Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 58

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Sát ý màu đen gần như ngưng tụ thành thực chất, lấy đi tất cả không khí, áp bức làm người ta hít thở không thông và sợ hãi tử vong truyền khắp Cự Thú Chi Lâm.
Trong bóng tối màu đen, bóng dáng Dạ Quân Mạc lạnh lùng bao phủ ở trên người Bạch Vũ, toàn thân Ngũ Hành Chu Tước to lớn dưới chân lại dấy lên ngọn lửa màu đen tinh khiết!
Hắc Hóa! Ngũ Hành Chu Tước có được lực lượng cực hạn!
Toàn bộ Vân Vũ Thần Châu bắt đầu run rẩy, thiên địa phong vân biến đổi kịch liệt, mây đen trên bầu trời hoàn toàn bị hắc ám bao phủ.
"Ám Dạ! Ám Dạ Quân Vương! Tại sao ngươi lại ở đây?" Sắc mặt Nhiên Thiên và Quỷ Ảnh đã không còn có thể dùng trắng bệch để hình dung, nếu như nói lúc trước đúng là bọn hắn bị Bạch Vũ dọa sợ, hiện tại bọn hắn lại cảm nhận được sự sợ hãi chân chính, sợ hãi tử vong tới gần!
Bọn hắn nuốt nước miếng một cái, trong lòng đã mắng tám đời tổ tông tên tử sĩ kia mấy lần, tên kia chỉ nói Bạch Vũ ở đây, những cái khác cũng không nói.
Bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Dạ Quân Mạc lại ở chỗ này, sẽ ở bên cạnh Bạch Vũ!
Đường đường là vương giả của Ám Dạ Đế Quốc, là người chưởng quản và điều khiển một nửa Ngũ Hành thế giới, đại lục Thanh Mộc đã đánh đến long trời lỡ đất, vậy mà hắn lại ở đây bảo vệ cho Bạch Vũ! Đây không phải là bị bệnh sao!
Nếu bọn hắn sớm biết rằng Dạ Quân Mạc ở đây, đánh ૮ɦếƭ cũng sẽ không chạy tới?
Dạ Quân Mạc đi đến bên cạnh Bạch Vũ, hơi hơi cúi người, tự tay kéo nàng lên Ngũ Hành Chu Tước, ôm vào trong lòng: "Có khỏe không?"
"À —— bị bọn họ ép tới có chút muốn hộc máu." Thân thể buộc chặt của Bạch Vũ hoàn toàn thả lỏng, ôm cổ Dạ Quân Mạc, dịu dàng nói.Độ ấm quanh thân lạnh như băng của Dạ Quân Mạc nhất thời lại lạnh thêm vài phần, ánh mắt sắc bén phun ra sát ý giống như mũi đao nhìn về phía hai người.
Nhiên Thiên, Quỷ Ảnh không khỏi chợt lạnh sau lưng, lui về phía sau từng bước: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi làm càn thì Vị Diện này sẽ hỏng mất, sẽ nghiền ngươi thành tro tàn!"
Ngũ Hành Chu Tước Hắc Hóa xuất hiện cũng đã là cực hạn mà Vị Diện này có thể thừa nhận được, nếu lại tiếp tục dùng lực lượng của Ngũ Hành Chu Tước, thật sự sẽ hủy diệt Vân Vũ Thần Châu, ai cũng đừng mong sống được!
Nhưng hình như Dạ Quân Mạc không nghe thấy, ngọn lửa cả người Ngũ Hành Chu Tước giống như nước lũ mãnh liệt đánh về phía bọn hắn, không gian chấn động kịch liệt, mặt đất nứt toác. Mây đen Nhiên Thiên liều mạng giãy dụa, trong nháy mắt, bị ngọn lửa màu đen nuốt chửng, hai người vô cùng hoảng sợ trốn chạy, kêu thảm biến mất ở trong Bất Diệt Chi Hỏa.
Tòng Nguyệt Cầm khó tin mở to hai mắt, nàng ta muốn chạy trốn, nhưng chân lại mềm nhuyễn đến mức ngay cả đứng dậy cũng không đứng được.
Ác ma khủng pố như vậy, hai cường giả mà toàn bộ Vô Trần Cung liên hợp lại cũng không chống cự được lại ૮ɦếƭ như vậy! Thực lực của Mạc Điện vậy mà lại khủng pố đến mức như thế, rốt cuộc nàng ta đã đắc tội người gì? Vì sao lúc trước nàng ta lại muốn đi trêu chọc Bạch Vũ?
Ngay cả kêu to một tiếng nàng ta cũng chưa kịp kêu đã bị hỏa diễm cùng nhau nuốt sống, thậm chí không có người quan tâm tới cái ૮ɦếƭ của nàng ta.
Dạ Quân Mạc giết hai người, lập tức thu hồi Ngũ Hành Chu Tước và ngọn lửa đang cháy không ngừng. Vân Vũ Thần Châu bị nứt toác lập tức ngưng lại, Cự Thú Chi Lâm đã bị sức mạnh tàn phá, bị đốt cháy gần như không còn.
Dạ Quân Mạc cũng không lo lắng Vân Vũ Thần Châu sẽ tan vỡ, có Bạch Vũ ở đây, huyết mạch Sáng Thế Thần vẫn còn ở trong thân thể của hắn, đủ để chống đỡ không gian không bị phá hủy.
Lòng mọi người vẫn còn sợ hãi nhìn Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ ở trong ***g *** của hắn, sau một lúc lâu, một câu cũng không nói nên lời, dại ra đứng ở tại chỗ, nhìn Dạ Quân Mạc ôm Bạch Vũ càng chạy càng xa.
Vô Trần Cung Chủ thở dài nhẹ nhõm một hơi thật lớn, thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Cũng may lão đã không bán Bạch Vũ, bằng không ngọn lửa vừa rồi tuyệt đối sẽ thiêu toàn bộ bọn họ.
Dạ Quân Mạc đưa Bạch Vũ về tới lầu các trên đỉnh Vô Danh, ôm chặt nàng tới trên nhuyễn tháp không buông tay.
Bạch Vũ giống như một con mèo nhỏ lười biếng làm tổ ở trong ***g *** hắn, ho khan kịch liệt vài tiếng, sắc mặt mỏi mệt cũng không che dấu được.
Trải qua ba tháng chiến đấu, vừa mới đi ra từ Cự Thú Chi Lâm liền gặp được hai tên bệnh thần kinh tìm đến, thiếu chút nữa nàng đã bị điện quang của Nhiên Thiên đốt thành tro, tia chớp màu vàng gần như đã chạm được tới làn da của nàng, lực phá hoại cường đại làm cho nàng thở không nổi, linh mạch bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
Bàn tay của Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng, môi hơi hơi mím chặt, hạ mắt suy tư: "Ta đến chậm."
"Không. Chàng tới vừa vặn." Bạch Vũ ôm thắt lưng của hắn, nhắm mắt lại cọ cọ vào ***g *** của hắn: "Xuất quan trước thời gian không tốt."
Dạ Quân Mạc trầm mặc hôn lên sợi tóc trên đỉnh đầu nàng, bên trong lầu các yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng chim hót bên ngoài. Không biết qua bao lâu, Dạ Quân Mạc bỗng nhiên mở miệng: "Nàng đã nhớ ra rồi?"
Hắn hạ mắt, thu lại một tia đau lòng trong ánh mắt. Nếu có thể, thậm chí hắn không hy vọng Bạch Vũ nhớ lại hai tên tiểu nhân vô sỉ Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên kia.
"Không, chỉ là ta nhìn thấy bọn họ trùng hợp nhớ tới một việc." Bạch Vũ cảm nhận được giọng nói trầm thấp của Dạ Quân Mạc, ngẩng đầu nháy mắt với hắn.
Dạ Quân Mạc cười một tiếng: "Nhớ tới cái gì?"
"Nhớ tới chàng đã đi rồi." Bạch Vũ ủy khuất vùi mặt vào ***g *** của hắn.
Nàng nhớ đến ở trong không gian Sáng Thế Thần, sau khi Dạ Quân Mạc thay nàng giải độc, rốt cục cũng đồng ý ở lại với nàng.
Nàng vui vẻ giống như một hài tử, đơn thuần lôi kéo Dạ Quân Mạc đi dạo khắp nơi trong Sáng Thế Thần Điện, mỗi ngày thu thập thức ăn ngon làm cho Dạ Quân Mạc ăn. Vẻ mặt Dạ Quân Mạc thản nhiên, nhưng trong lòng lại có lo lắng.
Hắn trôi qua rất nhẹ nhàng, ở cùng một chỗ với Bạch Vũ gần như cũng không cần phải suy nghĩ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai chỉ trích hắn, cũng không có ai buộc hắn đi ***. Hắn không cần nhớ rõ hắn là ai, cũng không cần nhớ tới khúc mắc của mấy ân oán lớn. Chỉ là có chút chuyện, cũng không phải hắn không muốn nhớ rõ thì sẽ không tồn tại.
"Dạ, chàng mau đến xem, đây là con tôm lớn ta tiện tay bắt được trong con sông bên trong không gian, rất lớn đúng không!" Bạch Vũ vui mừng đưa con tôm lớn dài một thước đến trước mặt Dạ Quân Mạc khoe khoang.
Dạ Quân Mạc rũ mắt xuống, lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng.
"Giữa trưa hôm nay ta làm cho chàng ăn, chàng muốn hầm đỏ, rán dầu hay là hấp?" Bạch Vũ ôm con tôm to lớn, cười tủm tỉm hỏi.
"Đều được." Dạ Quân Mạc có chút không yên lòng nói.
Bạch Vũ bĩu môi, quăng con tôm lớn đến một bên, đột nhiên bổ nhào lên ôm cổ Dạ Quân Mạc, mùi tôm đầy người dùng sức cọ ở trên người Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc: "...... Làm sao vậy?"
"Chàng lại muốn đi phải không?" Bạch Vũ nâng một đôi mắt to ngập nước lên, đáng thương nhìn Dạ Quân Mạc, giống như một con chó nhỏ bị người vứt bỏ, trong mắt lóe lên nước mắt trong suốt, giống như chỉ cần Dạ Quân Mạc gật đầu một cái, có thể nàng sẽ lập tức khóc lên cho hắn xem.
"Ta đồng ý với nàng là không đi thì sẽ không nuốt lời." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
"Nhưng, chàng nhận được truyền âm ngàn dặm của người trong nhà, chính là bọn họ muốn mời chàng trở về?"
Trong lòng Dạ Quân Mạc lộp bộp một chút, hắn quả thật nhận được truyền âm ngàn dặm của bá bá, mệnh lệnh hắn lập tức phải trở về.
Sáng Thế Thần Điện đề phòng nghiêm ngặt, toàn bộ Thần Điện đều được khế ước không gian, truyền âm ngàn dặm rất dễ bị phát hiện. Bởi vậy hắn phụng mệnh tiến vào Sáng Thế Thần Điện ám sát Bạch Vũ, qua lâu như vậy, ngay cả một lần tin tức Ám Dạ Đế Quốc cũng không hỏi qua.
Mặc kệ là hắn bị bắt, hay là bị Tra t** bức cung, bọn họ cũng sẽ không hỏi qua, chỉ cần hắn còn sống, tất cả cũng chỉ tự bản thân hắn xử lý.
Lần này, bá bá phát đến mà không nghĩ đến nguy cơ truyền âm ngàn dặm bị phát hiện, chắc chắn sự việc rất khẩn cấp, trong lòng hắn quả thật lo lắng.
"Bọn họ đã phát hiện ra?" Dạ Quân Mạc hỏi.
Bạch Vũ nhoài người nằm sấp lên vai hắn, *** mềm mại dính sát vào trên người hắn: "Thượng Quan ca ca vẫn còn đang tìm chàng, phát hiện có truyền âm ngàn dặm vào không gian Sáng Thế Thần, đã dẫn người tới. Nhưng không sao, chỉ cần ta không cho phép, bọn họ vĩnh viễn cũng không vào không gian Sáng Thế Thần được!"
Nhưng bọn họ sẽ luôn luôn trông chừng ở bên ngoài, cho đến khi bắt được Dạ mới thôi! Dạ muốn tiếp tục ở tại chỗ này, chỉ có thể tiếp tục ở trong không gian.
Từ lần đầu tiên Bạch Vũ tận mắt nhìn thấy Dạ Quân Mạc, chỉ biết hắn không phải là người có thể trói buộc.
Nàng quấn quít lấy hắn, dạy hắn độc thuật, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới thật sự sẽ vây khốn hắn! Hắn là vương giả trời sinh, nên rong ruổi khắp thiên hạ, ngạo thị quần hùng. Vây cả đời hắn ở bên trong không gian nho nhỏ này, làm sao nàng nỡ lòng được!
Bạch Vũ suy nghĩ vòng vo vài lần, thương tâm quệt miệng, mũi hừ hừ hỏi hắn: "Nhưng chàng, chàng thật sự muốn trở về sao?"
Dạ Quân Mạc nhìn đôi mắt hồng hồng của nàng, môi mỏng lạnh lẽo bỗng nhiên hôn môi của nàng, dùng hết tất cả nhiệt tình nói cho nàng biết, hắn rất muốn ở lại. Hắn hỏi kèm theo hơi thở bá đạo, tiến quân thần tốc.
Bạch Vũ cảm nhận được hơi thở của hắn, hô hấp dồn dập, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy thương cảm: "Sau khi chàng đi rồi, có còn nhớ rõ ta không?"
"Nhớ." Dạ Quân Mạc nghiêm túc nói ra một chữ, càng thêm kiên định hơn so với lời thề.
Bạch Vũ buông hắn ra: "Được rồi, ta cho chàng đi, trước khi đi hãy kết nối truyền âm ngàn dặm đi."
Nàng gọi Ngũ Hành Bạch Hổ của bản thân ra, nó vừa xuất hiện liền khiến cho toàn bộ không gian đều tràn ngập áp lực rất nặng, hình thể khổng lồ có thể so với Bá Vương Long, có cảm giác chỉ cần một móng vuốt là có thể đập nát Tháp Ngũ Hành!
Đây là lần đầu tiên Dạ Quân Mạc nhìn thấy Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ, Ngũ Hành Bạch Hổ mãn giai, quả nhiên khủng pố! Hắn gọi ra Ngũ Hành Chu Tước của bản thân, Chu Tước còn nhỏ, chỉ mới bằng cỡ khoảng một con diều hâu.
Hai Triệu Hoán Thú đều là thần thú Ngũ Hành, tùy tiện trao đổi một chút bằng truyền âm ngàn dặm.
Bạch Vũ kéo Dạ Quân Mạc ngồi lên trên lưng Ngũ Hành Bạch Hổ, tìm kiếm nửa ngày ở trong Bách Bảo Lâu, tìm ra một bộ trường bào màu trắng có bề mặt thô ráp, vô cùng không thu hút, đưa cho Dạ Quân Mạc mặc vào.
Dạ Quân Mạc lập tức liền biến mất ngay tại chỗ: "Đây là y phục Bạch Ngọc Ẩn Thân trong truyền thuyết?"
"Đúng vậy, vốn có hai bộ, bộ còn lại không cẩn thận bị Triệu Hoán Thú của ta đốt rồi, hiện tại chỉ còn một bộ như vậy."
Dạ Quân Mạc: "......" Thật sự là rất không cẩn thận!
Không gian bên ngoài Pháp Thánh Điện đã bị thị vệ vây đầy, bọn họ không dám tiến vào không gian Sáng Thế Thần, ngay cả tiến vào bậc thang của không gian cũng không dám vào, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm bậc thang, dù sao cửa ra vào không gian Sáng Thế Thần chỉ có một cái, chỉ cần nhìn chằm chằm thật kỹ ở nơi này thì sẽ không có vấn đề.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần lạnh xuống, Ng'n t hạ xuống một chút gõ vào trường kiếm bên hông, con ngươi anh khí, thâm thúy mà u ám nặng nề, lộ ra sắc bén như có như không, cao cao tại thượng nhìn lên cửa không gian.
Hắn phong tỏa toàn bộ Sáng Thế Thần Điện, ngày đêm truy tìm thích khách lẻn vào ám sát Sáng Thế Thần Điện, rất vất vả mới phát hiện ra manh mối truyền âm ngàn dặm, không nghĩ tới cuối cùng lại hướng về không gian Sáng Thế Thần!
Nơi này không phải ai muốn tiến vào cũng được, nếu như không có Bạch Vũ cho phép, thích khách kia làm thế nào có thể đi vào được?
Trong con ngươi của Thượng Quan Vân Trần hiện lên một chút cân nhắc, đã nhìn thấy Bạch Vũ cưỡi Ngũ Hành Bạch Hổ từ trên không gian đi xuống từ rất xa. Ngũ Hành Bạch Hổ không nhanh không chậm đi xuống cầu thang, cả người tỏa ra khí thế cường đại, vừa tiếp xúc gần với hơi thở bạo ngược đã cảm thấy đi đứng như nhũn ra.
Bọn thị vệ vô ý thức lui về phía sau, loại khí thế ép bức khủng pố này gần như muốn đè ૮ɦếƭ người, thật sự không phải người như bọn họ có thể nhịn đựng được.
Thượng Quan Vân Trần rất tùy ý xua Huyền Thủy Linh Báo cũng có hình dạng cao lớn như vậy đi qua, rất bình tĩnh ngăn ở trước người Ngũ Hành Bạch Hổ: "Bạch Vũ, sao hôm nay lại nổi lên ý muốn cưỡi Bạch Hổ?"
"Thượng Quan ca ca, muội nhàn rỗi không có việc gì, gọi nó ra chơi đùa, nếu không thì phải buồn bực đến khó chịu rồi. Huynh ở đây làm gì vậy?" Hai mắt vô tội của Bạch Vũ vụt sáng lên, nhìn lướt qua hơn trăm thị vệ xung quanh.
Trận thế đủ lớn.
Pháp Thánh Điện phụ trách quản lý bên trong Sáng Thế Thần Điện, bình thường không có chuyện gì, rất ít khi điều động một mạch nhiều người như vậy.
Thượng Quan Vân Trần mỉm cười: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy lâu như vậy Pháp Thánh Điện cũng chưa từng điều động, bọn thị vệ đều lười nhác, đi ra tập luyện, thuận tiện bắt một người!"
"À —— là tập luyện bắt người." Bạch Vũ nhún nhún vai, một bộ bỗng nhiên hiểu ra.
Nụ cười của Thượng Quan Vân Trần không thay đổi: "Đúng vậy, bắt người, không biết Bạch Vũ có manh mối gì cho huynh không?"
"Không có. Huynh từ từ bắt đi, không có việc gì thì muội đi trước."
Trong mắt Thượng Quan Vân Trần hiện lên vẻ rét lạnh: "Bạch Vũ không có hứng thú sao? Trước kia gặp được việc này muội luôn truy hỏi không ngừng."
Bạch Vũ nhíu mày, lộ ra nụ cười vô tội, ý cười cũng không đạt tới đáy mắt: "Muội cần phải cảm thấy hứng thú sao? Muội truy hỏi không ngừng, cũng chưa từng thấy Thượng Quan ca ca nói cho muội biết."
Thượng Quan Vân Trần sửng sốt, thật đúng là không còn lời nào để nói: "Nói cũng đúng, nhưng đó chính là thích khách lần trước chưa bắt được."
"Lâu như vậy còn chưa bắt được, Thượng Quan ca ca cần phải nắm chắc." Bạch Vũ bỏ lại một câu, vỗ vỗ cổ Bạch Hổ, không coi ai ra gì đi tới.
Đối mặt với Ngũ Hành Bạch Hổ đi tới từ đối diện, mặt Thượng Quan Vân Trần cau có. Ngũ Hành Bạch Hổ chính là Triệu Hoán Thú cấp bậc thần thú, đừng nói khí thế kia, Huyền Thủy Linh Báo của hắn sẽ không thể liều mạng được, bất đắc dĩ chỉ có thể tránh ra.
Bạch Hổ nghênh ngang đi qua sát bên cạnh.
Thượng Quan Vân Trần lạnh như băng nhìn nhìn, trong đôi mắt sắc bén càng phát ra u tối, bỗng nhiên rút ra trường kiếm bên hông, đâm thẳng vào phía sau Bạch Vũ.
Đương nhiên không phải hắn muốn đâm Bạch Vũ, chỉ là hướng về phía không khí phía sau Bạch Vũ.
Hắn cảm giác, cảm thấy thích khách có làm như thế nào cũng không bắt được kia có quan hệ với Bạch Vũ, trên người Bạch Hổ không chỉ có một mình Bạch Vũ!
Trường kiếm tới gần, đã phá ra một khe hở trên y phục Bạch Ngọc Ẩn Thân của Bạch Vũ, mắt thấy sẽ đâm trúng Dạ Quân Mạc, Bạch Vũ bỗng nhiên quay lại, một phát bắt được trường kiếm, máu đỏ sẫm chảy ra từ trong khe hở của bàn tay nàng, một giọt máu từ trên thanh kiếm nhỏ lên da lông tuyết trắng của Bạch Hổ.
Thượng Quan Vân Trần quá sợ hãi, nằm mơ cũng không nghĩ đến Bạch Vũ sẽ bắt lấy kiếm của hắn: "Bạch Vũ, muội......"
"Thượng Quan ca ca muốn giết ta sao?" Bạch Vũ lạnh lùng hỏi, hai tròng mắt trong suốt, rét lạnh, không có độ ấm nhìn Thượng Quan Vân Trần, lạnh lẽo làm cho người ta hít thở không thông.
Thượng Quan Vân Trần chưa từng nhìn thấy Bạch Vũ lãnh khốc như thế, cả người phát lạnh từ sau lưng thẳng đến lên trên, giống như rơi xuống hầm băng: "Không, huynh sẽ không gây thương tổn cho muội, huynh chỉ muốn....."
"Chính là đang hoài nghi ta?" Hơi thở sắc bén lạnh như băng từ trên người Bạch Vũ khuếch tán ra ngoài, trường kiếm kêu ‘răng rắc’ một tiếng, gãy thành hai đoạn, cảm giác vô cùng áp bách ầm ầm buông xuống.
Vào giờ khắc này, hơn trăm tên thị vệ nhất tề quỳ xuống, phục tùng uy áp kinh khủng này, kính sợ, phục tùng từ trong đáy lòng bọn họ!
Thượng Quan Vân Trần dại ra nắm đoản kiếm, nửa ngày nói không ra lời. Hắn chưa từng sáng suốt nhận thức được như vậy, bình thường Bạch Vũ chỉ biết nghịch ngợm quấy rối, đơn thuần đến mức có chút ngớ ngẩn là chủ nhân chân chính của Sáng Thế Thần Điện, là thần của thế giới này!
Bạch Vũ ném đoạn kiếm trong tay xuống, cưỡi Ngũ Hành Bạch Hổ xuyên qua từ trong đám người đang quỳ, nhanh chóng rời đi.
Bạch Hổ nhanh chóng chạy như điên, cho đến khi rời khỏi phạm vi Sáng Thế Thần Điện.
"Ta chỉ có thể đưa chàng đến nơi này, chàng nhớ kỹ phải nhớ đến ta." Bạch Vũ cởi y phục ẩn thân của Dạ Quân Mạc ra, một đôi mắt sáng rực phản chiếu khuôn mặt tuấn dật của hắn.
Dạ Quân Mạc kéo tay phải tràn đầy máu tươi của nàng, miệng vết thương trên lòng bàn tay sâu đến mức nhìn thấy xương, ở trên bàn tay nhỏ bé, mềm yếu không xương của nàng trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Trái tim của Dạ Quân Mạc giống như bị người nhéo chặt đến phát đau: "Đau không?"
"Đau, vô cùng đau!" Bạch Vũ ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn: "Nhìn thấy ta bị thương, chàng phải nhớ ta nhiều hơn vài lần......"
Dạ Quân Mạc: "Còn chưa đi, ta đã nhớ nàng."
Bạch Vũ cảm thấy có một dòng nước ấm tuôn ra trong lòng, vết thương trên tay hình như không đau một chút nào.
Rốt cục Dạ Quân Mạc vẫn đi rồi.
Bạch Vũ giật mình đứng ở nơi Dạ Quân Mạc rời đi, đứng đã lâu rất lâu, giống như cả trái tim đều bị người trộm đi, mất mát khổ sở.
Trở lại Sáng Thế Thần Điện, Thượng Quan Vân Trần làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đã sớm rút toàn bộ thị vệ về. Hình như hắn nhìn thấy trên lưng Bạch Hổ có người nào khác, nhưng lại giống như không phát hiện ra, mặc kệ thế nào, hắn cũng không thể đi tranh cãi với Bạch Vũ.
Còn lại Bạch Vũ, là trái tim rộng lớn của nàng đã quăng chuyện này ra sau đầu, lòng nàng vẫn còn tràn đầy đau buồn vì Dạ Quân Mạc rời đi, làm sao còn nhớ rõ nàng đã hung tợn bẻ gãy bảo kiếm của Thượng Quan Vân Trần.
Chuôi kiếm này là do Thượng Quan gia góp nhặt kim khí quý hiếm hơn trăm năm mới để cho Luyện Khí Sư của Sáng Thế Thần Điện tạo ra được một tuyệt thế linh khí, kết quả lại dễ dàng bị Bạch Vũ dùng tay không bẻ gãy như vậy.
Khỏi phải nói Thượng Quan Vân Trần đa nghi và kín đáo bao nhiêu, nhưng chỉ có thể yên lặng chịu thiệt thòi này. Nếu để cho người ta biết hắn làm cho Bạch Vũ bị thương, còn quét thêm dấm chua nói thành hắn ám sát Bạch Vũ, vậy thì hắn sẽ không thể được tiếp tục ở lại Sáng Thế Thần Điện nữa.
Nhưng sau khi trải qua ngày hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện, hắn cũng không hiểu biết Bạch Vũ như trong tưởng tượng của hắn, Bạch Vũ cũng không thích hắn như trong tưởng tượng của hắn.
Kiếm bị chặt đứt thì không sao, nhưng tình cảm của Bạch Vũ đối với hắn xảy ra vấn đề, đã không còn tuyệt vời nữa rồi.Vì thế, qua hôm nay, Thượng Quan Vân Trần luôn luôn đi tìm Bạch Vũ, đưa tới các loại lễ vật không cần tiền, các loại câu nói lời ngon tiếng ngọt.
Bạch Vũ không cảm thấy Thượng Quan Vân Trần đối xử rất tốt với nàng, ngược lại cảm thấy có thể là hắn nhàn rỗi đến bị động kinh.
"Gần đây Pháp Thánh Điện không có chuyện gì sao?" Bạch Vũ không nói gì hỏi hắn.
"Ừ, gần đây trong Điện rất yên bình, trái lại Thiên Thánh Điện có chút vội vàng."
"Việc gì?" Bạch Vũ tò mò hỏi.
"Đám người Ám Dạ Đế Quốc tụ tập quay về Đế Đô của bọn họ, Thánh Quân của bọn họ sẽ đăng cơ, Vương vị gần hai mươi năm cần phải có Tân Quân Vương."
"Tân Thánh Quân? Là ai?"
"Không biết, Thiên Thánh Điện đang điều tra." Những tin tức Thượng Quan Vân Trần nhắc tới không thăm dò được rõ ràng lắm, có chút phiền lòng.
Bạch Vũ chớp mắt một cái, Tân Thánh Quân? Vì sao lúc nàng và Dạ Quân Mạc nói chuyện phiếm, Dạ Quân Mạc cũng chưa từng nói đến? Là cố ý gạt nàng sao? Ô ô......
Bạch Vũ có cảm giác rất buồn bực, nàng không muốn buồn bực một mình, vì thế mang buồn bực đi hỏi Dạ Quân Mạc: “Có phải Ám Dạ Đế Quốc của chàng có Quân Chủ mới không?"
Dạ Quân Mạc: "...... Ừ." Hỏi rất thẳng thắn, hắn cũng không có ý giấu diếm, tin tức này cũng không lừa được.
"Là ai?"
Dạ Quân Mạc im lặng.
"Không thể nói sao? Cơ mật Đế Quốc?"
"Vì sao nàng lại muốn hỏi tới chuyện này?" Dạ Quân Mạc không cho là Bạch Vũ sẽ cố ý hỏi dò cơ mật từ hắn, nàng không có hứng thú đối với những thứ này.
"Bởi vì ta cảm thấy Thánh Quân này có thể có quan hệ với chàng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc