Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 43

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Bạch Vũ đã đi không còn bóng dáng, mọi người trong Dược Thiện Đường còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Khó trách dám nghi ngờ ba vị trưởng lão cho điểm, không phải người ta dựa vào chỗ dựa là Mạc Điện, thật sự là người ta có bản lĩnh! Hai ly linh tửu khiến cho Tửu trưởng lão đột phá thành Triệu Hoán Sư đỉnh giai, ba vị trưởng lão cho nàng 1500 cống hiến không phải là ngầm thừa nhận nàng được điểm tuyệt đối sao?
So với Túc Khải Lâm và Bách Lý Vân Diễm đột nhiên xuất hiện, vị này mới là cao nhân thâm tàng bất lộ. Lúc trước mới càn quét đỉnh Kinh Lôi, biểu hiện ra thực lực cường đại, hôm nay lại một mình dẫn đầu ở Dược Thiện Đường, toàn tài!
Hiện tại nghĩ tới bọn họ đều là mắt mù, muốn tìm Bạch Vũ xin hai ly Nhiên Huyết đã không cơ hội.
Túc Khải Lâm bỗng chốc bị đẩy xuống thứ ba, quả thật cũng không tức giận, chỉ cầm vò rượu Bạch Vũ bỏ lại như nghĩ tới cái gì. Bách Lý Vân Diễm lửa giận ngập đầu, phổi của nàng ta như muốn nổ tung, cũng không dám phát tác ra, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Vừa rồi Tòng Nguyệt Cầm suýt mắng ra một trận, nhưng bị tầm mắt lạnh như băng của Bách Lý trưởng lão đảo qua, tất cả lời nói đều nuốt xuống bụng, hai người thành thật đứng ở bên cạnh Bách Lý trưởng lão, nghẹn một bụng bực tức.
Đại hội tiếp tục, không lâu sau, trưởng lão thay ca đã đến. Đại hội liên tục một tháng, sẽ không để cho các trưởng lão tốn thời gian ở đây, cách vài ngày sẽ đổi vài vị trưởng lão làm Bình Thẩm.
Bách Lý trưởng lão dẫn Bách Lý Vân Diễm và Tòng Nguyệt Cầm đến phòng tu luyện của mình, nhìn vẻ mặt hai người một bộ khổ đại cừu thâm (ý chỉ mối thù sâu nặng), nhẹ nhàng ném ra một câu: "Lúc này lại thiếu kiên nhẫn?"
"Cô cô...... Con không cam lòng!" Bách Lý Vân Diễm gắt gao nắm chặt tay, lòng bàn tay đều bị cấu đến chảy máu. Đây là cơ hội tốt nhất của nàng ta, nàng ta đã thắng Túc Khải Lâm, chỉ cần linh tửu của nàng ta lại được Cung chủ chọn nữa, nàng ta có thể trở thành Dược Thiện Sư danh chính ngôn thuận của Vô Trần Cung, hiện tại tất cả đều bị Bạch Vũ phá hủy!
"Không cần lo lắng, ta sẽ khiến cho Cung chủ chọn ngươi." Bách Lý trưởng lão vân đạm phong khinh nói.Hào quang trong mắt Bách Lý Vân Diễm sáng lên, đột nhiên ngẩng đầu: "Cô cô, người là nói......"
"Nhiên Huyết cùng Nhiễm Huyết, không phải rất giống nhau sao? Ngoại trừ ba người Bình Thẩm chúng ta, không ai biết rốt cuộc linh tửu của Bạch Vũ có hiệu quả gì. Đến lúc đó, linh tửu được bưng đến trước mặt Cung chủ, chỉ cần nói Nhiên Huyết là ngươi làm......" Ngữ khí Bách Lý trưởng lão gợn sóng nhưng không sợ hãi, lời nói ra lại làm cho lòng người giật mình.
Bà ta cố ý không nói ra công hiệu của Nhiên Huyết ở trước mặt mọi người, cố ý không cho điểm, bà ta nhận thấy Bạch Vũ chẳng yêu thích thứ tự gì, chỉ vì cống hiến mà đến. Bà ta theo ý của Bạch Vũ, cho 1500 cống hiến, để lại linh tửu.
"Nhưng Đỉnh Chủ và Tửu trưởng lão sẽ không vạch trần?"
"Lúc Cung chủ chọn linh tửu, ta sẽ tìm cớ làm cho Tửu trưởng lão rời Cung. Về phần Đỉnh Chủ, ngươi vội làm ra mấy ly Nhiên Huyết đưa cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ giữ kín chuyện này." Bách Lý trưởng lão vân đạm phong khinh. Bà ta rất hiểu biết Đỉnh Chủ sáu đỉnh, từ trước đến nay bọn họ không thích xen vào việc của người khác.
"Nhiên Huyết, con có thể làm ra sao?" Bách Lý Vân Diễm cảm thấy tim đập mãnh liệt không thể khống chế được. Ý cô cô là muốn nàng ta thế thân Bạch Vũ, chế tác Nhiên Huyết. Đây là lừa gạt Cung chủ, ngộ nhỡ bị phát hiện, nàng ta liền xong đời rồi.
"Không thể cũng phải có thể! Nhiên Huyết tự ngươi làm." Ánh mắt Bách Lý trưởng lão bỗng nhiên sắc bén như đao, đâm về phía Bách Lý Vân Diễm: "Ngươi muốn trở thành Dược Thiện Sư thì nhất định phải học được, Bạch Vũ đã viết những thứ cần xuống đây, dụng tâm nghiên cứu một chút, đến cuối cùng sẽ có thể tìm ra được phương pháp."
Bách Lý Vân Diễm bị Bách Lý trưởng lão nhìn khiến cả người rét run, cuống quít gật đầu: "Vâng"
"Ừ, trong khoảng thời gian này thành thật một chút cho ta, đừng đi tìm Bạch Vũ gây phiền toái, đặc biệt là ngươi." Bách Lý trưởng lão vừa lòng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tòng Nguyệt Cầm.
Tòng Nguyệt Cầm đang nghẹn một hơi, bị Bách Lý trưởng lão lớn tiếng cảnh cáo, trong lòng cả kinh, cuống quít cúi đầu.
Bách Lý trưởng lão vẫy tay để cho hai người lui xuống. Kỳ thật nếu chuyện Bạch Vũ làm ra linh tửu trọn điểm mọi người đều biết, lừa không được, bà ta cũng sẽ không lựa chọn biện pháp thay mận đổi đào. Nhưng nếu Bách Lý Vân Diễm có thể làm ra Nhiên Huyết, bà ta còn có biện pháp có thể giấu diếm được.
Người Cung chủ lựa chọn phải là Bách Lý Vân Diễm, là học đồ của bà ta, tuyệt đối không thể bị hạ thấp so với một đệ tử nho nhỏ.
Bách Lý Vân Diễm và Tòng Nguyệt Cầm đi ra khỏi phòng tu luyện, Tòng Nguyệt Cầm tức giận đầy mình, một chút cũng không tiêu: "Liền quên đi như vậy, thật sự rất tiện nghi cho nàng ta! Thừa dịp ta không chú ý quyến rũ Tả Khưu Lan, cơn tức này như thế nào ta cũng nuốt không trôi!"
Bách Lý Vân Diễm nhìn nàng ta một cái: "Cô cô đã lên tiếng, ngươi cũng không nên xằng bậy."
"Hừ! Ta không động vào nàng ta, ta động vào người bên cạnh nàng ta! Bên cạnh nàng ta có một đệ tử ngoại môn gọi là Tả Vũ, mang đi luôn cả Tả Viêm của ta, dám phản bội ta, ta sẽ không để cho bọn họ dễ chịu." Tòng Nguyệt Cầm cười lạnh.
Bên này, Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ rời đi Dược Thiện Đường liền trực tiếp ra khỏi Cung.
Bạch Vũ kéo cánh tay của hắn, khó hiểu nhìn trời: "Trời đã sắpđen, ngươi còn muốn đi đâu?"
"Vô Trần Châu( chỉ một châu, một huyện xưa)."
Vô Trần Châu là chỉ một mảng lớn bình nguyên bên ngoài Băng Nguyên, không thuộc về một quốc gia nào, Vô Trần Cung thành lập một tòa thành trì hình tròn ở khu vực này, trình độ phồn hoa không hề kém hơn so với Vương thành một quốc gia.
"Đi đâu làm cái gì? Ta còn muốn trở về cho Tiểu Bạch ăn, ta chuẩn bị dạy cho nó linh thuật......" Bạch Vũ không muốn đi.
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nói: "Không muốn đến Công hội kiểm tra xem tháng trước nàng nhận được bao nhiêu tiền?"
"À......" Tiền thu vào một tháng của Phi Hồng Chi Nguyệt thật đúng là nàng không thấy.
"Không muốn đi ăn vặt, đi dạo phố?"
"......" Bạch Vũ ngoan ngoãn đi theo Dạ Quân Mạc.Ngã tư đường Vô Trần Châu, bầu không khí ngày hội thập phần dày đặc, đèn hoa rực rỡ, hương thơm mỹ thực tung bay, hoa đăng sáng lạn phủ kín cả con phố, đúng là nên đi dạo ở dưới bóng đêm.
Bạch Vũ nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt của chợ đêm, tâm tình nhất thời vui vẻ, đem chuyện kiểm tra sổ sách quăng qua một bên, túm tay Dạ Quân Mạc, liền nhào vào quán ăn vặt.
"Đồ chơi này làm bằng đường thật đáng yêu, chúng ta mua hai cái đi."
"Bánh nướng này thơm quá, chúng ta mua hai cái đi."
"A, là Hồng Du Sao Thủ (người Quảng Đông gọi là mỳ vằn thắn cay), ta muốn ăn. Tiểu nhị, lấy hai bát."
Dọc đường đi, Bạch Vũ mua một đống đồ ăn vặt, cuối cùng cũng định ngồi xuống ăn một bữa thỏa đáng, lại chọn một quầy nhỏ đơn sơ.
Dạ Quân Mạc cũng không ghét bỏ, cùng Bạch Vũ yên lặng ngồi xuống chỗ kia, khí thế trên người có thu liễm như thế nào cũng không che dấu được, khí thế đế vương tôn quý cùng với chung quanh không hợp nhau, dẫn đến người qua đường tò mò nhìn về phía bên này.
Bạch Vũ từ từ nếm một ngụm vằn thắn, bỏ thêm chút hạt tiêu vào, tiện tay cũng bỏ thêm hai muôi lớn ớt cay cho Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhìn một mảnh đỏ rực trong bát, chần chờ một lúc lâu, mới yên lặng cầm lấy đũa. Động tác của hắn tao nhã, lộ ra khí chất đạm mạc, xuất trần từ trong xương, nhất cử nhất động đều lộ rõ tôn quý, nhìn hắn ăn cái gì cũng thực là một loại hưởng thụ.
Thật là một yêu nghiệt! Bạch Vũ thầm mắng một câu, có loại kích thích muốn giấu yêu nghiệt đi, chỉ chừa lại cho một mình mình thưởng thức.
Dạ Quân Mạc ngẩng đầu, nhìn lại ánh mắt Bạch Vũ dính ở trên người hắn, thản nhiên nói một câu: "Ta muốn uống nước."
"......" Bạch Vũ cười phun: "Sớm nói ngươi không thể ăn cay, cũng đừng miễn cưỡng."
Nàng nhanh chóng rót một chén trà đưa cho Dạ Quân Mạc, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi chi chít trên trán hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng dưới ánh đèn rực rỡ hiện ra một tầng ánh sáng ௱ôЛƓ lung, cái miệng nhỏ nhắn trong suốt vì cay mà có chút đỏ lên, giống như quả táo chín, khiến cho người ta muốn cắn một ngụm.
Dạ Quân Mạc nghĩ trong đầu, liền ‘cắn’ lên một ngụm.
Mặt Bạch Vũ bỗng chốc đỏ lên, căm tức đẩy hắn ra: "Trước nơi đông người, sao ngươi lại đùa giỡn lưu manh như thế?"
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Thẹn thùng?"
Nói thừa, nhiều người như vậy, bị người nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Bạch Vũ bĩu môi, vừa định nói chuyện, thật sự có người đến.
"Vị công tử này, chúng ta có thể ngồi ở chỗ này không?" Ba cô nương quốc sắc thiên hương đi đến bên cạnh bọn họ, hướng về phía Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng cười yếu ớt, mâu quang sóng nước mênh ௱ôЛƓ, hận không thể mọc rễ ở trên người Dạ Quân Mạc.
Sắc mặt Bạch Vũ nhất thời lạnh lẽo, cũng không phải không còn chỗ ngồi, bên cạnh có nhiều chỗ như vậy tại sao không ngồi, không nên ngồi ở đây, rõ ràng là tới quyến rũ Dạ Quân Mạc. Ba vị mỹ nhân này cũng không phải là tiểu thư đi ra ngoài du ngoạn gì, ai cũng đều là Triệu Hoán Sư, rõ ràng là đệ tử Vô Trần Cung.
Không phải nói Mạc Điện rét lạnh tựa như băng sơn, biểu cảm đối với nữ nhân chưa bao giờ giả, căn bản không ai dám trêu chọc sao? Ba vị này biết Dạ Quân Mạc là Mạc Điện còn dám chạy tới quyến rũ, chẳng lẽ là gần đây hàn ý của băng sơn trở nên yếu?
Bạch Vũ hoài nghi nhìn Dạ Quân Mạc một cái. Hắn vẫn cao ngạo, lạnh lùng như trước.
Chỉ là các đệ tử Vô Trần Cung đi dạo phố không cẩn thận nhìn thấy một mặt nhu tình như nước của Mạc Điện, không ít nữ đệ tử nhịn không được phương tâm đại động (tâm hồn thiếu nữ rung động mạnh mẽ).
Thì ra Mạc Điện cũng có một mặt cưng chiều, sủng nịnh đối với nữ tử như thế, tuy rằng bộ dạng của các nàng so ra kém Bạch Vũ, nhưng cũng không tệ, vì sao không thử xem? Nếu như có thể đến gần Mạc Điện, có thể được ở trong lòng của vị nam tử tuyệt thế vô song này, các nàng ૮ɦếƭ cũng nguyện ý!
Bạch Vũ nhìn ba vị mỹ nữ ném qua mị nhãn, nổi lên một thân da gà, lạnh lùng nói: "Muốn ngồi thì ngồi đi."
Ba người vui mừng khôn xiết, lập tức ngồi xuống bên cạnh Dạ Quân Mạc. Nhưng không đợi các nàng cùng ngồi xuống, Bạch Vũ liền tính tiền, túm Dạ Quân Mạc bỏ chạy lấy người, để lại ba người ngồi yên ở bên cạnh bàn nghẹn họng nhìn trân trối.
Dạ Quân Mạc bị Bạch Vũ túm, buồn cười: "Đây là nàng ghen?"
"Ánh mắt nào của ngươi thấy ta ghen? Là ta chán ghét bộ dạng bọn họ liếc mắt đưa tình, khó coi ૮ɦếƭ đi được." Bạch Vũ ghét bỏ nói.
"Hai con mắt đều thấy được." Khóe miệng Dạ Quân Mạc chứa tia mỉm cười, nắm bả vai Bạch Vũ: "Đừng vì những người không liên quan mà tức giận, cùng lắm thì ta móc hết mắt của bọn họ ra."
Bạch Vũ nhíu mày: "Chẳng lẽ không phải hủy mặt ngươi là có thể giải quyết vấn đề?"
Dạ Quân Mạc câu môi: "Nếu ta biến dạng thì sẽ không thể xứng với Tiểu Vũ nhi."
Chủ quán của tiểu quán bên cạnh cúi đầu, tỏ vẻ cái gì ta cũng không nghe thấy, qua năm rồi hãy thảo luận chuyện máu tanh như vậy được không?
"Ta mặc kệ, dù sao đều là ngươi trêu chọc, mang thêm cái mặt nạ, sẽ ít chọc phải phiền toái." Bạch Vũ tiện tay cầm lấy mặt nạ sói xám từ tiểu quán bên cạnh, đưa cho Dạ Quân Mạc đeo vào.
Dạ Quân Mạc cũng cầm lấy mặt nạ thỏ trắng đưa cho Bạch Vũ đeo.
Bạch Vũ vuốt mặt nạ: "Ánh mắt của ngươi không tệ, mặt nạ thỏ trắng này rất đáng yêu."
"Ừ, sói xám lớn thích ăn tiểu bạch thỏ."
Bạch Vũ: "......"
Hai người đeo mặt nạ đi dạo trên đường, quả nhiên không còn gặp người tiến lên, bất tri bất giác đi vào một lôi đài trò chơi bắn tên.
Đưa trước 100 tinh thể thứ phẩm là có thể bắn một mũi tên, khoảng cách bắn tên không xa, nhưng bia ngắm để bắn tên lại vô cùng kỳ quặc, cái gì mà quả anh đào, quả táo, lạc...... Dù sao đều rất nhỏ, một khi bắn trúng, phần thưởng rất không tệ, khiến cho không ít người nóng lòng muốn thử.
Bạch Vũ cũng thử bắn mấy mũi tên, thắng một hộp Long Diên Hương, nàng không cần dùng, đưa cho Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc thu lại nụ cười nhạt: "Lễ vật của Tiểu Vũ nhi ta rất thích."
Bạch Vũ nhìn thần sắc vui mừng trong mắt hắn, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút không có lương tâm.
Dạ Quân Mạc đối với nàng thật sự rất tốt, tặng cho nàng nhẫn Bách Vũ, cùng nàng quay về Bắc La, xây dựng lầu các trên đỉnh Vô Danh. Ở lúc nàng không nhận biết, chiếu cố nàng cẩn thận, nàng còn chưa từng tặng cho hắn cái gì.
Chỉ là tiện tay cho hắn một hộp Long Diên Hương, hắn đã vui vẻ như thế, có phải nàng cũng nên dụng tâm chuẩn bị một lễ vật hay không, tốt nhất là lễ vật có thể mang theo bên người giống như nhẫn Bách Vũ.
"Mọi người mau đến xem, một lần chỉ cần 100 tinh thể thứ phẩm, phần thưởng nhiều hơn, Tẩy Độc Thảo, Ngọc Kim Cương, đều tới thử xem."Tiểu thương trên võ đài lớn tiếng thét to.
"Ngọc Kim Cương?" Bạch Vũ nhìn lên, giải thưởng lớn ở trong rương quả nhiên là một khối Ngọc Kim Cương màu tím nhạt, mặt ngoài giống như Dương Chi, dưới ánh trăng lộ ra sáng bóng nhàn nhạt, thập phần xinh đẹp.
Ngọc Kim Cương là khoáng thạch hiếm thấy, cũng là khoáng thạch cứng rắn nhất trên Ngũ Hành thế giới, nhưng nó không có giá trị gì. Bởi vì nó thật sự rất cứng rắn, cứng rắn đến mức không thể mài cũng không thể luyện, không thể làm thành linh khí và trang sức, hơn nữa mỗi miếng khoáng thạch đều quá nhỏ, tác dụng gì cũng không có, tự nhiên không có người muốn.
Chủ quầy này lại lấy Ngọc Kim Cương làm phần thưởng kiêu ngạo, là đang lừa gạt người không biết gì.
Bạch Vũ liếc mắt một cái liền thích miếng Ngọc Kim Cương này, cười tủm tỉm nói với Dạ Quân Mạc: "Ta sẽ thắng được nó, chạm trổ một khối ngọc bội cho ngươi thì thế nào?"
Tinh mâu Dạ Quân Mạc tràn ngập ánh sáng đen tối không rõ: "Nàng có thể cắt Ngọc Kim Cương?"
"Ta không thể, Tiểu Bạch có thể." Ngoại trừ Sáng Thế Thần thì không có ai biết, trong Ngũ Hành thế giới, thứ duy nhất có thể phá Ngọc Kim Cương chính là móng vuốt của Ngũ Hành Bạch Hổ hệ Kim!
Tròng lòng Dạ Quân Mạc nhấc lên sóng to, một khi có thể tạo Ngọc Kim Cương thành linh khí, giá trị kia có thể so được với linh khí đỉnh giai trên Ngũ Hành đại lục. Nhưng hình như Bạch Vũ không nghĩ đến điều này, thầm nghĩ làm ngọc bội cho hắn, cái này có tính địa vị của hắn trong lòng Bạch Vũ được đề cao không?
Bạch Vũ hứng thú lên đài, trả tiền, cầm mười mũi tên, một lần lại một lần chậm rãi thử. Nàng chưa từng học qua bắn tên, nhưng nàng đã có trí nhớ về bắn tên, tiêu chuẩn bắn tên cũng không tệ lắm. Liên tục bắn tám tên, rốt cục bắn trúng một quả anh đào, thắng được Ngọc Kim Cương, khiến cho mọi người vây xem một trận hoan hô.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc lộ ra một tia cười nhạt, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người màu đen hiện lên ở xa xa.
Mâu quang của hắn đột nhiên trầm xuống, giữ chặt tay Bạch Vũ: "Cần phải trở về."
"Hả? Còn sớm." Bạch Vũ khó hiểu nháy mắt.
"Không còn sớm." Dạ Quân Mạc không nói nhiều lời, lôi kéo Bạch Vũ lập tức trở về Vô Trần Cung.
Sau khi đưa nàng trở về lầu các, Dạ Quân Mạc xoay người trở lại Vô Trần Châu.
Ngã tư đường Vô Trần Châu phía trước cực kỳ náo nhiệt, đèn đuốc rực rỡ, có một hơi thở âm trầm tràn ngập trong không khí, có một chút máu tanh. Dạ Quân Mạc lần theo hơi thở, đi vào trong một ngõ nhỏ, thần sắc Ám Ưng nhiêm nghị xuất hiện trước mặt hắn.
"Hắn tìm được Vô Trần Cung?" Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhìn Ám Ưng.
Ám ưng quỳ xuống thỉnh tội: "Là thuộc hạ vô năng, để cho hắn tiếp cận Vô Trần Cung, hình như hắn có một loại linh khí có thể che dấu hành tung."
Linh khí che dấu hành tung...... Dạ Quân Mạc nguy hiểm nheo mắt lại: "Hắn chạy?"
"Chạy, còn Gi*t ba người."
Ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ có ba thi thể của nữ tử, chính là nữ đệ tử Vô Trần Cung lúc trước tìm cách tiếp cận Dạ Quân Mạc, ૮ɦếƭ vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng).
Lãnh mâu thâm thúy của Dạ Quân Mạc âm trầm xuống, Ma Văn ở góc lông mày thanh tịnh, đẹp đẽ, dưới ánh trăng có vẻ vô cùng sắc bén, lạnh lẽo.
Một lúc ૮ɦếƭ hết ba đệ tử Vô Trần Cung là một đại sự, nhưng toàn bộ những gì Vô Trần Cung nghị luận đều là về Mạc Điện và Bạch Vũ, ngược lại chuyện người đã ૮ɦếƭ không có người nào chú ý, chỉ biết là Cung chủ giao cho Tả Khưu Lan và Tòng Nguyệt Cầm đi thăm dò.
"Ngày hôm qua Mạc Điện tặng hoa đăng cho ngươi, sau đó còn dẫn ngươi đi chơi đúng không? Ta đã nói làm sao Mạc Điện có thể nhàn rỗi chạy tới đỉnh Vô Danh hoang vắng xây một lầu các? Thì ra hai người đã sớm biết nhau, đều là vì ngươi. Bây giờ toàn bộ Vô Trần Cung đều đang nghị luận ngươi và Mạc Điện." Sáng sớm Tả Vũ đã chạy đến bát quái với Bạch Vũ.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút: "Không khoa trương như vậy chứ?"
"Ha ha, ngày hôm qua Mạc Điện quang minh chính đại dẫn ngươi xuất môn, một chút cũng không che dấu, rõ ràng chính là cố ý làm cho người ta nhìn thấy, mười mấy đệ tử đi dạo phố đều nhìn thấy, còn có thể không truyền ồn ào huyên náo sao?"
Bạch Vũ ngạc nhiên, chẳng lẽ đây là thể hiện âи áι trong truyền thuyết: "Nhưng là vì sao?"
Vì sao Dạ Quân Mạc đột nhiên muốn nói cho mọi người biết bọn họ đã quen biết từ trước?
Tả Vũ trừng mắt: "Ngươi thật sự không biết? Ngươi mới đến Vô Trần Cung không đến ba tháng, khiến cho toàn bộ đỉnh Kinh Lôi chịu tội, còn đắc tội Bách Lý trưởng lão và cả Dược Thiện Đường không chừa một ai, bây giờ người ngoài sáng trong tối muốn Gi*t ngươi có một đống, ngươi không có một chỗ dựa phía sau, tuyệt đối có thể bị người âm thầm Gi*t ૮ɦếƭ! Trong Vô Trần Cung kẻ mạnh Hi*p yếu, có thể sống tiếp là bản lĩnh của ngươi, sống không được coi như ngươi xui xẻo."
Cho nên Dạ Quân Mạc làm người đứng sau nàng, quang minh chính đại cho nàng chỗ dựa, người muốn động thủ bao gồm cả Bách Lý trưởng lão cũng phải suy nghĩ một chút, có dám đối mặt với lửa giận của Dạ Quân Mạc hay không.
Trái tim Bạch Vũ rung động một chút, tạo nên tầng tầng gợn sóng, lộ ra một tia ấm áp.
Nói thẳng ra nàng cũng biết nàng làm quá mức, nhưng nàng không muốn cúi đầu với người khác. Nàng nghĩ sau đó Dạ Quân Mạc sẽ khiến cho nàng ít ra khỏi đỉnh Vô Danh, ít gây chuyện, ai biết cái gì Dạ Quân Mạc cũng không nói, chỉ dùng hành động khí phách tỏ vẻ nàng cứ việc đi náo loạn, trời sập xuống có ta chống đỡ!
"Ái chà chà, mặt của ngươi đỏ, đang suy nghĩ đến Mạc Điện?"
Bạch Vũ căm tức ngẩng đầu: "Rốt cuộc vì sao ngươi lại đến đây? Dù sao vẫn không đến mức mới sáng tinh mơ đã tới tìm ta tán gẫu?""Không phải. Chỉ là muốn hỏi một chút, ca của ta có thể cũng ở lại đỉnh Vô Danh
được không."
"Tả Viêm đến đây? Tốt, hắn có thể đáng tin cậy hơn ngươi." Bạch Vũ một lời đáp ứng: "Ngươi an bài cho hắn một chỗ ở đi."
"Còn có, ba tên linh tửu đạt được vị trí đầu ở Dược Thiên Đường được đưa một ly đến chỗ Cung chủ, ngươi được thứ nhất, trước ngày mai phải làm cho tốt, bọn họ đưa vật liệu tới." Tả vũ cười hì hì lấy ra dược liệu.
Bạch Vũ trực tiếp trợn trắng, đây mới là món nghiêm chỉnh duy nhất, chẳng lẽ không phải là báo trước sao?
Sau khi Tả Vũ rời đi, Bạch Vũ làm một ly Nhiên Huyết, giao cho Dược Thiện Đường.
Ngày hôm sau liền truyền ra, Cung chủ chọn linh tửu của Bách Lý Vân Diễm làm linh tửu Tửu Yến (tiệc rượu) cho Đại hội săn bắn năm nay, bổ nhiệm Bách Lý Vân Diễm trở thành Dược Thiện Sư chính thức của Dược Thiện Đường, chuẩn bị linh tửu cho Tửu Yến năm nay.
Sau khi Tửu trưởng lão từ bên ngoài trở về, nghe thấy tin tức như thế chỉ cảm thấy rất kỳ quái. Nhiễm Huyết của Bách Lý Vân Diễm so với Nhiên Huyết của Bạch Vũ không chỉ kém hơn một chút, tại sao Cung chủ không chọn Bạch Vũ, lại chọn Bách Lý Vân Diễm?
Chẳng lẽ là Cung chủ không muốn dùng rượu ngon như vậy chiêu đãi Quốc Quân ngũ quốc? Hay là Nhiên Huyết cần dược liệu quá đắt đỏ, quá mức tốn kém?
Nhưng nếu Cung chủ đã chọn, khẳng định có đạo lý của Cung chủ, hắn cũng không đi tìm hiểu kỹ, các đệ tử vây xem lúc trước lại càng không có lòng dạ rảnh rỗi đi trông nom chuyện này.
Bọn họ nào biết đâu rằng thứ Cung chủ chọn đúng là Nhiên Huyết, chẳng qua Bách Lý trưởng lão nói với Cung chủ rượu kia là do Bách Lý Vân Diễm làm. Phong vị Dược Thiện Sư của Bách Lý Vân Diễm nhờ đầu cơ trục lợi như vậy mà được định ra.
Bạch Vũ nghe nói căn bản cũng không coi là chuyện lớn, nàng đang bề bộn chọn lựa linh thuật cho Tiểu Bạch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc