẫu nhiên hiện lên trong mắt nàng chứ……
Hắc Ưng xuất hiện, tựa như một cái bọt nước, thoáng chốc đã bị Hạng Quân Vãn ném qua phía sau. Bất quá trải nghiệm lần này đối với Hắc Ưng mà nói, lại là sỉ nhục lớn nhất từ trước tới nay.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, sáng sớm mọi người liền thấy được một nam nhân bị treo dưới Hướng Dương môn. Chờ đến lúc mặt trời lên, chuyện Hắc Ưng đã truyền khắp kinh thành. Hướng Dương môn bình thường vốn nào nhiệt lại bởi vì Hắc Ưng xuất hiện mà trở nên chật chội không chịu nổi.
Các nam nhân hưng trí bừng bừng nhìn Hắc Ưng, so sánh dáng người mình và hắn, nhóm tẩu tử đã kết hôn thoải mái ngắm thân thể hắn, một bên nhỏ giọng nghị luận, ngẫu nhiên còn truyền đến một trận tiếng cười. Chỉ có nhóm đại cô nương tránh ở sau đám người, mang theo tâm tình ngượng ngùng cùng tò mò, vụng trộm khẽ liếc mắt một cái, sau đó lại vùi đầu xuống.
“Ta là gian phu.” Có người lớn tiếng đem những chữ được viết bằng mực đen trên lưng Hắc Ưng đọc lên, dẫn tới người bên ngoài cười vang.
“Thì ra là gian phu! Không biết dâm phụ là ai?”
“Ha ha, đúng vậy, bắt kẻ thông dâm phải bắt cả đôi, bắt một người làm gì chứ?”
“Chậc chậc, chỗ kia cũng không lớn, thế nào có người nguyện ý cùng hắn thông dâm a ——”
Đủ loại thanh âm của rơi vào trong lổ tai Hắc Ưng, hắn hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng mà dược hiệu của Hạng Quân Vãn còn chưa có mất, hắn vẫn duy trì tư thế thẳng tắp như ngày hôm qua, những bộ phận trên người cũng đều như bị đông lạnh, không thể hoạt động.
Nam công tử ૮ɦếƭ tiệt! Hắc Ưng tức đỏ mắt. Nếu nói là trước đây Gi*t Hạng Quân Vãn là do Vân Tranh tạo áp lực, hiện tại hắn là thiệt tình muốn Gi*t Hạng Quân Vãn. khiến hắn mất mặt đến tình trạng như thế, hắn nhất định phải Gi*t ૮ɦếƭ Nam công tử báo thù!
Chờ Vân Tranh biết được Hắc Ưng gặp chuyện, đã là giữa trưa.
“Quận chúa, phải làm sao?” A Nô chỉ là nhìn thoáng qua Hắc Ưng bị treo ngược, mặt liền xấu hổ đến đỏ bừng, vội vàng gục đầu xuống, nhìn Vân Tranh.
“Tìm người đem hắn khiêng xuống!”
Vân Tranh tức giận đến nghiến răng ngứa lợi, không phải sai Hắc Ưng đi Gi*t Nam công tử sao? Tại sao hắn lại biến thành bộ dáng như vậy?
Sát thủ Vân Tranh mang đến đều bị Phượng Cửu Gi*t sạch sẽ, bên người chỉ để lại A Nô cùng Hắc Ưng, hiện tại Hắc Ưng bị treo tại Hướng Dương môn, A Nô là nữ nhi tự nhiên là không thể tiến đến cứu giúp, đành phải bỏ tiền tìm vài người vây xem bên cạnh đến cứu Hắc Ưng.
“Mau nhìn mau nhìn, nhân tình của hắn tới cứu hắn!” Trong đám người, một người nam nhân hô to một tiếng, sau đó, trăm ngàn con mắt đều quét về phía Vân Tranh cùng A Nô. Có người mắt sắc, nhận ra Vân Tranh, lập tức kêu la lên, “Đây không phải là Vân Tranh quận chúa sao? Thì ra nam nhân này là dã nam nhân của nàng!”
Nhất thạch kích khởi ngàn tầng lãng*, những lời này không thể nghi ngờ khiến cho ấn tượng của dân chúng kinh thành đối với Vân Tranh quận chúa thay đổi rất nhiều.
* Nhất thạch kích khởi ngàn tầng lãng: một hòn đá ném xuống tạo ra nhiều lớp sóng.
“Ai, ai nói! Đứng ra đây cho bản quận chúa!” Vân Tranh lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, bình thường quen thói ương ngạnh, hôm nay bị người đùa cợt như vậy, làm sao nuốt trôi khẩu khí này! “Ai nói!”
Không có người trả lời lời, biểu hiện của Vân Tranh, đã cho mọi người đối với nàng sinh ra hiểu lầm lớn hơn nữa, tất cả mọi người nhỏ giọng nghị luận, biểu hiện của bọn họ, không thể nghi ngờ càng khiến cho Vân Tranh quận chúa lại phát điên.
“Tiểu thư, một chiêu này của người thực diệu!” Cách đó không xa trong đám người, Lạc Tuyết đối với Hạng Quân Vãn vươn ngón tay cái. Nữ nhân kia còn muốn Gi*t tiểu thư nhà mình, cũng không nghĩ kĩ chính mình có bao nhiêu phân lượng! “Bất quá người như thế, lại khiến cho đối phương hận ૮ɦếƭ. Tiểu thư, ta sợ bọn họ biết được lại đối với người bất lợi.”
“Lạc Tuyết, lấy năng lực hiện tại của ngươi, còn bảo hộ không được ta sao?”
Hạng Quân Vãn tháo xuống cái khăn che mặt, xoay người rời đi, Lạc Tuyết nhanh chóng đi theo phía sau.”Ta đương nhiên có thể bảo hộ tiểu thư! Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn tới người!”
“Còn không phải như vậy sao.”
Sau khi cùng Phượng Cửu giao thủ, Hạng Quân Vãn nhận thức đầy đủ được định nghĩa cao thủ của thế giới này. Dụng độc, Phượng Cửu không phải đối thủ của nàng, nhưng mà thật sự so bản lĩnh, nàng còn kém xa lắm. Thân thể này không có nội lực, khiến cho Hạng Quân Vãn ở thời điểm đối địch rất chịu thiệt, mười bảy tuổi mới bắt đầu tập võ, thật là có chút chậm, đặc biệt là ở thế giới cao thủ nội lực hội hợp……
“Đúng rồi, tiểu thư, Liệt Diễm đã bước đầu thành hình, Kinh Hồn đã tham gia giải đấu võ lâm năm nay, đến lúc đó thừa lúc đoạt giải nhất, Liệt Diễm sẽ chính thức xuất hiện ở trước mắt mọi người.”
“Không tệ! Đem mười vạn hoàng kim của Công Tôn Trường Khanh cho Kinh Hồn đi! Đừng tiếc tiền, thế giới này, không có tiền nửa bước khó đi.” Kinh Hồn biểu hiện tốt ngoài dự kiến, khiến cho Hạng Quân Vãn rất vui mừng. Hắn cùng Lạc Tuyết đều là thiên tài tập võ, có bọn họ ở bên, Hạng Quân Vãn cũng không sợ có cái gì bất trắc.
“Nương, tay của ta không bao giờ có thể đánh đàn nữa, nương, ngươi nhất định phải báo thù cho ta! Không thể buông tha con tiện nhân kia, ta muốn làm cho nàng thân bại danh liệt, thân bại danh liệt!” Hạng Quân Nhu gương mặt dữ tợn, tuy rằng bàn tay bị thương đã được chữa khỏi bảy tám phần, nhưng mà tay nàng lại không có biện pháp khôi phục linh hoạt như trước kia, đây là điều khiến Hạng Quân Nhu hận Hạng Quân Vãn nhất.
Nhìn bộ dáng Hạng Quân Nhu, Ngọc phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, “Nhu Nhi, con yên tâm, nương nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng! Nàng cùng với con tiện nhân mẫu thân kia của nàng đều giống nhau, ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!”
Ngọc phu nhân tiến đến Hạng Quân Nhu bên tai nhỏ giọng nói thầm vài câu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạng Quân Nhu lập tức từ âm trầm trở thành sáng sủa. Thọ yến Thái hậu? Hạng Quân Nhu rúc ở trong lòng Ngọc phu nhân âm hiểm cười. Hạng Quân Vãn, ngươi đi ૮ɦếƭ đi!
Công Tôn Trường Khanh cùng Nam công tử đánh cuộc, cuối cùng lấy việc Nam công tử chữa khỏi “bệnh nan y” cho Công Tôn Trường Khanh mà chấm dứt, Hạng Quân Vãn thu hoạch không chỉ có mười vạn hoàng kim, còn có danh tiếng kinh người.
Thời điểm đại phu khắp tứ quốc đối với Công Tôn Trường Khanh thúc thủ vô sách, Nam công tử xuất hiện, không thể nghi ngờ đã cho mọi người thấy được một ngôi sao sáng của ngành y, Hạng Quân Vãn cũng bởi vậy được một cái danh “Thần y” hàng đầu. Nhân mã các quốc gia đều tìm kiếm hành tung của Nam công tử, chỉ là vị Nam công tử thần bí này sau khi tự mình chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh, thì biến mất vô ảnh vô tung, không ai biết được hắn đã đi nơi nào, ngoại trừ Phượng Cửu cùng hắn có “gian tình”.
Chỉ là, hành tung của Phượng Cửu cũng không ai biết được, cuối cùng việc tìm kiếm Nam công tử chỉ có thể kết thúc trong bế tắc, ánh mắt của mọi người đều bị một việc khác hấp dẫn. Công Tôn Trường Khanh, cuối cùng cũng bị lưu đày Mạn Bắc ——
Trước kia, Công Tôn Nam lấy lý do Công Tôn Trường Khanh thân thể không khoẻ, để hắn lưu tại Cẩm thành, chỉ là hiện tại Công Tôn Trường Khanh đã được Nam công tử chữa khỏi, không còn có lý do ở lại kinh thành. Dù cho Công Tôn Nam luyến tiếc nhi tử, hiện tại cũng không thể không thực hiện hứa hẹn của mình.
Ngoài cổng thành, Công Tôn Trường Khanh ngồi ở trong một chiếc xe ngựa cực kỳ mộc mạc, tuy rằng hắn muốn âm thầm rời khỏi Cẩm thành, nhưng là có người nghe thấy tiếng gió. Ngoại trừ thành viên hoàng thất đến tiễn đưa, Công Tôn Trường Khanh còn gặp được một người khiến hắn hết sức kinh ngạc —— Hạng Quân Vãn.
Yến vương phi trước đây xuất hiện, ở trong đám người tạo ra oanh động không nhỏ, tất cả mọi người nhìn chăm chú vào Hạng Quân Vãn, muốn nhìn một chút nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.
Hạng Quân Vãn đến đưa tiễn mình, Công Tôn Trường Khanh vén rèm nhìn ra, nàng tới làm cái gì? Đến chê cười mình sao? Nghĩ đến lúc ở phủ tướng quân Hạng Quân Vãn bộ dáng kiêu ngạo, sắc mặt Công Tôn Trường Khanh âm trầm xuống.
“Chúc mừng Vương gia!” Hạng Quân Vãn đối với Công Tôn Trường Khanh nhợt nhạt cúi đầu, như trước là tố khiết áo trắng, trên mặt che mạn sa, bất quá linh hồn bên trong sớm đã đổi mới, không bao giờ khúm núm như trước nữa.
“Ngươi tới làm cái gì?” Công Tôn Trường Khanh cắn răng, thanh âm trầm thấp. Ở phủ tướng quân bị Hạng Quân Vãn nhục nhã một màn còn rõ mồn một trước mắt, Công Tôn Trường Khanh không tin Hạng Quân Vãn sẽ hảo tâm vội tới đưa tiễn mình.
Nhìn thấy Công Tôn Trường Khanh đối địch với mình như vậy, Hạng Quân Vãn nhẹ nhàng cười, “Ta là tới là tiễn đưa Vương gia! Lần này đi ngàn dặm, mong rằng Vương gia bảo trọng thân mình, hy vọng ngươi có thể bình an trở về……”
Hạng Quân Vãn cách nói năng hào phóng, vẻ mặt không có chút hối hận nào, một chút cũng không giống cái oán phụ, khiến cho mọi người vốn dĩ tính chế giễu nàng nhịn không được đối với Hạng Quân Vãn nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Cám…… Cám ơn……”
Nghe xong lời này, Công Tôn Trường Khanh đối với lòng dạ hẹp hòi của mình vừa rồi có chút hối hận, đối phương chỉ là đến đưa tiễn, hắn lại một bộ dáng đề phòng, thật là mất hết khí khái đại nam tử.
Đang lúc Công Tôn Trường Khanh còn muốn nói điều gì, một câu nói mềm nhẹ bay tới lổ tai hắn, “Kỳ thật tiễn đưa, chỉ là hình thức, ta lần này đến, càng nhiều là muốn xem mọi người chê cười Vương gia. Thật sự là ông trời mở mắt a, Công Tôn Trường Khanh, ngươi cũng có hôm nay!”
“Hạng Quân Vãn, ngươi khốn kiếp!” Công Tôn Trường Khanh chỉ ngón tay vào Hạng Quân Vãn, đúng dịp chống lại ánh mắt cười nhạo của Hạng Quân Vãn, cái loại này khinh thường khinh miệt, là hắn hận nhất.
“Cung tiễn Vương gia!”
Hạng Quân Vãn thối lui đến một bên, lại là một bộ dáng dịu ngoan, ngược lại biểu tình của Công Tôn Trường Khanh, bị mọi người nhìn đến rành mạch. Hạng Quân Vãn bất kể hiềm khích lúc trước đến tiễn đưa chồng trước, Công Tôn Trường Khanh lại có thái độ như thế, thật sự rất kỳ cục!
Bộ dáng ngang ngược của Yến vương, khiến cho ấn tượng của mọi người đối với hắn lại giảm đi một phân, trước mặt mọi người hắn lại hung hãn với Hạng Quân Vãn như vậy, còn không biết trước kia ở vương phủ, vị tiểu thư phủ tướng quân này ăn bao nhiêu khổ.
Hành động của Hạng Quân Vãn cùng Công Tôn Trường Khanh, dừng ở trong mắt Công Tôn Ký, khiến cho tâm tình của hắn tốt lên. Công Tôn Ký không nghĩ tới Nam công tử biết phá hư kế hoạch của hắn mà đi chữa trị cho Công Tôn Trường Khanh, cũng may Công Tôn Nam đem Công Tôn Trường Khanh đưa đi Mạn Bắc. Chỉ cần Công Tôn Trường Khanh bị nhốt ở Mạn Bắc, hắn có thể ngồi vững vàng ở ngôi vị Thái tử, về phần Công Tôn Trường Khanh có thể hay không tiếp tục sống trở về, cái này khó nói……
Một hồi đưa tiễn dụng tâm kín đáo, theo xe ngựa Công Tôn Trường Khanh chậm rãi rời đi mà hạ màn, Hạng Quân Vãn bước chân nhẹ nhàng tản bộ trong kinh thành. Phượng Cửu biến mất mấy ngày, không ai dính chính mình, cộng thêm Công Tôn Trường Khanh bị lưu đày, Hạng Quân Vãn có thể nói là tâm tình tốt, liền đem cửa hàng trong tay mình xem qua một lần.
“Hồng Lâu Mộng” đã sắp kết thúc, hiệu quả phi thường tốt, La Húc cả ngày đều mừng rỡ cười toe tóet, các loại tập san tập tranh cùng Hồng Lâu có liên quan toàn bộ mở rộng đưa ra thị trường. Nay, tiến vào mùa hạ, Hanh Thông tửu lâu bỏ đi lẩu, thay bằng các loại kem tươi đồ ngọt cùng với hoa quả salad, cộng thêm trên đại lục này chưa bao giờ xuất hiện quán điểm tâm, khiến cho Hanh Thông tửu lâu trở thành địa phương náo nhiệt nhất của kinh thành, Hạng Quân Vãn đề nghị, Chu Thừa mở rộng thẻ vàng, thẻ bạc, khiến cho việc làm ăn của tửu lâu nâng cao một bước.
Bởi vì thọ yến Hoàng Thái hậu đang tới, sứ giả tam quốc đều đi đến Thương Nguyệt quốc, bọn họ tới càng đẩy mạnh tiêu thụ của Kim Phấn Thế Gia cùng Yên Chi Cẩm.
Thọ yến Thái hậu đối với những nữ tử đợi gả này mà nói, là một cơ hội vô cùng tốt, quan gia tiểu thư đều hy vọng có thể ở thọ yến nhất minh kinh nhân, được gả nhập hoàng thất, bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, cho nên các loại quần áo lòe loẹt, các dạng son bột nước xinh đẹp, thành đề tài các nàng đàm luận nhiều nhất, cũng làm cho Kim Phấn Thế Gia cùng Yên Chi Cẩm thu vào gấp vài lần.
Bất quá, khiến cho Hạng Quân Vãn cao hứng nhất là Hoa Ngũ Nương đã đem khế ước bán mình của các cô nương Bách Hoa Lâu trả lại cho các nàng, đối với những nữ tử nguyện ý lưu lại, La Húc căn cứ năng lực của các nàng đem các nàng an bài ở các cửa hàng khác nhau, những người khác đều cho ngân lượng, để cho các nàng khác tìm kế khác mưu sinh. Nay Bách Hoa Lâu, đã trở thành nơi tụ họp lúc nhàn rỗi của các nữ tử, chuyên môn chuỗi phục vụ thẩm mỹ SPA, làm ăn tốt vô cùng.
Đang lúc Hạng Quân Vãn chìm đắm trong đế quốc buôn bán chính mình xây dựng thì bỗng nhiên nhận thấy được một tia khác thường. Vừa mới chuẩn bị xoay người, một trận âm phong đánh úp lại, nặng nề giã lên lưng của nàng. “Lạc……” Không kịp phát ra tiếng, Hạng Quân Vãn trước mắt tối sầm, ngã xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc