Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 83

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

"Nhanh chặn lại!" Tô Lăng Hiên tức giận quát một tiếng, nhóm Triệu Hoán Sư hệ Thổ nhao nhao phóng Triệu Hoán Thú của bản thân ra, thân hình vững chắc chắn ở trước mặt mọi người.
Một đợt tấn công không thành, hai bên nhanh chóng đánh nhau thành một đoàn, uy lực khủng pố khiến cho núi tuyết chấn động dữ dội, mảng tuyết lớn đọng trên đỉnh núi trút xuống như nước lũ.
Vẻ mặt Tô Lăng Dung biến đổi, đặt quan tài Linh Vương lên trên một con Hồng Nhạn, kéo Dạ Quân Mạc lên lưng một con Cự Hình Đại Nhạn khác, bay thẳng về phía bầu trời.
Phía sau, mười Triệu Hoán Thú bay trên không xẹt qua bầu trời, người áo đen đứng trên lưng Triệu Hoán Thú, đằng đằng sát khí đuổi theo bọn họ.
Một đám người đánh nhau hỗn loạn bị tuyết lở tách ra, Tô Lăng Hiên tránh bọn chúng ngăn cản vướng víu, tránh thoát tuyết lở dữ dội, lập tức dẫn người *** núi đuổi theo.
Dạ Quân Mạc thờ ơ nhìn sát thủ ở phía sau không ngừng đánh ra tia chớp, bổ về phía Hồng Nhạn, Hồng Nhạn tránh thoát được nguy hiểm. Ám vệ của hắn đuổi tới bên cạnh hắn, che chở Cự Hình Đại Nhạn tiến *** núi.
Ầm - -
Bỗng nhiên, trước mặt bọn họ dấy lên một trận gió tuyết dữ dội đầy trời đất, dời non lấp biển ập lên thân ba con Hồng Nhạn.
"Nguy rồi!" Tô Lăng Dung quá sợ hãi, Đại Nhạn mất cân bằng, buộc phải rơi xuống đất, ngã thật mạnh trên vách núi. Mấy chục tia chớp theo sát phía sau, từ trên trời giáng xuống, bổ về phía bọn họ.
Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng đáp xuống đất, thờ ơ nhìn tia chớp từ trên trời hạ xuống, sóng mắt không hề sợ hãi.
Ầm - -
Mấy ánh lửa phóng lên trời, tường lửa bá đạo đỡ tia chớp, lực lượng va chạm bùng nổ, vách núi đen không quá rắn chắc bên cạnh xuất hiện vết nứt nguy hiểm.
Hai mươi mấy đệ tử Tô gia xuất hiện từ trên sườn núi, không nói hai lời, đánh về phía sát thủ.
Tô Lăng Dung bò dậy từ trong tuyết, túm chặt cánh tay Dạ Quân Mạc ra phía sau: "Thánh Quân, không sao rồi."
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, rút cánh tay của hắn ra: "Ngươi sắp xếp những người này ở đây?"
"Vâng. Bởi vì gần đây thân thể của người không được tốt, ta có chút lo lắng, cho nên sắp xếp người ở đỉnh núi gần đây." Tô Lăng Dung nặn ra nụ cười chân thành vô tội.
Dạ Quân Mạc không nói chuyện, không qua bao lâu, Tô Lăng Hiên cũng dẫn theo người chạy đến, trên đường vừa đánh vừa lui, xem xét cơ hội chính xác, cố ý tạo ra tuyết lở, chôn vùi toàn bộ người ở đợt tấn công đầu tiên.
Sát thủ trên bầu trời nhìn thấy ít người không đánh lại đông người, lập tức rút lui.
"Thánh Quân, có cần đuổi theo không?" Tô Lăng Hiên hỏi.
"Không cần. Nên nhanh chóng đưa linh cữu phụ thân và Thánh Quân về Ngũ Hành Đại Lục quan trọng hơn." Tô Lăng Dung ςướק lời nói.
Tô Lăng Hiên lườm nàng ta một cái: "Đừng tùy tiện nói chen vào. Nhưng muội sắp xếp người ở trên đỉnh núi là đúng, nếu không thì thật sẽ phiền phức rồi."
"Đúng vậy, muội thông minh phải không?" Tô Lăng Dung giả bộ làm nũng giữ chặt cánh tay Tô Lăng Hiên, nở nụ cười hồn nhiên.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh như băng dừng lại trên người nàng ta, đôi mắt sâu không lường được lóe lên sắc bén không nhìn thấu, thấy Tô Lăng Dung chột dạ, nụ cười dần dần có chút cứng ngắc.
"Thánh Quân, làm sao vậy?" Tô Lăng Hiên khó hiểu hỏi.
"Có người." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Lời nói mới vừa dứt, băng trên núi tuyết bỗng nhiên sập xuống, nháy mắt chôn vùi hơn mười người bọn họ, nhanh đến mức khiến cho người ta bất ngờ, không kịp đề phòng.
Theo sát phía sau, sát thủ vừa mới rút lui lại trở lại, trong tuyết trắng mịt mù, hiện ra bóng người màu đen, đi tới từ tám hướng phía Tây, dẫn đầu chính là Mộc Thiên Tịch.
Vẻ mặt Tô Lăng Dung không đổi, trong lòng đã có dự tính trước, lấy ra linh khí có hình dạng cây gậy, cắm thật mạnh lên mặt đất.
Đây là linh khí truyền đời của các thế hệ Tô gia, Liệt Địa Côn.
Một khi cắm vào mặt đất, toàn bộ mặt đất ngoài trăm mét chung quanh sẽ rạn nứt, nơi này là vách núi đen, hơn một nửa sát thủ bao vây chung quanh đều sẽ ngã xuống.
Nhưng Liệt Địa Côn lại không có tác dụng, Mộc Thiên Tịch dẫn theo 20 sát thủ càng chạy càng gần, bao quanh bọn họ.
"Đừng uổng phí sức lực, ta đã sớm biết ngươi sẽ chuẩn bị để bảo vệ cho Dạ Quân Mạc, dù sao cũng đã bán đứng hắn ta rồi, cần gì phải làm bộ làm tịch?" Mộc Thiên Tịch cười lạnh ném mấy gốc cây ra.
Sắc mặt Tô Lăng Dung liền tái mét, Liệt Địa Côn muốn thuận lợi khiến cho mặt mất nứt toác, cần phải có hai đến ba gốc cây dính linh khí của Liệt Địa Côn đặt ở bốn phía, nàng ta đã sếp đặt trước ở đây rồi, đúng là không nghĩ tới Mộc Thiên Tịch đã nhìn thấu.
"Ngươi nói bán đứng là có ý gì?" Tô Lăng Hiên tức giận hỏi.
"Vẫn còn chưa biết, ngươi cho rằng vì sao ta lại ở đây, đương nhiên là muội muội thân thiết của ngươi nói cho ta biết."
Vẻ mặt Tô Lăng Hiên khó tin, nhìn về phía Tô Lăng Dung.
Tô Lăng Dung hoảng loạn lắc đầu: "Muội không có, thật sự không có, huynh không thể tin hắn ta, hắn ta đang gây chia rẽ..."
"Ta có gây chia rẽ sao? Hôm nay các ngươi đều sẽ ૮ɦếƭ ở đây." Mộc Thiên Tịch cười lạnh, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc: "Ngươi còn lời trăng trối gì muốn nói không?"
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể giết ta?" Dạ Quân Mạc khinh thường nhếch môi.
Mộc Thiên Tịch híp mắt, ba bóng đen giương cánh kéo theo gió tuyết bay ra, lao thẳng tới Dạ Quân Mạc.
Ầm - -
Ngũ Hành Thanh Long, Ngũ Hành Chu Tước hiện ra che lấp bầu trời, hơi thở bá đạo dấy lên gió tuyết cuồng loạn, hình thể vĩ đại chiếm giữ đỉnh núi, Dạ Quân Mạc đứng ngạo nghễ trên người Chu Tước, ánh mắt rét lạnh, khí thế bễ nghễ thiên hạ không đặt bất kỳ thứ gì vào trong mắt.
Thichtruyen – V.O
Vẻ mặt Mộc Thiên Tịch đại biến, muốn lui đã không còn kịp rồi, đuôi rồng quét ngang qua, san bằng toàn bộ chướng ngại, đánh bay một con Hắc Ưng.
Mộc Thiên Tịch căm hận cắn răng, ba con Hắc Ưng sát khí bốn phía, liếc nhìn về phía ánh mắt của Thanh Long, vuốt Ưng sắc bén vung ra trong gió tuyết, tiếng xé rách không khí vang lên nứt toác.
Ầm - -
Hai lực lượng va chạm dữ dội, bốn phía phát ra tiếng nổ tung toét, uy thế cuồn cuộn ngất trời cuốn sạch cả đỉnh núi, cho dù mọi người phía dưới là người Tô gia hay là sát thủ cũng đều bị uy áp khủng pố ép đến không thể sử dụng linh khí, gió tuyết điên cuồng làm cho bọn họ không phân rõ địch ta, càng không nói đến chuyện đánh người.
Chưa tới 20 hiệp, một con Hắc Ưng của Mộc Thiên Tịch đã biến mất, hai con còn lại bị trọng thương.
Hắn ta không kiềm chế được máu tươi trong ***g ***, điên cuồng phun ra: "Làm sao có thể? Rõ ràng ngươi đã trúng Đoạn Hồn rồi! Sao ngươi có thể khôi phục thực lực được?"
Hắn ta không tin Đoạn Hồn lại có thuốc giải, hắn ta càng không tin có thể trị khỏi Đoạn Hồn.
"Hôm nay người ૮ɦếƭ chính là ngươi." Dạ Quân Mạc lạnh lùng phất tay, Thanh Long hô mưa gọi gió, miệng phun nước lũ, dòng nước có độc tố dội thật mạnh vào *** Mộc Thiên Tịch.
Mộc Thiên Tịch bị đập thật mạnh *** núi, núi đá rạn nứt, tuyết đọng trên mỏm núi đá chảy cuồn cuộn xuống cùng với hắn ta.
Mộc Thiên Tịch cười to: "Ngươi đã sớm biết, biết Tô Lăng Dung sẽ bán đứng ngươi, không ra tay trước chỉ vì muốn dụ ta mắc mưu. Người chữa khỏi cho ngươi là Bạch Vũ đúng không? Ha ha ha - - tốt lắm, thua bởi các ngươi đúng là không oan, nhưng ta vẫn còn chưa tính là thua, cho dù ta ૮ɦếƭ thì cũng còn có Bạch Vũ làm đệm lưng cho ta! Ta muốn kéo nàng ta cùng ૮ɦếƭ!"
Đồng tử Dạ Quân Mạc đột nhiên co rụt lại: "Ngươi đã làm gì Bạch Vũ?"
"Ha ha, đã không còn kịp rồi. Phốc - -" Mộc Thiên Tịch phun ra một ngụm máu tươi cuối cùng, từ từ ngã xuống, Ngũ Hành Thanh Long mãn giai dốc hết sức trong một kích, hắn ta có làm thế nào cũng không thể sống sót.
Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua Tô Lăng Hiên: "Đưa phụ thân ngươi về đi, Tô Lăng Dung cũng giao cho Tô gia các ngươi xử lý."
"Thánh Quân..." Tô Lăng Hiện vẫn không muốn tin Tô Lăng Dung bán đứng bọn họ.
"Nàng ta giết Linh Vương. Trên thực tế, loại độc Linh Vương trúng là một loại hương độc không tên, nàng ta muốn giết Bạch Vũ, mà lỡ hại ૮ɦếƭ Linh Vương." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói.
Dạ Quân Mạc nói xong, cưỡi lên Ngũ Hành Thanh Long, Thanh Long vung đuôi rồng lên, sát thủ còn lại đã sớm sợ tới mức chạy hết rồi. Hắn lập tức bay về phía Vô Vọng Sơn Trang, trong lòng có linh cảm không tốt.
Đám người Tô Lăng Hiên tức giận nhìn Tô Lăng Dung ngã trong đất tuyết: "Ngươi lại có thể giết phụ thân!"
"Không, muội không có, muội không có, ca ca phải tin muội... A..."
Tô Lăng Hiên phất tay tát cho nàng ta một cái: "Giết phụ thân, còn bán đứng Thánh Quân, không thể tha thứ! Dẫn nàng trở về Tô gia, xử lý bằng gia pháp!"
"Đừng, ca ca, muội sai rồi, huynh tha thứ cho muội lần này đi, muội là muội muội ruột của huynh mà..." Tô Lăng Dung vừa khóc vừa bị kéo đi, tử vong liên tiếp và thân bại danh liệt đang chờ đợi nàng ta.
...
Vô Vọng Sơn trang ở Đại lục Thanh Mộc được xây dựng tại biên giới Vực Thanh Vũ và Vực Thanh Linh, cách đỉnh núi Úy Luân tương đối xa.
Bạch Vũ cũng không biết Dạ Quân Mạc đang lòng dạ rối bời tới xem nàng, hiệu quả tu luyện trong khoảng thời gian này của nàng rất tốt, hấp thu tinh thể thượng phẩm, sau đó thăng cấp cho Tiểu Thanh và Tiểu Bạch.
Hiện giờ, mức cao nhất của linh mạch nàng có thể đạt tới 1000, chỉ cần 20 giọt linh lực cộng thêm linh quả ngàn năm là có thể thăng Tiểu Bạch và Tiểu Thanh lên cấp 4.
Bạch Vũ đưa một khối tinh thể thượng phẩm cho Trang chủ để muốn một quả Kim Linh Quả ngàn năm, đều thăng Tiểu Thanh và Tiểu Bạch lên tới cấp 4.
Tiểu Thanh, lực công kích 44, lực phòng ngự 33, sức chịu đựng 35
Tiểu Bạch, lực công kích 40, lực phòng ngự 39, sức chịu đựng 33
Thichtruyen – V.O
Giá trị thuộc tính tương đối không tệ.
Nhưng chỉ thăng cấp cũng vô dụng, quan trọng nhất là linh thuật.
Bạch Vũ tiếp tục hấp thu tinh thể thượng phẩm, hấp thu liên tiếp mười khối tinh thể thượng phẩm, cuối cùng cũng tích lũy đủ 1000 giọt linh lực, sau đó, nàng thăng cấp.
Linh Sư trung cấp!
Nàng cũng không nghĩ tới điều này, nàng cho Tiểu Thanh và Tiểu Bạch, mỗi con 500 giọt linh lực, thăng cấp linh thuật chủ động.
Thừa dịp bọn chúng thăng cấp, Bạch Vũ tiếp tục hấp thu tinh thể thượng phẩm, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, linh mạch của nàng lại trống rỗng, dự trữ thêm một chút linh lực cũng tốt.
Nàng uống hết một bình Phần Diệt Nguyệt, tập trung hấp thu linh khí.
Có thể là mấy ngày gần đây uống quá nhiều Phần Diệt Nguyệt, đầu óc có chút choáng váng, có loại cảm giác nửa tỉnh nửa say. Hình như đây chính là thứ đặc biệt, đậm đà, tính R*ợ*u mạnh kéo dài của Phần Diệt Nguyệt.
Bạch Vũ cảm thấy nàng cũng có chút say, lúc trước để tích lũy đủ 1000 giọt linh lực, uống vào ít nhất mười bình Phần Diệt Nguyệt, bây giờ R*ợ*u mạnh phát tác ra rồi.
Nàng giống như đang nằm mơ trong mơ màng.
Nàng thấy mình nằm ở trong một căn mật thất, sau khi tỉnh lại, người nàng thấy đầu tiên chính là Ám Lân.
"Ngươi là ai? Dạ đâu rồi?" Bạch Vũ nghiêng đầu hỏi Ám Lân.
Ám Lân mỉm cười dịu dàng: "Cô nương không hỏi mình đang ở đâu sao?"
"Ta nhớ rõ ta ở trong hậu cung của Ám Dạ Đế Quốc, ta và Dạ gặp phải một đại thúc háo sắc râu ria xồm xoàm, rồi ta ngất đi. Dạ ở đâu?" Bạch Vũ hỏi.
"Cũng không phải là không thể gặp người, nhưng ngươi phải tắm rửa, thay quần áo trước, đổi một bộ quần áo bình thường, nếu không sẽ khiến cho người khác chú ý."
"Nhưng vì sao ta phải tin ngươi?" Bạch Vũ đứng lên, hai mắt vụt sáng: "Ngươi cũng chưa nói cho ta biết ngươi tên là gì?"
"Ám Lân, ta là thuộc hạ của Thánh Quân. Ngươi phải tin ta, ta sẽ không hại ngươi." Ám Lân nở nụ cười hiền lành.
Bạch Vũ bĩu môi: "Nhưng Thạch cô cô nói, người nhìn càng hiền lành, càng có thể là người xấu."
Ám Lân: "..."
Cuối cùng, Bạch Vũ vẫn đi theo Ám Lân đến ôn tuyền, đổi một bộ quần áo cung nữ. Nàng thúc giục Ám Lân dẫn nàng đi gặp Dạ Quân Mạc, nhưng mãi đến ngày hôm sau, nàng mới nhìn thấy Dạ Quân Mạc.
Sắc mặt Dạ Quân Mạc có hơi trắng bệch, lạnh lùng đứng trước cửa sổ, cả người trông có chút tiều tụy, nhưng khí thế trên người hắn lại khác hoàn toàn với trước kia. Bạch Vũ nhạy cảm cảm thấy mũi nhọn giấu ở bên trong đáy mắt đen kịt của hắn, khiến người khác bất giác sinh ra kính sợ.
"Dạ, Dạ Quân Mạc..." Bạch Vũ vui vẻ chạy tới, ôm lấy eo hắn từ phía sau.
Thân thể Dạ Quân Mạc khẽ run lên, xoay người sang chỗ khác, sờ sờ lên đầu nàng: "Tỉnh rồi?"
"Đã tỉnh từ lâu rồi, chàng đã đi đâu vậy? Ngày hôm qua ta không tìm thấy chàng." Bạch Vũ ngẩng đầu, một đôi mắt sáng ngời trông mong nhìn hắn.
"Đi xử lý một chút chuyện."
"Đại thúc háo sắc kia có đi tìm chàng gây phiền phức không?" Bạch Vũ hỏi.
"Không." Ánh mắt Dạ Quân Mạc nhìn xuống, đánh giá trang phục của nàng: "Tại sao nàng lại mặc bộ quần áo này? Ám Lân đưa cho nàng mặc?"
"Đúng vậy." Bạch Vũ cúi đầu nhìn quần áo trên người: "Rất được, chàng không thích sao?"
Đây là quần áo cung nữ, xứng mặc lên người nàng sao? Dạ Quân Mạc hơi nhíu mày, rất muốn để cho Bạch Vũ cởi ra, nhưng thay cái khác lại rất dễ bị phát hiện, đúng là mặc quần áo như vậy thì có vẻ đi lại thuận tiện hơn.
"Thôi, nàng tới vực sâu chưa lâu, còn chưa được đi dạo qua? Ta dẫn nàng đi ra ngoài chơi."
"Được!" Bạch Vũ liền cải trang thành tiểu cung nữ, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Dạ Quân Mạc, ra ngoài Hoàng Cung.
Đế đô Ám Dạ Đế Quốc náo nhiệt hơn Sáng Thế Thần Điện, Bạch Vũ thật sự chưa từng được xem qua, cảm thấy vô cùng mới lạ, đánh giá khắp nơi. Dạ Quân Mạc nắm tay nàng đi vào một tiệm trang sức.
Đây là tiệm trang sức lớn nhất đế đô, ông chủ phía sau chính là hoàng thất Dạ gia của Ám Dạ Đế Quốc, nhưng bây giờ tám phần lợi nhuận đều vào túi tiền của Dạ Vương, là một trong những nguồn phát sinh thu nhập chủ yếu của Dạ Vương, mà Dạ gia chỉ là cái danh được treo lên.
Thichtruyen – V.O
Dạ Quân Mạc biết chuyện này, lúc trước hắn có thể mặc kệ, nhưng bây giờ, hắn muốn lấy cửa hàng lại.
Những thứ của Dạ gia đều là những thứ đời đời Ám Dạ Đế Quốc để lại cho hắn. Tuy Dạ Vương là cữu cữu của hắn, nhưng không phải họ Dạ!
"A, công tử, tiểu thư, hai vị muốn xem cái gì?" Chưởng quầy vừa nhìn thấy Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ, khuôn mặt lập tức tràn đầy tươi cười đón chào, tuy hai vị này ăn mặc không thu hút, nhưng phong thái trên người người bình thường không thể có được.
Nơi này của ông ta là tiệm trang sức chuyên bán hàng giá cao, tiếp đãi nhiều khách quý như vậy, vẫn có một chút mắt nhìn.
Dạ Quân Mạc nhìn về phía Bạch Vũ: "Muốn mua trang sức gì?"
Bạch Vũ dựa vào tủ bằng thủy tinh, ánh mắt trực tiếp tỏa sáng: "Không biết, đều rất xinh đẹp!"
Dạ Quân Mạc nhíu mày, bộ dạng của Bạch Vũ giống như là cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy trang sức. Nói tới, hình như Bạch Vũ không đeo trang sức, hắn ở lại Sáng Thế Thần Điện mấy tháng, chưa từng nhìn thấy Bạch Vũ đeo cái gì trên người cả.
"Nàng chưa từng mua trang sức?" Dạ Quân Mạc hỏi.
Bạch Vũ lắc đầu: "Lần đầu tiên ta chạy đến nơi xa như vậy. Trước kia, cho dù ra ngoài, trên người cũng không đem theo tiền bạc, không tới hai ngày sẽ có người đến dẫn ta về."
"Chưa từng có ai tặng trang sức cho nàng ?"
"Có, Thạch cô cô giữ hai hộp trang sức cho ta, nói muốn cho ta làm đồ cưới. Nhưng trông có vẻ rất nặng và cổ lỗ. Toàn bộ những thứ mẹ ta để lại đều bị phụ thân ta lấy đi cho Ngọc tỷ tỷ rồi. Thượng Quan ca ca thì đột nhiên liền tặng tới cho ta không ít thứ sau khi chàng đi, nhưng những trang sức đó khó coi, không có xinh đẹp như ở đây." Ánh mắt Bạch Vũ tha thiết chờ mong nhìn trang sức trên quầy.
Trang sức ở đây đều dùng kim loại để tạo ra linh khí làm thành, mỗi một loại tạo ra một bộ, đương nhiên không thể đánh đồng cùng với trang sức được tạo ra từ vàng bạc, châu báu.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc trầm xuống, khinh thường cười lạnh trong lòng.
Phụ thân của Bạch Vũ hoàn toàn không xem nàng là nữ nhi, vô cùng bất công, may mắn là đã sớm ૮ɦếƭ. Cái tên thanh mai trúc mã của Bạch Vũ gọi là Thượng Quan Vân Trần kia cũng hoàn toàn không quan tâm tới Bạch Vũ, trước kia không tặng, phát hiện Bạch Vũ không quan tâm hắn mới bắt đầu lấy lòng nàng, chơi đùa chứ là cái quái gì.
"Lấy tất cả những trang sức mới nhất ở chỗ các ngươi ra đây." Dạ Quân Mạc lạnh lùng phân phó.
"Được, mời hai vị vào bên trong." Ánh mắt chưởng quầy tỏa sáng, lập tức dẫn hai người lên gian phòng trên lầu hai.
Rất nhanh, ba bộ trang sức đắt đỏ đã được đặt ở trước mặt Bạch Vũ, hai bộ được tạo ra từ tử kim (kim loại màu tím), một bộ còn lại được xuyên từ thủy tinh vô ảnh, vừa xinh đẹp lại vô cùng nhẹ, đeo trên người còn có hiệu quả tụ linh khí.
"Thích cái nào?" Dạ Quân Mạc dịu dàng hỏi Bạch Vũ.
Bạch Vũ cảm thấy ánh mắt nàng đều bị sáng đến mù rồi, đều rất thích: "Nếu không thì chàng giúp ta chọn đi."
Dạ Quân Mạc hơi hơi nhếch môi, tự tay cầm dây chuyền tử kim lên đeo cho Bạch Vũ, nhìn nhìn: "Không tệ."
"Công tử muốn bộ này sao?" Chưởng quầy cúi đầu khom lưng hỏi, bộ này đúng là quý nhất trong ba bộ.
"Ba bộ đều lấy." Dạ Quân Mạc thờ ơ nói, tùy ý giống như mua một cái bánh bao.
Chưởng quầy vui mừng khôn xiết, ba bộ cộng lại chính là hơn 1 vạn tinh thể, bằng với thu nhập một tháng của cửa hàng rồi. Ông ta lập tức chân chó đóng gói ba bộ trang sức thật cẩn thận.
Dạ Quân Mạc nhìn hành động của ông ta, đột nhiên hỏi: "Nơi này của ngươi hẳn là có thể tạo ra trang sức dựa theo yêu cầu phải không?"
"Vâng, chỉ cần người có bản vẽ, chúng ta đều có thể làm ra dựa theo yêu cầu của người."
"Nếu ta muốn làm linh khí thì sao?"
Chưởng quầy nheo mắt lại, cười càng vui vẻ: "Công tử là người trong nghề, có lẽ cả đế đô cũng chỉ có chúng ta mới có thể làm ra trang sức linh khí. Không biết công tử muốn linh khí có dạng gì?"
"Linh khí chứa đựng không gian, có thể làm được không?" Khóe miệng Dạ Quân Mạc chứa một chút rét lạnh, tuy vẫn hứng thú nhìn ông ta.
Chưởng quầy sửng sốt một lúc: "Cũng không phải là không thể, nhưng nó vô cùng đắt tiền."
"Bao nhiêu?"
Chưởng quầy dùng tay để mô phỏng, 5000 vạn tinh thể, linh khí quý như vậy, linh khí chứa đựng không gian càng quý và đắt đỏ hơn.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc cũng không nháy một cái, lấy một tờ bản vẽ ra, có hai chiếc nhẫn màu trắng được vẽ trên bản vẽ, một cái nhẫn nhỏ có hình một cái lông chim chính là nhẫn Bách Vũ, một cái khác rõ ràng chính là dành cho nam tử, là một đôi với nhẫn Bách Vũ.
"Ta muốn hai cái, khi nào thì có thể giao hàng?"
Chưởng quầy hít một hơi khí lạnh, vị hôm nay đến đúng là một kho bạc lớn, hai chiếc nhẫn cộng lại, đó chính là một trăm vạn tinh thể, vậy mà mắt cũng không nháy, trực tiếp yêu cầu.
"Để làm ra linh khí thì tương đối chậm, nhanh nhất cũng phải cần ba tháng."
"Không được, tối đa là hai tháng, nếu không thể hoàn thành, ta có thể đi tìm Luyện Khí Sư."
"Đừng, người đi tìm Luyện Khí Sư cũng không thể làm ra trang sức xinh đẹp như vậy cho người, giao cho chúng ta đi. Chẳng qua, thứ linh khí này cần đặt cọc một thành tiền." Chưởng quầy tham tiền cười nói, cười đến không nhìn thấy mắt.
"1000 vạn tinh thể, ta cũng có thể cho ngươi, nhưng đến lúc đó các ngươi không làm ra được thì phải làm sao? Ta thật sự cần dùng gấp." Dạ Quân Mạc lạnh lùng hỏi.
"Tuyệt đối không thể! Danh dự của chúng ta luôn luôn tốt, đương nhiên nếu không làm ra được thì sẽ hoàn trả lại toàn bộ số tiền."
"Còn tiền đặt cọc vẫn không thể được, nếu đến lúc đó không làm được, làm lỡ chuyện của chúng ta, chẳng lẽ không bồi thường sao?" Bạch Vũ chen vào nói, có lẽ nàng đoán được Dạ Quân Mạc muốn làm gì, tính để cho cửa hàng này bồi thường đến trên trời.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng gật đầu: "Ta nhớ rõ các ngươi từng nói, nếu không làm được, sẽ bồi thường gấp mười lần giá gốc."
"Vâng... là như thế, nhưng..." Nhưng lần này phải bồi thường gấp mười lần, đó chính là mười vạn, có bán cửa hàng cũng không bồi thường nổi.
Dạ Quân Mạc không cho ông ta cơ hội do dự, vung bàn tay to lên, ném lại một viên trân châu: "Bên trong là 1000 vạn tinh thể, đến tiền trang lấy tiền đi. Giao ba bộ trang sức đến Hoàng Cung, giao cho Ám Lân."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc