Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 34

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Đôi mắt lạnh lùng của Viêm Võ Đế nhìn chằm chằm Đông Nhạc Quận Vương, dùng sức nắm chặt cái ly trên tay, đáy mắt rõ ràng có địch ý và không vui.
Đông Nhạc Quận Vương cũng không vui vẻ, "Viêm Võ Đế có ý gì? Bạch thần y đi nơi nào thì có quan hệ gì với ngươi?"
"Ta muốn mời Bạch thần y đến Viêm Võ Đế Quốc của ta, không được sao?" Vẻ mặt Viêm Võ Đế thâm trầm nhìn Bạch Tử Quỳnh, giọng điệu rất không khách khí, "Theo ta quay về Viêm Võ Đế Quốc!"
Bạch Tử Quỳnh ௱ôЛƓ lung nhìn hắn, dường như hoàn toàn không để ý tới ý tứ của hắn.
Đông Nhạc Quận Vương hừ lạnh một tiếng: "Viêm Võ Đế đang mệnh lệnh cho Bạch thần y sao? Bạch thần y đã đáp ứng đến Đông Nhạc của ta, bổn vương tuyệt đối sẽ không để cho bà ấy bị ngươi uy Hi*p."
"Đông Nhạc Quận Vương là đang khiêu khích bổn vương? Tuy rằng ở Triệu Hoán Đại Hội lần này Đông Nhạc các ngươi vươn lên được thứ nhất, nhưng Viêm Võ Đế Quốc ta độc tôn ở Vân Vũ Thần Châu nhiều năm như vậy, cũng không phải ngồi không." Đôi mắt Viêm Võ Đế nheo lại, lộ ra nguy hiểm.
Bạch Vũ nghe hai người tranh cãi đầy mùi thuốc súng, vẻ mặt cũng ௱ôЛƓ lung. Nàng chỉ nghĩ đến Đông Nhạc không tệ, có thể để cho sư phụ có một chỗ an thân thoải mái, đột nhiên sao lại dẫn đến Quân chủ hai nước đối chọi gay gắt, nhìn qua giống như muốn đánh một trận?
"Sư phụ, người thành thật nói cho con biết, người thật sự không quen biết Viêm Võ Đế?" Bạch Vũ âm thầm thương xót nhìn chằm chằm Bạch Tử Quỳnh.
Thần sắc của Bạch Tử Quỳnh có chút xấu hổ, "Đều đã là chuyện thật lâu trước kia, ai biết hắn còn nhớ. Dù sao con cũng đã an bài cho ta xong rồi, ta nhất định sẽ đến Đông Nhạc."
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, hình như là cảm thấy nàng trưởng thành, sư phụ càng ngày càng tùy tính.
Nàng nhìn hai Quân Vương đang giương cung bạt kiếm, bất đắc dĩ mở miệng giảm bớt không khí một chút, "Ách, nghe nói Bắc La đã bị diệt, Vương thành đã bị các ngươi chiếm, tình huống bên ngoài hiện tại thế nào?"
Chuyển đổi đề tài có vẻ gượng gạo, nhưng cuối cùng hai người cũng bỏ qua tranh cãi.
Viêm Võ Đế không nói chuyện, nhưng Đông Nhạc Quận Vương thì nói một chút tình hình chiến đấu, "Cấm Vệ Quân cường đại nhất Bắc La đã bị hao tổn hầu như không còn, số còn lại cũng bị đánh tan, người bình thường có năng lực cũng đã ૮ɦếƭ, không có khả năng hồi sinh trở lại. Chẳng qua không tìm được Bách Lý Uy, hắn và Bách Lý Vân Diễm cũng không thấy, lật toàn bộ Bắc La cũng không tìm được."
Mâu quang Bạch Vũ lạnh lùng, Bách Lý Uy chạy thoát, còn mang theo Bách Lý Vân Diễm trọng thương? Bọn họ sẽ đi đâu?
--- ------ ------ ------ ---
Bên trong cực Bắc Vô Trần Cung - Vân Vũ Thần Châu, Bách Lý Uy trông mong nhìn quá trình cấy cho Bách Lý Vân Diễm hôn mê bất tỉnh trên giường, một nữ tử bộ dạng có vài phần giống hắn, vẻ mặt không biểu tình thoa một ít chất lỏng trong suốt lên mặt Bách Lý Vân Diễm, dùng băng gạc quấn lại.
"Đại tỷ, Vân Diễm thế nào rồi?" Đợi cho nữ tử thoa thuốc mỡ xong, Bách Lý Uy lập tức lo lắng hỏi.
Nữ tử lạnh lùng trừng mắt, "Gọi ta là Bách Lý trưởng lão!"
"Được, Bách Lý tưởng lão, ta nhất thời quên mất." Bách Lý Uy ở trước mặt tỷ tỷ của hắn cũng không dám có gì bất mãn, tỷ tỷ của hắn là một trong tứ đại trưởng lão Vô Trần Cung - Bách Lý trưởng lão, phụ trách chưởng quản Dược Thiện Đường.
Nhưng cho tới bây giờ tầng quan hệ này vẫn không có ai biết, từ nhỏ tỷ tỷ đã ra ngoài vân du rèn luyện, đối với quan hệ trong tộc vô cùng lạnh nhạt, không thích Bách Lý gia dùng danh nghĩa của bà cáo mượn oai hùm ở bên ngoài, cho nên gia tộc Bách Lý rất ít khi nhắc đến bà.
Lần này Bắc La diệt quốc, Bách Lý gia đã bị suy tàn trong chiến hỏa (khói lửa chiến tranh), Bách Lý Uy đã sớm biết Bắc La Quận Vương đắc tội Mạc Điện là tự tìm đường ૮ɦếƭ, cũng may hắn còn có một tỷ tỷ, trước tiên mang theo nữ nhi chạy trốn đến Vô Trần Cung, nhưng không nghĩ tới sau khi hắn rời đi, vậy mà Mạc Điện tiêu diệt luôn Bắc La Quận Quốc!
"Linh mạch của nó đã bị phế, không thể chữa trị. Ngược lại, vết sẹo trên mặt còn có khả năng chữa khỏi." Bách Lý trưởng lão thản nhiên nói.
Bách Lý Uy nghe giống như sấm sét giữa trời quang, gắt gao nắm chặt tay, "Thật sự không có cách chữa trị nào khác sao?"
Không biết hắn đã tìm cho Bách Lý Vân Diễm bao nhiêu Y sư, tất cả đều nói bất lực, hiện tại ngay cả tỷ tỷ của hắn cũng nói trị không được, vậy thì quả thật không còn hy vọng.
"Bạch Vũ! Ta muốn thiên đao vạn quả (chém nghìn vạn nhát đao, ૮ɦếƭ không toàn thây) ngươi!" Bách Lý Uy nổi giận nện một quyền lên cây cột, cột trụ bạch ngọc lập tức vỡ vụn, mảnh nhỏ đâm vào mu bàn tay hắn, máu tươi chảy ròng ròng.
Bách Lý trưởng lão khinh thường liếc mắt nhìn hắn, "Bây giờ tức giận thì có ích lợi gì, ngay từ đầu ngươi đã làm cái gì? Thượng Vực Thiên Hỏa là có thể tùy tiện lấy ra sao? Không có bản lĩnh thì đừng đi trêu chọc người ta, Bách Lý Vân Diễm bị ngươi cưng chiều đến mức không biết trời cao đất rộng."
"Bách Lý trưởng lão, nó là chất nữ của ngươi." Bách Lý Uy bi thống nói.
"Nếu nó không phải là chất nữ của ta, ta sẽ không tốn sức đi cứu nó." Bách Lý trưởng lão cầm lấy phất trần quét qua, hờ hừng nói: "Ngươi yên tâm, dám làm hại người Bách Lý gia, ta sẽ không để cho nàng ta sống dễ chịu, Vân Diễm ở lại chỗ này làm học đồ đi, tuy rằng không thể tu luyện, nhưng có thể theo ta học tập y thuật, làm một Dược Thiện Sư."
Bách Lý Uy hết sức vui mừng, "Vậy đa tạ Bách Lý trưởng lão." Có thể ở bên cạnh trưởng lão Vô Trần Cung làm học đồ, là cơ hội bao nhiêu người cầu còn không được, đối với Bách Lý Vân Diễm mà nói, cũng là an bài tốt nhất.
Bắc La Vương thành bên này, thế cục vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, hai nước đang đàm phán phân chia quyền lợi, Viêm Võ Đế và Đông Nhạc Quận Vương còn chưa rời đi, Bạch Vũ chờ khi Đông Nhạc Quận Vương về nước đưa Bạch Tử Quỳnh đến Đông Nhạc đã không còn kịp rồi, nàng phải khởi hành đi Vô Trần Cung.
Vô Trần Cung nằm ở cực Bắc giữa băng nguyên (vùng băng giá) của Vân Vũ Thần Châu, cách Bắc La khoảng mấy ngày lộ trình, hơn nữa càng đi về phía Bắc càng lạnh.
Bạch Vũ ngồi trên mã xa mà Đông Nhạc Quận Vương đưa cho nàng, lảo đảo lắc lư ra khỏi thành, trên đường, đột nhiên Dạ Quân Mạc lại vô thanh vô thức lên xe ngựa, khiến nàng hoảng sợ.
"Ngươi lên xe ngựa của ta làm gì?"
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhíu mày, "Quay về Vô Trần Cung."
"Chẳng lẽ ngươi không có xe ngựa?" Bạch Vũ lý sự.
Dạ Quân Mạc nhìn nàng một cái, thân hình cao lớn giãn ra, tựa lên nhuyễn tháp trong xe ngựa, chiếm hơn một nửa vị trí, dồn Bạch Vũ đến tận góc, "Xe ngựa của nàng thoải mái."
Bạch Vũ: ". . . . . ."
Nàng bổ nhào qua giữ chặt tay Dạ Quân Mạc, hung tợn cắn chặt.
Mặt Dạ Quân Mạc không đổi sắc, cưng chìu sủng nịnh nhìn bộ dáng lý sự của nàng, giống như đang nhìn một tiểu nãi cẩu (chó con mới sinh nuôi bằng sữa) răng chưa dài.
Bạch Vũ không dùng sức cắn, không nói gì buông miệng ra trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi thoải mái, ta không thoải mái."
"Như vậy liền thoải mái." Dạ Quân Mạc duỗi cánh tay dài ra, tiện tay kéo Bạch Vũ vào trong lòng.
"Dạ Quân Mạc!" Bạch Vũ rất muốn đánh người, "Chẳng lẽ ngươi không đến núi An Khê tìm bảo vật trấn quốc sao?"
Dạ Quân Mạc sâu kín nhìn nàng, thập phần vô tội, "Ta đã phái Ám Ưng đi, hắn nói cái mê cung kia rất nguy hiểm, nàng cảm thấy ta nên đi?"
"Ách. . . . . ."
"Cũng đúng, có lẽ Ám Ưng đối phó không được, quả thật ta cần phải tự mình đi một chuyến." Thần sắc Dạ Quân Mạc âm trầm, đứng dậy định xuống xe.
Bạch Vũ cuống quýt kéo hắn trở lại, "Không cần. Nguy hiểm thì ngươi đừng đi, Ám Ưng có thể đối phó được."
Thân thể Dạ Quân Mạc thật vất vả điều trị mới tốt hơn một chút, có thể không vận dụng linh khí được tốt nhất, nàng nào dám để cho hắn rời đi.
"Ta chiếm xe ngựa của nàng."
"Không sao, ngươi cứ an tâm mà ngồi."
"Nàng không cho ta ôm." Dạ Quân Mạc ủy khuất nói.
"Cho ngươi ôm." Bạch Vũ gần như là cắn răng nói.
Nàng dựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc, ôm chặt hắn, rất sợ hắn chạy. Dạ Quân Mạc cúi đầu nhìn Bạch Vũ tựa vào иgự¢ hắn, khóe miệng gợi lên một tia cười xấu xa, sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Bạch Vũ cũng không phải không muốn cùng Dạ Quân Mạc ngồi chung một chiếc xe ngựa, chỉ là nàng tức giận trước đó Dạ Quân Mạc không nói với nàng một tiếng lại đột nhiên xuất hiện, quả thực là giống như cường đạo chặn đường ςướק bóc.
Vì gấp rút lên đường, Bạch Vũ rất ít xuống xe ngựa, ban ngày ngưng kết linh lực, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bạn đêm dựa vào trên người Dạ Quân Mạc ngủ.
Vốn nàng còn tính phải dè dặt một chút, kết quả bởi vì xe ngựa quá nhỏ, sau khi đi vào băng nguyên, nhiệt độ không khí lại càng ngày càng lạnh, Dạ Quân Mạc như là một cái ấm lô tự nhiên, khiến cho Bạch Vũ không tự chủ được dán sát vào, cơ hồ là mỗi sáng sớm đều tỉnh lại từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
Vài ngày sau, rốt cục cũng tới được phần cuối của băng nguyên, chỗ của Vô Trần Cung. Gió tuyết lan tràn, sơn môn nguy nga, cùng với linh khí cường đại chưa tới gần cũng cảm giác được, đó là kết giới linh lực bao phủ cả tòa núi tuyết.
Bạch Vũ đứng ở trước cửa sơn môn, cảm nhận được một cái rùng mình lạnh thấu xương, quần áo có dày hơn nữa cũng không chống cự được, Bạch Vũ dùng linh khí bảo vệ thân mình, mới cảm thấy dễ chịu một chút.
"Đi lên đi." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ sửng sốt, "Ngươi không vào cùng ta?"
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt cười, "Muốn ta cùng nàng đi gặp đệ tử Vô Trần Cung?"
"Ách. . . . . . vậy thì không cần." Nàng không muốn dựa vào thân phận của Dạ Quân Mạc ở Vô Trần Cung cáo mượn oai hùm.
Dạ Quân Mạc không nói gì, lấy ra một cái khăn che mặt tơ lụa thêu hình lông chim cho nàng mang theo, bỏ lại một câu, "Chọn đỉnh Vô Danh."
Bạch Vũ đờ đẫn chớp mắt, nàng có thể chấp nhận mang khăn che mặt, khăn sa này nhẹ nhàng thoải mái, còn có thể tránh được phiền toái, mang theo thì mang theo. Nhưng đỉnh Vô Danh là cái quỷ gì?
Nàng chưa kịp hỏi rõ ràng, Dạ Quân Mạc đã đi rồi. Nàng đành phải một mình giẫm lên tuyết đọng, đi vào sơn môn.
Kết giới linh lực hơi hơi dao động một chút, nhưng không có ngăn cản, để cho nàng đi vào. Nhưng nàng đi được không bao lâu liền phát hiện, nàng lạc đường, vòng vo vài vòng thế nhưng lại về tới chỗ sơn môn.
Kết giới này chẳng những ngăn cản người ngoài tiến vào, còn có tác dụng mê huyễn, nếu không phá giải được sẽ không có cách nào lên núi, cái này xem như là khảo nghiệm sao? Bạch Vũ cẩn thận hồi tưởng lại con đường mình đã đi qua, lại chọn một con đường khác.
Kết giới linh lực tương tự như vậy trong trí nhớ của nàng có rất nhiều, so với kết giới nơi này còn phức tạp hơn, cho nên phá giải cũng đơn giản. Thay đổi một con đường khác, sau đó quanh quẩn vài vòng Bạch Vũ đã ra giữa sường núi.
"Vậy mà có thể đi được đến nơi này, ngươi rất lợi hại. Không nghĩ tới người ta nhận được lại là ngươi." Một thanh niên nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, kiêu căng vòng tay.
Bạch Vũ vừa nhìn thấy, vậy mà là một người quen, là người nàng gặp lúc khiêu chiến Vô Trần bảng - Tả Vũ.
"Là ngươi, ngươi cũng tiến vào Vô Trần Cung?"
Thần sắc Tả Vũ ảm đạm xuống, bĩu môi, "Không, ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, ở trong này làm việc vặt, cũng làm chút việc chân chạy. Đi thôi, ta mang ngươi lên núi, kết giới nơi này nếu không có người dẫn đường, có vài người cả đời cũng không đến được Vô Trần Cung."
Có Tả Vũ dẫn đường, rất nhanh Bạch Vũ đã đến phía trước Chủ Điện Vô Trần Cung, phía trước điện là một quảng trường rộng lớn, có không ít đệ tử nội môn Vô Trần Cung tụ tập, ánh mắt thường lướt qua trên người Bạch Vũ, có tò mò, có khinh thường, còn có khiêu khích.
Ngoại trừ Bạch Vũ, tám đệ tử mới khác cũng đã đến đông đủ, Bạch Vũ liếc nhìn một cái liền thấy được Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên.
Đôi mắt Nhạc Kỳ Nhân sáng lên, vui sướng lao thẳng lại đây, ôm lấy cánh tay Bạch Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như ăn phải mướp đắng, "Vũ tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi. Chúng ta cũng đã đợi hai giờ, cũng không có người nói cho chúng ta biết tiếp theo phải làm sao. Tỷ nói xem Vô Trần Cung là có ý gì đây?"
"Ra oai phủ đầu mà không hiểu sao? Chỉ là muốn chà xát, xoắn vặn nhuệ khí của chúng ta thôi." Viêm Hạo Thiên khinh thường liếc mắt nhìn bốn phía, "Ngươi xem ánh mắt của những người đó, luôn luôn chú ý chúng ta ở bên này, nhưng không có một ai đến đây trả lời."
"Đúng ha, lúc trước còn không có rõ ràng như vậy đâu. Vũ tỷ tỷ, hình như bọn họ đều nhìn tỷ, giống như cảm thấy đặc biệt hứng thú với tỷ.”
"Đây là đương nhiên, Bạch Vũ là người được công nhận đứng nhất năm nay, mỗi đệ tử mới đứng nhất đều đặc biệt khiến người chú ý." Tả Vũ dĩ nhiên nói.
Bạch Vũ nhíu mày, nhìn về phía Tả Vũ, "Ta có thể hỏi người làm cho chúng ta đợi lâu như vậy là vị sư huynh hay sư tỷ nào không?"
Tả Vũ sửng sốt, ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Vì sao ngươi nghĩ là đệ tử, mà không phải là trưởng lão?"
"Trưởng lão để cho mấy người chúng ta chờ lâu như vậy để làm gì? Khảo nghiệm tính kiên nhẫn sao? Vậy cũng quá nhàm chán. Muốn ra oai phủ đầu với chúng ta chỉ có thể là đệ tử cùng lứa." Bạch Vũ thản nhiên nói.
Tả Vũ cũng không trả lời, không thể không nói Bạch Vũ nói rất chính xác, "Đây là lệ thường, đệ tử mới hàng năm đều được một vị thủ tịch (người cấp cao nhất) trong hàng ngũ đệ tử đến an bài, bọn họ là đồ đệ bốn vị trưởng lão tự mình giảng dạy, danh vọng ở Vô Trần Cung cực cao, ra oai phủ đầu với những người mới đến các ngươi cũng không tính là gì, nhưng thời gian chờ đợi năm nay hình như có chút lâu."
"Nhưng mà, ta chờ đến đói bụng." Nhạc Kỳ Nhân bĩu môi, ủy khuất nói.
"Đói bụng thì ăn chút gì trước đi." Bạch Vũ gạt đi tuyết đọng trên bậc thềm, lôi kéo Nhạc Kỳ Nhân ngồi xuống, lấy ra điểm tâm mang theo bên người. Khẩu vị của Nhạc Kỳ Nhân nhất thời nở hoa, không quan tâm ăn cùng Bạch Vũ.
Tả Vũ và Viêm Hạo Thiên nhìn hai người, khóe miệng co rút. Không coi ai ra gì bắt đầu ăn này nọ như vậy, quả thật là không để vị đại đệ tử chưa xuất hiện kia vào mắt.
Đệ tử chung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm, có mấy người khuôn mặt âm trầm biến mất trên quảng trường, dường như là đi bẩm báo.
Nhạc Kỳ Nhân và Bạch Vũ còn chưa ăn xong một bao điểm tâm, một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều được một đám người vây quanh đi tới. Ca ca Tả Vũ - Tả Viêm cũng đi theo bên cạnh nàng ta, thần sắc lạnh nhạt cúi đầu.
Thiếu nữ có một đầu tóc bạc, khiến cho người ta có cảm giác băng thanh ngọc khiết mà cao quý, ánh mắt tự cao tự đại lộ ra khí chất ngạo mạn, giống như đã quen được nhiều người vây quanh, đối với những người vây quanh nàng ta ngay cả nhìn cũng lười liếc nhìn một cái.
Nàng ta đi đến bên cạnh Bạch Vũ và Nhạc Kỳ Nhân, cao cao tại thượng nhìn xuống hai người, lạnh lùng mở miệng: "Ai cho phép các ngươi ăn uống ở trong này?"
Bạch Vũ ngẩng đầu, bộ dạng ra vẻ vô tội, "Ở quảng trường không được ăn cái gì sao? Ai quy định?"
Thiếu nữ biến sắc, lạnh nhạt nói: "Ta quy định!"
Lông mày Bạch Vũ khẽ nhếch, "Thật là lợi hại, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không giống trưởng lão, vậy mà có thể lập ra quy tắc Vô Trần Cung, không biết tôn tính đại danh của ngươi là gì?"
Thiếu nữ nhất thời nói không ra lời, sắc mặt trở nên rất khó coi, nàng ta chỉ vừa thuận miệng nói ra, nàng ta chỉ là một đệ tử, làm sao có thể có danh vọng và tư cách để lập ra quy tắc Vô Trần Cung, nếu để cho các trưởng lão nghe được lại tưởng là thật, tuyệt đối sẽ phạt nàng ta.
"Láo xược! Vị này chính là thủ tịch đại đệ tử của Bách Lý trưởng lão, Đại sư tỷ Tòng Nguyệt Cầm. Ngươi chỉ là một đệ tử mới tới, dám vô lễ với tỷ ấy?" Một thanh niên khuôn mặt chữ điền lập tức tiến lên một bước, lớn tiếng trách cứ, vừa nhìn thấy chính là người ủng hộ trung thành của sư tỷ Nguyệt Cầm.
Một chút phản ứng sợ hãi Bạch Vũ cũng không có, chậm rãi thu hồi điểm tâm, lôi kéo Nhạc Kỳ Nhân đứng lên, "Thì ra là Đại sư tỷ, tới an bài chỗ ở cho chúng ta sao?"
Nghe được cái tên Bách Lý trưởng lão này, không hiểu sao Bạch Vũ lại liên tưởng đến Bách Lý Vân Diễm và Bách Lý Uy, có loại cảm giác rất không thích.
Tòng Nguyệt Cầm áp chế lửa giận, vuốt ve móng tay nhuộm màu rực rỡ tươi đẹp của mình, không chút để ý liếc Bạch Vũ một cái: "Quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, ngươi chính là người năm nay giành được vị trí thứ nhất - Bạch Vũ?"
"Đúng" Bạch Vũ không che dấu chút nào: "Tòng sư tỷ có gì chỉ giáo?"
"Nghe nói, ngươi rất đẹp? Xinh đẹp đến mức muốn mang khăn che mặt sao? Gỡ xuống! Ta muốn nhìn xem bộ dạng của ngươi." Tòng Nguyệt Cầm đến gần Bạch Vũ, không vui ra lệnh.
"Ta mang hay không mang khăn che mặt, hình như Tòng sư tỷ không cần xen vào?” Mâu quang Bạch Vũ trầm xuống, lạnh lùng nói.
"Ngươi dám chống đối ta, thật to gan!" Tòng Nguyệt Cầm giận tím mặt, dương cánh tay đánh về mặt Bạch Vũ.
Bạch Vũ một phát bắt được tay của nàng ta khiến nàng ta không thể lui. Trên mặt Tòng Nguyệt Cầm hiện lên sát ý lãnh liêt, một đạo kiếm khí hung ác vô hình bổ ra, như tia chớp bay về phía иgự¢ Bạch Vũ.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, khoảng cách gần trong gang tấc, không có cách nào tránh né, một đạo lưu hỏa mang theo lực hủy diệt cực nóng vọt ra trên người nàng, lao thẳng tới Tòng Nguyệt Cầm, liều mạng cùng nàng ta.
Hai đại linh thuật kịch liệt va chạm tóe lửa, hỏa diễm vọt ra nháy mắt che mất tầm nhìn của mọi người, lực lượng cường đại khuếch tán ra ngoài, tạo thành bông tuyết đầy trời.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, Bạch Vũ mới tới cũng dám đánh trực diện với lực lượng của Tòng Nguyệt Cầm, cũng quá không biết tự lượng sức mình?
Tòng Nguyệt Cầm đã là Triệu hoán sư trung giai, đã có thể trở thành bá chủ một phương ở Vân Vũ Thần Châu, Bạch Vũ ở trên Triệu hoán Đại Hội có vẻ như chỉ là Triệu hoán sĩ đỉnh giai, làm sao có thể chống cự được lực lượng của Tòng Nguyệt Cầm.
"Vũ tỷ tỷ!" Nhạc Kỳ Nhân lo lắng muốn vọt vào, Viêm Hạo Thiên giữ chặt nàng lại, "Nàng ấy sẽ không sao."
Hỏa diễm dần dần tan đi, hai người đứng ở đối diện. Bạch Vũ thụt lui vài chục bước, một vị tanh ngọt nảy lên yết hầu, bị nàng cứng rắn đè ép xuống. Tòng Nguyệt Cầm một chút cũng không động, ngạo nghễ đứng tại chỗ, giấu cánh tay bị bỏng dưới tay áo.
Mọi người kinh ngạc, xem ra Bạch Vũ không bị tổn hại gì, là Tòng Nguyệt Cầm thủ hạ lưu tình?
Tòng Nguyệt Cầm cũng không lưu tình, nàng ta dùng mười phần lực lượng, nhưng dường như lại không thương tổn được Bạch Vũ, không khỏi nổi giận trong bụng: "Ngươi là Triệu hoán sư sơ giai, khó trách dám khiêu khích ta.
"Chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi." Bạch Vũ lạnh nhạt nói.
"Hừ!" Ánh mắt Tòng Nguyệt Cầm sắc bén, giống như dao găm hung hăng róc thịt Bạch Vũ, "Mới nhập môn mà không biết tôn ti, bất kính sư tỷ, còn không dập đầu bồi tội với ta."
Bạch Vũ khinh thường cười lạnh, "Hôm nay mới là ngày đầu tiên ta đến Vô Trần Cung, quy củ cái gì cũng không hiểu, Tòng sư tỷ không biết tại sao lại bắt ta bồi tội, chẳng lẽ coi ta là người mới tới, dễ khi dễ?"
"Vũ tỷ tỷ nói rất đúng, rõ ràng chính là ngươi ra tay trước, là ngươi khi dễ chúng ta, dựa vào cái gì còn bắt Vũ tỷ tỷ bồi tội?" Nhạc Kỳ Nhân đi qua, đúng lý hợp tình đứng bên cạnh Bạch Vũ.
Viêm Hạo Thiên cũng dẫn theo vài đệ tử mới khác đi tới phía sau Bạch Vũ, khinh thường bĩu môi, "Ngươi để cho mấy người chúng ta đợi không công nửa ngày, không nói một cái công đạo, còn vừa đến liền tìm lỗi trước tiên, không phải thủ tịch đệ tử Vô Trần Cung đều là đức hạnh như ngươi đó chứ? Chúng ta là đệ tử mới, nhưng không phải là dễ khi dễ."
"Các ngươi láo xược! Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn các ngươi thật tốt!" Tòng Nguyệt Cầm giận không kiềm được. Nàng ta đúng là cố ý tìm lỗi, sư phụ của nàng ta - Bách Lý trưởng lão chỉ thị rất rõ ràng, nàng ta phải đối phó với Bạch Vũ, nàng ta chỉ đến làm khó dễ một chút mà thôi.
Cũng không nghĩ đến Bạch Vũ so với nàng ta tưởng tượng còn lợi hại hơn, chẳng những đỡ được công kích còn liên hợp với đệ tử mới tới cùng nhau khiêu khích nàng ta.
Phải biết rằng đệ tử nào của Vô Trần Cung mà cũng phải cung kính với nàng ta, nam đệ tử nào mà không thèm nhỏ dãi mỹ mạo của nàng ta, còn chưa từng có ai dám vô lễ với nàng ta như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc