Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 35

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

"Sử tỷ bớt giận, nhiệm vụ của ngươi hôm nay là phụ trách bố trí ổn thỏa cho đệ tử mới tới, xin mời không nên lầm chính sự." Tả Viêm đột nhiên chắn trước mặt Tòng Nguyệt Cầm, cung kính khuyên bảo.
"Câm miệng!" Tòng Nguyệt Cầm đang nổi nóng, vung một cái tát vào mặt Tả Viêm, "Ngươi là một đệ tử ngoại môn, chỉ là một hạ nhân thấp hèn, còn dám quản chuyện của ta?"
Sắc mặt đám người Bạch Vũ đều thay đổi, Tả Viêm không làm sai chuyện gì, đánh người ta một cái tát ở nơi đông người, cũng quá quá đáng.
Tả Vũ cực kỳ hoảng sợ, lập tức tiến lên, "Ca ca!"
Tả Viêm dùng ánh mắt ngăn hắn lại, quay đầu vẫn cung kính như cũ nói với Tòng Nguyệt Cầm: "Xin sư tỷ bình tĩnh một chút."
Tòng Nguyệt Cầm đánh ra một cái tát, cơn tức trong lòng cũng tiêu không ít, tỉnh táo lại cũng biết không nên làm việc quá mức. Sư phụ chọn nàng ta tới tiếp đãi đệ tử mới, nàng ta lại đắc tội tất cả mọi người, truyền đi cũng không tốt.
Nhưng nàng ta cũng không có hứng thú cho đệ tử mới tới sắc mặt tốt. Nàng ta là người Bắc La, trong hàng ngũ đệ tử lần này ngay cả một người Bắc La cũng không có, duy nhất chỉ có một mình Bắc Thần Phong nghe nói là đã bị Bạch Vũ ***, ngay cả Vương thành Bắc La Quận Quốc cũng bị Bạch Vũ tiêu diệt.
Nhớ tới mối hận diệt quốc, lửa giận trong lòng Tòng Nguyệt Cầm liền bốc từ dưới lên, tức giận đến mức gần như muốn hộc máu.
"Ngươi đã muốn quản như vậy, chuyện an bài cho bọn họ liền giao cho ngươi xử lý." Tòng Nguyệt Cầm cắn răng ném chuyện này cho Tả Viêm, quay sang, âm trầm nhìn Bạch Vũ, ánh mắt sắc bén tràn ngập uy hiếp.
"Bạch Vũ, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho ngươi trôi qua tốt đẹp! Nếu ai dám qua lại thân thiết với ngươi, chính là đối địch với ta! Một người ta cũng sẽ không buông tha!" Nàng ta xoay người rời khỏi quảng trường, vài nam tử vây quanh sau lưng nàng ta lập tức rời đi theo, lúc gần đi còn hung tợn trừng mắt liếc Bạch Vũ.
Những đệ tử khác trên quảng trường giống như sợ ***ng tới vật bẩn thối lui thật xa, không có chút nào muốn tiếp xúc với Bạch Vũ. Tiếng Tòng Nguyệt Cầm nói câu kia lúc gần đi cũng không nhỏ, bọn họ cũng không tính vì một người mới tới là Bạch Vũ mà đối địch với Tòng Nguyệt Cầm.
Ngay cả mấy đệ tử trong đám đệ tử mới cũng không tự chủ được tạo ra một khoảng cách với Bạch Vũ, vừa tới đã đắc tội một thủ tịch đệ tử, còn tiếp tục sống trong Vô Trần Cung hỗn loạn như thế nào? Bọn họ không thích Tòng Nguyệt Cầm bá đạo, nhưng không muốn dính vào Bạch Vũ dẫn đến phiền toái.
Chỉ có Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra đứng ở bên cạnh nàng.
Bạch Vũ nhìn Viêm Hạo Thiên, "Sao ngươi lại không tránh xa một chút?"
Viêm Hạo Thiên không chút để ý híp mắt, "Bản thái tử muốn qua lại với ai thì sẽ qua lại với người đó, ngươi nhìn thuận mắt hơn so với Tòng Nguyệt Cầm kia. Ngươi rốt cuộc là đắc tội nàng ta ở chỗ nào? Rõ ràng chính là nàng ta tới tìm ngươi gây phiền toái."
"Ai biết?" Bạch Vũ buồn bực trừng mắt, nàng cũng cảm thấy phản ứng của Tòng Nguyệt Cầm có chút thái quá, mới nói có hai ba câu liền phát hỏa lớn như vậy.
"Tòng Nguyệt Cầm là người Bắc La, hơn nữa còn là đệ tử thủ lĩnh của Bắc La. Ngươi phá hủy Bắc La Quận Quốc, bây giờ tất cả đệ tử Bắc La đều đang tìm lối thoát, gia nhập phe cánh của những quốc gia khác, không ai quyết tâm một lòng ủng hộ một quốc gia bị diệt, địa vị của nàng ta xuống dốc không phanh, ngươi nói ngươi có đắc tội nàng ta hay không?" Tả Viêm lạnh nhạt giải thích.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, "Nói như vậy chẳng phải là ta đã đắc tội tất cả đệ tử Vô Trần Cung đến từ Bắc La?"
"Vậy ngươi cho là gì. Hôm nay, những người đi theo bên cạnh Tòng Nguyệt Cầm đều là người Bắc La, tên mặt chữ điền Không Đồng Dục kia là nhi tử của Không Đồng thừa tướng Bắc La, cha hắn ૮ɦếƭ ở hoàng cung Bắc La, ánh mắt hắn nhìn ngươi hận không thể đại tá bát đồng (chém thành tám mảnh) ngươi." Tả Vũ tức giận nói.
Bạch Vũ chỉ cảm thấy mặt chuyển thành màu xanh. Được rồi, lý do diệt quốc này cũng đủ khiến cho người ta hận ૮ɦếƭ nàng, "Hẳn là Vô Trần Cung sẽ không cho phép *** hoặc là quần ẩu?"
Tả Vũ trở mặt xem thường, "Làm sao có thể cho phép loại chuyện này? Nhưng bọn họ muốn *** cũng không khó, tìm ngươi quyết đấu là được. Quyết đấu được tiến hành dưới sự chứng kiến của trưởng lão, nhưng sinh tử tự chịu. Đệ tử Vô Trần Cung hầu như đều là cao thủ trên Vô Trần bảng, ngươi hoàn toàn không có cách nào để từ chối."
"Nếu là tỷ thí quanh minh chính đại, ta còn có thể nhận." Bạch Vũ nhún nhún vai.
Tả Viêm không nói thêm nữa, dẫn bọn họ đến bên cạnh quảng trường, nơi này sớm đã được xếp đặt chín cặp gỗ.
"Mỗi người chọn một cặp đi, đây là lễ gặp mặt Vô Trần Cung cho các ngươi." Tả Viêm chỉ vào mảnh gỗ, cực kỳ nghiêm chỉnh nói.
Khóe miệng mọi người run rẩy, nhịn không được trừng mắt, "Vô Trần Cung rất nghèo sao? Lại lấy mảnh gỗ làm lễ gặp mặt?"
"Chẳng lẽ mảnh gỗ này có gì đặc biệt?" Một nữ tử Mạn Thủy Quận Quốc tò mò gõ mảnh gỗ.
"Không có gì đặc biệt, thật sự chỉ là mảnh gỗ." Tên còn lại không còn gì để nói.
Viêm Hạo Thiên ghét bỏ tựa vào bên cạnh mảnh gỗ, "Vô Trần Cung cho chúng ta những mảnh gỗ này để làm gì? Xây phòng ở?"
Tả Viêm gật đầu, "Ở Vô Trần Cung, tất cả mọi thứ đều phải dùng cống hiến để đổi, bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại, cho dù là một chén cơm. Để đạt được cống hiến chỉ có thể thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ. Các ngươi mới đến, vốn là không có chỗ ở."
Mọi người im lặng không nói gì, cho nên những mảnh gỗ này thật sự là cho bọn họ xây phòng ở! Vô Trần Cung quả thực là gài bẫy bọn họ. Bọn họ sinh ra đều là quý tộc hoặc là thiếu gia, tiểu thư thế gia tu luyện, làm sao xây được phòng ở? Cho dù có làm được, chút mảnh gỗ ấy đủ làm được gì?
"Nếu cảm thấy không đủ, các ngươi có thể đến Cống Hiến Đường đổi một ít gỗ, một cống hiến mười cây gỗ, không có cống hiến có thể đến Sở Giao Dịch mua, trước mắt, giá là 1 vạn tinh thể thứ phẩm cho 1 cống hiến." Tả Viêm rất nghiêm túc nói cho bọn họ biết kinh nghiệm sống của hắn ở Vô Trần Cung.
Mặt của tất cả bọn họ toàn bộ biến thành màu đen, tính như vậy chẳng phải nói là 1 vạn tinh thể thứ phẩm cũng chỉ có thể mua được mười cây gỗ! Vô Trần Cung đây là ςướק bóc sao? Khó trách có thể giàu nhất thiên hạ, lòng dạ hiểm độc! Gian thương!
Cố nén xúc động muốn mắng chửi người, chín người mỗi người chọn một cặp gỗ.
Tả Viêm tiếp tục nói: "Chỗ ở của các ngươi phải được xây phía trên thất phong (bảy đỉnh núi). Vô Trần Cung tổng cộng có thất phong tứ đường, tứ đường phân biệt là Cống Hiến Đường, Khế Ước Đường, Dược Thiện Đường, Linh Khí Đường, do tứ đại trưởng lão chưởng quản. Thất phong là Kinh Lôi, Xích Hỏa, Bạo Tuyết, Liệt Dương, Hắc Nham, Huyết Vũ, Vô Danh, đệ tử mới tới cần lựa chọn một đỉnh để vào ở, các ngươi chọn cái nào?"
Lúc này Bạch Vũ mới hiểu được Dạ Quân Mạc nói chọn đỉnh Vô Danh là có ý gì, thì ra là muốn nàng bái nhập đỉnh Vô Danh.
Nhạc Kỳ Nhân kéo cánh tay Bạch Vũ, thì thầm với nàng: "Vũ tỷ tỷ, chúng ta chọn đỉnh Liệt Dương đi."
"Vì sao?"
"Đây không phải là bí mật gì, bình thường đệ tử đến từ chung một quốc gia đều tụ tập ở trên một đỉnh, như đệ tử Viêm Võ Đế Quốc đều bái vào đỉnh Xích Diễm, mỗi người Đông Nhạc chúng ta là tiến vào đỉnh Liệt Dương."
"Đỉnh Vô Danh kia là thế lực của quốc gia nào?"
Nhạc Kỳ Nhân ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ, "Vũ tỷ tỷ không biết sao? Nghe nói trên đỉnh Vô Danh không có ai, mà ngay cả đỉnh chủ phụ trách dạy dỗ đệ tử cũng không có. Bảy tòa núi, trên thực tế chỉ có sáu đỉnh tham gia cạnh tranh mà thôi. Không phải tỷ muốn chọn đỉnh Vô Danh đó chứ?"
"Ách. . . . . ." Bạch Vũ chần chờ xoa mi tâm, lo lắng nếu không đến đỉnh Vô Danh sẽ có hậu quả gì, Dạ Quân Mạc có thể không nể tình mà chạy tới túm nàng đến đỉnh Vô Danh hay không.
Bạch Vũ lo lắng nửa ngày, cuối cùng quyết định thành thành thật thật nghe lời người nào đó, nếu nàng không đến đỉnh Vô Danh, Dạ Quân Mạc thật sự có thể làm ra chuyện tha nàng đi ở nơi đông người.
Nghe Bạch Vũ quyết định đến đỉnh Vô Danh, ánh mắt những người khác nhìn nàng đều vô cùng kỳ dị, đó là bộ dạng hoài nghi đầu óc đối phương có phải là không bình thường hay không.
Viêm Hạo Thiên lại trực tiếp, "Ngươi bị choáng váng sao? Một người chạy lên núi hoang làm gì?"
"Thanh tĩnh!" Bạch Vũ đúng lý hợp tình nói, một phần nghiến răng nghiến lợi.
Nhạc Kỳ Nhân chớp mắt, "Nhưng phụ vương muội nói cách một khoảng thời gian bảy đỉnh sẽ đọ sức tranh đoạt tài nguyên một lần, một mình tỷ làm thế nào đọ được?"
"Đến lúc đó rồi nói sau." Trong lòng Bạch Vũ cũng biết không được, đương nhiên một mình nàng tranh giành với nhiều người như vậy sẽ không chiếm được đủ tài nguyên tu luyện, nàng chỉ thấy thương cho Tiểu Thanh và Tiểu Bạch sẽ nuôi không lớn.
Đều tự quyết định chọn bái nhập một đỉnh núi, chuyện cần làm tiếp theo không phải là đi bái kiến Đỉnh chủ, mà là chuyển cặp gỗ trước mắt này về.
Nghĩ đến phải khiêng từng cây từng cây gỗ đắt đỏ này trở về, sắc mặt mọi người liền đen không còn hình dạng, cũng may còn có thể tìm người giúp đỡ. Đệ tử ngoại môn phụ trách làm chuyện lặt vặt giúp bọn họ chuyển đồ trở về.
Kỳ thật Bạch Vũ cũng không cần giúp đỡ, thu đồ vật vào trong nhẫn Bách Vũ là có thể mang theo bên mình. Nhưng nàng vẫn chưa muốn nói cho người khác biết nàng có một không gian chứa đựng linh khí, vì thế cũng nhờ người giúp đỡ giống như mọi người.
Tả Vũ xung phong giúp nàng chuyển gỗ đến đỉnh Vô Danh. Đỉnh Vô Danh quả nhiên là một ngọn núi rất hoang vắng, thấp bé hơn so với sáu tòa núi nguy nga khác, nhiệt độ không khí cũng không lạnh.
Ngay cả như vậy, Tả Vũ cũng phải đi ba lần mới chuyển được tất cả gỗ lên.
"Mệt mỏi thì nghỉ một lát." Bạch Vũ ngượng ngùng nói.
Tả Vũ cũng không nhỏ nhen xem thường, "Không phải ngươi quả thực cho rằng ta là hạ nhân khiêng gỗ đó chứ? Dù gì ta cũng là một Triệu Hoán Sĩ, chuyển mấy cây gỗ sao có thể mệt được."
Bạch Vũ: ". . . . . ."
"Nhưng địa vị đệ tử ngoại môn của chúng ta ở Vô Trần Cung quả thật rất thấp, cũng không kém hạ nhân bao nhiêu. Đệ tử chính thức sẽ không hạ thân phận tôn quý của mình làm loại chuyện này." Thần sắc Tả Vũ ảm đạm xuống, rất không cam lòng ra sức bĩu môi, "Ta giúp ngươi cũng không cần phải trả tiền, ngươi giữ ta lại đi."
"Hả? Giữ ngươi lại là có ý gì?"
"Đệ tử ngoại môn chỉ có thể nhận một ít nhiệm vụ có thù lao rất thấp ở Cống Hiến Đường, cho nên không ít người chúng ta sẽ ở lại bên cạnh đệ tử nội môn làm việc, kiếm cống hiến. Ta thấy một mình ngươi sống ở trên núi hoang cũng không tiện, ta ở lại giúp ngươi cũng được, nhớ rõ phải cho ta thù lao nhiều chút."
Nửa ngày Bạch Vũ mới phản ứng kịp, ý của Tả Vũ là ở lại làm người hầu cho nàng. Nàng còn nhớ rõ lúc mới gặp Tả Vũ, hắn có bao nhiêu kiêu căng, tính tình như vậy lại nguyện ý khuất phục làm hạ nhân?
"Lúc trước ngươi có ở bên cạnh giúp đỡ ai không?"
"Không. Ngươi là người đầu tiên, là ta thấy ngươi chỉ là một nữ tử yếu đuối mới nguyện ý giúp đỡ." Tả Vũ mạnh miệng nói.
Bạch Vũ nhíu mày, "Không phải là hôm nay bị ca ca ngươi kích thích rồi chứ?"
Tả Vũ rất nhanh nắm chặt tay, căm tức trừng mắt nhìn Bạch Vũ, sau một lúc lâu mới ảm đạm nói: "Ca ca ta bị Tòng Nguyệt Cầm chọn đi, nàng ta chính là một tiện nhân! Toàn Vô Trần Cung đều biết nàng ta vừa háo sắc vừa ***. Nếu không phải ca ca vì cung cấp tài nguyên cho ta, mới sẽ không ở lại làm việc bên cạnh nàng ta. Ngươi đừng hỏi cái này nữa có được không, ngươi nói có cần ta hay không đi."
"Cần." Bạch Vũ quyết đoán đáp ứng. Giữ lại một người hiểu biết tình huống Vô Trần Cung đối với nàng mà nói không có chỗ xấu, Tả Vũ tự đưa lên tận cửa đương nhiên nàng sẽ nhận lấy.
Sau khi đồng ý giữ lại Tả Vũ, Bạch Vũ muốn chọn một nơi tốt để xây nhà gỗ. Phong cảnh trên đỉnh núi nhìn qua không tệ, nàng gọi Tả Vũ đi *** núi, một đường chậm rãi từ từ đi lên, giống như Sơn Đại Vương nhàn nhã tuần núi.
"Tả Vũ, ngươi có thể trở thành đệ tử chính thức không?" Bạch Vũ tán gẫu hỏi.
"Có thể. Đệ tử Vô Trần Cung được xếp dựa theo Vô Trần bảng. Cứ mỗi cuối năm, mười đệ tử chính thức xếp thấp nhất trên Vô Trần Bảng phải chấp nhận khiêu chiến của đệ tử ngoại môn bọn ta, nếu đệ tử ngoại môn khiêu chiến thành công, là có thể thay thế người đó trở thành đệ tử chính thức. Chẳng qua, ta vẫn không có tư cách khiêu chiến." Tả Vũ buồn bực nói.
"Vì sao không có tư cách?"
Chỉ có đệ tử ngoại môn đột phá Triệu Hoán Sư mới có tư cách! Nếu đệ tử chính thức tiến vào Vô Trần Cung năm năm không thể đột phá Triệu Hoán Sư, cũng sẽ bị hạ xuống thành đệ tử ngoại môn. Ngươi cũng không phải lo lắng vấn đề đột phá, nhưng hiện tại ngươi không có thứ tự trên Vô Trần Bảng." Tả Vũ nhắc nhở nói.
Lúc này Bạch Vũ mới nhớ tới, sau khi nàng đột phá trở thành Triệu Hoán Sư, thứ tự vốn đã không còn ở trên bảng Triệu Hoán Sĩ, ở trên Vô Trần bảng của Triệu Hoán Sư nàng còn chưa có vị trí.
Đến lúc cuối năm kết toán, nàng sẽ trực tiếp bị tính thành người có vị trí thấp nhất.
Hiện tại chỉ cách cuối năm còn có hai tháng, nàng có nên nhanh chóng đi tìm đệ tử trên Vô Trần bảng đánh một chút hay không?
Đang nghĩ tới, chợt nghe dưới chân núi vang lên một tiếng ầm ầm, tiếng vang truyền đến giống như tiếng nổ mạnh.
Bạch Vũ lập tức chạy xuống chân núi, liền nhìn thấy mặt đất bị nổ ra một hố to, toàn bộ gỗ chất đống trên đó đều bị đốt thành tro tàn. Vài thiếu niên cười đùa trêu tức đứng bên cạnh hố sâu, nhìn thấy sắc mặt Bạch Vũ âm trầm đi tới, trêu đùa trong mắt càng thêm rõ ràng.
Bạch Vũ liếc mắt liền nhìn thấy Không Đồng Dục đứng đầu, "Không Đồng Dục, là ngươi đốt gỗ của ta?"
"Không tệ, còn có thể gọi tên của ta." Không Đồng Dục nheo mắt lại, khinh miệt nhếch miệng, "Là ta đốt thì thế nào? Ai bảo nó cản đường của ta."
Thần sắc Bạch Vũ lạnh lùng, con ngươi như nước mát lạnh xẹt qua khinh thường ngạo nghễ, "Hiện tại ngươi cũng cản đường của ta."
"Thì thế nào? Ngươi muốn thiêu ta mà không được?" Không Đồng Dục khiêu khích cười nhạo một tiếng.
Bạch Vũ lạnh nhạt nhìn hắn, "Ngươi cảm thấy ta không dám?"
Ngữ khí của nàng không có một chút độ ấm, nghe như tỏa ra hàn khí, Không Đồng Dục chỉ cảm thấy một cảm khác lạnh từ đáy lòng chạy lên, lời nói châm chọc đến bên miệng lại không nói nên lời.
"Khụ khụ --- ---- chuyện này chỉ là hiểu lầm. Không Đồng sư đệ không phải cố ý." Một nam thiếu niên nho nhã từ sau lưng Không Đồng Dục đi ra, sắc mặt của hắn tái nhợt lộ ra bệnh trạng, cả người tản ra một loại khí chất yên tĩnh mà ôn hòa, nhìn qua có chút gầy yếu.
Nhưng cảm giác đầu tiên mà Bạch Vũ nhận thấy chính là hắn có một loại vô cùng nguy hiểm, trong lòng lập tức xốc lên mười hai vạn phần cảnh giác, "Ngươi là ai?"
"Tại hạ Liễu Trường Phong, Bạch Vũ cô nương không nhớ rõ ta sao? Khụ ------" hắn có chút thương cảm thở dài, suy yếu ho khan.
Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút, "Ngươi là người Bắc La! Trưởng tử Liễu gia Liễu Trường Phong?"
"Ha ha, thì ra Bạch Vũ cô nương còn nhớ rõ tại hạ, vậy là tốt rồi. Liễu gia chúng ta ít nhiều cũng nhờ ngươi chiếu cố." Liễu Trường Phong mỉm cười nói lời cảm tạ, nghe thấy lời của hắn, căn bản không thể tưởng được là đang nói chuyện với kẻ thù.
"Ngươi tới làm gì?" Bạch Vũ bình tĩnh hỏi.
"Bạch Vũ cô nương không cần khẩn trương, tại hạ chẳng qua là đi đưa thư quyết đấu với Không Đồng Dục." Hắn nhẹ nhàng lấy ra hai lá thư quyết đấu, rất thân thiết đưa đến trước mặt Bạch Vũ.
Sắc mặt Bạch Vũ khẽ biến vài lần, cầm lấy thư quyết đầu nhìn qua một lần, "Ngươi và Không Đồng Dục quyết đấu với ta? Tiền đặt cược là 10 cống hiến?"
Quyết đấu chẳng những sinh tử tự chịu, nhất định còn phải có tiền đặt cược. Trước lúc quyết đấu hai bên phải thế chấp tiền đặt cược, sau khi chấm dứt, bất luận người thua hay người còn sống, người thắng đều có thể thu được tiền đặt cược.
"Bạch Vũ cô nương hẳn là sẽ không cự tuyệt chứ? Ngay cả Vương thành Bắc La Quận Quốc cũng không để vào mắt, thì quyết đấu càng không cần phải nói. Thời gian tùy ngươi định, chỉ cần trước năm nay là được." Liễu Trường Phong vẫn duy trì tươi cười, đôi mắt lộ ra vẻ thân thiết, hiền lành, nhưng Bạch Vũ lại nhìn thấy được tàn nhẫn và sát ý!
Sắc mặt Tả Vũ khó coi giật nhẹ ống tay áo Bạch Vũ, nói nhỏ: "Tốt nhất là ngươi không nên so đấu với hắn. Liễu Trường Phong nhìn giống như thư sinh ốm yếu, kỳ thật là đệ tử chính thức - cao thủ được xếp hạng thứ nhất! Trước mắt ở trên Vô Trần bảng xếp hạng thứ 20, nghe nói gần đây đã đột phá Triệu Hoán Sư trung giai."
Dường như Liễu Trường Phong biết Tả Vũ đang nói cái gì, kiên nhẫn chờ Tả Vũ nói xong, cũng không cắt ngang, chỉ phong độ mỉm cười, "Bạch Vũ cô nương đã quyết định được chưa?"
Đáy mắt Bạch Vũ lấp lánh, mênh ௱ôЛƓ, vân đạm phong khinh cười, "Ngươi đã đưa tới hai thư quyết đấu, ta còn có thể từ chối sao? Nhưng ngươi đường đường là cao thủ trong hai mươi người đứng đầu của Vô Trần bảng, tiền đặt cược chỉ có 10 cống hiến, thiếu tiền sao?"
Tươi cười của Liễu Trường Phong không thay đổi, trong mắt lại hiện lên một chút trào phúng, "Bạch Vũ cô nương muốn bao nhiêu?"
"Ít nhất là 50!"
"50 cống hiến cũng không ít, cũng đủ đổi được một gốc dược liệu 400 năm." Liễu Trường Phong cười khẽ, bình tĩnh gật đầu, "Liền ấn theo những gì ngươi nói mà làm đi."
Bạch Vũ đổi tiền đặt cược trên hai tờ thư quyết đấu thành 50 cống hiến, thời gian quyết đấu định vào nửa tháng sau. Nếu Liễu Trường Phong đã nói chỉ cần trước năm nay là được, Bạch Vũ liền tận lực kéo dài ra sau.
Người đứng thứ nhất trong đám đệ tử chính thức, Bạch Vũ sẽ không xem thường thực lực của hắn, nàng cần thời gian thăng cấp Linh thuật của Tiểu Thanh, còn muốn mau chóng nuôi lớn Tiểu Bạch.
Liễu Trường Phong rất vừa lòng cầm thư quyết đấu rời đi, Không Đồng Dục lại cực kỳ bất mãn, "Cứ như vậy? Để cho nàng ta kéo dài thêm nửa tháng nữa?"
"Các ngươi không bì kịp?" Liễu Trường Phong thản nhiên liếc mắt nhìn hắn.
Không Đồng Dục hừ lạnh, "Còn phải thấy nàng ta ung dung tự tại hơn một tháng, có chút khó chịu."
"Nàng ta không có bản lĩnh để ung dung tự tại." Khuôn mặt nhu hòa của Liễu Trường Phong mỉm cười lộ ra âm lãnh thấu xương, "Tốc độ tu luyện của nàng ta quá mức khủng pố, thời gian hơn một tháng, cũng đủ thay đổi rất nhiều chuyện. Ta sao có thể cho nàng ta có được cơ hội kia."
"Huynh tính làm gì?"
"Các ngươi cứ nhìn xem. Ta sẽ không để cho sư tỷ thất vọng. Bạch Vũ làm hại Liễu gia ta suy tàn, ta sẽ trả lại cho nàng ta thật tốt, khụ khụ ----- "
Sau khi đuổi đi hai người, Bạch Vũ buồn rầu nhìn bó củi bị đốt thành tro, lễ gặp mặt Vô Trần Cung đưa thật đúng là bất tiện, một lần đi đổi nhiều bó củi như vậy thật đúng là tiêu tốn không ít tiền.
"Vừa rồi sao ngươi lại không bắt bọn hắn bồi thường cho ngươi?" Tả Vũ đô đô kêu gào.
"Bọn hắn bồi thường mới là quỷ! Ta lại không thể đánh tất cả bọn hắn." Bạch Vũ trừng mắt, nàng còn chưa nắm chắc có thể đối phó với Liễu Trường Phong, "Hay là chúng ta tự mình đi chặt ít cây về đi."
Tả Vũ cười ha ha, "Mảnh núi hoang này cây ở đâu?
"Đi *** núi nhìn thử xem." *** núi hẳn là có thể thấy rõ toàn cảnh cả tòa núi.
Sau khi đến đỉnh núi, Bạch Vũ lại ngạc nhiên phát hiện trên đỉnh núi có một mảnh rừng trúc xanh um, trong rừng cất giấu một tòa lầu các cổ kính.
"Trên núi hoang lại có lầu các hoa lệ như thế? Cái này không phải là ảo giác?" Tả Vũ giật mình trừng mắt.
"Vào xem thì chẳng phải sẽ biết sao." Bạch Vũ đẩy cửa ra, làn sóng linh lực bỗng nhiên đánh Tả Vũ bay ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc