Độc Y Xấu Phi - Chương 25

Tác giả: Chá Mễ Thố

“Vậy nàng định làm như thế nào? Có cái gì cần ta hỗ trợ không?”
Phượng Cửu chủ động mở miệng, Hạng Quân Vãn thật đúng là nghĩ đến một việc, vội vàng ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói thầm vài câu. Nghe xong, Phượng Cửu sắc mặt khẽ biến vài lần, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, “Nàng xác định? Thật sự như thế?”
“Không đem tất cả mọi người lôi vào, trò chơi này chơi như thế nào chứ!”
Hạng Quân Vãn cười ngọt ngào, lông mi thật dài ở trước mắt cong thành một cái bóng hình bán nguyệt, nhìn đáng yêu cực kỳ. Phượng Cửu nhịn xuống xúc động muốn ôm lấy Hạng Quân Vãn, đem Ngân Hồ quăng cho Hạng Quân Vãn, “Có chuyện gì thì cho Bao Tử tuyền tin cho ta! Gặp được nguy hiểm đừng thể hiện, hoàng cung thâm sâu, không dễ ở!”
Thấy Phượng Cửu thật đúng là đem tên Ngân Hồ đổi thành “Bao Tử”, Hạng Quân Vãn lại cười, lộ ra hàm rang nhỏ sáng như trân châu, “Đã biết, ngươi đừng để người ta tra ra là do ngươi làm. Tốt nhất làm cho dư luận xôn xao mới tốt! Làm tốt, ta thiếu ngươi một cái nhân tình, ngày sau nhất định trả lại ngươi!”
“Vãn Vãn, ta và nàng là quan hệ như thế nào, còn phải xa lạ như vậy sao! Yên tâm, ta nhất định làm cho náo loạn!”
Hiệu suất làm việc của Phượng Cửu vô cùng tốt, xế chiều hôm đó, trong kinh thành liền xuất hiện một lời đồn đãi, nói Bách Thái tử ૮ɦếƭ kỳ thật không phải ngoài ý muốn, mà là bởi vì, phía sau màn độc thủ chính là đương kim hoàng thượng Công Tôn Nam. Công Tôn Bách đã sớm đối với ngôi vị hoàng đế mưu đồ đã lâu, cho nên mới nắm chắc lấy cơ hội Công Tôn Bách cưới Bách Lý Thái Vi, mua chuộc người thân cận Công Tôn Bách là Hạng Trị Chung, cuối cùng cưu chiếm thước sào, mưu đồ lấy tánh mạng Bách Thái tử, còn chiếm lấy ngôi vị hoàng đế vốn dĩ thuộc về Công Tôn Bách.
Lời đồn đãi, giống như tuyết cầu, càng lăn càng lớn, cuối cùng kinh động đến cả Công Tôn Nam trong cung.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Công Tôn Nam nghẹn họng triệu hỏi thủ vệ kinh thành, “Vì sao lại xuất hiện lời đồn đãi nhảm nhí như thế?”
“Bệ hạ tha lỗi, hạ quan không biết a!”
“Khốn kiếp, cút đi! Ai dám đưa lời đồn đãi, thì bắt lại cho trẫm, hết thảy bắt lại!”
Chờ thủ vệ đi rồi, Công Tôn Nam tê liệt ngã xuống ghế. Hạng Quân Vãn vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, lời đồn đãi mà mình nhờ Phượng Cửu thả ra, vốn dĩ chính là chân tướng thực sự. Công Tôn Nam ấn ấn huyệt Thái Dương, đau đầu lợi hại. Chuyện năm đó làm đến thiên y vô phùng*, vì sao qua nhiều năm như vậy, lại có lời đồn đãi như thế truyền tới? Rốt cuộc là ai làm?
*Làm đến không chê vào đâu được.
Hạng Trị Chung? Người Công Tôn Nam loại trừ đầu tiên chính là Hạng Trị Chung, hắn cùng mình đều là châu chấu buộc trên một cành, huống chi Hạng Trị Chung đã có được quân quyền, mấy năm nay cũng trung thành và tận tâm, hắn căn bản là sẽ không ở phía sau mà cắn ngược lại mình một ngụm.
Hay là, là Thái hậu? Thái hậu tra được cái gì?
Công Tôn Nam đột nhiên nhớ tới Hoàng thái hậu Triệu Mạn đem Hạng Quân Vãn mời vào trong hoàng cung, nếu lời đồn đãi này thật sự là do Thái hậu thả ra, Thái hậu nhất định đối với hắn nổi lên lòng nghi ngờ, nhất định sẽ không bỏ qua Hạng Quân Vãn. Nếu thật sự là như thế, Hạng Quân Vãn sẽ gặp nguy hiểm! Hạng Trị Chung quan tâm nhất chính là nữ nhi này, vạn nhất Hạng Quân Vãn có cái cái gì không hay xảy ra, Hạng Trị Chung khẳng định sẽ mất hết chừng mực.
Vừa nghĩ tới “Hắc Bạch Sát” trong tay Thái hậu, Công Tôn Nam lại hận đến răng nanh nghiến “khanh khách”. Rõ ràng mình mới là hoàng đế, vì sao phụ hoàng lại đem ảnh vệ hoàng cung “Hắc Bạch Sát” giao cho Thái hậu? Nếu không phải kiêng kị Hắc Bạch Sát, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân không phải mẫu phi mình chiếm vị trí đó nhiều năm như vậy!
Triệu Mạn cũng nghe tiếng gió bên ngoài, tin đồn này làm cho lòng nàng cả kinh. Chẳng lẽ đây chính là chân tướng? Chuyện năm đó thật sự như thế? Vừa nghĩ tới Hoàng đế chính mình một tay bồi dưỡng lại là mộ Bạch nhãn lang, Triệu Mạn xém chút hôn mê bất tỉnh.
“Thanh Đằng, mau tới ấn đầu cho Ai gia!”
Thanh Đằng là ma ma già trong cung, cũng là tâm phúc củaTriệu Mạn. Triệu Mạn hơi xích người ra ngoài để Thanh Đằng mát xa đỉnh đầu cho mình.
“Thanh Đằng a, ngươi nói, lời đồn đãi bên ngoài rốt cuộc là thật hay giả? Nếu là thật, ai gia thế nào cũng không nghĩ đến Công Tôn Nam là người như vậy!”
Thời điểm Triệu Mạn nói chuyện, *** phập phồng lợi hại, hiển nhiên tức giận vô cùng, Thanh Đằng vội vàng xoa *** cho Triệu Mạn. “Thái Hậu, ta xem, chuyện này là không thể nào. Hiện tại ba nước đều vì lời tiên đoán đổ xô đến Cẩm thành, phương diện này có cái gì bí ẩn thì chúng ta lại không rõ ràng. Hoàng thượng mấy năm nay đối với người hiếu kính, tất cả mọi người đều thấy. Vạn nhất đó là một hiểu lầm, là những quốc gia khác châm ngòi ly gián, cố ý ly gián cảm tình giữa người cùng Hoàng thượng thì làm sao bây giờ?”
Lời của Thanh Đằng, Triệu Mạn cũng đã nghĩ qua, xác thực có khả năng này. Nếu thật sự là ba nước châm ngòi, bà chẳng phải đã hiểu lầm Hạng Trị Chung, còn hại Hạng Quân Vãn?
“Thanh Đằng, buổi tối không cần hạ dược. Ai gia không muốn thương tổn người vô tội! Chuyện này, ai gia sẽ sai Hắc Bạch Sát điều tra. Ai gia sẽ không ngộ thương người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu!”
Bữa tối, Hạng Quân Vãn rõ ràng cảm giác được Hoàng thái hậu đối với mình chân thành tươi cười, hơn nữa trong thức ăn cũng không có “gia vị” đặc biệt.
Xem ra lời đồn này cũng có tác dụng. Kỳ thật tâm địa Triệu Mạn không tính là lãnh huyết, bà hạ độc Hạng Quân Vãn, bất quá là trò trẻ con. Ngẫm lại những gì Triệu Mạn đã trải qua, Hạng Quân Vãn vẫn là rất đồng tình Hoàng thái hậu này. Nếu có thể, nàng không muốn cùng lão nhân đáng thương này đối địch.
Ban đêm, Phượng Cửu đi tới phòng Hạng Quân Vãn. Nhìn thấy Phượng Cửu hành động trắng trợn, giống như Hoàng cung cùng hậu viện của hắn chả khác là bao, nhận thức của Hạng Quân Vãn đối với nam nhân này mỗi lúc càng sâu.
“Chuyện hôm nay đa tạ ngươi!”
“Nhấc tay chi lao, không đáng kể công!” Đối với lời cảm tạ cuả Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu diêm dúa lẳng lơ cười, “Vãn Vãn nếu thiệt tình cảm tạ ta, không bằng lấy thân báo đáp, thế nào?”
“Đi đi, đem Bao Tử gả cho ngươi!” Hạng Quân Vãn đem Ngân Hồ quăng cho Phượng cửu, “Cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi còn mở phường nhuộm!”
Thời điểm Hạng Quân Vãn tức giận thập phần kiều thái nữ nhi, khiến cho Phượng Cửu tuy ăn mắng nhưng trong lòng vui rạo rực. “Vãn Vãn, kế tiếp nàng định làm như thế nào?”
“Chờ xuất cung. Sự tình hôm nay Công Tôn Nam cùng Thái hậu cũng biết, nhất định sẽ tạo ra ảnh hưởng không nhỏ trong lòng bọn họ. Cho dù Công Tôn Nam không đến giải cứu ta, Triệu Mạn cũng sẽ thả ta ra.”
Hạng Quân Vãn dường như tính tới chuyện sẽ phát sinh sau này, khiến cho Phượng Cửu lại nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. “Vãn Vãn, nàng có nghĩ tới hay không, có lẽ lời đồn đãi cũng không phải lời đồn đãi, mà là chân tướng?”
Phượng Cửu nói như vậy, Hạng Quân Vãn hơi sửng sốt, tựa hồ trong lời của Phượng Cửu có chuyện gì đó, hắn nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Trầm mặc một hồi lâu, Hạng Quân Vãn lại mở miệng, “Nếu thật sự là như thế, oan có đầu, nợ có chủ, Triệu Mạn tìm phụ thân ta báo thù không có gì đáng trách, nhưng ta làm nữ nhi bảo vệ phụ thân cũng là hợp tình lý. Đến lúc đó, hươu ૮ɦếƭ về tay ai, còn chưa biết được.”
Hạng Quân Vãn đoán không có sai, ở trong cung ngây người ba ngày, Triệu Mạn cho người đưa nàng trở về đại tướng quân phủ, Hạng Trị Chung tự mình ở cửa chờ nàng, vừa thấy được Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung lập tức chạy nhanh tới, “Vãn Nhi, ngươi đã trở lại ——”
Ngại Thanh Đằng còn ở đây, Hạng Trị Chung cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, Thanh Đằng nhìn cảnh tượng cha và con gái, nở nụ cười. “Đại tướng quân, Nhị tiểu thư bình an trở về, ngài yên tâm rồi chứ!”
Thanh Đằng hồi cung, Hạng Trị Chung mang theo Hạng Quân Vãn vào thư phòng, cẩn thận đánh giá Hạng Quân Vãn, xác định nàng không có việc gì, Hạng Trị Chung mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cha, gần đây ta nghe thấy một ít đồn đãi…… Chuyện năm đó, người có tham dự sao?”
Hạng Quân Vãn đột ngột hỏi, khiến cho Hạng Trị Chung sửng sốt, chống lại ánh mắt trong suốt của Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung thở dài. “Vãn Nhi, nếu ta nói, ta không làm điều gì có lỗi với Bách Thái tử, ngươi tin sao?”
“Tin —— phụ thân nói, thì ta tin.”
Nghe xong lời của Hạng Quân Vãn, cái mũi Hạng Trị Chung có chút lên men, vội vàng quay mặt qua một bên, nhìn tranh chứ trên tường. Nhìn ra Hạng Trị Chung xúc động, Hạng Quân Vãn đứng dậy cáo lui, rời khỏi thư phòng. Hạng Trị Chung biểu tình không giống như đang làm bộ, chẳng lẽ chuyện năm đó có ẩn tình khác?
Hạng Quân Vãn đang đi, đột nhiên phát hiện trước mặt một cái bóng, ngẩng đầu nhìn, lại là Hạng Quân Nhu đang hùng hùng hổ hổ. Nhìn biểu tình của đối phương cho thấy là tới gây chuyện, Hạng Quân Vãn lười quan tâm nàng, nghiêng người tính từ bên cạnh đi qua, không nghĩ tới Hạng Quân Nhu vươn cánh tay ra, trực tiếp đem Hạng Quân Vãn ngăn lại. “Đứng lại!”
Theo sau Hạng Quân Nhu, có Hạng Quân Yến, Hạng Quân Văn cùng Hạng Quân Lam, ba người rõ ràng là tới xem náo nhiệt. Quét mắt sang phấn y nữ tử bên cạnh, Hạng Quân Vãn lại nghiêng người, đi vào đường nhỏ bên cạnh.
“Ta bảo ngươi đứng lại, kẻ quái dị!”
Hanh âm của Hạng Quân Nhu vào giữa trưa tĩnh lặng có vẻ phá lệ chói tai. Hạng Quân Vãn nhướng mày, ngừng lại.
Thấy Hạng Quân Vãn dừng lại, Hạng Quân Nhu nghênh ngang đi tới trước mặt nàng, vòng quanh Hạng Quân Vãn một vòng, còn đưa tay kéo kéo váy của nàng, miệng không ngừng phát ra thanh âm “chậc chậc”. “Chỉ bằng ngươi cũng xứng mặc quần áo màu trắng sao? Chiếc váy đẹp như vậy lại mặc trên người của ngươi, thật sự là phung phí của trời!”
Hạng Quân Nhu nói váy, chính là Ngọc Lan Cẩm mà Yên Chi Cẩm mới ra, trắng như ngọc lan, còn tản ra mùi hương thơm ngát tự nhiên, vừa ra thị trường, thì đã được các thiếu nữ quý tộc tại Kinh thành săn lùng.
Váy trên người Hạng Quân Vãn chính là dùng Ngọc Lan Cẩm may thành, hơn nữa là kiểu dáng mới ra của Yên Chi Cẩm. Tơ lụa tuyết trắng, phủ một tầng sa màu vàng nhạt, bao vây lấy dáng người mảnh khảnh của Hạng Quân Vãn, nhìn vào có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên, cũng đưa tới thù oán của mấy nữ nhân này.
“Đúng là phí của trời!”
Hạng Quân Lam ở bên cạnh ứng thanh, đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm váy của Hạng Quân Vãn. Y phục của Yên Chi Cẩm thực xinh đẹp! Chỉ là màu trắng đơn giản, có thể tạo thành hiệu quả xuất trần thoát tục đến như vậy, chỉ cần là nữ nhân, đều sẽ thích chiếc váy Hạng Quân Vãn mặc trên người. Chỉ là, y phục tốt như vậy lại mặc trên người kẻ quái dị, quả thực là sỉ nhục!
Lời của Hạng Quân Nhu làm sao lại không phải là lời trong lòng Hạng Quân Yến cùng Hạng Quân Văn, chỉ là Hạng Quân Yến nay đã đến tuổi kết hôn, để ý tới thanh danh nữ nhi, cho nên muốn làm ra bộ dáng đoan trang hiền thục, mà Hạng Quân Văn đã ăn qua thiệt thòi trong tay Hạng Quân Vãn, cho nên dù cho trong lòng có nghĩ như vậy, trên mặt cũng không dám lộ ra tí ti bất kính.
“Nói xong chưa? Nói xong phiền toái ngươi tránh ra!” Công kích của Hạng Quân Nhu hoàn toàn bị Hạng Quân Vãn bỏ qua, lại lấy khăn lụa lau tay, trực tiếp đem khăn lụa vứt trên mặt đất, một bộ ghét bỏ nàng ta bẩn, “Chó khôn không cản đường!”
“Hạng Quân Vãn, ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói ta là chó!”
Tuy rằng Ngọc phu nhân bị giam ở Phật đường, nhưng mà Hạng Quân Nhu tốt xấu cũng có dì làm Hoàng Hậu cùng tỷ tỷ ruột làm Trắc phi của Thái tử, cho nên vẫn hoành hành ngang ngược trong phủ như trước.
Hạng Quân Nhu đã sớm muốn đến tìm Hạng Quân Vãn báo thù, không nghĩ tới mấy ngày nay Hạng Quân Vãn bị Thái hậu đón vào cung, Hạng Quân Nhu nhẫn nại đợi vài ngày, hôm nay rốt cục kiềm chế không được, ngăn nàng lại, không nghĩ tới Hạng Quân Vãn vừa mở miệng thì răng nanh lại bén nhọn như vậy, đem Hạng Quân Nhu tức giận đến nổi trận lôi đình.
“Kẻ quái dị, ngươi thật to gan! Thế nhưng còn mắng ta!” Đến giờ phút này, Hạng Quân Nhu sớm đem lời dặn dò của Ngọc phu nhân ném ra sau ót, cái gì Hạng Quân Vãn là tâm can của tướng quân, đừng tìm nàng phiền toái, đừng chọc giận Hạng Quân Vãn, Ngọc phu nhân nói những điều đều là nâng uy phong của người khác lại diệt uy phong của chính mình, tại sao lại không trực tiếp *** Hạng Quân Vãn chứ!
Hạng Quân Nhu giơ tay, đánh mạnh về phía Hạng Quân Vãn, nàng nhất định phải làm cho tiện nữ nhân này biết được sự lợi hại của nàng! Đều do tiện nữ nhân này, mẫu thân mới có thể bị phụ thân nhốt vào Phật đường, không thể ra ngoài. Hết thảy đều là lỗi của nàng ta!
Ngay lúc mọi người nghĩ rằng Hạng Quân Vãn chắc chắn bị thương, muốn nhìn trò hay “A ——” hét thảm một tiếng, không ai nhìn thấy Hạng Quân Nhu làm sao lại té ngã, lúc này, tay nàng đang bị Hạng Quân Vãn dẫm nát dưới chân, tay đứt ruột xót, Hạng Quân Nhu đau đến kêu cha gọi mẹ, miệng vẫn không sạch sẽ như trước, mắng rất lợi hại.
“Kẻ quái dị, ngươi mau thả ta ra! Ngươi đem tay của ta dẫm đứt! Khốn kiếp, nhấc chân! Bằng không ta nói cho dì Hoàng hậu trị tội ngươi!”
Ba người Hạng Quân Yến đứng ở bên cạnh đều bị hành động của Hạng Quân Vãn dọa đến mức bàng hoàng, đặc biệt là Hạng Quân Văn, lại phát run, không dám nhìn sang Hạng Quân Vãn.
Hạng Quân Vãn đem biểu tình của các nàng thu hết vào mắt, mấy cô nương đều nghe lệnh Hạng Quân Nhu làm chủ, sai đâu đánh đó, xem ra hẳn là nên cho các nàng một ít giáo huấn, làm cho các nàng biết có những người cũng không phải tùy tiện đều có thể chọc vào.
“Thử kêu một tiếng kẻ quái dị xem? Có tin ta móc mắt của ngươi đem ngâm R*ợ*u hay không?” Hạng Quân Vãn đột nhiên xuất thủ, ngón tay đánh úp về phía hai mắt Hạng Quân Nhu.
“A ——” Hạng Quân Văn nghe xong lời này, xém chút hôn mê bất tỉnh, hai người khác cũng là ôm lấy mắt, không dám nhìn hình dạng Hạng Quân Nhu bị móc mắt, mà ngay cả chính Hạng Quân Nhu, cũng hét chói tai, bị dọa đến sững sờ, mở to hai mắt quên giãy dụa.
“Phi, đồ nhát gan!” Ngón tay Hạng Quân Vãn cách mắt Hạng Quân Nhu chỉ còn khoảng một phân liền dừng lại, thấy các nàng đều bị dọa thành cái bộ dáng này, Hạng Quân Vãn cười lạnh một tiếng. “Xem ra, các ngươi bất quá cũng chỉ được như thế thôi!”
Nghe thấy Hạng Quân Vãn cười nhạo, Hạng Quân Nhu mới tỉnh táo lại. Mình cư nhiên bị cái phế vật này cười nhạo? Mình thế nhưng lại bị Hạng Quân Vãn khi dễ? Mặt trời quả thực đang mọc ở phía Tây a!
“Hạng Quân Vãn, phế vật ngươi cũng dám hù dọa ta? Ta phải để cho cha mẹ đuổi ngươi ra ngoài! Ngươi cái thứ con gái riêng do tiện nhân sinh ra, khó trách Yến vương hưu ngươi…….”
“Răng rắc ——” Tiếng mắng chửi của Hạng Quân Nhu còn chưa dứt, chợt nghe thanh âm của xương cốt bị nghiền nát, mũi chân của Hạng Quân Vãn nghiền nhẹ, trực tiếp đem xương tay của phấn y thiếu nữ dẫm gãy. Hạng Quân Nhu vẫn được nuông chiều từ bé đến bây giờ, chưa bao giờ bị chịu qua đau khổ như thế, lập tức lâm vào hôn mê, nằm trên mặt đất không rên một tiếng.
“Phế vật? Ta ghét nhất từ này!” Hạng Quân Vãn lạnh lùng cười, dưới ánh mặt trời, bạch y nữ tử chói lọi, một đôi mắt xinh đẹp lãnh diễm ngạo nghễ, nào có bộ dáng nửa điểm phế vật.
Nhìn thấy Hạng Quân Vãn dẫm gãy tay Hạng Quân Nhu, răng nanh của Hạng Quân Yến bắt đầu ma sát vào nhau, nàng hối hận, hối hận không nên đi theo giúp vui cho Hạng Quân Nhu, vốn đang muốn nhìn Hạng Quân Nhu trừng trị Hạng Quân Vãn như thế nào, không nghĩ tới lại thấy được một bộ mặt khác của Hạng Quân Vãn, “Nhị, nhị tỷ, có chuyện, từ từ nói…… Phàm, việc gì cũng đều phải thương lượng tốt…… Là Tứ muội muội bức chúng ta đến đây, thật sự, cùng ta, chúng ta không quan hệ…… “
Mà ngay cả vẫn Hạng Quân Lam vẫn khinh thường Hạng Quân Vãn, lúc này cũng thật sự bị dọa, nàng dùng sức cắn môi, không dám hé răng, sợ chính mình nói cái gì không đúng liền bị Hạng Quân Vãn thu thập.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc