Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 99

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Bỗng nhiên, một dòng lực lượng xa lạ ùa vào trong linh mạch Bạch Vũ, một lượng linh khí lớn cuộn trào mãnh liệt, mênh ௱o^ЛƓ giống như sóng biển động, trực tiếp phá hủy đi phong ấn của Bạch Vũ, linh khí trong phong ấn nháy mắt trào ra, hai dòng lực lượng dung hợp, gần như chỉ là trong nháy mắt, linh mạch của Bạch Vũ đã bắt đầu tăng trưởng!
Bạch Vũ ngẩn người, lúc này mới tin không phải vì nàng bị ép đến sắp ૮ɦếƭ mà xuất hiện ảo giác, mà là thật sự phá tan phong ấn, bắt đầu thăng cấp rồi !
Lúc này, nàng cũng chỉ có thể ngồi, không thể đứng dậy, dứt khoát nằm thẳng, ngưng thần tĩnh khí, tập trung tinh thần nhanh chóng thăng cấp.
Áp lực trên đỉnh đầu vẫn đang từ từ hạ xuống, ngay lúc sắp va vào Bạch Vũ, Bạch Vũ đã thăng cấp thành công.
Tôn Chủ sơ cấp.
Nàng cũng không quan tâm lực lượng còn thừa lại vẫn đủ để nàng tiếp tục thăng cấp một lần nữa, lập tức bắt đầu triệu hoán.
Triệu hoán mới chính là cách cứu mạng, chậm thêm một chút liền không còn kịp rồi.
Lòng Bạch Vũ nóng như lửa đốt hoàn thành triệu hoán, một con gấu chó bộ dạng ngây thơ, đáng yêu từ trên trời giáng xuống, xuyên qua, nện vỡ tầng linh khí thật dày trên đỉnh đầu, rơi xuống bên cạnh nàng.
Con gấu này rõ ràng vẫn còn là một con gấu con, một nắm tròn vo liền lăn về phía Bạch Vũ, dồn sức bò lên người Bạch Vũ.
Thiếu chút nữa Bạch Vũ lại không nhịn được hộc máu, con gấu con này nhìn có vẻ nhỏ, nhưng nặng muốn ૮ɦếƭ. Nàng ôm lấy con gấu con lông lá xù xì, lập tức đứng dậy đi ra ngoài từ chỗ lối động bị vỡ.
Vừa ra khỏi không gian khủng pố tối như mực kia, cả người Bạch Vũ thoải mái như thể có thể bay lên, thở dài nhẹ nhõm, lập tức ho khan, trên người vô cùng đau đớn, giống như từng bị biết bao nhiêu thứ vật nặng nghiền ép, toàn thân đều giống như muốn tan ra.
Nàng yếu ớt ngồi phịch trên mặt đất, có loại may mắn cuối cùng cũng tránh được một kiếp, điều duy nhất không tốt chính là ra khỏi không gian lãng phí, vậy mà trực tiếp xuyên thẳng đến đỉnh tháp, ra khỏi Tháp Thiên Ky.
Nàng suýt nữa mất một mạng vẫn không thể nào tìm được trung tâm Tháp Thiên Ky.
Nhưng nàng có một loại cảm giác, không gian lãng phí cách trung tâm rất gần, Thichtruyen – V.O, chỉ là nàng không nắm được mà thôi. Tiếp theo, nàng tuyệt đối sẽ không thể tái phạm sai lầm tương tự, nàng muốn điều tra rõ ràng cả Tháp Thiên Ky, ra tay lần nữa.
Bạch Vũ nhắm mắt tu dưỡng, hấp thu một lượng linh khí lớn, cuối cùng cấp bậc của nàng đứng lại ở Tôn Chủ trung cấp. Thăng cấp một mạch, cảnh giới của nàng đã vô cùng không ổn định, nàng cố gắng ép một phen, nàng đã vô cùng hài lòng với Tôn Chủ trung cấp rồi.
Lúc nàng mở mắt ra lần nữa, trước mắt là một đôi mắt to căng tròn. Đầu Tiểu Hùng (con gấu con đó) đến gần trước mặt nàng, làm nàng hoảng sợ.
Lúc này, nàng mới nhớ tới Triệu Hoán Thú cuối cùng nàng triệu hoán, Đại Địa Hôi Hùng (gấu màu xám bụi đất).
Bộ dạng Đại Địa Hôi Hùng cấp 1 ngây thơ, đáng yêu, thân hình tròn vo lăn qua lăn lại trên mặt đất, biết nàng đang tu dưỡng, liền yên lặng dựa vào trên đù* nàng, trông có vẻ đúng là đứa nhỏ thành thật.
Bạch Vũ xoa xoa đầu nó: "Đại Địa Hôi Hùng, gọi ngươi là Tiểu Hôi có được không?"
Tiểu Hôi ngây ngô gật đầu, không hề biết cái tên Đại Địa Hôi Hùng khí phách này lại biến thành Tiểu Hôi thì có cái gì không đúng.
Bạch Vũ cười cười, thu Tiểu Hôi vào trong linh mạch, đứng lên đi tìm bọn Tử Như.
Trước khi nàng rơi vào không gian lãng phí, *** và Thủy Qua đang tìm phiến phức cho bốn người Diệt, Ma, Sát, Hồn, bốn bọn hắn cũng không biết có thể ra ngoài được không, nếu có Thượng Quan Vân Trần che chở, có thể khả năng vẫn rất lớn.
Nàng cần phải xác định địa vị của người nổi bật, tuy thành tích trước đó của nàng ở Bách Bảo Lâu không tệ, nhận được không ít thứ, nhưng còn chưa đủ.
Mất nhiều thời gian ở trong Tháp Thiên Ky như vậy, gần như không có được cái gì có ích.
Thần Vực quyết định rất đơn giản, chính là căn cứ vào ngươi nhận được bao nhiêu thứ, quý giá không, thì sẽ quyết định giá trị của ngươi, nói thẳng ra là càng nhận đồ ở Thần Vực càng nhiều, thành tích càng tốt thì sẽ càng tốt.
Cho dù ngươi nhận được thông qua thử thách, hay ςướק đoạt được.
Mặt khác, trong những thứ đạt được vẫn bao gồm cấp bậc, trong phần lớn kỳ ngộ ở Thần Vực, có thể thăng mấy cấp, cũng là một dạng tiêu chuẩn phán xét quan trọng.
Cuối cùng, Thần Vực tính toán dựa theo tổng phần của năm người trong đội, nếu đội ít người thì rất bất lợi, trong chiến đấu làm gì có người không ૮ɦếƭ?
Bây giờ, ba mươi người tiến vào trung tâm Thần Vực chỉ còn lại chưa đến 20 người, tranh đoạt cũng rất kịch liệt. Bởi vì không phải mỗi người đều đi vào tám tòa kiến trúc, gần như mọi người đều tập trung tại Thánh Linh Phường và Ôn Tuyền Uyển mà Sáng Thế Thần Điện thờ phụng.
Thánh Linh Phường là kiến trúc không gian chuyên về luyện khí, bên trong có không ít linh khí và các loại kim khí hiếm thấy dùng để luyện khí, tự nhiên là hấp dẫn mọi người ςướק đoạt.
Về phần Ôn Tuyền Uyển, đó là vùng đất tu luyện, bên trong có ba suối nước nóng, phun trào linh khí, ngâm ở bên trong một ngày, bên ngoài chỉ mới trôi qua một canh giờ, mà suối nước nóng còn quá ít, mọi người cũng càng ςướק đoạt kịch liệt.
Bạch Vũ đi vào Thánh Linh Phường, tìm được Công Tôn Ưởng và Tử Như, hai người đều dè dặt cẩn thận, có cơ hội cũng sẽ hạ độc thủ, vơ vét về mấy thứ, tuy bị thương không nhẹ, nhưng thu hoạch cũng coi như không tệ.
Bạch Vũ nhìn thấy bọn họ, phất Khô Mộc Phùng Xuân qua, vết thương của hai người lập tức lành hơn một nửa: "Trưởng lão Phục Mãn và Tư Minh đâu?"
"Đừng nói nữa, đầu óc của tên Tư Minh kia không biết là dạng gì, cảm thấy bây giờ chính mình đã mạnh không có gì sánh được, đi ςướק đoạt một món đồ tơ vàng với một đám người, kết quả vừa ra tay đã bị đánh cho tàn phế, Trưởng lão Phục Mãn đưa hắn trốn đến chỗ yên tĩnh dưỡng thương rồi." Công Tôn Ưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bĩu môi.
Bạch Vũ không nói gì đi xem xét, bọn họ chạy tới kiến trúc yên lặng nhất bên cạnh, kiến trúc này là pháp trường Ám Dạ Đế Quốc dùng để hành hình, chỉ cần đầu óc không có vấn đề thì đều sẽ không chạy vào nơi này để ςướק đoạt đồ.
Phục Mãn đưa Tư Minh tới nơi này dưỡng thương là lựa chọn tốt nhất, dù sao vết thương của Tư Minh thật đúng là không nhẹ.
Bạch Vũ gọi Trảm Nguyệt ra, dùng nhiều lần Khô Mộc Phùng Xuân cũng không thể khiến cho Tư Minh tỉnh lại.
Bạch Vũ bắt mạch, Thichtruyen – V.O, linh mạch bị thương không nặng, không nghiêm trọng như thế, nội thương cũng đã khép lại hơn một nửa, sao vẫn còn chưa tỉnh?
"Vết thương của hắn sao vậy?" Bạch Vũ hỏi.
"Bị thương vào đầu." Công Tôn Ưởng chỉ chỉ cái ót.
Bạch Vũ: "..." Được rồi, đó không phải cứ trị liệu bình thường là có thể đã tỉnh lại.
"Trưởng lão Phục Mãn, đưa hắn đi theo ta." Bạch Vũ vân đạm phong khinh ngoắc ngoắc.
Phục Mãn tin tưởng Bạch Vũ trăm phần trăm, lập tức vác Tư Minh đi theo, Tử Như và Công Tôn Ưởng theo sát phía sau, sau đó, bọn họ liền thấy Bạch Vũ đi vào Ôn Tuyền Uyển.
Một dòng lực lượng hùng hậu từ đối diện ập tới, trong Ôn Tuyền Uyển có năm người đang đánh nhau tàn nhẫn, các loại linh thuật bay đầy trời.
Bạch Vũ vung tay lên, chắn lại sát khí ập vào mặt, nhìn về phía ba suối nước nóng, tự nhiên một cái đã có người ở bên trong, hai người khác bị mấy người vây quanh.
Bạch Vũ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hướng về phía suối nước nóng đã có người kia, lạnh lùng nói: "Đi ra."
Trên mặt người kia có một vết sẹo dọa người, dường như hắn ta vừa mới bị thương không lâu, đột nhiên hắn ta giương mắt, đáy mắt là vẻ tàn nhẫn, còn có một chút khinh thường.
Những người đó tranh nhau hai con suối khác, cũng không dám ***ng đến hắn ta, đương nhiên là vì không đánh lại hắn ta, hắn ta là người có thực lực cao ở nơi này, nữ tử này vừa tới đã muốn ςướק vị trí của hắn, quả thực là không biết tự lượng sức mình.
"Cút!" Hắn ta lạnh lùng phun ra một chữ, tiếng vang như chuông lớn, chứa khí thế vô tận, linh khí bạo phát ra trực tiếp đập vào người Bạch Vũ.
Ánh mắt Bạch Vũ lạnh lùng, nhấc tay liền là Bạo Liệt Lưu Hỏa, chưởng một chưởng qua.
Ầm - -
Đao Ba Kiểm sợ hãi, bị ngọn lửa bắn trúng, máu huyết cuồn cuộn bốc lên, suýt nữa phun ra.
Hắn ta vội vàng gọi Triệu Hoán Thú ra, nhưng Tiểu Thanh, Tiểu Bạch và Cửu Huyền Băng Hồ của Bạch Vũ đã phi ra, từ đầu đến cuối hắn ta vốn không có bất kỳ cơ hội gì, ba con Triệu Hoán Thú đều có tính công kích.
Đao Ba Kiểm có muốn không đi ra cũng không được, chỉ có thể vội vàng chạy ra từ trong suối nước nóng, Tiểu Bạch lập tức chưởng một chưởng Phách Thiên Liệt khiến hai con Triệu Hoán Thú của hắn ta ૮ɦếƭ thẳng cẳng.
Mấy người đang ồn ào ở một bên khác không hẹn mà cùng ngừng tay, hoảng sợ nhìn Đao Ba Kiểm bị đánh chỉ biết chạy trốn.
Ngay từ đầu bọn họ cũng muốn đến vị trí của Đao Ba Kiểm, nhưng người ta quá lợi hại, tất cả bọn họ không phải là đối thủ, bây giờ xem ra, người lợi hại hơn vẫn ở phía sau!
Bạch Vũ liếc nhìn bọn họ một cái: "Các ngươi cũng muốn con suối này?"
"Không, không, không, chúng ta không có ý nghĩ này!" Mấy người nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi, Đao Ba Kiểm cũng không đánh lại, bọn họ đi ςướק không phải là muốn ૮ɦếƭ sao?
Bạch Vũ quay đầu lại, chỉ chỉ con suối, nói với Phục Mãn: "Ngươi và Tư Minh ở đây tu luyện đi, chăm sóc Tư Minh cho tốt."
"Được!" Phục Mãn hết sức vui mừng, không phải Phục Mãn ngại Tư Minh phiền phức, chỉ vì chăm sóc Tư Minh, bỏ lỡ hàng loạt kỳ ngộ của Thần Vực thì rất đáng tiếc.
Sau khi Phục Mãn đưa Tư Minh đi vào, Bạch Vũ liền lấy sợi chỉ bạc bằng thạch anh nhận được trong Tháp Thiên Ky bện ra một tấm võng rắn chắc xung quanh con suối, sau đó bày ra một tầng kết giới, liền dẫn Tử Như và Công Tôn Ưởng đi.
Đợi cho Bạch Vũ đi không còn bóng dáng, mọi người nhìn lão đầu và thiếu niên hôn mê đứng ở trong suối, đều bắt đầu rục rịch.
Thiếu nữ kia là kiểu người ngoan độc, nhưng lão đầu này rõ ràng cũng chỉ là một Tôn Chủ tuổi già sức yếu, thực lực không được tốt lắm, xem ra bọn họ có thể ςướק đoạt.
Người đầu tiên nhào lên ςướק đoạt chính là Đao Ba Kiểm, đồ của hắn sao có thể không tự mình ςướק về?
Hắn ta cuồng nộ gọi ba con báo hung mãnh bổ nhào tới, chỉ nghe tiếng máu thịt bị kéo xé vang lên, máu tươi vẩy ra, ba con Triệu Hoán Thú đau đến gào khóc, bản thân hắn ta cũng bị ngăn cản đến toàn thân bị thương, thiếu chút nữa liền mất mạng.
Nhất thời, mọi người đều lùi bước phòng vệ chung quanh này cũng có chút quá khủng pố?Có người thử lấy bảo kiếm linh khí cao cấp ra chặt, kết quả chính là kiếm bị bật ra, miệng ho vài cái, nhưng không có cách nào phá tan được một bước phòng vệ.
Mọi người chỉ có thể hết hy vọng đi tranh hai con suối còn lại.
Không tệ, người ta vẫn để lại cho bọn họ hai cái, ít nhất không lấy đi toàn bộ.
Nhưng đến chỗ Thánh Linh Phường, Bạch Vũ thật sự liền lấy đi toàn bộ, một chút cũng không chừa lại.
"Ta muốn toàn bộ những Tử Kim này, bỏ đồ xuống, các ngươi có thể ra ngoài." Bạch Vũ lạnh lùng nói.
Mọi người đang đấu kịch liệt quay đầu nhìn Bạch Vũ đứng ở cửa, vẻ mặt cười nhạt: "Ranh con từ đâu tới? Ngươi nói muốn thì chúng ta phải đưa sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai?"
Ầm - -
Đột nhiên, người nọ giống như một cái bao tải bị đánh bay ra ngoài, nện vỡ vách tường.
Nhất thời, mọi người không nói gì, ánh mắt cảnh giác nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ thu tay, con ngươi như sóng nước mênh ௱o^ЛƓ trở nên lạnh lẽo: "Ta là chủ nhân của nơi này!"
Tiểu Thanh ở sau lưng nàng, lập tức phun ra một ngụm Bạo Liệt Lưu Hỏa rền vang trào trên người bọn họ, trong ngọn lửa ngút trời, Bạch Vũ phất tay thu lại, toàn bộ 700 khối Tử Kim được thu vào trong túi.
Bạch Vũ lập tức đi đến hai phòng luyện khí khác, nhìn thấy kim khí liền lấy đi toàn bộ, lực công kích của Triệu Hoán Thú cấp 5 của nàng đủ để tiêu diệt tất cả những người chống lại.
Bên ngoài, Thượng Quan Vân Trần dưỡng tốt vết thương rất không dễ dàng, trở về tới bên cạnh cổng vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Bạch Vũ thuận lợi ra khỏi Tháp Thiên Ky, còn xưng vương xưng bá cầm tất cả kim khí đi, hễ là nàng thấy tốt, đều lấy tất cả đi, lại không ai có thể chống lại nàng!
"Tại sao có thể như vậy? Nàng ta ra ngoài như thế nào? Ra ngoài như thế nào?" Thượng Quan Vân Trần giận dữ, miệng vết thương trên người lại nứt toác ra.
Đệ tử bên cạnh vội vàng bước lên phía trước đỡ hắn ta: "Điện Chủ bớt giận, trên thân người còn có vết thương!"
"Bớt giận? Ngươi bảo ta bớt giận như thế nào?" Thượng Quan Vân Trần chặn ngang đẩy đệ tử bên cạnh ra, trừng mắt nhìn qua nhìn lại Bạch Vũ ở trong Thần Vực, cắn răng nanh vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt, hận không thể ăn sống Bạch Vũ.
Bản thân Bạch Vũ không có khả năng có thể phá vỡ không gian lãng phí, nhất định có người ngoài giúp nàng. Dạ Quân Mạc! Nhất định là Dạ Quân Mạc đã làm gì đó.
"Dạ Quân Mạc đâu?" Thượng Quan Vân Trần ép cơn tức giận xuống, hỏi.
"Chuyện này... Không rõ lắm." Sau khi Dạ Quân Mạc làm nổ biệt viện thành phế tích, cũng không biết tung tích của hắn nữa rồi.
"Các ngươi lại không theo dõi hắn? Đi tìm, lập tức đi tìm cho ta!" Mặt Thượng Quan Vân Trần trầm xuống hạ lệnh. Hắn ta có phần hối hận đã tiết lộ chuyện Bạch Vũ ở trong không gian lãng phí cho Dạ Quân mạc, ai biết Dạ Quân mạc sẽ làm ra chuyện gì vì Bạch Vũ, vạn năm trước chỉ vì bảo vệ Bạch Vũ, ngay cả mạng hắn cũng không cần.
Nhưng sau khi Dạ Quân Mạc đả thương hắn ta, đến khi Bạch Vũ phá tan trung tâm không gian lãng phí cũng không quá lâu, hẳn là Dạ Quân Mạc đang ở gần đây.
Quả nhiên, thuộc hạ của hắn ta rất nhanh đã tìm được Dạ Quân Mạc suy yếu ở ngay gần trong khe núi.
Dạ Quân Mạc đã không còn sức lực để rời đi, khuôn mặt tuấn mỹ ốm yếu xanh trắng, nhìn thấy Thượng Quan Vân Trần cũng không hề giật mình.
Thượng Quan Vân Trần nhìn Dạ Quân Mạc chằm chằm, phát hiện Ma Văn ở đầu lông mày Dạ Quân Mạc đã biến mất, trái tím liền đập mạnh.
Ma Văn kia là dấu hiệu huyết mạch vương giả của Ám Dạ Đế Quốc, không thể đột nhiên biến mất, trừ khi...Thượng Quan Vân Trần nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, vẻ mặt châm biếm chỉ vào Dạ Quân Mạc: "Dạ Quân Mạc, ngươi đường đường là Quân Vương của Ám Dạ Đế Quốc, lại khế ước chính mình làm nô lệ cho người khác. Ngươi nói xem, người của Đế Quốc các ngươi biết chuyện này thì sẽ làm gì đây?"
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn hắn ta, vịn thân cây vất vả đứng lên, không thèm nhìn Thượng Quân Vân Trần châm biếm, đi qua bên cạnh Thượng Quan Vân Trần, từ từ rời đi, bóng dáng cao lớn cứng cỏi cao ngất, khí phách khiếp người, không nhìn ra một chút yếu đuối.
"Đứng lại! Ta có nói cho ngươi rời đi sao?" Thượng Quan Vân Trần chặn ngang, nắm áo Dạ Quân Mạc.
"Ngươi dám ra tay?" Vẻ mặt Dạ Quân Mạc không thay đổi, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta như rớt vào hầm băng.
Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại: "Bây giờ ta không thể giết ngươi, không có nghĩa là sau này sẽ không thể giết ngươi. Hiếm khi được nhìn thấy Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc suy yếu như vậy, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một. Ta có thể bắt ngươi lại, đợi sau khi Thần Vực đóng lại sẽ giết ngươi! Dẫn hắn ta đi."
Thượng Quan Vân Trần buông tay ra, lớn tiếng hạ lệnh, khóe miệng gợi lên độ cong đắc ý.
Mọi người lập tức tiến lên, bắt lấy Dạ Quân Mạc.
"Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, đều cút đi cho lão tử!" Một nam tử có bộ dạng thiếu niên táo bạo gầm lên giận dữ dẫn theo một đám người xông tới, không đợi Thượng Quan Vân Trần thấy rõ ràng liền nện một quyền lên mặt hắn ta.
Thượng Quan Vân Trần bị nện đến lảo đảo lui về sau vài bước, ôm cái mũi điên cuồng phun máu, quắc mắt nhìn trừng trừng: "Ám Lang?"
"Biết lão tử đến đây còn dám ***ng vào Thánh Quân nhà ta, ngươi không muốn sống nữa sao?" Ám Lang giơ thiết côn (cây gậy sắt) trong tay lên đập tới, nhân mã hai phe lập tức loạn đấu thành một đoàn, có kịch liệt, hoàn toàn quên đi chuyện còn có khế ước chung sống hoà bình.
Một chưởng chưởng đối thủ gần ૮ɦếƭ, chính mình cũng bị thương hộc máu, quả thực chính lá đả thương địch thủ 1000, tự tổn thương mình 1000.
Dạ Quân Mạc thờ ơ nhìn chiến trường hỗn loạn, hạ lệnh rút lui, mới sai Ám Lang đang chiến đấu phấn khích che chở hắn rời đi, về tới cứ điểm ở Đại lục Hiên Thổ của Ám Dạ Đế Quốc.
Ám Lân và Ám Ưng nghe nói Dạ Quân Mạc trọng thương, thiếu chút nữa bị Thượng Quan Vân Trần bắt đi, lập tức chạy về Đại lục Hiên Thổ.
Thấy sắc mặt Dạ Quân Mạc trắng bệch, nằm trên giường ngủ say, Ám Lân giận kinh khủng, vớ lấy nghiên mực trong tay liền đập về phía Ám Lang, vỡ nát: "Ta kêu ngươi bảo vệ tốt Thánh Quân, ngươi làm cái gì? Sao ngươi không ở bên cạnh Thánh Quân, nếu không thì Thánh Quân đã có thể truyền âm gọi ngươi, ngươi đã lêu lổng ở đâu?"
Ám Lang chột dạ không dám trốn, cũng không dám dùng linh khí chống cự, vừa vặn bị nện, lập tức đầu rơi máu chảy, máu tươi từ trên trán chảy xuống, biểu cảm trông cực kì dọa người.
Ám Lân và Ám Ưng đưa đệ tử khác đến cổng vào khác, trước khi đi, Ám Lân cố ý gọi Ám Lang tới Đại lục Hiên Thổ bảo vệ Dạ Quân Mạc.
Ám lang ngoan ngoãn đến đây, lại cảm thấy Ám Lân làm điều thừa, rõ ràng đã có khế ước hòa bình kiềm chế, hơn nữa Dạ Quân Mạc là Thần Hoàng, chỗ nào cần hắn bảo vệ? Cho nên hắn liền đến đấu trường ở Đại lục Hiên Thổ chơi.
Kết quả một lần chơi này liền chơi đến điên, Dạ Quân Mạc cũng không gọi hắn trở về, lúc gọi hắn trở về cũng đã xảy ra chuyện. May mà lúc đó hắn trở về kịp, không để Thượng Quan Vân Trần dẫn Thánh Quân đi, nếu không thì hắn lấy cái ૮ɦếƭ tạ tội cũng vô dụng.
"Được rồi, không phải Thánh Quân không sao rồi sao?" Ám Ưng nhìn bộ dạng Ám Lang đáng thương tội nghiệp, thay Ám Lang nói hai câu có ích.
Ám Lân tức đến cười: "May mà không sao, nếu có sao thì hắn ૮ɦếƭ một trăm lần cũng vô dụng. Đi ra ngoài quỳ cho ta, khi nào Thánh Quân gọi ngươi thì lại vào."
"Vâng." Ám Lang cúi gằm đầu, ngay cả vết thương trên đầu cũng không quan tâm, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Ám Ưng nhìn bóng lưng Ám Lang, bất đắc dĩ hắn thở dài: "Bây giờ Thánh Quân bị thương nặng như vậy, lúc nào mới tỉnh? Chờ Thánh Quân tỉnh lại rồi gọi hắn, không biết phải đợi mấy ngày. Có phải ngươi phạt quá lâu không?"
"Lâu? Ta không đánh hắn mấy trăm roi, hắn liền lén lút vui vẻ đó. Rõ ràng tuổi đã lớn như vậy, còn vẫn xúc động giống như đứa trẻ, không thấy hòa hợp, sau này chuyện của Thánh Quân, dù gì ta cũng sẽ không giao cho hắn làm nữa." Ám Lân tức giận nói.
Ám Ưng cũng không nhiều lời, chỉ cau mày, nhìn về phía phòng ngủ: "Sao đột nhiên Thánh Quân có thể bị thương nặng như vậy?"
"Người nổi điên đi đánh Thượng Quan Vân Trần, còn có thể bị thương không nặng sao?" Ám Lân bĩu môi, đáy mắt thoáng hiện lên ngán ngẩm. Dạ Quân Mạc còn khế ước chính mình cho Bạch Vũ, đúng là điên rồi!
May mà khế ước chủ tớ ở khoảng cách xa không khắc nghiệt như khế ước chủ tớ bình thường, sẽ không khiến chủ ૮ɦếƭ thì tớ ૮ɦếƭ, nhưng chuyện chủ nhân có thể khống chế sống ૮ɦếƭ của tôi tớ cũng đủ làm cho người ta đau đầu rồi.
Nếu để cho những người trong Đế Quốc biết Dạ Quân Mạc giao chính sinh mệnh mình vào trong tay người khác, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, làm không tốt thì tất cả đều sẽ tạo phản.
Bây giờ, cả đầu Ám Lân đều đang cân nhắc nên giấu diếm chuyện này như thế nào.
Khế ước chủ tớ là một ký kết, trừ khi chủ nhân ૮ɦếƭ, nếu không sẽ không có cách nào khác hủy ước. *** Bạch Vũ, Dạ Quân Mạc có ૮ɦếƭ cũng sẽ không đồng ý chuyện này, cho dù Bạch Vũ biết rõ cũng sẽ không mất trí đi thương tổn Dạ Quân Mạc, cho nên dứt khoát xem như chưa từng xảy ra.
Nhưng khế ước khiến cho Ma Văn vương giả của Dạ Quân Mạc biến mất, mấy lão gia hỏa của Ám Dạ Đế Quốc vừa thấy liền biết có vấn đề, đúng là muốn giấu diếm cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ầm ầm - -
Bỗng nhiên, tiếng vang cuồn cuộn sấm rền từ chân trời truyền đến, cổng vào khổng lồ của Thần Vực lơ lửng trên bầu trời bắt đầu vặn vẹo, kỳ hạn năm tháng của cuộc chiến Thần Vực cuối cùng cũng kết thúc.
Các cường giả ở các đại lục đều nhìn bầu trời, nhìn tám tòa kiến trúc ở trung tâm - bên trong Thần Vực, phía trước quảng trường ở Tháp Ngũ Hành, tất cả mọi người bắt đầu tụ hợp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc