Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 85

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Ảnh Vương nhíu mày: "Ngươi là ai?"
"Ta là một Triệu Hoán Tôn Chủ." Bạch Vũ đi xuống lôi đài, chỉ chỉ mười người ở trên đài cao: "Nếu như các ngươi lợi hại như thế, mười người cùng tiến lên, đánh bại ta cũng không có vấn đề gì đúng không? Nếu các ngươi thắng ta thì sẽ nói lên được các ngươi thật sự có khả năng hơn người."
Mười người cùng liếc mắt nhìn nhau, khinh thường trên mặt càng thêm rõ ràng. Bọn họ cũng đều là Tôn Chủ, làm sao có thể không đối phó được một nữ tử cũng cùng là Tôn Chủ.
Ảnh Vương nhìn về phía Dạ Quân Mạc, Dạ Quân Mạc gật đầu.
Bạch Vũ không phải là Tôn Chủ, nàng là Thần Hoàng, là người duy nhất trong trời đất có được phong hào Thần Hoàng, Vũ Hoàng! Nàng có thể dùng hơi thở và uy áp trên người đè ép cấp bậc Tôn Chủ, không ai có thể phát hiện.
Mười đệ tử Dạ gia không thèm đếm xỉa tiến lên khiêu chiến, lúc đầu bọn họ vẫn còn coi như là thân sĩ, bước lên từng bước, sau đó ngay cả Triệu Hoán Thú cũng chưa kịp gọi ra đã bị Bạch Vũ đánh ngã, mà còn đều bị mất mặt.
Đúng vậy, bị đánh một bạt tai gục xuống. Sau khi năm người liên tiếp nằm sấp xuống, bọn họ nổi giận, dẫn theo mấy chục con Triệu Hoán Thú đồng loạt xông lên, các loại linh thuật dồn thẳng về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ gọi ra một con Đại Địa Hôi Hùng (con gấu xám), khoác lên cho mình một cái Hộ Thuẫn, sau đó liền yên tâm đứng ở sau lưng Hôi Hùng.
Mười người không hề phối hợp với nhau, phát ra linh thuật rối loạn, điên cuồng bùng nổ. Ít nhất có một nửa đánh vào trên người chính mình, hoặc là Triệu Hoán Thú ***ng vào nhau, cố tìm kẽ hở tiến lên tấn công Bạch Vũ. Kết quả lại là giẫm đạp, chen chúc, tự giết lẫn nhau.
Mặt Ảnh Vương đều đã tái đi, đây không phải là không có năng lực, quả thực chính là ngu xuẩn!
Đương nhiên mấy người có thể khiến cho ông ta coi trọng sẽ không ngu xuẩn như vậy, ông ta nhìn ra được, là do Bạch Vũ né tránh và lui về phía sau mới gây ra hậu quả như vậy. Ở mặt ngoài, hẳn là mười người này không hợp tác mới tạo ra thế cục như vậy, trên thực tế mỗi một bước đều là tính toán của Bạch Vũ.
Ông ta không khỏi sợ hãi nhìn về phía Dạ Quân Mạc, hắn tìm đâu ra một nữ tử như vậy?Dạ Quân Mạc nhìn lôi đài rối loạn, vung ra ngọn lửa U Lam rền vang như dời non lấp biển che ở trên lôi đài, mười người hộc máu trong nháy mắt, toàn bộ Triệu Hoán Thú đều biến mất.
Trên vùng đồng nội trống rỗng là một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi qua ngọn cây.
Sắc mặt Ảnh Vương, Dạ Vương biến đổi lớn, dường như bọn họ đã quên, Dạ Quân Mạc không chỉ là hài tử bọn họ nuôi lớn, hắn còn là thiên chi kiêu tử (đứa con của trời) kế thừa linh lực tổ tiên, thực lực của hắn đủ để chụp ૮ɦếƭ bọn họ!
"Đều lui xuống." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói ra mấy chữ. Không còn ai dám nói chuyện, người trên lôi đài lập tức chạy nhanh như làn khói. Bạch Vũ ngồi ở trên vai Hôi Hùng, cười tít mắt trở lại bên cạnh Dạ Quân Mạc.
Ám Lân lập tức thay Dạ Quân Mạc tuyên bố danh sách mỗi chức vị một lần, hơn nữa còn phong tộc trưởng Tô gia thành tân (mới) Linh Vương.
Cuối cùng, nhóm người cầm quyền ở Đế Quốc cũng bắt đầu ý thức được Thánh Quân của bọn họ sắp trở thành Thánh Quân chân chính rồi.
Bạch Vũ nhìn xuống dưới lôi đài hình vuông, một thiếu niên trong đám người chớp đôi mắt đào hoa âm u nhìn nàng chằm chằm.
Bạch Vũ có nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra hắn là ai, nhưng vẻ đầy rẫy chán ghét và sát ý ở trong đôi mắt kia lại ánh lại sâu sắc vào trong đầu nàng.
Đột nhiên, Bạch Vũ mở mắt dậy từ trong mộng, ánh mắt kia không phải là Mộc Thiên Tịch sao? Đây là lúc hắn ta bắt đầu hận nàng? Vì sao chứ?
Xoẹt - -
Trong bóng tối u ám thoáng hiện lên lạnh lẽo, trong nhà giam âm u hiện lên mũi kiếm, kiếm khí sắc bén bổ vách tường nhà giam ra, hướng về phía yết hầu của nàng.
Bạch Vũ nhấc tay đánh ra một chưởng Phách Thiên Liệt, đánh tan kiếm khí, cả người sợ hãi toát ra mồ hôi lạnh.
Không phải nói Vô Vọng Sơn Trang là nhà giam kiên cố nhất của Ám Dạ Đế Quốc sao? Sao còn có người có thể xông vào giết nàng?
Ầm - -
Đám người đẩy sập tường, chỗ nhà giam nàng nháy mắt bị phá hủy hơn một nửa, đảo mắt qua, bốn Linh Chủ từ các phía chạy đến bao vây.
Tiếng động cực lớn chấn động nhà giam, nhưng Trang chủ và thủ vệ Vô Vọng Sơn trang đều không đến.
Không phải bọn họ thông đồng làm bậy với những sát thủ này, chỉ là đã bị xử lý, cái sau càng có khả năng lớn hơn một chút.
Bạch Vũ cũng không trông cậy vào việc có người tới cứu, xem xét khe hở chính xác, nhảy ra khỏi nhà giam.
Một cái móng hổ cắt qua vai Bạch Vũm, suýt nữa chặt đứt cánh tay của nàng, Trảm Nguyệt nhảy ra nhào lên trên mặt lão hổ, vuốt mèo sắc bén đâm thẳng vào mắt nó. Bạch Vũ nhân cơ hội vòng qua lão hổ, chạy ra khỏi nhà giam.
Nhà giam trong Sơn trang được xây dựng tương đối chen chúc, hành lang thông đạo vô cùng nhỏ hẹp. Triệu Hoán Thú của bốn người theo sát sau lưng nàng, phát ra linh lực không buông, dứt khoát làm nổ nát tất cả nhà tù hai bên.
Trong lúc này, đá vụn bay đày trời, uy lực khủng pố phủ lên người nàng, khó có thể tránh khỏi.
Trảm Nguyệt linh hoạt xông qua một loạt oanh tạc như lửa đạn, lẻn đến bên cạnh nàng, dùng Khô Mộc Phùng Xuân chữa khỏi tất cả vết thương bên ngoài của nàng.
Bạch Vũ không nói gì trợn mắt nhìn nó, một đám mãnh thú phía sau đã sắp đuổi kịp đến đây, còn thảnh thơi như vậy.
Ầm - -
Bỗng nhiên, hai Linh Chủ xuất hiện trước mặt nàng, sáu con Triệu Hoán Thú ngăn ở trước mặt nàng, uy thế như sấm sét đảo qua, lực lượng cuồng bạo suýt nữa đánh bay Bạch Vũ ra ngoài.
Thân hình Bạch Vũ nhanh chóng lùi lại, cắn răng một cái, gọi Tiểu Thanh sắp hoàn thành quá trình thăng cấp ra.
Tiểu Thanh vô cùng không vui, phun ra một miệng nộ hỏa hung tàn, khạc ra vài ngụm khói đen.Ngọn lửa ngút trời nháy mắt bao phủ một nửa Sơn trang, khí cực nóng đốt cháy tất cả những thứ gì chạm vào nó, ngọn lửa đảo qua, không còn một ngọn cỏ.
Bạo Liệt Lưu Hỏa tầng thứ 4, bộc phát ra tương đương với lực công kích gấp 2,5 lần thương tổn! Tuy nhiên vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng lực thương tổn hơn một trăm nháy mắt tiêu diệt năm con Triệu Hoán Thú cấp 5 ngăn cản ở trước mặt.
Bốn tên sát thủ hít một hơi khí lạnh, trước khi đến đây, bọn chúng nằm mơ cũng không nghĩ tới một Triệu Hoán Thú cấp 4 có thể bộc phát ra lực thương tổn khủng pố như vậy. May mà cũng còn lại một con.
Lão hổ lúc trước cắt qua Bạch Vũ nhảy vọt qua ngọn lửa của Tiểu Thanh, móng hổ dính đầy máu tươi, hung hăng xé rách thân thể của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh hóa thành một làn khói xanh, biến mất. Sau khi lão hổ ra khỏi ngọn lửa, vết bỏng toàn thân nó bắt đầu từ từ khép lại.
Trong lòng Bạch Vũ hồi hộp, linh thuật Linh phẩm Hấp Huyết! (hút máu)
Hấp thu sức chịu đựng của người khác, sử dụng cho chính mình, con Phách Thiên Kim Hổ này hấp thu sức chịu đựng của đồng đội mới nhảy qua được Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh, bây giờ hút sạch sức chịu đựng của Tiểu Thanh. Bây giờ, sức chịu đựng của nó ít nhất cũng còn lại 20 điểm, gần một nửa.
Gào - -
Móng của Kim Hổ bị máu tươi nhiễm đỏ rực, móng hổ sắc bén như dao chém thẳng tới, chỉ cần đâm vào thì có thể hút sạch máu chỉ trong chớp mắt.
Bạch Vũ không còn Tiểu Thanh, chỉ có thể ném Tiểu Bạch ra.
Bây giờ, Tiểu Bạch cấp 4 đã trưởng thành không ít, lớn gần bằng một con chó Husky Sibir. Vừa xuất hiện, uy thế thần thú Ngũ Hành liền khuếch tán vang dội, không yếu hơn Phách Thiên Kim Hổ cấp 5 chút nào.
Giơ móng vuốt lên liền chộp lên mặt Phách Thiên Kim Hổ, cùng lúc đó, móng vuốt Phách Thiên Kim Hổ cũng đập thật mạnh lên người Tiểu Bạch, móng vuốt sắc nhọn đâm vào da lông Tiểu Bạch.
Ầm - -
Phách Thiên Liệt tầng thứ 4, xác suất 20% một kích tất sát. Phách Thiên Kim Hổ bi thương bị đập ૮ɦếƭ, hấp thu nhiều sức chịu đựng cũng vô dụng.
Đảo mắt sáu con Triệu Hoán Thú không còn một mống, bốn tên sát thủ thì có hai tên đã bị phế. Sắc mặt hai tên còn lại mù mịt, sức chịu đựng của Tiểu Bạch hao tổn không ít, nhưng Trảm Nguyệt bên cạnh lủi qua, nháy mắt lại bổ sung sức chịu đựng lại.
Bất giác, bọn chúng có chút đau đầu, con mèo này không ૮ɦếƭ, không biết muốn xử lý Bạch Hổ phải mất bao lâu, bọn chúng dứt khoát bỏ qua Tiểu Bạch, điên cuồng đuổi theo Bạch Vũ.
Bạch Vũ thừa lúc Tiểu Bạch ngăn Kim Hổ lại để chạy, bây giờ nàng vô cùng nhớ áo choàng tàng hình trong quá khứ.
Trước kia có nhiều thứ tốt như vậy, sao nàng lại không biết quý trọng chứ, khó trách sau khi luân hồi chuyển thế, chuyện xui xẻo gì cũng có, đều là do trước kia nàng lãng phí.
Nàng chạy tán loạn bên trong đống hoang tàn, bóng dáng chợt lóe trốn vào trong một nhà giam phía trước.
Nhà giam Vô Vọng Sơn Trang có rất nhiều loại, trong đó có một vài nhà giam giam giữ Triệu Hoán Sư cấp bậc cao, ví như Tôn Chủ, Vương Giả, vì để ngừa bọn họ chạy ra, nhà giam giam giữ bọn họ đều vô cùng chắc chắn, bên trong không có cách nào sử dụng linh thuật được, rất khó phá hủy từ bên trong, nhà giam giống như vậy cũng rất khó phát hủy từ bên ngoài.
Cái nhà giam trước mặt này bị vùi lấp trong một đống hoang tàn, sừng sững không ngã, hiển nhiên chính là loại nhà giam này.
Trong nhà giam đã không còn ai, Bạch Vũ xông vào, nháy mắt niêm phong tất cả nhà giam, cửa vào duy nhất có Tiểu Bạch và Trảm Nguyệt canh giữ.
Ầm - -
Triệu Hoán Thú của hai Tôn Chủ đã đuổi đến, lực lượng vĩ đại khiến cho nhà giam chấn động, lắc lư kịch liệt, Tiểu Bạch ngăn ở trước cửa, quơ móng vuốt, vồ Phách Thiên Liệt đến con nào thì đập con đó.
Trảm Nguyệt nhảy lên người Tiểu Bạch, chen vào thời cơ thêm máu cho nó, thêm máu lại thêm máu.
Sáu con mãnh thú cuồng bạo miễn cưỡng bị chặn ở cửa, nhưng linh khí của Tiểu Bạch và Trảm Nguyệt không thể duy trì được lâu nữa.
Bạch Vũ nhìn lướt qua nhà giam đã bị tổn hại một chút, kết giới giam cầm đã không còn đủ tác dụng nữa. Bạch Vũ điều động linh khí của chính mình, cảm thấy không có vấn đề, nàng lập tức khoanh chân ngồi xuống, lấy tất cả Huyết Hoa Tham, Cửu Tinh Linh Chi và mười mấy linh quả còn thừa ra nuốt hết vào bụng.
Thichtruyen – V.O
Nàng nhắm mắt lại, tập trung chữa trị linh mạch bị thương, bổ sung toàn bộ linh lực vào trong linh mạch có ngọn lửa màu đỏ kia, đó là Tiểu Thanh đang tu dưỡng (dưỡng thương, tu luyện).
Phách Thiên Liệt của Tiểu Bạch có thể bộc phát ra lực công kích 80 điểm, nếu mạnh mẽ đánh thì còn có thể rất cao, nhưng nó chỉ tấn công một mình, không có cách nào đối phó được quá nhiều Triệu Hoán Thú trong một lần, nếu không có Trảm Nguyệt chống đỡ giúp nó, nó đã biến mất từ lâu, nhất thiết phải nhanh chóng khôi phục cho Tiểu Thanh.Hai tên sát thủ cũng không ngốc, đoán được Bạch Vũ muốn làm gì. Quả thật nhà giam ở đây quá chắc chắn, ngoại trừ cửa vào thì không thể tìm được bất kỳ khe hở nào để tiến vào, một khi đã như vậy, cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian tiêu diệt Bạch Hổ.
Ầm - -
Tiểu Bạch hung bạo đánh ૮ɦếƭ hai con Triệu Hoán Thú, đột nhiên sức chịu đựng của Tiểu Bạch cũng rơi xuống chỉ còn lại chưa tới một thành.
Trảm Nguyệt dốc sức chữa trị, không biết từ lúc nào trên người Tiểu Bạch lại xuất hiện ba ấn ký, một đường sáng màu vàng hạ xuống người Tiểu Bạch, bốn đường ấn ký lóe lên ánh sáng màu vàng, nổ tung trong nháy mắt.
Trảm Nguyệt muốn cứu cũng không cứu được.
Rồi đột nhiên Tiểu Bạch biến mất, bốn con Triệu Hoán Thú còn lại vẫn còn thừa máu. Trảm Nguyệt thấy thế, bỏ chạy trong nháy mắt, xoay người rút lui đến bên cạnh Bạch Vũ.
Bốn con Triệu Hoán Thú có thân hình khổng lồ chen vào giữa cửa, trong cái sân nhỏ hẹp bên trong chỉ có một mình Bạch Vũ ngồi ở phía xa.
Hai Linh Chủ cảm thấy không bình thường, không gian chắc chắn và nhỏ hẹp như vậy, một khi có bị tấn công khủng pố trong phạm vi này, đó chính là toàn quân bị diệt!
Hai người liếc mắt nhìn nhau: "Nhanh chóng *** nàng ta!"
Kiếm khí sắc bén đâm ra, lực lượng như sấm sét ép thẳng về phía *** Bạch Vũ.
Ầm - -
Tiểu Thanh mạnh mẽ tắm lửa bay ra, phun ra ngọn lửa nhấm chìm cả vùng không gian trong nháy mắt. Đồng tử hai Linh Chủ đột nhiên co rụt lại, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại một chữ, "trốn"!
Lực công kích phá hủy tất cả nhà giam, triệt để văng tung tóe, lửa cháy bừng bừng dâng lên, cả ngọn núi hóa thành hư ảo trong nháy mắt, hai Linh Chủ muốn chạy trốn bị ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt, kêu la thảm thiết.
Tất cả Triệu Hoán Thú bị Bạch Vũ tiêu diệt trước, ngược lại hai Linh Chủ đã trốn được. Mặt hai người bị cháy đen, giống như hai cục than, chật vật bò ra từ trong lửa.
"Quá khủng pố, người chúng ta muốn giết thật sự chỉ là Triệu Hoán Đại Sư thôi sao?" Một tên Linh Chủ vẫn còn sợ hãi nhìn về phía đồng đội.
Tên còn lại oán hận cắn răng: "Đại Sư cái gì, rõ ràng nàng ta chính là Linh Sư, thông tin sai bất thường như vậy, thiếu chút nữa đã đào hố cho chúng ta rồi!"
Thật ra cho dù tra ra được Bạch Vũ đã thăng cấp thành Linh Sư, để bốn Linh Chủ đi giết cũng đủ rồi, nhưng thực lực Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ quá mức khủng pố, ai từng thấy lực công kích của Triệu Hoán Thú cấp 4 còn có thể phá một trăm? Dù sao bọn chúng cũng chưa từng thấy qua.
"Tất cả Sơn Trang đều không có ai, hẳn là nàng ta đã ૮ɦếƭ rồi?"
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn quay lại xem? Người nọ trợn mắt khinh thường, nói: "Lửa lớn như vậy, đều chỉ còn lại phế tích, cho dù quay lại tìm, có lẽ cũng chỉ có thể tìm thấy tro cốt."
Đang nói, một cảm giác lạnh lẽo như trời đông gió rét trên tận chín tầng mây thấm vào thân thể bọn chúng, đối mặt với ngọn lửa lớn hừng hực trước mặt, vậy mà lạnh đến rùng mình. Hai người cứng ngắc quay đầu lại.
Dạ Quân Mạc giống như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, toàn thân quanh quẩn sát khí đang đứng trước mặt bọn chúng, hơi thở lạnh lẽo có thể khiến người khác đông cứng, trong đôi mắt sáng màu đen có tia sáng sắc bén, lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy sợ hãi cái ૮ɦếƭ.
"Tìm tro cốt của ai?"
"..." Bọn chúng hơi há mồm, một câu cũng không nói nên lời, tóc gáy toàn thân dựng lên, chỉ cảm thấy chính mình như một con kiến, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nghiền ૮ɦếƭ. Bọn chúng muốn chạy, thân thể không dùng não vội vàng chạy ra ngoài.
Dạ Quân Mạc vung ra một đường Lửa Bất Tử, hai người kêu thảm, biến mất trong lửa.
Thichtruyen – V.O
Trong mắt hắn ánh lên ngọn lửa ngút trời, không chút do dự chạy vào trong lửa, tìm kiếm khắp nơi.
Hắn truyền âm cho Bạch Vũ, nhưng cho dù hắn nói cái gì, Bạch Vũ cũng không hề đáp lại.Trong lòng hắn dâng lên một loại sợ hãi, hắn đã từng trải qua đau đớn khi mất đi Bạch Vũ một lần, đau đớn giống như rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, chẳng lẽ ông trời vẫn còn muốn hắn trải qua một lần nữa sao?
Tiểu Vũ, nàng không thể bỏ ta lại nữa, ta có thể cho phép nàng quên ta một lần, nhưng không cho phép nàng quên ta lần thứ hai!
Ngọn lửa đốt cháy thân thể hắn, dường như hắn không cảm thấy đau đớn, liều mạng tìm Bạch Vũ.
Chu Tước đồng cảm nhìn chủ nhân mình, đôi cánh run lên, hút ngọn lửa vào trong thân thể mình, Lửa Bất Diệt là Vạn Hỏa Chi Nguyên (nguồn gốc của hàng vạn loại lửa), cho dù là lửa nào thì cũng có thể dung hợp.
Dọn sạch ngọn lửa, Dạ Quân Mạc nhìn thấy toàn thân Trảm Nguyệt bị tổn hại nằm dựa trên một đống hoang tàn ở phía xa, nó vẫn còn có thể sử dụng linh thuật, cũng không để cho chính mình bị thương, truyền Khô Mộc Phùng Xuân xuống dưới đống phế tích.
Dạ Quân Mạc tiến lên, xốc đám phế tích lên, quả nhiên nhìn thấy Bạch Vũ hấp hối, hôn mê bất tỉnh. Nàng bị bỏng khắp người, bị nện trúng tạo ra rất nhiều vết thương, *** bị đâm một lỗ, không ngừng chảy máu, nếu không dựa vào việc trị liệu của Trảm Nguyệt, nàng đã sớm không thể sống cho đến tận bây giờ rồi.
"Tiểu Vũ!" Đáy mắt Dạ Quân Mạc thoáng hiện lên sợ hãi.
Hắn không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng kích động như vậy, từ sau khi Bạch Vũ cứu sống hắn vạn năm trước, hắn đều bình tĩnh đáng sợ đối với bất kỳ chuyện gì. Hắn là một người không có trái tim, hắn đã từng ૮ɦếƭ một lần, còn có cái gì đáng để hắn vội vàng?
Hắn lấy ra tất cả Thần dược chữa thương cho Bạch Vũ uống.
Cuối cùng, hô hấp suy yếu của Bạch Vũ cũng vững vàng, Dạ Quân Mạc thở ra nhẹ nhàng, không tệ, nàng còn sống!
Hắn ôm Bạch Vũ về tới Vực Thanh Vũ, mỗi ngày mỗi đêm đều trông coi nàng, nghiên cứu phương thuốc cho Bạch Vũ, tự mình bốc thuốc nấu, đút từng muỗng từng muỗng cho Bạch Vũ.
Hắn sai Ám Lân tìm mười mấy Y Sư hệ Mộc đến, dùng linh thuật trị liệu vết thương bị kiếm đâm trên *** Bạch Vũ, không tới ba ngày đã khỏi hẳn.
Hắn vẫn không yên tâm, dùng thuốc mỡ để xóa vết sẹo cho Bạch Vũ, chỉ sợ Bạch Vũ tỉnh lại, nhìn thấy vết sẹo sẽ không vui.
Ám Lân và Ám Ưng ôm một đống sự vụ chờ Dạ Quân Mạc phê chẩn, nhìn thấy lòng Dạ Quân Mạc không có gì khác, chỉ lo chăm sóc Bạch Vũ, cho dù có chuyện gì cũng không cho phép quấy rầy, bất đắc dĩ liếc nhau một cái.
Thôi, hay là chúng ta cứ quyết định trước đi.
May mắn Bạch Vũ thăng cấp, may mắn Triệu Hoán Thú của nàng đều đã lên tới cấp 4, hiện nay linh thuật cũng đã được tu luyện đến đỉnh cấp, nếu không một Linh Sư bị bốn Linh Chủ rình giết, còn không biết kết quả sẽ như thế nào.
Nếu Bạch Vũ lại có chuyện gì không hay xảy ra, giống như một vạn năm trước, không biết Dạ Quân Mạc có thể tiếp nhận được một lần nữa hay không.
Phải biết rằng năm đó, hắn tỉnh lại, biết được Bạch Vũ đã ૮ɦếƭ, tinh thần suy sụp ròng rã mười năm! Nếu không có Ám Hồ biến thành bộ dạng của hắn, ổn định lại Ám Dạ Đế Quốc dưới sự cai quản của Ám Lân, Ám Ưng, Ám Lang, chắc chắn năm đó Ám Dạ Đế Quốc đã bị tách ra rồi.
Hai người xử lý tất cả mọi chuyện có thể quyết định được, thậm chí chuyện đi quá giới hạn một chút, Ám Lân cũng kiên trì xử lý giúp Dạ Quân Mạc, ví như Tô gia quyết định xử tử Tô Lăng Dung bằng gia pháp, Ám Lân cũng phê chuẩn rồi.
Nhưng có một vài chuyện, cho dù Ám Lân có khả năng như thế nào cũng không có cách quyết định thay Dạ Quân Mạc, ví như Dạ Vương đến.
"Cữu cữu? Ông ta tới làm gì?" Dạ Quân Mạc nghe Ám Lân bẩm báo lúc đang đút thuốc cho Bạch Vũ. Hắn cúi đầu nhìn Bạch Vũ tựa vào trên *** hắn, nhẹ nhàng lau nước thuốc tràn ra ngoài khóe miệng nàng.
Ám Lân thở dài: "Mộc Thiên Tịch vừa ૮ɦếƭ, thế lực của Sáng Thế Thần Điện ở Đại lục Thanh Mộc như rắn mất đầu, trước khi thế lực bị người phá hủy, chúng ta đã phản công chiếm lấy Đại lục Thanh Mộc."
Trên mặt Dạ Quân Mạc không có một chút vui vẻ, ngược lại cau chặt mày: "Sáng Thế Thần Điện từ bỏ Đại lục Thanh Mộc?"
Hẳn là Sáng Thế Thần Điện rất coi trọng Đại lục Thanh Mộc, thậm chí còn phái Điện chủ Khải Thánh Điện - Mộc Thiên Tịch đến đây.
Nhưng Mộc Thiên Tịch vừa ૮ɦếƭ, vậy mà Sáng Thế Thần Điện lại không quan tâm? Chẳng lẽ cảm thấy góp một vị Điện chủ vào thì đã tiếc, không muốn phải nhiều người thêm nữa?
"Chỉ sợ Dạ Vương sẽ rõ ràng chuyện này hơn, đúng là ông ta tới tìm người để bẩm báo. Mặt khác..... chuyện Bạch Vũ, hình như ông ta đã biết rồi."
Cho dù địa vị của Dạ Quân Mạc ở Ám Dạ Đế Quốc đã nói một thì không thể có hai, nhưng vẫn phải kính trọng vị cữu cữu này.
Nhưng đầu óc của vị Dạ Vương này phần không rõ ràng lắm, Dạ Quân Mạc nể mặt ông ta, ông ta vẫn còn muốn làm chủ của Dạ Quân Mạc. Ám Lân cũng không biết nên đối xử như thế nào với vị Dạ Vương này, không thể khinh thường mà xem trọng cũng không được.
Con ngươi sâu thẳm của Dạ Quân Mạc thoáng hiện lên lạnh lẽo: "Biết cũng đúng lúc, ta muốn quang minh chính đại đưa Bạch Vũ trở về Ám Dạ Đế Quốc, nếu ông ta dám có ý kiến, vậy thì ông ta cũng không cần phải làm Dạ Vương nữa."
Ám Lân nhíu mày: "Ý của người là cuối cùng ta cũng không cần phải nghe theo lão đầu kia nữa hả?"
"Tùy ngươi vui vẻ."
"Ái chà chà, việc tốt hiếm thấy. Vẫn là Bạch Vũ mới có thể khiến cho người hạ quyết tâm ngoan độc, những huynh đệ như chúng ta đều bị người bóc lột tính mạng. Trọng sắc khinh bạn!" Ám Lân liếc mắt.
"Ngươi còn có chuyện gì sao?" Dạ Quân Mạc hạ lệnh tiễn khách.
Ám Lân lý sự: "Nhiều chuyện cũng tốt, vấn đề là người không làm việc! Vị trí của Linh Vương phải làm sao đây? Sẽ không dẫn tới tranh đấu chứ?"
"Vậy thì khiến cho bọn họ đấu, vừa dịp ta muốn nhìn xem thực lực hiện tại của mỗi đại thế gia ở Đế Quốc như thế nào rồi."
"..." Nhảy nhót ở trước mặt người hoàn toàn chính là đi tìm ૮ɦếƭ, lòng người đen tối như vậy, Bạch Vũ có biết không? Ám Lân âm thầm mặc niệm cho gia tộc sắp nhảy ra làm náo động.
Cho dù Dạ Quân Mạc không làm việc, nhưng bắt đầu nghe Ám Lân bẩm báo, cuối cùng Ám Lân và Ám Ưng cũng được thoải mái một chút.
Không qua hai ngày, Dạ Vương đã đến đây. Ông ta không tới một mình, ông ta còn dẫn theo năm đệ tử Dạ tộc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc