Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 36

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

"Cẩn thận, có phong ấn!" Tả Vũ nhíu mày.
Bạch Vũ lại không bị ngăn cản, thuận lợi đi vào bên trong cánh cửa.
"Không có việc gì, ta đi vào trước nhìn xem. Ngươi ở bên ngoài chờ ta." Bạch Vũ quay đầu nói với Tả Vũ một tiếng, đi xuyên qua một tiểu viện rực rỡ có nhiều loài hoa, đi tới trước một tòa lầu các lịch sự, tao nhã.
Một tiếng đàn du dương từ trong phòng bay ra, giống như đến từ một khung trời xa xôi, thoắt ẩn thoắt hiện không nắm bắt được. Rõ ràng là dòng chảy của một khúc ca vui vẻ, lại lộ ra thương cảm nhàn nhạt, tiếng đàn tựa như sự kết hợp của rét lạnh quanh quẩn trong băng đá.
Không hiểu sao tâm Bạch Vũ lại bị nhéo một cái, hơi hơi nhíu mi, vừa định tiến lên gõ cửa, tiếng đàn dừng lại, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
Bạch Vũ đi vào, vòng qua bình phong, liền thấy Dạ Quân Mạc lạnh nhạt ngồi ở trong phòng, trước người bày một đàn cổ bằng gỗ đen, Ám Ưng đầu gỗ đứng ở phía sau hắn.
"Là ngươi đang khảy đàn? !" Bạch Vũ lắp bắp kinh hãi, lần đầu tiên nàng biết Dạ Quân Mạc còn biết đánh đàn, có thể gảy ra tiếng đàn có vẻ đạm mạc, lạnh băng như thế, thật đúng là tính tình của hắn.
"Tùy tiện gảy mà thôi." Mâu quang thâm thúy của Dạ Quân Mạc lóe lên một chút, vươn một cánh tay về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ đi qua, cầm lấy tay hắn, rất tự giác ngồi xuống bên cạnh hắn, "Ngươi ở nơi này?"
"Ừ, tới nơi này bế quan."
Đôi mắt Bạch Vũ sáng lên một chút, "Bảo vật trấn quốc đã lấy được? Vậy ngươi bảo ta đến đỉnh Vô Danh làm cái gì?"
"Rất vắng vẻ, tìm nàng đi theo ta."
". . . . . ." Đột nhiên Bạch Vũ có loại ý nghĩ K**h th**h muốn P0'p ૮ɦếƭ Dạ Quân Mạc. Ngại vắng vẻ vì sao lại chạy đến đây bế quan? Vô Trần Cung không dọn chỗ cho ngươi sao? Rốt cuộc vì sao ta phải nghe lời ngươi? Kẻ lừa đảo!
"Từ hôm nay trở đi nàng cứ ở trong này, miễn cho nàng đáng thương không có chỗ ở." Vẻ mặt Dạ Quân Mạc đồng tình.
Ám Ưng ở phía sau đầu đầy hắc tuyến, Thánh Quân, giọng điệu đồng tình kia của người là cái quỷ gì? Nơi ở này rõ ràng chính là người cố ý xây dựng cho Bạch Vũ cô nương! Tìm Linh Khí Sư tốt nhất trên Vân Vũ Thần Châu bắt đầu xây dựng từ ba tháng trước, chẳng lẽ không phải từ lúc kia người liền tìm cách ở cùng với Bạch Vũ cô nương dưới một mái hiên sao?
"Ai muốn đi theo ngươi, ta không ở!" Bạch Vũ tức giận trừng mắt.
"Là không ở, hay là không ở nổi?" Dạ Quân Mạc tà tứ câu môi, nảy lên một chút ý cười xấu xa, "Lầu các này trị giá 200 cống hiến, nàng có thể chờ có cống hiến rồi tiến vào ở, cũng có thể ở trước, trong một tháng đưa cho ta gấp đôi cống hiến."
Bạch Vũ lặng đi một chút, nàng rất khó khăn để có được gỗ dựng nhà, nếu tích lũy đến 200 cống hiến mới có thể vào ở thì trước đó nàng sẽ không có chỗ ở. Nếu bây giờ vào ở, sau đó sẽ phải giao ra 400 cống hiến.
"Cống hiến Vô Trần Cung không dễ kiếm, sợ là không trả nổi sao?" Dạ Quân Mạc vân đạm phong khinh nhìn nàng.
Bạch Vũ mất hứng bĩu môi, cực kỳ hào phóng nói: "Ai sợ? 400 cống hiến, vài ngày ta có thể kiếm được ."
"Vậy vào ở đi." Dạ Quân Mạc đứng dậy kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Vũ, đi về phía phòng ở.
Bạch Vũ đi theo phía sau hắn mới kịp phản ứng lại, nàng bị Dạ Quân Mạc làm cho xoay vòng vòng, mặc kệ nàng chọn như thế nào đều sẽ phải tiến vào ở, ở cùng Dạ Quân Mạc dưới một mái hiên. Bạch Vũ quả thực cảm thấy chính mình ngu ngốc đến phát khóc.
Dạ Quân Mạc thu xếp chỗ ở cho nàng ở tầng 2 của lầu các, cách tiểu viện rất gần, mở cửa sổ là có thể thấy hoa tươi đầy viện phía dưới, có thể ngửi được gió nhẹ mang theo mùi hoa nhàn nhạt. Tả Vũ cũng được Ám Ưng dẫn vào, bố trí ở trong một căn phòng nhỏ ở góc sân.
Mà bản thân Dạ Quân Mạc, sẽ ở cách vách của nàng.
Sau khi Dạ Quân Mạc dẫn nàng đi xem qua phòng ở, liền ở ỳ trong phòng nàng không đi.
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, "Không phải ngươi nói tới để bế quan sao? Ở trong lầu các cũng vẫn sẽ bị quấy rầy sao?"
"Sẽ không, ta chỉ muốn hấp thu lực lượng bên trong Vẫn Thạch, không cần tuyệt đối im lặng." Dạ Quân Mạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Bạch Vũ, tâm tình sung sướng, "Lúc hấp thu không đúng sẽ xảy ra tai họa, nàng là Y sư, nếu ta có chuyện gì không hay xảy ra. . . . . ."
Bạch Vũ không đợi hắn nói xong liền che miệng của hắn lại, căm tức trừng mắt nhìn hắn, "Cái gì mà không hay xảy ra, sao ngươi không nói điều gì đó may mắn? Ngươi từ từ tu luyện hấp thu, mỗi ngày ta tới bắt mạch giúp ngươi, cam đoan ngươi không có việc gì."
Dạ Quân Mạc nhìn dáng vẻ Bạch Vũ khẩn trương, độ cong của khóe miệng càng giơ lên, kéo nàng đến bên cạnh, thản nhiên hỏi: "Thích nơi này không?"
"Thích." Bạch Vũ tựa vào vai hắn, trong lòng chảy qua một tia lo lắng nói không nên lời. Vì sao Dạ Quân Mạc cần cố ý chạy đến đỉnh Vô Danh để bế quan, căn bản là vì nàng mà đến, không phải cái gì nàng cũng đều không hiểu.
"Thích là tốt rồi, về sau việc tu luyện của nàng sẽ do ta đến dạy."
Bạch Vũ ngẩng đầu, một bộ vẻ mặt đặc biệt mới lạ, "Đường đường là Mạc Điện lại làm Đỉnh chủ đỉnh Vô Danh? Không phải là ta nên cảm thấy đặc biệt vinh hạnh?"
Dạ Quân Mạc cạo cạo cái mũi nhỏ của nàng, "Ngoại trừ ta, không ai có năng lực dạy nàng." Cũng không có tư cách dạy nàng.
"Được, về tu luyện ta nghe lời ngươi. Về chữa bệnh, ngươi nghe ta." Bạch Vũ tỏ vẻ chính mình rất biết điều.
Phòng ở lầu các rất thanh lịch, tinh xảo, tất cả vật phẩm, mọi thứ đều có đầy đủ, cho dù Bạch Vũ không mang theo cái gì cũng có thể ở rất thoải mái, thậm chí thức ăn mỗi bữa cơm đều có thể thỏa mãn khẩu vị khéo léo của nàng.
Nhưng Bạch Vũ không quên là nàng chịu nợ mà vào ở, tuy nói một tháng sau nàng còn chưa đủ 400 cống hiến, Dạ Quân Mạc cũng sẽ không đuổi nàng đi, nhưng nàng vẫn quyết định muốn trả lại cống hiến.
Nàng đi đến Cống Hiến Đường, xem xét một chút nhiệm vụ sư môn, mới biết được cống hiến của Vô Trần Cung thật sự không dễ kiếm, phần lớn nhiệm vụ cho cống hiến đều ít đến đáng thương, một tháng có thể đạt được năm sáu chục cống hiến đã rất giỏi.
Đương nhiên, cống hiến khó có được, đồ vật có thể đổi cũng rất khó .
Vô Trần Cung đều đặt tài nguyên tu luyện tốt nhất ở Cống Hiến Đường, không bán ra bên ngoài. Cống hiến có thể đổi được rất nhiều dược liệu trân quý, linh khí, thiên tài địa bảo ở trên vị diện (đại lục) không có, còn có thượng phẩm linh thuật lục quốc tha thiết ước mơ.
Sở Giao Dịch quả thật có bán ra cống hiến, nhưng rất ít, hơn nữa vừa xuất hiện đã bị ςướק sạch. Bạch Vũ dành ra 6 vạn tinh thể thứ phẩm, chỉ ςướק được 5 cống hiến.
Bạch Vũ buồn bực thở dài, thế này thì lúc nào mới tích góp đủ 400 cống hiến? Đừng nói một tháng, nhất định nửa năm cũng không thể hoàn thành.
Lúc này, sắc mặt Tả Vũ cực kỳ khó coi chạy đến tìm nàng, "Ngươi có phiền phức."
Tâm tình Bạch Vũ không tốt, đầu cũng lười nâng, "Lại xảy ra chuyện gì?"
Tả Vũ đưa một chồng giấy tới trước mặt nàng.
Bạch Vũ nhìn lướt qua, gân xanh trên thái dương hung hăng nhảy dựng, một đống giấy thật dày này, tất cả đều là thư quyết đấu! Một đám sư huynh, sư tỷ xem nàng không vừa mắt đưa ra quyết đấu với nàng, quyết đấu sinh tử!
"Tổng cộng có bao nhiêu?"
"Ba mươi hai cái, cái này vẫn chưa hết, khi ta tới còn nhìn thấy mười người đứng dưới đỉnh Vô Danh. Phần lớn nguồn gốc đều là đệ tử đến từ Bắc La, còn có rất nhiều tùy tùng Tòng Nguyệt Cầm." Tả Vũ lo lắng nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi định làm như thế nào?"
Thần sắc Bạch Vũ lạnh xuống.
Vô Trần Cung quy định mỗi người một ngày chỉ có thể tham gia một trận quyết đấu, mấy chục người cùng lúc đến tìm nàng quyết đấu, sắp xếp mỗi ngày một trận, hơn một tháng cái gì nên làm cũng không làm được. Nếu bị thương, còn phải mang thương thế xuất chiến, không thể ngừng lại, nhìn như công bằng một chọi một, kỳ thật chính là xa luân chiến (nhiều người đánh một người)!
Tòng Nguyệt Cầm, Liễu Trường Phong, chiêu này cũng thật ngoan độc.
Trong con ngươi rét lạnh của Bạch Vũ, một tia lửa giận chợt lóe lên rồi biến mất, dáng người thanh nhã lộ ra mũi nhọn lợi hại, "Nói cho bọn họ biết, tất cả thư quyết đấu ta đều nhận, tiền đặt cược không thể ít hơn 50 cống hiến, nếu không thì đừng đến trước mặt ta làm mất thể diện!"
Thân mình Tả Vũ chấn động, "Ngươi nói thật? Đây chính là quyết đấu mấy chục trận, sẽ ૮ɦếƭ người!"
Bạch Vũ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không thể nghi ngờ khiến cho hắn lập tức ngậm miệng lại, theo lời Bạch Vũ phân phó mà đi làm.
Nghe nói Bạch Vũ không chút do dự tiếp nhận tất cả quyết đấu, còn muốn yêu cầu nâng cao tiền đặt cược, toàn bộ Vô Trần Cung đều ồ lên .
Cho dù quyết đấu là không thể cự tuyệt, khẩu khí của Bạch Vũ cũng không tránh khỏi quá lớn, nghĩ mình là người đứng đầu tiến vào Vô Trần Cung thì thật sự trở thành thứ nhất ? Người đứng nhất Đại Hội lúc trước cũng không hề không biết trời cao đất rộng như thế.
Càng ngày càng nhiều người đưa thư quyết đấu đến trên tay Bạch Vũ, không qua thời gian ba ngày, Bạch Vũ đã nhận được ước chừng năm mươi thư quyết đấu.
Tả Vũ chỉnh lí lại tâm lý có chút phát run, Vô Trần Cung tổng cộng mới có hơn một trăm đệ tử, thế nhưng hiện tại một nửa số người quyết đấu sinh tử với Bạch Vũ, tuyệt đối là đời trước Bạch Vũ quên đốt cao hương, mới có thể xui xẻo như vậy.
"Ngày mai bắt đầu trận quyết đấu đầu tiên, mỗi ngày một trận, liên tục năm mươi ngày, sau đó là ngươi và Không Đồng Dục quyết đấu, lại cách hai ngày, là ngươi và Liễu Trường Phong quyết đấu. Trưởng lão quyết định là Tửu trưởng lão, ta đã dựa theo vị trí từ thấp đến cao trên Vô Trần bảng an bài tốt đối thủ cho ngươi." Tả Vũ cẩn thận tỉ mỉ bẩm báo với Bạch Vũ.
"Đã làm phiền ngươi." Bạch Vũ cười vỗ vỗ bả vai Tả Vũ, "Còn có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
"Cái gì?"
Bạch Vũ vắt Ng'n t, ngượng ngùng nói, "Ngày mai trước khi quyết đấu phải giao 50 cống hiến làm tiền đặt cược thế chấp, cho nên ngươi có thể cho ta mượn trước một chút hay không?"
Tả Vũ: ". . . . . ."
Hắn giúp Bạch Vũ làm việc là vì kiếm cống hiến, kết quả còn chưa có kiếm được, ngược lại phải cho mượn.
"Ta chỉ có 25 cống hiến." Tả Vũ đen mặt nghiêm túc nói.
"Không sao, có bao nhiêu ta mượn bấy nhiêu, không đủ nói sau." Bạch Vũ cười tủm tỉm nhận lấy tất cả cống hiến của Tả Vũ bỏ vào trong huy chương Triệu Hoán Sư, lo lắng còn có thể tìm ai để mượn.
Vừa vặn, Nhạc Kỳ Nhân, Viêm Hạo Thiên nghe nói chuyện gần đây, đến tìm nàng.
"Ta nói bản lĩnh của ngươi cũng thật lớn, mới đến Vô Trần Cung vài ngày đã đắc tội một nửa đệ tử, rất giỏi! Bản thái tử cũng không làm được." Viêm Hạo Thiên rất không khách khí chế nhạo.
Nhạc Kỳ Nhân trừng hắn một cái, "Nói bậy bạ gì đó? Vũ tỷ tỷ không làm sai chuyện gì, đều là Tòng Nguyệt Cầm giở trò quỷ. Vũ tỷ tỷ, muội ủng hộ tỷ, có cái gì cần muội giúp đỡ không?"
"Có " Bạch Vũ vui vẻ vươn tay về phía bọn họ: "Lấy tất cả cống hiến của các ngươi cho ta mượn đi."
Nhạc Kỳ Nhân: ". . . . . ."
Viêm Hạo Thiên: ". . . . . ."
Sau một phen ςướק đoạt, rốt cuộc Bạch Vũ cũng gom góp đủ tiền đặt cược, sau đó tự mình xuống bếp mời Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên ăn nhiều một chút. Sau khi tiễn bước hai người, liền đi tu luyện như thường ngày.
Tả Vũ thấy Bạch Vũ nên làm gì thì làm đó, bình tĩnh đến mức căn bản không để chuyện quyết đấu ở trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy năm mươi trận quyết đấu dường như cũng không tính là cái gì, Bạch Vũ cũng không lo lắng, hắn sốt ruột làm cái gì?
Ngày hôm sau, Bạch Vũ lười biếng rời giường, cho đến lúc thời gian quyết đấu sắp đến, mới chào hỏi Dạ Quân Mạc một tiếng, chậm rãi, từ từ cùng với Tả Vũ đi đến trường thi đấu trước.
Trường thi đấu ở Vô Trần Cung không lớn, cũng không lớn lắm so với trường thi đấu bình thường, điểm khác biệt là chỗ trống trãi bên ngoài sân đấu có một tầng kết giới linh lực, uy lực bùng nổ của linh thuật sẽ không khuếch tán ra ngoài, hai bên đối chiến cũng sẽ không ngã ra lôi đài, chỉ khi một bên nhận thua mới có thể chấm dứt quyết đấu.
Bạch Vũ một hơi quyết đấu cùng năm mươi tên đệ tử, loại chuyện này chưa từng xảy ra, mọi người ở Vô Trần Cung đều biết, thậm chí ngay cả vương thành ngũ quốc cũng biết được.
Người đến xem cuộc chiến có không ít, nhưng gần như đều là ôm tâm tình đến xem cuộc vui, xem Bạch Vũ xấu mặt. Người đến vì Bạch Vũ chỉ có Nhạc Kỳ Nhân, Viêm Hạo Thiên và Tả Viêm.
Tửu trưởng lão đã sớm an vị ở chỗ ngồi của trọng tài, đối thủ của Bạch Vũ cũng đã sớm ở giữa sân chờ đến mức không còn kiên nhẫn, nhìn thấy Bạch Vũ chậm rãi đi tới, tức giận đến muốn mắng người: "Bạch Vũ, ngươi thật là kiêu ngạo, cũng dám đến muộn!"
Tả Vũ thấp giọng nói với Bạch Vũ: "Hắn ở đỉnh Kinh Lôi của Bắc La – Bình sư huynh, Triệu Hoán Sư sơ giai hệ Kim, có một con Kim Cương Đại Bàng, không thể lên được trên Vô Trần bảng."
Không thể lên bảng, tính tình còn lớn như vậy? Bạch Vũ bĩu môi, đi vào sân, "Nếu không đợi kịp, cũng đừng dong dài, nhanh chóng bắt đầu đi."
"Ngươi!" Bình sư huynh tức giận sôi lên, giọng nói Bạch Vũ như tiếng phượng hót không thèm đếm xỉa đến chính là khinh thường hắn, hắn lập tức gọi ra Kim Cương Đại Bàng, "Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi thật tốt, cho ngươi biết phải tôn kính sư huynh như thế nào. . . . . ."
Lời của hắn còn chưa nói hết, Tiểu Thanh của Bạch Vũ đã tắm hỏa mà ra, ánh sáng hỏa diễm lóe lên giống như sao băng rơi xuống mặt đất, uy áp khủng pố khuếch tán ra, nhiệt độ cực nóng giống như muốn hòa tan tất cả.
Bình sư huynh cả kinh, còn chưa kịp phản ứng gì, Kim Cương Đại Bàng của hắn đã bị lưu hỏa hung hăng nện xuống, bị hỏa diễm bao vây thành một hỏa cầu, lông chim sắc bén nhất thời cháy đen một mảnh.
Lực công kích gây sát thương cao tới 30 điểm hoàn toàn xuyên thấu phòng ngự của Kim Cương Đại Bàng, đánh cho sức chịu đựng của nó chỉ còn lại chưa tới hai thành.
Mọi người đang xem cuộc chiến kinh ngạc đứng lên, nghe nói Triệu hoán thú của Bạch Vũ có lực công kích cực cao, không nghĩ tới lại cao đến mức này, nếu không phải lực phòng ngự của Kim Cương Đại Bàng không tệ, chỉ sợ đã bị một chiêu *** ngay tại chỗ!
"Đê tiện, dám đánh lén. Đại Bàng, xé nát nàng ta cho ta!" Lửa giận của Bình sư huynh lan tràn, nhanh chóng chỉ thị Kim Cương Đại Bàng nhằm về phía Bạch Vũ, móng vuốt chim ưng sắc bén phát ra ánh sáng thị huyết.
Trong ánh mắt Bạch Vũ hiện lên một chút vui sướng, từ sau khi nàng trở thành Triệu Hoán Sư, hôm nay chính là lần đầu tiên ra tay. Sau khi đột phá nàng cảm giác được tăng lên rất rõ ràng, đối chiến với Triệu Hoán Sư sơ giai trở nên vô cùng thoải mái.
Oanh ——
Hỏa diễm nghênh diện bổ nhào lên mặt Kim Cương Đại Bàng, nổ mạnh kịch liệt khiến cho Kim Cương Đại Bàng ngay cả một góc áo của Bạch Vũ cũng không ***ng tới được đã hao hết sức chịu đựng. Bình sư huynh bị đánh bay ra ngoài, nặng nề nện lên trên kết giới, giống như bị đập vào tường, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Khóe miệng mọi người co rút. Hai chiêu! Hai chiêu hoàn toàn đánh bại một Triệu Hoán Sư sơ giai, không biết nên nói Bình sư huynh quá yếu, hay là Bạch Vũ quá mạnh mẽ .
Có vài người bắt đầu hối hận đã đưa ra quyết đấu với Bạch Vũ, cũng có người vẫn không cho là đúng, ngay cả Vô Trần bảng Bình sư huynh cũng không vào được, chỉ là cái đệm lót tồn tại ở Vô Trần Cung, Bạch Vũ đánh thắng hắn cũng chẳng có gì ghê gớm.
Nhưng mà sau khi chuyện này xảy ra, khiến cho bọn họ dần dần không còn suy nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau, Bạch Vũ thắng.
Ngày thứ ba, Bạch Vũ thắng.
Ngày thứ tư, Bạch Vũ thắng.
. . . . . .
Mỗi ngày một trận quyết đấu, Bạch Vũ luôn luôn thắng, thắng không nói, còn chấm dứt cực kỳ nhanh.
Quyết đấu gì đối với nàng mà nói giống như ăn cơm, uống nước, ngoại trừ việc nàng phải đưa cống hiến ra, có vẻ không có gì tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với nàng, ngay cả tóc gáy của nàng cũng đều không bị thương tổn được.
Người phát ra khiêu chiến với Bạch Vũ khi nhắc tới Bạch Vũ sắc mặt đều vô cùng tối tăm, mỗi ngày đều hi vọng có người có thể thắng được Bạch Vũ, cho dù không giết được nàng, cũng không thể để cho nàng vẫn thắng mà đi xuống, nếu không làm sư huynh, sư tỷ lại bị một đệ tử mới tới càn quét, làm sao có thể đối mặt?
Chúng đệ tử đỉnh Kinh Lôi chờ mong bộ dạng thất bại của Bạch Vũ, lại càng ngày càng thất vọng, sau khi Bạch Vũ thắng năm mươi trận quyết đấu, tâm tình của bọn họ không thể dùng buồn bực để hình dung, giống như bị người ta đánh một cái tát, trên mặt đau rát hừng hực.
Năm mươi trận quyết đấu, vậy mà Bạch Vũ toàn thắng kết thúc, đệ tử đỉnh Kinh Lôi toàn quân bị diệt!
Tòng Nguyệt Cầm tức giận đến mức đều nói không ra lời.
Nàng ta nghe theo đề nghị của Liễu Trường Phong, kích động chúng đệ tử đi tìm Bạch Vũ quyết đấu, là muốn cho Bạch Vũ không ngừng bị đả thương, mỗi ngày quyết đấu đều bị đánh cho không dậy được. Nàng ta muốn cho Bạch Vũ biết, đắc tội nàng ta ở Vô Trần Cung chỉ có một con đường ૮ɦếƭ, nàng ta muốn cho Bạch Vũ nhận hết Tra t**, hèn mọn van cầu nàng ta.
Nhưng kết quả là không ai có thể thắng được Bạch Vũ, nhiều nhất cũng chỉ làm cho nàng bị chút vết thương nhẹ.
Liễu Trường Phong cũng có chút kinh ngạc đối với kết quả này, nhưng chỉ có thể nhận. Hắn vốn cũng không trông cậy vào đám đệ tử có thể gây ra thương tổn gì đối với Bạch Vũ, chỉ là muốn làm cho Bạch Vũ không có thời gian tu luyện mà thôi.
"Đệ tử đỉnh Kinh Lôi khi nào thì trở nên vô dụng như thế? Nhiều người như vậy còn không thắng được một mình Bạch Vũ, đều là phế vật! Ngày mai ta nhất định phải đánh cho Bạch Vũ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ." Không Đồng Dục cực kỳ bực bội, phẫn nộ trực tiếp đập cái bàn lay động.
Liễu Trường Phong liếc mắt nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng, "Ngươi không phải đối thủ của nàng ta."
"Liễu sư huynh!" Sắc mặt Không Đồng Dục nhất thời khó nhìn.
Liễu Trường Phong khoát tay, tao nhã nhấp một ngụm trà, "Không phải ta hạ thấp ngươi, thực lực của ngươi ở đỉnh Kinh Lôi cũng chỉ ở lớp giữa, cũng không thể so giỏi hơn những người quyết đấu với Bạch Vũ mấy ngày hôm trước. Thực lực của Bạch Vũ ở phía trên ngươi, Triệu Hoán Thú của nàng ta có lực công kích cao, chỉ sợ toàn bộ Vô Trần Cung đều không có người có thể so sánh được."
Không Đồng Dục không phục ngưỡng cổ, không nói chuyện.
"Tóm lại sáng sớm ngày mai ngươi nhận thua một chút, đừng để cho chính mình bị thương. Bạch Vũ ta sẽ giải quyết." Liễu Trường Phong cười nhạt đặt chén trà xuống, khuôn mặt cười ôn hòa thoáng hiện một chút biểu tình âm hiểm, ngoan độc.
Bạch Vũ được nhớ đến đang vui mừng kiểm tra cống hiến, năm mươi trận quyết đấu, mỗi trận 50 cống hiến, gần nửa tháng nàng đã thu được 2500 cống hiến.
Nàng tiện tay lấy ra 100 cống hiến giao cho Tả Vũ, "Giúp ta trả lại cho Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên mỗi người 20, còn lại là trả lại ngươi."
Tả Vũ lặng đi một chút, trả lại cho hắn không chỉ gấp đôi, hắn quả nhiên không chọn lầm người. Hắn cũng không từ chối, mặt mày hớn hở cất huy chương rời đi.
Bạch Vũ chạy vào bên trong lầu các tìm được Dạ Quân Mạc, một đôi phượng mâu sáng ngời ngập nước nhìn hắn, "Đây là 400 cống hiến, trả lại ngươi."
Hôm nay Dạ Quân Mạc mới hấp thu qua lực lượng của đá niết bàn, dung nhập lực lượng hỏa diễm làm cho linh khí ở trong cơ thể hắn móc nối hỗn loạn, thân thể cũng giống như bị hỏa thiêu đau nhức. Cả người chính suy yếu nghiêng người dựa vào trên nhuyễn tháp, hắc bào màu đen đơn bạc tà tứ rộng mở, tuấn dung tái nhợt lạnh như băng lộ ra một tia yếu ớt hiếm có.
Cho dù là lúc hắn trọng thương hôn mê, cũng là khí phách cao ngạo, lạnh băng không thể tiếp cận, chưa từng giống như hôm nay, khiến cho người ta nhìn muốn khi dễ một chút.
Hắn lạnh nhạt nhìn tươi cười trong sáng của Bạch Vũ, hơi hơi câu môi, "Rất vui vẻ?"
"Đương nhiên vui vẻ." Bạch Vũ cố gắng không cho máu mũi phun ra, đi lên phía trước nằm úp sấp bên cạnh Dạ Quân Mạc, "2000 cống hiến, ta có thể đổi rất nhiều thứ."
"Quyết đấu của nàng vẫn chưa xong."
"Ta biết." Bạch Vũ không cho là đúng, "Không phải là Không Đồng Dục sao? Dễ làm. Về phần Liễu Trường Phong. . . . . . lúc quyết đấu ta có thể hạ độc không?"
Dạ Quân Mạc nhíu mày, trong mắt viết chữ nàng cứ nói đi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc