Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 77

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

"Dạ Quân Mạc, không phải ngươi nghĩ một Thần Hoàng như ngươi có thể chống lại được nhiều người bọn ta chứ? Để ta xem ngươi có thể chống cự được bao lâu?" Trong mắt Mộc Thiên Tịch bốc ra lửa, vung bàn tay to lên, người bên cạnh lập tức ào ào bắn khói độc về phía Dạ Quân Mạc.
Mộc Thiên Tịch nắm không gian trong tay, thổi toàn bộ khói độc quanh quẩn ở chung quanh Dạ Quân Mạc, hoàn toàn không gây thương tổn đến người một nhà.
Người tiếp xúc với độc này sẽ bị trúng độc, sẽ nhanh chóng làm giảm linh khí trong cơ thể, mãi đến khi toàn bộ linh khí tiêu hao gần như không còn, sau đó mới bắt đầu gây hại đến linh mạch.
Linh khí của Thần Hoàng dồi dào, gần như bất tận như biển cả.
Nhưng một khi trúng độc này, bọn họ chỉ cần kéo đài thời gian, không qua bao lâu có thể khiến cho Dạ Quân Mạc ૮ɦếƭ vì tiêu hao.
Dạ Quân Mạc cảm thấy linh khí không đủ ổn định trong cơ thể bắt đầu dao động, xói mòn cấp tốc. Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt của Dạ Quân Mạc bắt đầu trắng bệch.
Đối mặt với Tôn chủ vây giết càng ngày càng nhiều, Thanh Long, Chu Tước và Ám Ảnh Cuồng Sư càng ngày càng tốn sức, không có sự bảo vệ của Đế Vương Tuyết Viên, sức chịu đựng của bọn chúng tiêu hao cực kỳ nhanh, vết thương trên người đã chồng chất.
Ầm - -
Sáu con Triệu Hoán Thú tấn công cùng lúc, mạnh mẽ đánh đổi tính mạnh, cùng đồng quy vụ tận với Ngũ Hành Chu Tước.
Ngũ Hành Chu Tước hắc hóa bị đánh ૮ɦếƭ, sức chịu đựng của hai con Triệu Hoán Thú kia cũng hao hết, cuối cùng, Dạ Quân Mạc cũng không chịu nổi nội thương nghiêm trọng trên người, phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.
"Giết!" Nhóm Tôn Chủ lập tức xông lên, hơn mười Triệu Hoán Thú xông qua phòng ngự của Dạ Quân Mạc, đuổi theo giết Bạch Vũ.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc rét lạnh như đao, sát ý cuồng bạo khắp người tàn sát bừa bãi, khí phách vương giả phủ xuống, khuếch tán ầm ầm ra, uy áp của Triệu Hoán Thú mãn giai bạo phát ra như núi lửa, nghiền ép vạn vật!
Ám Ảnh Cuồng Sư xuyên qua đám người như tia chớp, nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, bốn lần tấn công, bốn người ngã xuống trong một giây, vượt qua phòng ngự của 12 con Triệu Hoán Thú, biến mất trong nháy mắt.
Đợi cho bọn họ phục hồi tinh thần lại, một cơn rùng mình khiến cho toàn thân người ta rét lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, nhìn bóng dáng màu đen bễ nghễ thiên hạ trước mặt, không kìm được run rẩy.
Bọn họ không chỉ là Tôn Chủ, mà còn là tử sĩ Sáng Thế Thần Điện bồi dưỡng ở Đại Lục Thanh Mộc, được tập hợp từ sáu Vực, vì để treo cổ Dạ Quân Mạc. Bọn họ có thể không tiếc tính mạng để hoàn thành nhiệm vụ , nhưng khí thế vênh váo hung hăng của Dạ Quân Mạc ở trước mặt, bọn họ cũng không dám tiến lên.
Không ai dám vượt qua phòng ngự đó nữa, ai nghĩ đến chỉ xuyên qua đuổi giết Bạch Vũ, lại phải trả giá bằng máu!
Dạ Quân Mạc đúc một đường máu tươi và phòng ngự sát ý cho Bạch Vũ, chỉ cần hắn còn sống, thì ngay cả một cọng lông tơ cũng không qua được khu vực này.
"Khốn kiếp! Ngây ra đó làm gì? Lên cho ta, hắn cũng sắp không chịu đựng được nữa rồi !" Mộc Thiên Tịch lạnh lùng hạ lệnh, rút kiếm dài sắc bén ra, dẫn theo ba con diều hâu đáp xuống.
Hai người đánh nhau kịch liệt, lực lượng khủng pố ***ng nhau ở trong không gian, toàn bộ rừng cây rậm rạp bị nhổ tận gốc.
Mặt Dạ Quân Mạc không đổi đứng sóng đôi với mấy tên tử sĩ cấp Tôn Chủ, đôi mắt tối đen lóe ra sát ý sắc bén khiến người ta kinh hồn bạt vía, uy áp cuồng bạo, bá đạo cứng rắn chống lại áp lực của không gian, khuôn mặt trắng bệch không những không khiến cho người ta cảm thấy hắn suy yếu, ngược lại càng lạnh lùng, sát ý tỏa ra bốn phía!
Không biết có bao nhiêu vết thương bị xé rách ở dưới áo bào màu đen, máu tươi rơi đầy trên đất, giống như vẻ tiêu điều, lạnh lẽo của hoa hồng màu máu, tàn khốc, băng lãnh.
"Chống đỡ không nổi nữa sao? Linh khí của ngươi đã hao hết, đi ૮ɦếƭ đi!" Mộc Thiên Tịch lộ ra một nụ cười quỷ dị, mũi kiếm rét lạnh đâm về phía trái tim Dạ Quân Mạc.
Bạch Vũ không ngừng chạy tới phía trước, trong lòng dâng lên linh cảm không tốt, quay đầu nhìn tiếng vang oanh tạc không ngừng ở nơi xa, uy lực khổng lồ của linh thuật không ngừng vang vọng ở trong vùng không gian này.
Nàng không nhìn thấy bóng dáng cô độc, kiêu ngạo và lạnh lẽo của Dạ Quân Mạc, chỉ nhìn thấy đám người này đang ra sức vây giết, máu tươi nhuộm đỏ một mảng đất khô cằn lớn, Thanh Long khổng lồ và Ánh Ảnh Cuồng Sư bị ép liên tục lui về phía sau, mình đầy thương tích.
Lòng nàng giống như bị cái gì gắt gao nắm chặt, đau gần ૮ɦếƭ, rất muốn lập tức quay lại giúp hắn, kề vai chiến đấu cùng hắn, đồng sinh cộng tử cùng hắn!
Nếu không phải vì bảo vệ nàng, hắn có thể lao ra vòng vây rời đi, mà không phải ở đây liều mạng cùng với bọn họ, nếu không phải vì cứu nàng, hắn hoàn toàn không cần phải đến, không phải rơi vào ngục tù, vết thương đầy người.
Đáng tiếc, bây giờ trở về cũng không có tác dụng, nàng không giúp hắn được gì, chỉ có thể nhanh chóng tìm được đá trấn giữ, hủy diệt nó, mới có thể phá giải khu vực bị vây.
Chắc chắn Ám Lân sẽ dẫn theo người chờ để giúp đỡ ở gần đây, chỉ có ra ngoài, bọn họ mới có con đường sống!
Mộc Thiên Tịch chỉ muốn lập tức *** Dạ Quân Mạc, bảo kiếm đâm vào *** của hắn, chỉ nghe thấy một tiếng vang của kim loại bị đứt đoạn, bảo kiếm lại liên tục bị chặn đứt!
Sắc mặt Mộc Thiên Tịch cứng đờ, đây là bảo kiếm được tạo ra từ đá Thái Ất, đâm vào trên người Dạ Quân Mạc, vậy mà lại bị chặn đứt?
Đương nhiên hắn sẽ không cảm thấy xương của Dạ Quân Mạc làm bằng sắt thép, chắc chắn là Dạ Quân Mạc mặc linh khí tuyệt thế gì đó trên người.
Ngay lúc Mộc Thiên Tịch khiếp sợ, lửa bất tử của Dạ Quân Mạc đã đánh vào *** hắn.
Mộc Thiên Tịch lập tức hoàn hồn, linh khí toàn thân bộc phát ra, đánh một chưởng vào trên người Dạ Quân Mạc.
Ầm - -
Hai người bay ra ngoài cùng một lúc, lực lượng đâm vào nhau nhấc lên một mảnh sóng khí.Khắp người Dạ Quân Mạc đầy máu tươi, vệt máu dính trên bờ môi, ma văn yêu dị trên trán ảm đạm, tối tăm, nhuộm đầy vết máu, sợi tóc màu đen rơi lộn xộn trên trán, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch không có một chút máu, cũng không có sức lực đứng lên, yếu ớt làm cho người đau lòng.
Linh khí của hắn bị độc hao hết, linh mạch bắt đầu bị ăn mòn, cơn đau đớn dữ dội truyền khắp toàn thân hắn, giống như môĩ giờ mỗi phút đều có một cây dao lăng trì mỗi một tấc thân thể hắn.
Dạ Quân Mạc gắng gượng đau nhức như vậy liều ૮ɦếƭ với Mộc Thiên Tịch, hắn không sợ đau đớn, nhưng hắn đã không còn linh khí rồi.
Không có linh khí, thực lực của Thanh Long và Cuồng Sư sẽ giảm mạnh, hắn suy yếu đến mức gần như không hề có sức lực, có lẽ thực lực lúc này còn không bằng một Triệu Hoán Đại Sư như Bạch Vũ, Mộc Thiên Tịch có thể giết hắn dễ dàng.
"Cơ hội tốt, lập tức giết hắn." Tử sĩ đồng loạt xông lên, sợ không giết được Dạ Quân Mạc, nên đều sử dụng sát chiêu trí mạng.
Vù - -
Kết giới dao động kịch liệt, lập tức vỡ tan tành, gió lớn dữ dội nhấc lên, dao găm giống như đang nạo vét mặt đất cháy đen, lập tức bụi đất đầy trời, trước mắt mọi người lập tức trở thành một mảnh bụi mù, cũng không còn thấy rõ người đứng bên cạnh là ai nữa.
Mộc Thiên Tịch mở miệng phun ra máu, được người bên cạnh nâng dậy, gân xanh trên thái dương đập mạnh, đá trấn giữ bị phá hủy rồi!
Loáng thoáng trong bụi đất, bỗng nhiên sóng nhiệt ập vào mặt, Bạo Liệt Lưu Hỏa cực nóng nổ tung ầm ầm trong bụi đất đầy trời, sóng nổ mạnh cuốn sạch trời đất, đất rung núi chuyển, ngọn lửa có lực công kích cao tới 66 điểm bá đạo đập phá toàn bộ sự tấn công.
Bạch Vũ ôm chặt Dạ Quân Mạc đầy máu, một chiêu Khô Mộc Phùng Xuân của Trảm Nguyệt bên cạnh, lập tức khép lại hơn một nửa miệng vết thương trên người Thanh Long và Ánh Ảnh Cuồng Sư, lập tức kéo sức chịu đựng lên hai thành.
Nàng ôm Dạ Quân Mạc, vươn người nhảy lên Ngũ Hành Thanh Long, mặt đối mặt, xông ra khỏi vòng vây giống như tia chớp, không có kết giới ngăn cản, bọn họ bay về phía Ám Lân vô cùng thuận lợi.
"Lập tức ngăn bọn họ lại!" Một Thiên Tịch nổi giân lôi đình hạ lệnh, đánh một chưởng đẩy người nâng hắn ra, đang định tự mình đuổi theo, bỗng nhiên tay chân bắt đầu run rẩy, cả thân thể cũng lập tức liên tục run rẩy, hai mắt trợn ngược, bất tỉnh.
Thuộc hạ của Mộc Thiên Tịch liền luống cuống, vội vàng đưa hắn ta trở về cung điện.
Về phần phái người đi đuổi giết, tốc độ của Ngũ Hành Thanh Long nhanh lạ thường, đã nhanh chóng khôi phục được hơn một nửa sức chịu đựng nhờ Trảm Nguyệt liên tục chữa trị, bọn người của Mộc Thiên Tịch hoàn toàn không thể đuổi kịp, thở hổn hển đuổi hơn mấy chục dặm, liền nhìn thấy Ám Lân dẫn người tới đón bọn họ về, đành phải buồn rầu trở về báo cáo.
Sau khi Mộc Thiên Tịch tỉnh táo lại, biết được Dạ Quân Mạc đã chạy thoát, nổi điên ném chén thuốc.
Hắn ta tìm được cơ hội *** Dạ Quân Mạc không dễ, 60 tên Tôn Chủ, ૮ɦếƭ hơn một nửa, cũng đã ép Dạ Quân Mạc đến bước đường cùng, lại để cho hắn chạy thoát vào lúc cuối cùng!
Sao hắn ta có thể cam lòng?
Trang Nô luống cuống khuyên nhủ: "Công tử, tức giận sẽ hại thân, người vẫn còn đang trúng độc, cần phải uống thuốc."
"Trúng độc? Sao ta có thể trúng độc?" Mộc Thiên Tịch nhíu mày.
"Công tử, người trúng độc của cây đậu đỏ, loại độc này chính là kịch độc trí mạng đối với người bình thường, chỉ cần ăn trúng một hạt đậu đỏ đã lột vỏ, đã coi như khó giữ được tính mạng rồi. Người trúng một lượng độc rất lớn, độc phát tác từ bên trong, kéo dài nửa giờ, coi như đã tốt rồi." Y Sư nơm nớp lo sợ nói.
"Trúng lượng độc rất lớn?" Mộc Thiên Tịch tỏ vẻ không hiểu: "Hôm nay, ta hoàn toàn chưa ăn gì, cũng không uống nước, sao có thể trúng độc?"
"Nửa bên mặt của người có nhiều dấu vết phấn độc, nếu thuộc hạ không đoán sai, phấn độc thấm vào da, người còn hít không ít phấn độc vào mũi..."
Y Sư càng nói, mặt Mộc Thiên Tịch càng đen, sờ sờ mặt mình, hận không thể bằm Bạch Vũ ra thành vạn đoạn.
– V.O
Khó trách bỗng nhiên Bạch Vũ tát hắn ta một bạt tai, thì ra là nhân cơ hội hạ độc!
Quả nhiên không hổ danh là Độc Sư đứng đầu thiên hạ, thủ đoạn hạ độc đúng là quỷ thần khó lường, đời này cũng không hề kém cỏi. Hắn đã thu lại nhẫn Bách Vũ của nàng, lấy đi tất cả dược liệu trên người nàng, vậy mà nàng vẫn có năng lực hạ độc hắn.Nếu không phải nàng gạt hắn ta chuyện nàng đã khôi phục thương thế từ lâu, thoát khỏi khống chế của hắn ta, hủy diệt đá trấn giữ, dẫn Dạ Quân Mạc đi vào lúc mấu chốt, sao hắn ta có thể thất bại trong gang tấc?
Hắn ta thật sự quá lơ là, xem thường bây giờ Bạch Vũ mới chỉ là một Triệu Hoán Đại Sư, quên nàng là ai.
Nàng là huyết mạch duy nhất của Thần Sáng Thế, cho dù bất kỳ lúc nào cũng không thể xem thường.
Lần này không giết được Dạ Quân Mạc đúng là sai sót lớn, nhưng...
Mộc Thiên Tịch nheo đôi mắt đào hoa lại, nở nụ cười.
Dạ Quân Mạc, Bạch Vũ, các ngươi tưởng ta chỉ dùng cái bẫy này để giết các ngươi sao? Các ngươi quá ngây thơ rồi, mọi chuyện còn chưa xong đâu, bọn ta sẽ nhìn xem bộ dạng đau khổ của các ngươi!
...
Bạch Vũ gắt gao ôm Dạ Quân Mạc, sau khi tập hợp với Ám Lân, lập tức trở về dưới sự hộ tống của bọn họ.
Trong lúc đó, Dạ Quân Mạc nửa tỉnh nửa mê, suy yếu mở mắt ra nhìn Bạch Vũ đang ôm hắn, từ từ giơ tay lên tìm tay Bạch Vũ: "Nàng không sao chứ?"
Nước mắt Bạch Vũ rơi lã chã lã chã, ra sức gật đầu: "Ta không sao, ta không có chuyện gì. Ám Lân lấy Tẩy Độc Thảo 3000 năm làm thành thuốc viên, chàng mau uống đi."
Nàng lấy viên thuốc Tẩy Độc Thảo nhét vào miệng Dạ Quân Mạc, Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhắm mắt lại, dùng sức nuốt, nhưng lại không có sức.
Nước mắt Bạch Vũ rơi xuống càng nhiều hơn, cúi xuống đôi môi mỏng mất máu quá nhiều của hắn, môi của hắn trắng bệch và lạnh lẽo, không hề cảm nhận được một chút nhiệt độ.
Sợ hãi trong lòng Bạch Vũ dâng lên, sưởi ấm môi hắn, giúp hắn nuốt viên thuốc xuống.
Hiệu quả của Tẩy Độc Thảo 3000 năm cực kỳ tốt, Dạ Quân Mạc nuốt vào không bao lâu liền cảm thấy đau nhức trên người biến mất, thân thể thoải mái hơn.
Bạch Vũ *** áo hắn, nhìn thấy đủ loại miệng vết thương che phủ trên làn da vốn trắng nõn của hắn, có vài chỗ vẫn liên tục rướm máu.
Nàng nhớ tới trong trí nhớ, nàng chữa trị vết sẹo toàn thân hắn không dễ, bây giờ toàn thân hắn lại đầy vết thương.
Nàng oa oa khóc lớn lên: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi..."
Nếu ta cũng thông minh một chút, lại cẩn thận một chút, thì sẽ không bị Mộc Thiên Tịch bắt đi, chàng sẽ không bị thương vì cứu ta.
"Ngốc." Dạ Quân Mạc cười nhạt một tiếng, nâng tay lên lau nước mắt trên mặt nàng, chỉa chỉa *** mình: "Nàng cho ta, đã cứu ta một mạng."
Đúng là hắn mặc Hộ Tâm Giáp ngọc Kim Cương mà Bạch Vũ tặng cho hắn, chính vì bộ áo giáp này, kiếm của Mộc Thiên Tịch mới bị chặn đứt, mình Dạ Quân Mạc đầy vết thương, nhưng không ai có thể làm hại đến trái tim hắn, nếu không hắn sẽ hoàn toàn không chống đỡ nổi những tử sĩ tấn công từng vòng liên tiếp.
Bạch Vũ nhìn Hộ Tâm Giáp, nước mắt vẫn còn dính trên lông mi thật dài: "Vẫn chưa đủ! Ta sẽ trở về làm cho chàng nguyên một bộ khôi giáp, chàng mặc vào thì sẽ không có ai làm hại chàng được nữa."
Dạ Quân Mạc buồn cười, mệt mỏi vỗ cái trán nàng một cái: "Ngọc Kim Cương nặng như thế, làm thành khôi giáp cũng không mặc được. Cho dù thật sự có thể mặc được, cũng sẽ bị người khác giải quyết."
Ngọc Kim Cương không thể bị phá hoại, nhưng vẫn có thể cắt được những sợi tơ ngọc Kim Cương nối liền.
Nhất thời, Bạch Vũ cũng khó chịu, liền nghĩ tìm một loại có thể hoàn toàn bảo vệ được Dạ Quân Mạc, không để cho hắn bị thương.
Nàng nhẹ tay băng thuốc lên miệng vết thương cho Dạ Quân Mạc, mũi miệng hừ hừ giống như nói thầm: " Lần sau gặp lại tình huống này, cách xa đi. Ta có thể tự trốn được."
"Ừm." Dạ Quân Mạc thản nhiên đồng ý, nếu thật sự còn có lần sau, hắn vẫn sẽ đi. Hắn không muốn nàng phải gặp một chút nguy hiểm nào.Hắn nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Bạch Vũ, vì giúp hắn xử lý miệng vết thương, trên tay Bạch Vũ đã dính vết máu.
Hắn không ghét bỏ hôn một cái, lấy nhẫn Bách Vũ ra, dịu dàng đeo lên ngón áp út của Bạch Vũ.
Ánh mắt của hắn vẫn giống như lần đầu tiên, trong dịu dàng lộ ra trang nghiêm nói không nên lời.
Bạch Vũ đã không giống như trước kia, không nhớ được bất cứ cái gì, nàng biết cái này thể hiện ý gì.
Đôi mắt như nước, sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm động tác của Dạ Quân Mạc không chớp mắt, yên lặng nằm xuống, cẩn thận tựa vào bên cạnh Dạ Quân Mạc, không ***ng vào vết thương trên người hắn: "Chàng cầm nó về? Cái này xem như là nhẫn cầu hôn sao?"
"Đương nhiên." Dạ Quân Mạc thừa nhận không chút do dự.
"Chàng tạo ra chiếc nhẫn này lúc nào?"
"Một vạn năm trước kia."
Đôi mắt Bạch Vũ sáng lên, nói lời sâu xa: "Chàng đã bắt đầu giữ ta ở trong lòng từ lúc đó sao?"
"Cứ coi là vậy." Dạ Quân Mạc mỉm cười, ôm Bạch Vũ vào lòng: "Nàng đã theo đuổi được ta từ lâu, chỉ là nàng quá ngốc."
Bạch Vũ chu miệng: "Ta mới không ngốc, nếu ngốc thì sao có thể vẫn chọn chàng, một nam nhân tốt như vậy chứ?"
Nàng sờ sờ nhẫn Bách Vũ: "Chỉ là có chút đáng tiếc, nếu lúc trước chúng ta làm một đôi, thì có thể đeo nhẫn cưới rồi."
Ánh mắt Dạ Quân Mạc khẽ đổi, ánh sáng chuyển động trong mắt thoáng hiện lên rồi tối lại, dùng sức ôm chặt Bạch Vũ: "Sẽ còn nhẫn cưới."
"Ừm, đúng vào lúc thành thân, lại đi làm một đôi là được. Nhưng ta vẫn thích mũ phượng, khăn quàng vai..." Bạch Vũ cười tít mắt chui ở bên cạnh Dạ Quân Mạc, rất giống một con chuột đồng nhỏ trộm được đường.
Dạ Quân Mạc nghe Bạch Vũ nói tới ngày thành thân của bọn họ tràn ngập chờ mong, bất giác nụ cười bên khóe miệng càng lớn hơn, vết thương trên người dường như biến mất, tâm tình tốt khiến cho người ta hoàn toàn không cảm thấy bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt.
Dạ Quân Mạc mê man dựa vào Bạch Vũ ngủ, đột nhiên, một cơn đau đớn dữ dội truyền khắp toàn thân.
Cơn đau này còn đau và dữ dội hơn so với độc bị trúng lúc trước, giống như có người liên tục xé rách linh mạch của hắn, đâu đớn xâm nhập vào trong linh hồn, hoàn toàn không thể chịu đựng được, hắn vô ý thức buông Bạch Vũ ra.
Bách Vũ phát hiện sắc mặt hắn bất thường, sắc mặt vốn trắng bệch như giấy vàng, mồ hôi chi chít trên trán.
"Chàng bị sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?" Bạch Vũ hoảng sợ muốn bắt mạch cho hắn.
Dạ Quân Mạc lắc đầu: "Không, chỉ hơi mệt chút thôi."
"Thật sự chỉ mệt thôi sao?" Bạch Vũ ngồi xổm bên cạnh hắn, có cảm giác vô cùng lo lắng.
"Thánh Quân, Vực Chủ Bạch Vũ, chúng ta đến doanh địa rồi." Lúc này, Ám Lân bay tới bẩm báo, mảnh doanh địa này là cứ điểm gần Vực Thanh Vũ, tuy nhiên vẫn còn ở biên giới sáu vực của đối phương, nhưng cũng coi như là an toàn.
Thanh Long hạ xuống, Bạch Vũ và Ám Lân vội vàng đưa Dạ Quân Mạc vào lều trại, sắp xếp ổn thỏa.
Bạch Vũ đi múc nước, chuẩn bị quần áo, bôi thuốc lại một lần nữa cho Dạ Quân Mạc. Trước khi bỏ chạy, nàng chỉ dùng Khô Mộc Phùng Xuân xử lý sơ qua miệng vết thương , chỉ mới thể đắp thuốc để cầm máu tạm thời.
Bây giờ, Bạch Vũ đã lấy lại được nhẫn Bách Vũ, bên trong cũng không thiếu, Bạch Vũ có đủ các loại nguyên liệu chữa thương trong tay.
Bạch Vũ không ở đây, Ám Lân lưu loát cởi toàn bộ quần áo của Dạ Quân Mạc ra, gần như toàn bộ quần áo của Dạ Quân Mạc đều bị máu thấm ướt, áo lót màu trắng như tuyết cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Thichtruyen.com – V.O
Bỗng nhiên, Dạ Quân Mạc bắt lấy tay Ám Lân, suy yếu nói: "Ta không thể ***ng vào Bạch Vũ."
Đột nhiên, sắc mặt Ám Lân thay đổi mạnh: "Xảy ra chuyện gì? Thương thế lại tái phát rồi sao?"
"Không biết..." Dạ Quân Mạc nhắm mắt lại, nằm xuống: "Đừng nói với Bạch Vũ."
Không nói với nàng ấy, nhưng nàng ấy vẫn tới chăm sóc người thì làm sao bây giờ? Bây giờ, người chạm vào nàng ấy sẽ nặng thêm! Ám Lân nghiêm túc, trong lòng vô cùng không vui, cũng không có lòng dạ đi châm chọc Dạ Quân Mạc.
"Nước đến đây." Bạch Vũ bưng nước và khăn mặt đến.
Ám Lân lập tức lấy chăn phủ lên người Dạ Quân Mạc, nhận chậu nước: "Để ta đi, Bạch Vũ tiểu thư cũng nghỉ ngơi đi, ở đây đã có ta chăm sóc Thánh Quân."
"Ta không mệt, ta sẽ chăm sóc chàng ấy."
"Không cần, toàn thân Thánh Quân đều bị thương, ngươi là một nữ tử, còn chưa thành thân, tóm lại là không tốt."
Đôi má Bạch Vũ nổi lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, nhỏ giọng nói: "Không, không sao, ta muốn chăm sóc chàng ấy, ta là Y Sư."
Ám Lân nghiêm khắc: "Ta đã mời ba Y Sư đến rồi, ngươi không cần phải lo lắng."
Bạch Vũ ngạc nhiên mở to mắt: "Ngươi không tin tưởng y thuật của ta sao?"
"Không phải..." Ám Lân nâng trán, vắt hết óc suy nghĩ lý do: "Chỉ cảm thấy ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút, dù sao trải qua một trận chiến lớn, Thánh Quân cứu được ngươi cũng không dễ, ngươi không thể xảy ra chuyện gì nữa."
Bạch Vũ hơi hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Dạ Quân Mạc vừa tự trách vừa có chút lo lắng, gật gật đầu: "Được rồi, đây là thuốc trị thương, phải nhớ cho chàng ấy dùng."
"Được, được!" Chỉ cần ngươi không ở đây là được.
Bạch Vũ ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi, Ám Lân thật sự tìm ba Y Sư tới khám và chữa cho Dạ Quân Mạc.
Bọn họ nhất trí cho rằng, đừng nhìn toàn thân Dạ Quân Mạc đều bị thương, thật ra vết thương trên người hoàn toàn không gây trở ngại, là một Thần Hoàng, có linh khí bảo vệ, cho dù không cần thuốc, cũng sẽ nhanh khép lại dưới sự trợ giúp của linh khí.
Điều phiền phức chính là nội thương của Dạ Quân Mạc, dường như hai lực lượng trong cơ thể hắn bị thứ gì đó dẫn dắt, bắt đầu chém giết kịch liệt, bọn họ hoàn toàn không khống chế được.
Ám Lân thở dài: "Làm sao bây giờ? Chỉ có thể tìm lại trái tim cho người, nếu không chỉ sợ người sẽ không chống đỡ được bao lâu."
"Sẽ không đâu, mỗi lần Y Sư đều nói như vậy, nhưng ta vẫn sống đến tận bây giờ." Môi mỏng của Dạ Quân Mạc khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt lại có một chút trong sạch, rõ ràng, trong suy yếu lại có khinh thường và kiêu ngạo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc