Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 33

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Bạch Vũ nhíu mày, sau khi nàng tỉnh lại chỉ biết nàng thăng cấp thành công, linh mạch chẳng những khỏi hẳn, còn tăng thêm một đoạn, mầm cây rốt cục cũng trưởng thành thành một gốc cây nhỏ, nàng đã trở thành Triệu hoán sư chân chính.
Nhưng trong linh mạch của nàng vẫn còn có một lực lượng hư vô vô cùng vô tận, quanh quẩn rất lâu, không tiêu tan. Đây là lực lượng hư không duy trì, nàng lại đạt được một cơ hội triệu hoán từ hư không, quả thật nên mau chóng triệu hoán, không thể bỏ qua.
"Bây giờ ta liền triệu hoán." Bạch Vũ hưng phấn nóng lòng muốn thử, muốn lập tức triệu hoán ra Triệu hoán thú thứ hai. Lần đầu tiên tiểu Thanh được đưa tới, lúc này đây không biết thuộc tính gì sẽ đến, nếu có thể đến một Triệu hoán thú đáng yêu một chút thì tốt rồi.
So với Triệu hoán thú to lớn тһô Ьạᴏ, Bạch Vũ càng thích động vật nhỏ đáng yêu hơn.
"Nơi này không phải là chỗ tốt." Dạ Quân Mạc cười nhạt lắc đầu. Dù sao muốn Triệu hoán vẫn nên tìm một nơi không có người quấy rầy, lại rộng rãi mới được.
"Vậy chúng ta đi ra khỏi thành đi." Bạch Vũ khẩn cấp đứng lên, lôi kéo Dạ Quân Mạc muốn ra cửa. Nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dạ Quân Mạc có vẻ tiều tụy, lại có chút đau lòng, "Không phải là ngươi đi theo giúp ta mấy ngày nay mà chưa ngủ đó chứ?"
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt cười, "Ngủ, bây giờ không phải ta đang ngủ ở bên cạnh nàng sao?"
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, sau khi ngủ chung giường với Dạ Quân Mạc hai lần, nằm đến mức thậm chí có loại cảm giác như là thói quen, chuyện này thật đúng là không biết rụt rè.
Nàng xấu hổ sờ mặt, "Nếu không ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta tự đi."
"Cùng nhau." Dạ Quân Mạc tự nhiên ngồi xuống, lôi kéo Bạch Vũ ra cửa.
Ra khỏi Vương thành, hai người vào sâu trong một khu rừng ở ngoại thành. Khu rừng này nằm gần Vương thành Bắc La, cũng không phải rừng sâu núi thẳm gì, nhưng lại ít có người tới.
Bạch Vũ đứng giữa một đống cây rừng, nhìn bầu trời xanh thẳm, tiêu hao một giọt linh lực, mở ra triệu hoán.
Linh khí phóng lên cao, hiện ra ánh sáng màu vàng dưới ánh mặt trời, tiêu tán ở phía chân trời. Một viên sao băng kéo phần đuôi hoa rơi thật dài, ánh sáng của nó so với Mặt Trời còn chói mắt hơn, giống như thiên hỏa buông xuống, ánh lửa thật lớn xẹt qua bầu trời, giống như bổ bầu trời ra làm hai nửa!
Sao băng rơi xuống trước mặt Bạch Vũ, không giống với lần trước tiểu Thanh tự nhiên bay đến, thiên thạch lần này nện xuống mặt đất tạo thành một cái hố to sâu mấy thước, dấy lên làn sóng va chạm ầm ầm khuếch tán, lực phá hoại cực lớn làm cho toàn bộ cây cối xung quanh ngã xuống, cả khu rừng trong nháy mắt bị hủy hơn phân nửa.
Bạch Vũ hít một hơi khí lạnh, trong lòng không ngừng kích động, "Tuyệt phẩm!"
Vừa xuất hiện có thể tạo thành dị tượng thiên địa, không cần thí nghiệm nàng cũng biết, chỉ có thể là Tuyệt phẩm mãn tư chất! Tuyệt phẩm tốt, không cần nàng phải vất vả tăng lên tư chất.
Nàng chờ mong đi đến gần hố sâu, liền nhìn thấy một cái móng vuốt nhỏ với lông tơ màu trắng với ra, ngay sau đó, một “tiểu Miêu nhi” (con mèo nhỏ) tròn tròn cố sức đi ra khỏi hố sâu, đôi mắt ngập nước vô cùng thân thiết nhìn nàng, Bạch Vũ thấy vậy tâm trở nên mềm mại.
"Tiểu Miêu thật đáng yêu, để ta ôm một cái." Bạch Vũ cười tủm tỉm ôm vật nhỏ màu trắng tròn tròn này vào lòng, xoa xoa.
Dạ Quân Mạc im lặng, da lông màu trắng, sọc vằn màu đen, trên trán có một chữ Vương lớn như vậy, đây rõ ràng chính là một Lão Bạch Hổ.
Lão Bạch Hổ quả nhiên rất không vui vì chính mình bị nhận thành tiểu Miêu, thân hình nho nhỏ tròn tròn lăn qua lăn lại trong lòng Bạch Vũ, nhe răng trợn mắt giơ ra răng nanh, bày ra bộ dạng hung dữ.
Đáng tiếc răng của nó còn chưa đủ dài, tiếng kêu ngao ngao nghe qua rất mềm mại, một chút lực uy Hi*p cũng không có.
Đối với một vật nhỏ nhìn qua chỉ thích hợp để làm nũng và cưng chìu, Bạch Vũ một chút cũng không ghét bỏ, vô cùng vui vẻ.
Từ rất sớm nàng đã muốn nuôi một con mèo nhỏ, có thể ôm nó vào trong иgự¢, chải lông cho nó. Nhưng nàng nghe được tiếng vật nhỏ này phát ra không phải tiếng mèo kêu, ôm đến trước mặt cẩn thận nhìn một chút, "Thì ra ngươi là một Bạch Hổ."
Bạch Hổ cao ngạo ngẩng đầu lên, rống lên hai tiếng.
Bạch Vũ nghĩ nghĩ, "Về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch."
Tiểu Bạch lệ rơi đầy mặt, thật vất vả nhận ra được nó là con hổ, vậy mà lại nảy ra một cái tên không có một chút khí phách như vậy, một chút cũng phù hợp với thân phận của nó.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc co rút, "Tiểu Vũ, đây là Ngũ Hành Bạch Hổ!"
Lấy Ngũ Hành để xưng hô, nghe tên cũng biết mức độ trân quý của nó, Ngũ Hành Bạch Hổ là Triệu hoán thú cấp bậc thần thú, toàn bộ Ngũ Hành thế giới chỉ có một con như vậy! Chỉ có thể triệu hoán ra được một con! Ngũ Hành Bạch Hổ thuộc hệ Kim, có thể nói là Triệu hoán thú hệ Kim mạnh nhất.
Nhãn tình Bạch Vũ sáng lên, "Tiểu Bạch vậy mà lại là một trong thần thú Ngũ Hành? ! Thật tốt quá!"
Thần thú Ngũ Hành đặt tên là Tiểu Bạch. . . . . . Được rồi, nàng vui thì cứ gọi như vậy đi. Khóe miệng Dạ Quân Mạc chứa một tia cưng chiều sủng nịnh, dù sao cũng là Triệu hoán thú của nàng, có uy νũ кнí phách thì nàng cũng phải vui vẻ mới được.
Tiểu Bạch buồn bực cào cào vách chắn, lúc này Tiểu Thanh lại chạy đến thị uy với nó, đường đường là thần thú sao có thể nhẫn nhịn được, lập tức nổi nóng đánh Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh linh hoạt né tránh, khiêu khích phun ra một ngụm hỏa diễm đánh ngã một gốc đại thụ. Tiểu Bạch không cam lòng yếu thế, nhưng những cái cây bên cạnh đều bị đánh ngã, móng vuốt chụp thẳng vào đầu tảng đá lớn bên cạnh.
Sau đó, Bạch Vũ chỉ nghe thấy một âm thanh hét thảm, móng vuốt của Tiểu Bạch bổ vào trên tảng đá, lưu lại vài vết cào thật sâu.
Bạch Vũ nâng trán.
Thuộc tính giá trị của Tiểu Bạch cao kinh người, lực công kích 11, lực phòng ngự 11, sức chịu đựng 7, đường nhiên sức chiến đấu cũng không kém, nhưng có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ mới Nhất giai, dù sao cũng không đến mức một móng vuốt có thể đánh vỡ một tảng đá cứng như vậy.
Huống chi dựa vào cấp bậc Linh mạch hiện tại của Bạch Vũ, không đủ để chống đỡ hai Triệu hoán thú đồng thời xuất chiến, Tiểu Bạch không được nàng chống đỡ, căn bản không thể phát huy năng lực được, nó lại còn ngu ngốc phân tài cao thấp với Tiểu Thanh, chụp vào tảng đá.
Nghe nói thần thú Ngũ Hành đều là bá chủ cao quý nhất, chỉ cần một cái tên cũng đủ uy chấn thiên hạ, nhưng sao nàng lại cảm thấy Tiểu Bạch vô cùng vụng về, đáng yêu?
"Ngoan, không đau. Ai bảo ngươi cậy mạnh." Bạch Vũ bất đắc dĩ ôm lấy Tiểu Bạch, dỗ dành giống như dỗ trẻ nhỏ.
Dạ Quân Mạc không nhịn được bật cười, nhìn Bạch Vũ dịu dàng ôm Tiểu Bạch, giống như nhìn thấy Bạch Vũ ôm con của hai người, dịu dàng dỗ dành, ánh mắt một mảnh nhu hòa.
Hoàn thành Triệu hoán, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc cũng không ở lại lâu, lập tức trở về Công hội Triệu hoán sư.
Lúc Tiểu Bạch rơi xuống xuất hiện thiên địa dị tượng, phỏng chừng toàn bộ Vương thành cũng đều nhìn thấy, nếu nàng bị người có tâm chú ý tới thì sẽ rất phiền toái, nhưng bây giờ toàn bộ Vương thành, toàn bộ Bắc La đều vô cùng hỗ loạn, đoán chừng thiên địa dị tượng cũng không có nhiều người để ý tới.
Thương trưởng lão là một trong số ít người chú ý tới, lại lờ mờ đoán được nguyên nhân.
Lúc Dạ Quân Mạc dẫn Bạch Vũ trở về, Thương trưởng lão lập tức nghênh đón, tự mình bưng trà rót nước, vẻ mặt tươi cười hỏi: "Vừa rồi là Bạch Vũ cô nương đi Triệu hoán?"
"Đúng vậy." Bạch Vũ cũng không muốn giấu diếm.
"Không biết Triệu hoán thú lần này là gì?" Thương trưởng lão giống như đang tán gẫu tùy ý hỏi. Tư chất của con thứ nhất đạt tới 9 điểm, con thứ hai này vừa xuất hiện liền xảy ra dị tượng, tư chất không cần nghĩ cũng biết là kinh thiên động địa.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng cắt ngang: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."
Thương trưởng lão lập tức câm như hến, nét mặt già nua hơi hơi biến xanh, im lặng không dám nói lời nào.
Bạch Vũ thấy tình huống có chút xấu hổ, mở miệng hòa giải, "Thương trưởng lão, tháng này ta còn chưa giao Phi Hồng Chi Nguyệt cho ngươi, bởi vì tham gia Triệu hoán đại hội nên mới kéo dài."
Thương trưởng lão nhanh chóng cười nói, kiểm kê một chút, có chút buồn bực nói, "Chất lượng Linh tửu mà Bạch Vũ cô nương cung cấp càng ngày càng tốt, nhưng số lượng này vẫn là quá ít."
Mỗi tháng chỉ có một trăm ly, toàn bộ Vân Vũ Thần Châu có bao nhiêu Vô Trần tửu lâu, căn bản là không đủ để phân chia. Hơn nữa, một phần Linh tửu đã được dùng để thưởng cho Triệu hoán đại hội, một tháng Vô Trần tửu lâu đều không có Linh tửu để bán.
"Cũng không có biện pháp, chỉ có một mình ta, không làm được nhiều như vậy."
Thương trưởng lão cẩn thận nhìn Dạ Quân Mạc một cái, kiên trì thương lượng với Bạch Vũ, "Chúng ta có thể phái người làm giúp ngươi, cũng có thể toàn quyền phụ trách dược liệu."
Nhưng phối phương này của ta phải cho các ngươi xem đúng không? Bạch Vũ hiểu được ý tứ của Thương trưởng lão, ngay từ đầu nàng đã không tính cất giấu phối phương, chỉ có một mình làm Linh tửu, mệt ૮ɦếƭ khi*p cũng kiếm không được nhiều tiền lắm, đương nhiên là bán phối phương, được nhận không phần phân chia thì sẽ thoải mái hơn.
"Thương trưởng lão muốn có bí phương của Phi Hồng Chi Nguyệt cũng không phải không thể, ta cũng đã được Vô Trần Cung tuyển làm đệ tử, đương nhiên cho ngươi chút mặt mũi cũng không phải không được." Bạch Vũ mỉm cười, nói thẳng vào vấn đề.
Thương trưởng lão vừa nghe có hy vọng, vui cười hớn hở khích lệ Bạch Vũ, "Có thể thu được đệ tử như ngươi cũng là chuyện may mắn của Vô Trần Cung chúng ta. Nếu ngươi nguyện ý giao bí phương cho chúng ta, về sau, hàng tháng chúng ta đều sẽ đưa cho ngươi 1000 vạn tinh thể thứ phẩm!"
1000 vạn không ít, so với tiền hàng tháng nàng kiếm được còn nhiều hơn, nhưng Bạch Vũ cũng không phải là kẻ ngốc.
Nàng nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhìn Thương trưởng lão thật sâu, "Không phải Thương trưởng lão thấy ta tuổi nhỏ mà bắt nạt đó chứ? Bí phương Phi Hồng Chi Nguyệt trên tay các ngươi có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Quả thực là bắt nạt ta cái gì cũng không biết sao?"
Hiện tại, giá của một ly Phi Hồng Chi Nguyệt là 20 vạn, sau khi Vô Trần Cung có được bí phương, tuyệt đối hàng tháng sẽ không chỉ tiêu thụ được một trăm ly, một tháng nhập vào sổ sách được mấy ngàn vạn không phải rất đơn giản sao.
Thương trưởng lão cũng không xấu hổ, "Bạch Vũ cô nương muốn phân chia lợi nhuận?"
"Đây là đương nhiên. Ta muốn bảy thành lợi nhuận của Phi Hồng Chi Nguyệt!" Bạch Vũ công phu sư tử ngoạm.
Sắc mặt Thương trưởng lão trầm xuống, cũng bất chấp Dạ Quân Mạc đang ở đây, lập tức trả giá với Bạch Vũ, "Không thể được, bảy thành rất nhiều, nhiều nhất là ba thành!"
"Bảy thành!"
"Bốn thành!"
"Bảy thành!"
"Năm thành, không thể nhiều hơn nữa!" Thương trưởng lão cắn răng nói.
"Thành giao." Bạch Vũ lạnh nhạt gõ một nhịp. Không cần tự mình làm, cũng không cần trả tiền dược liệu, được nhận không năm thành lợi nhuận đã là cực hạn của Vô Trần Cung, nàng cũng không muốn hùng hổ dọa người.
Thương trưởng lão thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật đúng là hắn sợ Bạch Vũ hết hy vọng kẹp chặt bảy thành không được mà bỏ đi.
Đàm phán giá cả ổn thỏa, Bạch Vũ lại đưa ra hai yêu cầu, thứ nhất, số lượng, mỗi tháng mỗi tửu lâu không được bán quá ba mươi ly Phi Hồng Chi Nguyệt, vật có trân quý hơn nữa cũng không đáng giá. Thứ hai, nếu nàng không muốn bán Phi Hồng Chi Nguyệt cho ai, Vô Trần tửu lâu sẽ không được hứa bán cho người đó.
Thương trưởng lão không nói hai lời, đáp ứng toàn bộ. Bạch Vũ đã viết ra phối phương Phi Hồng Chi Nguyệt ngay tại chỗ giao cho Thương trưởng lão.
Thương trưởng lão kích động cất kỹ bí phương, cười hớ hớ nói với Bạch Vũ, "Về sau, mỗi tháng phân chia sẽ trực tiếp chuyển vào trong Huy chương Triệu hoán sư của ngươi, ngươi muốn lấy ra khi nào cũng được, ta đề nghị hai ngày này ngươi hãy chuẩn bị vài thứ, ba ngày tới ngươi sẽ đến Vô Trần Cung đưa tin, đệ tử mới nhập môn sẽ rất thảm."
Bạch Vũ ngạc nhiên, Thương trưởng lão luôn luôn nghiêm cẩn (chẩn thận, chặt chẽ), có thể khiến cho hắn nói ra hai chữ rất thảm, vậy thì sẽ thê thảm bao nhiêu?!
"Ôm đùi ta, nàng sẽ không cần lo lắng." Dạ Quân Mạc đột nhiên lạnh nhạt mở miệng, xấu xa ngoắc ngoắc ngón tay với nàng.
Bạch Vũ kiêu ngạo trừng mắt, "Không ôm!"
Tóm lại tu luyện vẫn phải dựa vào chính mình thì sẽ ổn định hơn, cho dù Vô Trần Cung có đưa tới đầm rồng hang hổ (nơi cực kỳ nguy hiểm), Bạch Vũ cũng muốn tự mình xông vào một lần.
Nhưng có lời nhắc nhở của Thương trường lão, nàng cũng nên chuẩn bị một chút, mua đầy đủ Tẩy Độc Thảo, Huyết Hoa Tham và Thất Tinh Linh Chi ở Công hội, pha chế sẵn thuốc viên đặt vào trong nhẫn Bách Vũ, lần trước lúc bị Bách Lý Uy vây khốn, dược chữa thương trên người lại không đủ, sau này cũng không thể lại sơ xuất như vậy nữa.
Trừ những thứ này ra, nàng còn mua khá nhiều độc dược. Giá của độc dược so với dược liệu chữa thương đắt hơn, sau khi mua xong, tất cả mấy trăm vạn tinh thể thứ phẩm mấy tháng này bán Linh tửu tích góp từng tí một đều tiêu hết, hoàn toàn trở thành kẻ nghèo túng.
Nhưng nghĩ đến bắt đầu kể từ tháng này có thể nhận được vài trăm ngàn tinh thể thứ phẩm, Bạch Vũ liền không keo kiệt chút nào.
Mua xong những thứ cần dùng, Bạch Vũ trở về làm chút điểm tâm, mang đi thăm Bạch Tử Quỳnh.
Bạch Tử Quỳnh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng do lúc trước bị dày vò khiến sắc mặt có chút tiều tụy, vừa nhìn thấy Bạch Vũ liền bổ nhào qua, "Đồ nhi ngoan của ta, sư phụ rất xin lỗi con. . . . . ."
". . . . . ." Khóe miệng Bạch Vũ hung hăng co rút, quả nhiên đây mới là bản tính của sư phụ nàng, lúc bị khế ước trói buộc rất đứng đắn, "Sư phụ, không sao, con biết không phải người cố ý."
"Đúng, không phải ta cố ý, là do ta sơ xuất. Để cho Bắc La Quận Vương thần không biết quỷ không hay kê đơn cho ta, thăng cấp khế ước trên người ta, sao lúc ta xem bói sao lại không tính ra được Bắc La Quận Vương sẽ làm như vậy?"
Bạch Vũ đầu đầy hắc tuyến, sao người vẫn còn muốn xem tướng đoán mệnh? Nếu người có thể tính ra được, như vậy mới thật sự là kỳ quái!
"Tổ tiên của Bắc La Quận Vương làm người quả thật khiến cho người ta khâm phục, bằng không lúc ấy trưởng bối của ta cũng sẽ không ký kết khế ước đời sau, con nói xem sao mới đến Quận Vương đời thứ ba đã biến thành đức hạnh này?" Bạch Tử Quỳnh rất khó hiểu thở dài.
"Thời gian trôi qua thật tốt, một thế hệ không bằng một thế hệ bình thường, bây giờ Bắc La Quận Vương đã ૮ɦếƭ, người không cần lại phải phiền não chuyện gì nữa." Bạch Vũ lấy điểm tâm ra bày lên bàn.
Bắc La Quận Vương mất mạng, Cấm Vệ Quận hao tổn gần như không còn, mấy tin tức này hầu như được truyền ra trước tiên, giống như quăng một trái bom vào một bãi nước lặng, lập tức nhấc lên sóng to gió lớn ở toàn bộ Vân Vũ Thần Châu.
Người đầu tiên biết chuyện này không cần phải nói chính là Vô Trần Cung, Thương trưởng lão trấn giữ Công hội Triệu hoán sư đã đến Vương thành Bắc La, Vô Trần Cung không xem trọng lãnh thổ và thế lực Bắc La, mà là nhân lúc cháy nhà đến hôi của quốc khố Bắc La.
Tất cả năm Quận Quốc khác đều rục rịch, tất cả đều muốn đến phân chia một chén canh. Đông Nhạc gần Bắc La nhất và Viêm Võ thực lực cường đại nhất giành ra tay trước, xâm nhập hàng loạt, quét sạch thế lực còn sót lại của Bắc La, quang minh chính đại chia cắt Bắc La.
Quân Vương hai nước đều tự mình xuất chinh, trong năm ngày Bạch Vũ hôn mê đã chiếm giữ Vương thành Bắc La, Bắc La xem như hoàn toàn bị xóa khỏi Vân Vũ Thần Châu.
Bạch Vũ đang cùng ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm với Bạch Tử Quỳnh, chợt nghe thấy Đông Nhạc Quận Vương và Viêm Võ Đế Vương đến Công hội Triệu hoán sư.
Công hội Triệu hoán sư là thế lực Vô Trần Cung thành lập, độc lập bên ngoài sáu quốc, cho dù bây giờ bên ngoài khói lửa báo động khắp nơi, hai nước cũng sẽ không ngu ngốc động đến Công hội Triệu hoán sư, hai Quận Vương còn cố ý đến đây bái kiến một chút.
Nhưng sau khi hai vị Quận Vương gặp qua Thương trưởng lão, còn tính lại đây thăm Bạch Tử Quỳnh.
Bạch Vũ hoài nghi nhìn Bạch Tử Quỳnh. Hình như sư phụ không có quan hệ gì với bọn họ? Đông Nhạc Quận Vương còn được, có khả năng hắn sẽ mang sư phụ về Đông Nhạc, hắn tới gặp Bạch Tử Quỳnh cũng không có gì kỳ quái, nhưng vì sao Viêm Võ Đế cũng muốn tới?
Trên mặt Bạch Tử Quỳnh hiện lên một tia cảm xúc không rõ, trừng mắt nhìn Bạch Vũ, "Con xem ta phải làm sao, hai Quốc Quân đều muốn gặp, cũng không thể cự tuyệt, dù sao trước kia cũng không phải chưa từng nhìn thấy."
"Người quen biết hai người bọn họ?"
"Nói thừa, sư phụ con tốt xấu cũng là Quốc sư Bắc La, làm sao ngay cả Quốc Quân của quốc gia khác cũng không biết."
Con nói quen biết không phải là ý này.
Hai người tiến lên nghênh đón, Đông Nhạc Quận Vương vừa nhìn thấy Bạch Vũ liền sang sảng cười to, "Vốn nghĩ ngươi đến đón Quốc sư, không nghĩ đến ngươi lại làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa như vậy, Gi*t ૮ɦếƭ luôn cả Bắc La Quận Vương. Thật sự là lợi hại, ha ha!"
Bạch Vũ: ". . . . . "
Bốn người ngồi xuống, Bạch Vũ cùng Đông Nhạc Quận Vương nói về tình trạng của Sa Hoằng.
Vẻ mặt Đông Nhạc Quận Vương vui sướng nói cho Bạch Vũ biết ngoại thương của Sa Hoằng đã khỏi hẳn, tứ chi bị bỏng cũng hoàn toàn được hồi phục, vết bỏng trên người cũng đã tốt, vết sẹo trên mặt cũng không còn lưu lại, nhưng linh mạch chỉ mới khôi phục được một nửa, muốn trở thành đệ tử Vô Trần Cung vẫn không được.
Chờ sau này hắn khôi phục tốt rồi, trước tiên có lẽ có thể trở thành một đệ tử ngoại môn của Vô Trần Cung.
Đông thúc dùng phương thuốc của Bạch Vũ đau đến hôn mê cả một ngày, sau khi tỉnh lại, cánh tay bị chặt đứt giống như có kỳ tích hồi phục như cũ, vết sẹo trên mặt cũng không còn, phương thuốc Bạch Vũ cho bọn hắn quả thật chính là thần dược, thuốc đến bệnh trừ.
Về phần Nhạc Kỳ Nhân, hai ngày nay đang bề bộn chuẩn bị những gì cần mang theo trước khi đến Vô Trần Cung, từ trước đến nay Nhạc Kỳ Nhân đi xa nhà cái gì không thể mang theo, nhưng tuyệt đối không thể không mang theo thức ăn ngon, chuẩn bị thức ăn tràn đầy một xe, Đông Nhạc Quận Vương nhìn thấy cũng không biết nói gì.
Bạch Vũ thiếu chút nữa cười phun, kéo một xe đồ ăn đi Vô Trần Cung, đúng là chuyện chỉ có Nhạc Kỳ Nhân mới làm được.
Viêm Võ Đế Vương và Bạch Tử Quỳnh lại im lặng quỷ dị, ngoại trừ hỏi han lễ phép lúc đầu, sau khi hai người ngồi xuống thì nửa câu cũng không nói.
Bạch Vũ quay đầu liền nhìn thấy hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.
"Nghe đại danh của Quốc sư đã lâu, lúc trước Bạch Vũ nói với ta muốn ngươi tiếp nhận Đông Nhạc, ngươi có thể tới Đông Nhạc, bổn vương vạn phần vinh hạnh, nhất định cũng lấy vị trí Quốc sư như vậy mà đối đãi." Đông Nhạc Quận Vương không phát hiện có điều gì không đúng, cười với Bạch Tử Quỳnh biểu đạt tâm ý hoan nghênh của hắn.
Bạch Tử Quỳnh cười khoát tay, "Không cần phiền toái như vậy, ngươi chiếu cố Tiểu Vũ ta rất cảm kích, về phần lão bà ta đây tùy tiện đi đâu cũng được, vị trí Quốc sư ta đã sớm không còn thấy yêu thích, ta còn muốn vân du thiên hạ."
Thật vất vả thoát khỏi Bắc La, chẳng lẽ lại rơi vào Đông Nhạc? Bà cũng không có ngốc như vậy.
Đông Nhạc Quận Vương biết Bạch Tử Quỳnh hiểu lầm, vội vàng nói, "Ta không nghĩ phải bắt Bạch thần y làm cái gì, chỉ là muốn cho ngươi một thân phận tôn quý, dàn xếp một chỗ ở tốt, bày tỏ sự tôn kính."
Bạch Tử Quỳnh không chỉ là thần y mà còn là Triệu Hoán Sư đỉnh cấp, là một trong những cường giả đứng đầu Vân Vũ Thần Châu, bất luận đi tới chỗ nào cũng được tôn sùng như khách quý, nếu có thể, đương nhiên Đông Nhạc hy vọng có thể giữ bà lại.
"Nhưng, sư phụ, người đến Đông Nhạc đi, con sẽ đến Vô Trần Cung, một mình người ở bên ngoài con cũng không yên tâm." Bạch Vũ kéo cánh tay Bạch Tử Quỳnh làm nũng.
Bạch Tử Quỳnh không vui trừng mắt, "Có chuyện gì mà phải lo lắng? Sư phụ con còn có thể bị người ta tính kế hay sao."
". . . . . ." Lần này không phải người đã bị người ta tính kế rồi sao? Đến Đông Nhạc ít nhất cũng an toàn một chút, Đông Nhạc Quận Vương chính trực hơn so với Bắc La Quận Vương, nếu thật có chuyện gì, có nàng ở trong Vô Trần Cung, Đông Nhạc cũng không dám làm gì Bạch Tử Quỳnh.
"Thôi, con đã cảm thấy dàn xếp ở Đông Nhạc cũng tốt, ta đây sẽ đến Đông Nhạc." Đồ đệ trưởng thành, chẳng những không cần Bạch Tử Quỳnh chiếu cố, còn có thể chiếu cô bà, đương nhiên bà vui lòng tiếp nhận.
Đông Nhạc Quận Vương vui vẻ ra mặt, "Lần này Bạch thần y quay về Đông Nhạc cùng với bổn vương là được, chỗ ở ta cũng đã an bài rất tốt."
"Ta không đồng ý." Viêm Võ Đế Vương bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc