Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 98

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Thượng Quan Vân Trần lại bị làm cho tức giận, ta nuôi lớn các ngươi dễ lắm sao? Các ngươi lại bỏ chạy theo người ta như vậy! Phải biết rằng mãnh thú hình người còn hiếm thấy hơn mãnh thú cấp bá chủ, trong 1000 con mãnh thú cấp bá chủ cũng không chắc có thể xuất hiện một con, hắn ta đã tiêu tốn 5000 năm chỉ để tìm mầm hai con mãnh thú này!
Kết quả hiện tại hai con mãnh thú hình người nuôi lớn rất không dễ dàng lại đi theo Bạch Vũ ngay dưới tình huống hắn ta không biết tới! Đừng nói vì Bạch Vũ có sức quyến rũ gì, đánh ૮ɦếƭ hắn ta cũng không tin.
"Được, được, ngay cả mê cung cũng không ngăn ngươi được, vậy cũng đừng trách ta hành động thật sự!" Thượng Quan Vân Trần nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại dâng lên một chút bất an và một loại cảm xúc nói không nên lời.
Vạn năm trước, Bạch Vũ kia trong mắt hắn ta là ngu xuẩn nghịch ngợm, chuyện gì đều dễ bị gạt, hiện giờ cả người lại trở nên sáng ngời chói mắt, đã không còn thực lực cao cao tại thượng trời sinh như lúc ban đầu, hết lần này đến lần khác hóa giải tử cục (con đường ૮ɦếƭ), thật sự thay đổi khiến cho hắn ta có chút không còn hiểu rõ nữa.
Nhưng đáng tiếc, từ vạn năm trước, lúc hắn ta bắt đầu chọn hợp tác với Ngọc Ưu Liên để giết Bạch Vũ, Bạch Vũ chắc chắn phải ૮ɦếƭ! Cho dù nàng luân hồi chuyển thế, cũng phải khiến cho nàng làm lại một lần nữa!
Mắt thấy ba người đi ra mê cung, thẳng đến cứa thứ bảy, cũng là cửa ải cuối cùng, phá cửa ải này, nàng liền có thể đi vào trung tâm Tháp Thiên Ky, tìm được trái tim của Dạ Quân Mạc và lối ra.
Nếu dựa theo tính huống bình thường, Bạch Vũ thật sự có thể một đường vượt ải, ra khỏi Tháp Thiên Ky.
Tuy thực lực của nàng không tốt lắm, nhưng hiển nhiên là thông minh hơn trước kia, cũng chín chắn hơn, ánh sáng trong mắt nàng sáng ngời mà tự tin, không hề sợ hãi các loại cơ quan của Tháp Thiên Ky, ung dung quyết đoán đối phó, đều đã hoàn toàn khác với trước kia rồi.
Nhưng, cuối cùng vẫn là kẻ địch, không phải sao? Nếu tính giết nàng, thì không có bất kỳ băn khoăn gì. Trong mắt Thượng Quan Vân Trần dâng lên tàn nhẫn, nhắm mắt lại, tập trung tinh lực, yên lặng dịch chuyển cơ quan Tháp Thiên Ky.Bạch Vũ đang nói chuyện phiếm với hai con mãnh thú hình người, hai con mãnh thú này thật là, một con có hứng thú với thơ ca, ba câu không rời thơ, động một tí liền mở miệng ra văn thơ, nhờ Bạch Vũ bình phẩm.
Trong lòng Bạch Vũ rơi lệ, nàng thật sự không hề thông thạo đối với thơ ca gì gì đó, chỉ có thể đối phó, thường ςướק hai câu thơ ca của Đại thi nhân ở Vị Diện khác làm ra, chắp vá lại ném cho ***.
Một con khác có hứng thú với ăn uống, tay Bạch Vũ cầm đầy miệng đều là thứ ăn ngon.
Bạch Vũ tỏ vẻ nàng vẫn cực kỳ có lòng với thức ăn ngon, nhưng là đối mặt với Thủy Qua nói chưa tới ba câu liền cảm thấy đói bụng, nhìn nàng giống như nhìn một khối thịt ba chỉ, thật tình cảm thấy như đi qua núi lớn, sợ lúc nào đó sinh vật trông như đứa bé đáng yêu hung tàn đói sẽ ngoan độc ăn nàng.
May mà chỉ số thông minh của Thủy Qua và *** không cao, nhưng nhân phẩm... A..., thú phẩm cũng không tệ lắm, nếu đồng ý đi với nàng, liền không tính ăn nàng, ít nhất trước khi rời đi Tháp Thiên Ky sẽ không tính ăn luôn nàng.
Bọn chúng một con là muốn ra khỏi Tháp Thiên Ky, tìm cố hương, con kia thì đi theo Bạch Vũ, ăn thức ăn ngon nàng làm, đối với bọn chúng mà nói, Bạch Vũ là người có thể dẫn bọn chúng ra khỏi Tháp Thiên Ky, chỉ cần không phải đói sắp ૮ɦếƭ, thì sẽ không ăn Bạch Vũ.
Có hai con mãnh thú này bảo vệ, vấn đề Bạch Vũ không đủ thực lực trong Tháp Thiên Ky coi như đã được giải quyết, cho dù gặp phải cửa ải không đánh lại được cũng không sao.
Bọn họ đang đi tới, ***ng phải bốn người bọn Diệt ở trước mặt, không biết sao bốn người này lại tìm được nhau rồi.
Nhìn thấy bộ dạng bọn họ khí thế lớn đi tới, *** không đợi Bạch Vũ nói chuyện, cũng rất không vui quất ra hơn mười sợi dây leo.
Thủy Qua mở to đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt H**g phấn nhìn Bạch Vũ: "Ta có thể ăn bọn họ không?"
Bạch Vũ che mặt, bộ dạng của ngươi - một bé gái mập mạp nói muốn ăn thịt người lại H**g phấn như vậy, thật sự cực kỳ không hài hòa, ngươi có biết không?
Thủy Qua không đợi Bạch Vũ trả lời liền bổ nhào qua, mặt đối mặt người ૮ɦếƭ, 12 con mãnh thú, hai con mãnh thú đối phó vô cùng thoải mái, hoàn toàn chính là một bên giết chóc.
Bạch Vũ cảm thấy nàng không cần lo lắng, nhưng nàng đã quên cơ quan trong Tháp Thiên Ky trùng iệp, không biết lúc nào sẽ đột ngột xuất hiện, đặc biệt bên ngoài còn có một Thượng Quan Vân Trần đang khống chế.
Phía trước có một đoàn lửa nóng, sau đó đột nhiên dưới chân Bạch Vũ không còn, cả người đột ngột rơi xuống, rơi vào trong một cái động sâu không đáy.
Mọi thứ tới quá nhanh, Bạch Vũ hoàn toàn không kịp suy nghĩ nữa, liền cảm thấy thân thể cứ rơi, trước mắt tối đen, không bao lâu liền ngã thật mạnh trên mặt đất cứng rắn, hai cái đù* và cả thắt lưng đều cực kỳ đau.
Nếu bây giờ nàng không phải đã là Linh Chủ, thân thể có đủ linh khí bảo vệ, rơi xuống khoảng cách cao như vậy, chắc chắn sẽ ngã gãy chân.
Nàng mò mẫm ngồi xuống, xoa xoa eo nhỏ bị ngã đau, tay đốt lên một ngọn lửa, chiếu sáng chung quanh.
Ánh lửa đỏ sậm lại giống như bị hấp thu, chỉ có thể chiếu sáng khoảng cách vài bước chung quanh, Bạch Vũ chỉ nhìn thấy mặt đất cứng rắn bóng loáng, trừ cái đó ra thì cái gì cũng không nhìn thấy.
Nàng đứng lên, mạnh dạn đi về phía trước, nhưng nơi này thật giống như là một vùng không gian không giới hạn, ngoại trừ mặt đất, cái gì cũng không có, diện tích bao la giống như không có đầu cùng, nàng đi rất lâu cũng không đi đến đầu được.
Nàng lại thử đi hướng khác, kết quả vẫn như cũ là cái gì cũng không có, cả vùng không gian chỉ có tối đen, càng đừng nói gì là lối ra.Bạch Vũ cảm thấy lạnh một nửa, không nghĩ tới trong Tháp Thiên Ky còn có một cái cơ quan không gian như vậy, những cơ quan trước đó cực kỳ bình thường, cơ quan loại này giống như ném người vào một vùng biến cả vắng vẻ khiến lòng người sợ hãi lại không có chỗ để trút ra, quả thực chính là trò trẻ con.
Loại cơ quan cái gì cũng không có như thế này mới chính là khủng pố nhất, vĩnh viễn không tìm thấy lối ra, nếu ở lại ở bên trong một, hai ngày thì vẫn được, còn ở lại lâu không phải điên thì cũng đã ૮ɦếƭ!
Không tìm thấy bất kỳ vật gì, Bạch Vũ chỉ có thể tìm lối ra từ mặt đất dưới chân, nàng gõ gõ mặt đất bóng loáng, đặc ruột.
Lại lấy dao găm Ngọc Kim Cương ra cạo một cái, trên mặt đất bị cạo ra một vết thật sâu, nhưng không đợi nàng cạo đường thứ hai, dấu vết liền biến mất, giống như miệng vết thương khép lại thần tốc.
Bạch Vũ tức giận muốn mắng "mẹ...", lại gọi Tiểu Bạch ra thử một lần, kết quả cũng giống nhau, cho dù tốc độ của bọn họ gấp bao nhiêu lần, cũng đều thua tốc độ khép lại.
Ngay lúc Bạch Vũ có chút nản lòng, chợt nghe một tiếng vang nhỏ, đó là tiếng động cơ quan bị chạm vào.
Sau khi nàng rơi vào đây, ngoại trừ tiếng động của chính nàng ra thì đều không nghe thấy tiếng động gì khác, cho nên tiếng động có nhỏ hơn nữa thì nàng vẫn nghe được rõ ràng, nàng vội vàng khảy một đường lửa ngút trời, chiếu sáng bốn phía.
Chung quanh vẫn trống rỗng như cũ, tiếng động gì cũng không có.
Nàng nhìn chung quanh một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện... nóc sắp rơi xuống rồi.
Cả vùng không gian có đất, còn có cái nóc, chỉ là nóc này có vẻ như đang ép xuống với tốc độ ốc sên bò!
Bạch Vũ muốn khóc, nóc này cũng không cách nàng quá xa, cho dù là ốc sên bò, không cần đến mấy ngày cũng có thể nện xuống đè nàng dẹp lép, còn đè ép từng chút từng chút, thực sự quá khủng pố đúng không?
Nàng vội vàng thử đánh một đạo linh khí lên nóc, cái nóc trông có vẻ cứng rắn lay động một phát, thì ra cả tấm nóc không phải là thể rắn, mà hình như là linh khí ngưng tụ thành thực chất !
Nhưng cho dù là thể khí, cũng vẫn có thể đè ૮ɦếƭ Bạch Vũ, linh khí dày đặc như vậy, uy áp quá mức khủng pố, một Linh Chủ như nàng hoàn toàn không đánh vỡ được, nếu nàng có thể trở thành Tôn Chủ, nói không chừng còn có chút hy vọng.
Hơn nữa, trở thành Tôn Chủ, là có thể nhận được một cơ hội triệu hoán nữa, trong không gian phong kín như vậy, triệu hoán được Triệu Hoán Thú biết xuyên thủng toàn bộ chướng ngại đến bên cạnh nàng, đến lúc đó không cần lối ra, cũng có thể ra được.
Tuy nàng biết lúc nàng ở Bách Bảo Lâu cũng đã liên tục thăng cấp, tốc độ thăng cấp của nàng từ lúc tiến vào Thần Vực quá nhanh, cảnh giới không ổn định, có lẽ muốn lên cấp sẽ rất khó, nhưng lúc này chỉ có một cách này thôi.
Bây giờ nàng là Linh Chủ đỉnh cấp, chỉ cần đột phá, sẽ là Tôn Chủ.
Nàng có rất nhiều linh tửu và tinh thể thượng phẩm, linh khí ở đây cũng cực kỳ sung túc, có điều kiện để thăng cấp.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên nóc từ từ hạ xuống, có loại cảm giác chính mình là một con kiến bé nhỏ, dễ dàng bị một bàn tay cho đập ૮ɦếƭ, chỉ có thể nhanh chóng bình tâm, trước uống một ly linh tửu, hấp thu linh khí rồi nói sau.
Nàng tập trung tinh thần tu luyện, nhưng luyện một lúc lâu cũng không hấp thụ được một chút linh khí nào, cẩn thận kiểm tra lại, bất ngờ phát hiện linh mạch của nàng đã bị phong ấn !
"Đây là có chuyện gì?" Bạch Vũ chấn động. Tiểu Bạch đang nằm úp sấp ở bên cạnh, lười biếng ngủ gật, bị Bạch Vũ gào một tiếng giật mình tỉnh dậy, lập tức chột dạ trốn ra sau lưng nàng.
Dư quang khóe mắt Bạch Vũ nhìn thấy, vươn tay xách nó lại: "Có phải ngươi biết có chuyện như vậy đúng không?"
"Oa - -" chuyện này không liên quan tới ta, là Trảm Nguyệt làm. Tiểu Bạch lập tức quăng tội lỗi của chính mình không còn một mảnh.
Bạch Vũ gọi Trảm Nguyệt ra, Trảm Nguyệt nhìn Bạch Vũ, thở dài một tiếng.
Là nói và Cửu Huyền Băng Hồ cùng nhau bàn bạc phong kín linh mạch của Bạch Vũ, bây giờ Bạch Vũ muốn thăng cấp thì chỉ cần phá vỡ phong ấn, sẽ lập tức có thể đột phá thành Tôn Chủ, vấn đề là, Thichtruyen – V.O, vị trí Bạch Vũ chọn không tốt lắm, uy áp ở đây quá nặng, dưới tình huống như vậy, ngay cả linh khí Bạch Vũ cũng không có cách nào để hấp thu, càng đừng nói là phá bỏ phong ấn.
Bạch Vũ đen mặt, nàng chọn vị trí này à? Nàng cũng bất đắc dĩ có được không?
"Các ngươi phong ấn, chẳng lẽ không thể giải?" Bạch Vũ bất đắc dĩ hỏi.
Trảm Nguyệt tỏ vẻ bất lực, bọn nó chỉ biết phong ấn, không biết giải phong ấn.
Bạch Vũ: "..." Có suy nghĩ rất muốn đánh người !
Không phá bỏ được phong ấn, liền không thể thăng cấp, chẳng lẽ nàng thật sự phải bị đè ૮ɦếƭ ở đây?
Nghĩ đến thảm trạng bị đè ૮ɦếƭ, nàng đã bắt đầu cảm thấy hít thở không thoải mái, ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà nóc lại cách nàng rất gần rất gần. Rõ ràng nhìn giống ốc sên bò, sao có thể nhanh như vậy?
Nàng vội vàng điều động linh khí toàn thân chống cự uy áp nặng nề ép xuống, chỉ cảm thấy linh khí quanh quẩn quanh thân bị ép cho tan rã, toàn thân nặng nề như bị đổ chì, khung xương bắt đầu phát ra tiếng lộp bộp.
Cả tấm nóc ở chỗ cách đỉnh đầu nàng không xa, còn chưa ***ng tới nàng, nàng đã cảm thấy khó chịu giống như sắp ૮ɦếƭ, lục phủ ngũ tạng phảng phất đều muốn vỡ tan, lập tức phun ra một ngụm máu.
...
"Bạch Vũ, đừng trách ta thủ đoạn độc ác, đây là lần đầu tiên ta sử dụng cơ quan không gian lãng phí này, người ૮ɦếƭ ở đó chẳng những không còn hài cốt, ngay cả hồn phách cũng tan thành mây khói, ngươi cứ yên tâm đi đi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội luân hồi chuyển thế nữa !" Thượng Quan Vân Trần cảm thận được tin tức Tháp Thiên Ky truyền lại, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng hiện lên nụ cười lãnh lệ.
Ầm - -
Bỗng nhiên, ngọn lửa U Lam dời non lấp biển đánh tới, Ngũ Hành Chu Tước hắc hóa hót lên một tiếng ở trên bầu trời, mưa lửa hỗn loạn nháy mắt phá hủy cả tòa trang viện.
Thượng Quan Vân Trần lao ra từ trong một đống hoang tàn, có chút chật vật nhìn Dạ Quân Mạc ở chỗ xa, chửi ầm lên: "Dạ Quân Mạc, ngươi vậy mà dám ra tay với ta, ngươi đừng quên khế ước giữa chúng ta! Ngươi muốn ૮ɦếƭ sao?"
Dạ Quân Mạc ho ra một ngụm máu, hắn bị khế ước trừng phạt, thân thể bị thương, nhưng hắn còn chưa thương tổn đến Thượng Quan Vân Trần, trừng phạt vẫn không nghiêm trọng, nếu hắn thu tay lại thì vẫn còn kịp.
Nhưng là hắn không làm như vậy, gọi Thanh Long ra, hai mặt giáp công Thượng Quan Vân Trần không chút khách sáo.
Thượng Quan Vân Trần vội vàng gọi Triệu Hoán Thú của bản thân ra, vừa lui vừa mắng to: "Ngươi điên rồi sao? Hay là ngươi nghĩ ngươi thật sự có thể giết ta? Ta cũng là Thần Hoàng!"
"Ngươi thì tính là Thần Hoàng cái gì ! Một tên trên danh nghĩa mà thôi, ngươi dám động đến Bạch Vũ, ta sẽ khiến cho ngươi ૮ɦếƭ ở đây !" Dạ Quân Mạc không thèm quan tâm, tấn công càng thêm mãnh liệt.
Thượng Quan Vân Trần nói là Thần Hoàng, nhưng thực lực vẫn chưa ổn định bằng Dạ Quân Mạc, nội thương của Dạ Quân Mạc khiến cho thực lực của hắn giảm xuống trên diện rộng, lúc vết thương lành lại, mới có thể phát huy toàn bộ thực lực, nhưng thực lực của Thượng Quan Vân Trần lại không chuẩn.
Thực lực của hắn ta luôn luôn vương giả, ở mãi trong Đại Đế, ngẫu nhiên một lần phát huy siêu trình độ mới có thể đạt tới Thần Hoàng, nói trắng ra là lúc trước khi Ngọc Ưu Liên lấy được linh mạch của Bạch Vũ, đưa cho hắn ta một phần, nhưng hiển nhiên hắn ta vẫn không thể dung hợp hết được.
"Ngươi giết ta, Bạch Vũ vẫn sẽ ૮ɦếƭ ở trong Tháp Thiên Ky, ngươi cũng sẽ phải chôn cùng ta vì khế ước !" Biểu cảm của Thượng Quan Vân Trần một bộ không sao cả, trên mặt chứa nụ cười lạnh coi thường: "Ngươi tính làm như vậy sao?"
Dạ Quân Mạc hơi hơi híp mắt: "Không giết ngươi, ta có thể khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ cũng không xong!"
Ầm ầm - -
Thanh Long hô mưa gọi gió, một vùng mênh ௱o^ЛƓ vây khốn Thượng Quan Vân Trần. Thichtruyen –V.O. Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh đen, trúng độc không nhẹ.
Dạ Quân Mạc cũng ho ra máu càng thêm nghiêm trọng, nhưng hắn cứ liều ૮ɦếƭ nắm lấy Thượng Quan Vân Trần không tha: "Thả Bạch Vũ ra, nếu không ngươi cứ chờ trúng độc mà ૮ɦếƭ đi."
"Thả Bạch Vũ?" Thượng Quan Vân Trần suồng sã cười to: "Ngươi cho Tháp Thiên Ky là chỗ như thế nào? Có vài cơ quan một khi mở ra, liền không bị khống chế, ngươi từng nghe nói đến không gian lãng phí chưa? Đó là một nơi có vào mà không có ra, bây giờ Bạch Vũ ở bên trong chờ ૮ɦếƭ! Nàng ta đã bị đè ૮ɦếƭ từng chút từng chút, từ từ nhấm nháp tư vị tử vong..."
Ầm - -
Ngọn lửa nổ tung trên *** Thượng Quan Vân Trần, nếu không phải Dạ Quân Mạc còn nhớ nếu bây giờ giết Thượng Quan Vân Trần, chính mình cũng sẽ bị khế ước ***, thì ngọn lửa này có thể đánh tan Thượng Quan Vân Trần thành từng mảnh.
"Ha ha, ngươi vẫn không dám giết ta!" Thượng Quan Vân Trần cười to, nụ cười suồng sã bắt đầu tần nhẫn.
Bỗng nhiên, hơn mười đường lưỡi dao khí sắc bén từ sau lưng Dạ Quân Mạc phóng tới, Đế Vương Tuyết Viên (vua vượn tuyết ^^) ầm ầm xuất hiện, đỡ đánh lén. Dạ Quân mạc thờ ơ liếc nhìn về phía sau, hơn mười tên đệ tử Sáng Thế Thần Điện đã tới rồi.
Nhìn Thượng Quan Vân Trần xúi giục giống như không có đầu óc chỉ là khiến cho Dạ Quân Mạc tức giận, lôi kéo lực chú ý của Dạ Quân Mạc, để Dạ Quân Mạc không chú ý tới người của hắn ta đã đến đây.
Dạ Quân Mạc thật sự không chú ý tới, nhưng bây giờ phát hiện cũng không muộn.
Dạ Quân Mạc cưỡi lên Ngũ Hành Chu Tước, thẳng về phía bầu trời, rời khỏi phế tích, đi tới cổng vào Thần Vực.
Trong lòng hắn hoang mang sợ hãi, trước kia có lẽ hắn đã từng có lúc hoảng loạn, nhưng chưa từng có lúc nào hoảng loạn giống như hôm nay.
Không gian lãng phí, hắn cũng đã từng nghe nói. Hắn từng điều tra Tháp Thiên Ky, cơ quan không gian lãng phí nổi danh như vậy, sao hắn có thể chưa từng nghe, đó không phải là cơ quan bình thường, mã là tử địa (chỗ ૮ɦếƭ) chân chính !
Dạ Quân Mạc che miệng, ho khan không ngừng, vết máu sềnh sệch dính trong lòng bàn tay.
Vết thương của hắn trở nên nặng hơn, nếu Ám Lân ở đây chắc chắn sẽ lập tức dẫn hắn trở về nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Bạch Vũ, hắn không vào Thần Vực được, chỉ có thể kỳ vọng Bạch Vũ tự cứu mình.
May mà trước đó Triệu Hoán Thú của hắn và Bạch Vũ liên kết truyền âm ngàn dặm, tuy bây giờ không thể dùng truyền âm ngàn dặm, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được tình huống của Bạch Vũ thông qua Triệu Hoán Thú.
Bạch Vũ đã là Linh Chủ đỉnh cấp, nếu nàng có thể đột phá, triệu hoán ra Triệu Hoán Thú, có lẽ có thể phá đi không gian lãng phí đang giam cầm nàng.
Cho dù không gian lãng phí có chắc chắn như thế nào đi nữa, cũng không chống lại được lẽ trời.
Chỉ là muốn khiến cho Bạch Vũ thăng cấp không phải một chuyện dễ dàng, áp lực trong không gian lãng phí quá nặng, trừ khi có ngoại lực, đột nhiên có một lượng linh khí lớn được rót vào trong linh mạch Bạch Vũ, mới có thể giúp nàng thăng cấp.
Dạ Quân Mạc từ từ ổn định lại tinh thần từ trong bối rối, thu hồi Ngũ Hành Chu Tước và Ngũ Hành Thanh Long, một mình đứng ở trong khe núi.
Lúc này, hắn không ở bên cạnh Bạch Vũ, chỉ có một cách có thể rót một lượng linh khí lớn cho Bạch Vũ, chính là khế ước chủ tớ ở khoảng cách xa, khế ước chính mình cho Bạch Vũ. Vì thực lực của hắn cao hơn Bạch Vũ, vào lúc khế ước đạt thành, trong nháy mắt phần lớn linh khí của hắn sẽ được chuyển cho Bạch Vũ, đạt thành quan hệ chủ tớ, cung cấp linh khí cho chủ nhân.
Loại khế ước chủ tớ này không cần hai người cùng ở một chỗ, cũng không cần chủ nhân đồng ý, chỉ cần hắn vẽ ra trận khế ước, tự nguyện dâng máu tươi ra hoàn thành khế ước là được, thậm chí khoảng cách quá xa cũng không sao, có thể nói tình thế giữa khế ước chủ tớ là khế ước đơn giản nhất.
Nhưng loại khế ước này vốn không có ai sử dụng, bởi vì không có người nào đần độn rảnh rỗi khế ước chính mình làm nô lệ cho người khác.
Hiển nhiên, Dạ Quân Mạc chính là tên đần độn như thế, hắn nhanh chóng vẽ ra trận khế ước chủ tớ ở trên đất trống trong khe núi, trận khế ước tương đối phức tạp, hắn chống thân thể trọng thương nhanh chóng vẽ xong, không thể kiềm nổi phun ra một ngụm máu ở trong trận.
Trận khế ước nháy mắt được kích hoạt, Thichtruyen – V.O, Dạ Quân Mạc mỏi mệt ngồi ở trong trận, đặt dấu vết khế ước ngay tận sâu trong linh hồn mình.
Trong trận nhất thời phát ra ánh sáng tỳ mộc, chiếu bốn phía thành một vùng trắng xoá, bóng dáng tuấn tú của Dạ Quân Mạc cũng bị ánh sáng che lấp, phần lớn linh khí trôi ra khỏi thân thể hắn, thân thể hắn càng ngày càng suy yếu, sắc mặt tái nhợt, thân thể nghiêng ngả, ngồi không vững ngã vào trong trận.
Ma Văn yêu dị ở đầu lông mày dần dần biến mất trong ánh sáng, cuối cùng khuôn mặt lạnh lẽo cũng thả lỏng, khế ước đạt thành!
...
Bạch Vũ cảm thấy chính mình sắp ૮ɦếƭ, ngửa mặt nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn nóc cách nàng gần trong gang tấc, vẫn không buông tha, điều động linh khí có trong cơ thể không ngừng đập vào phong ấn.
Phong ấn đã có vết rạn, nếu cho nàng thời gian, nàng vẫn còn cơ hội, đáng tiếc nàng đã không còn thời gian rồi.
Nàng cảm thấy toàn thân đều sắp bị nghiền nát, một chút sức lực cũng không thể dùng được, Tiểu Bạch đã sớm bị áp lực cường đại ép cho tan thành mây khói, trở về trong linh mạch của nàng rồi.
Phong ấn này cũng quá chắc chắn? Bạch Vũ có loạn xúc động muốn mắng \'mẹ nó\', nhưng nàng cũng biết chuyện này không thể trách bọn Trảm Nguyệt, cho dù bọn nó không phong ấn linh khí của nàng, nàng tiến vào trong một cơ quan như vậy, cũng không thể nào thăng cấp.
Không biết nếu nàng ૮ɦếƭ, Dạ Quân Mạc có đau lòng không? Có không ngừng tìm kiếm nàng giống như lúc trước không, còn tìm một vạn năm.
"Nếu bây giờ ta ૮ɦếƭ, đừng đi tìm ta nữa. Ta không muốn chàng mệt như vậy..." Trong mắt Bạch Vũ hiện lên hơi nước mịt mờ, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay