Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 93

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Diệt âm u lạnh lẽo liếc nhìn Bạch Vũ một cái, trước khi hắn ta tới Điện Chủ Thượng Quan Vân Trần đã từng tự mình nhắc nhở hắn ta, để ý Bạch Vũ, tuyệt đối không thể để cho Bạch Vũ đạt được thắng lợi cuối cùng, nếu thật sự không được thì tìm cơ hội diệt trừ nàng.
Lúc ấy, hắn ta vẫn không cho là đúng, hiện tại xem ra, nàng không chỉ là Linh Sư. Vào lúc ấy, có thể thắng 15 trận liên tiếp trên thi đấu tuyển chọn không phải là may mắn.
Thắng hắn hai lần liên tiếp, hắn sẽ không để cho nàng tiếp tục thắng được nữa.
Lần này, Bạch Vũ vẫn như cũ, cái gì cũng không đổi, liền tiến vào tầng thứ tư. Thử thách ở tầng này thật nhàm chán, 100 con mãnh thú, chọn một con làm đối thủ, đánh thắng thì qua cửa.
Đối với Bạch Vũ chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nhìn ra thuộc tính giá trị của những mãnh thú này, chọn một con yếu nhất, thoải mái nhận được phần thưởng 500 ngọn lửa.
Diệt và Nam Môn Tĩnh, cả người chật vật quay lại đại sảnh, tuy bọn họ có thể nhìn ra mãnh thú là cấp mấy, nhưng tình huống cụ thể hoàn toàn không hiểu rõ, chiến đấu hết sức thật lâu mới qua cửa, ngay cả Hà Viêm còn thoải mái hơn bọn họ.
Xui xẻo nhất phải kể tới Kế Lôi An vẫn không có chút cảm giác tồn tại gì, đánh không thắng, trực tiếp bị mãnh thú ***.
Bạch Vũ nhận được hơn một ngàn ngọn lửa vẫn không hề đổi bất kỳ cái gì, Diệt đã không nhịn được, bảo vật Bách Bảo Lâu đưa ra một lần lại tốt hơn một lần, bây giờ hắn ta vô cùng muốn binh khí, dứt khoát đổi hết một mạch.
Nam Môn Tĩnh mắt lạnh nhìn Bạch Vũ ngẩn người ở một bên, cười nhạo: "Ánh mắt của ngươi thật đúng là cao, nhiều bảo bối như vậy mà không thể khiến cho ngươi động tâm, đến bây giờ cái gì cũng không đổi, không phải sợ lãng phí đó chứ?"
"Sẽ không lãng phí, ta rõ ràng hơn ngươi."
"Hừ! Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở ngươi mà thôi, nếu ngươi không đổi cũng có thể cho ta."
Bạch Vũ chớp mắt: "Có ai từng nói với ngươi, muội muội ngươi thông minh hơn ngươi?"
Nam Môn Tĩnh biến sắc: "Ngươi ít châm ngòi mối quan hệ của tỷ muội chúng ta đi."
"Còn biết lời này của ta không xuôi tai, cuối cùng cũng không đến mức ngu xuẩn." Bạch Vũ nhìn Nam Môn Tĩnh bằng ánh mắt vô cùng xem thường, nàng cũng không tính châm ngòi. Nam Môn Tư quả thật thông minh hơn Nam Môn Tĩnh nhiều, tâm tư thâm trầm, tiến lùi thỏa đáng.So với Nam Môn Tĩnh quá dễ xúc động, Nam Môn Tư không biểu hiện bất kỳ chuyện gì lên mặt mới chính là người không dễ đối phó.
Bia ngọc lùi lại, bọn Bạch Vũ bị đưa vào tầng thứ năm.
Tầng thứ năm giống như một biển trời sao, Tử Như, Công Tôn Ưởng, Tư Minh và Phục Mãn lại cũng ở đây.
"Bạch Vũ! Ta đã biết ngươi cũng sẽ tới, tình hình như thế nào?" Tư Minh vui mừng khôn xiết, vui vẻ chạy vung vẩy như con lừa đến trước mặt Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhìn lướt qua chung quanh, gần như người tiến vào các cổng vào đều đã được truyền đến chỗ này.
"Tình hình của ta không tệ, các ngươi đổi đồ gì vậy?" Bạch Vũ cười hỏi.
"Ta đổi linh tửu, Nhiếp Hàn Chi Băng cần cho Bạch Thử (chuột bạch) của ta tu luyện linh thuật, Du Linh Thảo 3000 năm, Thủy Linh Quả 2000 năm, còn có một chút độc dược, không phải ngươi thích độc dược sao? Ta cố ý đổi cho ngươi..." Tư Minh líu lo lắm điều, hận không thể nói hết tất cả mọi thứ một lần.
Phục Mãn không nói gì vỗ đầu Tư Minh một cái: "Được rồi, biết ngươi lợi hại, nhận được nhiều phần thưởng giọt nước như vậy, đổi được một đống lớn, ngươi không cần khoe nữa."
"Ai khoe, đây là sự thật!" Tư Minh trịnh trọng nói.
Tử Như và Công Tôn Ưởng buồn cười nở nụ cười.
Ầm ầm - -
Trong không gian trống trải màu lam, một tòa bia ngọc cao lớn như đỉnh núi đột nhiên dâng lên.
Mọi người nhìn qua, tim không khỏi đập rộn lên. Có lẽ những thứ bên trong này mới chính là bảo bối tốt nhất trong Bách Bảo Lâu, rất nhiều thứ đều phải một hai ngàn là có thể đổi được, điểm thưởng trong tay bọn họ hoàn toàn không đủ.
Không ít người đã có chút hối hận sớm sử dụng hết điểm thưởng.
Ánh mắt Bạch Vũ cũng chăm chú vào những thứ phía sau bia ngọc, những thứ trên bia ngọc chính là đồ quý nhất, ghi phải 5000 điểm thưởng mới có thể đổi được, mà một bộ này, tới trước được trước.
Nhưng rốt cuộc những thứ này là gì, không có nửa phần giải thích, ngay cả tên cũng đều trống không.
Bạch Vũ lại nhìn tới, đây không phải là những thứ giống với lúc trước, mà là một cơ hội, nàng nhất định phải giành tới tay. Chẳng qua, trong tay nàng mới hơn một ngàn điểm thưởng, còn lâu mới đủ, không biết Bách Bảo Lâu tính bày ra thử thách gì.
"Bách Bảo Lâu này có ý gì? Chẳng lẽ đến tầng thứ năm này chính là để cho chúng ta đổi đồ?" Phục Mãn có chút khó hiểu vuốt râu.
Vừa mới dứt lời, liền có điểm sáng chi chít từ trong hư không bay tới, cẩn thận nhìn lên, thực ra là ngọn lửa, giọt nước, cục đá, lá cây, hạt đậu vàng, năm loại điểm thưởng xen lẫn cùng một chỗ, giống như bầu trời đầy sao, rải rác chung quanh bọn họ.
Đôi mắt như nước của Bạch Vũ lấp lánh tỏa sáng, thử thách tầng này quả thực chính là cho phúc lợi lớn, tung ra tất cả điểm thưởng, có kiên nhẫn thì tự mình đến đoạt, ςướק được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu!
Có thể đi vào tầng này cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy lượng điểm thưởng đến lóa mắt, lập tức liền đồng loạt xông lên, Bát Tiên qua sông, hiển lộ các loại bản lĩnh.
(*) Bát tiên là tám vị tiên nhà đạo trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc, cách nói từ xưa đến nay không giống nhau. Chính là Hán Chung Ly, Trương Quả Lão, Lữ Động Tân, Lý Thiết Quải, Hàn Tương Tử, Tào Quốc Cữu, Lam Thải Hòa, Hà tiên cô. Tám người phân biệt đại biểu là tám loại người không giống nhau nam, nữ, già, trẻ, nghèo, hèn, phú, quý. Ở đây ý nói mọi người xông lên, loại người gì cũng có.
Điểm thưởng nhiều như vậy, người nào ςướק được thì là của người đó!
Diệt quét một đường lửa ra bốn người bên cạnh, tay phải quệt về phía không trung, rất nhiều mầm lửa nhỏ liền chui vào dấu hiệu trong cổ tay hắn ta, nhưng điểm thưởng khác lại không nhúc nhích tí nào, hoàn toàn không lấy được.
Hiển nhiên, những điểm thưởng này chỉ có thể được Triệu Hoán Sư có cùng thuộc tính lấy đi, hệ Kim có thể lấy hạt đậu vàng, hệ Thủy có thể ςướק đoạt giọt nước, hệ Mộc có thể túm lấy lá cây, hệ Thổ có thể thu gom cục đá, hệ Hỏa chỉ có thể lấy ngọn lửa.
Số lượng điểm thưởng trong phòng cũng nhiều, coi như là công bằng với năm hệ Triệu Hoán Sư, nhưng đừng quên giữa bọn họ có rất nhiều người đều là thiên tài nhiều hệ.Nam Môn Tĩnh liền chiếm tiện nghi lớn, một tay lao qua, toàn bộ hạt đậu vàng, ngọn lửa và cục đá rơi vào trong *** nàng ta.
Sắc mặt lạnh lẽo của Diệt có thêm vài phần sắc bén, ngọn lửa điên cuồng bay lên trời, ép lui Nam Môn Tĩnh, Nam Môn Tĩnh lấy cái khác thì hắn ta mặc kệ, nhưng không thể ***ng vào phần thưởng ngọn lửa.
Nam Môn Tĩnh tức giận sử dụng Hỗ Thuẫn, bổ tới một chưởng.
Hai người tranh đấu kịch liệt, Bạch Vũ lướt qua từ một bên, tay ngọc trắng nõn vung lên, toàn bộ điểm thưởng của cả vùng không trung biến mất vô ảnh vô tung.
Ánh mắt mọi người khí thế ngất trời đồng loạt rơi vào trên người nàng, chấn kinh nói không ra lời.
Thu toàn bộ năm hệ! Nữ tử này lại là Triệu Hoán Sư toàn hệ!
Bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện Triệu Hoán Sư như vậy rồi? Từ khi Loạn Thế Nguyên Niên, sau khi huyết mạch Thần Sáng Thế tổn hại, liền chưa từng có xuất hiện Triệu Hoán Sư có được linh mạch năm hệ.
Đám người Tử Như cũng chấn động, bọn họ và Bạch Vũ ở chung lâu như vậy, cũng chưa bao giờ biết Bạch Vũ thực ra là Triệu Hoán Sư năm hệ.
Linh mạch năm hệ, là thần lực chỉ có Thần Sáng Thế mới có được, chẳng lẽ Bạch Vũ có quan hệ với Thần Sáng Thế sao?
Mặc kệ Bạch Vũ và Thần Sáng Thế có vấn đề gì hay không, hiện giờ Bạch Vũ chính là người chiếm ưu thế nhất, bởi vì nàng có thể lấy tất cả, ςướק đoạt một lần liền có một đống lớn. Mọi người thấy hướng ánh mắt của Bạch Vũ, nhất thời đều đã tràn ngập thái độ thù địch.
Bạch Vũ lại cảm thấy được nàng vẫn không hài lòng với việc thu gom như vậy, cố sức đảo qua một vùng, sau đó chỉ lấy hơn ba trăm điểm thưởng, vẫn còn quá ít, nếu tiếp tục như vậy muốn lấy được 5000 điểm vẫn còn phí không ít thời gian.
Bạch Vũ nhìn lướt qua chung quanh, thân hình như tia chớp, lủi về chỗ điểm thưởng dày đặc.
Mọi người vừa thấy Bạch Vũ đi đến, lập tức các loại linh thuật bắn lên người nàng, thân hình Bạch Vũ nhanh chóng lùi lại, muốn gọi Tiểu Thanh ra, lại ngạc nhiên phát hiện nơi này bị hạn chế, không có cách nào gọi Triệu Hoán Thú ra ngay trong không gian.
Khó trách mọi người đánh kịch liệt như vậy, đều không gọi Triệu Hoán Thú ra, thì ra là không được.
May mà hiện giờ nàng cũng là một Linh Chủ, uy lực linh thuật của nàng cũng có thể phát huy năm thành, Bạo Liệt Lưu Hỏa quét ngang ra, ngọn lửa ngập trời, thế mạnh như chẻ tre quét bay toàn bộ những người xông tới, nhân cơ hội vơ vét một phen.
Thu hoạch lần này không tệ, vượt qua 500 điểm.
Không đợi nàng vui vẻ xong, một đạo cột lửa xông thẳng tới. Bạch Vũ cảm thấy được hơi thở nguy hiểm, vội vàng nghiêng người, uy lực cột lửa chà sát qua vai nàng, khiến cho toàn bộ những người đang tốt lành ở sau lưng nàng bị trọng thương.
Một vùng vai Bạch Vũ bị cháy đen, xoay người một cái, bỏ chạy về phía Phục Mãn bên kia. Diệt đuổi sát theo sau, ngọn lửa trong tay lại được đánh ra.
Bạch Vũ vừa né tránh, vừa dùng Khô Mộc Phùng Xuân quét lên thân mình, dọc theo đường đi vẫn còn không quên tiếp tục vơ vét điểm thưởng vào trong ***.
Phục Mãn thấy không ổn, lập tức nghênh đón tiếp ứng, vung tay, kết giới Mê Huyễn giữ Diệt lại.
Diệt cười lạnh: "Loại tiểu tạp kỹ (trò hề) dùng để ngăn cản mãnh thú này có thể ngăn ta?"
Hắn ta đánh ra một chưởng, kết giới nhất thời xuất hiện khe hở, bốn người Ma, Hồn, Phách và Sát cũng theo sát sau đánh bọc sườn từ bốn phía.
Bạch Vũ cảm thấy nguy hiểm lờ mờ: "Ngươi muốn giết ta?"
"Ta để cho ngươi thắng lâu như vậy, chỉ vì chờ cơ hội này. Điện Chủ nói, nếu ngươi tiến vào, thì không cần ra ngoài nữa." Diệt lạnh lùng nói.
"Điện Chủ? Thượng Quan Vân Trần?" Bạch Vũ cười nhạo một tiếng: "Hắn ta thực không biết xấu hổ thay thế vị trí của ta! Ta có thể ra ngoài hay không, hắn ta nói không tính."
Nàng yên lặng kiểm tra điểm thưởng mình có được, vừa mới hơn 4000, còn thiếu 1000, nhưng điểm thưởng ở bốn phía đã càng ngày càng ít.
Mọi người đã bắt đầu điên cuồng ςướק bóc, ૮ɦếƭ ở trong này, điểm thưởng trên người sẽ bay ra, không ít người đã giết nhau đến đỏ cả mắt.
"Tìm ૮ɦếƭ!" Ma đột nhiên xuất hiện bên tay Bạch Vũ, toàn thân máu tươi, hơi thở hung ác khiến người hết hồn.
Bạch Vũ đánh một chưởng Phách Thiên Liệt hóa giải sự tấn công của hắn ta, Tử Như và Tư Minh cũng đã tới, dùng dòng nước đóng băng hắn ta, Bạch Vũ lập tức rời đi, còn chưa đi được hai bước, lại gặp phải mấy người muốn ςướק của nàng, nàng bất chấp xử lý bọn họ, rất nhanh đạt được điều kiện trao đổi.
Lúc này, Hồn và Sát đã ép tới, Bạch Vũ đẩy Tử Như và Tư Minh bên cạnh mình ra: "Các ngươi đi trước, cho dù xảy ra chuyện gì, bảo vệ tốt chính mình, hiện tại liền đổi điểm thưởng đi, đừng ở đây nữa."
"Vậy còn ngươi?" Tư Minh lo lắng hỏi.
Bạch Vũ đã chạy như bay về phía bia ngọc, hai tiếng động tối đen ở sau lưng giống như hai ác ma đuổi sát không rời.
"Ta muốn đổi thứ có 500 số, cho ngươi 5000 điểm thưởng." Bạch Vũ lẩm nhẩm ở trong lòng.
Không gian bỗng nhiên chấn động một cái, địa chấn theo sát, chấn động kịch liệt, dao động khiến cho bước chân của tất cả mọi người không ổn, rơi thất điên bát đảo. Không gian bắt đầu văng tung tóe, hư không to như vậy bắt đầu co rút lại, nơi nơi đều là khe hở.
Bạch Vũ có thể nhìn thấy được hoa viên bên ngoài Bách Bảo Lâu từ khe hở càng lúc càng lớn, cả tầng lầu đã văng tung tóe. Tử Như, Công Tôn Ưởng và Phục Mãn nghe theo mệnh lệnh của Bạch Vũ nhảy ra ngoài từ khe hở trước.
Tư Minh không muốn đi, hắn muốn đi tìm Bạch Vũ.
Tử Như có chút tức giận giữ chặt hắn: "Ngươi còn không đi? Là muốn cho Bạch Vũ thêm phiền sao?"
"Ta lo cho nàng ấy, lầu sắp sụp, nàng ấy vẫn ở đây làm cái gì?"
"Nàng ấy có chuyện của nàng ấy, không phải là chuyện chúng ta có thể quản, đi nhanh đi!" Tử Như vẫn cứ túm Tư Minh ra khỏi Bách Bảo Lâu.
Bạch Vũ cũng bị chấn động đến choáng váng đầu, ngã ở bên cạnh bia ngọc, chỉ cảm thấy Dưới *** không còn, cả người liền tiến vào một cái động lớn tối như mực.
Đợi cho nàng đứng lên, liền nhìn thấy một vùng không gian xanh thẳm, các loại thiên tài địa bảo kỳ kỳ quái quái, dược liệu đã ngoài ngàn năm, linh khí ly kỳ cổ quái đều giống như khí cầu lơ lửng trong không trung, có phần giống như tầng thứ nhất của Bách Bảo Lâu, nhưng những thứ kia cũng không phải những thứ ở tầng thứ nhất có thể so sánh được.
Những thứ kia đều là tất cả những thứ quý giá nhất của Ngũ Hành Thế Giới, rất nhiều bảo vật trong truyền thuyết đều có ở đây.
Nơi này là tầng thứ sáu của Bách Bảo Lâu.
Bách Bảo Lâu chân chính!
Vạn năm trước, Bạch Vũ tiến vào Bách Bảo Lâu lấy này nọ, đều tiến vào nơi này.
5000 điểm thưởng kia đổi lấy cơ hội tiến vào nơi này, nếu những người bên ngoài đó có cơ hội tiến vào liền liền biết cơ hội này đáng giá bao nhiêu.
Tùy tiện lấy những thứ bên trong, chỉ cần có thể cầm mấy thứ ra ngoài đã có thể khiến cho toàn bộ vận mệnh của đại lục xảy ra biến hóa.
Bạch Vũ đờ đẫn vội vàng kiểm tra những thứ chung quanh, không có cảm giác gì, Dạ Quân Mạc nói nàng nhất định phải tới nơi này tìm được thứ gì đó cần cho việc thăng cấp của nàng, nhưng nơi này có nhiều thứ như vậy, quý giá như vậy, sao nàng biết cái nào cần thiết, dù sao cũng không thể đóng gói toàn bộ đem đi?
Bạch Vũ nghĩ như vậy, vậy mà những thứ trên bầu trời lại thật sự tuôn về phía nàng, như là bị cái gì hấp dẫn, đến gần nhẫn Bách Vũ.
Khóe miệng Bạch Vũ hơi hơi giật giật một chút, sẽ không thật sự để cho nàng đóng gói đem đi chứ? Bỏ vào nhẫn Bách Vũ được sao?
Nhưng thật sự không bỏ vào chiếc nhẫn được, cho nên những thứ đó đều quay chung quanh nàng, nhưng không tiến vào nhẫn Bách Vũ, hình như đang chờ Bạch Vũ lựa chọn.
Bạch Vũ có chút đau đầu, cứ gọi Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Trảm Nguyệt và Băng Hồ ra, để cho bọn chúng đi chọn.
Bốn con Triệu Hoán Thú cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, lập tức vui vẻ chạy như điên ở trong này, lấy được đồ gì liền kéo về.
Bạch Vũ nghỉ ngơi một lúc, đứng dậy đi về phía trước, các loại đồ vật vọt tới trước mặt Bạch Vũ giống như sủng vật đang chờ đợi chủ nhân, còn là ngươi chen ta lách, đồ vật không đủ tư cách đều bị gạt ra.
Cuối cùng, hạ xuống trước mặt Bạch Vũ đều là tuyệt phẩm cử thế vô song (có một không hai), độc nhất vô nhị hoặc là những thứ Bạch Vũ đã từng đặc biệt thích, ví như bộ quần áo tàng hình kia.
Gặp lại bộ quần áo tàng hình này, Bạch Vũ lại xúc động vạn phần. Đây chính là bảo bối, lúc ấy nàng quá lơ là mới có thể để cho Tiểu Thanh thiêu hủy một bộ, may mà vẫn còn một bộ.
Nàng không hề suy nghĩ liền thu quần áo tàng hình vào trong nhẫn Bách Vũ.
Bộ bảo bối thứ hai chạy đến trước mặt nàng nhưng nàng không lấy đi, Tụ Linh Bảo Tuyền, có thể không ngừng sinh ra linh khí, trực tiếp cung cấp cho Triệu Hoán Sư và Triệu Hoán Thú cung cấp, nhưng Linh Chủ giống như Bạch Vũ, muốn thăng cấp chỉ dựa vào Tụ Linh Bảo Tuyền sinh ra linh khí thì không đủ, chỉ có thể lấy này nọ để đổi.
Nói đúng ra là đưa này nọ vào trong Tụ Linh Bảo Tuyền, nó có thể trực tiếp chuyển những thứ đó thành linh khí, cung cấp cho Triệu Hoán Sư.
Chỉ là những thứ được đưa vào phải được coi trọng, Triệu Hoán Sư thăng cấp thì phải đưa tinh thể vào, Triệu Hoán Thú thăng cấp, bản thân cần phải đưa thiên tài địa bảo thăng cấp vào.
Tụ Linh Bảo Tuyền là bảo bối không gian Thần Sáng Thế trải qua nghìn vạn năm sản sinh ra, một khi ra khỏi không gian liền không có tác dụng.
Bạch Vũ cũng không muốn bỏ đi cơ hội thăng cấp tốt như vậy, dứt khoát ngồi xuống, bỏ vào trong 20 khối tinh thể thượng phẩm, cảm nhận được linh khí dày đặc xuyên trong người, tuôn vào linh mạch, nàng cảm thấy hết sức thoải mái.
Lúc này, bốn con Triệu Hoán Thú cũng trở lại, mỗi con kéo về một bộ thiên tài địa bảo.
Bạch Vũ nhìn lên, Tiểu Thanh chọn Vạn Lôi Hỏa, Tiểu Bạch chọn tinh huyết (máu tươi) mãnh thú Bá Vương, Trảm Nguyệt chọn thần dược cứu mạng - Hoàn Hồn Thảo, Cửu Huyền Băng Hồ lại chọn Tuyệt Mệnh - một trong Thiên Hạ Chí Độc.
Bạch Vũ cực kỳ không biết nói gì, Triệu Hoán Thú của nàng thật đúng là... Mỗi con đều có cá tính.
Ngoại trừ Trảm Nguyệt, đồ vật được chọn toàn bộ đều dùng để thăng cấp linh thuật bị động, mà Khô Mộc Phùng Xuân của Trảm Nguyệt cũng còn chưa mãn cấp.
Bốn con thú cưng xếp hàng ngồi chung quanh bốn phía Tụ Linh Bảo Tuyền.
Bỏ đồ vật bọn nó chọn vào, sau đó trừng to mắt, chờ thăng cấp.
Bạch Vũ nhìn bộ dạng trông mong của bọn nó, thật sự là không đành lòng nói với bọn nó, chỉ bỏ những thứ này vào là hoàn toàn không đủ, muốn thăng cấp linh thuật, vẫn phải bỏ vào thứ gì đó chuyên dùng để thăng cấp linh thuật.
Những thứ linh tinh chung quanh có rất nhiều, tạm thời cũng không tìm ra được.
Bạch Vũ dứt khoát bày ra Đá không gian có thể thăng cấp linh thuật bị động lần trước triệu hoán ra được, tảng đá này vẫn rất hữu dụng, chỉ là bọn Tiểu Thanh thăng cấp cần quá nhiều linh khí, tạm thời không có hiệu quả, linh thuật bị động của bọn nó đến nay vẫn chưa thăng cấp.
Bạch Vũ dứt khoát ném tảng đá vào trong Tụ Linh Bảo Tuyền, thoáng chốc nước suối bắt đầu sôi trào ùng ục.
Bốn con Triệu Hoán Thú vui mừng chớp đôi mắt to, bắt đầu hưởng thụ thăng cấp.
Bởi vì Băng Hồ vẫn chưa từng được học qua bất kỳ linh thuật gì, Bạch Vũ thấy nó lấy độc dược đến liền biết nó muốn học tập loại linh thuật độc, Bạch Vũ liền đưa cho nó một linh thuật bị động Sáng Thế, Tử Huyết.
Thương tổn đến kẻ địch, khiến cho kẻ địch trúng độc, trình tự tu luyện càng cao, hiệu quả độc dược càng tốt, thời gian duy trì càng dài.
Sau khi Bạch Vũ sắp xếp xong mọi thứ, nàng dẫn theo bốn con thú cưng ngoan ngoãn bắt đầu tu luyện.
Một cái nhẫn lại bay tới trước mặt Bạch Vũ.
Nhẫn Thiên Dạ!
Trong lòng Bạch Vũ khẽ động, sao Thiên Dạ lại ở đây? Nàng đã từng hỏi Dạ Quân Mạc rằng Thiên Dạ ở đâu, hắn chỉ nói mập mờ sẽ tìm được, có phải chàng ấy đã sớm biết Thiên Dạ ở trong này hay không?
Nàng nhẹ nhàng bắt lấy Thiên Dạ, nắm ở trong lòng bàn tay: "Rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì?"
Bảo bối chung quanh lay động hoảng hốt giống như bị gió Bắc thổi qua, một cái gương khổng lồ xuất hiện ở trên trời, mặt kính tôn quý, hoa lệ như Lam Bảo Thạch, óng ánh trong suốt.
"Tiền Trần Huyễn Kính!" Bạch Vũ không vô ý thức nói ra tên của chiếc gương.
Khối gương này là trung tâm ký ức của không gian Thần Sáng Thế, bên trong không gian chứa đựng tất cả chuyện cần biết, cho dù là năm đó Bạch Vũ cũng chưa từng nhìn thấy.
Bạch Vũ ngẩn ngơ nhìn gương, bên trong bày ra ký ức khiến cho nàng rất nhanh nắm chặt năm Ng'n t.
Bên ngoài không gian, Dạ Quân Mạc và Thượng Quan Vân Trần không nhìn thấy được tình huống bên trong Bách Bảo Lâu, dứt khoát cũng không nhìn, kiên nhẫn chờ đợi gần nửa tháng sau, đột nhiên Bách Bảo Lâu nổ tung!
Không sai, chính là nổ tung!
Trước kia chưa từng gặp được tình huống quái dị như vậy, mỗi lần mọi người tiến vào trong Lâu là để ý trải qua thử thách, sau đó bị Bách Bảo Lâu tống ra.
Bách Bảo Lâu chính là không gian Thần Sáng Thế - nơi dùng để gửi vật phẩm quý giá, phải nói là thiên hạ đệ nhất chắc chắn và bảo đảm tuyệt đối, nhưng hiện tại nó lại nổ tung!
Thượng Quan Vân Trần nhìn mọi người trốn ra từ trong Lầu và Bách Bảo Lâu lung lay sắp đổ, cả khuôn mặt đều không biết là biểu cảm gì.
Dạ Quân Mạc vẫn một bộ lạnh nhạt như cũ, thấy Thượng Quan Vân Trần cực kỳ tức giận: "Ngươi đã sớm biết tình huống sẽ như vậy?"
"Tình huống gì?"
"Ít giả bộ đi, Lâu sập!"
Dạ Quân Mạc không chút để ý nhìn Bách Bảo Lâu trong không gian một cái: "Không phải còn chưa sập sao? Cho dù sập, cũng không đè được ngươi, ngươi căng thẳng làm gì?"
"..." Ta không lo lắng Lâu sập, ta lo lắng vì sao nó sập, nghĩ thôi cũng biết có liên quan tới Bạch Vũ. Trong mắt Thượng Quan Vân Trần thoáng hiện lên vẻ ngoan độc, trong những người chạy trốn khỏi Bách Bảo Lâu lại không có Bạch Vũ, nàng ta không ૮ɦếƭ, thì chính là có thiên đại kỳ ngộ.
Hắn ta vô cùng, vô cùng không hy vọng là cái sau!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc