Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 96

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Ba con Triệu Hoán Thú cùng nhau trợn mắt, bọn nó không biết loại chuyện này sao? Vấn đề là sao thăng cấp có thể nói ngừng là ngừng hả, bọn nó có thể gánh vác nổi hậu quả nửa đường bị ngắt đoạn sao? Làm không tốt thì linh mạch sẽ bị phế đi!
Trảm Nguyệt liếc mắt, chưa nói phải mạnh mẽ làm ngừng lại, chỉ là hiện tại chủ nhân không thích hợp để thăng cấp, cũng không phải cả đời cũng không thích hợp để thăng cấp, chỉ là tạm dừng một lúc.
Tạm thời phong ấn linh khí vào trong linh mạch, tạm thời ngăn chặn linh mạch tăng trưởng.
Băng Hồ gãi gãi lỗ tai của mình, lười phải phát biểu nhận xét: rất khó.
Trảm Nguyệt phản đối: Không cần lo lắng, năng lực của bốn chúng ta cũng không làm gì được sao? Lại nói nơi này còn có đầy đủ thiên tài địa bảo, sẽ không xảy ra vấn đề.
Vì thế, bốn con Triệu Hoán Thú liền cả gan đút cho Bạch Vũ một đống lớn thảo dược trong vòng Linh Chi, Hoàn Hồn Thảo, sau đó mạnh mẽ phong ấn chặt phần lớn linh khí, linh mạch ngừng tăng trưởng.
Quả nhiên, Bạch Vũ ngừng thăng cấp, cấp bậc vừa vặn ngừng lại ở Linh Chủ đỉnh cấp.
Cuối cùng, bốn tiểu gia hỏa cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nếu tiếp tục tiến thêm một cấp, thành Tôn Chủ, vậy mới thực sự gọi là phiền phức, hiện tại thân thể Bạch Vũ suy yếu, dù sao cũng không thích hợp để Triệu Hoán.
Tiểu Bạch kéo Bạch Vũ rời xa chỗ Tụ Linh Bảo Tuyền, để cho nàng yên tâm nghỉ ngơi, rồi sau đó, bốn bọn nó tiếp tục thăng cấp.
Trảm Nguyệt và Băng Hồ thương lượng một chút, dứt khoát để cho Băng Hồ trực tiếp tu luyện linh thuật chủ động kiếp trước, Vạn Lý Băng Xuyên. Cũng là linh thuật Sáng Thế, khó có được cơ hội, nếu bây giờ không nghỉ ngơi, không biết đến lúc nào mới có cơ hội tu luyện một mạch đến tầng thứ 5.
Dù sao cũng là linh thuật rất lợi hại, chắc chắn chủ nhân sẽ không có ý kiến.
Vì thế, Cửu Huyền Băng Hồ liền tự mình quyết định tu luyện linh thuật.Chỉ cần người khác thấy được, tròng mắt tuyệt đối sẽ chấn kinh. Từng nhìn thấy Triệu Hoán Thú tự mình chiến đấu mà không thông qua chỉ thị, nhưng chưa từng nhìn thấy còn có thể tự động tu luyện linh thuật, đây là thông minh bao nhiêu đây? Hồ ly đúng là thông minh. Nhìn xem, đều đã thành tinh rồi!
Bạch Vũ sốt liên tục, các loại cảm xúc không rõ làm ảnh hưởng đến nàng.
Dạ Quân Mạc ở bên ngoài, cầm ngọc bội Ngọc Kim Cương mà Bạch Vũ tặng cho hắn, trong lòng dâng lên cảm giác xấu.
Đầu ngón tay hắn chà sát hình lông chim trên ngọc bội, lướt qua chữ Mạc thật to ở giữa, lo lắng nhìn không gian Sáng Thế. Mọi người đánh nhau tàn nhẫn ở dược viên, chỉ vì một góc cây Hoàn Hồn Thảo 7000 năm, tranh đến đầu rơi máu chảy, nhưng Bạch Vũ vẫn chưa đi ra ngoài.
Tính tính thời gian, Thần Vực đã mở ra được bốn tháng, nếu Bạch Vũ đã tìm được Tụ Linh Bảo Tuyền ở bên trong Bách Bảo Lâu, cũng sớm nên hoàn thành thăng cấp, vì sao còn chưa đi ra ngoài?
Hắn không nghĩ tới Bạch Vũ đã sớm dung hợp trí nhớ, bởi vì trí nhớ cuối cùng khi Bạch Vũ ૮ɦếƭ đi không có ở Sáng Thế Thần Điện, không gian Thần Sáng Thế hoàn toàn không ghi chép lại.
Ngay tại lúc hắn đang lo lắng, cuối cùng Bạch Vũ cũng đã tỉnh lại.
Khí chất cả người nàng có chút không giống, trên người nàng có thêm một phần khí chất cao quý, đó là do nuông chiều mà ra, cao quý phát ra từ nội tâm, cùng với ngạo nghễ bất phàm.
Vừa vặn, nàng tỉnh lại đúng lúc bốn tiểu gia hỏa đều đã hoàn thành thăng cấp.
Tiểu Bạch, tu luyện Phách Thiên Liệt đến tầng thứ 5, xác suất một kích tất sát là 25%. Tu Luyện linh thuật bị động đến tầng thứ 5, sác xuất bạo kích là 30%!
Tiểu Thanh, Bạo Liệt Lưu Hỏa tầng thứ 5, uy lực thăng cấp khiến cho lực công kích của bản thân tăng lên gấp 2. 5 lần, quần công. Linh thuật bị động Chước Thương tầng thứ 5, nửa giờ có thể làm đối thủ tiêu hao hết 50 điểm sức chịu đựng.
Trảm Nguyệt, Khô Mộc Phùng Xuân tầng thứ 5, khôi phục 25% sức chịu đựng, Tịnh Nguyệt tầng thứ 5, không chỉ có thể giải độc, còn có thể loại bỏ toàn bộ trạng thái xấu, ví như bị thương, hôn mê, choáng váng...
Về phần Băng Hồ, Bạch Vũ không biết nên khóc hay nên cười. Linh thuật bị động Tử Huyết của nó tu luyện đến tầng thứ 5, khiến cho đối thủ trúng độc, liên tục bị thương.
Nhưng thậm chí ngay cả linh thuật chủ động, Cửu Huyền Băng Hồ cũng đều đã tu luyện đến tầng thứ 5 rồi!
Sao nàng không nhớ rõ trước khi nàng hôn mê đã từng dạy linh thuật chủ động cho Cửu Huyền Băng Hồ? Nhưng nhìn thấy Cửu Huyền Băng Hồ học linh thuật cũng không tệ lắm, nàng cố mà nhận thôi.
Vạn Lý Băng Xuyên tầng thứ 5, lực công kích cũng không cao bao nhiêu, nhưng mạnh ở chỗ có thể đóng băng đối thủ, tầng thứ 5 đã có thể đóng băng sinh linh trong phạm vi mười dặm chung quanh trong vòng 30 giây, đừng nói 30 giây cực kỳ ngắn, trong chiến đấu, ngừng lại 30 giây cũng đủ để ૮ɦếƭ bảy, tám lần rồi.
Bạch Vũ sờ sờ bốn tiểu gia hỏa, cũng không phát hiện thân thể của chính mình có gì không đúng, thu bọn nó vào trong linh mạch.
Rồi sau đó lại lựa chọn linh quả đủ loại thuộc tính và thiên tài địa bảo hệ Thổ, mới từ từ rời đi.
Dường như Bách Bảo Lâu biết Bạch Vũ muốn đi, trực tiếp tống nàng đến cửa Bách Bảo Lâu.
Bạch Vũ nhìn Bách Bảo Lâu tràn đầy khe hở, mày liễu nhăn lại, giả cũng thật giống, nhưng tầng thứ sáu bị cưỡng chế mở ra, lộ ra quá nhiều linh khí, tạo thành phần lớn khe hở không gian.
Bề ngoài Bách Bảo Lâu lộ ra bộ dạng sắp muốn sập, khiến cho tất cả mọi người không dám dừng lại, hốt ha hốt hoảng rời đi.
"Tự sửa bản thân đi." Bạch Vũ lười biếng nói một câu, ánh mắt nhìn về tám tòa kiến trúc không gian ở phía xa, môi mỏng kiều mỵ hơi hơi nhếch lên: "Kiến trúc tốt như vậy lại đứng ở trong này rất đáng tiếc, không bằng mở ra, để cho người ta vào xem đi."
Nàng có thể chắc chắn bên trong Tháp Thiên Ky, trái tim của Dạ Quân Mạc cũng chưa bị lấy ra.
Mỗi kiến trúc không gian đều có tác dụng, kiến trúc giống như Tháp Thiên Ky là nơi khó nhất, bỏ đồ vào thì dễ, lấy ra mới khó.Nàng liếc nhìn một cái, trái tim của Dạ Quân Mạc hẳn là được đặt ở trung tâm Tháp Thiên Ky, đã trở thành một phần trung tâm của Tháp Thiên Ky, lấy ra thì Tháp Thiên Ky sẽ bị phá hủy.
Nàng muốn vào xem một chút, lúc này liền muốn!
Chỉ nghe một tiếng nổ tung ầm ầm vang lên, tất cả mọi người đang náo nhiệt ở trong Dược Viên hoảng sợ, kinh hoảng nhìn về bốn phía.
Tám tòa kiến trúc không gian kết giới bên cạnh, toàn bộ tám tòa kiến trúc dùng để cung phụng cho Thần Vực bỗng nhiên mở ra!
Thượng Quan Vân Trần phát hiện ra dị dạng này đầu tiên, rắc rắc một tiếng, lại P0'p nát một ly R*ợ*u tinh xảo.
"Sao có thể! Không phải chỉ có người nổi bật mới có thể chọn kiến trúc không gian để tiến vào sao? Hiện tại toàn bộ mở ra là có ý gì?" Thượng Quan Vân Trần nổi trận lôi đình, quy tắc Thần Vực lần này đã hoàn toàn thoát khỏi dự tính, Bạch Vũ tiến vào lại dẫn tới thay đổi lớn như vậy, hắn ta có chút hối hận vì lần này đã ném Tháp Thiên Ky vào để khiêu khích Dạ Quân Mạc.
Nhưng, Tháp Thiên Ky là mồi nhử tốt.
Tám tòa kiến trúc không gian mở ra, nếu Bạch Vũ còn sống, chắc chắn sẽ đi Tháp Thiên Ky trước, Diệt không phải là kẻ ngu, chắc chắn hắn ta biết có thể tìm được Bạch Vũ ở đâu. Hơn nữa, không thể dùng truyền âm ngàn dặm, nhưng trong Tháp Thiên Ky, toàn bộ vẫn nghe theo hắn!
Mọi người trong không gian đều là ngẩn ra, trong mắt lập tức dấy lên ánh sáng nóng bỏng, người hành động nhanh lập tức xoay người rời đi.
Chỉ còn lại vài người tranh đoạt Hoàn Hồn Thảo ở trong Dược Viên, những người khác chỉ đang xem náo nhiệt, dù sao chỉ có mấy người có thực lực cực mạnh kia mới có thể đạt được, những người khác tự cảm thấy không có khả năng, đã sớm không muốn tiếp tục ở trong này nữa.
Bạch Vũ lấy quần áo tàng hình ra khoác lên người, thoải mái đi vào trong Tháp Thiên Ky thần không biết quỷ không hay.
Giống như Thượng Quan Vân Trần dự đoán, Diệt, Hồn, Phách, Sát và Ma không chút suy nghĩ liền vào Tháp Thiên Ky, nhưng tiến vào lại thấy một vùng đầy sương.
Tháp Thiên Ky là tòa tháp hoàn toàn không thể gửi trân bảo, mà là một tòa dùng để ma (giày vò) luyện, kiến trúc trừng phạt đệ tử, cơ quan trong kiến trúc nhiều không kể xiết, mỗi khi đi qua một cửa có thể nhận được phần thưởng dày, nhưng một khi thất bại, không bỏ mạng ở nơi này, thì cũng sẽ bị nhốt ૮ɦếƭ ở trong này.
Nếu vào kiến trúc khép kín, đương nhiên sẽ có một chút chỉ dẫn, càng đến đỉnh tháp, càng có thể nhận được phần thưởng càng tốt, lại càng có khả năng xông ra khỏi Tháp Thiên Ky.
Đương nhiên những phần thưởng này đều là Thượng Quan Vân Trần bỏ vào, cho nên Bạch Vũ cũng không thể nào vừa mắt, nàng đã lấy toàn bộ những thứ nàng cần ở trong Bách Bảo Lâu, duy nhất khiến cho nàng cảm thấy hứng thú chính là đỉnh tháp.
Đỉnh Tháp Thiên Ky chính là chỗ trung tâm, hẳn là trái tim của Dạ Quân Mạc được đặt ở nơi đó.
Bạch Vũ đứng trong một mảnh sương mù, trên người khoác quần áo tàng hình, nàng phát hiện ra đám người Diệt vào đầu tiên, nàng lặng yên trốn trong góc, tìm cửa vào tiếp theo.
Đừng nhìn cửa thứ nhất này chỉ là một vùng sương mù, thật ra cũng không tốt lắm.
Trong một vùng trắng xoá, đều không thấy rõ những thứ cách thân ba thước, càng đừng nói tìm cửa vào gì đó, cửa vừa mới tiến vào cũng không còn có thể nhìn thấy nữa. Nếu không tìm thấy cửa ra, thì cả đời sẽ bị vây ở chỗ này.
Trong một vùng sương mù yên tĩnh, một vài tiếng lúc ẩn lúc hiện vang lên bên tai, tựa như ảo, tựa như thực, có loại cám dỗ nói không nên lời, giống như là Thiên Âm.
Bạch Vũ nghe thấy âm thanh tuyệt mĩ này, sương trắng trước mắt giống như hiện ra một mảnh rừng đào bay tán loạn, hoa đào dưới tàng cây, thảm cỏ xanh, Dạ Quân Mạc đang ngồi ở chỗ kia, chơi đùa với hai tiểu bao tử (trẻ con còn trong bọc) phấn điêu ngọc trác, nhìn thấy nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song thoáng hiện lên nụ cười yêu nghiệt, vẫy tay với nàng.
Bạch Vũ không kiềm được muốn đi qua, một tiếng mèo kêu không hợp lúc vang lên trong đầu, nhất thời Bạch Vũ sợ run cả người, tỉnh táo lại.
Nơi này là Tháp Thiên Ky, ở đâu ra Dạ Quân Mạc? Ở đâu ra hài tử (trẻ con)? Nàng vừa bị âm thanh này mê hoặc.
Nàng lặng lẽ nhìn chằm chằm ảo giác ấm áp trước mắt, trong lòng hơi khó chịu. Thật hy vọng là thật, hai tiểu bao tử trắng nõn nà, đáng yêu làm cho người ta rất muốn tiến lên cắn một ngụm, không biết lúc nào nàng mới có thể có hai tiểu bao tử như vậy với Dạ Quân Mạc... A! Nàng đang nghĩ đến sinh hai tiểu bao tử với Dạ Quân Mạc sao?
Mặt Bạch Vũ bất giác đỏ lên.
Một nam tử bên cạnh từ từ đi đến, giống như cái xác không hồn tiến về phía trước. Bạch Vũ hoảng sợ, nhìn kỹ, thực ra là Phách.
Rõ ràng hắn ta đang rơi vào mê hoặc, đi sâu vào trong vùng sương mù.
"Phách, đứng lại!" Diệt thoát khỏi mê hoặc đầu tiên, vội vàng muốn giữ chặt Phách, lại không kịp, sẩy tay một cái, bóng dáng Phách đã chìm vào trong sương mù.
Bạch Vũ lặng lẽ cách xa Diệt, còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy một tiếng kêu cực kỳ thê lương, thảm thiết.
Máu đỏ tươi xua tan sương mù, người Phách đầy máu tươi ngã trên mặt đất, thân thể lại bị chém thành hai đoạn, máu đỏ sẫm ồ ồ chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất, nhìn thấy ghê người.
Hễ là chỗ máu tươi chảy qua, sương mù tán đi, có thể nhìn thấy rõ ràng, đột nhiên áp đao khổng lồ nện xuống, chặt đứt Phách.
Hai người Diệt, Hồn hít vào một hơi khí lạnh, thất kinh muốn cứu Phách, nhưng Phách bị thương quá nặng, trừ khi có Thiên Linh vạn năm có thể khiến cho thân thể trùng sinh, chữa trị linh hồn trong truyền thuyết.
Thiên Linh là một loại thảo dược hiếm thấy hơn Hoàn Hồn Thảo, vạn năm lại càng không có thể có.
Lúc Ma và Sát cũng tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới, Phách đã ૮ɦếƭ một cách bi thống.
Bốn người chỉ có thể trơ mắt nhìn một đồng bạn mất đi, sắc mặt ngưng trọng đến mức có thể nhỏ ra nước.
"Đều đã thấy được, trong Tháp Thiên Ky có bao nhiêu nguy hiểm, các ngươi đều phải cẩn thận và cẩn thận cho ta!" Diệt trầm giọng nói, tiếng nói chứa tức giận ẩn nhẫn.
Hồn nắm chặt quả đấm, hơi hơi phát run: "Vì sao phải tới nơi này? Chúng ta có thể đến kiến trúc khác..."
"Ngậm miệng!" Sát trợn mắt nhìn Hồn, không thấy sắc mặt Diệt càng khó nhìn sao?
Hồn cúi đầu, vẻ mặt phẫn nộ.
Diệt thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Chúng ta tới Thần Vực luôn luôn phải đạt được xuất sắc, còn phải giúp Điện Chủ diệt trừ toàn bộ uy hiếp, đây là ý nghĩa tồn tại của chúng ta. Ở trong Thần Vực, tất cả hành động của chúng ta, tất cả những gì nhận được đều sẽ được Thần Vực ghi lại, lúc ở Bách Bảo Lâu cũng đã thua Bạch Vũ, nếu còn không giết nàng ta, thì ngay cả xuất sắc cũng đều không lấy được."
Ba người yên lặng.
Sau một lúc lâu, Sát lạnh lùng mở miệng: "Hình như Bạch Vũ không ở đây, nếu Phách đã ૮ɦếƭ, liền dùng máu của hắn mở đường đi."
"Cái gì? Hắn đã ૮ɦếƭ, ngươi lại muốn dùng máu của hắn trải đường, ngươi còn có lương tâm không?" Hồn giận tím mặt, Sát run rẩy chửi ầm lên.
"Được rồi, Hồn. Ta biết tình cảm của ngươi và Phách rất tốt, nhưng hắn đã ૮ɦếƭ, không thể để cho hắn ૮ɦếƭ vô ích." Diệt trầm giọng nói.
Mấy người tiện tay lấy máu của Phách, vung ra bốn phía. Quả nhiên máu là công cụ phá giải sương mù, hễ là chỗ bị vẩy máu, sương mù liền biến mất.
Rất nhanh bọn họ đã phát hiện, một vòng bốn phía đều là các loại cơ quan, áp đao coi như là tốt, những mũi nhọn này tuyệt đối có thể xuyên người thành nhím ngay tại chỗ. Duy nhất một chỗ không có cơ quan đương nhiên chính là cửa ra thông huớng tiếp theo.Bọn họ quan sát chung quanh một vòng, xác định không thấy Bạch Vũ, cho rằng Bạch Vũ đã đi qua cửa này, bọn họ phải mất đi một đồng bạn mới tìm được cách qua cửa, không khỏi thở dài, buồn bực tiến vào cửa tiếp theo.
Bọn họ nào biết đâu rằng, Bạch Vũ khoác quần áo tàng hình mới lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, đi vào cửa ra, nàng không làm bất cứ cái gì cũng nhặt được tiện nghi, dễ dàng liền xông qua một cửa.
Nếu bọn họ biết được, tuyệt đối sẽ tức giận hộc máu.
Sau khi qua cửa thứ nhất, trước mặt Bạch Vũ lại xuất hiện mấy chục lối rẽ! Bốn người Diệt sớm đã đi không thấy bóng dáng, cũng không biết là đi hướng nào, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đi cùng một hướng.
Bạch Vũ đau đầu nhìn hơn trăm lối rẽ trước mắt, có rộng, có hẹp, có sáng, có âm u, nàng tùy tâm chọn một lối rẽ có vẻ rộng rãi, sáng sủa tiến vào, gần như lúc nàng đi vào, lối rẽ khác phía sau liền hoàn toàn biến mất.
Đường càng vào càng rộng, bốn phía giống như đại sảnh sáng ngời, mặt đất là đá cẩm thạch bóng loáng, hai bên là vách tường gỗ chân thật, đẹp đẽ quý giá, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm đầu.
Không biết Bạch Vũ đi bao lâu, đột nhiên dừng bước, đại sảnh trống trải phía trước vẫn sáng trưng như cũ, nhưng không hiểu sao nàng có một loại cảm giác, hình như phía trước có vài thứ, một vài thứ gì đó không nhìn thấy được, rất nguy hiểm.
Nàng cẩn thận bước chân, đột nhiên chân tê rần, một sợi tơ màu đỏ như lưỡi dao cắt rách *** của nàng, sợi tơ này cực nhỏ và mảnh, còn mảnh hơn sợi tóc, không đến gần nhìn kỹ, hoàn toàn không nhìn thấy.
Không nhìn thấy thì cũng thôi, sợi tơ sắc bén này càng khủng pố hơn lưỡi dao chém sắt như chém bùn, nếu bước chân của Bạch Vũ không chậm một chút, bước ra một bước, chỉ sợ sẽ chặt đứt hơn một nửa mắt cá chân, mà không phải chỉ cắt rách da giống như lúc này.
Bạch Vũ vội vàng dừng lại, nhưng sợi tơ rung động, cả thông đạo cũng bắt đầu rung động theo, cơ quan bị phát động rồi!
Đột nhiên phiá sau tối đen, một bức tường dày từ từ tiến về phía Bạch Vũ, vừa thấy chính là được đúc từ đá Thái Ất cứng rắn, độ dày kinh người, có lẽ muốn phá hủy là hoàn toàn không có khả năng.
Tốc độ đẩy của vách tường cực nhanh, nếu Bạch Vũ không thể phá vỡ cả bức tường, cũng chỉ có thể bị đẩy về phía trước, mà chắc chắn phía trước bố trí sợi tơ chi chít, không cẩn thận một cái thì nàng sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ.
Nàng hít sâu một hơi, cẩn thận nhìn sợi tơ, sợi tơ này có phần như là được làm từ Thủy Tinh Ngân Ti (chỉ bạc chất liệu thủy tinh) nổi tiếng cứng nhất trong thiên hạ, nhưng sắc bén hơn Thủy Tinh Ngân Ti nhiều, hẳn là gia nhập Tử Kim và Hắc Thạch,... kim khí quý giá và cứng rắn luyện ra linh khí cao cấp.
Loại đồ này đúng là bảo bối tương đối hiếm thấy, một mạch luyện tạo ra nhiều như vậy, sử dụng hết trong Tháp Thiên Ky, đúng là Thượng Quan Vân Trần không keo kiệt với Tháp Thiên Ky chút nào.
Lúc này, tình hình các bộ phận của Tháp Thiên Ky bắt đầu phản hồi đến Thượng Quan Vân Trần ở nơi đó, hắn tabiết có sáu người trong trong tháp, nhưng kỳ lạ là hắn ta chỉ nhìn thấy năm người.
Đợi đến lúc hắn ta phát hiện Phách đã ૮ɦếƭ, mấy người phân tán tại lối rẽ, hắn ta vẫn nhìn thấy bốn người như cũ.
Hắn ta vô cùng chắc chắn Bạch Vũ đã vào Tháp Thiên Ky, nhưng hắn ta lại không nhìn thấy bóng dáng của nàng, điều này làm cho hắn ta cực kì bực bội, mãi đến khi cơ quan Thiên Ti Vạn Lũ bị va chạm, hắn ta mới phát hiện động tĩnh của Bạch Vũ, hắn ta lập tức hết sức vui mừng.
Có thể nói, Thiên Ti Vạn Lũ là một trong những cơ quan quý giá nhất của Tháp Thiên Ky, một khi kích động cho nó xảy ra thì gần như không có đường sống, chưa từng có ai có thể còn sống đi ra từ trong Thiên Ti Vạn Lũ.
Trong 88 lối rẽ có cơ quan dẫn đến đường cùng hẳn phải ૮ɦếƭ, Thiên Ti Vạn Lũ chính là một trong số đó.
"Bạch Vũ ơi Bạch Vũ, chuyện này cũng không thể trách ta, đây là lối đi chính ngươi chọn, muốn trách thì trách vận may của chính ngươi không tốt, có 88 sự lựa chọn ngươi lại chọn con đường ૮ɦếƭ." Trên khuôn mặt anh tuấn của Thượng Quan Vân Trần lộ ra nụ cười có chút đắc ý, nhìn chằm chằm Bạch Vũ trong Tháp Thiên Ky.
Chỉ nhìn thấy Bạch Vũ tìm từ trong nhẫn Bách Vũ ra một loại quả mọng tên là quả Ly Hỏa, đây là nàng lấy bỏ vào trong nhẫn Bách Vũ đợi đến lúc thì ăn.Loại trái cây này, ngoại trừ hương vị ngon, nước vừa nhiều hơn dưa hấu vừa có lợi, nước trái cây nhuộm màu rất mạnh, cho dù là mùa Đông hay mùa Hè thì cũng đều bốc khói.
Bạch Vũ nhanh chóng nghiền nát mười mấy quả, hắt nước ra ngoài.
Toàn bộ sợi tơ tinh vi phía trước đều bị nhuộm thành màu đỏ, bốc lên khói hồng, trông như đang bốc cháy, mỗi một gốc đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Đại sảnh rộng lớn phía trước bố trí hơn trăm sợi tơ chi chít, giăng khắp nơi, hoàn toàn không thể tìm được khe hở để xuyên qua.
Mắt thấy vách tường thật dày sắp đẩy đến, Bạch Vũ gọi Tiểu Bạch ra.
Tiểu Bạch không cần Bạch Vũ căn dặn liền biết nên làm gì, móng hổ hiện ra, toàn bộ những sợi tơ đều bị cắt thành bảy, tám mảnh. Sợi tơ này rắn chắc, còn không sợ hỏa thiêu, không sợ ăn mòn, nhưng so ra vẫn kém móng của Tiểu Bạch Hổ.
Ngay cả Ngọc Kim *** rắn nhất cũng đều có thể bị chặt đứt, sợi tơ này cũng không tính là gì. Chỉ là mấy sợi tơ mà thôi, vẫn không ngăn cản nàng được.
Tiểu Bạch không cần tốn nhiều sức liền cắt đứt tất cả sợi tơ chặn đường, dẫn theo Bạch Vũ xông ra khỏi đại sảnh, vách tường phía sau vang lên một tiếng "ầm", đóng cửa ra của đại sảnh lại.
Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra, một đống sợi tơ sắc bén rơi xuống dưới chân Bạch Vũ, xem ra chính là phần thưởng của cửa này.
Tuy Bạch Vũ có thứ càng sắc bén hơn, nhưng vẫn nhặt lên cất kỹ, nói không chừng về sau lại chỗ cần sử dụng.
Nàng khoác lên quần áo tàng hình một lần nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Thượng Quan Vân Trần nhìn Bạch Vũ biến mất, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện, vạn sợi tơ nhỏ bé lại bị hủy dễ dàng như vậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc